Nuông Chiều Mọi Kịch Bản Của Em
Chương 11: Về nhà*
Thanh Lãnh
07/05/2023
Edit & Beta: Quýt
Lâm Việt Nhiên trịnh trọng đem giấy chứng nhận kết hôn cất vào trong túi nhỏ đeo trước người, phía trên còn buộc một chuỗi mặt dây chuyền hình lá cây, là món quà nhỏ Kiều Thanh Viễn tặng cho anh vào một ngày bình thường.
Hai người ngồi vào trong xe, còn chưa khởi động, Kiều Thanh Viễn lên tiếng: "Có phải chúng ta nên đổi xưng hô không?"
Tâm tư Lâm Việt Nhiên khẽ động, anh ổn định thanh tuyến nói: "Đổi thành cái gì?"
Kiều Thanh Viễn đặt tay lên vô lăng, quay đầu đối diện với tầm mắt Lâm Việt Nhiên, thăm dò hỏi: "Nhiên Nhiên, được không?"
Lâm Việt Nhiên nghẹn lại.
Anh vừa đỏ mặt vừa cúi đầu ho dữ dội, anh có thể cảm nhận được sức nóng của lòng bàn tay của Kiều Thanh Viễn nhẹ nhàng trấn an sau lưng mình.
Còn có hình ảnh Kiều Thanh Viễn khẩn trương luống cuống.
Lâm Việt Nhiên âm thầm nhếch khóe miệng, trên mặt mang theo ý cười chưa thỏa mãn, quay đầu nhìn về phía Kiều Thanh Viễn, "Em xác định chứ?"
Anh đương nhiên không bỏ qua thấp thỏm cùng quan tâm trong mắt Kiều Thanh Viễn.
Tâm tình Lâm Việt Nhiên rất tốt, trong mặt còn tràn ngập ánh nước vừa rồi ho.
Anh nói, "Nếu em gọi anh như vậy, anh sẽ thấy rất vui vẻ."
Kiều Thanh Viễn hỏi: "Thật sao?"
Hắn có chút không thể tin được, bàn tay vẫn lưu lại trên lưng Lâm Việt Nhiên, lại bởi vì động tác đứng dậy của Lâm Việt Nhiên mà biến thành tư thế nửa ôm.
Kiều Thanh Viễn nhịn không được đưa tay vuốt ve sống lưng Lâm Việt Nhiên, "Sẽ không cảm thấy em không tôn trọng anh sao?"
Lâm Việt Nhiên vẫn cười như trước, ánh mắt cong cong như cố ý câu người.
Nhưng Kiều Thanh Viễn biết, Lâm Việt Nhiên vẫn luôn xinh đẹp như vậy, anh ấy dù chỉ ngồi yên lặng một chỗ thôi cũng thu được vô số tán thưởng và chú ý.
Lâm Việt Nhiên là mặt trăng, sao phải cúi đầu nhìn những vì sao vây quanh mình chứ?
Mặt trăng chỉ cần đẹp một cách kiêu ngạo, những việc khác giao cho các vì sao là được.
Lâm Việt Nhiên nhìn vẻ mặt xuất thần của Kiều Thanh Viễn, trong lòng vui vẻ, anh hơi nghiêng người, tới gần hắn, "Anh rất vui vẻ."
"Hả?" Kiều Thanh Viễn còn chưa kịp phản ứng, đã bị khuôn mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt đẹp đến mức khiến hắn lạc giọng.
Lâm Việt Nhiên nhẹ giọng nói: "Như vậy sẽ khiến anh cảm thấy, em đang đối xử với anh với tư cách là bạn đời."
"Bạn đời." Kiều Thanh Viễn cúi đầu, nhìn sâu vào ánh mắt Lâm Việt Nhiên, sau đó nói: "Bây giờ anh chính là bạn đời của em."
Lâm Việt Nhiên không bỏ qua ý cười trong mắt Kiều Thanh Viễn, giống như là một tầng ánh trăng phủ một lớp châu phấn.
Lâm Việt Nhiên tâm trí rung động, lại thấy Kiều Thanh Viễn lấy ra sổ chứng nhận*, "Kỷ niệm ngày hôm nay một chút?"
*Raw là 红本本: Sổ đỏ (chứng nhận quyền sử dụng đất) nhưng mà tui thấy nó sai sai nên để thành sổ chứng nhận.
Lâm Việt Nhiên trong nháy mắt thanh tỉnh, "Phải chụp một bức ảnh."
Kết hôn giả mà, phải hoàn thành nghi lễ cuối cùng chứ.
Anh cũng lấy sổ chứng nhận ra, thấy Kiều Thanh Viễn nghiêm túc chụp ảnh, đang chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.
Lâm Việt Nhiên đột nhiên lên tiếng hỏi: "Có muốn chụp ảnh chung không?"
Kiều Thanh Viễn sửng sốt một chút, sau đó lại phóng đại ý cười, "Tất nhiên là có."
Hắn nắm cổ tay Lâm Việt Nhiên, động một chút, liền biến thành mười ngón tay đan xen.
"Chụp như vậy, có phải càng đẹp không?" Kiều Thanh Viễn hỏi.
Lâm Việt Nhiên cười, tay trái của anh bị Kiều Thanh Viễn nắm, liền đem hai quyển sổ đỏ tươi xếp chồng lên đùi hai người.
Tầm mắt anh từ hai bàn tay đang nắm chuyển đến sổ chứng nhận, lại ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thanh Viễn.
Lâm Việt Nhiên chớp chớp mắt, "Hình như thiếu thiếu cái gì đó."
Kiều Thanh Viễn đối diện với tầm mắt của anh, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc hộp màu xanh ngọc bích.
"Thời điểm này vừa thích hợp." Kiều Thanh Viễn đeo nhẫn cho Lâm Việt Nhiên, ngón tay vuốt ve hai cái, cuối cùng khắc chế mình không hôn xuống.
Hốc mắt Lâm Việt Nhiên ướt át, anh đè xuống hơi nước chợt nổi lên trong lòng, cười nói: "Anh cũng đeo cho em."
Da hai người đều trắng, nhưng màu trắng của Lâm Việt Nhiên càng có vẻ lạnh hơn một chút. Tầm mắt Kiều Thanh Viễn vuốt dọc theo đầu ngón tay trong suốt □□*, hắn không tự giác cuộn hầu kết.
*Raw tác giả để vậy chứ tui cũng không biết là cái gì.
Kích thước bàn tay hai người chênh lệch rõ rệt, khớp xương ngón tay Kiều Thanh Viễn cũng cứng rắn hơn Lâm Việt Nhiên.
Động tác của Lâm Việt Nhiên nhẹ nhàng đeo nhẫn cho Kiều Thanh Viễn, lại không dấu vết cọ đầu ngón tay Kiều Thanh Viễn một chút.
Anh ngẩng đầu lên, "Được rồi."
Kiều Thanh Viễn lại bị nụ cười nhạt nhẽo trên mặt anh làm cho lóa mắt, chỉ có thể phát ra một tiếng không rõ ý tứ "Ừ".
-
Lâm Việt Nhiên trở về Lâm gia một chuyến.
Anh vốn định cùng Kiều Thanh Viễn sửa sang lại phòng ở một chút, bọn họ trên đường đi vừa thương lượng, Kiều Thanh Viễn bởi vì còn đang đi học, đợi đến khi kỳ nghỉ trôi qua, hơn phân nửa thời gian vẫn phải đến trường, mà chỗ ở hiện tại của Lâm Việt Nhiên cách nơi làm việc cũng gần, cho nên Kiều Thanh Viễn liền chuyển đến nhà Lâm Việt Nhiên.
Kết quả nửa đường, Lâm Việt Nhiên bị một cuộc điện thoại quấy rầy.
Ông Lâm nói: "Từ giờ trở đi, cậu không còn quan hệ gì với Lâm gia. Tôi không có đứa con trai như cậu, thẻ của cậu cũng bị đóng băng. Bao nhiêu năm nuôi dưỡng giáo dục tôi không so đo với cậu, coi như làm từ thiện. Về sau ra ngoài đừng nói cậu là người Lâm gia, tôi không muốn phải vứt bỏ mặt mũi của mình."
Lâm Việt Nhiên cười khẽ một tiếng, "Giờ tôi trở về."
Sau đó, anh cúp máy.
Lúc Lâm Việt Nhiên về đến nhà, ba miệng ăn Lâm gia đều ở đây.
Một đám ngồi nghiêm chỉnh, đối với Lâm Việt Nhiên đột nhiên xuất hiện như gặp kẻ thù đáng sợ, hiển nhiên lần trước Lâm Việt Nhiên tạo thành bóng ma không nhỏ cho bọn họ.
Lâm Việt Nhiên nhìn bộ dạng miệng cọp gan thỏ của bọn họ liền cảm thấy buồn cười.
"Hôm nay tôi trở về, là có tin tốt muốn nói cho các người biết." Lâm Việt Nhiên cười nói.
Ba người Lâm gia run rẩy, bọn họ biết, tin tức tốt trong miệng Lâm Việt Nhiên, đối với bọn họ mà nói cũng không nhất định là tin tức tốt gì.
Căn phòng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng ông Lâm mở miệng hỏi: "Tin tốt gì vậy?"
Lâm Việt Nhiên đi tới ngồi xuống, đầu tiên là hỏi: "Mấy người ăn sáng chưa?"
Lúc này Lâm gia mới dậy, vốn là đang muốn ăn sáng, nhưng Lâm Việt Nhiên đột nhiên nói muốn trở về, bọn họ liền tính toán đuổi Lâm Việt Nhiên đi rồi mới ăn.
Lâm Việt Nhiên nhìn ra, anh lắc đầu dường như đặc biệt không đồng ý, "Vậy tôi nói xong tin tức này, chỉ sợ các người sẽ kích động đến không ăn được cơm."
Ba người Lâm gia: "......"..."
Lâm Việt Nhiên lấy ra giấy chứng nhận kết hôn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp mà vô tội rũ xuống, cười nói: "Vừa mới cùng Thanh Viên lĩnh giấy hôn thú, còn cố ý qua sớm, xếp hàng đầu tiên, mấy người sẽ vui vẻ thay tôi mà đúng không?"
Bày ra trước mặt ba người Lâm gia, rõ ràng chính là giấy chứng nhận kết hôn mới ra lò sáng nay.
"À đúng, nửa tiếng trước, tôi đã không liên quan gì đến Lâm gia." Lâm Việt Nhiên cười, "Bất quá, tôi rất vui vẻ."
Ba người Lâm gia đồng loạt trầm mặc, một lúc lâu sau Lâm Việt Nhiên săn sóc mở giấy chứng nhận kết hôn ra, lộ ra trang bên trong.
Trên nền đỏ thầm, hai người mặc áo sơ mi trắng vai kề vai, vừa nhìn liền thấy cực kỳ xứng đôi.
Lâm Hân Nhiên ghen tị nhìn chằm chằm cánh tay hai người dựa sát vào nhau trong ảnh, phẫn nộ hỏi Lâm Việt Nhiên,"Sao anh có thể tiền trảm hậu tấu?!"
Lâm Việt Nhiên hỏi cậu ta, "Cái gì tiền trảm hậu tấu?"
Lâm Hân Nhiên tức giận, không nhịn được trợn trắng mắt,"Rõ ràng anh biết tôi muốn đính hôn với Kiều Thanh Viễn, anh chính là ghen tị với tôi, mới ác độc như vậy! Anh muốn hủy hoại hạnh phúc của tôi, chia rẽ gia đình tôi, giờ còn cướp vị hôn phu của tôi!"
Lâm Việt Nhiên cười, "Xem ra cuộc nói chuyện lần trước thật đúng là không làm cho cậu nhớ lâu."
Lâm Hân Nhiên theo bản năng run rẩy, khàn khàn nói: "Cái, cái gì?"
Lâm Việt Nhiên không muốn cùng cậu ta nói nhiều, anh thấy đủ khuôn mặt xấu xí của ba người Lâm gia, đó là vẻ khuất nhục đuối lý nhưng lại oán hận không cam lòng.
Bọn họ càng cảm thấy khó chịu, Lâm Việt Nhiên càng vui vẻ.
Nhưng đối với chuyện mình và Kiều Thanh Viễn "hôn nhân chớp nhoáng", Lâm Việt Nhiên lại không có ý định tiết lộ thêm bất cứ điều gì, cho dù đối mặt với người Lâm gia cũng chỉ thuận miệng bịa đặt.
"Ngày mới đã bắt đầu rồi, tôi cũng không quấy rầy nữa." Lâm Việt Nhiên cuối cùng lưu lại một câu, liền thu thập xong giấy chứng nhận kết hôn lưu loát rời đi.
Cho dù ở Lâm gia ở thêm một giây thôi, anh cũng cảm thấy ghê tởm.
Từ bây giờ, anh không còn là người Lâm gia nữa.
-
Sau khi Lâm Việt Nhiên trở về, Kiều Thanh Viễn đang dọn dẹp nhà cửa.
Thấy biểu tình của Lâm Việt Nhiên, Kiều Thanh Viễn không hỏi nhiều, chỉ quan sát tâm tình của anh coi như tốt liền yên lòng.
"Cùng đi siêu thị?" Kiều Thanh Viễn đề nghị.
Trong khoảng thời gian Lâm Việt Nhiên trở về Lâm gia, Kiều Thanh Viễn cũng đã mang hành lý tới đây.
Lâm Việt Nhiên cũng cảm thấy trong nhà nên mua thêm vài thứ, liền vui vẻ gật đầu đồng ý.
Nhưng trước đó...
"Trước tiên hãy đến chỗ anh mở hành lý ra và chuyển đến phòng ngủ." Lâm Việt Nhiên ôn nhu nói: "Tránh quần áo có nếp gấp."
Kiều Thanh Viễn không phải chưa từng tưởng tượng mình và Lâm Việt Nhiên sẽ có cuộc đối thoại đầy hơi thở cuộc sống như vậy, nhưng khi ngày này thật sự đến, hắn vẫn có chút vui mừng khôn xiết.
Kiều Thanh Viễn sờ sờ mũi, gật đầu nói: "Được."
Lâm Việt Nhiên kéo vali Kiều Thanh Viễn để ở cửa, "Vậy bắt đầu thôi."
Hai người bọn họ cũng không có bởi vì thân phận cùng quan hệ thay đổi mà xuất hiện giai đoạn xấu hổ, bọn họ chuyển tiếp rất tự nhiên, thật giống như thời gian nhoáng lên một cái, trúc mã sóng vai đã tới hiện tại.
Kiều Thanh Viễn tựa vào tủ quần áo, nhìn Lâm Việt Nhiên treo từng bộ từng bộ quần áo vào trong tủ quần áo, bên kia tủ, chính là quần áo của Lâm Việt Nhiên.
"Anh ơi."
Kiều Thanh Viễn vừa phát ra một "anh ơi" ngắn ngủi, liền phát hiện cổ họng mình không biết tại sao lại khàn khàn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Anh đối với cuộc sống sau này của chúng ta, có dự định gì không?"
Lâm Việt Nhiên vuốt lên nếp gấp nhẹ trên quần áo, quay đầu như không có chuyện gì xảy ra, khẽ thu liễm ánh mắt nói: "Mỗi ngày sau này, chúng ta đều sớm chiều cùng nhau."
Lâm Việt Nhiên ngửa đầu cười, "Cho đến ngày biệt ly."
Kiều Thanh Viễn theo bản năng thốt lên: "Em không muốn chia tay."
Lâm Việt Nhiên nháy mắt mấy cái, dường như bất đắc dĩ khẽ thở dài, "Chờ sau này em gặp được người thích hợp hơn, sẽ không còn nghĩ như vậy."
Cái danh "Kết hôn giả" ngăn cách giữa hai người, vẫn luôn là một tai họa ngầm. Kiều Thanh Viễn dùng chiêu này chống lại gia đình, cũng trói chặt Lâm Việt Nhiên, nhưng cũng đặt cho mình một quả bom hẹn giờ, nói không chừng khi cái vỏ bọc này rơi xuống, nổ không phải người khác, chính là hắn.
Kiều Thanh Viễn trầm mặc trong chớp mắt, ngược lại trầm giọng nói: "Sẽ không có ngày đó."
Hắn lại nhớ tới hình tượng của mình ở trước mặt Lâm Việt Nhiên, lại vẽ rắn thêm chân nói: "Anh biết mà, ánh mắt em rất cao."
Lâm Việt Nhiên lúc này mới thật sự cười cong mắt, lại đi thu thập tủ quần áo.
Đợi một lúc lâu thấy sau lưng không có động tĩnh gì, Lâm Việt Nhiên cũng không quay đầu lại hỏi: "Đừng đứng ngây ngốc ra đấy, cùng anh thu dọn nào, nơi này về sau cũng là nhà em, đừng nghĩ lười biếng."
Kiều Thanh Viễn bị chữ "nhà" làm xúc động, Lâm Việt Nhiên có thể bắt được hơi thở nặng nề của Kiều Thanh Viễn trong nháy mắt. Mặc dù Kiều Thanh Viễn sau đó che giấu rất tốt, nhưng Lâm Việt Nhiên vẫn cảm nhận được sự biến hóa rất nhỏ này.
"Bé con, sao vậy?" Lâm Việt Nhiên tức giận, "Anh Nhiên nói em còn không được sao?"
Kiều Thanh Viễn cười nhẹ một tiếng, đứng sau lưng Lâm Việt Nhiên, thay anh lấy được một cái hộp đựng đặt ở tầng cao nhất.
Hô hấp của người phía sau lướt qua đỉnh tóc, Lâm Việt Nhiên nghe Kiều Thanh Viễn nói: "Cả đời đều nghe anh."
Lâm Việt Nhiên trịnh trọng đem giấy chứng nhận kết hôn cất vào trong túi nhỏ đeo trước người, phía trên còn buộc một chuỗi mặt dây chuyền hình lá cây, là món quà nhỏ Kiều Thanh Viễn tặng cho anh vào một ngày bình thường.
Hai người ngồi vào trong xe, còn chưa khởi động, Kiều Thanh Viễn lên tiếng: "Có phải chúng ta nên đổi xưng hô không?"
Tâm tư Lâm Việt Nhiên khẽ động, anh ổn định thanh tuyến nói: "Đổi thành cái gì?"
Kiều Thanh Viễn đặt tay lên vô lăng, quay đầu đối diện với tầm mắt Lâm Việt Nhiên, thăm dò hỏi: "Nhiên Nhiên, được không?"
Lâm Việt Nhiên nghẹn lại.
Anh vừa đỏ mặt vừa cúi đầu ho dữ dội, anh có thể cảm nhận được sức nóng của lòng bàn tay của Kiều Thanh Viễn nhẹ nhàng trấn an sau lưng mình.
Còn có hình ảnh Kiều Thanh Viễn khẩn trương luống cuống.
Lâm Việt Nhiên âm thầm nhếch khóe miệng, trên mặt mang theo ý cười chưa thỏa mãn, quay đầu nhìn về phía Kiều Thanh Viễn, "Em xác định chứ?"
Anh đương nhiên không bỏ qua thấp thỏm cùng quan tâm trong mắt Kiều Thanh Viễn.
Tâm tình Lâm Việt Nhiên rất tốt, trong mặt còn tràn ngập ánh nước vừa rồi ho.
Anh nói, "Nếu em gọi anh như vậy, anh sẽ thấy rất vui vẻ."
Kiều Thanh Viễn hỏi: "Thật sao?"
Hắn có chút không thể tin được, bàn tay vẫn lưu lại trên lưng Lâm Việt Nhiên, lại bởi vì động tác đứng dậy của Lâm Việt Nhiên mà biến thành tư thế nửa ôm.
Kiều Thanh Viễn nhịn không được đưa tay vuốt ve sống lưng Lâm Việt Nhiên, "Sẽ không cảm thấy em không tôn trọng anh sao?"
Lâm Việt Nhiên vẫn cười như trước, ánh mắt cong cong như cố ý câu người.
Nhưng Kiều Thanh Viễn biết, Lâm Việt Nhiên vẫn luôn xinh đẹp như vậy, anh ấy dù chỉ ngồi yên lặng một chỗ thôi cũng thu được vô số tán thưởng và chú ý.
Lâm Việt Nhiên là mặt trăng, sao phải cúi đầu nhìn những vì sao vây quanh mình chứ?
Mặt trăng chỉ cần đẹp một cách kiêu ngạo, những việc khác giao cho các vì sao là được.
Lâm Việt Nhiên nhìn vẻ mặt xuất thần của Kiều Thanh Viễn, trong lòng vui vẻ, anh hơi nghiêng người, tới gần hắn, "Anh rất vui vẻ."
"Hả?" Kiều Thanh Viễn còn chưa kịp phản ứng, đã bị khuôn mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt đẹp đến mức khiến hắn lạc giọng.
Lâm Việt Nhiên nhẹ giọng nói: "Như vậy sẽ khiến anh cảm thấy, em đang đối xử với anh với tư cách là bạn đời."
"Bạn đời." Kiều Thanh Viễn cúi đầu, nhìn sâu vào ánh mắt Lâm Việt Nhiên, sau đó nói: "Bây giờ anh chính là bạn đời của em."
Lâm Việt Nhiên không bỏ qua ý cười trong mắt Kiều Thanh Viễn, giống như là một tầng ánh trăng phủ một lớp châu phấn.
Lâm Việt Nhiên tâm trí rung động, lại thấy Kiều Thanh Viễn lấy ra sổ chứng nhận*, "Kỷ niệm ngày hôm nay một chút?"
*Raw là 红本本: Sổ đỏ (chứng nhận quyền sử dụng đất) nhưng mà tui thấy nó sai sai nên để thành sổ chứng nhận.
Lâm Việt Nhiên trong nháy mắt thanh tỉnh, "Phải chụp một bức ảnh."
Kết hôn giả mà, phải hoàn thành nghi lễ cuối cùng chứ.
Anh cũng lấy sổ chứng nhận ra, thấy Kiều Thanh Viễn nghiêm túc chụp ảnh, đang chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè.
Lâm Việt Nhiên đột nhiên lên tiếng hỏi: "Có muốn chụp ảnh chung không?"
Kiều Thanh Viễn sửng sốt một chút, sau đó lại phóng đại ý cười, "Tất nhiên là có."
Hắn nắm cổ tay Lâm Việt Nhiên, động một chút, liền biến thành mười ngón tay đan xen.
"Chụp như vậy, có phải càng đẹp không?" Kiều Thanh Viễn hỏi.
Lâm Việt Nhiên cười, tay trái của anh bị Kiều Thanh Viễn nắm, liền đem hai quyển sổ đỏ tươi xếp chồng lên đùi hai người.
Tầm mắt anh từ hai bàn tay đang nắm chuyển đến sổ chứng nhận, lại ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thanh Viễn.
Lâm Việt Nhiên chớp chớp mắt, "Hình như thiếu thiếu cái gì đó."
Kiều Thanh Viễn đối diện với tầm mắt của anh, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc hộp màu xanh ngọc bích.
"Thời điểm này vừa thích hợp." Kiều Thanh Viễn đeo nhẫn cho Lâm Việt Nhiên, ngón tay vuốt ve hai cái, cuối cùng khắc chế mình không hôn xuống.
Hốc mắt Lâm Việt Nhiên ướt át, anh đè xuống hơi nước chợt nổi lên trong lòng, cười nói: "Anh cũng đeo cho em."
Da hai người đều trắng, nhưng màu trắng của Lâm Việt Nhiên càng có vẻ lạnh hơn một chút. Tầm mắt Kiều Thanh Viễn vuốt dọc theo đầu ngón tay trong suốt □□*, hắn không tự giác cuộn hầu kết.
*Raw tác giả để vậy chứ tui cũng không biết là cái gì.
Kích thước bàn tay hai người chênh lệch rõ rệt, khớp xương ngón tay Kiều Thanh Viễn cũng cứng rắn hơn Lâm Việt Nhiên.
Động tác của Lâm Việt Nhiên nhẹ nhàng đeo nhẫn cho Kiều Thanh Viễn, lại không dấu vết cọ đầu ngón tay Kiều Thanh Viễn một chút.
Anh ngẩng đầu lên, "Được rồi."
Kiều Thanh Viễn lại bị nụ cười nhạt nhẽo trên mặt anh làm cho lóa mắt, chỉ có thể phát ra một tiếng không rõ ý tứ "Ừ".
-
Lâm Việt Nhiên trở về Lâm gia một chuyến.
Anh vốn định cùng Kiều Thanh Viễn sửa sang lại phòng ở một chút, bọn họ trên đường đi vừa thương lượng, Kiều Thanh Viễn bởi vì còn đang đi học, đợi đến khi kỳ nghỉ trôi qua, hơn phân nửa thời gian vẫn phải đến trường, mà chỗ ở hiện tại của Lâm Việt Nhiên cách nơi làm việc cũng gần, cho nên Kiều Thanh Viễn liền chuyển đến nhà Lâm Việt Nhiên.
Kết quả nửa đường, Lâm Việt Nhiên bị một cuộc điện thoại quấy rầy.
Ông Lâm nói: "Từ giờ trở đi, cậu không còn quan hệ gì với Lâm gia. Tôi không có đứa con trai như cậu, thẻ của cậu cũng bị đóng băng. Bao nhiêu năm nuôi dưỡng giáo dục tôi không so đo với cậu, coi như làm từ thiện. Về sau ra ngoài đừng nói cậu là người Lâm gia, tôi không muốn phải vứt bỏ mặt mũi của mình."
Lâm Việt Nhiên cười khẽ một tiếng, "Giờ tôi trở về."
Sau đó, anh cúp máy.
Lúc Lâm Việt Nhiên về đến nhà, ba miệng ăn Lâm gia đều ở đây.
Một đám ngồi nghiêm chỉnh, đối với Lâm Việt Nhiên đột nhiên xuất hiện như gặp kẻ thù đáng sợ, hiển nhiên lần trước Lâm Việt Nhiên tạo thành bóng ma không nhỏ cho bọn họ.
Lâm Việt Nhiên nhìn bộ dạng miệng cọp gan thỏ của bọn họ liền cảm thấy buồn cười.
"Hôm nay tôi trở về, là có tin tốt muốn nói cho các người biết." Lâm Việt Nhiên cười nói.
Ba người Lâm gia run rẩy, bọn họ biết, tin tức tốt trong miệng Lâm Việt Nhiên, đối với bọn họ mà nói cũng không nhất định là tin tức tốt gì.
Căn phòng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng ông Lâm mở miệng hỏi: "Tin tốt gì vậy?"
Lâm Việt Nhiên đi tới ngồi xuống, đầu tiên là hỏi: "Mấy người ăn sáng chưa?"
Lúc này Lâm gia mới dậy, vốn là đang muốn ăn sáng, nhưng Lâm Việt Nhiên đột nhiên nói muốn trở về, bọn họ liền tính toán đuổi Lâm Việt Nhiên đi rồi mới ăn.
Lâm Việt Nhiên nhìn ra, anh lắc đầu dường như đặc biệt không đồng ý, "Vậy tôi nói xong tin tức này, chỉ sợ các người sẽ kích động đến không ăn được cơm."
Ba người Lâm gia: "......"..."
Lâm Việt Nhiên lấy ra giấy chứng nhận kết hôn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp mà vô tội rũ xuống, cười nói: "Vừa mới cùng Thanh Viên lĩnh giấy hôn thú, còn cố ý qua sớm, xếp hàng đầu tiên, mấy người sẽ vui vẻ thay tôi mà đúng không?"
Bày ra trước mặt ba người Lâm gia, rõ ràng chính là giấy chứng nhận kết hôn mới ra lò sáng nay.
"À đúng, nửa tiếng trước, tôi đã không liên quan gì đến Lâm gia." Lâm Việt Nhiên cười, "Bất quá, tôi rất vui vẻ."
Ba người Lâm gia đồng loạt trầm mặc, một lúc lâu sau Lâm Việt Nhiên săn sóc mở giấy chứng nhận kết hôn ra, lộ ra trang bên trong.
Trên nền đỏ thầm, hai người mặc áo sơ mi trắng vai kề vai, vừa nhìn liền thấy cực kỳ xứng đôi.
Lâm Hân Nhiên ghen tị nhìn chằm chằm cánh tay hai người dựa sát vào nhau trong ảnh, phẫn nộ hỏi Lâm Việt Nhiên,"Sao anh có thể tiền trảm hậu tấu?!"
Lâm Việt Nhiên hỏi cậu ta, "Cái gì tiền trảm hậu tấu?"
Lâm Hân Nhiên tức giận, không nhịn được trợn trắng mắt,"Rõ ràng anh biết tôi muốn đính hôn với Kiều Thanh Viễn, anh chính là ghen tị với tôi, mới ác độc như vậy! Anh muốn hủy hoại hạnh phúc của tôi, chia rẽ gia đình tôi, giờ còn cướp vị hôn phu của tôi!"
Lâm Việt Nhiên cười, "Xem ra cuộc nói chuyện lần trước thật đúng là không làm cho cậu nhớ lâu."
Lâm Hân Nhiên theo bản năng run rẩy, khàn khàn nói: "Cái, cái gì?"
Lâm Việt Nhiên không muốn cùng cậu ta nói nhiều, anh thấy đủ khuôn mặt xấu xí của ba người Lâm gia, đó là vẻ khuất nhục đuối lý nhưng lại oán hận không cam lòng.
Bọn họ càng cảm thấy khó chịu, Lâm Việt Nhiên càng vui vẻ.
Nhưng đối với chuyện mình và Kiều Thanh Viễn "hôn nhân chớp nhoáng", Lâm Việt Nhiên lại không có ý định tiết lộ thêm bất cứ điều gì, cho dù đối mặt với người Lâm gia cũng chỉ thuận miệng bịa đặt.
"Ngày mới đã bắt đầu rồi, tôi cũng không quấy rầy nữa." Lâm Việt Nhiên cuối cùng lưu lại một câu, liền thu thập xong giấy chứng nhận kết hôn lưu loát rời đi.
Cho dù ở Lâm gia ở thêm một giây thôi, anh cũng cảm thấy ghê tởm.
Từ bây giờ, anh không còn là người Lâm gia nữa.
-
Sau khi Lâm Việt Nhiên trở về, Kiều Thanh Viễn đang dọn dẹp nhà cửa.
Thấy biểu tình của Lâm Việt Nhiên, Kiều Thanh Viễn không hỏi nhiều, chỉ quan sát tâm tình của anh coi như tốt liền yên lòng.
"Cùng đi siêu thị?" Kiều Thanh Viễn đề nghị.
Trong khoảng thời gian Lâm Việt Nhiên trở về Lâm gia, Kiều Thanh Viễn cũng đã mang hành lý tới đây.
Lâm Việt Nhiên cũng cảm thấy trong nhà nên mua thêm vài thứ, liền vui vẻ gật đầu đồng ý.
Nhưng trước đó...
"Trước tiên hãy đến chỗ anh mở hành lý ra và chuyển đến phòng ngủ." Lâm Việt Nhiên ôn nhu nói: "Tránh quần áo có nếp gấp."
Kiều Thanh Viễn không phải chưa từng tưởng tượng mình và Lâm Việt Nhiên sẽ có cuộc đối thoại đầy hơi thở cuộc sống như vậy, nhưng khi ngày này thật sự đến, hắn vẫn có chút vui mừng khôn xiết.
Kiều Thanh Viễn sờ sờ mũi, gật đầu nói: "Được."
Lâm Việt Nhiên kéo vali Kiều Thanh Viễn để ở cửa, "Vậy bắt đầu thôi."
Hai người bọn họ cũng không có bởi vì thân phận cùng quan hệ thay đổi mà xuất hiện giai đoạn xấu hổ, bọn họ chuyển tiếp rất tự nhiên, thật giống như thời gian nhoáng lên một cái, trúc mã sóng vai đã tới hiện tại.
Kiều Thanh Viễn tựa vào tủ quần áo, nhìn Lâm Việt Nhiên treo từng bộ từng bộ quần áo vào trong tủ quần áo, bên kia tủ, chính là quần áo của Lâm Việt Nhiên.
"Anh ơi."
Kiều Thanh Viễn vừa phát ra một "anh ơi" ngắn ngủi, liền phát hiện cổ họng mình không biết tại sao lại khàn khàn.
Hắn ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Anh đối với cuộc sống sau này của chúng ta, có dự định gì không?"
Lâm Việt Nhiên vuốt lên nếp gấp nhẹ trên quần áo, quay đầu như không có chuyện gì xảy ra, khẽ thu liễm ánh mắt nói: "Mỗi ngày sau này, chúng ta đều sớm chiều cùng nhau."
Lâm Việt Nhiên ngửa đầu cười, "Cho đến ngày biệt ly."
Kiều Thanh Viễn theo bản năng thốt lên: "Em không muốn chia tay."
Lâm Việt Nhiên nháy mắt mấy cái, dường như bất đắc dĩ khẽ thở dài, "Chờ sau này em gặp được người thích hợp hơn, sẽ không còn nghĩ như vậy."
Cái danh "Kết hôn giả" ngăn cách giữa hai người, vẫn luôn là một tai họa ngầm. Kiều Thanh Viễn dùng chiêu này chống lại gia đình, cũng trói chặt Lâm Việt Nhiên, nhưng cũng đặt cho mình một quả bom hẹn giờ, nói không chừng khi cái vỏ bọc này rơi xuống, nổ không phải người khác, chính là hắn.
Kiều Thanh Viễn trầm mặc trong chớp mắt, ngược lại trầm giọng nói: "Sẽ không có ngày đó."
Hắn lại nhớ tới hình tượng của mình ở trước mặt Lâm Việt Nhiên, lại vẽ rắn thêm chân nói: "Anh biết mà, ánh mắt em rất cao."
Lâm Việt Nhiên lúc này mới thật sự cười cong mắt, lại đi thu thập tủ quần áo.
Đợi một lúc lâu thấy sau lưng không có động tĩnh gì, Lâm Việt Nhiên cũng không quay đầu lại hỏi: "Đừng đứng ngây ngốc ra đấy, cùng anh thu dọn nào, nơi này về sau cũng là nhà em, đừng nghĩ lười biếng."
Kiều Thanh Viễn bị chữ "nhà" làm xúc động, Lâm Việt Nhiên có thể bắt được hơi thở nặng nề của Kiều Thanh Viễn trong nháy mắt. Mặc dù Kiều Thanh Viễn sau đó che giấu rất tốt, nhưng Lâm Việt Nhiên vẫn cảm nhận được sự biến hóa rất nhỏ này.
"Bé con, sao vậy?" Lâm Việt Nhiên tức giận, "Anh Nhiên nói em còn không được sao?"
Kiều Thanh Viễn cười nhẹ một tiếng, đứng sau lưng Lâm Việt Nhiên, thay anh lấy được một cái hộp đựng đặt ở tầng cao nhất.
Hô hấp của người phía sau lướt qua đỉnh tóc, Lâm Việt Nhiên nghe Kiều Thanh Viễn nói: "Cả đời đều nghe anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.