Nuôi Trai Trong Nhà Dễ Bị Trời Đánh
Chương 3: Mật Khẩu.
Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm
23/04/2021
________
Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm.
***
Huỳnh Nhã Nhã nghi ngờ rất lớn đối với thân thế của tên vô gia cư này, nhưng lại nghi ngờ tấm thẻ nhiều hơn. Ai biết được lỡ hắn nói dối thì sao?
Cô quyết định kiểm tra thẻ trước. Cô nhìn hắn, đi bộ đến cây ATM bên đường, bước vào, hắn đi theo sau lưng cô.
"Mật khẩu là gì?" Cô ló đầu ra hỏi hắn.
"Hai hai ba bốn một hai." Hắn cười.
Lát sau, cô lại cất tiếng. "Mật khẩu không đúng. Anh nhặt được cái thẻ này ở đâu đúng không?" Cô bấm xong, ló đầu ra mỉa mai.
"Oh. Hai số 2, ba số 4, một số 2."
"..."
Ủa ai biết gì đâu?
Cô nhấn lại một lần, rút được tiền thật nè? Ô? Số tiền còn lại trong tài khoản nhiều ghê nè? Một hai ba... Ô? Chín con số luôn nè?
Cô hùng hổ cầm tiền và thẻ nhảy ra khỏi cây ATM, bước đến xách tay áo hắn, kéo một mạch về khu nhà cô.
Ném hắn vào thang máy khu chung cư, cô theo kí ức của Huỳnh Nhã Nhã trước kia ấn vào tầng 3. Thang máy đóng cửa, ting một tiếng, cô quay sang hỏi hắn: "Anh bảo hiện tại anh không có chỗ ở phải không? Hiện tại tôi có thể cho phép anh đến nhà tôi tá túc trong vài ngày. Nhưng tôi còn những câu hỏi khác."
"Ừm, cô hỏi đi." Hắn dựa vào thang máy, đầu hơi cúi xuống. Ở vài ngày á? 300 mà chỉ cho ở vài ngày á? Mơ đi.
"Số tiền này đủ để anh thuê một căn hộ để ở và tiêu xài trong vài tháng, sao anh lại đưa cho tôi? Rồi sao lại cứ muốn đi theo tôi?" Cô khoanh tay trước ngực, nhẹ hỏi.
"Lúc nãy tôi đói đến mức mắt nổ đom đóm rồi. Thấy đồ ăn chỉ biết ăn cứu thân trước thôi." Hắn sờ cổ. "Đây là toàn bộ số tiền tôi được chia lại sau khi ba mẹ tôi xuất ngoại. Trên tôi còn có hai anh chị, một người lấy nhà, một người lấy gia nghiệp, còn tôi thì được chừng ấy tiền thì bị đuổi đi." Hắn ngửa cổ ra kể lại. "Lỡ ăn của người khác rồi thì phải trả thôi. Vả lại tôi cũng đâu muốn đi làm. Đã không đi làm thì tiền ấy rơi vào tay tôi cũng có ngày bị tôi tiêu hết."
Cô nghe cũng hiểu đại khái. Lại là mấy vụ tranh chấp tài sản đây mà. Nhún vai, không liên quan gì đến mình.
Ting--- thang máy kêu.
Huỳnh Nhã Nhã bước ra ngoài, hắn vẫn đi theo sau lưng cô.
"Quý Lam."
Cô quay người lại, nhướng mày ngờ vực. "Anh nói gì cơ?"
Hắn vẫn thản nhiên trả lời. "Tôi là Quý Lam."
"Oh." Huỳnh Nhã Nhã xoay người đi tiếp. Đến cửa phòng 302, theo trí nhớ bấm một dãy mật mã trên ổ khóa cửa rồi mở cửa bước vào. Quý Lam vào ngay sau cô, bị cô đưa tay chặn lại trên thềm.
"Anh mang dép vào đã. Chưa được tôi cho phép thì đừng đi lung tung, lên sofa ngồi đi."
Quý Lam rất hợp tác, mang vào đôi dép bông đi trong nhà có màu lam nhạt bé xíu, lê bước vào sofa nhà cô, mắt nhìn bao quát xung quanh, đánh giá vài chỗ.
Huỳnh Nhã Nhã cũng cảm thấy căn hộ này quá bé so với nơi ở kiếp trước của cô. Theo trí nhớ tìm đến phòng bếp, rót hai ly nước lọc, mang ra bàn trà.
Ngồi xuống đối diện Quý Lam, cô cầm ly uống một ngụm nước, bắt đầu nói chuyện.
Đặt li nước lên bàn. "Tôi là Huỳnh Nhã Nhã, anh có thể gọi bà đây là lão đại cũng được." Ngã người dựa lên sofa, cô khoanh tay nhìn hắn.
Ai thèm gọi cô là lão đại? Quý Lam hắng giọng, dè dặt hỏi. "Tôi có thể mượn nhà tắm của cô không?"
Cô lơ đễnh gật đầu, hất mặt về phía nhà vệ sinh. "Bên đó. Tự mình đi đi. Mùi trên người anh tôi cũng sắp không ngửi nổi rồi." Moi điện thoại ra bấm bấm.
Yep. Là một biểu tình ghét bỏ bày ra trên khuôn mặt Huỳnh Nhã Nhã. Quý Lam ngoan ngoãn bước vào nhà tắm, khóa cửa, lát sau liền truyền ra âm thanh nước chảy.
* * *
Cô xuống lầu, ngay cạnh chung cư là một shop thời trang nam nữ quy mô lớn. Cô bước vào, lướt nhanh mua hai cái áo phông nam trắng đơn giản, hai cái quần chạy bộ nam, nhanh chóng mang ra quầy tính tiền. Nghĩ một lúc, buồn bực dẫm chân quay lại gian đồ nam, lát sau lại xách về hai cái quần lót nam và một cái khăn tắm. Gặp tình trạng trước đây mà thế này thì thể nào cô cũng lên báo.
Quay về nhà, cô đi thẳng đến phòng tắm, gõ cửa. Quý Lam ló đầu ra hỏi cô có chuyện gì, cô đưa ba túi quần áo cho hắn. Hắn nhận lấy rồi nhanh chóng đóng cửa lại, không hỏi là gì.
Ha? Trốn cái gì? Anh ta có gì để nhìn? Còn làm như cô muốn nhìn lén lắm? Bực cả mình. Cô đi về phòng khách, lôi laptop ra lên wed tìm việc làm.
Trong này, Quý Lam kiểm tra từng túi quần áo, thấy cô còn mua cả bàn chải đánh răng, khăn tắm, còn cả quần bé nữa. Hắn móc mấy túi quần áo lên móc treo đồ, im lặng bất động một lúc sau, vành tai từ từ đỏ lên. Chết tiệt!
Huỳnh Nhã Nhã chán nản dựa ra sau lưng, mắt nhìn màn hình laptop bất lực. Trên này toàn tuyển mấy công việc lương trung bình. Dựa vào học thức kiếp trước lẫn kiếp này của cô, tìm một công việc lương 20 triệu cũng vẫn là có thể, nhưng sao lại khó khăn quá. Đột nhiên rơi vào tình cảnh thiếu tiền tiêu, túng đến mức tức chết. Huỳnh Nghi chết tiệt đó dám tính kế cô, thật là đáng hận. Gia nghiệp kết xù kia còn chờ cô giải nghệ về thừa kế kìa!
Sau lưng cô, tiếng cửa nhà tắm mở ra, hơi nước mờ mờ lượn lờ tràn ra ngoài. Quý Lam bước ra, nào có còn hình tượng lôi thôi bẩn thỉu kia. Hắn bước đến ngồi đối diện cô nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, mắt vẫn chằm chằm nhìn màn hình máy tính.
Quý Lam gõ gõ bàn, ý đồ gây sự chú ý. Quả thật là thành công. Huỳnh Nhã Nhã nhìn bàn tay trắng thon kia vừa gõ xuống bàn, từ từ lại lia mắt lên nhìn mặt người đàn ông đang ngồi trước mặt.
Hít vào! Tên nam nhân trắng trẻo mềm mại này là ai đây? Nhan sắc gì đây? Tên khất cái chết tiệt bẩn bẩn xấu xấu kia đâu rồi?
"Huỳnh Nhã Nhã... Tôi có chút chuyện muốn bàn bạc với cô."
Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm.
***
Huỳnh Nhã Nhã nghi ngờ rất lớn đối với thân thế của tên vô gia cư này, nhưng lại nghi ngờ tấm thẻ nhiều hơn. Ai biết được lỡ hắn nói dối thì sao?
Cô quyết định kiểm tra thẻ trước. Cô nhìn hắn, đi bộ đến cây ATM bên đường, bước vào, hắn đi theo sau lưng cô.
"Mật khẩu là gì?" Cô ló đầu ra hỏi hắn.
"Hai hai ba bốn một hai." Hắn cười.
Lát sau, cô lại cất tiếng. "Mật khẩu không đúng. Anh nhặt được cái thẻ này ở đâu đúng không?" Cô bấm xong, ló đầu ra mỉa mai.
"Oh. Hai số 2, ba số 4, một số 2."
"..."
Ủa ai biết gì đâu?
Cô nhấn lại một lần, rút được tiền thật nè? Ô? Số tiền còn lại trong tài khoản nhiều ghê nè? Một hai ba... Ô? Chín con số luôn nè?
Cô hùng hổ cầm tiền và thẻ nhảy ra khỏi cây ATM, bước đến xách tay áo hắn, kéo một mạch về khu nhà cô.
Ném hắn vào thang máy khu chung cư, cô theo kí ức của Huỳnh Nhã Nhã trước kia ấn vào tầng 3. Thang máy đóng cửa, ting một tiếng, cô quay sang hỏi hắn: "Anh bảo hiện tại anh không có chỗ ở phải không? Hiện tại tôi có thể cho phép anh đến nhà tôi tá túc trong vài ngày. Nhưng tôi còn những câu hỏi khác."
"Ừm, cô hỏi đi." Hắn dựa vào thang máy, đầu hơi cúi xuống. Ở vài ngày á? 300 mà chỉ cho ở vài ngày á? Mơ đi.
"Số tiền này đủ để anh thuê một căn hộ để ở và tiêu xài trong vài tháng, sao anh lại đưa cho tôi? Rồi sao lại cứ muốn đi theo tôi?" Cô khoanh tay trước ngực, nhẹ hỏi.
"Lúc nãy tôi đói đến mức mắt nổ đom đóm rồi. Thấy đồ ăn chỉ biết ăn cứu thân trước thôi." Hắn sờ cổ. "Đây là toàn bộ số tiền tôi được chia lại sau khi ba mẹ tôi xuất ngoại. Trên tôi còn có hai anh chị, một người lấy nhà, một người lấy gia nghiệp, còn tôi thì được chừng ấy tiền thì bị đuổi đi." Hắn ngửa cổ ra kể lại. "Lỡ ăn của người khác rồi thì phải trả thôi. Vả lại tôi cũng đâu muốn đi làm. Đã không đi làm thì tiền ấy rơi vào tay tôi cũng có ngày bị tôi tiêu hết."
Cô nghe cũng hiểu đại khái. Lại là mấy vụ tranh chấp tài sản đây mà. Nhún vai, không liên quan gì đến mình.
Ting--- thang máy kêu.
Huỳnh Nhã Nhã bước ra ngoài, hắn vẫn đi theo sau lưng cô.
"Quý Lam."
Cô quay người lại, nhướng mày ngờ vực. "Anh nói gì cơ?"
Hắn vẫn thản nhiên trả lời. "Tôi là Quý Lam."
"Oh." Huỳnh Nhã Nhã xoay người đi tiếp. Đến cửa phòng 302, theo trí nhớ bấm một dãy mật mã trên ổ khóa cửa rồi mở cửa bước vào. Quý Lam vào ngay sau cô, bị cô đưa tay chặn lại trên thềm.
"Anh mang dép vào đã. Chưa được tôi cho phép thì đừng đi lung tung, lên sofa ngồi đi."
Quý Lam rất hợp tác, mang vào đôi dép bông đi trong nhà có màu lam nhạt bé xíu, lê bước vào sofa nhà cô, mắt nhìn bao quát xung quanh, đánh giá vài chỗ.
Huỳnh Nhã Nhã cũng cảm thấy căn hộ này quá bé so với nơi ở kiếp trước của cô. Theo trí nhớ tìm đến phòng bếp, rót hai ly nước lọc, mang ra bàn trà.
Ngồi xuống đối diện Quý Lam, cô cầm ly uống một ngụm nước, bắt đầu nói chuyện.
Đặt li nước lên bàn. "Tôi là Huỳnh Nhã Nhã, anh có thể gọi bà đây là lão đại cũng được." Ngã người dựa lên sofa, cô khoanh tay nhìn hắn.
Ai thèm gọi cô là lão đại? Quý Lam hắng giọng, dè dặt hỏi. "Tôi có thể mượn nhà tắm của cô không?"
Cô lơ đễnh gật đầu, hất mặt về phía nhà vệ sinh. "Bên đó. Tự mình đi đi. Mùi trên người anh tôi cũng sắp không ngửi nổi rồi." Moi điện thoại ra bấm bấm.
Yep. Là một biểu tình ghét bỏ bày ra trên khuôn mặt Huỳnh Nhã Nhã. Quý Lam ngoan ngoãn bước vào nhà tắm, khóa cửa, lát sau liền truyền ra âm thanh nước chảy.
* * *
Cô xuống lầu, ngay cạnh chung cư là một shop thời trang nam nữ quy mô lớn. Cô bước vào, lướt nhanh mua hai cái áo phông nam trắng đơn giản, hai cái quần chạy bộ nam, nhanh chóng mang ra quầy tính tiền. Nghĩ một lúc, buồn bực dẫm chân quay lại gian đồ nam, lát sau lại xách về hai cái quần lót nam và một cái khăn tắm. Gặp tình trạng trước đây mà thế này thì thể nào cô cũng lên báo.
Quay về nhà, cô đi thẳng đến phòng tắm, gõ cửa. Quý Lam ló đầu ra hỏi cô có chuyện gì, cô đưa ba túi quần áo cho hắn. Hắn nhận lấy rồi nhanh chóng đóng cửa lại, không hỏi là gì.
Ha? Trốn cái gì? Anh ta có gì để nhìn? Còn làm như cô muốn nhìn lén lắm? Bực cả mình. Cô đi về phòng khách, lôi laptop ra lên wed tìm việc làm.
Trong này, Quý Lam kiểm tra từng túi quần áo, thấy cô còn mua cả bàn chải đánh răng, khăn tắm, còn cả quần bé nữa. Hắn móc mấy túi quần áo lên móc treo đồ, im lặng bất động một lúc sau, vành tai từ từ đỏ lên. Chết tiệt!
Huỳnh Nhã Nhã chán nản dựa ra sau lưng, mắt nhìn màn hình laptop bất lực. Trên này toàn tuyển mấy công việc lương trung bình. Dựa vào học thức kiếp trước lẫn kiếp này của cô, tìm một công việc lương 20 triệu cũng vẫn là có thể, nhưng sao lại khó khăn quá. Đột nhiên rơi vào tình cảnh thiếu tiền tiêu, túng đến mức tức chết. Huỳnh Nghi chết tiệt đó dám tính kế cô, thật là đáng hận. Gia nghiệp kết xù kia còn chờ cô giải nghệ về thừa kế kìa!
Sau lưng cô, tiếng cửa nhà tắm mở ra, hơi nước mờ mờ lượn lờ tràn ra ngoài. Quý Lam bước ra, nào có còn hình tượng lôi thôi bẩn thỉu kia. Hắn bước đến ngồi đối diện cô nhưng cô hoàn toàn không quan tâm, mắt vẫn chằm chằm nhìn màn hình máy tính.
Quý Lam gõ gõ bàn, ý đồ gây sự chú ý. Quả thật là thành công. Huỳnh Nhã Nhã nhìn bàn tay trắng thon kia vừa gõ xuống bàn, từ từ lại lia mắt lên nhìn mặt người đàn ông đang ngồi trước mặt.
Hít vào! Tên nam nhân trắng trẻo mềm mại này là ai đây? Nhan sắc gì đây? Tên khất cái chết tiệt bẩn bẩn xấu xấu kia đâu rồi?
"Huỳnh Nhã Nhã... Tôi có chút chuyện muốn bàn bạc với cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.