Nuông Chiều

Chương 15: Miệng Đắng Lưỡi Khô

Nam Lâm Đậu Đậu

08/06/2021

Vu Đằng ngây ngô không hề hay biết mình đã được sắp xếp làm đầu bếp cho hai người nào đó, và từ đây cuộc sống sinh hoạt ở đoàn làm phim của cô cũng bắt đầu.

Vu Đằng là người mới lại không có kinh nghiệm, cho nên những việc quan trọng liên quan đến vua màn ảnh đương nhiên không rơi đến tay cô. Đến bây giờ Vu Đằng vẫn chỉ làm việc vặt, chẳng qua so với trước đó thì công việc này trông có vẻ cao cấp hơn chút xíu.

Ngày làm lễ cúng khai máy của đoàn làm phim, Vu Đằng bị Ngụy Hạc Trường sai làm chân chạy vặt. Đến khi chính thức bấm máy, Vu Đằng mới đi theo đoàn làm phim vào phim trường, yêu cầu tuyển dụng trợ lý của vua màn ảnh đã ghi rõ từ trước là phải biết nấu cơm, riêng khoản này Vu Đằng biểu hiện vô cùng tốt.

Hiện tại Vu Đằng có thể kiếm được hai khoản tiền mỗi ngày, lúc nấu cơm cho Ngụy Hạc Trường, cô sẽ tiện thể nấu luôn cho Lâm Hành Hành bằng những nguyên liệu thừa thãi trước đó. Vậy là cô có thể thu thêm khoản tiền ăn từ chỗ chồng mình, vừa nhanh gọn lại nhẹ nhàng.

Hôm nay Vu Đằng mang hai phần cơm đến trường quay cho Ngụy Hạc Trường và Lâm Hành Hành, xong xuôi cũng không còn việc gì khác để làm. Mới đầu cô còn thấy lạ lẫm mới mẻ, nên đi loanh quanh ngó nghiêng khắp phim trường, ngay cả hóa trang cho diễn viên cũng mới lạ với cô. Nhưng hiện tại, dù đang có cảnh quay nam nữ chính hôn nhau cực kỳ hot, Vu Đằng cũng chẳng có hứng thú đi xem. Cô nhàm chán quyết định chạy ra ngoài chơi một lát, biết đâu đoàn làm phim khác có gì vui thì sao.

Vu Đằng chạy ra ngoài chơi quên trời quên đất, lúc trở về hơi muộn, đã quá giờ cơm trưa. Cô ôm bụng đói trông không khác gì con gà rù, biết thế hôm nay cô nấu luôn cho mình một phần, như vậy đã không bị đói.

Nhưng cô không dám rêu rao ở đoàn làm phim, nếu ngang nhiên công khai ăn cơm với tổng đạo diễn và vua màn ảnh… cô sợ mình sẽ bị người ta xé thành mảnh nhỏ lúc nào không hay.

Thôi thôi, cô nên nhịn đói thì tốt hơn, coi như là giảm cân.

Lâm Hành Hành đang ngồi trước máy quay, từ lúc Vu Đằng quay lại trường quay đã bị anh lườm cho vài lần. Lúc này anh đang đeo kính râm, chỉ cần không nghiêng đầu thì không ai phát hiện ra anh nhìn Vu Đằng.

Nhưng dáng vẻ cô ngốc quê mùa kia hình như không giống với ngày thường… à đúng rồi, mỗi khi cô ngốc ấy đói bụng là sẽ buồn bã ỉu xìu như vậy.

Trưa nay Lâm Hành Hành bận bịu nhiều việc nên chưa kịp ăn cơm, giờ thấy Vu Đằng thế kia, anh bèn đứng dậy rồi nói với trợ lý: “Quay xong cảnh này, cậu nói mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng.”

Anh chàng trợ lý nhỏ tuổi đoán không nổi tâm tư tổng đạo diễn, cho nên Lâm Hành Hành vừa nói dứt lời, cậu lập tức gật đầu mà không hề ý kiến. Lâm Hành Hành trở về phòng nghỉ rồi gửi tin nhắn cho Vu Đằng: [Vào đây.]

[Vào làm gì?] Để tránh việc bị người trong đoàn làm phim phát hiện thân phận mình là vợ của Lâm Hành Hành, Vu Đằng thậm chí không hề nói chuyện với anh, hai người đã bàn bạc trước nếu như có chuyện cần nói thì nhắn tin cho nhau.

Lâm Hành Hành nghĩ một lát rồi nói thẳng, [Tôi muốn ăn trái cây trong cơm hộp.]

Vu Đằng yên lặng gửi lại hai đâu hỏi [??], anh muốn ăn thì ăn, cô đâu có cấm anh ăn?!

Lâm Hành Hành hừ một tiếng, cô nàng paparazzi ngốc nghếch này thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu nữa, [Cô vào đây thu dọn hộp cơm giúp tôi, trưa nay tôi ăn cơm cùng đoàn làm phim nên không động tới cơm hộp. Mấy thứ này là do cô làm, cô phải có nhiệm vụ đổ chúng đi.]

Vu Đằng nhanh chóng nhắn tin trả lời: [Sao có thể lãng phí đồ ăn như vậy được, để tôi vào xử lý.]

Lâm Hành Hành cong môi cười, [Vậy thì tới phòng nghỉ của tôi.]

Vu Đằng rất muốn nói Lâm Hành Hành hãy cầm hộp cơm ra ngoài và đặt ở một chỗ nào đó cho cô, hai bọn họ không cần phải chung đụng trong một gian phòng, nhưng nghĩ tới tính tình của Lâm Hành Hành…. Vu Đằng

quyết định từ bỏ ý định đấy, vì đồ ăn cô không tiếc phải lên núi đao xuống biển lửa. Không phải chỉ là phòng nghỉ của tổng đạo diễn thôi sao, đi thì đi! Lâm Hành Hành tương đối nghiêm khắc khi ở đoàn làm phim, mặc dù anh sẽ thả lỏng hơn khi không quay phim. Nhưng mỗi khi xuất hiện ở đây, hiếm có lúc nào anh không quay phim.

Cho nên trong mắt người ngoài, Lâm Hành Hành nổi tiếng là đạo diễn khó gần. Cũng chính vì điều này, rất ít người tới phòng nghỉ của anh.

Vu Đằng tranh thủ lúc mọi người trong đoàn làm phim đang cùng nhau ngồi nghỉ ngơi uống nước, cô bèn lén lút như kẻ trộm đi vào phòng nghỉ của Lâm Hành Hành, vào đến nơi mới dám bỏ khẩu trang xuống. Trông bộ dạng này của cô, Lâm Hành Hành không hề do dự trào

phúng: “Cô mặc bộ quần áo này thì dù có trùm mặt bằng bao tải đen thì người ta cũng nhận ra cô chính là trợ lý nhỏ của Ngụy Hạc Trường, đúng là cởi quần đánh rắm, vẽ vời thêm chuyện!”



Vu Đằng chẳng buồn để ý mấy lời châm chọc khiêu khích của Lâm Hành Hành, cô cười hì hì với anh, sau đó cầm hộp cơm và bắt đầu ăn. Ôi!!! Tài nấu nướng của cô vẫn ưu tú trước sau như một.

Ăn xong một nửa hộp cơm, Vu Đằng đã thấy hơi no bụng, nhìn Lâm Hành Hành ngồi hút thuốc ở một bên, cô không nhịn được hỏi một câu: “Sao anh lại ăn cơm của đoàn làm phim mà không ăn cơm tôi làm, tôi thấy cơm mình nấu ngon hơn của đoàn làm phim.”

Tất nhiên Lâm Hành Hành biết cơm của Vu Đằng ngon hơn của đoàn làm phim, tại anh quá bận rộn nên quên cả việc ăn cơm, lúc ấy lại nhìn thấy dáng vẻ đói bụng đáng thương của Vu Đằng, anh mới nhường cơm của mình cho cô.

Sức anh của anh rất lớn, phải ăn cả hộp cơm thì mới no bụng. Vậy mà Vu Đằng chỉ ăn hết có một nửa, cô chẳng hiểu lòng tốt của anh gì cả.

Nhìn anh ngồi phì phèo điếu thuốc, Vu Đằng giả vờ bịt mũi: “Mùi thuốc khó chịu quá.”

Lâm Hành Hành liếc mắt nhìn cô: “Ăn cơm của cô đi.”

Hừ! Mặc kệ anh, dù gì ở nhà anh cũng hút không hề ít. Vu Đằng bĩu môi, cầm đũa tiếp tục ăn cơm. Cô không hiểu vì sao hôm nay mình lại ăn nhiều như vậy, chuyện này không hề tốt với phụ nữ, chắc chắn cô bị lây bệnh ăn nhiều của Lâm Hành Hành.

Trong lúc Vu Đằng đang vui vẻ ăn cơm, cửa phòng nghỉ bỗng nhiên mở ra, trợ lý của Lâm Hành Hành đẩy cửa bước vào, trên tay cậu ta còn cầm theo cốc nước: “Đạo diễn Lâm, ảnh đế Ngụy mời nước mọi người trong đoàn làm phim, em cầm vào cho anh một cốc. Buổi trưa anh còn chưa ăn cơm, tranh thủ giờ nghỉ đi ăn hoặc uống…”

Cậu còn chưa nói hết đã thấy cô trợ lý nhỏ của ảnh đế Ngụy… đang ăn cơm trưa của đạo diễn nhà mình.

Ơ… tại sao trợ lý của ảnh đế Ngụy lại xuất hiện trong phòng nghỉ của đạo diễn, hơn nữa còn hai người đơn độc một phòng! Từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy đạo diễn Lâm tặng đồ ăn cho ai! Đừng nói là dùng chung bộ đồ ăn của mình… đôi đũa kia, cái bát kia là của đạo diễn Lâm! Cậu chắc chắn không nhận lầm.

Cậu trợ lý há to miệng vì kinh ngạc: “Đạo, đạo diễn.”

Thôi kệ đi, những điều nên nói hay không nên nói thì sau này cũng đều phải nói, Lâm Hành Hành khua tay: “Cậu ra ngoài trước đi, một lúc nữa tôi sẽ ra rồi chúng ta tiếp tục cảnh quay.”

Trợ lý đặt đồ uống lên bàn, cậu còn quay sang cười ngây ngô với Vu Đằng đang ngồi bên cạnh Lâm Hành Hành, sau đó lấy tốc độ ánh sáng đi ra khỏi phòng.

Vu Đằng hơi ngây người, nhìn hộp cơm sắp thấy đáy, cô cắn môi dưới, một cảm giác áy náy dâng lên trong lòng: “Thì ra anh còn chưa ăn cơm.”

Vu Đằng vừa nói xong, cửa phòng lại bị mở ra, cậu trợ lý nhỏ thò đầu vào nói: “Đạo diễn Lâm, em ở bên ngoài canh cho hai người, đảm bảo không một con muỗi nào bay qua.”

Cửa phòng nghỉ lần nữa khép lại, Vu Đằng thấy mình tiếp tục ăn cũng không đúng, mà để đũa xuống cũng không xong, cô lúng túng nâng tay lên rồi lại hạ xuống. Lúc đang định há miệng ăn nốt miếng cơm cuối cùng, Vu Đằng chạm phải ánh mắt của Lâm Hành Hành, cô bèn ngậm miệng lại, sau đó nhìn về phía anh: “Anh… anh có đói bụng không?”

Nếu như đã bị lộ, anh không cần phải giả vờ giả vịt nữa. Lâm Hành Hành anh cũng không phải loại người muốn làm điều tốt mà lại không muốn lưu danh, anh hừ một tiếng rồi nhìn Vu Đằng: “Không phải tôi đau lòng vì thấy cô đói bụng, tôi chỉ đơn thuần muốn làm người tốt.”

“Tôi biết”, Vu Đằng được tiện nghi còn khoe mẽ, “Đạo diễn Lâm đang đau lòng cho vợ của mình.”

Vu Đằng vừa nói dứt lời, lỗ tai Lâm Hành Hành lập tức đỏ bừng, nhưng hai người đều không phát hiện ra sự khác thường nho nhỏ này.

Vu Đằng đưa thìa cơm tới bên miệng Lâm Hành Hành: “Miếng cơm cuối cùng nè.”

Lâm Hành Hành không hề do dự ăn hết miếng cơm.

Cơm không có để ăn, may mà đồ uống vẫn còn một cốc để uống, đó là cốc nước sinh tố dưa hấu mà cậu trợ lý cầm vào cho Lâm Hành Hành. Cốc dưa hấu mát lạnh, cầm bên ngoài đã thấy sảng khoái.

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Lâm Hành Hành, Vu Đằng cắm ống hút vào cốc nước, sau đó giả vờ làm động tác đưa cho anh: “Của anh đây.”



Lâm Hành Hành đưa tay ra nhận, Vu Đằng lại rụt tay về, cô ôm cốc nước trước ngực, sau đó xoay người sang chỗ khác rồi cúi đầu hút một ngụm thật lớn.

Ôi!!! Nước dưa hấu thơm ngon mát lạnh, sảng khoái chết đi được!

Một ngụm này của Vu Đằng ngốn mất một phần năm cốc nước, Lâm Hành Hành híp mắt, anh xông tới chỗ Vu Đằng rồi chìa tay ra: “Đến lượt tôi.” Vu Đằng đưa cốc nước cho Lâm Hành Hành, sau đó cô thấy anh hút một ngụm mà hết luôn non nửa cốc nước, thấy vậy cô vừa cảm thán sức chiến

đấu của anh quá mạnh mẽ, lại vừa đau lòng tại sao anh có thể một hơi uống được nhiều như vậy, nước dưa hấu của cô sắp hết mất rồi.

“Chỗ còn lại là của tôi”, Vu Đằng ngồi bên cạnh Lâm Hành Hành, cô ôm chặt cánh tay anh, “Tôi uống, tôi uống.”

Vu Đằng thấy mình uống không hề ít, nhưng nhìn nước dưa hấu còn dư, cô mới thấy sức chiến đấu của mình quá yếu ớt.

Lâm Hành Hành bật cười, dưới ánh mắt bất mãn của Vu Đằng, anh làm một hơi uống sạch nước dưa hấu còn lại trong cốc, “Game over.”

Vu Đằng cũng không hiểu vì sao mình lại chơi trò ấu trĩ này với anh, cô bĩu môi nói: “Lần sau tái chiến, tôi không tin mình không thắng được anh.” Mặc dù chưa được ăn cơm, nhưng tâm trạng Lâm Hành Hành lại rất vui vẻ, anh đứng dậy, một tay đút túi quần, dáng vẻ thoải mái, không hề bị trói buộc: “Đi thôi, đến giờ làm việc rồi.”

Nhìn phong cách Lâm Hành Hành như một cán bộ kỳ cựu, Vu Đằng lại bĩu môi, “Anh ra trước đi, lát nữa không ai chú ý thì tôi ra sau.”

Lâm Hành Hành nhìn Vu Đằng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà vươn tay ra xoa nhẹ mái tóc của cô. Tóc Vu Đằng mượt mà lại mềm mại, khiến anh luôn muốn chạm vào chúng.

Lâm Hành Hành đẩy cửa đi ra ngoài, cậu trợ lý nhỏ tận tụy với công việc đứng ở bên cạnh, Lâm Hành Hành mỉm cười nói: “Đi thôi”.

Cậu trợ lý đi theo Lâm Hành Hành, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, trông giống hệt như cô vợ nhỏ oan ức.

Đi được vài bước, Lâm Hành Hành không chịu nổi nữa, anh mở miệng hỏi: “Cậu nói đi, cậu nghĩ hai người bọn tôi có quan hệ gì?”

Bây giờ cậu còn có thể nói gì được nữa?? Cậu ho khan vài tiếng, sau đó dùng ngón tay chỉ vào khóe miệng mình.

Động tác này… Lâm Hành Hành không nhịn được mà nghĩ tới hình ảnh đen tối, anh nhanh chóng lùi về sau một bước, “Tôi không có hứng thú với đàn ông!”

Cậu trợ lý thầm nghĩ: Đạo diễn Lâm, tôi đi theo anh là muốn học hỏi kỹ thuật của anh, cũng muốn được xem nhiều tác phẩm điện ảnh chất lượng, tôi không hề có ý định sử dụng quy tắc ngầm với đàn ông, được chưa? Cậu nín cười và nói với Lâm Hành Hành: “Đạo diễn Lâm, em đề nghị anh nên lau miệng.”

Có trời mới biết vì sao bên ngoài lại đồn đại tổng đạo diễn Lâm Hành Hành và ảnh đế Ngụy Hạc Trường có quan hệ đồng tính. Sự thật thì sao? Sự thật

Lâm Hành Hành và cô trợ lý nhỏ của Ngụy Hạc Trường cọ xát ra lửa tình… ui cha, chỉ trong chốc lát mà son môi dính cả vào miệng.

Lâm Hành Hành vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì, anh lấy điện thoại rồi mở camera ra soi.

Không thể tin được, môi anh dính cái quỷ gì vậy?!!! Thứ này giống như son môi, chẳng lẽ lúc uống nước bị dính son môi của Vu Đằng. Đúng vậy, chứ không phải thứ nào khác!

Son môi của Vu Đằng… Lâm Hành Hành đưa tay hung hăng chà xát vết son trên môi.

Chết tiệt!!! Rõ ràng vừa nãy chỉ uống nước dưa hấu, thế mà bây giờ anh lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô…

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nuông Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook