Nuông Chiều Bảo Bối Nô Lệ Tình Yêu Của Báo Vương
Quyển 2 - Chương 142: Viên Cổn Cổn lấy lòng
Viên Cổn Cổn
12/01/2015
Edit : babynhox
"Ừ, mình thử xem." Viên Cổn Cổn khẩn trương nói, muốn trộm đồ ở chỗ của Triệt, nếu bị bắt sẽ...
"Tốt lắm, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng, mình chờ bạn ở nhà họ Long, cố lên." Long Tịch Bảo tức giận hăng chí nói.
"Ừ, mình sẽ cố lên." Viên Cổn Cổn nghiêm túc gật gật đầu.
"Tốt lắm, trẻ con dễ dạy, mình cúp máy đây, nhớ những gì mình dạy cho bạn, nhất định phải làm đấy." Long Tịch Bảo lo lắng dặn dò.
"Ừ, mình sẽ làm." Viên Cổn Cổn lại gật gật đầu.
"Được, vậy bái bái." Rốt cuộc Long Tịch Bảo cũng yên tâm cúp điện thoại.
Mãi đến khi nghe tiếng ngắt máy trong điện thoại, Viên Cổn Cổn mới sững sờ. Quyến rũ sao? Rất khó đấy...
Buổi tối 8 giờ, Hắc Viêm Triệt vừa mở cửa ra liền thấy Viên Cổn Cổn ngồi trên thảm trải sàn, hình như là đang đợi anh.
Viên Cổn Cổn đứng dậy hơi xấu hổ thắt ngón tay nhỏ giọng nói "Anh đã về, em...em đang đợi anh."
Cô đang đợi anh? Dựa theo tính cách của cô, bây giờ nên nằm trên giường ủy khuất rầu rĩ không vui mới đúng, đây xem như chủ động bày tỏ?
"Ưm...Em làm cơm chiều, anh muốn cùng ăn hay không?" Viên Cổn Cổn nhìn anh không nói chuyện, hơi đau thương.
Hắc Viêm Triệt nhíu mày kiếm, vốn định trách cứ chuyện cô vào phòng bếp, nhưng mà thấy vẻ mặt dè dặt cẩn thận của cô nên nhịn xuống.
"Em...Em đi ăn cơm." Viên Cổn Cổn nhìn anh nhíu mày, bộ dáng hình như là không vui vội vàng xoay người muốn chạy.
Hắc Viêm Triệt giữ chặt tay nhỏ bé mũm mĩm của cô, nhàn nhạt nói "Cùng ăn."
Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngây ngốc gật gật đầu.
Hắc Viêm Triệt dắt cô đi vào nhà ăn.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô gái nhỏ ngồi ở trên chân anh ngoan ngoãn khác thường, không rõ cô làm sao.
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn kẹp thịt đưa vào trong miệng Hắc Viêm Triệt, vì sao anh lại nhìn cô như vậy, chẳng lẽ lộ rồi hả ? Hu hu...Cô thật sự không biết làm sao để làm anh vui nửa.
"Tiểu cơm nắm." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt kêu, giọng nói lạnh lùng đại diện cho nhân cách lúc này của anh là lạnh lùng.
Người nào đó bị gọi đến tên thì quát to một tiếng "Có!" Sau đó khẩn trương nhìn anh, chỉ thiếu chút nữa cúi chào thôi.
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm đẹp, mắt tím lạnh lẽo chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, dường như có thể nhìn thấu tất cả trong lòng cô.
Viên Cổn Cổn khẩn trương đến không dám thở, sợ hãi nhìn lại anh.
"Em muốn làm cái gì?" Một lúc sau, người lãnh đạo mở miệng.
"Không... Không muốn làm cái gì cả." Con nhóc nào đó lắp bắp nói.
"Em lại nối dối anh hả? Quên dạy dỗ lần trước rồi phải không? Cần anh giúp em nhớ lại không?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng kéo khóe miệng, lộ ra một cái cười lạnh đáng sợ.
Viên Cổn Cổn vội vàng lắc đầu, giống như trúng thuốc.
"Vậy thì nói thật, anh cho em một cơ hội nửa." Hắc Viêm Triệt vươn tay cố định đầu cô lại, nhàn nhạt nói.
Viên Cổn Cổn nuốt từng ngụm nước bọt, dè dặt cẩn thận meo meo "Em... Em chỉ muốn làm anh vui vẻ."
Làm anh vui vẻ? Thật sự là tin lạ, cô thông suốt từ lúc nào rồi hả ? Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn cô, muốn xem lời nói của cô là thật hay giả .
Viên Cổn Cổn bị ánh mắt của anh làm cho đỏ mặt, tuy tính tình anh xấu xa, vừa bạo lực vừa u ám, nhưng thật sự là anh rất đẹp trai.
"Em muốn làm sao để anh vui vẻ?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.
"Ách..." Viên Cổn Cổn đỏ mặt, chậm rãi dâng môi đỏ mọng của mình lên, sau đó dựa theo cách mà Long Tịch Bảo dạy, sợ hãi liếm liếm cánh môi hoàn mỹ của Hắc Viêm Triệt.
Cô chủ động hôn anh? ! Hắc Viêm Triệt hơi kinh ngạc.
Viên Cổn Cổn thấy anh không có phản ứng, lại thử hút hút bờ môi của anh, còn phát ra tiếng chậc chậc.
Hắc Viêm Triệt buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, bộ dáng ngây ngốc không biết nên làm cái gì bây giờ, thật sự rất đáng yêu, chỉ là thật sự không dám khen tặng kỹ thuật của cô.
Viên Cổn Cổn sốt ruột nhìn Hắc Viêm Triệt vẫn không hề phản ứng, đột nhiên lộ răng trắng ra, cứng rắn cắn lên môi mỏng của anh.
"Ưm..." Hắc Viêm Triệt phát ra một tiếng kêu, không thể tin được mình bị cắn. Vươn tay vỗ vỗ cái cái mông tròn trịa vểnh cao của cô, ý bảo cô nhả ra, thật sự là phục cô rồi.
Viên Cổn Cổn nới răng trắng của mình ra, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hắc Viêm Triệt, trong lòng rất buồn bực, tại sao có thể như vậy? Cách Bảo Bảo dạy đều không có hiệu quả.
Hắc Viêm Triệt vỗ về môi mỏng bị cô cắn sắp chảy máu, buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thất vọng trước mắt, bắt đầu tin cô thật sự muốn lấy lòng anh, nhưng vì sao?
"Tiểu cơm nắm, những thứ này là ai dạy em?" Hắc Viêm Triệt không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, vươn tay nhéo nhéo mặt trắng non mềm của cô.
"Bảo Bảo dạy." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng trả lời.
Long Tịch Bảo? Vì sao?
"Cô ấy dạy em lấy lòng anh?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.
A, hình như có tác dũng, dường như tâm trạng của Triệt không tệ.
Viên Cổn Cổn cười gật gật đầu
"Vì sao?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, meo meo "Bạn ấy nói như vậy anh sẽ thương em hơn."
Nói cái gì! Bình thường anh không thương cô sao? Nhưng Long Tịch Bảo dạy cô những thứ này cũng cũng không tệ, anh thích.
Cười khẽ một chút, vỗ vỗ cái mông của cô, "Em liền làm thế nào để làm anh vui? Cắn anh?"
Viên Cổn Cổn ủy khuất meo meo nói "Là Bảo Bảo nói, liếm liếm, hút khẽ, cắn cắn một cái, anh sẽ vui vẻ."
Long Tịch Bảo, xem ra bình thường cô ấy đã làm như vậy để đối phó với song bào thai.
"Ừ, mình thử xem." Viên Cổn Cổn khẩn trương nói, muốn trộm đồ ở chỗ của Triệt, nếu bị bắt sẽ...
"Tốt lắm, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng, mình chờ bạn ở nhà họ Long, cố lên." Long Tịch Bảo tức giận hăng chí nói.
"Ừ, mình sẽ cố lên." Viên Cổn Cổn nghiêm túc gật gật đầu.
"Tốt lắm, trẻ con dễ dạy, mình cúp máy đây, nhớ những gì mình dạy cho bạn, nhất định phải làm đấy." Long Tịch Bảo lo lắng dặn dò.
"Ừ, mình sẽ làm." Viên Cổn Cổn lại gật gật đầu.
"Được, vậy bái bái." Rốt cuộc Long Tịch Bảo cũng yên tâm cúp điện thoại.
Mãi đến khi nghe tiếng ngắt máy trong điện thoại, Viên Cổn Cổn mới sững sờ. Quyến rũ sao? Rất khó đấy...
Buổi tối 8 giờ, Hắc Viêm Triệt vừa mở cửa ra liền thấy Viên Cổn Cổn ngồi trên thảm trải sàn, hình như là đang đợi anh.
Viên Cổn Cổn đứng dậy hơi xấu hổ thắt ngón tay nhỏ giọng nói "Anh đã về, em...em đang đợi anh."
Cô đang đợi anh? Dựa theo tính cách của cô, bây giờ nên nằm trên giường ủy khuất rầu rĩ không vui mới đúng, đây xem như chủ động bày tỏ?
"Ưm...Em làm cơm chiều, anh muốn cùng ăn hay không?" Viên Cổn Cổn nhìn anh không nói chuyện, hơi đau thương.
Hắc Viêm Triệt nhíu mày kiếm, vốn định trách cứ chuyện cô vào phòng bếp, nhưng mà thấy vẻ mặt dè dặt cẩn thận của cô nên nhịn xuống.
"Em...Em đi ăn cơm." Viên Cổn Cổn nhìn anh nhíu mày, bộ dáng hình như là không vui vội vàng xoay người muốn chạy.
Hắc Viêm Triệt giữ chặt tay nhỏ bé mũm mĩm của cô, nhàn nhạt nói "Cùng ăn."
Viên Cổn Cổn ngẩn người, ngây ngốc gật gật đầu.
Hắc Viêm Triệt dắt cô đi vào nhà ăn.
Hắc Viêm Triệt nhìn cô gái nhỏ ngồi ở trên chân anh ngoan ngoãn khác thường, không rõ cô làm sao.
Viên Cổn Cổn ngoan ngoãn kẹp thịt đưa vào trong miệng Hắc Viêm Triệt, vì sao anh lại nhìn cô như vậy, chẳng lẽ lộ rồi hả ? Hu hu...Cô thật sự không biết làm sao để làm anh vui nửa.
"Tiểu cơm nắm." Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt kêu, giọng nói lạnh lùng đại diện cho nhân cách lúc này của anh là lạnh lùng.
Người nào đó bị gọi đến tên thì quát to một tiếng "Có!" Sau đó khẩn trương nhìn anh, chỉ thiếu chút nữa cúi chào thôi.
Hắc Viêm Triệt nhếch mày kiếm đẹp, mắt tím lạnh lẽo chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô, dường như có thể nhìn thấu tất cả trong lòng cô.
Viên Cổn Cổn khẩn trương đến không dám thở, sợ hãi nhìn lại anh.
"Em muốn làm cái gì?" Một lúc sau, người lãnh đạo mở miệng.
"Không... Không muốn làm cái gì cả." Con nhóc nào đó lắp bắp nói.
"Em lại nối dối anh hả? Quên dạy dỗ lần trước rồi phải không? Cần anh giúp em nhớ lại không?" Hắc Viêm Triệt lạnh lùng kéo khóe miệng, lộ ra một cái cười lạnh đáng sợ.
Viên Cổn Cổn vội vàng lắc đầu, giống như trúng thuốc.
"Vậy thì nói thật, anh cho em một cơ hội nửa." Hắc Viêm Triệt vươn tay cố định đầu cô lại, nhàn nhạt nói.
Viên Cổn Cổn nuốt từng ngụm nước bọt, dè dặt cẩn thận meo meo "Em... Em chỉ muốn làm anh vui vẻ."
Làm anh vui vẻ? Thật sự là tin lạ, cô thông suốt từ lúc nào rồi hả ? Hắc Viêm Triệt nhàn nhạt nhìn cô, muốn xem lời nói của cô là thật hay giả .
Viên Cổn Cổn bị ánh mắt của anh làm cho đỏ mặt, tuy tính tình anh xấu xa, vừa bạo lực vừa u ám, nhưng thật sự là anh rất đẹp trai.
"Em muốn làm sao để anh vui vẻ?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.
"Ách..." Viên Cổn Cổn đỏ mặt, chậm rãi dâng môi đỏ mọng của mình lên, sau đó dựa theo cách mà Long Tịch Bảo dạy, sợ hãi liếm liếm cánh môi hoàn mỹ của Hắc Viêm Triệt.
Cô chủ động hôn anh? ! Hắc Viêm Triệt hơi kinh ngạc.
Viên Cổn Cổn thấy anh không có phản ứng, lại thử hút hút bờ môi của anh, còn phát ra tiếng chậc chậc.
Hắc Viêm Triệt buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, bộ dáng ngây ngốc không biết nên làm cái gì bây giờ, thật sự rất đáng yêu, chỉ là thật sự không dám khen tặng kỹ thuật của cô.
Viên Cổn Cổn sốt ruột nhìn Hắc Viêm Triệt vẫn không hề phản ứng, đột nhiên lộ răng trắng ra, cứng rắn cắn lên môi mỏng của anh.
"Ưm..." Hắc Viêm Triệt phát ra một tiếng kêu, không thể tin được mình bị cắn. Vươn tay vỗ vỗ cái cái mông tròn trịa vểnh cao của cô, ý bảo cô nhả ra, thật sự là phục cô rồi.
Viên Cổn Cổn nới răng trắng của mình ra, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hắc Viêm Triệt, trong lòng rất buồn bực, tại sao có thể như vậy? Cách Bảo Bảo dạy đều không có hiệu quả.
Hắc Viêm Triệt vỗ về môi mỏng bị cô cắn sắp chảy máu, buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thất vọng trước mắt, bắt đầu tin cô thật sự muốn lấy lòng anh, nhưng vì sao?
"Tiểu cơm nắm, những thứ này là ai dạy em?" Hắc Viêm Triệt không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, vươn tay nhéo nhéo mặt trắng non mềm của cô.
"Bảo Bảo dạy." Viên Cổn Cổn nhỏ giọng trả lời.
Long Tịch Bảo? Vì sao?
"Cô ấy dạy em lấy lòng anh?" Hắc Viêm Triệt khẽ hỏi.
A, hình như có tác dũng, dường như tâm trạng của Triệt không tệ.
Viên Cổn Cổn cười gật gật đầu
"Vì sao?" Hắc Viêm Triệt tiếp tục hỏi.
Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, meo meo "Bạn ấy nói như vậy anh sẽ thương em hơn."
Nói cái gì! Bình thường anh không thương cô sao? Nhưng Long Tịch Bảo dạy cô những thứ này cũng cũng không tệ, anh thích.
Cười khẽ một chút, vỗ vỗ cái mông của cô, "Em liền làm thế nào để làm anh vui? Cắn anh?"
Viên Cổn Cổn ủy khuất meo meo nói "Là Bảo Bảo nói, liếm liếm, hút khẽ, cắn cắn một cái, anh sẽ vui vẻ."
Long Tịch Bảo, xem ra bình thường cô ấy đã làm như vậy để đối phó với song bào thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.