Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!
Chương 104
Tôi Muốn 10 Điểm Văn
28/10/2022
“Tiểu Nguyệt? Tiểu Nguyệt?” Liễu Hạo đuổi tới cạnh Tiêu Dã. Có chút tò mò với tình trạng hiện tại của cô.
Sắc mặt vô cùng tệ của cô y cũng thấy được, nhưng Liễu Hạo không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, cả việc Hương Cẩm Lan nói lúc đó.
Liễu Nguyệt bị trúng độc ư?
Y chỉ nghe theo lời cha là trong vòng một tháng không được tới Nhạn Uyên Các vì có thể làm kế hoạch của cô bị bại lộ thôi. Mà có quỷ mới biết làm thế nào còn chưa đầy một ngày cái kế hoạch vớ vẩn đấy đã bị A Dã hắn nhìn ra rồi.
Liễu Nguyệt bị Liễu Hạo gọi cho phát phiền, lông mày nhíu chặt, cả người như muốn chôn sâu vào người Tiêu Dã. Tiêu Dã thấy biểu cảm này của cô lập tức không mặn không nhạt nhìn y nói: “Tam thiếu gia, tiểu thư đang mệt. Đừng làm ồn nữa.”
Liễu Hạo tính cãi lại, nhưng mắt thấy cô đúng là đang mệt thật. Miệng ngậm lại lẽo đẽo đi theo.
Nhạn Uyên Các.
Đặt Liễu Nguyệt lên giường, đắp chăn cho cô. Ánh mắt Tiêu Dã nhìn cô xen lẫn vô vàn suy nghĩ phức tạp.
Người rốt cuộc bị bệnh nặng đến nỗi nào?
Ban nãy hắn cố tình chạm qua tay người lại cảm thấy bàn tay lạnh toát, nhưng người ngủ yên như vậy. Thế là thế nào?
Tiêu Dã một bụng khó hiểu, ở bên cạnh khẽ gọi nhỏ: “Tiểu thư? Tiểu thư?”
Liễu Nguyệt không hồi đáp.
Liễu Hạo tự dưng cũng cảm thấy có dự cảm không ổn theo hắn, hiếm khi nhẹ nhàng lay người cô gọi: “Tiểu Nguyệt?”
“Hai đứa làm trò gì đấy hả? Tránh xa con bé ra.” Liễu Diễm Tư ở ngoài cửa bước vào. Đằng sau y là Hương Cẩm Lan với sắc mặt hóa trắng.
Có lẽ nàng đã được nghe Liễu Diễm Tư kể về sự thật bệnh tình của Liễu Nguyệt rồi.
Mắt phượng lạnh lẽo nhìn Tiêu Dã cùng Liễu Hạo, một bên má của y vẫn còn hơi ửng đỏ do cú tát ban nãy nhưng y chẳng mảnh may để ý hình tượng, chỉ nói: “Hạo Nhi, nếu con muốn nghe chuyện của Liễu Nguyệt thì sau khi bước ra khỏi đây phải biết điều mà ngậm miệng lại. Còn không muốn thì ngay bây giờ đi ra khỏi đây.”
Liễu Nguyệt có một cái nhìn về người cha Liễu Diễm Tư tài ba của mình chính là thiếu nghiêm túc. Lần nào gặp y cô đều thấy dáng vẻ lười biếng pha thêm một chút cợt nhả không thể che giấu của người này. Vì thế chỉ cần cô tới xin y điều gì, Liễu Diễm Tư sẽ không ngần ngại đồng ý hoặc đáp ứng ngay, đến chính cô đôi khi cũng phải cạn lời vì điều này. Nhưng có lẽ cô lại không biết rằng, chỉ cần y nghiêm túc thì đến cả cái người suốt ngày ồn ào làm cô phiền chết này cũng phải biết điều mà im lặng, Liễu Hạo không chịu nổi uy áp của Liễu Diễm Tư, nhưng y lại ngước mắt lên, mắt phượng đối mắt phượng, kiên định nói: “Con sẽ ở lại.”
Đuôi mắt Liễu Diễm Tư hơi nâng lên, lát sau y nói: “Được.”
Cửa phòng đóng lại, bốn người ngồi đối mặt vào nhau. Liễu Diễm Tư lãnh đạm kể lại hết mọi chuyện.
Từ việc bị bọn người áo đen ám sát, đến việc kẻ đeo mặt nạ quỷ mặc một thân áo đen ném độc về phía bọn họ. Bệnh tình của Liễu Nguyệt y cũng không che giấu, nói thẳng là nếu còn kéo dài thêm sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Hương Cẩm Lan không biết từ lúc nào hai hàng nước mắt nóng bỏng đã lăn dài trên sườn mặt, hốc mắt đỏ hoe bị nước mắt hun mờ. Nàng nhìn nữ nhi của mình đang an tĩnh nằm trên giường không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Nguyệt Nhi biết khi nào mới tỉnh dậy?
Bệnh nặng như vậy, là kịch độc ngàn năm có một Huyết Bạch, còn kèm theo bệnh cổ Nhược Mộng không rõ nguyên do.
Cơ thể nhỏ bé của con bé sao mà chịu nổi.
Hương Cẩn Lan còn như vậy thì Tiêu Dã hắn sẽ như thế nào.
Tiêu Dã cùng Liễu Hạo sau khi nghe xong thì mặt lập tức đổi sắc.
Cứ ngỡ cô chỉ bị mấy căn bệnh vặt vãnh, ngờ đâu cùng một lúc trúng Huyết Bạch và phát hiện ra bệnh Nhược Mộng bám rễ trong người.
Cả người Tiêu Dã run lên, khuôn mặt vốn đã thiếu huyết sắc nay máu như bị rút sạch. Vẻ mặt hắn thống khổ thấy rõ, như người bị bệnh không phải là cô mà là hắn vậy.
Tiểu thư của hắn...Đáng nhẽ không nên để cô rời xa hắn nửa bước...Lẽ ra nên đem cô nhốt lại...Không chạy lung tung được nữa...Như vậy sẽ không gặp chuyện gì nữa.
Ý niệm chiếm hữu như thác lũ ầm ầm cuộn trào trong lòng Tiêu Dã, mắt hắn đỏ au, hai tay siết chặt. Đôi mắt âm trầm thấy rõ, đáy mắt lộ ra hệt như con thú hoang cuối cùng đã phá vỡ xiềng xích bấy lâu nay nó cố giữ gìn.
[ Tính chiếm hữu: 100% ]
Tiêu Dã đưa mắt nhìn cô, thu liễm lại dáng vẻ mất kiểm soát ban nãy. Quay ra chuyên tâm nghe Liễu Diễm Tư dặn dò.
“Nguyệt Nhi cùng một lúc phải chịu sự tổn thương của Huyết Bạch và Nhược Mộng nên cơ thể sẽ yếu ớt thấy rõ, không thể trong một lát là tỉnh ngay được. Có thể mất vài canh giờ, thậm chí là vài ngày con bé mới tỉnh lại, mà thời gian tỉnh cũng không nhiều. Cho nên...”
Ngừng một chút, mắt phượng nghiêm nghị nhìn thẳng Tiêu Dã, y nói: “Ta cần ngươi ngày ngày túc trực bên cạnh con bé, không được phép xa rời nửa bước. A Dã, ngươi có làm được không?”
Thoáng chốc cứng đờ, Tiêu Dã hận bản thân vì sao không quyết tâm làm điều đó sớm hơn, nghe y nói vậy thì lập tức nói: “Có thưa lão gia, một bước không rời.”
Ở nơi người không thấy, đáy mắt của hắn mang theo phần chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ không ngừng dâng trào.
Liễu Diễm Tư gật đầu, nói với Hương Cẩm Lan: “Cẩm Lan, ta biết nàng rất giận ta vì để chuyện này xảy ra. Dù sao vẫn là xin lỗi trước, nhưng Nguyệt Nhi đã bệnh thành dạng này, hai ta cũng nên xóa bỏ hiềm khích mà hợp tâm tìm cách chữa cho con bé. Mỗ Đông Quân nói nếu để bệnh càng kéo dài thì Nguyệt Nhi sẽ phải chịu đau đớn dày vò gấp nhiều lần hơn.”
Hương Cẩm Lan vẻ mặt khẩn trương, nhìn y nói: “Không quan tâm chuyện này nữa! Chỉ cần cứu được Nguyệt Nhi, chuyện gì ta cũng làm.”
Liễu Diễm Tư: “Ừm...”
Hương Cẩm Lan nàng là ai chứ? Một nữ thần y đã ra tay hạ thế cứu được rất nhiều người. Số người nàng cứu nhiều không kể siết, nếu không phải gặp được Liễu Diễm Tư, có lẽ giờ nàng vẫn đang phiêu bạt phương nào với mục đích hành y cứu người rồi.
Nói đến Liễu Diễm Tư thì không hẳn là nàng nguyện ý cưới y. Phải nói đó là một đoạn tình duyên đến vô cùng...bất ngờ và nhanh chóng, có thể nói là nhanh một cách đường đột.
Hai người vốn không hề yêu nhau, mới là gặp gỡ lần đầu tiên. Ngay sau đó thì xảy ra chuyện, cuối cùng mang thai Liễu Nguyệt. Liễu Diễm Tư nam nhi đại trượng phu, làm con gái nhà người ta mang thai sao lại có thể phủi mông bỏ đi. Ép Hương Cẩm Lan cưới mình bằng được, sau đó đưa nàng về Liễu gia, để nàng sống ở Nhạn Uyên Các.
Y coi như vậy là hoàn thành trách nhiệm. Mấy năm trời hai người không gặp nhau cũng được.
Tình cảm của Liễu Diễm Tư và Hương Cẩm Lan vốn nhạt như nước, không mang theo chút tình ý nào với đối phương.
Vì có Liễu Nguyệt là cầu nối, chuyện lần này hai người mới ngồi xuống đàm thoại với nhau.
...----------------...
[ Tác giả có lời muốn nói ]
Hệ thống cùng Nguyệt Nguyệt không thể tiên liệu trước việc Tiêu Dã ẻm hắc hóa sớm hơn dự kiến...he he.
Sắc mặt vô cùng tệ của cô y cũng thấy được, nhưng Liễu Hạo không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra, cả việc Hương Cẩm Lan nói lúc đó.
Liễu Nguyệt bị trúng độc ư?
Y chỉ nghe theo lời cha là trong vòng một tháng không được tới Nhạn Uyên Các vì có thể làm kế hoạch của cô bị bại lộ thôi. Mà có quỷ mới biết làm thế nào còn chưa đầy một ngày cái kế hoạch vớ vẩn đấy đã bị A Dã hắn nhìn ra rồi.
Liễu Nguyệt bị Liễu Hạo gọi cho phát phiền, lông mày nhíu chặt, cả người như muốn chôn sâu vào người Tiêu Dã. Tiêu Dã thấy biểu cảm này của cô lập tức không mặn không nhạt nhìn y nói: “Tam thiếu gia, tiểu thư đang mệt. Đừng làm ồn nữa.”
Liễu Hạo tính cãi lại, nhưng mắt thấy cô đúng là đang mệt thật. Miệng ngậm lại lẽo đẽo đi theo.
Nhạn Uyên Các.
Đặt Liễu Nguyệt lên giường, đắp chăn cho cô. Ánh mắt Tiêu Dã nhìn cô xen lẫn vô vàn suy nghĩ phức tạp.
Người rốt cuộc bị bệnh nặng đến nỗi nào?
Ban nãy hắn cố tình chạm qua tay người lại cảm thấy bàn tay lạnh toát, nhưng người ngủ yên như vậy. Thế là thế nào?
Tiêu Dã một bụng khó hiểu, ở bên cạnh khẽ gọi nhỏ: “Tiểu thư? Tiểu thư?”
Liễu Nguyệt không hồi đáp.
Liễu Hạo tự dưng cũng cảm thấy có dự cảm không ổn theo hắn, hiếm khi nhẹ nhàng lay người cô gọi: “Tiểu Nguyệt?”
“Hai đứa làm trò gì đấy hả? Tránh xa con bé ra.” Liễu Diễm Tư ở ngoài cửa bước vào. Đằng sau y là Hương Cẩm Lan với sắc mặt hóa trắng.
Có lẽ nàng đã được nghe Liễu Diễm Tư kể về sự thật bệnh tình của Liễu Nguyệt rồi.
Mắt phượng lạnh lẽo nhìn Tiêu Dã cùng Liễu Hạo, một bên má của y vẫn còn hơi ửng đỏ do cú tát ban nãy nhưng y chẳng mảnh may để ý hình tượng, chỉ nói: “Hạo Nhi, nếu con muốn nghe chuyện của Liễu Nguyệt thì sau khi bước ra khỏi đây phải biết điều mà ngậm miệng lại. Còn không muốn thì ngay bây giờ đi ra khỏi đây.”
Liễu Nguyệt có một cái nhìn về người cha Liễu Diễm Tư tài ba của mình chính là thiếu nghiêm túc. Lần nào gặp y cô đều thấy dáng vẻ lười biếng pha thêm một chút cợt nhả không thể che giấu của người này. Vì thế chỉ cần cô tới xin y điều gì, Liễu Diễm Tư sẽ không ngần ngại đồng ý hoặc đáp ứng ngay, đến chính cô đôi khi cũng phải cạn lời vì điều này. Nhưng có lẽ cô lại không biết rằng, chỉ cần y nghiêm túc thì đến cả cái người suốt ngày ồn ào làm cô phiền chết này cũng phải biết điều mà im lặng, Liễu Hạo không chịu nổi uy áp của Liễu Diễm Tư, nhưng y lại ngước mắt lên, mắt phượng đối mắt phượng, kiên định nói: “Con sẽ ở lại.”
Đuôi mắt Liễu Diễm Tư hơi nâng lên, lát sau y nói: “Được.”
Cửa phòng đóng lại, bốn người ngồi đối mặt vào nhau. Liễu Diễm Tư lãnh đạm kể lại hết mọi chuyện.
Từ việc bị bọn người áo đen ám sát, đến việc kẻ đeo mặt nạ quỷ mặc một thân áo đen ném độc về phía bọn họ. Bệnh tình của Liễu Nguyệt y cũng không che giấu, nói thẳng là nếu còn kéo dài thêm sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Hương Cẩm Lan không biết từ lúc nào hai hàng nước mắt nóng bỏng đã lăn dài trên sườn mặt, hốc mắt đỏ hoe bị nước mắt hun mờ. Nàng nhìn nữ nhi của mình đang an tĩnh nằm trên giường không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Nguyệt Nhi biết khi nào mới tỉnh dậy?
Bệnh nặng như vậy, là kịch độc ngàn năm có một Huyết Bạch, còn kèm theo bệnh cổ Nhược Mộng không rõ nguyên do.
Cơ thể nhỏ bé của con bé sao mà chịu nổi.
Hương Cẩn Lan còn như vậy thì Tiêu Dã hắn sẽ như thế nào.
Tiêu Dã cùng Liễu Hạo sau khi nghe xong thì mặt lập tức đổi sắc.
Cứ ngỡ cô chỉ bị mấy căn bệnh vặt vãnh, ngờ đâu cùng một lúc trúng Huyết Bạch và phát hiện ra bệnh Nhược Mộng bám rễ trong người.
Cả người Tiêu Dã run lên, khuôn mặt vốn đã thiếu huyết sắc nay máu như bị rút sạch. Vẻ mặt hắn thống khổ thấy rõ, như người bị bệnh không phải là cô mà là hắn vậy.
Tiểu thư của hắn...Đáng nhẽ không nên để cô rời xa hắn nửa bước...Lẽ ra nên đem cô nhốt lại...Không chạy lung tung được nữa...Như vậy sẽ không gặp chuyện gì nữa.
Ý niệm chiếm hữu như thác lũ ầm ầm cuộn trào trong lòng Tiêu Dã, mắt hắn đỏ au, hai tay siết chặt. Đôi mắt âm trầm thấy rõ, đáy mắt lộ ra hệt như con thú hoang cuối cùng đã phá vỡ xiềng xích bấy lâu nay nó cố giữ gìn.
[ Tính chiếm hữu: 100% ]
Tiêu Dã đưa mắt nhìn cô, thu liễm lại dáng vẻ mất kiểm soát ban nãy. Quay ra chuyên tâm nghe Liễu Diễm Tư dặn dò.
“Nguyệt Nhi cùng một lúc phải chịu sự tổn thương của Huyết Bạch và Nhược Mộng nên cơ thể sẽ yếu ớt thấy rõ, không thể trong một lát là tỉnh ngay được. Có thể mất vài canh giờ, thậm chí là vài ngày con bé mới tỉnh lại, mà thời gian tỉnh cũng không nhiều. Cho nên...”
Ngừng một chút, mắt phượng nghiêm nghị nhìn thẳng Tiêu Dã, y nói: “Ta cần ngươi ngày ngày túc trực bên cạnh con bé, không được phép xa rời nửa bước. A Dã, ngươi có làm được không?”
Thoáng chốc cứng đờ, Tiêu Dã hận bản thân vì sao không quyết tâm làm điều đó sớm hơn, nghe y nói vậy thì lập tức nói: “Có thưa lão gia, một bước không rời.”
Ở nơi người không thấy, đáy mắt của hắn mang theo phần chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ không ngừng dâng trào.
Liễu Diễm Tư gật đầu, nói với Hương Cẩm Lan: “Cẩm Lan, ta biết nàng rất giận ta vì để chuyện này xảy ra. Dù sao vẫn là xin lỗi trước, nhưng Nguyệt Nhi đã bệnh thành dạng này, hai ta cũng nên xóa bỏ hiềm khích mà hợp tâm tìm cách chữa cho con bé. Mỗ Đông Quân nói nếu để bệnh càng kéo dài thì Nguyệt Nhi sẽ phải chịu đau đớn dày vò gấp nhiều lần hơn.”
Hương Cẩm Lan vẻ mặt khẩn trương, nhìn y nói: “Không quan tâm chuyện này nữa! Chỉ cần cứu được Nguyệt Nhi, chuyện gì ta cũng làm.”
Liễu Diễm Tư: “Ừm...”
Hương Cẩm Lan nàng là ai chứ? Một nữ thần y đã ra tay hạ thế cứu được rất nhiều người. Số người nàng cứu nhiều không kể siết, nếu không phải gặp được Liễu Diễm Tư, có lẽ giờ nàng vẫn đang phiêu bạt phương nào với mục đích hành y cứu người rồi.
Nói đến Liễu Diễm Tư thì không hẳn là nàng nguyện ý cưới y. Phải nói đó là một đoạn tình duyên đến vô cùng...bất ngờ và nhanh chóng, có thể nói là nhanh một cách đường đột.
Hai người vốn không hề yêu nhau, mới là gặp gỡ lần đầu tiên. Ngay sau đó thì xảy ra chuyện, cuối cùng mang thai Liễu Nguyệt. Liễu Diễm Tư nam nhi đại trượng phu, làm con gái nhà người ta mang thai sao lại có thể phủi mông bỏ đi. Ép Hương Cẩm Lan cưới mình bằng được, sau đó đưa nàng về Liễu gia, để nàng sống ở Nhạn Uyên Các.
Y coi như vậy là hoàn thành trách nhiệm. Mấy năm trời hai người không gặp nhau cũng được.
Tình cảm của Liễu Diễm Tư và Hương Cẩm Lan vốn nhạt như nước, không mang theo chút tình ý nào với đối phương.
Vì có Liễu Nguyệt là cầu nối, chuyện lần này hai người mới ngồi xuống đàm thoại với nhau.
...----------------...
[ Tác giả có lời muốn nói ]
Hệ thống cùng Nguyệt Nguyệt không thể tiên liệu trước việc Tiêu Dã ẻm hắc hóa sớm hơn dự kiến...he he.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.