Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược

Chương 2:

Thời Câm

05/11/2022

Hệ thống “Rầm rì” một tiếng, ủy khuất mà mau khóc: “Ký chủ đại nhân, lần sau tôi sẽ nỗ lực khắp nơi nhắc nhở cô trước…”

Hòa Vi vẫn cúi đầu như cũ, đối với nó không ôm bất luận hy vọng gì: “… Ngươi vẫn nên đoán ra cách chết của tôi đi.”

“Đại khái là do sốt cao mà chết đi… Ký, ký chủ, cô cũng đừng vì tra nam này mà quá khổ sở.”

Trên mặt Hòa Vi có bọt nước từng giọt từng giọt chảy xuống, cũng không biết đó là nước mưa hay là nước mắt, cả khuôn mặt cô không hề có huyết sắc, môi bị cắn một mảnh, lúc này hơi hơi sưng, nhưng thật ra càng thêm mà nhu nhược động lòng người.

Hòa Vi đương nhiên khổ sở, bất quá không phải khổ sở vì tra nam chính.

Cô thuần túy là vì chính mình.

Xuyên thành nữ chính của cuốn tiểu thuyết ngược văn《 vợ trước tại thượng 》này chưa đến một năm, thì đêm nay đã là lần thứ mười cô chết oan chết uổng.

Hệ thống vẫn còn cảm khái: “Quyển sách này, nam chính thật sự rất tra…”

Đương nhiên tra.

Không chỉ có nam chính tra, mà ngay cả tác giả viết ra nam chính này cũng tra nốt.

Tác giả quả thực đối nữ chính có một loại ác ý không nói lên lời, trong sách thân thế nữ chính vô cùng thê thảm, cha không yêu mẹ không thương, còn liên tiếp bị nữ phụ thiết kế hãm hại, bị nam chính đội nón xanh, ngay cả mang thai cũng sẽ phải chịu khổ sinh non… Mà từ sau khi Hòa Vi xuyên thành nữ chính của quyển tiểu thuyết ngược văn này, nam chính Yến Thần không yêu cô, cô phải chết, bị nữ phụ thiết kế phải chết, mang thai sinh non vẫn phải chết.

Nói tóm lại, chỉ cần bị ngược là sẽ phải chết.

Đáng sợ nhất chính là, Hòa Vi căn bản chưa từng đọc qua quyển tiểu thuyết này, cốt truyện có được chỉ có thể dựa vào chính mình sờ soạng ra, cộng thêm cái hệ thống ngốc bạch ngọt khi khẩn trương liền nói lắp này nhắc nhở.

Hòa Vi chết qua chín lần, chín lần trước đều là bởi vì bị các loại hãm hại cửa nữ phụ, tới lúc này đây, nàng sắp bị nam chính đội cho nón xanh mà chết.

Nguyên nhân chết vừa quỷ dị mà biến thái.

Hòa Vi ngẩng đầu nhìn đèn giao thông, câu được câu không mà cùng hệ thống trò chuyện: “Có ai xuyên đến ngọt văn không?”

“… Có.”

“Các cô ấy là chỉ cần ngọt liền sẽ phải chết sao?”

“Không phải, ký chủ,” thanh âm của hệ thống rất nhỏ, “Bị ngược mới có thể chết… Mục tiêu của chúng tôi là tạo ra xã hội hài hòa tốt đẹp, làm mỗi một nữ chính đều vui vẻ hạnh phúc.”

Hòa Vi: “…”

Cô nói không nên lời.

Thời gian đèn đỏ nhiều hơn một phút.

Hòa Vi cùng hệ thống khó khăn lắm mới nói hơn một nửa, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, không nói nữa, lẵng lặng chờ đợi đèn đổi màu.

Mà giờ phút này, trên giao lộ cách đó không xa, một chiếc Bentley màu đen đang chậm rãi tới gần.

Cần gạt nước gạt qua gạt lại, bên trong xe tài xế nhìn chăm chú liếc nhìn cô gái đứng ở phía trước chưa đến 10 mét, sau khi xác nhận mới quay đầu nhìn về phía nam nhân đang nhắm mắt giả ngủ ở ghế sau: “Yến tổng, người phía trước hình như là bạn gái của nhị thiếu gia.”

Khi anh ấy đang nói chuyện, ánh đèn phía trước cũng đang đổi màu.

Đèn đỏ dừng.

Tài xế vừa muốn dừng xe lại, nam nhân phía sau đột nhiên mở mí mắt, tầm mắt hắn xẹt qua ngoài cửa sổ, dừng trên thân ảnh mảnh khảnh yểu điệu trên con đường phía trước, khi mở miệng thanh âm lại trầm thấp: “Đâm cô ấy.”

“…Yến tổng?”

Tài xế tưởng mình nghe lầm, trố mắt vài giây không phản ứng lại.

Yến Hoài thu hồi tầm mắt trầm thấp, rõ ràng nhả chữ, “Đâm.”



Lần này tài xế nghe được rõ ràng, hắn nắm chặt tay lái, mồ hôi chảy hết ra lòng bàn tay.

Phía trước Hòa Vi đã nhấc chân, đang chuẩn bị quá đường.

Tài xế đã khóc, “Yến tổng…”

Hắn, một thanh niên ba tốt, sẽ không làm chuyện đả thương người này a.

“Tôi sẽ phụ trách” Nam nhân giương mắt, đỉnh mày sắc bén, mắt hai mí thâm thúy, yết hầu khẽ nhúc nhích, “Đâm nhẹ”

Tài xế càng không hiểu được ý tứ của hắn, ngây người một lúc, lại thật sự quên dẫm phanh, thẳng tắp tông về phía Hòa Vi đang đi ngang qua.

Thẳng đến khi thân ảnh người trước mặt phóng đại, hắn mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, lệnh cho tài xế dẫm phanh.

Vài giây trôi qua, tài xế ghé vào tay lái run rẩy mở miệng nói, “Yến, Yến tổng…”

Không đụng vào.

Giữa mày nam nhân ngồi ghế sau nhíu chặt dần hơi thả lỏng xuống.

Đường quốc lộ tiếng thắng xe vang rung trời, thời điểm nó cắt qua bầu trời đêm so với tiếng sấm sét còn chói tai hơn.

Hòa Vi bị âm thanh này đâm vào màng tai có chút đau, vừa quay đầu liền nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen kia dừng trước cô chưa đến nửa bước.

Cách màn mưa dày nặng, ánh sáng từ đèn xe bên hai như một mồm to đầy máu, muốn một ngụm nuốt cô vào trong bụng.

Chỉ cách một giây, khả năng cô sẽ chết không toàn thây.

Hai chân Hòa Vi nhũn ra, muốn nhấc chân, nhưng là căn bản không có sức, bước hai bước liền thẳng tắp ngã xuống.

m thanh máy móc trong đầu lại vang lên lần nữa: “Ký chủ, cô giống như đang ăn vạ…”

Hòa Vi không nghe nữa.

Cô nghiêng đầu, chắc chắn đối diện là đèn đỏ không sai.

Hòa Vi tuy rằng đã làm tốt chuẩn bị chờ chết, nhưng vẫn bị xe bay tới bất thình lình dọa sợ không nhẹ, cô cúi đầu che lại ngực, bên tai đều là tiếng tim đập hỗn loạn của cô cùng với tiếng mưa rơi bùm bùm.

Chiếc dù đã rơi xuống trên mặt đất, Hòa Vi bị mưa to xối ướt đầy đầu đầy cổ.

Cô thậm chí cũng không đi nhặt, chỉ giơ tay lên lau mặt, mưa dường như đột nhiên yếu đi, hạt mưa rơi trên đầu cũng nhỏ đi rất nhiều.

Hòa Vi chống một tay lên mặt đất,mất mấy giây cô mới nhận ra có gì đó không ổn, vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy đôi giày da trước mặt.

Chiếc giày thuần một màu đen bị bắn vài giọt bùn trên bề mặt.

Lại ngước mắt lên nhìn, quần tây của nam nhân phẳng phiu, cho dù cùng bị nước mưa bắn lên, cũng lộ ra một loại cao quý tới tự phụ.

Ngón tay Hòa Vi nắm chặt, nước mưa cùng với cát bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó lại từ khe hở giữa những ngón tay gian mà rơi xuống.

Cô nhìn lên một chút cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đang từ trên cao nhìn xuống mình, đôi mắt hẹp dài, lông mày hơi nhướng lên, khóe miệng có độ cong nhu hòa, cười lại tựa như không cười, quả là tướng mạo đào hoa bạc tình bạc nghĩa.

Khóe miệng Hòa Vi giật giật, sau đó chú ý tới cái tay kia của hắn che trên đỉnh đầu mình.

Cùng là bị mưa xối ướt, cô thì chật vật bất kham, mà nam nhân này lại áo mũ chỉnh tề như cũ.

Lúc này Hòa Vi ngồi quỳ trên mặt đất, áo sơ mi màu trắng ướt đẫm dính sát vào người khiến cho những đường cong yêu kiều của như được vẽ ra của cô đều bị lộ ra ngoài.

Phía sau vang lên tiếng mở cửa xe, tài xế hậu tri hậu giác xuống xe, bung hai cây dù chạy đến: “Yến tổng…”



Yến Hoài nhíu mày, cởi áo khoác tây trang nhanh chóng choàng lên người Hòa Vi, áo khoác tây trang nam lớn, dễ như trở bàn tay che cô kín mít, trên người nam nhân mang theo hơi thở xâm lược, hương vị dũng mãnh ấy xông vào mũi cô, hắn ngồi xổm xuống, mặt mày thả lỏng, thong thả ung dung mà cài từng viên cúc áo cho cô: “Tôi đưa em về?”

“Không cần”. Cả người Hòa Vi không được tự nhiên, theo bản năng bảo trì khoảng với người Yến gia, “Tôi cùng Yến Thần đã chia tay rồi.”

Ngụ ý rằng, hắn hiện tại không có phụ trách bất luận nghĩa vụ gì đối với sự an toàn của cô.

Nam nhân trầm mặc.

Trong lúc nhất thời chỉ có tiếng nước mưa lạch cạch bắn vào mặt dù.

Ánh mắt Tài xế Tiểu Ngô trái phải đều là hoảng hốt, sợ ngây người.

Yến Hoài câu nửa khóe môi lên, nơi nào còn có bộ dáng âm trầm lạnh mặt lái xe đâm người của vài phút trước trước.

Tiểu Ngô cố sức mà cầm dù, thấy hắn hồi lâu không ra tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Yến tổng…”

Yến Hoài gài xong cúc áo cuối cùng, thuận tay buông ra.

Hòa Vi còn không có tới kịp tùng một hơi, nháy mắt tiếp theo, ngón tay nam nhân dừng trên gương mặt cô, trên đầu ngón tay còn lưu lại mùi thuốc lá nhàn nhạt, hắn hỏi: “Là ai đề nghị?”

“Tôi.”

Hòa Vi nhẹ giọng đáp, bởi vì vấn đề này, tầm mắt cô không chịu khống chế mà dừng trên trên mặt nam nhân vài giây.

Yến Hoài là anh trai cùng cha khác mẹ của Yến Thần, trước kia thấy số lần gặp nhau cũng không tính là nhiều, hơn nữa bởi vì có quan hệ như vậy, mỗi lần Hòa Vi thấy hắn đều chỉ là đơn giản chào hỏi cho xong việc.

Đây cũng là lần đầu tiên Hòa Vi đứng gần thấy rõ diện mạo hắn.

Nam nhân mặt mày tinh xảo thâm thúy, mái tóc trên trán bị ướt một nửa, có giọt nước mưa dọc theo sống mũi cao thẳng của hắn trượt xuống, cái môi mỏng dưới mũi hơi nhấp, độ cong xinh đẹp cao lãnh mỹ lệ.

Tầm mắt nhìn xuống, áo sơ mi trắng cũng bị ướt đẫm, dán trên người hắn mơ hồ có thể thấy rõ làn da dưới lớp quần áo, gợi cảm đến mê người.

Không hề nghi ngờ, đây là một nam phụ cực kỳ xuất sắc trong sách.

Mà giờ phút này, nam phụ chất lượng tốt này lại trầm mặc xuống.

Hòa Vi nghĩ thầm, thôi xong.

Yến Hoài tám chín phần mười là đang trách cô đá quăng em trai nam chính vạn người mê của hắn, lúc này phỏng chừng trong lòng đang tính toán làm sao để tra tấn nàng đâu.

Trách không được vừa rồi rõ ràng là đèn đỏ, mà hắn cũng không quan tâm vọt đi luôn.

… Sớm biết như vậy, vừa nãy liền nói là Yến Thần đề nghị chia tay cho rồi.

Hòa Vi kinh sợ, cuống quít trật vật mở mắt ra.

Tiếng sấm trên đầu vẫn còn gào thét.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ngay lúc Hòa Vi cho rằng bản thân sẽ chết trong cơn bão lúc mười hai giờ đêm, thì ngón tay nam nhân nhẹ nhàng lướt trên môi cô, giọng nói vừa nguy hiểm lại mê hoặc: “Rốt cuộc cũng chia tay rồi –”

Không có cười lạnh, không có uy hiếp, không có hung tợn mà bóp cổ cô.

Cùng với trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau.

Hòa Vi ngẩn ra, bỗng dưng giương mắt nhìn về phía Yến Hoài.

Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm trầm lặng, ánh sáng của tia chớp xẹt qua khiến đôi mắt hắn trở nên tối đến đen lại, phản chiếu lại cảm xúc trong mắt hắn

Thâm trầm, dục vọng, còn có ẩn ẩn trong đó là cảm xúc hưng phấn .

Khóe môi hắn bất động thanh sắc mà hơi hơi gợi lên, hạ giọng gằn từng chữ một: “Chia tay vui vẻ, bảo bối.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook