Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược
Chương 50:
Thời Câm
27/07/2024
Hòa Vi cong môi cười cười, không trả lời.
“Có cái gì không hiểu hoặc muốn hỗ trợ, có thể tới tìm tôi.”
Tô Mộc mới hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ đường hoàng, kỹ thuật diễn cũng rất xuất sắc, kỳ thật Hòa Vi đối với anh có chút hảo cảm.
Cô gật gật đầu, trả lời vô cùng chân thành ngoan ngoãn: “Cảm ơn sư huynh.”
Tô Mộc lại nhìn cô một cái, hướng cô cười sau đó liền đi chuẩn bị cảnh diễn tiếp theo.
Hòa Vi cũng còn một cảnh, vào hơn 9h sáng.
Cô trở lại phòng hóa trang cài báo thức, sau đó ghép ghế, nhắm mắt nghỉ một lát.
8 giờ rưỡi, chuông báo thức vang lên.
Không quá vài phút, Trình Nặc đẩy cửa tiến vào, “Vi Vi, buổi chiều cậu có rảnh không, trước đem cái đĩa kia cho tớ, tớ mang đi hỏi một chút.”
Hòa Vi nghe theo, “Tìm được người mua sao?”
“Còn chưa có,” Trình Nặc trấn an nói: “Yên tâm đi, khẳng định có thể bán ra ngoài.”
Hòa Vi đương nhiên yên tâm.
Trưa hôm đó, cô liền bớt thời gian mang chiếc đĩa kia đưa cho Trình Nặc.
Thời điểm về đến nhà, còn chưa đến hai giờ, cô nhận được một cuộc điện thoại, đến từ Trình Diễm.
Vừa mới nghe máy, đối phương liền vào thẳng chủ đề nói: “Vi Vi, buổi tối có hẹn không?”
Hòa Vi thành thật đáp: “Không có ạ.”
“Vậy cùng anh tham gia tiệc tối đi, coi như là chúng ta thay đoàn phim tuyên truyền một chút, vừa rồi anh vừa nhìn lịch diễn buổi tối, chỉ có Tô Mộc và em là không có lịch, cho nên anh tính dẫn cả hai người đi.”
Hòa Vi: “Yêu cầu mang giày cao gót sao?”
Trình Diễm nhớ chân cô vẫn bị thương chưa khỏi, dừng vài giây mới nói: “Chân ổn chưa?”
“Không vấn đề gì.”
“Tốt nhất vẫn nên mang vào đi.”
Nữ chính bận diễn cô đành phải đi, hoặc nhiều hoặc ít cũng coi như đại biểu cho mặt mũi đoàn phim bọn họ, vóc dáng Hòa Vi lại không cao, nếu không mang giày cao gót nói không chừng sẽ bị người khác dễ như trở bàn tay đoạt mất nổi bật.
Hòa Vi đồng ý.
Sau khi ngắt điện thoại, cô đem ngăn tủ mở ra, lấy ra bộ lễ phục màu xanh biển ở trong cùng, làn váy màu xanh biển, phía dưới chân váy có ánh bạc lấp lánh.
Từ xa nhìn lại, như là bầu trời đêm, lại như là bầu trời đêm trên biển rộng.
Xinh đẹp mà kín đáo.
Đây là trang phục của nguyên gốc nữ chủ.
Nguyên nữ chủ không có ưu điểm gì khác, chỉ có một ánh mắt rất tốt.
Hòa Vi lại lấy ra một đôi giày cao gót màu bạc, trước tiên đổi quần áo và giày, sau đó trang điểm, cuối cùng mới đem tóc thả ra, mấy sợi tóc rơi trên đôi vai nhỏ nhắn khiến cô đặc biệt xinh đẹp.
Trước khi ra khỏi nhà cô đứng soi gương.
Thực tốt, phi thường xinh đẹp.
Nếu may mắn, đêm nay có thể khiến cho nhà đầu tư nào đó hoặc nhà làm phim chú ý, nói không chừng còn có thể nhận được một vai diễn.
Cô không có người chống lưng, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hòa Vi vuốt vuốt tóc, đối với gương cười một cái, sau đó chớp mắt, quả nhiên vừa ngây thơ lại phong tình vạn chủng.
Thiếu nữ cười một cái, lay động cả tâm hồn.
Lúc này cô mới cảm thấy mỹ mãn mà ra khỏi nhà.
Hòa Vi đến hơi sớm, so với mấy người Trình Diễm thì tới trước mười lăm phút.
Cô không có thư mời, cho nên tìm một quán cà phê ngồi đợi, không lâu sau, Trình Diễm gọi điện thoại gọi cô qua.
Hòa Vi đi giày cao gót không được tính là quá quen, nhưng mà cũng không đến mức té ngã, mắt cá chân cô còn có chút không thoải mái, nên khi bước cô không dám bước nhanh, mất 5 phút đồng hồ mới đến được sảnh khách sạn.
Thời điểm cô đẩy cửa đi vào, đôi mắt Trình Diễm cùng Tô Mộc đồng thời sáng lên.
Trình Diễm đối với cô khá quen thuộc, nói chuyện cũng không bận tâm nhiều, nên khen liền khen: “Vi Vi, đêm nay em có thể sẽ là tiêu điểm của toàn bữa tiệc.”
Đôi mắt Hòa Vi cong lên, cười nói cảm ơn.
Ba người nhanh chóng cùng đi vào.
Bữa tiệc tối nay không tính là quá lớn, Trình Diễm dẫn theo hai người bọn họ vừa bước vào liền thấy mấy nhà đầu tư cùng nhà làm phim, đúng lúc đó anh có điện thoại, anh cầm di động sang một bên nghe.
Hòa Vi không quen biết được mấy người, cô lại đang mang giày cao gót, cũng không nghĩ đi lại khắp nơi, liền cầm ly nước trái cây đứng ở một bên, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Có cái gì không hiểu hoặc muốn hỗ trợ, có thể tới tìm tôi.”
Tô Mộc mới hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ đường hoàng, kỹ thuật diễn cũng rất xuất sắc, kỳ thật Hòa Vi đối với anh có chút hảo cảm.
Cô gật gật đầu, trả lời vô cùng chân thành ngoan ngoãn: “Cảm ơn sư huynh.”
Tô Mộc lại nhìn cô một cái, hướng cô cười sau đó liền đi chuẩn bị cảnh diễn tiếp theo.
Hòa Vi cũng còn một cảnh, vào hơn 9h sáng.
Cô trở lại phòng hóa trang cài báo thức, sau đó ghép ghế, nhắm mắt nghỉ một lát.
8 giờ rưỡi, chuông báo thức vang lên.
Không quá vài phút, Trình Nặc đẩy cửa tiến vào, “Vi Vi, buổi chiều cậu có rảnh không, trước đem cái đĩa kia cho tớ, tớ mang đi hỏi một chút.”
Hòa Vi nghe theo, “Tìm được người mua sao?”
“Còn chưa có,” Trình Nặc trấn an nói: “Yên tâm đi, khẳng định có thể bán ra ngoài.”
Hòa Vi đương nhiên yên tâm.
Trưa hôm đó, cô liền bớt thời gian mang chiếc đĩa kia đưa cho Trình Nặc.
Thời điểm về đến nhà, còn chưa đến hai giờ, cô nhận được một cuộc điện thoại, đến từ Trình Diễm.
Vừa mới nghe máy, đối phương liền vào thẳng chủ đề nói: “Vi Vi, buổi tối có hẹn không?”
Hòa Vi thành thật đáp: “Không có ạ.”
“Vậy cùng anh tham gia tiệc tối đi, coi như là chúng ta thay đoàn phim tuyên truyền một chút, vừa rồi anh vừa nhìn lịch diễn buổi tối, chỉ có Tô Mộc và em là không có lịch, cho nên anh tính dẫn cả hai người đi.”
Hòa Vi: “Yêu cầu mang giày cao gót sao?”
Trình Diễm nhớ chân cô vẫn bị thương chưa khỏi, dừng vài giây mới nói: “Chân ổn chưa?”
“Không vấn đề gì.”
“Tốt nhất vẫn nên mang vào đi.”
Nữ chính bận diễn cô đành phải đi, hoặc nhiều hoặc ít cũng coi như đại biểu cho mặt mũi đoàn phim bọn họ, vóc dáng Hòa Vi lại không cao, nếu không mang giày cao gót nói không chừng sẽ bị người khác dễ như trở bàn tay đoạt mất nổi bật.
Hòa Vi đồng ý.
Sau khi ngắt điện thoại, cô đem ngăn tủ mở ra, lấy ra bộ lễ phục màu xanh biển ở trong cùng, làn váy màu xanh biển, phía dưới chân váy có ánh bạc lấp lánh.
Từ xa nhìn lại, như là bầu trời đêm, lại như là bầu trời đêm trên biển rộng.
Xinh đẹp mà kín đáo.
Đây là trang phục của nguyên gốc nữ chủ.
Nguyên nữ chủ không có ưu điểm gì khác, chỉ có một ánh mắt rất tốt.
Hòa Vi lại lấy ra một đôi giày cao gót màu bạc, trước tiên đổi quần áo và giày, sau đó trang điểm, cuối cùng mới đem tóc thả ra, mấy sợi tóc rơi trên đôi vai nhỏ nhắn khiến cô đặc biệt xinh đẹp.
Trước khi ra khỏi nhà cô đứng soi gương.
Thực tốt, phi thường xinh đẹp.
Nếu may mắn, đêm nay có thể khiến cho nhà đầu tư nào đó hoặc nhà làm phim chú ý, nói không chừng còn có thể nhận được một vai diễn.
Cô không có người chống lưng, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hòa Vi vuốt vuốt tóc, đối với gương cười một cái, sau đó chớp mắt, quả nhiên vừa ngây thơ lại phong tình vạn chủng.
Thiếu nữ cười một cái, lay động cả tâm hồn.
Lúc này cô mới cảm thấy mỹ mãn mà ra khỏi nhà.
Hòa Vi đến hơi sớm, so với mấy người Trình Diễm thì tới trước mười lăm phút.
Cô không có thư mời, cho nên tìm một quán cà phê ngồi đợi, không lâu sau, Trình Diễm gọi điện thoại gọi cô qua.
Hòa Vi đi giày cao gót không được tính là quá quen, nhưng mà cũng không đến mức té ngã, mắt cá chân cô còn có chút không thoải mái, nên khi bước cô không dám bước nhanh, mất 5 phút đồng hồ mới đến được sảnh khách sạn.
Thời điểm cô đẩy cửa đi vào, đôi mắt Trình Diễm cùng Tô Mộc đồng thời sáng lên.
Trình Diễm đối với cô khá quen thuộc, nói chuyện cũng không bận tâm nhiều, nên khen liền khen: “Vi Vi, đêm nay em có thể sẽ là tiêu điểm của toàn bữa tiệc.”
Đôi mắt Hòa Vi cong lên, cười nói cảm ơn.
Ba người nhanh chóng cùng đi vào.
Bữa tiệc tối nay không tính là quá lớn, Trình Diễm dẫn theo hai người bọn họ vừa bước vào liền thấy mấy nhà đầu tư cùng nhà làm phim, đúng lúc đó anh có điện thoại, anh cầm di động sang một bên nghe.
Hòa Vi không quen biết được mấy người, cô lại đang mang giày cao gót, cũng không nghĩ đi lại khắp nơi, liền cầm ly nước trái cây đứng ở một bên, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.