Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược
Chương 23:
Thời Câm
27/07/2024
Lần này kia đầu còn chưa trả lời, người đàn ông bên cạnh liền nhíu mi: “Đừng ồn ào.”
Trình Diễm sửng sốt, không hiểu được mình nơi nào ồn ào.
Anh hoàn toàn là một đạo diễn tốt đang thông báo công việc với diễn viên, hơn nữa Hòa Vi vẫn là người nhận được đãi ngộ đặc biệt, người bình thường anh mới không thèm báo.
Trình Diễm liếc mắt nhìn Yến Hoài một cái.
Người này sau giây phút trầm mặc, lúc này thần sắc mới hòa hoãn chút, “Cô ấy ngủ rồi.”
Trình Diễm: “…”
Trợn mắt há hốc mồm một phút đồng hồ, Sau đó Trình Diễm mới ngắt điện thoại, “Vậu không phải cậu muốn buông sao?”
Yến Hoài nhíu mày, “Ừ.”
“Vậy cậu còn chú ý tới cô ấy như vậy làm gì?”
Yến Hoài vẫn nhíu mày, “Tôi không có.”
Không có cái rắm.
Trình Diễm ái muội cười, lười vạch trần.
Sau này kiểu gì cũng có chuyện vui để xem, Trình Diễm vui vẻ mà tưởng tượng.
-
Hòa Vi truyền dịch ba ngày, lại uống thuốc bốn ngày.
Một vòng qua đi, bệnh cảm lạnh của cô rốt cuộc cũng tốt lên.
Đây là những ngày cô cảm thấy an ổn nhất, không cần ứng phó Yến Thần, cũng không cần lo lắng bị nữ phụ ác độc hãm hại.
Buổi tối Chủ nhật, Hòa Vi ôm máy tính xem một bộ phim ngắn.
Bộ phim chỉ hơn hai mươi phút, Hòa Vi xem đến gần cuối cảm giác mắt hơi đau.
Mấy ngày nay cô ngủ quá nhiều, cũng không bước chân ra khỏi cửa để cảm nhận ánh nắng mặt trời, đôi mắt có chút không thích ứng được ánh sáng của màn hình máy tính.
8 giờ rưỡi, cô nhận được tin nhắn của chủ biên tạp chí vườn trường muốn cô chụp ảnh cho tạp chí.
Hòa Vi nhớ tới lời Trình Diễm nói, uyển chuyển từ chối.
Tới ngày hôm sau, chính là một ngày mới.
Hòa Vi quả nhiên nhận được điện thoại của Trình Diễm, thông báo thời gian khởi động máy là vào thứ ba.
Thứ ba khởi động máy, buổi tối thứ hai có một bữa tiệc giữa đoàn phim, chủ yếu là chuẩn bị cho các diễn viên chính, làm quen với nhau để kết hợp thật tốt khi đóng chung.
Hòa Vi bất hạnh nằm trong danh sách, muốn cự tuyệt, nhưng nếu thật sự cự tuyệt, khẳng định sẽ bị tách biệt.
Thật sự không còn cách nào, buổi tối hôm ấy, Hòa Vi đúng giờ qua.
Ở đây có ba đạo diễn, ba nhà đầu tư, một nhà làm phim, hai nhà biên kịch, còn có bảy diễn viên chính.
Mười ba người, mười một nam năm nữ.
Ăn uống nói chuyện được nửa tiếng, Hòa Vi cảm thấy buồn nôn.
Mấy ngày nay cô uống nhiều thuốc, trong miệng đắng ngắt, dạ dày tựa như mỏng đi một tầng.
Thật sự không thoải mái.
Hòa Vi tìm cớ, nhanh chóng từ phòng bao vọt vào toilet rửa mặt.
Rượu cô chỉ uống vài chén.
Trình Diễm đoán cô vẫn còn yếu, cho nên trong tối ngoài sáng đều thay cô chặn lại không ít.
Hòa Vi ở toilet nôn vài phút, lúc ra cửa thì tìm người phục vụ lấy nước khoáng, cô súc miệng rất nhiều lần, thẳng đến khi thấy đáy chai nước mới thôi.
Vừa vặn lúc này Yến Thần gọi điện tới.
Thanh âm Hòa Vi có chút nhỏ, hơi yếu đuối, “Alo?”
“Hòa Hòa, hiện tại ở nhà sao?”
“Đoàn phim khởi động máy, hiện tại em đang ở bữa tiệc.”
“Loại địa phương này không quá an toàn, chính em chú ý chút, không phải ai mời rượu liền uống, những người đó uống say cái gì cũng đều làm được.”
Hòa Vi đáp ứng.
Yến Thần lại dặn dò vài câu, vài phút sau, điện thoại kết thúc.
Kỳ thật hôm nay Hòa Vi có chút nắm chắc, bởi vì hệ thống căn bản không có nhắc nhở cô có ngược nha.
Cô ném chai nước khoáng đã hết vào thùng rác, sau đó dẫm giày cao gót quay trở lại phòng bao.
Lần này mãi đến 11 giờ đêm, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Chỉ trong 3 tiếng đồng hồ, Hòa Vi nhìn thấy phía bên cạnh nhà đầu tư tuổi đã trung niên Địa Trung Hải bốn lần với tay vào trong váy nữ diễn viên.
Hai người một người tình một người nguyện, Hòa Vi đương nhiên không có quyền lên tiếng.
Cô có Trình Diễm che chở, thế nên ở trên bàn cơm thật ra không bị chiếm tiện nghi.
Thời điểm kết thúc, còn có nhà đầu tư trêu ghẹo hỏi Trình Diễm: “Đạo diễn Trình, đây là em gái nhỏ sao? Cậu vẫn luôn che chở, rượu cũng chưa uống vài chén đâu?”
Trình Diễm cười cười, “Em gái.”
Mọi người ái muội lại sáng tỏ mà cười cười.
Hòa Vi cũng không cần giải thích, những việc như thế này phải có vài người hiểu lầm mới tốt, như vậy hẳn là sẽ không có ai có ý đồ gì với cô.
Trình Diễm sửng sốt, không hiểu được mình nơi nào ồn ào.
Anh hoàn toàn là một đạo diễn tốt đang thông báo công việc với diễn viên, hơn nữa Hòa Vi vẫn là người nhận được đãi ngộ đặc biệt, người bình thường anh mới không thèm báo.
Trình Diễm liếc mắt nhìn Yến Hoài một cái.
Người này sau giây phút trầm mặc, lúc này thần sắc mới hòa hoãn chút, “Cô ấy ngủ rồi.”
Trình Diễm: “…”
Trợn mắt há hốc mồm một phút đồng hồ, Sau đó Trình Diễm mới ngắt điện thoại, “Vậu không phải cậu muốn buông sao?”
Yến Hoài nhíu mày, “Ừ.”
“Vậy cậu còn chú ý tới cô ấy như vậy làm gì?”
Yến Hoài vẫn nhíu mày, “Tôi không có.”
Không có cái rắm.
Trình Diễm ái muội cười, lười vạch trần.
Sau này kiểu gì cũng có chuyện vui để xem, Trình Diễm vui vẻ mà tưởng tượng.
-
Hòa Vi truyền dịch ba ngày, lại uống thuốc bốn ngày.
Một vòng qua đi, bệnh cảm lạnh của cô rốt cuộc cũng tốt lên.
Đây là những ngày cô cảm thấy an ổn nhất, không cần ứng phó Yến Thần, cũng không cần lo lắng bị nữ phụ ác độc hãm hại.
Buổi tối Chủ nhật, Hòa Vi ôm máy tính xem một bộ phim ngắn.
Bộ phim chỉ hơn hai mươi phút, Hòa Vi xem đến gần cuối cảm giác mắt hơi đau.
Mấy ngày nay cô ngủ quá nhiều, cũng không bước chân ra khỏi cửa để cảm nhận ánh nắng mặt trời, đôi mắt có chút không thích ứng được ánh sáng của màn hình máy tính.
8 giờ rưỡi, cô nhận được tin nhắn của chủ biên tạp chí vườn trường muốn cô chụp ảnh cho tạp chí.
Hòa Vi nhớ tới lời Trình Diễm nói, uyển chuyển từ chối.
Tới ngày hôm sau, chính là một ngày mới.
Hòa Vi quả nhiên nhận được điện thoại của Trình Diễm, thông báo thời gian khởi động máy là vào thứ ba.
Thứ ba khởi động máy, buổi tối thứ hai có một bữa tiệc giữa đoàn phim, chủ yếu là chuẩn bị cho các diễn viên chính, làm quen với nhau để kết hợp thật tốt khi đóng chung.
Hòa Vi bất hạnh nằm trong danh sách, muốn cự tuyệt, nhưng nếu thật sự cự tuyệt, khẳng định sẽ bị tách biệt.
Thật sự không còn cách nào, buổi tối hôm ấy, Hòa Vi đúng giờ qua.
Ở đây có ba đạo diễn, ba nhà đầu tư, một nhà làm phim, hai nhà biên kịch, còn có bảy diễn viên chính.
Mười ba người, mười một nam năm nữ.
Ăn uống nói chuyện được nửa tiếng, Hòa Vi cảm thấy buồn nôn.
Mấy ngày nay cô uống nhiều thuốc, trong miệng đắng ngắt, dạ dày tựa như mỏng đi một tầng.
Thật sự không thoải mái.
Hòa Vi tìm cớ, nhanh chóng từ phòng bao vọt vào toilet rửa mặt.
Rượu cô chỉ uống vài chén.
Trình Diễm đoán cô vẫn còn yếu, cho nên trong tối ngoài sáng đều thay cô chặn lại không ít.
Hòa Vi ở toilet nôn vài phút, lúc ra cửa thì tìm người phục vụ lấy nước khoáng, cô súc miệng rất nhiều lần, thẳng đến khi thấy đáy chai nước mới thôi.
Vừa vặn lúc này Yến Thần gọi điện tới.
Thanh âm Hòa Vi có chút nhỏ, hơi yếu đuối, “Alo?”
“Hòa Hòa, hiện tại ở nhà sao?”
“Đoàn phim khởi động máy, hiện tại em đang ở bữa tiệc.”
“Loại địa phương này không quá an toàn, chính em chú ý chút, không phải ai mời rượu liền uống, những người đó uống say cái gì cũng đều làm được.”
Hòa Vi đáp ứng.
Yến Thần lại dặn dò vài câu, vài phút sau, điện thoại kết thúc.
Kỳ thật hôm nay Hòa Vi có chút nắm chắc, bởi vì hệ thống căn bản không có nhắc nhở cô có ngược nha.
Cô ném chai nước khoáng đã hết vào thùng rác, sau đó dẫm giày cao gót quay trở lại phòng bao.
Lần này mãi đến 11 giờ đêm, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc.
Chỉ trong 3 tiếng đồng hồ, Hòa Vi nhìn thấy phía bên cạnh nhà đầu tư tuổi đã trung niên Địa Trung Hải bốn lần với tay vào trong váy nữ diễn viên.
Hai người một người tình một người nguyện, Hòa Vi đương nhiên không có quyền lên tiếng.
Cô có Trình Diễm che chở, thế nên ở trên bàn cơm thật ra không bị chiếm tiện nghi.
Thời điểm kết thúc, còn có nhà đầu tư trêu ghẹo hỏi Trình Diễm: “Đạo diễn Trình, đây là em gái nhỏ sao? Cậu vẫn luôn che chở, rượu cũng chưa uống vài chén đâu?”
Trình Diễm cười cười, “Em gái.”
Mọi người ái muội lại sáng tỏ mà cười cười.
Hòa Vi cũng không cần giải thích, những việc như thế này phải có vài người hiểu lầm mới tốt, như vậy hẳn là sẽ không có ai có ý đồ gì với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.