Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Quyển 2 - Chương 171: Biến thành một điều bí ẩn?
Viên Cổn Cổn
24/03/2015
Edit : babynhox
"Đừng như vậy..." Viên Cổn Cổn đau lòng đi qua, vươn tay muốn ôm Na Tịch Hách ở trên không, nhưng vì vấn đề độ cao làm cô với tay thế nào cũng không với tới, chỉ thấy cô nhảy dựng nhảy dựng muốn với lên, bộ dáng ngốc nghếch thật tha cực kỳ đáng yêu.
Na Tịch Hách nhìn Hắc Viêm Triệt, quật cường không chịu nói chuyện, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, vẫn không nhịn được mà đỏ hốc mắt, suy cho cùng thì từ sinh ra đến bây giờ chưa có người nào đối với cậu như vậy.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bộ dáng gấp gáp của Viên Cổn Cổn, đành phải giật giật ngón tay đặt cậu ở trên giường.
"Hách Hách..." Viên Cổn Cổn vội vàng xuống giường, an ủi vỗ nhẹ sống lưng của cậu.
Na Tịch Hách hất mặt bĩu môi.
Viên Tịnh Lưu nhìn bọn họ, đi ra ngoài.
"Chúng ta nói chuyện." Hắc Viêm Triệt không vui đi qua kéo Viên Cổn Cổn.
Viên Cổn Cổn dè dặt cẩn thận nhìn anh, giống như con thỏ nhỏ phòng bị người có lòng tham.
"Anh không làm em bị thương." Hắc Viêm Triệt kiềm nén tính tình, dùng giọng nói hết sức hòa nhã nói.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Na Tịch Hách giận mà không dám nói gì, hơi do dự.
"Đi." Hắc Viêm Triệt kéo cô, đi tới ngưỡng cửa.
"Đợi một chút... Nhưng mà Hách Hách..."
"Con cần bình tỉnh lại, không cho em cưng chiều con như vậy!" Hắc Viêm Triệt bỏ qua bất mãn của cô, không khỏi lên giọng.
Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, ủy khuất cắn môi dưới không nói chuyện.
Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, kéo ra một cái tươi cười thật 'dịu dàng', nhẹ giọng nói "Ý của anh là, lúc đứa nhỏ làm việc gì sai, em phải trừng phạt thích hợp, hiểu không?"
Viên Cổn Cổn bị tươi cười uốn éo không tự nhiên của anh dọa sợ, gật đầu liên tục, không dám có dị nghị nửa.
"Tốt lắm, vậy đi thôi." Hắc Viêm Triệt dắt tay cô ra khỏi phòng.
Na Tịch Hách nhìn bọn họ đi ra ngoài, giận dỗi dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ giường lớn, nhưng không có dùng vật dụng hả giận nửa.
Viên Cổn Cổn đối mặt với nguy hiểm Hắc Viêm Triệt, lo lắng thắt ngón tay.
Hắc Viêm Triệt nhìn động tác nhỏ của cô, nhàn nhạt nói "Anh đáng sợ như vậy sao?"
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức lắc lắc đầu.
"Vậy em khẩn trương như vậy làm gì?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.
"Tôi... Tôi sợ người lạ." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo.
"Sợ người lạ? Anh và em không chỉ là chung sống bốn năm, em còn sinh đứa nhỏ cho anh, em lại còn nói em sợ người lạ?" Hắc Viêm Triệt nghe được từ người lạ này liền không khống chế nổi lạnh giọng nói, đến bây giờ, anh vẫn không tiếp nhận được sự thật cô coi anh là người xa lạ.
"Đúng... Thật xin lỗi..." Viên Cổn Cổn nhạy cảm nghe ra anh không vui, lập tức sợ hãi đỏ hốc mắt.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng của cô, hận không thể đánh một quyền, rốt cuộc anh đang làm sao, biết rõ ràng là cô mất trí nhớ còn nói như vậy, khi nào thì anh cũng biến thành ngu ngốc rồi, chẳng lẽ ngu ngốc sẽ truyền nhiễm sao? Lại hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói "Cổn Cổn, theo anh về nhà được không?"
Viên Cổn Cổn nhìn anh, không biết nên làm như thế nào.
"Em không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra trước kia sao? Anh có thể giúp em." Hắc Viêm Triệt chọn một lý do chính đáng nói.
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vì sao?" Hắc Viêm Triệt cố gắng áp chế tính tình mạnh mẽ của mình, bình tĩnh hòa nhã hỏi.
"Anh... Hai năm trước đã không cần tôi nữa." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng trả lời, không rõ cảm giác đau đớn trong lòng là vì sao, anh là người xa lạ... Không có trong trí nhớ của cô.
"Là em không cần anh! Là em một lần lại một lần trốn đi!" Hắc Viêm Triệt không nhịn được rống to.
Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt, sợ tới mức rút vào góc sô pha.
Hắc Viêm Triệt mắng nhỏ một tiếng đứng dậy ngồi bên cạnh ôm chặt cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói
"Thật xin lỗi, anh không phải cố ý."
Viên Cổn Cổn không có từ chối anh ôm, vẫn không nhúc nhích ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi anh, không biết là không dám nhúc nhích hay la không muốn tránh thoát ôm ấp ấm áp quen thuộc này.
"Cổn Cổn, sau khi em mất trí nhớ thì tất cả chuyện hai năm trước đều biến thành một bí ẩn, anh và em đều không biết chuyện gì, anh không biếti vì sao em phải đi, em cũng không nhớ rõ vì sao em phải đi, nhưng đừng nói là anh không cần em, đối với anh là không công bằng, biết không?" Hắc Viêm Triệt tựa đầu ở trên vai cô, nhẹ nhàng nói, lơ đãng tiết lộ mong nhớ và yếu ớt không muốn người khác biết trong hai năm nay.
Bởi vì anh nói chuyện ở bên tai cô, hơi thở thở ấm áp làm cho lỗ tai ngứa cô ngứa, không nhịn được rụt rụt cổ vươn tay nhỏ bé gãi gãi.
Hắc Viêm Triệt nhìn động tác nhỏ đáng yêu của cô thì tâm trạng trở nên tốt hơn một chút, vì thế ở bên tai cô nhẹ giọng quyến rũ "Theo anh về nhà đi, tất cả mọi người đều rất nhớ em, đám bảo bối của em cũng rất nhớ em."
Viên Cổn Cổn không nhìn được dùng tay nhỏ bé để ở trên cằm anh hơi hơi dùng sức đẩy mặt anh ra xa lỗ tai của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhỏ giọng meo meo "Rất ngứa, đừng thổi hơi ở bên tai của em..."
"Theo anh về nhà." Hắc Viêm Triệt nhắc lại một lần nữa.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, vẫn có chút do dự.
"Cổn Cổn, theo anh về nhà đi, tiểu quỷ thối kia là con anh, con thừa kế dòng máu của anh, đến lúc 5 tuổi thì con phải ở bên canh anh mới được." Hắc Viêm Triệt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm cẩn.
"Con tên là Hách Hách, không phải là tiểu quỷ thối." Viên Cổn Cổn bất mãn kháng nghị sau đó mới phản ứng kịp "Rốt cuộc anh là loại người nào? Vì sao lại có năng lực kỳ quái này? Vì sao lúc Hách Hách 5 tuổi nhất định phải ở bên cạnh anh?"
"Em theo anh trở về anh sẽ nói cho em biết." Hắc Viêm Triệt hơi vô lại nói.
"Anh nói cho em biết trước." Viên Cổn Cổn tò mò xem anh.
"Đừng như vậy..." Viên Cổn Cổn đau lòng đi qua, vươn tay muốn ôm Na Tịch Hách ở trên không, nhưng vì vấn đề độ cao làm cô với tay thế nào cũng không với tới, chỉ thấy cô nhảy dựng nhảy dựng muốn với lên, bộ dáng ngốc nghếch thật tha cực kỳ đáng yêu.
Na Tịch Hách nhìn Hắc Viêm Triệt, quật cường không chịu nói chuyện, nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ, vẫn không nhịn được mà đỏ hốc mắt, suy cho cùng thì từ sinh ra đến bây giờ chưa có người nào đối với cậu như vậy.
Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn bộ dáng gấp gáp của Viên Cổn Cổn, đành phải giật giật ngón tay đặt cậu ở trên giường.
"Hách Hách..." Viên Cổn Cổn vội vàng xuống giường, an ủi vỗ nhẹ sống lưng của cậu.
Na Tịch Hách hất mặt bĩu môi.
Viên Tịnh Lưu nhìn bọn họ, đi ra ngoài.
"Chúng ta nói chuyện." Hắc Viêm Triệt không vui đi qua kéo Viên Cổn Cổn.
Viên Cổn Cổn dè dặt cẩn thận nhìn anh, giống như con thỏ nhỏ phòng bị người có lòng tham.
"Anh không làm em bị thương." Hắc Viêm Triệt kiềm nén tính tình, dùng giọng nói hết sức hòa nhã nói.
Viên Cổn Cổn nhìn nhìn Na Tịch Hách giận mà không dám nói gì, hơi do dự.
"Đi." Hắc Viêm Triệt kéo cô, đi tới ngưỡng cửa.
"Đợi một chút... Nhưng mà Hách Hách..."
"Con cần bình tỉnh lại, không cho em cưng chiều con như vậy!" Hắc Viêm Triệt bỏ qua bất mãn của cô, không khỏi lên giọng.
Viên Cổn Cổn liền hoảng sợ, ủy khuất cắn môi dưới không nói chuyện.
Hắc Viêm Triệt hít sâu một hơi, kéo ra một cái tươi cười thật 'dịu dàng', nhẹ giọng nói "Ý của anh là, lúc đứa nhỏ làm việc gì sai, em phải trừng phạt thích hợp, hiểu không?"
Viên Cổn Cổn bị tươi cười uốn éo không tự nhiên của anh dọa sợ, gật đầu liên tục, không dám có dị nghị nửa.
"Tốt lắm, vậy đi thôi." Hắc Viêm Triệt dắt tay cô ra khỏi phòng.
Na Tịch Hách nhìn bọn họ đi ra ngoài, giận dỗi dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ giường lớn, nhưng không có dùng vật dụng hả giận nửa.
Viên Cổn Cổn đối mặt với nguy hiểm Hắc Viêm Triệt, lo lắng thắt ngón tay.
Hắc Viêm Triệt nhìn động tác nhỏ của cô, nhàn nhạt nói "Anh đáng sợ như vậy sao?"
Viên Cổn Cổn ngẩn người, lập tức lắc lắc đầu.
"Vậy em khẩn trương như vậy làm gì?" Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm.
"Tôi... Tôi sợ người lạ." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng meo meo.
"Sợ người lạ? Anh và em không chỉ là chung sống bốn năm, em còn sinh đứa nhỏ cho anh, em lại còn nói em sợ người lạ?" Hắc Viêm Triệt nghe được từ người lạ này liền không khống chế nổi lạnh giọng nói, đến bây giờ, anh vẫn không tiếp nhận được sự thật cô coi anh là người xa lạ.
"Đúng... Thật xin lỗi..." Viên Cổn Cổn nhạy cảm nghe ra anh không vui, lập tức sợ hãi đỏ hốc mắt.
Hắc Viêm Triệt nhìn bộ dáng của cô, hận không thể đánh một quyền, rốt cuộc anh đang làm sao, biết rõ ràng là cô mất trí nhớ còn nói như vậy, khi nào thì anh cũng biến thành ngu ngốc rồi, chẳng lẽ ngu ngốc sẽ truyền nhiễm sao? Lại hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói "Cổn Cổn, theo anh về nhà được không?"
Viên Cổn Cổn nhìn anh, không biết nên làm như thế nào.
"Em không muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra trước kia sao? Anh có thể giúp em." Hắc Viêm Triệt chọn một lý do chính đáng nói.
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vì sao?" Hắc Viêm Triệt cố gắng áp chế tính tình mạnh mẽ của mình, bình tĩnh hòa nhã hỏi.
"Anh... Hai năm trước đã không cần tôi nữa." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng trả lời, không rõ cảm giác đau đớn trong lòng là vì sao, anh là người xa lạ... Không có trong trí nhớ của cô.
"Là em không cần anh! Là em một lần lại một lần trốn đi!" Hắc Viêm Triệt không nhịn được rống to.
Viên Cổn Cổn trừng lớn mắt, sợ tới mức rút vào góc sô pha.
Hắc Viêm Triệt mắng nhỏ một tiếng đứng dậy ngồi bên cạnh ôm chặt cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói
"Thật xin lỗi, anh không phải cố ý."
Viên Cổn Cổn không có từ chối anh ôm, vẫn không nhúc nhích ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi anh, không biết là không dám nhúc nhích hay la không muốn tránh thoát ôm ấp ấm áp quen thuộc này.
"Cổn Cổn, sau khi em mất trí nhớ thì tất cả chuyện hai năm trước đều biến thành một bí ẩn, anh và em đều không biết chuyện gì, anh không biếti vì sao em phải đi, em cũng không nhớ rõ vì sao em phải đi, nhưng đừng nói là anh không cần em, đối với anh là không công bằng, biết không?" Hắc Viêm Triệt tựa đầu ở trên vai cô, nhẹ nhàng nói, lơ đãng tiết lộ mong nhớ và yếu ớt không muốn người khác biết trong hai năm nay.
Bởi vì anh nói chuyện ở bên tai cô, hơi thở thở ấm áp làm cho lỗ tai ngứa cô ngứa, không nhịn được rụt rụt cổ vươn tay nhỏ bé gãi gãi.
Hắc Viêm Triệt nhìn động tác nhỏ đáng yêu của cô thì tâm trạng trở nên tốt hơn một chút, vì thế ở bên tai cô nhẹ giọng quyến rũ "Theo anh về nhà đi, tất cả mọi người đều rất nhớ em, đám bảo bối của em cũng rất nhớ em."
Viên Cổn Cổn không nhìn được dùng tay nhỏ bé để ở trên cằm anh hơi hơi dùng sức đẩy mặt anh ra xa lỗ tai của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhỏ giọng meo meo "Rất ngứa, đừng thổi hơi ở bên tai của em..."
"Theo anh về nhà." Hắc Viêm Triệt nhắc lại một lần nữa.
Viên Cổn Cổn nhìn anh, vẫn có chút do dự.
"Cổn Cổn, theo anh về nhà đi, tiểu quỷ thối kia là con anh, con thừa kế dòng máu của anh, đến lúc 5 tuổi thì con phải ở bên canh anh mới được." Hắc Viêm Triệt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm cẩn.
"Con tên là Hách Hách, không phải là tiểu quỷ thối." Viên Cổn Cổn bất mãn kháng nghị sau đó mới phản ứng kịp "Rốt cuộc anh là loại người nào? Vì sao lại có năng lực kỳ quái này? Vì sao lúc Hách Hách 5 tuổi nhất định phải ở bên cạnh anh?"
"Em theo anh trở về anh sẽ nói cho em biết." Hắc Viêm Triệt hơi vô lại nói.
"Anh nói cho em biết trước." Viên Cổn Cổn tò mò xem anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.