Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Quyển 2 - Chương 200: Ngoại truyện 1
Viên Cổn Cổn
22/03/2016
Ngày tháng trôi qua
nhanh chóng, chỉ chớp mắt Viên Cổn Cổn liền đến ngày sinh, lúc cô được
đưa vào phòng sinh anh lo sợ biết bao, lúc đó anh nghĩ đến lời Na Tịch
Thịnh Duệ nói khi sinh Hách Hách thì cô bị sinh khó thì nhất quyết muốn
vào phòng sinh ở bên cạnh cô, thật ra bác sĩ theo dõi tình trạng của cô
rất tốt không có vấn đề gì nhưng không dám nói gì cũng không có gan cản
anh nên đành để anh vào theo.
Rốt cuộc sau mấy tiếng la hét Viên Cổn Cổn đã thuận lợi sinh một bé gái bụ bẫm đáng yêu, bé có mái tóc đen óng khuôn mặt tròn trĩnh trắng noãn giống y hệt cô, một điểm khác duy nhất chính là đôi con ngươi của bé là màu tím nhạt…
Ở trên giường, Viên Cổn Cổn mệt mỏi ngủ say mà bé gái nằm bên cạnh cô lại không hề muốn ngủ, tuy chỉ vừa sinh ra nhưng bé mang dòng máu của anh nên không giống với những đứa bé bình thường, lúc này bé giương đôi mắt màu tím nhìn nhìn người đàn ông ngồi bên mép giường y y a a như muốn nói gì đó. Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn rồi sau đó nhìn qua bé, dường như bé biết được mình đã thu hút được sự chú ý của anh liền mở miêng cười toe toét vẫy đạp cả tay và chân, anh không nhịn được liền vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, bé thấy anh vươn tay lại càng vui vẻ hơn dùng tay chân mình bấu vào bàn tay anh khiến anh không nhịn được mà mỉm cười, đứa bé này…chính là kết tinh của anh và cô.
Buổi tối Viên Cổn Cổn mơ màng mở to mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Hắc Viêm Triệt thấy cô tỉnh liền vươn tay đỡ cô ngồi dậy bưng chén canh bổ đã chuẩn bị sẵn qua múc một muỗng đưa lên môi thử độ ấm rồi đưa đến bên miệng cô, Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn uống xong, hỏi
“Cầu Cầu đâu?”
“Cha mẹ ôm đi rồi.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói
“Hả, cha mẹ trở về rồi sao?” Viên Cổn Cổn ngạc nhiên, không phải mấy ngày trước cha còn gọi điện thoại cho mình nói đang ở nước Ý không thể về kịp sao.
“Là cha mẹ chồng em.”
“A, vậy…” Viên Cổn Cổn vừa muốn nói thêm gì lại bị một tiếng kêu ngọt ngào cắt ngang
“A, Cổn Cổn của mẹ đã tỉnh rồi.” Khấu Lê Lạc bước nhanh vào muốn tiến đến ôm Viên Cổn Cổn
“Đừng lộn xộn.” Một tay Hắc Viêm Tước ôm bé gái một tay kia vươn tay tóm cổ áo Khấu Lê Lạc
‘Cha, mẹ” Viên Cổn Cổn lắc đầu với Hắc Viêm Triệt ý nói cô không muốn uống nửa sau đó cười nói với hai người mới vào
“Trả cho con” Hắc Viêm Tước đi tới, đăt bé gái đang ôm trong tay lên người Viên Cổn Cổn
“Cầu Cầu ngoan, mẹ thương.” Viên Cổn Cổn ôm bé cười nói
“Khụ…Cầu Cầu…” Khấu Lê Lạc lặp lại
“Dạ, là Viên Cầu Cầu, có phải rất đáng yêu không mẹ?” Viên Cổn Cổn hưng phấn nói
“Đúng, rất đáng yêu nhưng sao lại lấy họ Viên ” Khấu Lê Lạc gật đầu
“…” Hắc Viêm Tước
“…” Hắc Viêm Triệt
“Bởi vì họ Hắc rất khó nghe, Hắc Cầu Cầu, quá khó nghe.” Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ nói.
“Ha ha…à Triệt nhi, Hách Hách giao cho mẹ đến lúc qua 5 tuổi được không.” Khấu Lê Lạc cười hỏi chuyện khác.
“Được.”
“Tại sao” Viên Cổn Cổn không hiểu hỏi, cô không muốn xa Hách Hách
“Bây giờ Hách Hách đã sắp đến tuổi biến thân mà con lại có thêm Cầu Cầu, lúc biến thân thì cả người thực hiện và người giám sát đều không được phân tâm nên mẹ muốn đưa Hách Hách đến chỗ mẹ.” Khấu Lê Lạc cười nói
“Anh có đồng ý sao.” Hắc Viêm Tước nhàn nhạt nói
“Haha, ông xã không lẽ anh nỡ nhìn cháu mình gặp nguy hiểm sao.” Khấu Lê Lạc dựa vào người ông làm nũng.
Hắc Viêm Tước không nói gì, chỉ hừ một tiếng. Đáng lẽ hiện giờ ông và vợ mình đang hưởng thụ thế giới hai người nhưng mấy ngày trước Khấu Lê Lạc lại khăng khăng đòi trở về xem 2 đứa cháu nội, còn dùng mỹ nhân kế với ông nói muốn dẫn Hách Hách đi…khụ…không phải ông bị trúng kế mà ông biết quá trình biến thân lần đầu rất khó khăn và nguy hiểm, Cổn Cổn lại vừa sinh thêm một đứa bé, Triệt lại không thể phân tâm lo cho cả 2 bên nên vì lo nghĩ cho Hách Hách nên ông đành thỏa hiệp...Ừ chính là như vậy.
Rốt cuộc sau mấy tiếng la hét Viên Cổn Cổn đã thuận lợi sinh một bé gái bụ bẫm đáng yêu, bé có mái tóc đen óng khuôn mặt tròn trĩnh trắng noãn giống y hệt cô, một điểm khác duy nhất chính là đôi con ngươi của bé là màu tím nhạt…
Ở trên giường, Viên Cổn Cổn mệt mỏi ngủ say mà bé gái nằm bên cạnh cô lại không hề muốn ngủ, tuy chỉ vừa sinh ra nhưng bé mang dòng máu của anh nên không giống với những đứa bé bình thường, lúc này bé giương đôi mắt màu tím nhìn nhìn người đàn ông ngồi bên mép giường y y a a như muốn nói gì đó. Hắc Viêm Triệt nhìn Viên Cổn Cổn rồi sau đó nhìn qua bé, dường như bé biết được mình đã thu hút được sự chú ý của anh liền mở miêng cười toe toét vẫy đạp cả tay và chân, anh không nhịn được liền vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, bé thấy anh vươn tay lại càng vui vẻ hơn dùng tay chân mình bấu vào bàn tay anh khiến anh không nhịn được mà mỉm cười, đứa bé này…chính là kết tinh của anh và cô.
Buổi tối Viên Cổn Cổn mơ màng mở to mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Hắc Viêm Triệt thấy cô tỉnh liền vươn tay đỡ cô ngồi dậy bưng chén canh bổ đã chuẩn bị sẵn qua múc một muỗng đưa lên môi thử độ ấm rồi đưa đến bên miệng cô, Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn uống xong, hỏi
“Cầu Cầu đâu?”
“Cha mẹ ôm đi rồi.” Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nói
“Hả, cha mẹ trở về rồi sao?” Viên Cổn Cổn ngạc nhiên, không phải mấy ngày trước cha còn gọi điện thoại cho mình nói đang ở nước Ý không thể về kịp sao.
“Là cha mẹ chồng em.”
“A, vậy…” Viên Cổn Cổn vừa muốn nói thêm gì lại bị một tiếng kêu ngọt ngào cắt ngang
“A, Cổn Cổn của mẹ đã tỉnh rồi.” Khấu Lê Lạc bước nhanh vào muốn tiến đến ôm Viên Cổn Cổn
“Đừng lộn xộn.” Một tay Hắc Viêm Tước ôm bé gái một tay kia vươn tay tóm cổ áo Khấu Lê Lạc
‘Cha, mẹ” Viên Cổn Cổn lắc đầu với Hắc Viêm Triệt ý nói cô không muốn uống nửa sau đó cười nói với hai người mới vào
“Trả cho con” Hắc Viêm Tước đi tới, đăt bé gái đang ôm trong tay lên người Viên Cổn Cổn
“Cầu Cầu ngoan, mẹ thương.” Viên Cổn Cổn ôm bé cười nói
“Khụ…Cầu Cầu…” Khấu Lê Lạc lặp lại
“Dạ, là Viên Cầu Cầu, có phải rất đáng yêu không mẹ?” Viên Cổn Cổn hưng phấn nói
“Đúng, rất đáng yêu nhưng sao lại lấy họ Viên ” Khấu Lê Lạc gật đầu
“…” Hắc Viêm Tước
“…” Hắc Viêm Triệt
“Bởi vì họ Hắc rất khó nghe, Hắc Cầu Cầu, quá khó nghe.” Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ nói.
“Ha ha…à Triệt nhi, Hách Hách giao cho mẹ đến lúc qua 5 tuổi được không.” Khấu Lê Lạc cười hỏi chuyện khác.
“Được.”
“Tại sao” Viên Cổn Cổn không hiểu hỏi, cô không muốn xa Hách Hách
“Bây giờ Hách Hách đã sắp đến tuổi biến thân mà con lại có thêm Cầu Cầu, lúc biến thân thì cả người thực hiện và người giám sát đều không được phân tâm nên mẹ muốn đưa Hách Hách đến chỗ mẹ.” Khấu Lê Lạc cười nói
“Anh có đồng ý sao.” Hắc Viêm Tước nhàn nhạt nói
“Haha, ông xã không lẽ anh nỡ nhìn cháu mình gặp nguy hiểm sao.” Khấu Lê Lạc dựa vào người ông làm nũng.
Hắc Viêm Tước không nói gì, chỉ hừ một tiếng. Đáng lẽ hiện giờ ông và vợ mình đang hưởng thụ thế giới hai người nhưng mấy ngày trước Khấu Lê Lạc lại khăng khăng đòi trở về xem 2 đứa cháu nội, còn dùng mỹ nhân kế với ông nói muốn dẫn Hách Hách đi…khụ…không phải ông bị trúng kế mà ông biết quá trình biến thân lần đầu rất khó khăn và nguy hiểm, Cổn Cổn lại vừa sinh thêm một đứa bé, Triệt lại không thể phân tâm lo cho cả 2 bên nên vì lo nghĩ cho Hách Hách nên ông đành thỏa hiệp...Ừ chính là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.