Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược
Chương 18:
Thời Câm
27/07/2024
Từ cửa thang máy đến toilet chỉ hơn mười mét, Hòa Vi đi mất gần một phút.
Cô đang yếu, đầu óc choáng váng, chân cũng mềm nhũn.
Hòa Vi cảm thấy đầu óc quay cuồng, cuối cùng cũng đến cửa toilet, vịn lên khung cửa đi vào.
Cô chưa kịp vặn vòi nước, phía sau liền có tiếng đàn ông hét lên kinh ngạc: “A a a! cô sao lại vào toilet nam!”
Hòa Vi nhíu mày, đôi tay chống lên bồn rửa tay, vừa muốn quay đầu, còn chưa kịp nhìn rõ người đó là ai, đã bị người ôm lấy vai xoay người lại.
Giây tiếp theo, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu: “Còn không đi ra.”
Cách đó không xa có tiếng kéo quần sột soạt, không bao lâu sau, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, cùng với giọng nam yếu ớt: “Yến tổng, thật ngại, tôi không cố ý rống vị tiểu thư này...”
Anh ta phản ứng tự nhiên.
Đang đi vệ sinh, đột nhiên có cô gái xông vào, ai cũng không thể bình tĩnh.
Yến Hoài liếc nhìn anh ta, cằm nhẹ nâng, ý bảo anh ta ra ngoài nhanh.
Vài giây sau, khi người đàn ông đó rời đi, Trình Diễm đứng ở cửa, ho nhẹ nhắc nhở: “Không tính ra ngoài sao?”
Yến Hoài liền buông lỏng tay.
Đầu Hòa Vi như muốn nổ tung, phản xạ kém, vài giây sau cô mới phản ứng lại, vội vàng lui vài bước.
Yến Hoài nhíu mày: “Đừng lui.”
Hòa Vi liền đứng yên.
Lời Yến Hoài nói, cô cũng không dám không nghe.
“Ra ngoài.”
Lúc này Hòa Vi mới ý thức được mình vào nhầm toilet, cúi đầu bước nhỏ ra ngoài.
Trình Diễm đứng ở cửa, thấy cô mặt và tai đỏ bừng, không biết là thẹn hay bị ốm, anh cúi người nhẹ giọng hỏi: “Vi Vi, em bị bệnh hay uống say?”
Hòa Vi há miệng, giọng khô khốc, không thể nói ra lời.
Yến Hoài thay cô trả lời: “Ph
ía trước có một cửa hàng thuốc, anh mua thuốc cảm, thuốc hạ sốt và nước đường glucose.”
Trình Diễm đáp: “Được.”
Yến Hoài nhẹ nhàng nhấc tay, Hòa Vi liền biết điều đi đến đứng cạnh anh.
Trong hành lang vắng vẻ, chỉ còn hai người.
Hòa Vi cúi đầu, lặng lẽ đứng.
Yến Hoài đột nhiên lên tiếng: “Em và anh trai tôi đang hẹn hò sao?”
“Không phải, là em và...”
Hòa Vi muốn nói với anh rằng, cô chỉ là làm nhiệm vụ, nhưng nghĩ lại không được, cô lặng im.
“Chúng tôi có gặp nhau vài lần, cũng không biết cô ấy bị bệnh.”
Yến Hoài cất lời sau khi Trình Diễm quay lại với túi thuốc và chai nước.
“Lúc đó tôi không cảm thấy mình bị bệnh, đột nhiên thấy không khỏe.” Hòa Vi yếu ớt đáp, cúi đầu.
Trình Diễm đưa thuốc và nước cho cô, “Em uống đi, nếu không khỏe hơn, chúng ta sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Hòa Vi gật đầu, cầm lấy thuốc và nước từ tay Trình Diễm, uống một viên thuốc cảm và một viên thuốc hạ sốt, sau đó nhấp một ngụm nước.
Yến Hoài nhìn Hòa Vi một lúc, rồi quay sang Trình Diễm, “Cậu đưa cô ấy về trước đi, tôi sẽ báo với anh tôi.”
Trình Diễm gật đầu, nhẹ nhàng nắm tay Hòa Vi, “Đi nào, tôi đưa em về.”
Hòa Vi cúi đầu đi theo Trình Diễm, không nói thêm lời nào. Cô cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Cô đang yếu, đầu óc choáng váng, chân cũng mềm nhũn.
Hòa Vi cảm thấy đầu óc quay cuồng, cuối cùng cũng đến cửa toilet, vịn lên khung cửa đi vào.
Cô chưa kịp vặn vòi nước, phía sau liền có tiếng đàn ông hét lên kinh ngạc: “A a a! cô sao lại vào toilet nam!”
Hòa Vi nhíu mày, đôi tay chống lên bồn rửa tay, vừa muốn quay đầu, còn chưa kịp nhìn rõ người đó là ai, đã bị người ôm lấy vai xoay người lại.
Giây tiếp theo, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu: “Còn không đi ra.”
Cách đó không xa có tiếng kéo quần sột soạt, không bao lâu sau, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, cùng với giọng nam yếu ớt: “Yến tổng, thật ngại, tôi không cố ý rống vị tiểu thư này...”
Anh ta phản ứng tự nhiên.
Đang đi vệ sinh, đột nhiên có cô gái xông vào, ai cũng không thể bình tĩnh.
Yến Hoài liếc nhìn anh ta, cằm nhẹ nâng, ý bảo anh ta ra ngoài nhanh.
Vài giây sau, khi người đàn ông đó rời đi, Trình Diễm đứng ở cửa, ho nhẹ nhắc nhở: “Không tính ra ngoài sao?”
Yến Hoài liền buông lỏng tay.
Đầu Hòa Vi như muốn nổ tung, phản xạ kém, vài giây sau cô mới phản ứng lại, vội vàng lui vài bước.
Yến Hoài nhíu mày: “Đừng lui.”
Hòa Vi liền đứng yên.
Lời Yến Hoài nói, cô cũng không dám không nghe.
“Ra ngoài.”
Lúc này Hòa Vi mới ý thức được mình vào nhầm toilet, cúi đầu bước nhỏ ra ngoài.
Trình Diễm đứng ở cửa, thấy cô mặt và tai đỏ bừng, không biết là thẹn hay bị ốm, anh cúi người nhẹ giọng hỏi: “Vi Vi, em bị bệnh hay uống say?”
Hòa Vi há miệng, giọng khô khốc, không thể nói ra lời.
Yến Hoài thay cô trả lời: “Ph
ía trước có một cửa hàng thuốc, anh mua thuốc cảm, thuốc hạ sốt và nước đường glucose.”
Trình Diễm đáp: “Được.”
Yến Hoài nhẹ nhàng nhấc tay, Hòa Vi liền biết điều đi đến đứng cạnh anh.
Trong hành lang vắng vẻ, chỉ còn hai người.
Hòa Vi cúi đầu, lặng lẽ đứng.
Yến Hoài đột nhiên lên tiếng: “Em và anh trai tôi đang hẹn hò sao?”
“Không phải, là em và...”
Hòa Vi muốn nói với anh rằng, cô chỉ là làm nhiệm vụ, nhưng nghĩ lại không được, cô lặng im.
“Chúng tôi có gặp nhau vài lần, cũng không biết cô ấy bị bệnh.”
Yến Hoài cất lời sau khi Trình Diễm quay lại với túi thuốc và chai nước.
“Lúc đó tôi không cảm thấy mình bị bệnh, đột nhiên thấy không khỏe.” Hòa Vi yếu ớt đáp, cúi đầu.
Trình Diễm đưa thuốc và nước cho cô, “Em uống đi, nếu không khỏe hơn, chúng ta sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Hòa Vi gật đầu, cầm lấy thuốc và nước từ tay Trình Diễm, uống một viên thuốc cảm và một viên thuốc hạ sốt, sau đó nhấp một ngụm nước.
Yến Hoài nhìn Hòa Vi một lúc, rồi quay sang Trình Diễm, “Cậu đưa cô ấy về trước đi, tôi sẽ báo với anh tôi.”
Trình Diễm gật đầu, nhẹ nhàng nắm tay Hòa Vi, “Đi nào, tôi đưa em về.”
Hòa Vi cúi đầu đi theo Trình Diễm, không nói thêm lời nào. Cô cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.