Chương 40:
Nam Lâm Đậu Đậu
13/06/2021
Ngoại truyện 03
Năm Hô Hô lên cấp ba, Vu Đằng bắt đầu phiền muộn.
Có một lần sắp xếp lại đồ trong cặp sách cho con trai, Vu Đằng tìm được một bức thư tình.
Phong thư màu hồng nhạt, trên bì thư màu hồng mơ mộng là nét chữ cứng cáp của con trai cô, chữ viết này do chính tay cô dạy dỗ uốn nắn từ khi cậu còn nhỏ.
Trước đây Vu Đằng vẫn luôn nghĩ dù là thư tình thì cũng phải do các cô bé viết cho Hô Hô nhà mình. Cô đâu ngờ Hô Hô mới vừa lên cấp 3 đã bắt đầu yêu sớm thế này!
Vu Đằng không dám mở phong thư ra xem, cô cẩn thận đặt lại chỗ cũ rồi ôm trái tim nhỏ bé của mình đi tìm Lâm Hành Hành.
“Chồng ơi, ôm em…”
Vu Đằng bước vào phòng làm việc thì mới phát hiện ra con trai cũng đang ở đây.
Cô vội thu tay về dưới ánh mắt hài hước của Lâm Hành Hành, sau đó bày ra dáng vẻ phụ huynh nghiêm khắc, “Lâm Yến Trì, con làm xong bài tập chưa?”
“Con làm xong rồi.” Lâm Yến Trì cười hì hì, nụ cười tươi tắn không khác gì Lâm Hành Hành, không hổ là bố con ruột thịt, “Con cũng đã làm xong hết bài tập ngoại khoá. Mẹ, con đang thương lượng với bố một chuyện, con muốn nhảy lớp, chương trình học của lớp mười không thú vị gì cả, con muốn học nâng cao hơn.”
Vu Đằng trầm ngâm nói, “Nhưng các bạn lớp mười một đều lớn tuổi hơn con, liệu con có thể chơi cùng bọn họ không?”
Lâm Yên Trì vẫn cười tươi như cũ, cậu còn nghịch ngợm nháy mắt với mẹ mình, “Con muốn nhảy thẳng lên lớp mười hai để chuẩn bị luôn cho kỳ thi đại học, con chỉ cần một năm là đủ rồi.”
“Sao con lại muốn như vậy?” Cấp ba là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời học sinh, không phải con trai cô còn viết thư tình cho con gái nhà người ta à? Sao lại muốn học nhảy lớp, như vậy làm sao gặp được bạn gái nhỏ mỗi ngày?
“Vì… vì con…” Lâm Yến Trì hiếm khi đỏ mặt như thế này, cậu đứng thẳng người và dõng dạc nói, “Con và Kỷ Vận đã hẹn nhau cùng học lớp 12.”
Kỷ Vận…. Là tên cô bé kia! Vu Đằng lập tức nhớ tới phong thư tình vừa nãy, “Bạn gái con hả? Cô bé cũng nhảy lớp?”
“Vâng!” Giọng điệu Lâm Yến Trì mang theo phần kiêu ngạo, “Cô ấy còn nhỏ hơn con một tháng đó…”
Ồ! Vậy đây là chuyện tình về con trai thiên tài và con dâu thiên tài nhà cô ư…?
“Bố mẹ cứ suy nghĩ đi ạ. Con sẽ tham gia cuộc thi nhảy lớp theo yêu cầu của nhà trường, nếu con đậu thì bố mẹ phải đồng ý đó!” Lâm Yến Trì nói dứt lời bèn chạy vút ra khỏi cửa.
Cửa phòng làm việc bị đóng sầm, Lâm Hành Hành tắt máy tính, anh mỉm cười nhìn vợ, “Còn muốn ôm nữa không?”
“Ôm!” Vu Đằng nhào vào lòng chồng yêu, “Hai đứa mình già rồi phải không anh?”
Con trai đều đã biết yêu rồi kìa!
“Để anh xem nào, làm gì đã già đâu.” Lâm Hành Hành giả vờ giả vịt nhìn rồi không quên hôn lên đôi môi mềm mại của vợ.
Nhiều năm trôi qua, Lâm Hành Hành vẫn luôn chiều chuộng Vu Đằng, khiến tâm tính cô giống như đứa trẻ. Dù bọn họ kết hôn đã hơn mười lăm năm, nhưng cô vẫn không khác gì cô nhóc hai mươi tuổi gả cho anh vào năm đó, có đôi khi cô còn không chín chắn bằng Lâm Yến Trì.
Đến nỗi so vẻ bề ngoài… quý ngài Lâm không thể không thừa nhận sự trẻ trung của vợ yêu là niềm đau đối với anh. Anh vốn dĩ đã lớn hơn cô mười tuổi, hiện tại cô còn chăm chút bản thân cẩn thận nên gương mặt gần như không lưu lại dấu vết của thời gian. Ở bên ngoài mọi người tưởng cô là chị gái của Lâm Yến Trì cũng là điều bình thường.
Lần trước Trác Trác muốn thoát khỏi một cô gái theo đuổi mình, cậu còn to gan lớn mật muốn nhờ mợ nhỏ giả làm bạn gái, lúc Lâm Hành Hành biết chuyện đã tống cổ cậu ra ngoài không hề do dự.
“Haizzzz…” Vu Đằng sầu muộn dựa vào lồng ngực Lâm Hành Hành, “Không ngờ con trai chúng mình thật sự có bạn gái rồi.”
Lâm Hành Hành cười: “Chẳng lẽ em muốn con trai độc thân cả đời?”
“Làm sao như thế được, con trai chúng mình tuyệt vời như vậy cơ mà!” Vu Đằng kiêu ngạo nói, dáng vẻ không khác gì Lâm Yến Trì khi nhắc tới bạn gái nhỏ, “Chồng ơi, chúng mình tới nhìn cô bé kia đi.”
Vu Đằng nói muốn đi là đi, cô không thể chờ lâu hơn mấy ngày, cuối cùng Lâm Hành Hành đành phải đi cùng vợ đến trường học của con trai.
Trước đây Trác Trác cũng học ở trường này, Lâm Hành Hành và Vu Đằng từng đi họp phụ huynh cho cháu trai nên bọn họ khá quen thuộc với giáo viên trong trường.
Nếu thành tích của cô bé ấy xuất sắc như vậy, chắc chắn giáo viên sẽ biết cô bé!
Quả nhiên thầy giáo dạy toán biết rất rõ về cô bé này, “Hai người muốn tìm Kỷ Vận? Không biết là vì chuyện gì?”
“Là thế này…” Vu Đằng vội vàng tìm lý do hợp lý, “Tôi nghe nói Kỷ Vận có thành tích rất tốt trong các cuộc thi, Hô Hô nhà chúng tôi… à không, Lâm Yến Trì nhà chúng tôi cũng mong được như cô bé, nên tôi muốn hỏi một chút để tạo điều kiện cho hai đứa nhỏ có thể học hỏi lẫn nhau.”
Thầy dạy toán rất vui vẻ, tên nhóc thối Lâm Yến Trì, ông đã tìm cậu nhóc này mấy lần nhưng cậu vẫn chưa quyết định có tham gia cuộc thi hay không. Bây giờ bố mẹ cậu đều đã đến đây, xem ra tám chín phần là chắc chắn rồi.
“Hai người quá khen, Kỷ Vận nhà chúng tôi cũng hy vọng có thể cùng nhau học hỏi và trau dồi kiến thức với Lâm Yến Trì thông minh, tài năng nhà anh chị.”
Vu Đằng và Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn nhau, “Thầy là?”
Thầy giáo Kỷ uống một ngụm cà phê, ông xoa cái bụng tròn vo của mình, “Tôi là bố của Kỷ Vận và cũng là người phụ trách cuộc thi toán cấp cao lần này. Nghe nói hai đứa nhỏ có ý định nhảy lớp, vậy chúng ta có thể cùng nhau bàn về chuyện này.”
Vu Đằng vui mừng khôn xiết: “Ra là ông thông gia… ấy tôi nhầm, thầy giáo Kỷ, chúng tôi cũng muốn được nói rõ hơn với chuyên gia như thầy. Tôi cũng sợ bọn nhỏ chưa hiểu chuyện sẽ đưa ra quyết định không chín chắn, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới tương lai.”
Tâm trạng thầy giáo Kỷ rất vui vẻ, ông hỏi học sinh trong lớp thì mới biết hai đứa trẻ đã ra sân thể dục.
Thầy giáo Kỷ liền dẫn vợ chồng Lâm Hành Hành và Vu Đằng qua bên đó, ông vừa đi vừa khen ngợi Lâm Yến Trì, “Cậu nhóc này rất thông minh, không cần liều mạng học tập mà thành tích lúc nào cũng cao chót vót. Nếu cậu nhóc có thể nhảy thẳng lên lớp 12, chắc chắn sẽ trở thành niềm hy vọng và con át chủ bài quan trọng của cả trường, tôi cũng rất thích Yến Trì…”
Thầy giáo Kỷ còn chưa nói xong thì đã thấy ở chỗ ngoặt góc cầu thang, cậu thiếu niên ưu tú mà ông không ngớt lời khen ngợi lại kéo tay con gái nhà mình, sau đó hôn “chụt” một cái lên má cô bé.
Còn Kỷ Vận con gái ông thì vui vẻ cười hì hì rồi nhón chân thơm lên má cậu nhóc kia!
Ánh mắt Vu Đằng loé sáng, cô bé kia dễ thương quá, quả nhiên Trác Trác và Hô Hô đều thích kiểu con gái như này.
Mí mắt Lâm Hành Hành hơi giật giật, thằng nhóc này thật là…
Phụ huynh hai nhà đều thấy rõ cảnh tượng vừa rồi, nhưng chỉ có thầy giáo Kỷ là người bực bội, ông nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay rồi hét lên: “Lâm! Yến! Trì!”
Lâm Yến Trì không ngờ nụ hôn đầu ngọt ngào vừa kết thúc, cậu đã bị bố mẹ và bố vợ tương lai bắt ngay tại trận. Quả nhiên mối tình đầu vừa ngọt ngào vừa chua chát.
Lâm Yên Trì đứng thẳng người, cậu kéo Kỷ Vận lại gần, hai người mười ngón tay đan chặt, sau đó cậu ngượng ngùng nhưng cũng kiên định nói, “Bố mẹ.”
Lâm Hành Hành còn chưa kịp trả lời thì thầy giáo Kỷ đã nhảy dựng lên, “Cậu gọi ai vậy? Hai đứa còn chưa kết hôn, ai cho phép cậu gọi tôi là bố!”
Kỷ Vận ngập ngừng nói: “…. Bố?”
Trước khi thầy giáo Kỷ nhảy dựng lên lần nữa, Lâm Hành Hành quyết đoán ngăn cản, “Thôi nào thầy Kỷ.”
Thầy giáo Kỷ: “………..”
Tức chết ông rồi! Thằng nhóc xấu xa, dám lén lút yêu đương với con gái ông! Ông nhất định phải dùng mấy đề toán Olympic để hành hạ chết cậu ta! Nhất định phải hành hạ chết cậu ta!!!!
Năm Hô Hô lên cấp ba, Vu Đằng bắt đầu phiền muộn.
Có một lần sắp xếp lại đồ trong cặp sách cho con trai, Vu Đằng tìm được một bức thư tình.
Phong thư màu hồng nhạt, trên bì thư màu hồng mơ mộng là nét chữ cứng cáp của con trai cô, chữ viết này do chính tay cô dạy dỗ uốn nắn từ khi cậu còn nhỏ.
Trước đây Vu Đằng vẫn luôn nghĩ dù là thư tình thì cũng phải do các cô bé viết cho Hô Hô nhà mình. Cô đâu ngờ Hô Hô mới vừa lên cấp 3 đã bắt đầu yêu sớm thế này!
Vu Đằng không dám mở phong thư ra xem, cô cẩn thận đặt lại chỗ cũ rồi ôm trái tim nhỏ bé của mình đi tìm Lâm Hành Hành.
“Chồng ơi, ôm em…”
Vu Đằng bước vào phòng làm việc thì mới phát hiện ra con trai cũng đang ở đây.
Cô vội thu tay về dưới ánh mắt hài hước của Lâm Hành Hành, sau đó bày ra dáng vẻ phụ huynh nghiêm khắc, “Lâm Yến Trì, con làm xong bài tập chưa?”
“Con làm xong rồi.” Lâm Yến Trì cười hì hì, nụ cười tươi tắn không khác gì Lâm Hành Hành, không hổ là bố con ruột thịt, “Con cũng đã làm xong hết bài tập ngoại khoá. Mẹ, con đang thương lượng với bố một chuyện, con muốn nhảy lớp, chương trình học của lớp mười không thú vị gì cả, con muốn học nâng cao hơn.”
Vu Đằng trầm ngâm nói, “Nhưng các bạn lớp mười một đều lớn tuổi hơn con, liệu con có thể chơi cùng bọn họ không?”
Lâm Yên Trì vẫn cười tươi như cũ, cậu còn nghịch ngợm nháy mắt với mẹ mình, “Con muốn nhảy thẳng lên lớp mười hai để chuẩn bị luôn cho kỳ thi đại học, con chỉ cần một năm là đủ rồi.”
“Sao con lại muốn như vậy?” Cấp ba là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời học sinh, không phải con trai cô còn viết thư tình cho con gái nhà người ta à? Sao lại muốn học nhảy lớp, như vậy làm sao gặp được bạn gái nhỏ mỗi ngày?
“Vì… vì con…” Lâm Yến Trì hiếm khi đỏ mặt như thế này, cậu đứng thẳng người và dõng dạc nói, “Con và Kỷ Vận đã hẹn nhau cùng học lớp 12.”
Kỷ Vận…. Là tên cô bé kia! Vu Đằng lập tức nhớ tới phong thư tình vừa nãy, “Bạn gái con hả? Cô bé cũng nhảy lớp?”
“Vâng!” Giọng điệu Lâm Yến Trì mang theo phần kiêu ngạo, “Cô ấy còn nhỏ hơn con một tháng đó…”
Ồ! Vậy đây là chuyện tình về con trai thiên tài và con dâu thiên tài nhà cô ư…?
“Bố mẹ cứ suy nghĩ đi ạ. Con sẽ tham gia cuộc thi nhảy lớp theo yêu cầu của nhà trường, nếu con đậu thì bố mẹ phải đồng ý đó!” Lâm Yến Trì nói dứt lời bèn chạy vút ra khỏi cửa.
Cửa phòng làm việc bị đóng sầm, Lâm Hành Hành tắt máy tính, anh mỉm cười nhìn vợ, “Còn muốn ôm nữa không?”
“Ôm!” Vu Đằng nhào vào lòng chồng yêu, “Hai đứa mình già rồi phải không anh?”
Con trai đều đã biết yêu rồi kìa!
“Để anh xem nào, làm gì đã già đâu.” Lâm Hành Hành giả vờ giả vịt nhìn rồi không quên hôn lên đôi môi mềm mại của vợ.
Nhiều năm trôi qua, Lâm Hành Hành vẫn luôn chiều chuộng Vu Đằng, khiến tâm tính cô giống như đứa trẻ. Dù bọn họ kết hôn đã hơn mười lăm năm, nhưng cô vẫn không khác gì cô nhóc hai mươi tuổi gả cho anh vào năm đó, có đôi khi cô còn không chín chắn bằng Lâm Yến Trì.
Đến nỗi so vẻ bề ngoài… quý ngài Lâm không thể không thừa nhận sự trẻ trung của vợ yêu là niềm đau đối với anh. Anh vốn dĩ đã lớn hơn cô mười tuổi, hiện tại cô còn chăm chút bản thân cẩn thận nên gương mặt gần như không lưu lại dấu vết của thời gian. Ở bên ngoài mọi người tưởng cô là chị gái của Lâm Yến Trì cũng là điều bình thường.
Lần trước Trác Trác muốn thoát khỏi một cô gái theo đuổi mình, cậu còn to gan lớn mật muốn nhờ mợ nhỏ giả làm bạn gái, lúc Lâm Hành Hành biết chuyện đã tống cổ cậu ra ngoài không hề do dự.
“Haizzzz…” Vu Đằng sầu muộn dựa vào lồng ngực Lâm Hành Hành, “Không ngờ con trai chúng mình thật sự có bạn gái rồi.”
Lâm Hành Hành cười: “Chẳng lẽ em muốn con trai độc thân cả đời?”
“Làm sao như thế được, con trai chúng mình tuyệt vời như vậy cơ mà!” Vu Đằng kiêu ngạo nói, dáng vẻ không khác gì Lâm Yến Trì khi nhắc tới bạn gái nhỏ, “Chồng ơi, chúng mình tới nhìn cô bé kia đi.”
Vu Đằng nói muốn đi là đi, cô không thể chờ lâu hơn mấy ngày, cuối cùng Lâm Hành Hành đành phải đi cùng vợ đến trường học của con trai.
Trước đây Trác Trác cũng học ở trường này, Lâm Hành Hành và Vu Đằng từng đi họp phụ huynh cho cháu trai nên bọn họ khá quen thuộc với giáo viên trong trường.
Nếu thành tích của cô bé ấy xuất sắc như vậy, chắc chắn giáo viên sẽ biết cô bé!
Quả nhiên thầy giáo dạy toán biết rất rõ về cô bé này, “Hai người muốn tìm Kỷ Vận? Không biết là vì chuyện gì?”
“Là thế này…” Vu Đằng vội vàng tìm lý do hợp lý, “Tôi nghe nói Kỷ Vận có thành tích rất tốt trong các cuộc thi, Hô Hô nhà chúng tôi… à không, Lâm Yến Trì nhà chúng tôi cũng mong được như cô bé, nên tôi muốn hỏi một chút để tạo điều kiện cho hai đứa nhỏ có thể học hỏi lẫn nhau.”
Thầy dạy toán rất vui vẻ, tên nhóc thối Lâm Yến Trì, ông đã tìm cậu nhóc này mấy lần nhưng cậu vẫn chưa quyết định có tham gia cuộc thi hay không. Bây giờ bố mẹ cậu đều đã đến đây, xem ra tám chín phần là chắc chắn rồi.
“Hai người quá khen, Kỷ Vận nhà chúng tôi cũng hy vọng có thể cùng nhau học hỏi và trau dồi kiến thức với Lâm Yến Trì thông minh, tài năng nhà anh chị.”
Vu Đằng và Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn nhau, “Thầy là?”
Thầy giáo Kỷ uống một ngụm cà phê, ông xoa cái bụng tròn vo của mình, “Tôi là bố của Kỷ Vận và cũng là người phụ trách cuộc thi toán cấp cao lần này. Nghe nói hai đứa nhỏ có ý định nhảy lớp, vậy chúng ta có thể cùng nhau bàn về chuyện này.”
Vu Đằng vui mừng khôn xiết: “Ra là ông thông gia… ấy tôi nhầm, thầy giáo Kỷ, chúng tôi cũng muốn được nói rõ hơn với chuyên gia như thầy. Tôi cũng sợ bọn nhỏ chưa hiểu chuyện sẽ đưa ra quyết định không chín chắn, như vậy sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới tương lai.”
Tâm trạng thầy giáo Kỷ rất vui vẻ, ông hỏi học sinh trong lớp thì mới biết hai đứa trẻ đã ra sân thể dục.
Thầy giáo Kỷ liền dẫn vợ chồng Lâm Hành Hành và Vu Đằng qua bên đó, ông vừa đi vừa khen ngợi Lâm Yến Trì, “Cậu nhóc này rất thông minh, không cần liều mạng học tập mà thành tích lúc nào cũng cao chót vót. Nếu cậu nhóc có thể nhảy thẳng lên lớp 12, chắc chắn sẽ trở thành niềm hy vọng và con át chủ bài quan trọng của cả trường, tôi cũng rất thích Yến Trì…”
Thầy giáo Kỷ còn chưa nói xong thì đã thấy ở chỗ ngoặt góc cầu thang, cậu thiếu niên ưu tú mà ông không ngớt lời khen ngợi lại kéo tay con gái nhà mình, sau đó hôn “chụt” một cái lên má cô bé.
Còn Kỷ Vận con gái ông thì vui vẻ cười hì hì rồi nhón chân thơm lên má cậu nhóc kia!
Ánh mắt Vu Đằng loé sáng, cô bé kia dễ thương quá, quả nhiên Trác Trác và Hô Hô đều thích kiểu con gái như này.
Mí mắt Lâm Hành Hành hơi giật giật, thằng nhóc này thật là…
Phụ huynh hai nhà đều thấy rõ cảnh tượng vừa rồi, nhưng chỉ có thầy giáo Kỷ là người bực bội, ông nắm chặt bình giữ nhiệt trong tay rồi hét lên: “Lâm! Yến! Trì!”
Lâm Yến Trì không ngờ nụ hôn đầu ngọt ngào vừa kết thúc, cậu đã bị bố mẹ và bố vợ tương lai bắt ngay tại trận. Quả nhiên mối tình đầu vừa ngọt ngào vừa chua chát.
Lâm Yên Trì đứng thẳng người, cậu kéo Kỷ Vận lại gần, hai người mười ngón tay đan chặt, sau đó cậu ngượng ngùng nhưng cũng kiên định nói, “Bố mẹ.”
Lâm Hành Hành còn chưa kịp trả lời thì thầy giáo Kỷ đã nhảy dựng lên, “Cậu gọi ai vậy? Hai đứa còn chưa kết hôn, ai cho phép cậu gọi tôi là bố!”
Kỷ Vận ngập ngừng nói: “…. Bố?”
Trước khi thầy giáo Kỷ nhảy dựng lên lần nữa, Lâm Hành Hành quyết đoán ngăn cản, “Thôi nào thầy Kỷ.”
Thầy giáo Kỷ: “………..”
Tức chết ông rồi! Thằng nhóc xấu xa, dám lén lút yêu đương với con gái ông! Ông nhất định phải dùng mấy đề toán Olympic để hành hạ chết cậu ta! Nhất định phải hành hạ chết cậu ta!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.