Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược
Chương 10:
Thời Câm
13/11/2022
Nguyên gốc nữ chủ không am hiểu việc ngoại giao hay thể hiện tình cảm, cho nên ở trong sách cô ấy không có mấy người bạn, nhưng mà Hòa Vi thì không giống vậy, các nhân vật trong sách về cơ bản là không tin được, cho nên cho dù có đọc mười lần đi chăng nữa, cô cũng chỉ coi Trình Nặc như một người bạn bình thường.
May mắn lần này cốt truyện thay đổi, hiện giờ cô và Trình Nặc đã trở thành bạn tốt.
Hòa Vi khóe miệng khẽ cong, đuôi mắt cũng hơi giương lên, cùng Trình Nặc nói chuyện phiếm vài câu, lúc sau cô đột nhiên lại nghĩ tới chính sự, kéo ghế dựa lại gần phía Trình Nặc hạ giọng hỏi: “Nặc Nặc, cậu có biết Tống Chân Chân không?”
“Tống Chân Chân sao…”
Trình Nặc suy nghĩ vài giây, sau đó gật gật đầu, “Lần trước tớ là người phụ trách tạo hình cho cô ta trong bộ ảnh của một tạp chí.”
Trước mắt ở thời điểm này, Trình Nặc là người duy nhất Hòa Vi có thể tin tưởng được, cô cũng không dấu giếm, dứt khoát liền từ đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh Trình Nặc hỏi: “Cô ta có bạn trai chưa?”
“Hình như là có một người, nhưng mà không công khai.”
Bọn họ trong cái vòng luẩn quẩn này, không có điều gì là không biết.
Ai có bạn trai hay không, thời gian lâu dần về cơ bản mọi người đều sẽ rõ ràng.
Trình Nặc thấy khó hiểu liếc mắt nhìn cô một cái, “Như thế nào lại hỏi thăm cô ta?”
Hòa Vi hạ tay xuống.
Sự tình tối qua rốt cuộc cũng có liên quan tới Trình Diễm, cô không muốn nói thẳng, tự hỏi vài giây, cô nhíu mày bò lên trên vai Trình Nặc nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy mối quan hệ giữa cô ta cùng Yến Thần không bình thường.”
Trình Nặc trợn to đôi mắt, rất nhanh chóng phản ứng lại.
Đây là điều mà cô dự kiến.
Yến Thần có một gương mặt của tra nam không làm cho người ta cảm thấy yên tâm, biểu cảm trên mặt Trình Nặc trở nên vặn vẹo hạ giọng nói, “Cậu rốt cuộc coi trọng anh ta ở điểm nào?”
Hòa Vi chớp nhẹ lông mi, không đáp.
Trình Nặc còn tưởng rằng mình đã nói động tới nỗi đau của Hòa Vi, cô nhìn sắc mặt Hòa Vi, lại càng cảm thấy Hòa Vi đã thích Yến Thần tới mức không thể kiềm chế được, cho nên có thể chấp nhận những người phụ nữ trước kia của anh ta, Trình Nặc thở dài, “Trở về tớ sẽ hỏi bạn bè một chút, chính cậu cũng phải chú ý, Vi Vi…”
Hòa Vi giương mắt nhìn cô.
“Cậu vẫn là đừng đối với Yến Thần quá…”
Để bụng.
Nói được một nửa, Trình Nặc lại cảm thấy tình cảm là một thứ không thể cưỡng cầu, đem mấy chữ phía sau nuốt trở lại, thay một câu khác: “Nếu cậu thật sự thích Yến Thần, phải làm cho anh ta không rời được cậu …”
Người phục vụ bê bánh kem đặt lên bàn, Trình Nặc dừng lại, chờ cô bé đó đi rồi mới nói tiếp: “Chính cậu nên biết Yến Thần thích kiểu người như thế nào, tốt nhất là làm cho anh ta mê mẩn cậu, sau đó không cần lên giường, anh ta cũng vẫn đối tốt với cậu …”
“Cậu Hai nhà họ Yến, không thiếu nhất là tiền… Như vậy về sau anh ta có thích người khác mà chia tay cậu, cậu cũng không tính là thiệt thòi, cậu thấy có đúng không?”
Hòa Vi gật gật đầu, cảm thấy Trình Nặc nói rất có lý.
Cô ở trong đầu liền nhớ lại những người trong giới đã từng chụp ảnh cùng Yến Thần, sau đó quay đầu nhìn về phía Trình Nặc, gằn từng chữ một nói: “Anh ta thích những người vừa đẹp vừa trong sáng.”
Trong đó bao gồm cả Tống Chân Chân và bản thân của nữ chủ, những người trước nhìn qua thì đều là người không có tâm cơ.
Trình Nặc liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, “Cậu đang nói chính mình sao?”
“…”
Cô thế nhưng không thể phản bác.
Không có cách nào, tác giả xây dựng cho nữ chủ một khuôn mặt trong sáng không hề có lực công kích.
“Được rồi không đùa cậu nữa.” Trình Nặc đến bánh ngọt cũng gác lại, kéo chiếc túi của mình lại gần nói: “Trước tiên tớ sẽ trang điểm cho cậu, buổi tối cậu cứ như vậy đi gặp Yến Thần, tuyệt đối phải làm cho anh ta thần hồn điên đảo.”
Trình Nặc tự tin mười phần, dùng hơn nửa tiếng đồng hồ để giúp Hòa Vi trang điểm nhẹ nhàng tạo cảm giác ngây thơ vô tội.
5h45 chiều, Hòa Vi từ quán cà phê đi ra, vừa mới ngăn được một chiếc taxi, chiếc xe phía sau liền bíp còi, người đàn ông từ cửa sổ xe nhô đầu ra, “Hòa Hòa, lên xe.”
Hòa Vi không biết Yến Thần chui từ đâu ra, khóe miệng hơi hạ, cô sửng sốt một chút, sau đó quay sang xin lỗi người tài xế, kéo cửa xe Ferrari lên xe.
Cửa xe đóng lại, cô ho nhẹ một tiếng, “Anh đi ngang qua sao?”
“Chờ em.”
Hòa Vi vừa nâng mắt, liền thấy anh ta đang nghiêng mắt nhìn cô.
Yến Thần lúc này mới thấy rõ gương mặt cô.
Chuyên môn của Trình Nặc là phụ trách tạo hình của đoàn phim cùng tạp chí, tuy rằng tay nghề không phải là đỉnh cao, nhưng so với những thợ trang điểm bình thường vẫn hơn một chút, cô ấy giúp Hòa Vi trang điểm cực kì tinh xảo, tinh xảo tới mức Yến Thần căn bản không nhìn ra cô đang trang điểm.
Nhưng là so với bình thường vẫn có sự khác nhau.
Ánh mắt Yến Thần sáng lên, cúi người vươn qua giúp cô thắt đai an toàn, “Trình Nặc vừa nói cho anh.”
Trách không được.
Cô chưa hề nói buổi tối muốn gặp mặt Yến Thần, Trình Nặc đã vội vàng trang điểm cho cô.
Hòa Vi không tiếng động mà nhíu nhíu mày, thời điểm Yến Thần cúi người vươn qua, cả người cô đều dán trên cửa rồi, “À” một tiếng liền đem tầm mắt rời đi.
Yến Thần sờ sờ tóc cô, “Buổi tối tới nhà anh ăn cơm?”
Không đợi Hòa Vi nói chuyện, anh ta lại nói: “Anh nhờ dì Vân làm toàn những món em thích ăn.”
Không thể không thừa nhận, Yến Thần tuy rằng lăng nhăng, nhưng đồng thời cũng là người cẩn thận, thời điểm theo đuổi cô đều điều tra rõ ràng những thứ mà cô yêu thích, về sau lúc ở bên nhau rồi nhưng vẫn nhớ kỹ.
Hòa Vi vốn là muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Tống Chân Chân, lại ép buộc mình phải nhịn xuống, khóe miệng một cong cong hướng anh ta cười nói:
“Được ạ”
-
Trước khi về nhà, Yến Thần dẫn Hòa Vi đi dạo tại một cửa hàng xa xỉ.
Thời điểm quay trở ra, trên xương quai xanh Hòa Vi có thêm một cái vòng cổ.
Có tiện nghi mà không chiếm là đồ con rùa.
Hòa Vi tiếp nhận tâm ý của anh ta, cô nhìn độ hảo cảm trên đỉnh đầu Yến Thần lên tới 66 rồi, cô vừa đi theo anh ta vừa hỏi hệ thống: “Điềm Điềm, độ hảo cảm lên đến bao nhiêu mới có thể cùng anh ta chia tay?”
Hệ thống lâng lâng: “Tám mươi nha, tới tám mươi rồi chứng tỏ nam chủ đã yêu nữ chủ, độ hảo cảm sẽ không vì chia tay mà quay trở về con số không đâu.”
Còn cần 14 điểm nữa.
Hòa Vi quyết định buổi tối sau khi về phải đi hỏi một chút, làm thế nào để đàn ông khăng khăng một mực yêu mình.
Thời điểm hai người tới nhà họ Yến, đã là 7 giờ tối.
Dì Vân là bảo mẫu của Yến gia, thấy bọn họ trở về mới bắt đầu vào bếp nấu ăn, Yến Thần rót cho Hòa Vi một ly nước ấm, “Uống trước ly nước ấm cho ấm dạ dày, anh lên tầng đổi quần áo.”
Hòa Vi cầu mà không được.
Yến Thần lên lầu, cửa phòng bếp là cửa cách âm, một chút tiếng động cũng hoàn toàn không nghe thấy, Hòa Vi nhàm chán đợi, dứt khoát trước tiên tìm hiểu cách làm cho người đàn ông một mực yêu mình.
Tất cả những ý kiến được đề xuất đều rất thực dụng, ví dụ như khi ở chung phải làm điệu bộ muốn lắm nhưng vẫn kháng cự; lại ví dụ như, thời điểm ở cùng một chỗ có thể đem cổ áo kéo xuống một chút.
Trong phòng khách có bật điều hòa, Hòa Vi vừa vào cửa liền cởϊ áσ khoác, cô cúi đầu nhìn áo lông trên người mình, màu trắng gạo, cổ áo không cao không thấp, kéo xuống một chút chắc cũng không sao đi.
Vừa định thử trước một chút, cửa chính liền vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó chính là tiếng dì Vân quan tâm hỏi: “Cậu chủ đã trở lại … Ai, buổi tối lại uống rượu sao?”
Hòa Vi theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại xem.
Người đàn ông hơi cau mày, một tay kéo cà vạt, quay đầu liếc một cái liền đối diện với ánh mắt Hòa Vi, nghiêng đầu nói với dì Vân một câu gì đó, sau đó nhấc chân lên tầng.
Anh cũng không quay đầu lại, cũng chưa nhìn Hòa Vi thêm một cái nào.
Cho đến khi bóng dáng Yến Hoài biến mất trong phạm vi tầm mắt, Hòa Vi mới thở ra một hơi.
Quả nhiên khi cốt truyện thay đổi mọi chuyện đều khác, hiện tại Yến Hoài đối với cô không một chút hứng thú.
Hòa Vi thu hồi tầm mắt, tính toán xem mấy video để gϊếŧ thời gian.
Nửa tiếng sau, Yến Thần vẫn không thấy xuống dưới, nhưng bên cạnh lại có tiếng di động vang lên, Hòa Vi xoay đầu nhìn, mất nửa phút mới nghe ra tiếng điện thoại của Yến Thần ở trong túi áo khoác .
Dì Vân cũng nhìn qua bên này, bà ấy đã hơn năm mươi tuổi, gương mặt hiền từ: “Hòa tiểu thư, điện thoại của cậu hai sao?”
Hòa Vi gật gật đầu, “Cháu đi gọi anh ấy.”
Đã đi lên nửa giờ, làm gì đều có thể làm xong rồi.
Dì Vân cũng không nghĩ nhiều, “Phòng phía nam đó.”
Ý bà là phòng Yến Thần .
Hòa Vi gật đầu, cầm cả áo cùng di động của Yến Thần lên tầng, tới tầng hai, cô vừa quẹo trái vừa đem điện thoại ra.
Điện thoại đã sớm bị cắt đứt, trên màn hình thực ra có một chút mờ ám.
Tin nhắn WeChat ——
【 Anh Thần, thứ bảy có thể cùng nhau ăn cơm hay không ? 】
Hòa Vi bĩu môi dưới, dừng lại, sau đó giơ tay gõ cửa.
Một lần, hai lần, gõ đến lần thứ ba, cửa mới từ bên trong mở ra.
Hòa Vi vội vàng đem điện thoại của Yến Thần nhét lại vào trong túi áo khoác, khóe miệng giương lên, giơ tay đem cổ áo kéo thấp xuống một chút.
Sau đó cô giương mắt, sợ ngây người.
Cô hiển nhiên đã xem nhẹ trình độ phân biệt đông tây nam bắc của mình.
Hòa Vi nhận sai phòng rồi.
Bên trong cánh cửa sắc mặt người đàn ông không được tốt, ấn đường hơi nhăn, giương mắt nhìn thấy Hòa Vi rõ ràng cũng ngẩn ra, anh khẽ nâng mi, sau đó trơ mắt nhìn Hòa Vi một chút mới nổi lên ý cười, cô nhỏ giọng mở miệng nói: “Cái kia… dì Vân nhờ tôi tới gọi anh xuống ăn cơm.”
Cô nói dối mà không cần chuẩn bị bản thảo.
Yến Hoài rũ mắt liếc cô, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại dần dần rơi xuống dưới.
Lúc anh trở về rõ ràng đã nói với dì Vân là không ăn cơm chiều, hiện tại Hòa Vi đi lên là có ý gì?
Hơn nữa vừa rồi lúc anh mở cửa, người phụ nữ này giống như còn đem cổ áo kéo thấp xuống một chút.
Làm gì.
Muốn quyến rũ anh sao?
May mắn lần này cốt truyện thay đổi, hiện giờ cô và Trình Nặc đã trở thành bạn tốt.
Hòa Vi khóe miệng khẽ cong, đuôi mắt cũng hơi giương lên, cùng Trình Nặc nói chuyện phiếm vài câu, lúc sau cô đột nhiên lại nghĩ tới chính sự, kéo ghế dựa lại gần phía Trình Nặc hạ giọng hỏi: “Nặc Nặc, cậu có biết Tống Chân Chân không?”
“Tống Chân Chân sao…”
Trình Nặc suy nghĩ vài giây, sau đó gật gật đầu, “Lần trước tớ là người phụ trách tạo hình cho cô ta trong bộ ảnh của một tạp chí.”
Trước mắt ở thời điểm này, Trình Nặc là người duy nhất Hòa Vi có thể tin tưởng được, cô cũng không dấu giếm, dứt khoát liền từ đối diện chuyển sang ngồi bên cạnh Trình Nặc hỏi: “Cô ta có bạn trai chưa?”
“Hình như là có một người, nhưng mà không công khai.”
Bọn họ trong cái vòng luẩn quẩn này, không có điều gì là không biết.
Ai có bạn trai hay không, thời gian lâu dần về cơ bản mọi người đều sẽ rõ ràng.
Trình Nặc thấy khó hiểu liếc mắt nhìn cô một cái, “Như thế nào lại hỏi thăm cô ta?”
Hòa Vi hạ tay xuống.
Sự tình tối qua rốt cuộc cũng có liên quan tới Trình Diễm, cô không muốn nói thẳng, tự hỏi vài giây, cô nhíu mày bò lên trên vai Trình Nặc nhỏ giọng nói: “Tớ cảm thấy mối quan hệ giữa cô ta cùng Yến Thần không bình thường.”
Trình Nặc trợn to đôi mắt, rất nhanh chóng phản ứng lại.
Đây là điều mà cô dự kiến.
Yến Thần có một gương mặt của tra nam không làm cho người ta cảm thấy yên tâm, biểu cảm trên mặt Trình Nặc trở nên vặn vẹo hạ giọng nói, “Cậu rốt cuộc coi trọng anh ta ở điểm nào?”
Hòa Vi chớp nhẹ lông mi, không đáp.
Trình Nặc còn tưởng rằng mình đã nói động tới nỗi đau của Hòa Vi, cô nhìn sắc mặt Hòa Vi, lại càng cảm thấy Hòa Vi đã thích Yến Thần tới mức không thể kiềm chế được, cho nên có thể chấp nhận những người phụ nữ trước kia của anh ta, Trình Nặc thở dài, “Trở về tớ sẽ hỏi bạn bè một chút, chính cậu cũng phải chú ý, Vi Vi…”
Hòa Vi giương mắt nhìn cô.
“Cậu vẫn là đừng đối với Yến Thần quá…”
Để bụng.
Nói được một nửa, Trình Nặc lại cảm thấy tình cảm là một thứ không thể cưỡng cầu, đem mấy chữ phía sau nuốt trở lại, thay một câu khác: “Nếu cậu thật sự thích Yến Thần, phải làm cho anh ta không rời được cậu …”
Người phục vụ bê bánh kem đặt lên bàn, Trình Nặc dừng lại, chờ cô bé đó đi rồi mới nói tiếp: “Chính cậu nên biết Yến Thần thích kiểu người như thế nào, tốt nhất là làm cho anh ta mê mẩn cậu, sau đó không cần lên giường, anh ta cũng vẫn đối tốt với cậu …”
“Cậu Hai nhà họ Yến, không thiếu nhất là tiền… Như vậy về sau anh ta có thích người khác mà chia tay cậu, cậu cũng không tính là thiệt thòi, cậu thấy có đúng không?”
Hòa Vi gật gật đầu, cảm thấy Trình Nặc nói rất có lý.
Cô ở trong đầu liền nhớ lại những người trong giới đã từng chụp ảnh cùng Yến Thần, sau đó quay đầu nhìn về phía Trình Nặc, gằn từng chữ một nói: “Anh ta thích những người vừa đẹp vừa trong sáng.”
Trong đó bao gồm cả Tống Chân Chân và bản thân của nữ chủ, những người trước nhìn qua thì đều là người không có tâm cơ.
Trình Nặc liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, “Cậu đang nói chính mình sao?”
“…”
Cô thế nhưng không thể phản bác.
Không có cách nào, tác giả xây dựng cho nữ chủ một khuôn mặt trong sáng không hề có lực công kích.
“Được rồi không đùa cậu nữa.” Trình Nặc đến bánh ngọt cũng gác lại, kéo chiếc túi của mình lại gần nói: “Trước tiên tớ sẽ trang điểm cho cậu, buổi tối cậu cứ như vậy đi gặp Yến Thần, tuyệt đối phải làm cho anh ta thần hồn điên đảo.”
Trình Nặc tự tin mười phần, dùng hơn nửa tiếng đồng hồ để giúp Hòa Vi trang điểm nhẹ nhàng tạo cảm giác ngây thơ vô tội.
5h45 chiều, Hòa Vi từ quán cà phê đi ra, vừa mới ngăn được một chiếc taxi, chiếc xe phía sau liền bíp còi, người đàn ông từ cửa sổ xe nhô đầu ra, “Hòa Hòa, lên xe.”
Hòa Vi không biết Yến Thần chui từ đâu ra, khóe miệng hơi hạ, cô sửng sốt một chút, sau đó quay sang xin lỗi người tài xế, kéo cửa xe Ferrari lên xe.
Cửa xe đóng lại, cô ho nhẹ một tiếng, “Anh đi ngang qua sao?”
“Chờ em.”
Hòa Vi vừa nâng mắt, liền thấy anh ta đang nghiêng mắt nhìn cô.
Yến Thần lúc này mới thấy rõ gương mặt cô.
Chuyên môn của Trình Nặc là phụ trách tạo hình của đoàn phim cùng tạp chí, tuy rằng tay nghề không phải là đỉnh cao, nhưng so với những thợ trang điểm bình thường vẫn hơn một chút, cô ấy giúp Hòa Vi trang điểm cực kì tinh xảo, tinh xảo tới mức Yến Thần căn bản không nhìn ra cô đang trang điểm.
Nhưng là so với bình thường vẫn có sự khác nhau.
Ánh mắt Yến Thần sáng lên, cúi người vươn qua giúp cô thắt đai an toàn, “Trình Nặc vừa nói cho anh.”
Trách không được.
Cô chưa hề nói buổi tối muốn gặp mặt Yến Thần, Trình Nặc đã vội vàng trang điểm cho cô.
Hòa Vi không tiếng động mà nhíu nhíu mày, thời điểm Yến Thần cúi người vươn qua, cả người cô đều dán trên cửa rồi, “À” một tiếng liền đem tầm mắt rời đi.
Yến Thần sờ sờ tóc cô, “Buổi tối tới nhà anh ăn cơm?”
Không đợi Hòa Vi nói chuyện, anh ta lại nói: “Anh nhờ dì Vân làm toàn những món em thích ăn.”
Không thể không thừa nhận, Yến Thần tuy rằng lăng nhăng, nhưng đồng thời cũng là người cẩn thận, thời điểm theo đuổi cô đều điều tra rõ ràng những thứ mà cô yêu thích, về sau lúc ở bên nhau rồi nhưng vẫn nhớ kỹ.
Hòa Vi vốn là muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Tống Chân Chân, lại ép buộc mình phải nhịn xuống, khóe miệng một cong cong hướng anh ta cười nói:
“Được ạ”
-
Trước khi về nhà, Yến Thần dẫn Hòa Vi đi dạo tại một cửa hàng xa xỉ.
Thời điểm quay trở ra, trên xương quai xanh Hòa Vi có thêm một cái vòng cổ.
Có tiện nghi mà không chiếm là đồ con rùa.
Hòa Vi tiếp nhận tâm ý của anh ta, cô nhìn độ hảo cảm trên đỉnh đầu Yến Thần lên tới 66 rồi, cô vừa đi theo anh ta vừa hỏi hệ thống: “Điềm Điềm, độ hảo cảm lên đến bao nhiêu mới có thể cùng anh ta chia tay?”
Hệ thống lâng lâng: “Tám mươi nha, tới tám mươi rồi chứng tỏ nam chủ đã yêu nữ chủ, độ hảo cảm sẽ không vì chia tay mà quay trở về con số không đâu.”
Còn cần 14 điểm nữa.
Hòa Vi quyết định buổi tối sau khi về phải đi hỏi một chút, làm thế nào để đàn ông khăng khăng một mực yêu mình.
Thời điểm hai người tới nhà họ Yến, đã là 7 giờ tối.
Dì Vân là bảo mẫu của Yến gia, thấy bọn họ trở về mới bắt đầu vào bếp nấu ăn, Yến Thần rót cho Hòa Vi một ly nước ấm, “Uống trước ly nước ấm cho ấm dạ dày, anh lên tầng đổi quần áo.”
Hòa Vi cầu mà không được.
Yến Thần lên lầu, cửa phòng bếp là cửa cách âm, một chút tiếng động cũng hoàn toàn không nghe thấy, Hòa Vi nhàm chán đợi, dứt khoát trước tiên tìm hiểu cách làm cho người đàn ông một mực yêu mình.
Tất cả những ý kiến được đề xuất đều rất thực dụng, ví dụ như khi ở chung phải làm điệu bộ muốn lắm nhưng vẫn kháng cự; lại ví dụ như, thời điểm ở cùng một chỗ có thể đem cổ áo kéo xuống một chút.
Trong phòng khách có bật điều hòa, Hòa Vi vừa vào cửa liền cởϊ áσ khoác, cô cúi đầu nhìn áo lông trên người mình, màu trắng gạo, cổ áo không cao không thấp, kéo xuống một chút chắc cũng không sao đi.
Vừa định thử trước một chút, cửa chính liền vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó chính là tiếng dì Vân quan tâm hỏi: “Cậu chủ đã trở lại … Ai, buổi tối lại uống rượu sao?”
Hòa Vi theo phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại xem.
Người đàn ông hơi cau mày, một tay kéo cà vạt, quay đầu liếc một cái liền đối diện với ánh mắt Hòa Vi, nghiêng đầu nói với dì Vân một câu gì đó, sau đó nhấc chân lên tầng.
Anh cũng không quay đầu lại, cũng chưa nhìn Hòa Vi thêm một cái nào.
Cho đến khi bóng dáng Yến Hoài biến mất trong phạm vi tầm mắt, Hòa Vi mới thở ra một hơi.
Quả nhiên khi cốt truyện thay đổi mọi chuyện đều khác, hiện tại Yến Hoài đối với cô không một chút hứng thú.
Hòa Vi thu hồi tầm mắt, tính toán xem mấy video để gϊếŧ thời gian.
Nửa tiếng sau, Yến Thần vẫn không thấy xuống dưới, nhưng bên cạnh lại có tiếng di động vang lên, Hòa Vi xoay đầu nhìn, mất nửa phút mới nghe ra tiếng điện thoại của Yến Thần ở trong túi áo khoác .
Dì Vân cũng nhìn qua bên này, bà ấy đã hơn năm mươi tuổi, gương mặt hiền từ: “Hòa tiểu thư, điện thoại của cậu hai sao?”
Hòa Vi gật gật đầu, “Cháu đi gọi anh ấy.”
Đã đi lên nửa giờ, làm gì đều có thể làm xong rồi.
Dì Vân cũng không nghĩ nhiều, “Phòng phía nam đó.”
Ý bà là phòng Yến Thần .
Hòa Vi gật đầu, cầm cả áo cùng di động của Yến Thần lên tầng, tới tầng hai, cô vừa quẹo trái vừa đem điện thoại ra.
Điện thoại đã sớm bị cắt đứt, trên màn hình thực ra có một chút mờ ám.
Tin nhắn WeChat ——
【 Anh Thần, thứ bảy có thể cùng nhau ăn cơm hay không ? 】
Hòa Vi bĩu môi dưới, dừng lại, sau đó giơ tay gõ cửa.
Một lần, hai lần, gõ đến lần thứ ba, cửa mới từ bên trong mở ra.
Hòa Vi vội vàng đem điện thoại của Yến Thần nhét lại vào trong túi áo khoác, khóe miệng giương lên, giơ tay đem cổ áo kéo thấp xuống một chút.
Sau đó cô giương mắt, sợ ngây người.
Cô hiển nhiên đã xem nhẹ trình độ phân biệt đông tây nam bắc của mình.
Hòa Vi nhận sai phòng rồi.
Bên trong cánh cửa sắc mặt người đàn ông không được tốt, ấn đường hơi nhăn, giương mắt nhìn thấy Hòa Vi rõ ràng cũng ngẩn ra, anh khẽ nâng mi, sau đó trơ mắt nhìn Hòa Vi một chút mới nổi lên ý cười, cô nhỏ giọng mở miệng nói: “Cái kia… dì Vân nhờ tôi tới gọi anh xuống ăn cơm.”
Cô nói dối mà không cần chuẩn bị bản thảo.
Yến Hoài rũ mắt liếc cô, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lại dần dần rơi xuống dưới.
Lúc anh trở về rõ ràng đã nói với dì Vân là không ăn cơm chiều, hiện tại Hòa Vi đi lên là có ý gì?
Hơn nữa vừa rồi lúc anh mở cửa, người phụ nữ này giống như còn đem cổ áo kéo thấp xuống một chút.
Làm gì.
Muốn quyến rũ anh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.