Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược
Chương 43:
Thời Câm
27/07/2024
Yến Hoài hỏi gì đáp nấy: “Thuốc cảm.”
Đầu óc Hòa Vi choáng váng, cổ họng cũng nóng như lửa đốt, xác thực cần phải uống thuốc.
Cô không từ chối, nói cảm ơn sau đó nhận lấy ly nước và thuốc.
Yến Hoài không nói lời nào, hai người đứng ở cửa, ngôi biệt thự này lại khôi phục sự yên tĩnh.
Đầu ngón tay Hòa Vi vuốt ve vài cái ở trên miệng ly, nhỏ giọng hỏi: “Tôi đi vào trước?”
Vừa dứt lời, cô thậm chí còn chưa nắm được tay nắm cửa để đóng cửa, người đàn ông ngoài cửa đã mở miệng: “Yến Thần đi hội sở.”
“…Vâng.”
Hòa Vi đã sớm nghĩ tới.
Tất cả những thói hư tật xấu ở trên người Yến Thần đặc biệt rõ ràng.
Mới vừa chia tay chưa được một tiếng, anh ta đã không nhịn được.
“Biết thời gian này đi loại địa phương đó để làm gì không?”
Hòa Vi gật đầu.
“Không ngại?”
Hòa Vi không nói chuyện.
“Cãi nhau?”
Lúc này Hòa Vi mới lắc đầu, “Không có.”
Chính xác là không có.
Yến Hoài nhíu mi, cúi người, hai người kéo gần khoảng cách, Hòa Vi lập tức tiến vào trong ánh mắt anh.
Ánh mắt thâm trầm, lại có chút cảm xúc gì đó ở đáy mắt đang gợn sóng.
Ly nước trong tay Hòa Vi thiếu chút nữa không cầm chắc, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.
Yến Hoài nhìn chằm chằm đôi mắt cô, “Hòa Vi, anh ta có gì tốt?”
Hòa Vi mím môi, không đáp.
Loại vấn đề này nên đi hỏi tác giả nha, cô làm sao biết được tra nam có cái gì tốt?
Yến Hoài một lần nữa đứng thẳng người, cầm di động ra ngoài, “Tôi gọi anh ta trở về.”
“Đừng gọi anh ấy…”
Yến Hoài rũ mắt liếc cô.
Chiều cao nam nữ chênh lệch không phải một chút, anh chỉ cần đứng ở trước mặt, Hòa Vi đã cảm thấy áp lực, cô cúi đầu nói, “Đã muộn rồi.”
Yến Hoài bắt đầu mở danh bạ, mắt thấy chuẩn bị ấn gọi, Hòa Vi không kịp nghĩ nhiều, liền duỗi tay phải chắn màn hình di động, chỉ là bàn tay mới che được một nửa, cô phản ứng kịp lại rụt trở về, cô rũ lông mi xuống: “Chúng tôi chia tay rồi.”
Yến Hoài hơi nheo mắt, giọng nói cũng không nhiều biến hóa: “Khi nào?”
“Mới… vừa rồi.”
Vừa rồi còn làm cho anh ta một chén mì?
Cho nên người phụ nữ này rốt cuộc là có ý gì, nói không yêu liền không yêu, nói chia tay liền chia tay?
“Ai đề nghị?”
Hòa Vi giơ tay chỉ chỉ chính mình, sau đó tiếp tục nói: “Cảm ơn Yến tổng trong khoảng thời gian này đã quan tâm và giúp đỡ tôi, sau này tôi không phải bạn gái Yến Thần, ngài cũng không cần thiết bởi vì anh ta mà quan tâm tới tôi.”
Cô vốn dĩ vì muốn tỏ vẻ thành ý mà cúi người một cái, kết quả cúi đầu thoáng nhìn thấy khăn tắm lung lay sắp rơi, cái ý niệm này nháy mắt liền biến mất.
Yến Hoài thấy ánh mắt cô chợt lóe lên sự hoảng loạn, anh cong khóe môi, nhẹ mỉm cười nói: “Ai bởi vì anh ta mà quan tâm em?”
Hòa Vi tìm mọi cách muốn kéo dài khoảng cách với anh, trong nháy mắt liền trở lại nguyên dạng.
Cô nắm chặt khăn tắm, mày hơi hơi nhăn lại.
“Hòa Vi.”
Hòa Vi cúi đầu không nói.
“Nhìn tôi.”
Hàm răng Hòa Vi cắn chặt, sau đó ngẩng đầu lên.
“Thích anh ta nhiều như vậy, vì sao lại muốn chia tay?”
Chân Hòa Vi có chút nhũn ra: “Chúng tôi không thích hợp.”
Vừa rồi dưới lầu vẫn luôn yên tĩnh, không có dấu vết của sự ầm ĩ.
Thoạt nhìn là chia tay trong hòa bình.
Ngoài mặt nhìn Hòa Vi khá bình tĩnh, chỉ là thời điểm cô vừa giương mắt, nước trong đáy mắt liền rõ ràng, như là lập tức sẽ khóc.
Ngực Yến Hoài như bị chặn lại, anh vuốt hầu kết, trong lúc nhất thời không biết cô là bởi vì chia tay khó chịu, hay là bị anh dọa.
Anh chỉ cảm thấy trong người có hỏa mà không có chỗ phát.
Đặc biệt mùi hương trên người cô bay tới, ngọt mê người.
Yến Hoài đột nhiên cúi người, kề sát vào trước mặt cô: “Tại sao lại sợ tôi như vậy?”
Hòa Vi: “…”
Còn có người không sợ anh sao?
Hòa Vi tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mà căn bản không dám trả lời, chỉ lắc lắc đầu, “Tôi không có.”
Hôm nay nguyên một ngày không được nghỉ ngơi, đôi mắt Hòa Vi sắp dính lại với nhau, đặc biệt là hơi nước ở đáy mắt như muốn trào ra, có chút khó chịu.
Cô hít hít cái mũi, “Yến tổng, tôi muốn vào phòng nghỉ ngơi.”
Đầu óc Hòa Vi choáng váng, cổ họng cũng nóng như lửa đốt, xác thực cần phải uống thuốc.
Cô không từ chối, nói cảm ơn sau đó nhận lấy ly nước và thuốc.
Yến Hoài không nói lời nào, hai người đứng ở cửa, ngôi biệt thự này lại khôi phục sự yên tĩnh.
Đầu ngón tay Hòa Vi vuốt ve vài cái ở trên miệng ly, nhỏ giọng hỏi: “Tôi đi vào trước?”
Vừa dứt lời, cô thậm chí còn chưa nắm được tay nắm cửa để đóng cửa, người đàn ông ngoài cửa đã mở miệng: “Yến Thần đi hội sở.”
“…Vâng.”
Hòa Vi đã sớm nghĩ tới.
Tất cả những thói hư tật xấu ở trên người Yến Thần đặc biệt rõ ràng.
Mới vừa chia tay chưa được một tiếng, anh ta đã không nhịn được.
“Biết thời gian này đi loại địa phương đó để làm gì không?”
Hòa Vi gật đầu.
“Không ngại?”
Hòa Vi không nói chuyện.
“Cãi nhau?”
Lúc này Hòa Vi mới lắc đầu, “Không có.”
Chính xác là không có.
Yến Hoài nhíu mi, cúi người, hai người kéo gần khoảng cách, Hòa Vi lập tức tiến vào trong ánh mắt anh.
Ánh mắt thâm trầm, lại có chút cảm xúc gì đó ở đáy mắt đang gợn sóng.
Ly nước trong tay Hòa Vi thiếu chút nữa không cầm chắc, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.
Yến Hoài nhìn chằm chằm đôi mắt cô, “Hòa Vi, anh ta có gì tốt?”
Hòa Vi mím môi, không đáp.
Loại vấn đề này nên đi hỏi tác giả nha, cô làm sao biết được tra nam có cái gì tốt?
Yến Hoài một lần nữa đứng thẳng người, cầm di động ra ngoài, “Tôi gọi anh ta trở về.”
“Đừng gọi anh ấy…”
Yến Hoài rũ mắt liếc cô.
Chiều cao nam nữ chênh lệch không phải một chút, anh chỉ cần đứng ở trước mặt, Hòa Vi đã cảm thấy áp lực, cô cúi đầu nói, “Đã muộn rồi.”
Yến Hoài bắt đầu mở danh bạ, mắt thấy chuẩn bị ấn gọi, Hòa Vi không kịp nghĩ nhiều, liền duỗi tay phải chắn màn hình di động, chỉ là bàn tay mới che được một nửa, cô phản ứng kịp lại rụt trở về, cô rũ lông mi xuống: “Chúng tôi chia tay rồi.”
Yến Hoài hơi nheo mắt, giọng nói cũng không nhiều biến hóa: “Khi nào?”
“Mới… vừa rồi.”
Vừa rồi còn làm cho anh ta một chén mì?
Cho nên người phụ nữ này rốt cuộc là có ý gì, nói không yêu liền không yêu, nói chia tay liền chia tay?
“Ai đề nghị?”
Hòa Vi giơ tay chỉ chỉ chính mình, sau đó tiếp tục nói: “Cảm ơn Yến tổng trong khoảng thời gian này đã quan tâm và giúp đỡ tôi, sau này tôi không phải bạn gái Yến Thần, ngài cũng không cần thiết bởi vì anh ta mà quan tâm tới tôi.”
Cô vốn dĩ vì muốn tỏ vẻ thành ý mà cúi người một cái, kết quả cúi đầu thoáng nhìn thấy khăn tắm lung lay sắp rơi, cái ý niệm này nháy mắt liền biến mất.
Yến Hoài thấy ánh mắt cô chợt lóe lên sự hoảng loạn, anh cong khóe môi, nhẹ mỉm cười nói: “Ai bởi vì anh ta mà quan tâm em?”
Hòa Vi tìm mọi cách muốn kéo dài khoảng cách với anh, trong nháy mắt liền trở lại nguyên dạng.
Cô nắm chặt khăn tắm, mày hơi hơi nhăn lại.
“Hòa Vi.”
Hòa Vi cúi đầu không nói.
“Nhìn tôi.”
Hàm răng Hòa Vi cắn chặt, sau đó ngẩng đầu lên.
“Thích anh ta nhiều như vậy, vì sao lại muốn chia tay?”
Chân Hòa Vi có chút nhũn ra: “Chúng tôi không thích hợp.”
Vừa rồi dưới lầu vẫn luôn yên tĩnh, không có dấu vết của sự ầm ĩ.
Thoạt nhìn là chia tay trong hòa bình.
Ngoài mặt nhìn Hòa Vi khá bình tĩnh, chỉ là thời điểm cô vừa giương mắt, nước trong đáy mắt liền rõ ràng, như là lập tức sẽ khóc.
Ngực Yến Hoài như bị chặn lại, anh vuốt hầu kết, trong lúc nhất thời không biết cô là bởi vì chia tay khó chịu, hay là bị anh dọa.
Anh chỉ cảm thấy trong người có hỏa mà không có chỗ phát.
Đặc biệt mùi hương trên người cô bay tới, ngọt mê người.
Yến Hoài đột nhiên cúi người, kề sát vào trước mặt cô: “Tại sao lại sợ tôi như vậy?”
Hòa Vi: “…”
Còn có người không sợ anh sao?
Hòa Vi tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mà căn bản không dám trả lời, chỉ lắc lắc đầu, “Tôi không có.”
Hôm nay nguyên một ngày không được nghỉ ngơi, đôi mắt Hòa Vi sắp dính lại với nhau, đặc biệt là hơi nước ở đáy mắt như muốn trào ra, có chút khó chịu.
Cô hít hít cái mũi, “Yến tổng, tôi muốn vào phòng nghỉ ngơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.