Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu
Chương 100: Ngó nghiêng
Nam Kiều Công Tử
27/01/2022
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Sáng sớm hôm sau, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn thu dọn đồ đạc, lên xe ngựa đi tới Võ Mục Hầu phủ.
Thượng Gia Ngôn vào viện chính trước, thân thiết hỏi thăm đại phu nhân: “Hôm qua con nghe Quý Minh nói về tình trạng của mẫu thân, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng giờ cơ thể con nặng nề, không tiện hầu hạ bên cạnh người nên sáng nay mới bảo Quý Minh đưa con về thăm hỏi.”
Đại phu nhân mở to mắt nhìn y, không chớp dù là một cái, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Thượng Gia Ngôn không bận tâm gì, nói: “Giờ mẫu thân như vậy, tất cả mọi người đều sẽ gặp khó khăn. Con tới Phúc Hỉ đường vấn an lão thái quân rồi sẽ quay lại với mẫu thân.”
Đám nha hoàn Hồng Diệp vội vàng đưa bọn họ ra ngoài, phục vụ tận tình chu đáo.
Sau khi rời khỏi viện chính, Thượng Gia Ngôn nhỏ giọng hỏi Dương Quý Minh: “Sao không nhìn thấy Lưu ma ma?”
“Hôm qua ta lệnh nhốt bà ấy trong phòng củi. Bà già đó đã giúp đại phu nhân làm không ít chuyện xấu xa. Cứ để bà ta chịu khổ chút đi, lát nữa, khi chuẩn bị ra về ta sẽ cho thả người.”
“Ngươi đấy.”
Một lát sau, bọn họ thấy Khương Thư Viện đi từ Phúc Hỉ đường tới.
“Đại tẩu.”
“Tam đệ và đệ muội đấy à.” Vẻ mặt Khương Thư Viện hơi hoảng hốt.
Thượng Gia Ngôn quan tâm hỏi: “Đại tẩu, ngươi có khỏe không?”
“Ta vẫn ổn, các ngươi từ viện chính tới đây à?”
“Đúng vậy, chúng ta mới đi thăm mẫu thân.”
Gương mặt Khương Thư Viện thoáng hiện chút ưu sầu: “Các ngươi đi thỉnh an lão thái quân phải không, mau đi đi.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu, nhường đường cho Khương Thư Viện đi trước rồi mới cùng Dương Quý Minh tới Phúc Hỉ đường.
Thượng Gia Ngôn quay đầu nhìn bóng lưng Khương Thư Viện: “Sắc mặt đại tẩu không tốt lắm.”
Dương Quý Minh than nhẹ: “Đại phu nhân như vậy, chắc chắn đại tẩu phải lo rồi.”
Khi bọn họ đến Phúc Hỉ đường, nhị phu nhân, tam phu nhân và ngũ phu nhân đều đang hầu chuyện lão thái quân.
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn hành lễ với các trưởng bối.
Nhị phu nhân cười, kéo Thượng Gia Ngôn ngồi xuống: “Đang mang thai mà Gia Ngôn vẫn vội tới vấn an lão thái quân, đúng là có hiếu.”
Ngũ phu nhân cười nhạt: “Mẹ cả bệnh nặng, con dâu sao có thể không đến ngó nghiêng?”
Lão thái quân lườm ngũ phu nhân rồi quay sang nói với Thượng Gia Ngôn: “Thăm mẫu thân của ngươi chưa?”
“Thưa lão thái quân, đã thăm rồi ạ.”
“Chuyện của mẫu thân ngươi đã có phụ thân ngươi lo liệu, các Thái y trong Thái y viện cũng tới thăm khám nhiều lần, ngươi đang mang thai, không nên hao tâm tổn trí, chỉ cần yên tâm dưỡng thai là được.”
“Dạ, xin nghe theo lời dạy bảo của lão thái quân.”
Sau đó, lão thái quân nhìn về phía Dương Quý Minh: “Quý Minh có bận việc không?”
“Tương đối ạ.” Dương Quý Minh trả lời ngắn gọn.
Lão thái quân nói: “Giờ ngươi có tương lai rồi, phải quan tâm Hầu phủ một chút, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.”
“Vâng.”
Nhị phu nhân nhìn Thượng Gia Ngôn, quan tâm hỏi: “Có mệt không?”
“Không sao ạ, đa tạ nhị thẩm quan tâm.” Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, song lại đặt tay lên huyệt Thái Dương.
Nhị phu nhân liền nói: “Mẫu thân, ta thấy sắc mặt Gia Ngôn không tốt, hay bảo bọn chúng về nghỉ trước đi?”
Lão thái quân nhìn nhị phu nhân, ánh mắt ẩn chứa chút không vui. Nhưng bà vẫn tỏ vẻ hiền từ, nói với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Các ngươi ghé thăm cũng coi như là tận hiếu, trở về nghỉ ngơi thôi.”
Dương Quý Minh nói: “Vâng, chúng con xin phép.”
Thượng Gia Ngôn đứng dậy hành lễ, sau đó theo Dương Quý Minh rời khỏi Phúc Hỉ đường.
Kế tiếp, bọn họ tới thư phòng gặp Dương Chính Nghĩa, cuối cùng mới đi Bồ Hà viện.
Đỗ di nương nói với bọn họ: “Đại thiếu phu nhân đã phái người tới Võ Ninh Hầu phủ, các con mau trở về đi, tránh bị vạ lây.”
Thượng Gia Ngôn ôn hòa cười: “Chủ yếu là chúng con muốn tới gặp di nương và Phương di nương.”
Phương di nương bảo: “Chúng ta tốt lắm, đừng lo. Chờ qua mấy ngày này, chúng ta sẽ dọn sang chỗ các con, như thế cũng tiện chăm sóc tam thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia tương lai.”
Đỗ di nương nói: “Tam thiếu gia đưa tam thiếu phu nhân về đi, đêm giao thừa nhớ về Hầu phủ, mùng hai tới Thượng phủ, mùng ba hãy về phủ riêng của mình.”
Dương Quý Minh đáp lời, Thượng Gia Ngôn cũng khẽ gật đầu.
Bọn họ rời đi không được bao lâu, phu phụ Võ Ninh Hầu đã tự tìm tới.
Đêm đó, Võ Mục Hầu phủ truyền ra tin tức, Hầu phu nhân thành kính lễ Phật, làm một Phật đường bên trong Hầu phủ, ngày đêm cầu phúc cho con cháu.
Hôm sau, Dương Chính Nghĩa dâng tấu xin lập đích trưởng tử làm thế tử. Lão thái quân quyết định giao quyền quản lý việc trong Hầu phủ cho đại thiếu phu nhân.
Nghe được những tin này, Dương Quý Minh không thể không cảm thán phụ thân mình thật đa mưu túc trí. Ông cứ luôn nấn ná không chịu lập thế tử, hóa ra muốn dùng chuyện này làm lợi thế khi đàm phán với Võ Ninh Hầu.
Dù đại phu nhân không trúng độc, phu phụ Võ Ninh Hầu không tìm tới cửa đòi giải thích, Dương Chính Nghĩa cũng sẽ truyền tước vị cho đích trưởng tử.
Sau tất cả toan tính thiệt hơn, việc đại phu nhân trúng độc cứ thế qua đi.
Rất nhanh đã đến đêm giao thừa, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn quay về Trầm Hương viện trong Hầu phủ.
Cũng như năm trước, năm nay tất cả mọi người đều ăn cơm tất niên ở Phúc Hỉ đường. Cả buổi tối, đại phu nhân và người của chi thứ tư đều như biến thành từ cấm, không một ai nhắc tới.
Thượng Gia Ngôn buồn ngủ, dựa đầu lên vai Dương Quý Minh, gà gà gật gật.
Dương Quý Minh nói với Dương Chính Nghĩa mấy câu rồi bế Thượng Gia Ngôn về Trầm Hương viện.
Bành Khả Tịnh thấy bọn họ rời đi, cũng muốn về Mặc Lệ hiên nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, Khương Thư Viện mở miệng: “Tam đệ lo cho tam đệ muội quá rồi, giao thừa năm ngoái ta cũng đang mang thai Hiên nhi, mọi người vẫn cùng thức đêm đón năm mới mà, thế chẳng phải rất tốt sao.”
Trong phút chốc, Bành Khả Tịnh đành nuốt lời định nói vào, cười nhẹ: “Đệ muội là nam tử, mang thai cũng khó khăn hơn.”
Khương Thư Viện cũng cười: “Tam đệ muội là người có phúc, nhị đệ muội cũng vậy.”
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai chị em dâu nói cười vui vẻ, nhưng thực ra giữa bọn họ đang lửa tóe tưng bừng.
Bên kia, Thượng Gia Ngôn vừa được Dương Quý Minh bế lên đã tỉnh. Chờ ra khỏi Phúc Hỉ đường, y mới nhỏ giọng bảo: “Chúng ta phá hỏng quy củ của Hầu phủ rồi, chỉ sợ lão thái quân sẽ không vui.”
“Phá đầy rồi.” Dương Quý Minh lơ đễnh nói.
Thượng Gia Ngôn bật cười.
Ngày đầu năm mới, bọn họ đi vấn an tất cả trưởng bối trong Hầu phủ rồi làm ổ tại Trầm Hương viện nghe đám tiểu nha hoàn ở lại đây kể về tình hình trong phủ.
“Năm trước lục tiểu thư đã bị đuổi về điền trang, cuối cùng vẫn không được đón năm mới trong Hầu phủ.”
“Khương di nương của Mặc Lệ hiên bệnh nặng, cũng bị đưa ra điền trang dưỡng bệnh rồi.”
“Giờ chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều do đại thiếu phu nhân quyết định. Đại thiếu phu nhân đối xử với hạ nhân rất tốt, mọi người đều khen đại thiếu phu nhân. Nhưng mà, đại thiếu phu nhân lại ra lệnh đánh chết Lưu ma ma.”
Thượng Gia Ngôn hơi sửng sốt: “Lưu ma ma chết rồi?”
Tiểu nha hoàn trả lời: “Đúng ạ, đại quản gia sai người bọc bà ấy bằng một tấm chiếu, đặt lên xe đẩy, đẩy đi.”
Nghe vậy, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn không khỏi nao nao trong lòng.
*****
Sáng sớm hôm sau, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn thu dọn đồ đạc, lên xe ngựa đi tới Võ Mục Hầu phủ.
Thượng Gia Ngôn vào viện chính trước, thân thiết hỏi thăm đại phu nhân: “Hôm qua con nghe Quý Minh nói về tình trạng của mẫu thân, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng giờ cơ thể con nặng nề, không tiện hầu hạ bên cạnh người nên sáng nay mới bảo Quý Minh đưa con về thăm hỏi.”
Đại phu nhân mở to mắt nhìn y, không chớp dù là một cái, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Thượng Gia Ngôn không bận tâm gì, nói: “Giờ mẫu thân như vậy, tất cả mọi người đều sẽ gặp khó khăn. Con tới Phúc Hỉ đường vấn an lão thái quân rồi sẽ quay lại với mẫu thân.”
Đám nha hoàn Hồng Diệp vội vàng đưa bọn họ ra ngoài, phục vụ tận tình chu đáo.
Sau khi rời khỏi viện chính, Thượng Gia Ngôn nhỏ giọng hỏi Dương Quý Minh: “Sao không nhìn thấy Lưu ma ma?”
“Hôm qua ta lệnh nhốt bà ấy trong phòng củi. Bà già đó đã giúp đại phu nhân làm không ít chuyện xấu xa. Cứ để bà ta chịu khổ chút đi, lát nữa, khi chuẩn bị ra về ta sẽ cho thả người.”
“Ngươi đấy.”
Một lát sau, bọn họ thấy Khương Thư Viện đi từ Phúc Hỉ đường tới.
“Đại tẩu.”
“Tam đệ và đệ muội đấy à.” Vẻ mặt Khương Thư Viện hơi hoảng hốt.
Thượng Gia Ngôn quan tâm hỏi: “Đại tẩu, ngươi có khỏe không?”
“Ta vẫn ổn, các ngươi từ viện chính tới đây à?”
“Đúng vậy, chúng ta mới đi thăm mẫu thân.”
Gương mặt Khương Thư Viện thoáng hiện chút ưu sầu: “Các ngươi đi thỉnh an lão thái quân phải không, mau đi đi.”
Thượng Gia Ngôn gật đầu, nhường đường cho Khương Thư Viện đi trước rồi mới cùng Dương Quý Minh tới Phúc Hỉ đường.
Thượng Gia Ngôn quay đầu nhìn bóng lưng Khương Thư Viện: “Sắc mặt đại tẩu không tốt lắm.”
Dương Quý Minh than nhẹ: “Đại phu nhân như vậy, chắc chắn đại tẩu phải lo rồi.”
Khi bọn họ đến Phúc Hỉ đường, nhị phu nhân, tam phu nhân và ngũ phu nhân đều đang hầu chuyện lão thái quân.
Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn hành lễ với các trưởng bối.
Nhị phu nhân cười, kéo Thượng Gia Ngôn ngồi xuống: “Đang mang thai mà Gia Ngôn vẫn vội tới vấn an lão thái quân, đúng là có hiếu.”
Ngũ phu nhân cười nhạt: “Mẹ cả bệnh nặng, con dâu sao có thể không đến ngó nghiêng?”
Lão thái quân lườm ngũ phu nhân rồi quay sang nói với Thượng Gia Ngôn: “Thăm mẫu thân của ngươi chưa?”
“Thưa lão thái quân, đã thăm rồi ạ.”
“Chuyện của mẫu thân ngươi đã có phụ thân ngươi lo liệu, các Thái y trong Thái y viện cũng tới thăm khám nhiều lần, ngươi đang mang thai, không nên hao tâm tổn trí, chỉ cần yên tâm dưỡng thai là được.”
“Dạ, xin nghe theo lời dạy bảo của lão thái quân.”
Sau đó, lão thái quân nhìn về phía Dương Quý Minh: “Quý Minh có bận việc không?”
“Tương đối ạ.” Dương Quý Minh trả lời ngắn gọn.
Lão thái quân nói: “Giờ ngươi có tương lai rồi, phải quan tâm Hầu phủ một chút, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.”
“Vâng.”
Nhị phu nhân nhìn Thượng Gia Ngôn, quan tâm hỏi: “Có mệt không?”
“Không sao ạ, đa tạ nhị thẩm quan tâm.” Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, song lại đặt tay lên huyệt Thái Dương.
Nhị phu nhân liền nói: “Mẫu thân, ta thấy sắc mặt Gia Ngôn không tốt, hay bảo bọn chúng về nghỉ trước đi?”
Lão thái quân nhìn nhị phu nhân, ánh mắt ẩn chứa chút không vui. Nhưng bà vẫn tỏ vẻ hiền từ, nói với Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn: “Các ngươi ghé thăm cũng coi như là tận hiếu, trở về nghỉ ngơi thôi.”
Dương Quý Minh nói: “Vâng, chúng con xin phép.”
Thượng Gia Ngôn đứng dậy hành lễ, sau đó theo Dương Quý Minh rời khỏi Phúc Hỉ đường.
Kế tiếp, bọn họ tới thư phòng gặp Dương Chính Nghĩa, cuối cùng mới đi Bồ Hà viện.
Đỗ di nương nói với bọn họ: “Đại thiếu phu nhân đã phái người tới Võ Ninh Hầu phủ, các con mau trở về đi, tránh bị vạ lây.”
Thượng Gia Ngôn ôn hòa cười: “Chủ yếu là chúng con muốn tới gặp di nương và Phương di nương.”
Phương di nương bảo: “Chúng ta tốt lắm, đừng lo. Chờ qua mấy ngày này, chúng ta sẽ dọn sang chỗ các con, như thế cũng tiện chăm sóc tam thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia tương lai.”
Đỗ di nương nói: “Tam thiếu gia đưa tam thiếu phu nhân về đi, đêm giao thừa nhớ về Hầu phủ, mùng hai tới Thượng phủ, mùng ba hãy về phủ riêng của mình.”
Dương Quý Minh đáp lời, Thượng Gia Ngôn cũng khẽ gật đầu.
Bọn họ rời đi không được bao lâu, phu phụ Võ Ninh Hầu đã tự tìm tới.
Đêm đó, Võ Mục Hầu phủ truyền ra tin tức, Hầu phu nhân thành kính lễ Phật, làm một Phật đường bên trong Hầu phủ, ngày đêm cầu phúc cho con cháu.
Hôm sau, Dương Chính Nghĩa dâng tấu xin lập đích trưởng tử làm thế tử. Lão thái quân quyết định giao quyền quản lý việc trong Hầu phủ cho đại thiếu phu nhân.
Nghe được những tin này, Dương Quý Minh không thể không cảm thán phụ thân mình thật đa mưu túc trí. Ông cứ luôn nấn ná không chịu lập thế tử, hóa ra muốn dùng chuyện này làm lợi thế khi đàm phán với Võ Ninh Hầu.
Dù đại phu nhân không trúng độc, phu phụ Võ Ninh Hầu không tìm tới cửa đòi giải thích, Dương Chính Nghĩa cũng sẽ truyền tước vị cho đích trưởng tử.
Sau tất cả toan tính thiệt hơn, việc đại phu nhân trúng độc cứ thế qua đi.
Rất nhanh đã đến đêm giao thừa, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn quay về Trầm Hương viện trong Hầu phủ.
Cũng như năm trước, năm nay tất cả mọi người đều ăn cơm tất niên ở Phúc Hỉ đường. Cả buổi tối, đại phu nhân và người của chi thứ tư đều như biến thành từ cấm, không một ai nhắc tới.
Thượng Gia Ngôn buồn ngủ, dựa đầu lên vai Dương Quý Minh, gà gà gật gật.
Dương Quý Minh nói với Dương Chính Nghĩa mấy câu rồi bế Thượng Gia Ngôn về Trầm Hương viện.
Bành Khả Tịnh thấy bọn họ rời đi, cũng muốn về Mặc Lệ hiên nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, Khương Thư Viện mở miệng: “Tam đệ lo cho tam đệ muội quá rồi, giao thừa năm ngoái ta cũng đang mang thai Hiên nhi, mọi người vẫn cùng thức đêm đón năm mới mà, thế chẳng phải rất tốt sao.”
Trong phút chốc, Bành Khả Tịnh đành nuốt lời định nói vào, cười nhẹ: “Đệ muội là nam tử, mang thai cũng khó khăn hơn.”
Khương Thư Viện cũng cười: “Tam đệ muội là người có phúc, nhị đệ muội cũng vậy.”
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hai chị em dâu nói cười vui vẻ, nhưng thực ra giữa bọn họ đang lửa tóe tưng bừng.
Bên kia, Thượng Gia Ngôn vừa được Dương Quý Minh bế lên đã tỉnh. Chờ ra khỏi Phúc Hỉ đường, y mới nhỏ giọng bảo: “Chúng ta phá hỏng quy củ của Hầu phủ rồi, chỉ sợ lão thái quân sẽ không vui.”
“Phá đầy rồi.” Dương Quý Minh lơ đễnh nói.
Thượng Gia Ngôn bật cười.
Ngày đầu năm mới, bọn họ đi vấn an tất cả trưởng bối trong Hầu phủ rồi làm ổ tại Trầm Hương viện nghe đám tiểu nha hoàn ở lại đây kể về tình hình trong phủ.
“Năm trước lục tiểu thư đã bị đuổi về điền trang, cuối cùng vẫn không được đón năm mới trong Hầu phủ.”
“Khương di nương của Mặc Lệ hiên bệnh nặng, cũng bị đưa ra điền trang dưỡng bệnh rồi.”
“Giờ chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều do đại thiếu phu nhân quyết định. Đại thiếu phu nhân đối xử với hạ nhân rất tốt, mọi người đều khen đại thiếu phu nhân. Nhưng mà, đại thiếu phu nhân lại ra lệnh đánh chết Lưu ma ma.”
Thượng Gia Ngôn hơi sửng sốt: “Lưu ma ma chết rồi?”
Tiểu nha hoàn trả lời: “Đúng ạ, đại quản gia sai người bọc bà ấy bằng một tấm chiếu, đặt lên xe đẩy, đẩy đi.”
Nghe vậy, Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn không khỏi nao nao trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.