Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu
Chương 35: Bữa tối
Nam Kiều Công Tử
27/01/2022
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Dương Quý Minh dành hai ngày liên tiếp để tới nhà phu canh Trần Quang Minh tìm hiểu, đồng thời cũng hỏi thăm hàng xóm xung quanh của hắn một phen.
Trần Quang Minh thích đánh bạc, đánh đến trắng tay, nhà cửa trống trơn chẳng có cái gì. Lão bá nhà bên thấy hắn đáng thương, bèn giới thiệu hắn đi làm phu canh kiếm sống.
Thông qua lão bá kia, Dương Quý Minh mới biết sòng bạc mà Trần Quang Minh hay lui tới trước kia chính là sòng bạc Phúc Vận.
Thế nên, Dương Quý Minh lại ghé qua sòng bạc Phúc Vận lần nữa.
Hồ lão tam thấy hắn, cười lạnh, nói: “Trận gió nào đã đưa Dương tam thiếu gia tới chỗ này?”
Dương Quý Minh kéo đối phương đến góc phòng: “Hồ lão tam, ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.”
“Ấy, không phải là lại muốn mang phiền phức đến cho chúng ta đấy chứ?” Hồ lão tam nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng và oán giận.
“Chuyện lần trước đâu thể trách một mình ta, sao ngươi lại ghi thù với ta như thế?” Dương Quý Minh cười ngượng.
“Dương tam thiếu gia, chúng ta đã tổn thất một mối làm ăn lớn đấy.”
“Giúp người thân của quan lại cho vay nặng lãi là vi phạm luật triều đình, ngươi không thể trách ta được.”
Hồ lão tam cười ha hả, nói: “Dương tam thiếu gia nói thẳng đi, ngươi muốn nghe ngóng chuyện gì?”
“Ta muốn hỏi thăm một người tên Trần Quang Minh.”
“Gã phu canh bị giết chứ gì.”
“Đúng vậy, ta nghe nói hắn là khách quen của sòng bạc các ngươi.”
Hồ lão tam mỉm cười: “Hắn là một tên bất tài vô tướng, đã thế còn nhát gan. Thua bạc hết tiền liền đi ăn trộm, còn bị tóm được mấy lần.”
“Bị các ngươi tóm được?”
“Không phải chúng ta, là người khách bị hắn trộm đồ. Cách đây không lâu hắn đã bị một vị khách bắt ngay tại trận. Trần Quang Minh khóc lóc xin tha, vị khách kia thấy hắn không trộm được gì đáng giá nên cũng bỏ qua.”
“Vị khách kia tên gì, nhà ở đâu?”
“Ta chỉ biết mọi người gọi hắn là Lưu tứ gia, còn những cái khác thì chịu.”
Dương Quý Minh hơi trầm ngâm.
Hồ lão tam đột nhiên mở to hai mắt, nhỏ giọng nói: “Hắn đến kia, chính là người mặc áo ngắn (*) màu xám đấy.”
(*) Là loại Hán phục ngắn đến đùi. Hình minh họa:
Dương Quý Minh nhìn theo tầm mắt của đối phương, đáp: “Ta biết rồi, đa tạ, ngày khác sẽ mời ngươi đi uống rượu.”
Cuối cùng, Dương Quý Minh cũng không đánh rắn động cỏ. Hắn lặng lẽ ra ngoài sòng bạc, chờ Lưu tứ gia rời đi rồi mới bám theo.
Thấy đối phương vào một phủ lớn qua đường cửa nhỏ, Dương Quý Minh lập tức vòng ra cửa chính xem đây rốt cuộc là nhà ai. Nhưng vừa nhìn rõ, hắn đã giật nảy mình, vậy mà lại là Võ Ninh Hầu phủ.
Dương Quý Minh không dám ở lâu, vội vàng trở về nha môn bẩm báo sự tình cho Hứa Nhất Hoàn.
Hứa Nhất Hoàn nhìn Dương Quý Minh như có điều suy nghĩ, hỏi: “Võ Ninh Hầu phủ và Võ Mục Hầu phủ là quan hệ thông gia đúng không?”
“Bẩm đại nhân, đúng vậy.” Mẫu thân hắn là muội muội ruột của Võ Ninh Hầu, đại tẩu cũng là khuê nữ nhà bên đó.
“Ngươi bẩm báo với ta như vậy, không sợ sẽ liên lụy đến Võ Mục Hầu phủ sao?”
“Đại nhân, hiện mới tra được Lưu Tứ có tiếp xúc với Trần Quang Minh và có thể là người của phủ Võ Ninh Hầu. Nếu chỉ có vậy mà đã nói chuyện này sẽ liên lụy đế Võ Ninh Hầu phủ, thậm chí là Võ Mục Hầu phủ thì cũng hơi miễn cưỡng.”
Hứa Nhất Hoàn cười nhẹ: “Giờ không có manh mối khác, ngươi tạm thời tra xét theo hướng này đi.”
“Dạ.” Dương Quý Minh lui ra, tiếp tục đi thăm dò Lưu Tứ.
Bên kia, tứ phu nhân La thị sai người mời Thượng Gia Ngôn tới uống trà. Thượng Gia Ngôn bèn gọi hai vị tiểu thư của chi thứ nhất tới Tây uyển của chi thứ tư chơi.
Bọn họ hành lễ với La thị rồi mới chào hỏi nhị thiếu phu nhân đã đến trước một câu.
La thị thấy Thượng Gia Ngôn dắt Dương Uyển Dung và Dương Uyển Hinh tới thì hơi sửng sốt, thầm có suy tính trong lòng. Bà cười, nói: “Hình như ta quên không nói, ta mời cả hai cháu dâu tới đây chơi. Nếu không phải tức phụ của Bá Danh đang mang thai, ta cũng mời nàng nữa. Nhưng vừa hay, Uyển Dung và Uyển Hinh đều đến đây rồi.”
Dương Uyển Dung cười: “Thì ra ta và ngũ muội chỉ được coi là nửa người nhà thôi.”
Lục tiểu thư Dương Uyển Linh của chi thứ tư nói: “Trong mắt mẫu thân, nhi nữ thân sinh ta đây cũng chỉ là nửa người nhà, các tẩu tử mới là người nhà thật sự.”
La thị nhíu mày: “Đúng vậy, trước các tẩu tử, tiểu thúc và tiểu cô đều phải đứng sau.” Dứt lời, bà liền cười lớn, ba vị tiểu thư cũng cười theo. Thượng Gia Ngôn và Bành Khả Tịnh chỉ cười nhè nhẹ.
Sau đó, tứ phu nhân bắt đầu kể những chuyện lý thú mình gặp ở Tô Châu. Vì bà nói chuyện khôi hài nên các tiểu thư đều bị chọc cười, ngay cả Bành Khả Tịnh cũng cười nhiều hơn bình thường một chút.
Lúc từ biệt, Thượng Gia Ngôn và Bành Khả Tịnh thong dong đi trên con đường rải đầy đá cuội. Bành Khả Tịnh lộ vẻ do dự như thể muốn nói lại thôi. Tuy Thượng Gia Ngôn đã nhận ra song lại không chủ động mở miệng, cũng không cố ý lảng tránh nàng.
Cuối cùng, Bành Khả Tịnh lên tiếng: “Đệ muội, có thể hỏi ngươi mấy câu không?”
Thượng Gia Ngôn gật đầu, mời nàng vào đình hóng mát, lại để Hòe An chờ ở cách đó không xa.
Bành Khả Tịnh cũng bảo thị nữ của mình lui xuống rồi mới nói: “Đệ muội, ta muốn thỉnh giáo ngươi chuyện này.”
“Nhị tẩu cứ nói.”
“Không sợ ngươi chê cười, phu quân không thích ta.” Bành Khả Tịnh lộ vẻ mất mát và thương tâm, giọng nói cũng mang theo chút xấu hổ cùng khẩn cầu.
Nhớ đến một Bành Khả Tịnh tươi tắn trước lúc thành hôn, lại nhìn nữ nhân hèn mọn mong được trượng phu yêu thích ở trước mặt, Thương Gia Ngôn không khỏi hỏi: “Nhị ca bắt nạt ngươi à?”
Bành Khả Tịnh khẽ lắc đầu: “Hắn không để ý đến ta. Cưới ta, lòng hắn không thoải mái.” Bọn họ vẫn ngủ riêng, ngay cả vệt máu vương trên khăn gấm vào đêm động phòng cũng chỉ là máu gà thôi.
Tuy rất thông cảm cho nàng, nhưng thân là tức phụ của đệ đệ người ta, Thượng Gia Ngôn căn bản chẳng giúp được gì.
“Nhị tẩu tìm ta vì chuyện gì?”
“Ta thấy tam đệ hết lòng chăm lo cho đệ muội, muốn nhờ đệ muội bày cách nắm giữ trái tim của nam nhân.” Bành Khả Tịnh càng nói càng nhỏ. Dường như những lời này đã vắt hết toàn bộ sức lực của nàng.
Thượng Gia Ngôn hơi sửng sốt. Vấn đề này y không trả lời được.
Y nhớ lại những ngày tháng chung sống với Dương Quý Minh. Từ lần đơn phương gặp mặt ở trà lâu cho đến lúc thành hôn và cả sau đó nữa… tình cảm như những hạt mưa bé nhỏ thấm dần vào lòng đất, khiến bọn họ chầm chậm coi nhau là người yêu, người thân tự lúc nào không hay.
“Nhị tẩu, ta và Quý Minh cũng là nghe lời phụ mẫu và người mai mối. Ta tốt với hắn, hắn cũng rất tốt với ta, đây là một mối quan hệ hai chiều. Nếu ngày nào đó Quý Minh dành tâm ý này cho người khác, ta cũng sẽ thu lại tâm ý của mình.” Thượng Gia Ngôn lựa lời. Y muốn nhắc nhở nàng, đừng chỉ biết đối tốt với phu quân mà nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn một chút.
Nhưng Thượng Gia Ngôn thử tưởng tượng cảnh Dương Quý Minh yêu thương người khác, lòng bỗng nhói đau. Y không thể không thừa nhận, mình cũng chỉ biết nói miệng thôi, chứ tình cảm một khi đã cho đi làm sao dễ dàng lấy lại.
Bành Khả Tịnh hơi rũ mắt, vẻ mặt hết sức cô đơn. Nàng chậm rãi nói: “Chúng ta đều là con cháu thế gia, từ nhỏ ta đã biết đến hắn rồi. Sau khi lớn lên, hắn lại càng thêm ưu tú, diện mạo anh tuấn, tài hoa hơn người, khiêm tốn hữu lễ… Hắn là vị hôn phu lý tưởng của ta.”
Nói tới đây, Bành Khả Tịnh hơi cong khóe miệng, nhưng lại nhanh chóng chìm vào ảo não u sầu: “Võ Ninh Hầu phu nhân thay mặt đến nhà ta đánh tiếng, ta liền nói với mẫu thân tâm ý của mình. Mẫu thân thương ta, liền khuyên phụ thân đồng ý hôn sự này.”
Thượng Gia Ngôn đã hiểu, thảo nào Định Quốc Công phủ lại bất chấp đồn đại, bằng lòng gả con gái tới đây.
“Nhị tẩu, nếu đã gả cho nhị ca rồi, vậy hãy nghĩ thoáng một chút. Các ngươi mới thành thân mấy hôm, có lẽ vài ngày nữa mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp.”
Bành Khả Tịnh than nhẹ, cố cười, nói: “Hôm nay nói chuyện với đệ muội, lòng ta cũng nhẹ đi nhiều, khiến đệ muội chê cười rồi.”
“Nào có, ta cũng không giúp được gì, chỉ có thể nói chuyện giải sầu với nhị tẩu thôi.”
“Đa tạ đệ muội.”
Thượng Gia Ngôn trở lại Trầm Hương viện, Phương di nương liền điên điên khùng khùng chạy tới, nói với y: “Tứ phu nhân, xấu xa, xấu xa.”
Nghe thế, Thượng Gia Ngôn cười, bảo: “Di nương đừng lo, lòng ta biết cả, không sao đâu.”
Phương di nương ngây ngô cười: “Đều xấu, đều xấu.”
Thượng Gia Ngôn không vạch trần bà, dỗ như dỗ trẻ con: “Đúng vậy, di nương là tốt nhất, những người khác đều xấu xa.”
Chạng vạng, Bạch Bình tới Trầm Hương viện, nói với Thượng Gia Ngôn: “Tam thiếu phu nhân, di nương của chúng ta tự xuống bếp làm vài món ăn quê nhà, muốn mời tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân đến Bồ Hà viện ăn tối.”
Thượng Gia Ngôn đáp: “Được, chờ Quý Minh về, ta và hắn sẽ qua.”
Bạch Bình nhìn về phía Phương di nương, tiếp tục nói: “Tam thiếu phu nhân, di nương còn dặn, có thể đưa Phương di nương theo cùng.”
Thượng Gia Ngôn liếc Phương di nương, Phương di nương đáp lại y bằng một nụ cười ngây ngô. Vì thế, y nhận lời.
Không khó để nhận ra, hai vị di nương đã thống nhất một điều gì đó. Tuy không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng y chắc chắn hai vị di nương sẽ không hại mình và Dương Quý Minh.
Sau khi Dương Quý Minh trở về, phu phu hai người liền dắt Phương di nương điên điên dại dại tới Bồ Hà viện.
Đỗ di nương làm vài món Tô Châu, nhìn bọn họ bằng ánh mắt lấp lánh, mong chờ nói: “Các ngươi nếm thử một chút đi, xem hương vị thế nào?”
Thượng Gia Ngôn động đũa trước. Y tự gắp một miếng tôm bóc vỏ xào bích loa (*) bỏ vào miệng, ngừng một lát rồi nuốt xuống như chẳng có vấn đề gì.
(*) Tôm nõn xào lá bích loa. Hình minh họa:
Ngay lúc y ngây người, Dương Quý Minh cũng gắp một miếng cá sóc (*) lên ăn, kết quả suýt nữa thì phun ra.
(*) Cá sóc là một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Giang Tô, có nguồn gốc từ Tô Châu. Hình minh họa:
Nhìn gương mặt tràn đầy chờ mong của Đỗ di nương, Dương Quý Minh đành nuốt miếng cá xuống, cười thật tươi với bà.
Đỗ di nương sung sướng nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút đi.”
Phương di nương nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Dương Quý Minh, lập tức né những món do Đỗ di nương làm, nhưng trong lòng lại cực kỳ hâm mộ.
Đỗ di nương đắm chìm trong vui sướng đã bỏ lỡ biến hóa trên gương mặt mọi người, cũng gắp một miếng cá sóc lên ăn. Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn không kịp ngăn cản. Trong phút chốc, nụ cười trên mặt bà cứng đờ. Sau khi gắp thêm một miếng tôm ăn thử, bà mới buông đũa, nói với hạ nhân: “Mang hết mấy món ta làm xuống đi.”
Thượng Gia Ngôn ôn hòa nói: “Chỉ hơi mặn thôi, chứ vẫn ăn được ạ.”
Dương Quý Minh cũng nói: “Con thấy rất ngon.” Dứt lời, hắn lại gắp món khác lên ăn.
Ý cười lan tới tận đáy mắt, Đỗ di nương vô cùng vui vẻ.
Bạch Bình ra hiệu cho đám nha hoàn chuẩn bị tới dọn bàn, bọn họ lại đứng sang bên cạnh chờ một lần nữa.
Để Thượng Gia Ngôn không phải ăn nhiều, Dương Quý Minh vung tay gắp rất nhanh. Thoáng chốc, trong miệng hắn toàn là vị lạ.
“Đừng ăn nữa, tấm lòng các con di nương đã biết rồi.” Đỗ di nương sai tiểu nha hoàn mang mấy món khác thường kia xuống, lại bảo Bạch Bình pha một ấm Ô Long.
Thượng Gia Ngôn cầm chén trà trước mặt Dương Quý Minh lên thổi, chờ nguội mới đưa sang cho hắn.
Không chỉ hai vị di nương khiếp sợ nhìn y, mà ngay cả Dương Quý Minh cũng ngây người. Hắn không ngờ Thượng Gia Ngôn sẽ thân mật với mình ở trước mặt hai vị di nương như thế.
“Mau uống một ngụm trà, súc miệng đi.” Thượng Gia Ngôn thúc giục Dương Quý Minh, trong mắt là vẻ đau lòng không hề che giấu.
“Ừ.” Dương Quý Minh uống trà thô lỗ như bò nhai hoa, tuy còn hơi nóng nhưng trà được tức phụ thổi vẫn cực kỳ thơm.
Đỗ di nương tự trách: “Đều tại ta, biết mình không giỏi nấu nướng mà còn hăng hái xuống bếp làm cơm.”
Thượng Gia Ngôn liền nói: “Vì di nương thương chúng con, làm gì cũng nghĩ đến chúng con, chúng con vô cùng cảm động.”
“Con ngoan.”
“Di nương, đêm nay con phải chăm sóc Quý Minh, sợ sẽ không để ý đến Phương di nương được. Có thể nhờ di nương chăm sóc Phương di nương một đêm không, sáng mai con sẽ tới đón bà ấy về Trầm Hương viện.”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi rời khỏi Bồ Hà viện, Dương Quý Minh không nhịn được, nói: “Ta không sao, chẳng qua trong miệng có vị là lạ thôi, về nhà uống thêm ít nước là được, sao ngươi lại để Phương di nương ở lại chỗ di nương ta?”
“Tôi nay ngươi ăn hỏng bụng rồi.”
“Hả?”
“Ta vừa vặn có lý do để Phương di nương ở lại Bồ Hà viện. Hai vị di nương tiếp xúc nhiều hơn, không chừng cũng tốt cho bệnh tình của Phương di nương.”
“Thì ra là vậy.” Dương Quý Minh gãi đầu, cảm giác việc này có gì đó không đúng lắm, nhưng tức phụ đã nói thế rồi nên hắn cũng không nghĩ làm gì nữa.
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng, hơi rũ mắt. Y không nói sự thật với Dương Quý Minh vì lo hắn lỡ miệng, vô tình phá hỏng việc của hai vị di nương.
*****
Dương Quý Minh dành hai ngày liên tiếp để tới nhà phu canh Trần Quang Minh tìm hiểu, đồng thời cũng hỏi thăm hàng xóm xung quanh của hắn một phen.
Trần Quang Minh thích đánh bạc, đánh đến trắng tay, nhà cửa trống trơn chẳng có cái gì. Lão bá nhà bên thấy hắn đáng thương, bèn giới thiệu hắn đi làm phu canh kiếm sống.
Thông qua lão bá kia, Dương Quý Minh mới biết sòng bạc mà Trần Quang Minh hay lui tới trước kia chính là sòng bạc Phúc Vận.
Thế nên, Dương Quý Minh lại ghé qua sòng bạc Phúc Vận lần nữa.
Hồ lão tam thấy hắn, cười lạnh, nói: “Trận gió nào đã đưa Dương tam thiếu gia tới chỗ này?”
Dương Quý Minh kéo đối phương đến góc phòng: “Hồ lão tam, ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.”
“Ấy, không phải là lại muốn mang phiền phức đến cho chúng ta đấy chứ?” Hồ lão tam nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng và oán giận.
“Chuyện lần trước đâu thể trách một mình ta, sao ngươi lại ghi thù với ta như thế?” Dương Quý Minh cười ngượng.
“Dương tam thiếu gia, chúng ta đã tổn thất một mối làm ăn lớn đấy.”
“Giúp người thân của quan lại cho vay nặng lãi là vi phạm luật triều đình, ngươi không thể trách ta được.”
Hồ lão tam cười ha hả, nói: “Dương tam thiếu gia nói thẳng đi, ngươi muốn nghe ngóng chuyện gì?”
“Ta muốn hỏi thăm một người tên Trần Quang Minh.”
“Gã phu canh bị giết chứ gì.”
“Đúng vậy, ta nghe nói hắn là khách quen của sòng bạc các ngươi.”
Hồ lão tam mỉm cười: “Hắn là một tên bất tài vô tướng, đã thế còn nhát gan. Thua bạc hết tiền liền đi ăn trộm, còn bị tóm được mấy lần.”
“Bị các ngươi tóm được?”
“Không phải chúng ta, là người khách bị hắn trộm đồ. Cách đây không lâu hắn đã bị một vị khách bắt ngay tại trận. Trần Quang Minh khóc lóc xin tha, vị khách kia thấy hắn không trộm được gì đáng giá nên cũng bỏ qua.”
“Vị khách kia tên gì, nhà ở đâu?”
“Ta chỉ biết mọi người gọi hắn là Lưu tứ gia, còn những cái khác thì chịu.”
Dương Quý Minh hơi trầm ngâm.
Hồ lão tam đột nhiên mở to hai mắt, nhỏ giọng nói: “Hắn đến kia, chính là người mặc áo ngắn (*) màu xám đấy.”
(*) Là loại Hán phục ngắn đến đùi. Hình minh họa:
Dương Quý Minh nhìn theo tầm mắt của đối phương, đáp: “Ta biết rồi, đa tạ, ngày khác sẽ mời ngươi đi uống rượu.”
Cuối cùng, Dương Quý Minh cũng không đánh rắn động cỏ. Hắn lặng lẽ ra ngoài sòng bạc, chờ Lưu tứ gia rời đi rồi mới bám theo.
Thấy đối phương vào một phủ lớn qua đường cửa nhỏ, Dương Quý Minh lập tức vòng ra cửa chính xem đây rốt cuộc là nhà ai. Nhưng vừa nhìn rõ, hắn đã giật nảy mình, vậy mà lại là Võ Ninh Hầu phủ.
Dương Quý Minh không dám ở lâu, vội vàng trở về nha môn bẩm báo sự tình cho Hứa Nhất Hoàn.
Hứa Nhất Hoàn nhìn Dương Quý Minh như có điều suy nghĩ, hỏi: “Võ Ninh Hầu phủ và Võ Mục Hầu phủ là quan hệ thông gia đúng không?”
“Bẩm đại nhân, đúng vậy.” Mẫu thân hắn là muội muội ruột của Võ Ninh Hầu, đại tẩu cũng là khuê nữ nhà bên đó.
“Ngươi bẩm báo với ta như vậy, không sợ sẽ liên lụy đến Võ Mục Hầu phủ sao?”
“Đại nhân, hiện mới tra được Lưu Tứ có tiếp xúc với Trần Quang Minh và có thể là người của phủ Võ Ninh Hầu. Nếu chỉ có vậy mà đã nói chuyện này sẽ liên lụy đế Võ Ninh Hầu phủ, thậm chí là Võ Mục Hầu phủ thì cũng hơi miễn cưỡng.”
Hứa Nhất Hoàn cười nhẹ: “Giờ không có manh mối khác, ngươi tạm thời tra xét theo hướng này đi.”
“Dạ.” Dương Quý Minh lui ra, tiếp tục đi thăm dò Lưu Tứ.
Bên kia, tứ phu nhân La thị sai người mời Thượng Gia Ngôn tới uống trà. Thượng Gia Ngôn bèn gọi hai vị tiểu thư của chi thứ nhất tới Tây uyển của chi thứ tư chơi.
Bọn họ hành lễ với La thị rồi mới chào hỏi nhị thiếu phu nhân đã đến trước một câu.
La thị thấy Thượng Gia Ngôn dắt Dương Uyển Dung và Dương Uyển Hinh tới thì hơi sửng sốt, thầm có suy tính trong lòng. Bà cười, nói: “Hình như ta quên không nói, ta mời cả hai cháu dâu tới đây chơi. Nếu không phải tức phụ của Bá Danh đang mang thai, ta cũng mời nàng nữa. Nhưng vừa hay, Uyển Dung và Uyển Hinh đều đến đây rồi.”
Dương Uyển Dung cười: “Thì ra ta và ngũ muội chỉ được coi là nửa người nhà thôi.”
Lục tiểu thư Dương Uyển Linh của chi thứ tư nói: “Trong mắt mẫu thân, nhi nữ thân sinh ta đây cũng chỉ là nửa người nhà, các tẩu tử mới là người nhà thật sự.”
La thị nhíu mày: “Đúng vậy, trước các tẩu tử, tiểu thúc và tiểu cô đều phải đứng sau.” Dứt lời, bà liền cười lớn, ba vị tiểu thư cũng cười theo. Thượng Gia Ngôn và Bành Khả Tịnh chỉ cười nhè nhẹ.
Sau đó, tứ phu nhân bắt đầu kể những chuyện lý thú mình gặp ở Tô Châu. Vì bà nói chuyện khôi hài nên các tiểu thư đều bị chọc cười, ngay cả Bành Khả Tịnh cũng cười nhiều hơn bình thường một chút.
Lúc từ biệt, Thượng Gia Ngôn và Bành Khả Tịnh thong dong đi trên con đường rải đầy đá cuội. Bành Khả Tịnh lộ vẻ do dự như thể muốn nói lại thôi. Tuy Thượng Gia Ngôn đã nhận ra song lại không chủ động mở miệng, cũng không cố ý lảng tránh nàng.
Cuối cùng, Bành Khả Tịnh lên tiếng: “Đệ muội, có thể hỏi ngươi mấy câu không?”
Thượng Gia Ngôn gật đầu, mời nàng vào đình hóng mát, lại để Hòe An chờ ở cách đó không xa.
Bành Khả Tịnh cũng bảo thị nữ của mình lui xuống rồi mới nói: “Đệ muội, ta muốn thỉnh giáo ngươi chuyện này.”
“Nhị tẩu cứ nói.”
“Không sợ ngươi chê cười, phu quân không thích ta.” Bành Khả Tịnh lộ vẻ mất mát và thương tâm, giọng nói cũng mang theo chút xấu hổ cùng khẩn cầu.
Nhớ đến một Bành Khả Tịnh tươi tắn trước lúc thành hôn, lại nhìn nữ nhân hèn mọn mong được trượng phu yêu thích ở trước mặt, Thương Gia Ngôn không khỏi hỏi: “Nhị ca bắt nạt ngươi à?”
Bành Khả Tịnh khẽ lắc đầu: “Hắn không để ý đến ta. Cưới ta, lòng hắn không thoải mái.” Bọn họ vẫn ngủ riêng, ngay cả vệt máu vương trên khăn gấm vào đêm động phòng cũng chỉ là máu gà thôi.
Tuy rất thông cảm cho nàng, nhưng thân là tức phụ của đệ đệ người ta, Thượng Gia Ngôn căn bản chẳng giúp được gì.
“Nhị tẩu tìm ta vì chuyện gì?”
“Ta thấy tam đệ hết lòng chăm lo cho đệ muội, muốn nhờ đệ muội bày cách nắm giữ trái tim của nam nhân.” Bành Khả Tịnh càng nói càng nhỏ. Dường như những lời này đã vắt hết toàn bộ sức lực của nàng.
Thượng Gia Ngôn hơi sửng sốt. Vấn đề này y không trả lời được.
Y nhớ lại những ngày tháng chung sống với Dương Quý Minh. Từ lần đơn phương gặp mặt ở trà lâu cho đến lúc thành hôn và cả sau đó nữa… tình cảm như những hạt mưa bé nhỏ thấm dần vào lòng đất, khiến bọn họ chầm chậm coi nhau là người yêu, người thân tự lúc nào không hay.
“Nhị tẩu, ta và Quý Minh cũng là nghe lời phụ mẫu và người mai mối. Ta tốt với hắn, hắn cũng rất tốt với ta, đây là một mối quan hệ hai chiều. Nếu ngày nào đó Quý Minh dành tâm ý này cho người khác, ta cũng sẽ thu lại tâm ý của mình.” Thượng Gia Ngôn lựa lời. Y muốn nhắc nhở nàng, đừng chỉ biết đối tốt với phu quân mà nên nghĩ cho bản thân nhiều hơn một chút.
Nhưng Thượng Gia Ngôn thử tưởng tượng cảnh Dương Quý Minh yêu thương người khác, lòng bỗng nhói đau. Y không thể không thừa nhận, mình cũng chỉ biết nói miệng thôi, chứ tình cảm một khi đã cho đi làm sao dễ dàng lấy lại.
Bành Khả Tịnh hơi rũ mắt, vẻ mặt hết sức cô đơn. Nàng chậm rãi nói: “Chúng ta đều là con cháu thế gia, từ nhỏ ta đã biết đến hắn rồi. Sau khi lớn lên, hắn lại càng thêm ưu tú, diện mạo anh tuấn, tài hoa hơn người, khiêm tốn hữu lễ… Hắn là vị hôn phu lý tưởng của ta.”
Nói tới đây, Bành Khả Tịnh hơi cong khóe miệng, nhưng lại nhanh chóng chìm vào ảo não u sầu: “Võ Ninh Hầu phu nhân thay mặt đến nhà ta đánh tiếng, ta liền nói với mẫu thân tâm ý của mình. Mẫu thân thương ta, liền khuyên phụ thân đồng ý hôn sự này.”
Thượng Gia Ngôn đã hiểu, thảo nào Định Quốc Công phủ lại bất chấp đồn đại, bằng lòng gả con gái tới đây.
“Nhị tẩu, nếu đã gả cho nhị ca rồi, vậy hãy nghĩ thoáng một chút. Các ngươi mới thành thân mấy hôm, có lẽ vài ngày nữa mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp.”
Bành Khả Tịnh than nhẹ, cố cười, nói: “Hôm nay nói chuyện với đệ muội, lòng ta cũng nhẹ đi nhiều, khiến đệ muội chê cười rồi.”
“Nào có, ta cũng không giúp được gì, chỉ có thể nói chuyện giải sầu với nhị tẩu thôi.”
“Đa tạ đệ muội.”
Thượng Gia Ngôn trở lại Trầm Hương viện, Phương di nương liền điên điên khùng khùng chạy tới, nói với y: “Tứ phu nhân, xấu xa, xấu xa.”
Nghe thế, Thượng Gia Ngôn cười, bảo: “Di nương đừng lo, lòng ta biết cả, không sao đâu.”
Phương di nương ngây ngô cười: “Đều xấu, đều xấu.”
Thượng Gia Ngôn không vạch trần bà, dỗ như dỗ trẻ con: “Đúng vậy, di nương là tốt nhất, những người khác đều xấu xa.”
Chạng vạng, Bạch Bình tới Trầm Hương viện, nói với Thượng Gia Ngôn: “Tam thiếu phu nhân, di nương của chúng ta tự xuống bếp làm vài món ăn quê nhà, muốn mời tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân đến Bồ Hà viện ăn tối.”
Thượng Gia Ngôn đáp: “Được, chờ Quý Minh về, ta và hắn sẽ qua.”
Bạch Bình nhìn về phía Phương di nương, tiếp tục nói: “Tam thiếu phu nhân, di nương còn dặn, có thể đưa Phương di nương theo cùng.”
Thượng Gia Ngôn liếc Phương di nương, Phương di nương đáp lại y bằng một nụ cười ngây ngô. Vì thế, y nhận lời.
Không khó để nhận ra, hai vị di nương đã thống nhất một điều gì đó. Tuy không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng y chắc chắn hai vị di nương sẽ không hại mình và Dương Quý Minh.
Sau khi Dương Quý Minh trở về, phu phu hai người liền dắt Phương di nương điên điên dại dại tới Bồ Hà viện.
Đỗ di nương làm vài món Tô Châu, nhìn bọn họ bằng ánh mắt lấp lánh, mong chờ nói: “Các ngươi nếm thử một chút đi, xem hương vị thế nào?”
Thượng Gia Ngôn động đũa trước. Y tự gắp một miếng tôm bóc vỏ xào bích loa (*) bỏ vào miệng, ngừng một lát rồi nuốt xuống như chẳng có vấn đề gì.
(*) Tôm nõn xào lá bích loa. Hình minh họa:
Ngay lúc y ngây người, Dương Quý Minh cũng gắp một miếng cá sóc (*) lên ăn, kết quả suýt nữa thì phun ra.
(*) Cá sóc là một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Giang Tô, có nguồn gốc từ Tô Châu. Hình minh họa:
Nhìn gương mặt tràn đầy chờ mong của Đỗ di nương, Dương Quý Minh đành nuốt miếng cá xuống, cười thật tươi với bà.
Đỗ di nương sung sướng nói: “Ngon thì ăn nhiều một chút đi.”
Phương di nương nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Dương Quý Minh, lập tức né những món do Đỗ di nương làm, nhưng trong lòng lại cực kỳ hâm mộ.
Đỗ di nương đắm chìm trong vui sướng đã bỏ lỡ biến hóa trên gương mặt mọi người, cũng gắp một miếng cá sóc lên ăn. Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn không kịp ngăn cản. Trong phút chốc, nụ cười trên mặt bà cứng đờ. Sau khi gắp thêm một miếng tôm ăn thử, bà mới buông đũa, nói với hạ nhân: “Mang hết mấy món ta làm xuống đi.”
Thượng Gia Ngôn ôn hòa nói: “Chỉ hơi mặn thôi, chứ vẫn ăn được ạ.”
Dương Quý Minh cũng nói: “Con thấy rất ngon.” Dứt lời, hắn lại gắp món khác lên ăn.
Ý cười lan tới tận đáy mắt, Đỗ di nương vô cùng vui vẻ.
Bạch Bình ra hiệu cho đám nha hoàn chuẩn bị tới dọn bàn, bọn họ lại đứng sang bên cạnh chờ một lần nữa.
Để Thượng Gia Ngôn không phải ăn nhiều, Dương Quý Minh vung tay gắp rất nhanh. Thoáng chốc, trong miệng hắn toàn là vị lạ.
“Đừng ăn nữa, tấm lòng các con di nương đã biết rồi.” Đỗ di nương sai tiểu nha hoàn mang mấy món khác thường kia xuống, lại bảo Bạch Bình pha một ấm Ô Long.
Thượng Gia Ngôn cầm chén trà trước mặt Dương Quý Minh lên thổi, chờ nguội mới đưa sang cho hắn.
Không chỉ hai vị di nương khiếp sợ nhìn y, mà ngay cả Dương Quý Minh cũng ngây người. Hắn không ngờ Thượng Gia Ngôn sẽ thân mật với mình ở trước mặt hai vị di nương như thế.
“Mau uống một ngụm trà, súc miệng đi.” Thượng Gia Ngôn thúc giục Dương Quý Minh, trong mắt là vẻ đau lòng không hề che giấu.
“Ừ.” Dương Quý Minh uống trà thô lỗ như bò nhai hoa, tuy còn hơi nóng nhưng trà được tức phụ thổi vẫn cực kỳ thơm.
Đỗ di nương tự trách: “Đều tại ta, biết mình không giỏi nấu nướng mà còn hăng hái xuống bếp làm cơm.”
Thượng Gia Ngôn liền nói: “Vì di nương thương chúng con, làm gì cũng nghĩ đến chúng con, chúng con vô cùng cảm động.”
“Con ngoan.”
“Di nương, đêm nay con phải chăm sóc Quý Minh, sợ sẽ không để ý đến Phương di nương được. Có thể nhờ di nương chăm sóc Phương di nương một đêm không, sáng mai con sẽ tới đón bà ấy về Trầm Hương viện.”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi rời khỏi Bồ Hà viện, Dương Quý Minh không nhịn được, nói: “Ta không sao, chẳng qua trong miệng có vị là lạ thôi, về nhà uống thêm ít nước là được, sao ngươi lại để Phương di nương ở lại chỗ di nương ta?”
“Tôi nay ngươi ăn hỏng bụng rồi.”
“Hả?”
“Ta vừa vặn có lý do để Phương di nương ở lại Bồ Hà viện. Hai vị di nương tiếp xúc nhiều hơn, không chừng cũng tốt cho bệnh tình của Phương di nương.”
“Thì ra là vậy.” Dương Quý Minh gãi đầu, cảm giác việc này có gì đó không đúng lắm, nhưng tức phụ đã nói thế rồi nên hắn cũng không nghĩ làm gì nữa.
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng, hơi rũ mắt. Y không nói sự thật với Dương Quý Minh vì lo hắn lỡ miệng, vô tình phá hỏng việc của hai vị di nương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.