Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược
Chương 26:
Thời Câm
27/07/2024
Hòa Vi xoay mặt lại, quan sát sắc mặt Yến Hoài.
Anh hơi mím môi, nâng chiếc cằm sắc bén, Hòa Vi nhắm mắt lại, da đầu cô tê dại, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi.
Nhưng mà cô không dám lau.
Lý Độ sau khi suýt nữa bị đụng thì giờ mới phản ứng lại, cũng bất chấp hình tượng, té ngã lộn nhào mà bò tới ven đường.
Yến Hoài hơi nâng khóe miệng, lại khởi động xe, thời điểm đi ngang qua người Lý Độ lại dừng lại.
Giây tiếp theo, cửa sổ bên phía Hòa Vi bị kéo xuống, Yến Hoài hơi nâng người lên, hướng về phía người đàn ông bên ngoài vẫn đang kinh hồn nói: “Lần sau đừng nhận sai.”
Lý Độ cuống quít gật đầu.
Yến Hoài lúc này mới lại đem cửa sổ xe toàn bộ nâng lên, xoay xe trở lại tuyến đường chính.
Trình Diễm muốn ngủ cũng ngủ không nổi nữa, hắn xoa xoa huyệt thái dương, biết có hỏi Yến Hoài cũng hỏi không ra cái gì, dứt khoát liền hỏi Hòa Vi, “Vi Vi, sao lại thế này?”
Hơi thở Hòa Vi vẫn dồn dập: “Anh ta vừa rồi cứ một hai đòi phải đưa em về nhà.”
Cô nắm chặt tay vịn,ngón tay dùng không ít lực, khớp xương cũng trở nên trắng, tay vẫn hơi run run, Yến Hoài liếc mắt nhìn cô nói: “Dọa tới rồi?”
“…Dạ.”
“Bị anh ta dọa hay bị tôi dọa?”
“…”
Thật ra anh cũng tự mình hiểu đấy.
Hòa Vi rũ mắt, biết không nói dối được, liền thành thật đáp: “Đều có.”
Yến Hoài không nói chuyện nữa.
Trình Diễm từ phía sau dịch lại gần Hòa Vi, “Vi Vi, anh ta không làm gì em chứ?”
Hòa Vi lắc đầu.
Trình Diễm: “Em không phải bạn gái Yến Thần sao, nói tên anh ta ra là cũng không có ai dám động đến em.”
Hòa Vi giải thích: “Em không nghĩ để người khác biết em là bạn gái anh ấy.”
Vốn dĩ đây không phải mối quan hệ bình đẳng, nếu nói ra, ở trong mắt người ngoài, so với bị bao dưỡng không khác nhau là mấy.
Cô không muốn nói ra mối quan hệ giữa cô và Yến Thần, như vậy về sau cho dù có chia tay, cũng coi như không để lại một quá khứ đen tối.
Hòa Vi vì lâu dài mà suy nghĩ.
Trình Diễm hiểu rõ, “Sợ truyền thông viết loạn?”
Hòa Vi gật gật đầu.
Trình Diễm lại cùng cô nói chuyện phiếm vài câu.
Đêm đã khuya, Bất Dạ Thành này so với ban ngày còn náo nhiệt hơn.
Hòa Vi lúc này mới dám thả lỏng, đến giờ mới cảm giác được bàn chân trái cùng mắt cá chân đều có chút đau.
Vừa rồi lúc cô tháo giày cao gót không lưu ý, hình như tất da chân cũng rách, tuy mặt đất bằng phẳng, nhưng cũng không tránh được sẽ có mấy hòn đá nhỏ, đi chân trần dẫm lên liền đau không chịu được.
Đặc biệt là da thịt Hòa Vi lại non mịn.
Cô đoán gan bàn chân hẳn là bị rách, mắt cá chân hình như cũng trật rồi, lúc này toàn bộ cẳng chân bên trái đều vô cùng đau đớn.
Hòa Vi cắn chặt răng, sau đó quay đầu: “Yến tổng…”
Người đàn ông ứng một tiếng: “Ừ.”
Xe đã tiến vào tiểu khu nhà Hòa Vi.
Hòa Vi giơ tay chỉ hộ gia đình đang sáng đèn phía trước, “Dừng ở nơi đó đi.”
Yến Hoài đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay cô.
Trên cửa kính trong suốt dán hai chữ màu đỏ “Phòng khám”, dựa vào ánh sáng bên trong, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên trong có người đi lại.
Yến Hoài lái xe qua, dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Hòa Vi: “Làm sao vậy?”
“Chân đau.”
Hòa Vi lại một lần nữa đi giày cao gót vào, mở cửa xuống xe, kéo bước chân đi về hướng phòng khám.
Cô không dám dùng sức lên chân trái, cho nên bước đi cực kỳ chậm rãi.
Yến Hoài chuyển tầm mắt, một lúc lâu, anh cởi bỏ đai an toàn, “Tôi đi xem.”
Anh là nói với Trình Diễm.
Trình Diễm “Ai” một tiếng, “Buông của cậu là ý này sao?”
Yến Hoài kéo kéo khóe môi, không đáp.
Anh buông tha một lần.
Không có lần thứ hai.
-
Lòng bàn chân Hòa Vi quả nhiên bị rách.
Chân phải may mà không sao, lòng bàn chân trái có mấy cái miệng vết thương, mắt cá chân cũng sưng to.
Dì ở phòng khám dùng cồn rửa sạch miệng vết thương cho cô, “Cô làm sao mà bị như thế này?”
Khi miệng vết thương dính cồn, liền đau như bị kim châm, Hòa Vi chịu không nổi, nắm chặt ga trải giường dưới mông, chân không tự giác mà rút trở về.
Dì dùng lực nắm chặt chân cô, “Đừng lộn xộn.”
Anh hơi mím môi, nâng chiếc cằm sắc bén, Hòa Vi nhắm mắt lại, da đầu cô tê dại, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi.
Nhưng mà cô không dám lau.
Lý Độ sau khi suýt nữa bị đụng thì giờ mới phản ứng lại, cũng bất chấp hình tượng, té ngã lộn nhào mà bò tới ven đường.
Yến Hoài hơi nâng khóe miệng, lại khởi động xe, thời điểm đi ngang qua người Lý Độ lại dừng lại.
Giây tiếp theo, cửa sổ bên phía Hòa Vi bị kéo xuống, Yến Hoài hơi nâng người lên, hướng về phía người đàn ông bên ngoài vẫn đang kinh hồn nói: “Lần sau đừng nhận sai.”
Lý Độ cuống quít gật đầu.
Yến Hoài lúc này mới lại đem cửa sổ xe toàn bộ nâng lên, xoay xe trở lại tuyến đường chính.
Trình Diễm muốn ngủ cũng ngủ không nổi nữa, hắn xoa xoa huyệt thái dương, biết có hỏi Yến Hoài cũng hỏi không ra cái gì, dứt khoát liền hỏi Hòa Vi, “Vi Vi, sao lại thế này?”
Hơi thở Hòa Vi vẫn dồn dập: “Anh ta vừa rồi cứ một hai đòi phải đưa em về nhà.”
Cô nắm chặt tay vịn,ngón tay dùng không ít lực, khớp xương cũng trở nên trắng, tay vẫn hơi run run, Yến Hoài liếc mắt nhìn cô nói: “Dọa tới rồi?”
“…Dạ.”
“Bị anh ta dọa hay bị tôi dọa?”
“…”
Thật ra anh cũng tự mình hiểu đấy.
Hòa Vi rũ mắt, biết không nói dối được, liền thành thật đáp: “Đều có.”
Yến Hoài không nói chuyện nữa.
Trình Diễm từ phía sau dịch lại gần Hòa Vi, “Vi Vi, anh ta không làm gì em chứ?”
Hòa Vi lắc đầu.
Trình Diễm: “Em không phải bạn gái Yến Thần sao, nói tên anh ta ra là cũng không có ai dám động đến em.”
Hòa Vi giải thích: “Em không nghĩ để người khác biết em là bạn gái anh ấy.”
Vốn dĩ đây không phải mối quan hệ bình đẳng, nếu nói ra, ở trong mắt người ngoài, so với bị bao dưỡng không khác nhau là mấy.
Cô không muốn nói ra mối quan hệ giữa cô và Yến Thần, như vậy về sau cho dù có chia tay, cũng coi như không để lại một quá khứ đen tối.
Hòa Vi vì lâu dài mà suy nghĩ.
Trình Diễm hiểu rõ, “Sợ truyền thông viết loạn?”
Hòa Vi gật gật đầu.
Trình Diễm lại cùng cô nói chuyện phiếm vài câu.
Đêm đã khuya, Bất Dạ Thành này so với ban ngày còn náo nhiệt hơn.
Hòa Vi lúc này mới dám thả lỏng, đến giờ mới cảm giác được bàn chân trái cùng mắt cá chân đều có chút đau.
Vừa rồi lúc cô tháo giày cao gót không lưu ý, hình như tất da chân cũng rách, tuy mặt đất bằng phẳng, nhưng cũng không tránh được sẽ có mấy hòn đá nhỏ, đi chân trần dẫm lên liền đau không chịu được.
Đặc biệt là da thịt Hòa Vi lại non mịn.
Cô đoán gan bàn chân hẳn là bị rách, mắt cá chân hình như cũng trật rồi, lúc này toàn bộ cẳng chân bên trái đều vô cùng đau đớn.
Hòa Vi cắn chặt răng, sau đó quay đầu: “Yến tổng…”
Người đàn ông ứng một tiếng: “Ừ.”
Xe đã tiến vào tiểu khu nhà Hòa Vi.
Hòa Vi giơ tay chỉ hộ gia đình đang sáng đèn phía trước, “Dừng ở nơi đó đi.”
Yến Hoài đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay cô.
Trên cửa kính trong suốt dán hai chữ màu đỏ “Phòng khám”, dựa vào ánh sáng bên trong, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên trong có người đi lại.
Yến Hoài lái xe qua, dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Hòa Vi: “Làm sao vậy?”
“Chân đau.”
Hòa Vi lại một lần nữa đi giày cao gót vào, mở cửa xuống xe, kéo bước chân đi về hướng phòng khám.
Cô không dám dùng sức lên chân trái, cho nên bước đi cực kỳ chậm rãi.
Yến Hoài chuyển tầm mắt, một lúc lâu, anh cởi bỏ đai an toàn, “Tôi đi xem.”
Anh là nói với Trình Diễm.
Trình Diễm “Ai” một tiếng, “Buông của cậu là ý này sao?”
Yến Hoài kéo kéo khóe môi, không đáp.
Anh buông tha một lần.
Không có lần thứ hai.
-
Lòng bàn chân Hòa Vi quả nhiên bị rách.
Chân phải may mà không sao, lòng bàn chân trái có mấy cái miệng vết thương, mắt cá chân cũng sưng to.
Dì ở phòng khám dùng cồn rửa sạch miệng vết thương cho cô, “Cô làm sao mà bị như thế này?”
Khi miệng vết thương dính cồn, liền đau như bị kim châm, Hòa Vi chịu không nổi, nắm chặt ga trải giường dưới mông, chân không tự giác mà rút trở về.
Dì dùng lực nắm chặt chân cô, “Đừng lộn xộn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.