Nuôi Phu Lang Trong Văn Trạch Đấu
Chương 43: Thuyền hoa
Nam Kiều Công Tử
27/01/2022
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Lư Tử Hi làm sao?” Thượng Gia Ngôn nghi hoặc khi thấy Dương Quý Minh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.
“Lúc trước ta từng nghe nói, người đính ước với tam muội họ Lư, rất có thể chính là Lư Tử Hi kia.”
“Dù vậy ngươi cũng đâu cần tức giận?”
“Vừa rồi hắn muốn tặng hoa đăng cho tam muội. Người có hôn ước, còn dám tặng lễ vật cho nữ hài, có phải rất vô liêm sỉ không?”
“Hoàn cảnh vừa rồi sao mà tính được. Hơn nữa, có thể hắn đã đoán ra thân phận của tam muội rồi.”
“Vậy lại càng vô liêm sỉ.”
Thượng Gia Ngôn lạnh mặt lườm hắn, hỏi: “Trước kia chẳng phải ngươi còn vô liêm sỉ hơn sao?”
Dương Quý Minh bỗng nghẹn lời: “Không nói chuyện này nữa.”
Thượng Gia Ngôn lại bảo: “Dù người đính ước với tam muội là Lư Tử Hi, nhưng chuyện tương lai không ai nói trước được. Cũng như trước khi ta và ngươi thành thân, ai ngờ ngươi sẽ bằng lòng đọc sách, còn có thể làm tốt việc ở phủ Thuận Thiên.”
Dương Quý Minh cười ngây ngô, nắm tay y chậm rãi đi dọc bờ sông.
“Cảnh Thước, ngươi nói đúng.”
Nội dung câu chuyện đã thay đổi rất nhiều, nguyên nhân khiến nhị tẩu suy yếu đã được tìm ra, chỉ cần nhị tẩu khỏe mạnh, nữ chính sẽ không trở thành vợ kế của nam chính được.
So với phố xa tấp nập người qua kẻ lại, bờ sông vắng vẻ và tĩnh lặng hơn, đồng thời cũng lạnh hơn một chút. Gió từ mặt sông thổi tới, Dương Quý Minh vội ôm Thượng Gia Ngôn vào lòng, còn kéo vạt áo khoác của đối phương kín lại.
“Lạnh không? Nếu lạnh thì chúng ta trở về đi.”
“Mặc nhiều áo rồi, không lạnh đâu.” Thượng Gia Ngôn cũng muốn đi xem hoa đăng với hắn.
“Vậy chúng ta đi thêm lát nữa.”
“Ừ.”
“Ngày trước, mỗi khi có hội hoa đăng, ta và bọn Tử Kiệt sẽ hẹn nhau đi chơi phố, sau đó thuê một chiếc thuyền ra giữa sông ngắm hoa đăng.”
Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn chợt lia mắt về phía những con thuyền đang lững lờ trên mặt sông: “Toàn thuê thuyền hoa nhỉ?”
“Là thuyền hoa, nhưng ta rất quy củ.” Trong trí nhớ của hắn, nguyên chủ chỉ ôm cô nương uống rượu là cùng, chưa từng qua đêm bên ngoài. Nghĩ vậy, Dương Quý Minh liền kiên cường hơn một chút.
Thượng Gia Ngôn hừ nhẹ, quay mặt sang chỗ khác.
Dương Quý Minh lại chột dạ, vội vàng dỗ: “Cảnh Thước, đó đều là chuyện xảy ra trước khi chúng ta thành thân, ta sẽ không tái phạm nữa, được không?”
Thượng Gia Ngôn quay sang nói với Hòe An: “Đi thuê một chiếc thuyền.”
“Cảnh Thước, thuê thuyền làm gì?” Dương Quý Minh căng thẳng.
“Không phải ngươi muốn thuê thuyền hoa đấy chứ?” Thượng Gia Ngôn lườm hắn.
“Không phải, ta không có ý này.” Dương Quý Minh lại chột dạ.
Sau khi chủ tớ bốn người lên thuyền, Thượng Gia Ngôn mới phóng tầm mắt nhìn ngắm hoa đăng trôi dạt trên sông, cong khóe miệng: “Ngồi thuyền ngắm đúng là rất khác.”
Dương Quý Minh ôm y từ phía sau: “Trên thuyền gió lớn, đừng ngồi ngoài này, chúng ta vào khoang đi.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn run lên, rúc vào ngực hắn tránh gió.
Chờ bọn họ vào trong khoang, Hòe An rót hai chén nước ấm rồi theo Phúc Toàn ra canh ở đầu thuyền.
Thượng Gia Ngôn nói: “Buổi tối uống trà, ban đêm sẽ không ngủ được, nên ta bảo Hòe An chuẩn bị nước trắng thôi.”
“Cảnh Thước thật chu đáo.” Dương Quý Minh tranh thủ nịnh tức phụ.
Nước trong chén nguội rất nhanh, Thượng Gia Ngôn uống một chút cho trơn cổ họng. Dương Quý Minh ôm eo y, ghé sát lại, thì thầm: “Ta chỉ biết Cảnh Thước thương ta, nghe ta nói trước kia hay ngồi thuyền ngắm hoa đăng nên mới lập tức đi thuê một chiếc.”
Thượng Gia Ngôn tựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Có lẽ không khí trong khoang thuyền thích hợp, hai người mới hôn đã thấy nóng cả người lên.
Hôm nay hẳn là một ngày hai người phải bị quấy rầy. Ngay khi lửa tình vừa nhen nhóm, một giọng nói quen thuộc bỗng truyền tới từ thuyền bên.
“Đây không phải là tùy tùng của biểu ca biểu tẩu sao? Có phải biểu ca biểu tẩu đang ở trong khoang thuyền không?”
Thượng Gia Ngôn đẩy Dương Quý Minh ra, nói: “Ra ngoài xem sao.”
Dương Quý Minh đen mặt, chỉ muốn ném Khương Thư Mão xuống sông.
Hai chiếc thuyền ghé sát lại, Khương Thư Mão bước sang thuyền của Dương Quý Minh. Đúng lúc ấy, Dương Quý Minh cũng hùng hổ ra khỏi khoang thuyền: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ngồi thuyền ngắm hoa đăng cùng bằng hữu thôi, không ngờ biểu ca biểu tẩu cũng đi chơi thuyền.” Khương Thư Mão vừa nói, vừa ngó ra phía sau Dương Quý Minh, muốn xem người trong đó là ai.
Thượng Gia Ngôn cũng chầm chậm bước ra, trên mặt còn hơi ửng đỏ.
Khương Thư Mão là tay già đời, vừa thấy dáng vẻ của y liền biết mình đã quấy rầy bọn họ.
“Biểu ca biểu tẩu thật biết chơi.” Khương Thư Mão cười đến là mờ ám: “Thuyền của chúng ta đông vui lắm, hay là sang đó uống vài chén đi?”
Dương Quý Minh nhìn đám người trên boong thuyền bên cạnh, phát hiện đều là những gương mặt thân quen, một đám đã từng ăn chơi đàng điếm cùng hắn.
“Không, bọn ta chuẩn bị về rồi.” Dương Quý Minh thầm nghĩ, không chừng đám người kia sẽ ăn nói linh tinh, cũng có thể trong khoang còn người khác nữa, nên tách Cảnh Thước ra xa một chút thì hơn.
Người trên thuyền cũng lên tiếng: “Dương tam, đã lâu không gặp, sang đây ngồi chơi một lát hãy về.”
“Đúng vậy, làm quan sai xong liền quên hết bằng hữu luôn à?”
Thượng Gia Ngôn thấy Dương Quý Minh khó xử, biết hắn sợ mình không vui, bèn nói: “Thôi, ngươi sang chơi một lúc rồi về cũng được.”
“Tam tẩu cũng sang đi.”
“Ngày Dương tam thành thân với tam tẩu, chúng ta đều đến uống rượu mừng đấy.”
Người ở thuyền bên nhiệt tình mời mọc, Khương Thư Mão cũng nói: “Biểu tẩu yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không dám động chạm đến ngươi đâu.”
Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, kéo tay áo Dương Quý Minh: “Đi thôi.”
Khương Thư Mão vui ra mặt, đi ở phía trước, còn vươn tay muốn đỡ Thượng Gia Ngôn.
Dương Quý Minh đẩy hắn, tức giận nói: “Ta còn sống đấy.”
Khương Thư Mão ấm ức: “Biểu tẩu, biểu ca bắt nạt ta.”
Thượng Gia Ngôn cười khẽ, nhưng không nói năng gì.
Khương Thư Mão im lặng sờ mũi, tự về thuyền của mình.
Dương Quý Minh đỡ Thượng Gia Ngôn sang.
Trong khoang thuyền, các cô nương ăn mặc đẹp đẽ trang điểm rực rỡ đứng lên chào đón, đám công tử nhà giàu cũng vui vẻ hỏi han. Cũng may các cô nương này tinh mắt, thấy Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn tay trong tay bước vào nên không chạy qua ngồi bên bọn họ.
Khương Thư Mão ngồi bên trái Thượng Gia Ngôn, nói với những người khác: “Trịnh trọng giới thiệu với các ngươi, đây là biểu tẩu của ta, sau này gặp phải chào hỏi đấy.”
“Đã nghe danh tam tẩu hiền lương tài đức từ lâu, hôm nay có dịp gặp gỡ, đúng là vô cùng vinh hạnh. Tam tẩu, ta mời ngươi một ly.”
“Tam tẩu, ta cũng mời ngươi một ly.”
“Phu nhân ta không uống rượu, ta uống thay y.”
Thượng Gia Ngôn ngăn Dương Quý Minh, nói: “Ta lấy trà thay rượu, xin mời các vị.”
“Được, đổi trà cho tam tẩu.”
Sau khi uống đủ một vòng, đám công tử ngả ngớn ôm ấp cô nương bên cạnh, nói nói cười cười. Một người trong số đó còn bảo một cô nương đi đánh đàn.
Thượng Gia Ngôn hơi rũ mắt, cúi đầu nhìn nước trong chén.
Có người nói: “Trong khoảng nữa năm sau khi Dương tam thành thân, chúng ta rất hiếm khi nhìn thấy hắn.”
Dương Quý Minh nói: “Gần đây hơi bận.”
“Giờ ngươi làm việc ở phủ Thuận Thiên, đương nhiên là bận, chúng ta vẫn tự do thoải mái hơn. Chờ ngươi có thời gian, chúng ta lại đến đi Yên Vũ lâu uống rượu, nghe nói bên đó mới có thêm mấy cô nương được lắm.”
“Khụ khụ khụ!” Khương Thư Mão ho mạnh.
Dương Quý Minh thản nhiên trả lời: “Sợ là ta không có thời gian để đi chơi đâu.”
Khương Thư Mão tự rót thêm cho Thượng Gia Ngôn một chén trà, nói chuyện cũng rất nghĩa khí: “Biểu tẩu đừng nghe bọn họ nói linh tinh, trước kia biểu ca cũng không lêu lổng cùng bọn họ đâu.”
Những người khác chợt giật mình, vội gật đầu: “Đúng vậy, còn không gọi được hắn nữa là.”
Thượng Gia Ngôn uống một ngụm trà, mỉm cười, nói: “Không sao, chờ Quý Minh đỡ bận, các ngươi cứ gọi hắn đi chơi cùng.”
Dương Quý Minh nhìn Khương Thư Mão bằng ánh mắt cầu cứu.
Khương Thư Mão nghiêm túc nói: “Biểu ca đã là người có gia đình, sao còn ra ngoài lêu lổng với chúng ta được? Dù biểu tẩu bảo hắn đi, chúng ta cũng phải để ý đến mặt mũi của biểu tẩu chứ.”
Thượng Gia Ngôn bật cười: “Đừng nói về Quý Minh nữa, mọi người tán gẫu chuyện khác đi.”
“Đúng, nói cái khác.”
Một đám công tử ngượng ngùng cười, tán gẫu cái gì đây? Quốc gia đại sự hay chuyện gia đình? Bàn địa lý thiên văn hay luận thơ từ ca phú? Xin lỗi, bọn họ chưa thử bao giờ.
Lúc này, Dương Quý Minh lên tiếng: “Nước đã uống, chuyện cũng đã nói rồi, chúng ta xin phép về trước, các ngươi tiếp tục chơi đi.”
Khương Thư Mão liền nói: “Ta tiễn các ngươi.”
Hai chiếc thuyền lại ghé sát vào nhau, Dương Quý đỡ Thượng Gia Ngôn về thuyền cũ.
Thượng Gia Ngôn bảo người chèo thuyền cập bến.
Dương Quý Minh ngoan ngoãn ngồi cạnh y, nói: “Bọn hắn là vậy đó, chỉ biết ăn chơi đàng điếm.”
“Được rồi, đều là chuyện quá khứ, ta không để trong lòng.” Thượng Gia Ngôn mỏi mệt tựa vào người hắn.
Dương Quý Minh thấy y nhắm mắt cũng im lặng không nói thêm gì nữa.
Lúc thuyền về tới bến, Dương Quý Minh cõng Thượng Gia Ngôn lên bờ. Thượng Gia Ngôn cũng không ngủ thật. Y mở mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý đến mình mới tiếp tục nhắm hai mắt lại. Hiện giờ, y vừa mệt lại vừa buồn ngủ, dù có người chỉ trỏ, có lẽ y vẫn nằm gục trên lưng người kia.
Phúc Toàn chạy đi tìm phu xe, dặn đối phương tìm đường ít người qua lại, đồng thời đánh xe chậm một chút.
Khi bọn họ về tới Hầu phủ, đã là canh hai. (*)
(*) Canh hai là giờ hợi, từ 09 giờ tối đến 11 giờ đêm.
Hạ nhân bưng nước ấm vào phòng rồi nhanh chóng đi ra. Dương Quý Minh bế Thượng Gia Ngôn đi tắm rồi thả y về giường, đắp chăn cẩn thận. Cuối cùng, hắn mới đi tắm.
Sáng sớm hôm sau, Cố ma ma bảo Hòe An không đánh thức hai chủ nhân. Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Sau khi thức giấc, vừa nhìn ánh sáng bên ngoài, Thượng Gia Ngôn đã biết người hầu bên cạnh cố tình không gọi, muốn bọn họ ngủ thêm chốc lát.
Y vươn tay miêu tả đường nét khuôn mặt Dương Quý Minh, nghĩ đến đám công tử bao thuyền hoa đêm qua, lại nghĩ đến sự thay đổi sau khi thành thân của phu quân mình, không khỏi mỉm cười đầy thỏa mãn.
Dương Quý Minh bắt lấy tay người nọ, đặt lên môi hôn một cái, rồi mới vùi đầu vào cổ y, thấp giọng nỉ non: “Sáng sớm đã trêu chọc ta rồi, còn muốn dậy không?”
“Tự ngươi xem mấy giờ rồi đi, mau dậy.” Thượng Gia Ngôn đẩy hắn, chỉ thấy cảm xúc ở lòng bàn tay rất nóng.
“Không muốn dậy.” Dương Quý Minh cố giữ tức phụ lại giường.
Đúng lúc này, Hòe An ở bên ngoài gõ cửa đánh thức, giọng điệu dường như hơi vội vàng.
“Ngươi ngủ tiếp đi, ta dậy trước.” Thượng Gia Ngôn đẩy hắn, tự xuống giường.
Dương Quý Minh thở dài, đành phải rời giường thay quần áo cùng y.
Chờ Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn rửa mặt xong, Hòe An mới bẩm báo: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, vừa rồi trong phủ đã xảy ra chuyện lớn.”
Dương Quý Minh vừa đi tới bàn ăn, vừa hỏi: “Chuyện gì?”
“Lục thiếu gia của chi thứ tư bị Bộ khoái phủ Thuận Thiên bắt đi rồi, bọn họ nói tối qua hắn đã đánh chết người.”
Dương Quý Minh sửng sốt, Thượng Gia Ngôn vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta không biết tình hình cụ thể, chỉ biết tứ lão gia và tứ phu nhân đã đi phủ Thuận Thiên để hỏi thăm. Lão thái quân lo đến ngất đi, lúc này những người khác đều đang canh giữ ở Phúc Hỉ đường.”
Thượng Gia Ngôn không khỏi nhíu mày, kéo Dương Quý Minh vừa mới ngồi xuống, nói: “Đừng ăn vội, chúng ta tới Phúc Hỉ đường đã.”
*****
“Lư Tử Hi làm sao?” Thượng Gia Ngôn nghi hoặc khi thấy Dương Quý Minh đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.
“Lúc trước ta từng nghe nói, người đính ước với tam muội họ Lư, rất có thể chính là Lư Tử Hi kia.”
“Dù vậy ngươi cũng đâu cần tức giận?”
“Vừa rồi hắn muốn tặng hoa đăng cho tam muội. Người có hôn ước, còn dám tặng lễ vật cho nữ hài, có phải rất vô liêm sỉ không?”
“Hoàn cảnh vừa rồi sao mà tính được. Hơn nữa, có thể hắn đã đoán ra thân phận của tam muội rồi.”
“Vậy lại càng vô liêm sỉ.”
Thượng Gia Ngôn lạnh mặt lườm hắn, hỏi: “Trước kia chẳng phải ngươi còn vô liêm sỉ hơn sao?”
Dương Quý Minh bỗng nghẹn lời: “Không nói chuyện này nữa.”
Thượng Gia Ngôn lại bảo: “Dù người đính ước với tam muội là Lư Tử Hi, nhưng chuyện tương lai không ai nói trước được. Cũng như trước khi ta và ngươi thành thân, ai ngờ ngươi sẽ bằng lòng đọc sách, còn có thể làm tốt việc ở phủ Thuận Thiên.”
Dương Quý Minh cười ngây ngô, nắm tay y chậm rãi đi dọc bờ sông.
“Cảnh Thước, ngươi nói đúng.”
Nội dung câu chuyện đã thay đổi rất nhiều, nguyên nhân khiến nhị tẩu suy yếu đã được tìm ra, chỉ cần nhị tẩu khỏe mạnh, nữ chính sẽ không trở thành vợ kế của nam chính được.
So với phố xa tấp nập người qua kẻ lại, bờ sông vắng vẻ và tĩnh lặng hơn, đồng thời cũng lạnh hơn một chút. Gió từ mặt sông thổi tới, Dương Quý Minh vội ôm Thượng Gia Ngôn vào lòng, còn kéo vạt áo khoác của đối phương kín lại.
“Lạnh không? Nếu lạnh thì chúng ta trở về đi.”
“Mặc nhiều áo rồi, không lạnh đâu.” Thượng Gia Ngôn cũng muốn đi xem hoa đăng với hắn.
“Vậy chúng ta đi thêm lát nữa.”
“Ừ.”
“Ngày trước, mỗi khi có hội hoa đăng, ta và bọn Tử Kiệt sẽ hẹn nhau đi chơi phố, sau đó thuê một chiếc thuyền ra giữa sông ngắm hoa đăng.”
Nghe vậy, Thượng Gia Ngôn chợt lia mắt về phía những con thuyền đang lững lờ trên mặt sông: “Toàn thuê thuyền hoa nhỉ?”
“Là thuyền hoa, nhưng ta rất quy củ.” Trong trí nhớ của hắn, nguyên chủ chỉ ôm cô nương uống rượu là cùng, chưa từng qua đêm bên ngoài. Nghĩ vậy, Dương Quý Minh liền kiên cường hơn một chút.
Thượng Gia Ngôn hừ nhẹ, quay mặt sang chỗ khác.
Dương Quý Minh lại chột dạ, vội vàng dỗ: “Cảnh Thước, đó đều là chuyện xảy ra trước khi chúng ta thành thân, ta sẽ không tái phạm nữa, được không?”
Thượng Gia Ngôn quay sang nói với Hòe An: “Đi thuê một chiếc thuyền.”
“Cảnh Thước, thuê thuyền làm gì?” Dương Quý Minh căng thẳng.
“Không phải ngươi muốn thuê thuyền hoa đấy chứ?” Thượng Gia Ngôn lườm hắn.
“Không phải, ta không có ý này.” Dương Quý Minh lại chột dạ.
Sau khi chủ tớ bốn người lên thuyền, Thượng Gia Ngôn mới phóng tầm mắt nhìn ngắm hoa đăng trôi dạt trên sông, cong khóe miệng: “Ngồi thuyền ngắm đúng là rất khác.”
Dương Quý Minh ôm y từ phía sau: “Trên thuyền gió lớn, đừng ngồi ngoài này, chúng ta vào khoang đi.”
“Ừ.” Thượng Gia Ngôn run lên, rúc vào ngực hắn tránh gió.
Chờ bọn họ vào trong khoang, Hòe An rót hai chén nước ấm rồi theo Phúc Toàn ra canh ở đầu thuyền.
Thượng Gia Ngôn nói: “Buổi tối uống trà, ban đêm sẽ không ngủ được, nên ta bảo Hòe An chuẩn bị nước trắng thôi.”
“Cảnh Thước thật chu đáo.” Dương Quý Minh tranh thủ nịnh tức phụ.
Nước trong chén nguội rất nhanh, Thượng Gia Ngôn uống một chút cho trơn cổ họng. Dương Quý Minh ôm eo y, ghé sát lại, thì thầm: “Ta chỉ biết Cảnh Thước thương ta, nghe ta nói trước kia hay ngồi thuyền ngắm hoa đăng nên mới lập tức đi thuê một chiếc.”
Thượng Gia Ngôn tựa vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Có lẽ không khí trong khoang thuyền thích hợp, hai người mới hôn đã thấy nóng cả người lên.
Hôm nay hẳn là một ngày hai người phải bị quấy rầy. Ngay khi lửa tình vừa nhen nhóm, một giọng nói quen thuộc bỗng truyền tới từ thuyền bên.
“Đây không phải là tùy tùng của biểu ca biểu tẩu sao? Có phải biểu ca biểu tẩu đang ở trong khoang thuyền không?”
Thượng Gia Ngôn đẩy Dương Quý Minh ra, nói: “Ra ngoài xem sao.”
Dương Quý Minh đen mặt, chỉ muốn ném Khương Thư Mão xuống sông.
Hai chiếc thuyền ghé sát lại, Khương Thư Mão bước sang thuyền của Dương Quý Minh. Đúng lúc ấy, Dương Quý Minh cũng hùng hổ ra khỏi khoang thuyền: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ngồi thuyền ngắm hoa đăng cùng bằng hữu thôi, không ngờ biểu ca biểu tẩu cũng đi chơi thuyền.” Khương Thư Mão vừa nói, vừa ngó ra phía sau Dương Quý Minh, muốn xem người trong đó là ai.
Thượng Gia Ngôn cũng chầm chậm bước ra, trên mặt còn hơi ửng đỏ.
Khương Thư Mão là tay già đời, vừa thấy dáng vẻ của y liền biết mình đã quấy rầy bọn họ.
“Biểu ca biểu tẩu thật biết chơi.” Khương Thư Mão cười đến là mờ ám: “Thuyền của chúng ta đông vui lắm, hay là sang đó uống vài chén đi?”
Dương Quý Minh nhìn đám người trên boong thuyền bên cạnh, phát hiện đều là những gương mặt thân quen, một đám đã từng ăn chơi đàng điếm cùng hắn.
“Không, bọn ta chuẩn bị về rồi.” Dương Quý Minh thầm nghĩ, không chừng đám người kia sẽ ăn nói linh tinh, cũng có thể trong khoang còn người khác nữa, nên tách Cảnh Thước ra xa một chút thì hơn.
Người trên thuyền cũng lên tiếng: “Dương tam, đã lâu không gặp, sang đây ngồi chơi một lát hãy về.”
“Đúng vậy, làm quan sai xong liền quên hết bằng hữu luôn à?”
Thượng Gia Ngôn thấy Dương Quý Minh khó xử, biết hắn sợ mình không vui, bèn nói: “Thôi, ngươi sang chơi một lúc rồi về cũng được.”
“Tam tẩu cũng sang đi.”
“Ngày Dương tam thành thân với tam tẩu, chúng ta đều đến uống rượu mừng đấy.”
Người ở thuyền bên nhiệt tình mời mọc, Khương Thư Mão cũng nói: “Biểu tẩu yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không dám động chạm đến ngươi đâu.”
Thượng Gia Ngôn cười nhẹ, kéo tay áo Dương Quý Minh: “Đi thôi.”
Khương Thư Mão vui ra mặt, đi ở phía trước, còn vươn tay muốn đỡ Thượng Gia Ngôn.
Dương Quý Minh đẩy hắn, tức giận nói: “Ta còn sống đấy.”
Khương Thư Mão ấm ức: “Biểu tẩu, biểu ca bắt nạt ta.”
Thượng Gia Ngôn cười khẽ, nhưng không nói năng gì.
Khương Thư Mão im lặng sờ mũi, tự về thuyền của mình.
Dương Quý Minh đỡ Thượng Gia Ngôn sang.
Trong khoang thuyền, các cô nương ăn mặc đẹp đẽ trang điểm rực rỡ đứng lên chào đón, đám công tử nhà giàu cũng vui vẻ hỏi han. Cũng may các cô nương này tinh mắt, thấy Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn tay trong tay bước vào nên không chạy qua ngồi bên bọn họ.
Khương Thư Mão ngồi bên trái Thượng Gia Ngôn, nói với những người khác: “Trịnh trọng giới thiệu với các ngươi, đây là biểu tẩu của ta, sau này gặp phải chào hỏi đấy.”
“Đã nghe danh tam tẩu hiền lương tài đức từ lâu, hôm nay có dịp gặp gỡ, đúng là vô cùng vinh hạnh. Tam tẩu, ta mời ngươi một ly.”
“Tam tẩu, ta cũng mời ngươi một ly.”
“Phu nhân ta không uống rượu, ta uống thay y.”
Thượng Gia Ngôn ngăn Dương Quý Minh, nói: “Ta lấy trà thay rượu, xin mời các vị.”
“Được, đổi trà cho tam tẩu.”
Sau khi uống đủ một vòng, đám công tử ngả ngớn ôm ấp cô nương bên cạnh, nói nói cười cười. Một người trong số đó còn bảo một cô nương đi đánh đàn.
Thượng Gia Ngôn hơi rũ mắt, cúi đầu nhìn nước trong chén.
Có người nói: “Trong khoảng nữa năm sau khi Dương tam thành thân, chúng ta rất hiếm khi nhìn thấy hắn.”
Dương Quý Minh nói: “Gần đây hơi bận.”
“Giờ ngươi làm việc ở phủ Thuận Thiên, đương nhiên là bận, chúng ta vẫn tự do thoải mái hơn. Chờ ngươi có thời gian, chúng ta lại đến đi Yên Vũ lâu uống rượu, nghe nói bên đó mới có thêm mấy cô nương được lắm.”
“Khụ khụ khụ!” Khương Thư Mão ho mạnh.
Dương Quý Minh thản nhiên trả lời: “Sợ là ta không có thời gian để đi chơi đâu.”
Khương Thư Mão tự rót thêm cho Thượng Gia Ngôn một chén trà, nói chuyện cũng rất nghĩa khí: “Biểu tẩu đừng nghe bọn họ nói linh tinh, trước kia biểu ca cũng không lêu lổng cùng bọn họ đâu.”
Những người khác chợt giật mình, vội gật đầu: “Đúng vậy, còn không gọi được hắn nữa là.”
Thượng Gia Ngôn uống một ngụm trà, mỉm cười, nói: “Không sao, chờ Quý Minh đỡ bận, các ngươi cứ gọi hắn đi chơi cùng.”
Dương Quý Minh nhìn Khương Thư Mão bằng ánh mắt cầu cứu.
Khương Thư Mão nghiêm túc nói: “Biểu ca đã là người có gia đình, sao còn ra ngoài lêu lổng với chúng ta được? Dù biểu tẩu bảo hắn đi, chúng ta cũng phải để ý đến mặt mũi của biểu tẩu chứ.”
Thượng Gia Ngôn bật cười: “Đừng nói về Quý Minh nữa, mọi người tán gẫu chuyện khác đi.”
“Đúng, nói cái khác.”
Một đám công tử ngượng ngùng cười, tán gẫu cái gì đây? Quốc gia đại sự hay chuyện gia đình? Bàn địa lý thiên văn hay luận thơ từ ca phú? Xin lỗi, bọn họ chưa thử bao giờ.
Lúc này, Dương Quý Minh lên tiếng: “Nước đã uống, chuyện cũng đã nói rồi, chúng ta xin phép về trước, các ngươi tiếp tục chơi đi.”
Khương Thư Mão liền nói: “Ta tiễn các ngươi.”
Hai chiếc thuyền lại ghé sát vào nhau, Dương Quý đỡ Thượng Gia Ngôn về thuyền cũ.
Thượng Gia Ngôn bảo người chèo thuyền cập bến.
Dương Quý Minh ngoan ngoãn ngồi cạnh y, nói: “Bọn hắn là vậy đó, chỉ biết ăn chơi đàng điếm.”
“Được rồi, đều là chuyện quá khứ, ta không để trong lòng.” Thượng Gia Ngôn mỏi mệt tựa vào người hắn.
Dương Quý Minh thấy y nhắm mắt cũng im lặng không nói thêm gì nữa.
Lúc thuyền về tới bến, Dương Quý Minh cõng Thượng Gia Ngôn lên bờ. Thượng Gia Ngôn cũng không ngủ thật. Y mở mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý đến mình mới tiếp tục nhắm hai mắt lại. Hiện giờ, y vừa mệt lại vừa buồn ngủ, dù có người chỉ trỏ, có lẽ y vẫn nằm gục trên lưng người kia.
Phúc Toàn chạy đi tìm phu xe, dặn đối phương tìm đường ít người qua lại, đồng thời đánh xe chậm một chút.
Khi bọn họ về tới Hầu phủ, đã là canh hai. (*)
(*) Canh hai là giờ hợi, từ 09 giờ tối đến 11 giờ đêm.
Hạ nhân bưng nước ấm vào phòng rồi nhanh chóng đi ra. Dương Quý Minh bế Thượng Gia Ngôn đi tắm rồi thả y về giường, đắp chăn cẩn thận. Cuối cùng, hắn mới đi tắm.
Sáng sớm hôm sau, Cố ma ma bảo Hòe An không đánh thức hai chủ nhân. Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.
Sau khi thức giấc, vừa nhìn ánh sáng bên ngoài, Thượng Gia Ngôn đã biết người hầu bên cạnh cố tình không gọi, muốn bọn họ ngủ thêm chốc lát.
Y vươn tay miêu tả đường nét khuôn mặt Dương Quý Minh, nghĩ đến đám công tử bao thuyền hoa đêm qua, lại nghĩ đến sự thay đổi sau khi thành thân của phu quân mình, không khỏi mỉm cười đầy thỏa mãn.
Dương Quý Minh bắt lấy tay người nọ, đặt lên môi hôn một cái, rồi mới vùi đầu vào cổ y, thấp giọng nỉ non: “Sáng sớm đã trêu chọc ta rồi, còn muốn dậy không?”
“Tự ngươi xem mấy giờ rồi đi, mau dậy.” Thượng Gia Ngôn đẩy hắn, chỉ thấy cảm xúc ở lòng bàn tay rất nóng.
“Không muốn dậy.” Dương Quý Minh cố giữ tức phụ lại giường.
Đúng lúc này, Hòe An ở bên ngoài gõ cửa đánh thức, giọng điệu dường như hơi vội vàng.
“Ngươi ngủ tiếp đi, ta dậy trước.” Thượng Gia Ngôn đẩy hắn, tự xuống giường.
Dương Quý Minh thở dài, đành phải rời giường thay quần áo cùng y.
Chờ Dương Quý Minh và Thượng Gia Ngôn rửa mặt xong, Hòe An mới bẩm báo: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, vừa rồi trong phủ đã xảy ra chuyện lớn.”
Dương Quý Minh vừa đi tới bàn ăn, vừa hỏi: “Chuyện gì?”
“Lục thiếu gia của chi thứ tư bị Bộ khoái phủ Thuận Thiên bắt đi rồi, bọn họ nói tối qua hắn đã đánh chết người.”
Dương Quý Minh sửng sốt, Thượng Gia Ngôn vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta không biết tình hình cụ thể, chỉ biết tứ lão gia và tứ phu nhân đã đi phủ Thuận Thiên để hỏi thăm. Lão thái quân lo đến ngất đi, lúc này những người khác đều đang canh giữ ở Phúc Hỉ đường.”
Thượng Gia Ngôn không khỏi nhíu mày, kéo Dương Quý Minh vừa mới ngồi xuống, nói: “Đừng ăn vội, chúng ta tới Phúc Hỉ đường đã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.