Nuôi Sói Trong Nhà: Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!
Chương 72
Tôi Muốn 10 Điểm Văn
28/10/2022
“Lâu rồi không gặp.”
Một câu nói bình thường, người nói cũng bình thường. Nhưng lại làm cho Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã không hẹn mà cùng nổi hết da gà da vịt lên.
Đây là giọng con trai mà.
Tiêu Dã nghĩ, xong hắn lại nhìn đối phương một lượt từ trên xuống dưới để chắc chắn rằng mắt của mình không có vấn đề.
Càng nhìn mặt càng đen, cả cái người này bên ngoài thì nhìn như con gái, thế quái nào giọng là trầm thấp y hệt con trai.
Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt, thấy cô còn bất ngờ hơn cả mình, cả người đứng đơ ra thành khúc gỗ.
Lúc này Miên Miên lại nói: “Bất ngờ chứ? Giờ A Nguyệt có muốn cùng ta đi ôn lại chuyện cũ không?”
Đôi mắt đào hoa hơi nhướn lên, điều này làm Liễu Nguyệt càng thêm tò mò, cô nói: “Đi.”
...
“Liễu nhị tiểu thư, mời người dùng trà.” Một cung nữ tiến lên nhẹ nhàng đặt chén trà trước mặt cô.
Liễu Nguyệt không uống trà, nhưng vẫn lịch sự nói một câu cảm ơn. Cô nhìn Miên Miên, ánh mắt mang theo phần khó hiểu: “Ngươi là người trong cung?”
“Phải.” Miên Miên gật đầu nói.
“Thế sao lại bị bắt cóc cùng với bọn ta lần trước được?”
Cô vẫn còn nhớ rất rõ bọn bắt cóc nói rằng chỉ bắt những đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ. Y làm thế nào mà để bản thân bị bắt được.
Đôi mắt đào hoa ngước lên, đối diện với Liễu Nguyệt, Miên Miên không trả lời ngay mà từ tốn thưởng thức trà trước, sau đó mới nói: “Là bị kẻ khác hãm hại, sau khi ta trở về đã xử lí xong xuôi hết rồi. Chỉ là mấy trò âm mưu quỷ kế lợi dụng thời cơ để tranh quyền đoạt lợi trong cung thôi, A Nguyệt không cần để tâm.”
Nói đến đây, ánh mắt của y không hiểu sao ánh lên chút sát ý.
Liễu Nguyệt dường như đã quên mất đi sự tồn tại của hệ thống có thể cho cô xem sơ yếu lí lịch của từng người mà hỏi: “Vậy ngươi là Miên thiếu gia hả? Nhưng ở Châu Quốc làm gì có họ Miên nào nổi trong giới này đâu?”
Miên Miên: “...”
“Câu đầu A Nguyệt hỏi ta là gì vậy nhỉ?” Y gượng cười hỏi. Cô lúc thông minh thì thông minh hết phần người khác, không ngờ lại có lúc não dạt bờ biển Đông thế này.
“Để ta nhớ lại xem...Hình như là ‘ngươi là người trong cung đúng không?’.”
“Đúng vậy, ta là người trong cung. Nếu muốn cụ thể hơn thì là Tiêu lục hoàng tử, Tiêu Hạ Miên.” Tiêu Hạ Miên, tức Miên Miên nói. Lúc nói xong câu này, đuôi mắt đào hao khẽ nhếch lên, chống cằm, vẻ mặt tao nhã nhưng có chút đùa giỡn nói: “Không ngờ tới đúng không?”
Liễu Nguyệt trợn to hai mắt nhìn y, nói: “Cái gì!”
“Ngọc bội nè.” Nói rồi Tiêu Hạ Miên giơ ra cho cô xem miếng ngọc mà chỉ những hoàng tử công chúa trong cung mới được sở hữu.
Liễu Nguyệt vẫn chưa như chấp nhận sự thật này.
Tên này là lục hoàng tử á? Lục hoàng huynh của Tiêu Dã hả? Má nó thiệt chứ!
Cô khẽ chửi thầm trong đầu.
“A Dã.” Liễu Nguyệt gọi hắn.
Tiêu Dã đứng sau cô nãy giờ nhanh nhảu đáp: “Vâng?”
Cô chỉ về phía Tiêu Hạ Miên, nói: “Đấy là lục hoàng tử, ngươi nhớ chưa?” Hoàng huynh của người đấy, nhớ đi để sau này nhận cha cũng nhận luôn ca ca.
Hắn không hiểu ý cô muốn là gì, để một nô bộc như hắn quen người cao quý như vậy cũng đâu có ích gì đâu, có khi y còn chẳng buồn để mình vào mắt.
Tuy nghĩ là vậy nhưng bên ngoài vẫn cúi đầu cung kính nói: “Lục hoàng tử.”
“Không cần khách sáo. Người của A Nguyệt cũng như người của ta, cứ thoải mái lên.” Y nói.
“Lục hoàng tử đây đã bao giờ bị cung nữ của mình quản thúc chưa?”
“Ai mà dám chứ.”
“Vậy thì A Dã không làm người của ngươi được đâu.” Liễu Nguyệt lắc đầu, cô không vì biết thân phận hoàng tử của Tiêu Hạ Miên mà thay đổi thái độ với y. Vẫn là đùa giỡn nói: “Vì sẽ bị hắn quản chết mất.”
“Ồ.” Tiêu Hạ Miên có chút bất ngờ nói.
Tiêu Dã nghe cô nói vậy thì lập tức cảm thấy oan ức: “Ta chỉ lo cho tiểu thư nên mới quản người thôi.”
“Vậy thì ngươi nên cho ta ra ngoài chơi nhiều hơn.”
“Không được, một tuần chỉ được 3 lần thôi.”
Tiêu Hạ Miên: “...”
Liễu Nguyệt: “...”
Một giây sau.
“Phụt ha ha ha...ta đã nói rồi mà.” Liễu Nguyệt ôm bụng cười nói.
Tiêu Hạ Miên: “Chủ tử hai người lạ thật.”
Tiêu Dã: “...”
Nói chuyện một lúc, cảm thấy lúc này đã muộn, Liễu Nguyệt đứng lên, nói: “Khá muộn rồi, ta cũng nên về thôi.”
Tiêu Hạ Miên: “Chờ đã.” Nói rồi y nhìn cung nữ đằng sau, người này hiểu ý mà xin phép rời đi nói là đi lấy một thứ cho Liễu nguyệt.
“Lấy cái gì?” Cô thắc mắc hỏi.
“Rồi A Nguyệt sẽ biết thôi.” Tiêu Hạ Miên đầy ẩn ý nói.
Liễu Nguyệt vì chờ đợi mà có hơi sốt ruột, nhưng lúc nhìn thấy thứ được cung nữ mang lên, mọi ý định về nhà của cô như chợt tan biến hết, hai mắt Liễu Nguyệt sáng lên, nói: “Cái đao này, ta cứ tưởng mình để mất rồi!”
Không sai, đây chính là cái đoản đao Diệp Chi Lăng vì chạy ra ngoài để đưa cho cô mà bị đánh ngất rồi bắt cóc. Cứ tưởng nó đã sớm bị ai nhặt mất rồi, ai ngờ lại trong tay người này.
Liễu Nguyệt nhìn Tiêu Hạ Miên, hỏi: “Ngươi nhặt được ở đâu vậy?”
“Trong lúc hỗn loạn, thò tay trộm được thôi. Cái này ta lấy ở trại nên chắc tên bắt cóc A Nguyệt lấy đấy, lúc đó ta toan vứt đi, nhưng lại nhìn thấy chữ Liễu được khắc trên vỏ. Mà họ Liễu ở đó ta biết chỉ có A Nguyệt thôi.”
“Ta nhớ là mình chưa bao giờ kể với ngươi về việc mình là Liễu Nguyệt.” Liễu Nguyệt nghi ngờ hỏi, ở đó thường thì Tiểu Khả với hai người còn lại đều gọi cô là A Nguyệt, hoặc A Nhất. Mặc dù biết cô là Liễu Nguyệt nhưng không bao giờ gọi cả họ ra cả. Người này làm thế nào mà biết được.
Thấy cô đang sinh nghi, Tiêu Hạ Miên thở dài nói: “A Nguyệt nghiêm túc quá rồi, mất hứng ghê. Là ta hỏi Tiểu Khả đó.”
“...”
“Còn một chuyện nữa.” Liễu Nguyệt nói.
Tiêu Hạ Miên khẽ nheo mắt, đầy hứng thú nói: “Còn chuyện gì sao?”
“Lúc bị bắt cóc, ngay cái hôm cha ta tới nơi. Mọi người lúc đó đều đã được cứu ra, duy chỉ có mình ngươi là không thấy mặt mũi đâu. Chưa kể sau đó ta còn phái người đi tìm nhưng không thấy. Rốt cuộc ngươi rời đi từ lúc nào?”
“À...”
Mắt đào hoa khẽ cong lên, y nhìn Liễu Nguyệt, nói: “Ta là nhân lúc nơi đó đang náo loạn, không để ý tới mà lẻn ra ngoài. Lúc đó ta còn đánh ngất một tên, trộm tiền trong túi gã mà tìm đường về hoàng thành. Chuyện này kể ra thì khá dài, ban đầu ta được phụ hoàng cho phép ra ngoài chơi cùng ngoại tổ phụ, cái này người đã thoải mái từ nhỏ rồi. Mà ngoại tổ phụ ta là tướng quân canh giữ lãnh thổ ở phía Nam, thi thoảng vẫn sẽ về rồi đem ta ra ngoài đó chơi. Để bản thân bị bắt cóc cũng là do sự chủ quan nhất thời, kẻ ám hại ta cuối cùng đã đón nhận cái chết rồi. Lúc hay tin ta bị bắt cóc đến mẫu phi ta còn phải bất ngờ cơ. Biết sao không? Người suốt hai tháng qua vẫn cứ nghĩ ta ra ngoài chơi với ông ngoại.”
Nói đến đây Tiêu Dã Miên cười khẽ nói: “Trách sao được, người vốn ngốc vậy mà.”
Liễu Nguyệt: “...”
Y lại nhìn cô, hỏi: “A Nguyệt còn câu hỏi nào nữa không?”
“Còn.” Cô nói.
“Là gì vậy?”
Liễu Nguyệt lập tức tỏ ra nghiêm túc, như đã cân nhắc rất kĩ trước khi hỏi: “Ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ vậy?”
Tiêu Hạ Miên: “...”
Y thực sự không ngờ cô sẽ hỏi một câu hỏi buồn cười như vậy, che miệng nhịn cười nói: “Thế A Nguyệt nghĩ ta là nam hay nữ?”
Liễu Nguyệt cau mày, im lặng nhìn chằm chằm Tiêu Hạ Miên một lúc, cuối cùng nói: “Nhìn không ra.”
Nghe vậy y thở dài bất lực nói: “Ta là nam, chẳng hiểu A Nguyệt thấy thế nào mà nghĩ ta giống nữ. Tiêu Hạ Miên ta có chỗ nào giống nữ chứ.”
Liễu Nguyệt: “...”
Tiêu Dã: “...”
Bỏ qua giọng nói có phần nam tính đó thì thành nữ rồi.
Kết thúc chuyện này rồi nói cảm ơn và chào tạm biệt Tiêu lục hoàng tử, Liễu Nguyệt nói với Tiêu Dã lúc đang ngồi trên xe ngựa: “Cả buổi hôm nay mệt chết ta rồi. Sau này không tới mấy buổi tiệc thế này nữa.”
Tiêu Dã nhìn cô, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Tới mấy buổi tiệc sinh thần nhàm chán này chi bằng tiểu thư người ở nhà đọc sách cùng hắn còn hơn. Như vậy cô chỉ nhìn thấy hắn, trong mắt cô cũng chỉ có mỗi hắn. Cô cũng sẽ chỉ nói chuyện với một mình hắn, sự chú ý của cô sẽ không đặt lên một ai khác. Chỉ có hắn thôi.
Nghĩ đến chuyện cả buổi hôm nay cô chỉ nói chuyện với hắn đôi ba câu, còn lại toàn mấy người lạ hoắc ở đâu ra làm dời đi lực chú ý cô. Tiêu Dã càng thêm chắc chắn với ý nghĩ của mình.
Hắn ngước mắt lên, thấy cô đang nghịch cái đao sắc bén không chút bảo vệ, vì thế vội nói: “Người nghịch gì vậy. Nguy hiểm lắm! Nhỡ vô tình cắt trúng tay thì sao. Mau đưa cho ta.”
Liễu Nguyệt bị quản thành quen, nghe hắn nói vậy chả cần suy nghĩ đã đưa ngay cho Tiêu Dã. Đợi đến lúc cô nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Món đồ chơi nguy hiểm như vậy mà rơi vào tay của Tiêu Dã hắn thì còn có thể có chuyện gì nữa. Chính là bị tịch thu rồi đó.
Một câu nói bình thường, người nói cũng bình thường. Nhưng lại làm cho Liễu Nguyệt cùng Tiêu Dã không hẹn mà cùng nổi hết da gà da vịt lên.
Đây là giọng con trai mà.
Tiêu Dã nghĩ, xong hắn lại nhìn đối phương một lượt từ trên xuống dưới để chắc chắn rằng mắt của mình không có vấn đề.
Càng nhìn mặt càng đen, cả cái người này bên ngoài thì nhìn như con gái, thế quái nào giọng là trầm thấp y hệt con trai.
Tiêu Dã nhìn Liễu Nguyệt, thấy cô còn bất ngờ hơn cả mình, cả người đứng đơ ra thành khúc gỗ.
Lúc này Miên Miên lại nói: “Bất ngờ chứ? Giờ A Nguyệt có muốn cùng ta đi ôn lại chuyện cũ không?”
Đôi mắt đào hoa hơi nhướn lên, điều này làm Liễu Nguyệt càng thêm tò mò, cô nói: “Đi.”
...
“Liễu nhị tiểu thư, mời người dùng trà.” Một cung nữ tiến lên nhẹ nhàng đặt chén trà trước mặt cô.
Liễu Nguyệt không uống trà, nhưng vẫn lịch sự nói một câu cảm ơn. Cô nhìn Miên Miên, ánh mắt mang theo phần khó hiểu: “Ngươi là người trong cung?”
“Phải.” Miên Miên gật đầu nói.
“Thế sao lại bị bắt cóc cùng với bọn ta lần trước được?”
Cô vẫn còn nhớ rất rõ bọn bắt cóc nói rằng chỉ bắt những đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ. Y làm thế nào mà để bản thân bị bắt được.
Đôi mắt đào hoa ngước lên, đối diện với Liễu Nguyệt, Miên Miên không trả lời ngay mà từ tốn thưởng thức trà trước, sau đó mới nói: “Là bị kẻ khác hãm hại, sau khi ta trở về đã xử lí xong xuôi hết rồi. Chỉ là mấy trò âm mưu quỷ kế lợi dụng thời cơ để tranh quyền đoạt lợi trong cung thôi, A Nguyệt không cần để tâm.”
Nói đến đây, ánh mắt của y không hiểu sao ánh lên chút sát ý.
Liễu Nguyệt dường như đã quên mất đi sự tồn tại của hệ thống có thể cho cô xem sơ yếu lí lịch của từng người mà hỏi: “Vậy ngươi là Miên thiếu gia hả? Nhưng ở Châu Quốc làm gì có họ Miên nào nổi trong giới này đâu?”
Miên Miên: “...”
“Câu đầu A Nguyệt hỏi ta là gì vậy nhỉ?” Y gượng cười hỏi. Cô lúc thông minh thì thông minh hết phần người khác, không ngờ lại có lúc não dạt bờ biển Đông thế này.
“Để ta nhớ lại xem...Hình như là ‘ngươi là người trong cung đúng không?’.”
“Đúng vậy, ta là người trong cung. Nếu muốn cụ thể hơn thì là Tiêu lục hoàng tử, Tiêu Hạ Miên.” Tiêu Hạ Miên, tức Miên Miên nói. Lúc nói xong câu này, đuôi mắt đào hao khẽ nhếch lên, chống cằm, vẻ mặt tao nhã nhưng có chút đùa giỡn nói: “Không ngờ tới đúng không?”
Liễu Nguyệt trợn to hai mắt nhìn y, nói: “Cái gì!”
“Ngọc bội nè.” Nói rồi Tiêu Hạ Miên giơ ra cho cô xem miếng ngọc mà chỉ những hoàng tử công chúa trong cung mới được sở hữu.
Liễu Nguyệt vẫn chưa như chấp nhận sự thật này.
Tên này là lục hoàng tử á? Lục hoàng huynh của Tiêu Dã hả? Má nó thiệt chứ!
Cô khẽ chửi thầm trong đầu.
“A Dã.” Liễu Nguyệt gọi hắn.
Tiêu Dã đứng sau cô nãy giờ nhanh nhảu đáp: “Vâng?”
Cô chỉ về phía Tiêu Hạ Miên, nói: “Đấy là lục hoàng tử, ngươi nhớ chưa?” Hoàng huynh của người đấy, nhớ đi để sau này nhận cha cũng nhận luôn ca ca.
Hắn không hiểu ý cô muốn là gì, để một nô bộc như hắn quen người cao quý như vậy cũng đâu có ích gì đâu, có khi y còn chẳng buồn để mình vào mắt.
Tuy nghĩ là vậy nhưng bên ngoài vẫn cúi đầu cung kính nói: “Lục hoàng tử.”
“Không cần khách sáo. Người của A Nguyệt cũng như người của ta, cứ thoải mái lên.” Y nói.
“Lục hoàng tử đây đã bao giờ bị cung nữ của mình quản thúc chưa?”
“Ai mà dám chứ.”
“Vậy thì A Dã không làm người của ngươi được đâu.” Liễu Nguyệt lắc đầu, cô không vì biết thân phận hoàng tử của Tiêu Hạ Miên mà thay đổi thái độ với y. Vẫn là đùa giỡn nói: “Vì sẽ bị hắn quản chết mất.”
“Ồ.” Tiêu Hạ Miên có chút bất ngờ nói.
Tiêu Dã nghe cô nói vậy thì lập tức cảm thấy oan ức: “Ta chỉ lo cho tiểu thư nên mới quản người thôi.”
“Vậy thì ngươi nên cho ta ra ngoài chơi nhiều hơn.”
“Không được, một tuần chỉ được 3 lần thôi.”
Tiêu Hạ Miên: “...”
Liễu Nguyệt: “...”
Một giây sau.
“Phụt ha ha ha...ta đã nói rồi mà.” Liễu Nguyệt ôm bụng cười nói.
Tiêu Hạ Miên: “Chủ tử hai người lạ thật.”
Tiêu Dã: “...”
Nói chuyện một lúc, cảm thấy lúc này đã muộn, Liễu Nguyệt đứng lên, nói: “Khá muộn rồi, ta cũng nên về thôi.”
Tiêu Hạ Miên: “Chờ đã.” Nói rồi y nhìn cung nữ đằng sau, người này hiểu ý mà xin phép rời đi nói là đi lấy một thứ cho Liễu nguyệt.
“Lấy cái gì?” Cô thắc mắc hỏi.
“Rồi A Nguyệt sẽ biết thôi.” Tiêu Hạ Miên đầy ẩn ý nói.
Liễu Nguyệt vì chờ đợi mà có hơi sốt ruột, nhưng lúc nhìn thấy thứ được cung nữ mang lên, mọi ý định về nhà của cô như chợt tan biến hết, hai mắt Liễu Nguyệt sáng lên, nói: “Cái đao này, ta cứ tưởng mình để mất rồi!”
Không sai, đây chính là cái đoản đao Diệp Chi Lăng vì chạy ra ngoài để đưa cho cô mà bị đánh ngất rồi bắt cóc. Cứ tưởng nó đã sớm bị ai nhặt mất rồi, ai ngờ lại trong tay người này.
Liễu Nguyệt nhìn Tiêu Hạ Miên, hỏi: “Ngươi nhặt được ở đâu vậy?”
“Trong lúc hỗn loạn, thò tay trộm được thôi. Cái này ta lấy ở trại nên chắc tên bắt cóc A Nguyệt lấy đấy, lúc đó ta toan vứt đi, nhưng lại nhìn thấy chữ Liễu được khắc trên vỏ. Mà họ Liễu ở đó ta biết chỉ có A Nguyệt thôi.”
“Ta nhớ là mình chưa bao giờ kể với ngươi về việc mình là Liễu Nguyệt.” Liễu Nguyệt nghi ngờ hỏi, ở đó thường thì Tiểu Khả với hai người còn lại đều gọi cô là A Nguyệt, hoặc A Nhất. Mặc dù biết cô là Liễu Nguyệt nhưng không bao giờ gọi cả họ ra cả. Người này làm thế nào mà biết được.
Thấy cô đang sinh nghi, Tiêu Hạ Miên thở dài nói: “A Nguyệt nghiêm túc quá rồi, mất hứng ghê. Là ta hỏi Tiểu Khả đó.”
“...”
“Còn một chuyện nữa.” Liễu Nguyệt nói.
Tiêu Hạ Miên khẽ nheo mắt, đầy hứng thú nói: “Còn chuyện gì sao?”
“Lúc bị bắt cóc, ngay cái hôm cha ta tới nơi. Mọi người lúc đó đều đã được cứu ra, duy chỉ có mình ngươi là không thấy mặt mũi đâu. Chưa kể sau đó ta còn phái người đi tìm nhưng không thấy. Rốt cuộc ngươi rời đi từ lúc nào?”
“À...”
Mắt đào hoa khẽ cong lên, y nhìn Liễu Nguyệt, nói: “Ta là nhân lúc nơi đó đang náo loạn, không để ý tới mà lẻn ra ngoài. Lúc đó ta còn đánh ngất một tên, trộm tiền trong túi gã mà tìm đường về hoàng thành. Chuyện này kể ra thì khá dài, ban đầu ta được phụ hoàng cho phép ra ngoài chơi cùng ngoại tổ phụ, cái này người đã thoải mái từ nhỏ rồi. Mà ngoại tổ phụ ta là tướng quân canh giữ lãnh thổ ở phía Nam, thi thoảng vẫn sẽ về rồi đem ta ra ngoài đó chơi. Để bản thân bị bắt cóc cũng là do sự chủ quan nhất thời, kẻ ám hại ta cuối cùng đã đón nhận cái chết rồi. Lúc hay tin ta bị bắt cóc đến mẫu phi ta còn phải bất ngờ cơ. Biết sao không? Người suốt hai tháng qua vẫn cứ nghĩ ta ra ngoài chơi với ông ngoại.”
Nói đến đây Tiêu Dã Miên cười khẽ nói: “Trách sao được, người vốn ngốc vậy mà.”
Liễu Nguyệt: “...”
Y lại nhìn cô, hỏi: “A Nguyệt còn câu hỏi nào nữa không?”
“Còn.” Cô nói.
“Là gì vậy?”
Liễu Nguyệt lập tức tỏ ra nghiêm túc, như đã cân nhắc rất kĩ trước khi hỏi: “Ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ vậy?”
Tiêu Hạ Miên: “...”
Y thực sự không ngờ cô sẽ hỏi một câu hỏi buồn cười như vậy, che miệng nhịn cười nói: “Thế A Nguyệt nghĩ ta là nam hay nữ?”
Liễu Nguyệt cau mày, im lặng nhìn chằm chằm Tiêu Hạ Miên một lúc, cuối cùng nói: “Nhìn không ra.”
Nghe vậy y thở dài bất lực nói: “Ta là nam, chẳng hiểu A Nguyệt thấy thế nào mà nghĩ ta giống nữ. Tiêu Hạ Miên ta có chỗ nào giống nữ chứ.”
Liễu Nguyệt: “...”
Tiêu Dã: “...”
Bỏ qua giọng nói có phần nam tính đó thì thành nữ rồi.
Kết thúc chuyện này rồi nói cảm ơn và chào tạm biệt Tiêu lục hoàng tử, Liễu Nguyệt nói với Tiêu Dã lúc đang ngồi trên xe ngựa: “Cả buổi hôm nay mệt chết ta rồi. Sau này không tới mấy buổi tiệc thế này nữa.”
Tiêu Dã nhìn cô, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Tới mấy buổi tiệc sinh thần nhàm chán này chi bằng tiểu thư người ở nhà đọc sách cùng hắn còn hơn. Như vậy cô chỉ nhìn thấy hắn, trong mắt cô cũng chỉ có mỗi hắn. Cô cũng sẽ chỉ nói chuyện với một mình hắn, sự chú ý của cô sẽ không đặt lên một ai khác. Chỉ có hắn thôi.
Nghĩ đến chuyện cả buổi hôm nay cô chỉ nói chuyện với hắn đôi ba câu, còn lại toàn mấy người lạ hoắc ở đâu ra làm dời đi lực chú ý cô. Tiêu Dã càng thêm chắc chắn với ý nghĩ của mình.
Hắn ngước mắt lên, thấy cô đang nghịch cái đao sắc bén không chút bảo vệ, vì thế vội nói: “Người nghịch gì vậy. Nguy hiểm lắm! Nhỡ vô tình cắt trúng tay thì sao. Mau đưa cho ta.”
Liễu Nguyệt bị quản thành quen, nghe hắn nói vậy chả cần suy nghĩ đã đưa ngay cho Tiêu Dã. Đợi đến lúc cô nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Món đồ chơi nguy hiểm như vậy mà rơi vào tay của Tiêu Dã hắn thì còn có thể có chuyện gì nữa. Chính là bị tịch thu rồi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.