Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu
Chương 86: Manh mối
Nam Kiều Công Tử
27/01/2022
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đi tiễn Văn Húc.
Thấy người nhà họ Văn không một ai có mặt, Văn Húc chỉ dẫn theo một gã sai vặt, Thượng Gia Ngôn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: Văn gia thật cạn nghĩa.
Văn Húc nói với bọn họ: “Đưa quân ngàn dặm cũng đến lúc biệt li. Đã tiễn đến ngoài cửa thành rồi, hai người dừng lại ở đây đi.”
Thượng Gia Ngôn nhìn chủ tớ hai người bọn họ, lại nhìn chiếc xe ngựa cũ nát kia, lông mày càng nhíu chặt: “Hay là xem thử gần đây có thương đội nào đi Sơn Tây không rồi xin đi cùng bọn họ.”
Văn Húc cười nhạt: “Đừng lo, đơn giản sẽ không bị chú ý.”
Dương Quý Minh thấy Thượng Gia Ngôn lo cho bạn tốt, bèn lên tiếng: “Để ta tìm người hộ tống Văn công tử.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu: “Tốt, cứ làm thế đi.”
Văn Húc cảm kích trong lòng nhưng không muốn làm phiền bọn họ, cười nói: “Thật sự không cần thiết, ta đưa đồ xong sẽ về rất nhanh thôi.”
Thượng Gia Ngôn thấy y kiên trì cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ dặn: “Trên đường phải cẩn thận, cứ đường lớn mà đi.”
Văn Húc gật đầu.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới.
Huy!!! (Tiếng huýt gió để ngựa dừng lại)
Mạnh Hi nhảy xuống xe ngựa, vội vàng bước đến trước mặt Văn Húc: “Húc ca, ta đưa ngươi đi Thái Nguyên.”
Văn Húc hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt đối phương.
Thượng Gia Ngôn kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, không ngờ Mạnh Hi lại biết đánh xe, cũng không ngờ Mạnh Hi lại thân với Văn Húc đến vậy. Y nói: “Có Mạnh công tử làm bạn, nhiều người đi đường cũng an toàn hơn.”
Mạnh Hi liên tục gật đầu: “Dương thiếu phu nhân nói đúng. Húc ca, chúng ta cùng đi đi.”
Nhìn ánh mắt đối phương gần như cầu khẩn, tim Văn Húc mềm nhũn, đành phải gật đầu.
“Tốt quá, Húc ca lên xe ngựa của ta đi.” Mạnh Hi mừng rỡ, vừa nói, vừa dọn hành trang của chủ tớ Văn Húc lên xe ngựa của mình.
Gã sai vặt của Văn Húc bước lên phía trước, đỡ công tử nhà mình lên xe.
Mạnh Hi chắp tay hành lễ với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Hình như lục tiểu thư nhà dì ta có qua lại với người ở sòng bài Phúc Vận.”
Bí mật này Mạnh Hi vô tình phát hiện, nói với phu phu Thượng Gia Ngôn là để đáp lễ vì bọn họ đã có lòng giúp Văn Húc.
Văn Húc không biết người bên ngoài xe ngựa nói gì, chỉ thò đầu ra bảo với Thượng Gia Ngôn: “Chiếc xe ngựa kia ta thuê ở thành Nam, ngươi giúp ta trả cho bọn họ nhé.”
“Được, chuyện nhỏ này ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi.”
Mạnh Hi cảm ơn bọn họ, nhảy lên xe ngựa, bắt đầu đánh xe đi.
Thượng Gia Ngôn đứng yên tại chỗ, nhìn theo bọn họ.
Dương Quý Minh ôm vai y, nói: “Bọn họ đi xa rồi, chúng ta cũng trở về đi.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng, bảo Ngô Lượng đi trả xe cho Văn Húc.
Dương Quý Minh đỡ Thượng Gia Ngôn lên xe ngựa, bản thân cũng ngồi vào theo, nói với Ngô Quang đang đánh xe: “Đưa thiếu phu nhân về phủ trước rồi đi Hình bộ.”
“Dạ.”
Xe ngựa chạy vào thành, Thượng Gia Ngôn đột nhiên nhận ra nguyên nhân khiến mình cứ cảm thấy là lạ từ nãy đến giờ.
“Quý Minh, ngươi có thấy bầu không khí giữa Mạnh Hi và Văn Húc rất kỳ quái không?”
“Bọn họ là một đôi chứ gì?”
Thượng Gia Ngôn không khỏi nhíu mày: “Hai người bọn họ cũng giống ta, đều đã uống thuốc mang thai rồi.”
Dương Quý Minh lơ đễnh nói: “Thuốc gì cũng không cản được hai người yêu nhau.”
“Đàn gảy tai trâu.” Thượng Gia Ngôn đấm nhẹ vào ngực hắn.
Dương Quý Minh cầm tay y, đưa lên miệng khẽ hôn, bất đắc dĩ nói: “Sớm muộn cũng có ngày ta bị ngươi đánh nội thương, đến lúc đó ngươi chỉ có thể một mình thủ tiết.”
“Không được nói bậy.” Thượng Gia Ngôn lườm hắn, sẵng giọng: “Ta còn không dùng sức, về sau không đánh ngươi là được chứ gì.”
Dương Quý Minh cười: “Cảm tạ ân điển của tức phụ.”
“Ngươi cố ý đùa ta.” Thượng Gia Ngôn nhào tới nhéo tai hắn.
Dương Quý Minh bắt lấy tay y, ôm trọn y vào trong ngực, chỉ chốc lát sau, mọi chuyện đã trở nên mất khống chế.
Ngô Quang đỏ cả hai tai, cố gắng đánh xe ổn định hơn.
Về đến Dương phủ, Thượng Gia Ngôn mềm nhũn tựa vào lòng Dương Quý Minh, lườm hắn bằng ánh mắt chẳng có chút uy hiếp nào, thành công đổi về một cái hôn sâu.
Dương Quý Minh ôm y xuống xe ngựa rồi đi thẳng vào phòng, đặt y lên chiếc giường lớn được đặt riêng của hai người.
Vệt đỏ trên mặt Thượng Gia Ngôn còn chưa tan hết, y mềm giọng đuổi người: “Ngươi nhanh đi Hình bộ đi.”
“Được.” Dương Quý Minh vươn tay gạt những lọn tóc rơi trên mặt người nọ, hôn nhẹ lên trán y.
Thượng Gia Ngôn cảm thấy trong lòng ngọt lịm, nhìn Dương Quý Minh xoay người, lại chợt nhớ tới một chuyện, lên tiếng: “Đúng rồi, dì của Mạnh Hi công tử chính là phu nhân của Võ Nghi Bá.”
Dương Quý Minh quay đầu, bảo: “Ta biết rồi.”
Có manh mối do Mạnh Hi cung cấp, Dương Quý Minh liền tới phủ Thuận Thiên một chuyến, nhờ Trương Dũng tới sòng bài Phúc Vận điều tra.
Đám người Trương Dũng đang lo vụ án mạng phụ việc của hiệu thuốc không có manh mối mới, vừa nghe Dương Quý Minh nói thì lập tức bắt tay vào việc.
Lúc này Dương Quý Minh mới đi Hình bộ, tiếp tục xử lý những vụ án tồn đọng lâu ngày.
Bên kia, Bành Khả Tịnh đang chăm sóc Dương Trọng Minh bỗng ngất đi, đại phu tới khám, báo tin nàng có hỉ.
Cuối cùng, Võ Mục Hầu phủ cũng có chút không khí vui mừng.
Thượng Gia Ngôn biết chuyện, bảo Cố ma ma chuẩn bị lễ vật, trở về Hầu phủ chúc mừng.
Trong Mặc Lệ hiên, Bành Khả Tịnh ngồi tựa đầu giường, trên người đắp một cái chăn mỏng. Dương Trọng Minh ngồi ở cuối giường, đáy mắt bảy phần vui sướng, hai phần áy náy lại thêm một phần lo lắng.
Đại phu nhân vui vẻ dặn dò khắp trên dưới Mặc Lệ hiên một lượt, có thể thấy bà rất coi trọng cái thai của Bành Khả Tịnh.
Sau khi Thượng Gia Ngôn tới, Bành Khả Tịnh uyển chuyển mời những người khác ra ngoài để nói chuyện riêng với y.
Thượng Gia Ngôn lên tiếng chúc mừng: “Nhị tẩu là người có phúc, tương lai nhất định con cháu đầy đàn.”
Bành Khả Tịnh vươn tay vuốt bụng mình, khẽ cười, trong tươi cười lại lộ ra vài phần chua xót: “Có đứa bé này, ít nhất ta không cần lo sẽ cô đơn tịch mịch ngày sau.”
“Nhị tẩu là chính thê, địa vị này không ai thay thế được.”
Bành Khả Tịnh khẽ lắc đầu, hâm mộ nói: “Ngươi mới là người có phúc. Trong phủ này có ai không biết tam đệ sủng thê như mạng. Hiện giờ các ngươi đã dọn ra ngoài, mọi chuyện đều tự quyết định, càng thêm tự do tự tại.”
“Lòng tự tại thì thân tự tại. Nhị tẩu phải nghĩ thoáng ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”
Bành Khả Tịnh gật đầu: “Ngươi nói đúng. Vì đứa bé này, ta phải sống cho thật tốt.”
Thượng Gia Ngôn khẽ cười: “Nếu nhị tẩu có gì cần ta hỗ trợ, xin cứ nói.” Gặp riêng y, sao có thể chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm?
Bành Khả Tịnh lên tiếng: “Đúng là ta có chuyện cần ngươi và tam đệ giúp đỡ.”
“Nhị tẩu cứ nói.”
“Từ giây phút phu quân quỳ gối ngoài Phúc Hỉ đường, ta đã biết chuyện Khương lục tiểu thư vào cửa chỉ là sớm muộn. Nàng có thể vào cửa, nhưng không thể là bình thê, cũng không thể là quý thiếp.”
“Quý Minh là thứ đệ, không biết chúng ta có thể làm gì?”
“Ta biết phủ Thuận Thiên đang điều tra về cái chết của một gã phụ việc trong hiệu thuốc, điều tra đến đâu rồi?”
Thượng Gia Ngôn hơi do dự, không lập tức trả lời nàng.
Theo những gì y nghe được từ chỗ Dương Quý Minh, bọn họ đang hoài nghi vụ án này liên quan đến Khương Duyệt Nhiên. Nhưng Bành Khả Tịnh đã hỏi thế, y lại càng không thể đáp thẳng thừng.
“Nhị tẩu, chuyện này phải hỏi Quý Minh mới biết được. Công việc của hắn, trước giờ ta không hỏi đến.”
“Phải không? Ta nghe được, vụ án này có khả năng liên quan đến Khương lục tiểu thư. Nếu là thật, lão thái quân và phụ thân sẽ không để Khương lục tiểu thư gióng trống khua chiêng vào phủ đâu.”
“…” Thượng Gia Ngôn im lặng.
“Đệ muội, ta cũng chẳng có cách nào.”
Thượng Gia Ngôn khẽ lắc đầu: “Ta hiểu mà.”
“Là ta sốt ruột.” Bành Khả Tịnh nói: “Lời vừa rồi, đệ muội cứ coi như chưa từng nghe đi.”
Thượng Gia Ngôn thản nhiên cười: “Vừa rồi chúng ta chỉ nói đứa nhỏ này mai sau sẽ rất có tiền đồ thôi.”
*****
Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn đi tiễn Văn Húc.
Thấy người nhà họ Văn không một ai có mặt, Văn Húc chỉ dẫn theo một gã sai vặt, Thượng Gia Ngôn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ: Văn gia thật cạn nghĩa.
Văn Húc nói với bọn họ: “Đưa quân ngàn dặm cũng đến lúc biệt li. Đã tiễn đến ngoài cửa thành rồi, hai người dừng lại ở đây đi.”
Thượng Gia Ngôn nhìn chủ tớ hai người bọn họ, lại nhìn chiếc xe ngựa cũ nát kia, lông mày càng nhíu chặt: “Hay là xem thử gần đây có thương đội nào đi Sơn Tây không rồi xin đi cùng bọn họ.”
Văn Húc cười nhạt: “Đừng lo, đơn giản sẽ không bị chú ý.”
Dương Quý Minh thấy Thượng Gia Ngôn lo cho bạn tốt, bèn lên tiếng: “Để ta tìm người hộ tống Văn công tử.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu: “Tốt, cứ làm thế đi.”
Văn Húc cảm kích trong lòng nhưng không muốn làm phiền bọn họ, cười nói: “Thật sự không cần thiết, ta đưa đồ xong sẽ về rất nhanh thôi.”
Thượng Gia Ngôn thấy y kiên trì cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ dặn: “Trên đường phải cẩn thận, cứ đường lớn mà đi.”
Văn Húc gật đầu.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới.
Huy!!! (Tiếng huýt gió để ngựa dừng lại)
Mạnh Hi nhảy xuống xe ngựa, vội vàng bước đến trước mặt Văn Húc: “Húc ca, ta đưa ngươi đi Thái Nguyên.”
Văn Húc hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt đối phương.
Thượng Gia Ngôn kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, không ngờ Mạnh Hi lại biết đánh xe, cũng không ngờ Mạnh Hi lại thân với Văn Húc đến vậy. Y nói: “Có Mạnh công tử làm bạn, nhiều người đi đường cũng an toàn hơn.”
Mạnh Hi liên tục gật đầu: “Dương thiếu phu nhân nói đúng. Húc ca, chúng ta cùng đi đi.”
Nhìn ánh mắt đối phương gần như cầu khẩn, tim Văn Húc mềm nhũn, đành phải gật đầu.
“Tốt quá, Húc ca lên xe ngựa của ta đi.” Mạnh Hi mừng rỡ, vừa nói, vừa dọn hành trang của chủ tớ Văn Húc lên xe ngựa của mình.
Gã sai vặt của Văn Húc bước lên phía trước, đỡ công tử nhà mình lên xe.
Mạnh Hi chắp tay hành lễ với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Hình như lục tiểu thư nhà dì ta có qua lại với người ở sòng bài Phúc Vận.”
Bí mật này Mạnh Hi vô tình phát hiện, nói với phu phu Thượng Gia Ngôn là để đáp lễ vì bọn họ đã có lòng giúp Văn Húc.
Văn Húc không biết người bên ngoài xe ngựa nói gì, chỉ thò đầu ra bảo với Thượng Gia Ngôn: “Chiếc xe ngựa kia ta thuê ở thành Nam, ngươi giúp ta trả cho bọn họ nhé.”
“Được, chuyện nhỏ này ngươi cứ yên tâm giao cho ta đi.”
Mạnh Hi cảm ơn bọn họ, nhảy lên xe ngựa, bắt đầu đánh xe đi.
Thượng Gia Ngôn đứng yên tại chỗ, nhìn theo bọn họ.
Dương Quý Minh ôm vai y, nói: “Bọn họ đi xa rồi, chúng ta cũng trở về đi.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn nhẹ nhàng lên tiếng, bảo Ngô Lượng đi trả xe cho Văn Húc.
Dương Quý Minh đỡ Thượng Gia Ngôn lên xe ngựa, bản thân cũng ngồi vào theo, nói với Ngô Quang đang đánh xe: “Đưa thiếu phu nhân về phủ trước rồi đi Hình bộ.”
“Dạ.”
Xe ngựa chạy vào thành, Thượng Gia Ngôn đột nhiên nhận ra nguyên nhân khiến mình cứ cảm thấy là lạ từ nãy đến giờ.
“Quý Minh, ngươi có thấy bầu không khí giữa Mạnh Hi và Văn Húc rất kỳ quái không?”
“Bọn họ là một đôi chứ gì?”
Thượng Gia Ngôn không khỏi nhíu mày: “Hai người bọn họ cũng giống ta, đều đã uống thuốc mang thai rồi.”
Dương Quý Minh lơ đễnh nói: “Thuốc gì cũng không cản được hai người yêu nhau.”
“Đàn gảy tai trâu.” Thượng Gia Ngôn đấm nhẹ vào ngực hắn.
Dương Quý Minh cầm tay y, đưa lên miệng khẽ hôn, bất đắc dĩ nói: “Sớm muộn cũng có ngày ta bị ngươi đánh nội thương, đến lúc đó ngươi chỉ có thể một mình thủ tiết.”
“Không được nói bậy.” Thượng Gia Ngôn lườm hắn, sẵng giọng: “Ta còn không dùng sức, về sau không đánh ngươi là được chứ gì.”
Dương Quý Minh cười: “Cảm tạ ân điển của tức phụ.”
“Ngươi cố ý đùa ta.” Thượng Gia Ngôn nhào tới nhéo tai hắn.
Dương Quý Minh bắt lấy tay y, ôm trọn y vào trong ngực, chỉ chốc lát sau, mọi chuyện đã trở nên mất khống chế.
Ngô Quang đỏ cả hai tai, cố gắng đánh xe ổn định hơn.
Về đến Dương phủ, Thượng Gia Ngôn mềm nhũn tựa vào lòng Dương Quý Minh, lườm hắn bằng ánh mắt chẳng có chút uy hiếp nào, thành công đổi về một cái hôn sâu.
Dương Quý Minh ôm y xuống xe ngựa rồi đi thẳng vào phòng, đặt y lên chiếc giường lớn được đặt riêng của hai người.
Vệt đỏ trên mặt Thượng Gia Ngôn còn chưa tan hết, y mềm giọng đuổi người: “Ngươi nhanh đi Hình bộ đi.”
“Được.” Dương Quý Minh vươn tay gạt những lọn tóc rơi trên mặt người nọ, hôn nhẹ lên trán y.
Thượng Gia Ngôn cảm thấy trong lòng ngọt lịm, nhìn Dương Quý Minh xoay người, lại chợt nhớ tới một chuyện, lên tiếng: “Đúng rồi, dì của Mạnh Hi công tử chính là phu nhân của Võ Nghi Bá.”
Dương Quý Minh quay đầu, bảo: “Ta biết rồi.”
Có manh mối do Mạnh Hi cung cấp, Dương Quý Minh liền tới phủ Thuận Thiên một chuyến, nhờ Trương Dũng tới sòng bài Phúc Vận điều tra.
Đám người Trương Dũng đang lo vụ án mạng phụ việc của hiệu thuốc không có manh mối mới, vừa nghe Dương Quý Minh nói thì lập tức bắt tay vào việc.
Lúc này Dương Quý Minh mới đi Hình bộ, tiếp tục xử lý những vụ án tồn đọng lâu ngày.
Bên kia, Bành Khả Tịnh đang chăm sóc Dương Trọng Minh bỗng ngất đi, đại phu tới khám, báo tin nàng có hỉ.
Cuối cùng, Võ Mục Hầu phủ cũng có chút không khí vui mừng.
Thượng Gia Ngôn biết chuyện, bảo Cố ma ma chuẩn bị lễ vật, trở về Hầu phủ chúc mừng.
Trong Mặc Lệ hiên, Bành Khả Tịnh ngồi tựa đầu giường, trên người đắp một cái chăn mỏng. Dương Trọng Minh ngồi ở cuối giường, đáy mắt bảy phần vui sướng, hai phần áy náy lại thêm một phần lo lắng.
Đại phu nhân vui vẻ dặn dò khắp trên dưới Mặc Lệ hiên một lượt, có thể thấy bà rất coi trọng cái thai của Bành Khả Tịnh.
Sau khi Thượng Gia Ngôn tới, Bành Khả Tịnh uyển chuyển mời những người khác ra ngoài để nói chuyện riêng với y.
Thượng Gia Ngôn lên tiếng chúc mừng: “Nhị tẩu là người có phúc, tương lai nhất định con cháu đầy đàn.”
Bành Khả Tịnh vươn tay vuốt bụng mình, khẽ cười, trong tươi cười lại lộ ra vài phần chua xót: “Có đứa bé này, ít nhất ta không cần lo sẽ cô đơn tịch mịch ngày sau.”
“Nhị tẩu là chính thê, địa vị này không ai thay thế được.”
Bành Khả Tịnh khẽ lắc đầu, hâm mộ nói: “Ngươi mới là người có phúc. Trong phủ này có ai không biết tam đệ sủng thê như mạng. Hiện giờ các ngươi đã dọn ra ngoài, mọi chuyện đều tự quyết định, càng thêm tự do tự tại.”
“Lòng tự tại thì thân tự tại. Nhị tẩu phải nghĩ thoáng ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”
Bành Khả Tịnh gật đầu: “Ngươi nói đúng. Vì đứa bé này, ta phải sống cho thật tốt.”
Thượng Gia Ngôn khẽ cười: “Nếu nhị tẩu có gì cần ta hỗ trợ, xin cứ nói.” Gặp riêng y, sao có thể chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm?
Bành Khả Tịnh lên tiếng: “Đúng là ta có chuyện cần ngươi và tam đệ giúp đỡ.”
“Nhị tẩu cứ nói.”
“Từ giây phút phu quân quỳ gối ngoài Phúc Hỉ đường, ta đã biết chuyện Khương lục tiểu thư vào cửa chỉ là sớm muộn. Nàng có thể vào cửa, nhưng không thể là bình thê, cũng không thể là quý thiếp.”
“Quý Minh là thứ đệ, không biết chúng ta có thể làm gì?”
“Ta biết phủ Thuận Thiên đang điều tra về cái chết của một gã phụ việc trong hiệu thuốc, điều tra đến đâu rồi?”
Thượng Gia Ngôn hơi do dự, không lập tức trả lời nàng.
Theo những gì y nghe được từ chỗ Dương Quý Minh, bọn họ đang hoài nghi vụ án này liên quan đến Khương Duyệt Nhiên. Nhưng Bành Khả Tịnh đã hỏi thế, y lại càng không thể đáp thẳng thừng.
“Nhị tẩu, chuyện này phải hỏi Quý Minh mới biết được. Công việc của hắn, trước giờ ta không hỏi đến.”
“Phải không? Ta nghe được, vụ án này có khả năng liên quan đến Khương lục tiểu thư. Nếu là thật, lão thái quân và phụ thân sẽ không để Khương lục tiểu thư gióng trống khua chiêng vào phủ đâu.”
“…” Thượng Gia Ngôn im lặng.
“Đệ muội, ta cũng chẳng có cách nào.”
Thượng Gia Ngôn khẽ lắc đầu: “Ta hiểu mà.”
“Là ta sốt ruột.” Bành Khả Tịnh nói: “Lời vừa rồi, đệ muội cứ coi như chưa từng nghe đi.”
Thượng Gia Ngôn thản nhiên cười: “Vừa rồi chúng ta chỉ nói đứa nhỏ này mai sau sẽ rất có tiền đồ thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.