Nuông Chiều Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Ngược
Chương 56:
Thời Câm
27/07/2024
Chẳng qua cô chưa bao giờ dám đối với anh duỗi móng vuốt.
Yến Hoài không biết vì sao Hòa Vi lại sợ anh, anh chỉ biết là, mỗi lần trong lòng cô rõ ràng sợ hãi, nhưng lại muốn ở trước mặt anh ra vẻ trấn định, mỗi phút mỗi giây đều đang quyến rũ anh.
Anh nghĩ là Hòa Vi cố ý nhưng thực ra cô chỉ vô tình.
Yến Hoài không đạo lý mà nghĩ, nếu quyến rũ anh, vậy cô phải có trách nhiệm với anh.
Nhưng mà Hòa Vi không biết, tựa như cô chưa bao giờ biết, mỗi lần thấy Yến Hoài, ánh mắt cô lại thật cẩn thận, địa phương nào đó của anh lại ngo ngoe rục rịch
Anh cũng không phủ nhận chính mình, tựa như anh chưa bao giờ khắc chế dục vọng đối với Hòa Vi.
Nhưng mà anh vẫn ở tận lực che dấu.
Đạo đức luân thường đều không quan trọng, chủ yếu là anh sợ dọa đến Hòa Vi.
Anh vẫn luôn kiên nhẫn tới hiện tại, sau đó vừa thấy lông mày Hòa Vi khẽ nhăn muốn rớt nước mắt, anh đột nhiên không muốn nhịn nữa.
Thanh âm của Yến Hoài càng thêm khàn khàn, “Liền hôn một chút, huh?”
Vừa rồi Hòa Vi chỉ cảm thấy uất ức, còn hiện tại lại hoàn toàn bị dọa khóc.
Yến Hoài rõ ràng dịu dàng với cô hơn so với đời trước, nhưng cô vẫn sợ hãi.
Không có cách nào không sợ hãi, đời trước, ký ức đêm đó khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Trước mặt người đàn ông này thoạt nhìn thì thanh tâm quả dục, nhưng cũng không che dấu được sự cầm thú của anh ——
Một đêm kia Yến Hoài muốn cô, muốn quá mạnh mẽ.
Tuy rằng không lâu, nhưng Hòa Vi có thể cảm nhận rõ ràng được thân thể mình mỗi một chỗ đều đau.
Giây phút anh đi vào, thậm chí cô hoài nghi chính mình không phải bởi vì nhiệm vụ thất bại mà trọng sinh, cũng sẽ bị anh giết chết ở trên giường.
Không, có lẽ cô thật sự bị anh giết chết ở trên giường.
Hòa Vi run bần bật, cũng không biết là bởi vì trời lạnh hay vì quá sợ hãi, nước mắt như thế nào cũng không ngăn được, từng giọt từng giọt lăn xuống dưới.
Cô vội vàng duỗi tay lau, lạy ông tôi ở bụi này mà giải thích: “Tôi không khóc.”
Yến Hoài không nói lời nào, đáy mắt anh nặng nề, đầu óc cũng trở nên quay cuồng.
Hòa Vi muốn đem nước mắt nghẹn trở về, nhưng mà lúc này lại không phải đang đóng phim, nào có khả năng thu phóng tự nhiên.
Trong chớp mắt, Yến Hoài đột nhiên kề sát vào chút, hô hấp ấm áp của người đàn ông gần trong gang tấc, Hòa Vi do dự vài giây không biết có nên đẩy anh ra hay không, một giọt nước mắt lại lăn xuống dưới.
Tiếp theo trong nháy mắt, vốn dĩ nên hôn lên thì mặt người đàn ông lại lệch về một bên, thấp giọng cười, đầu ngón tay nâng lên, đem nước mắt tại khóe mắt cô lau đi, “Vậy đừng khóc, bảo bối.”
Hòa Vi nhẹ nhàng thở ra, bả vai hơi sụp xuống.
Lúc này các dây thần kinh như chợt đứt đoạn, thậm chí cô hoàn toàn không chú ý tới tiếng “bảo bối” kia của Yến Hoài.
Hòa Vi nhắm mắt lại, cách vài giây, cô nhỏ giọng nói một câu: “Bên ngoài lạnh lắm…”
Là thật sự rất lạnh, tay chân cô đã đông lạnh đến mức không có tri giác.
Yến Hoài “Ừ” một tiếng, “Hiện tại liền đi vào.”
Hòa Vi vội cong lưng, đem giày cao gót đang đặt ở bên cạnh cầm lên, bàn tay lại đột nhiên bị nắm.
Người đàn ông tâm tình bất định này sẽ không đổi ý chứ?
Động tác Hòa Vi cứng đờ, sau đó cô giương mắt.
Lức này đầu gối Yến Hoài cơ hồ đã chạm đất, anh cúi đầu, mở ra một cái hộp.
Tầm mắt Hòa Vi chuyển xuống thấp một chút, lúc này mới chú ý tới hộp giày kia.
Cũng cùng là màu bạc, thậm chí hình dáng so với đôi trong tay cô không khác nhau lắm, điểm duy nhất khác nhau đó là đế bằng và giày cao gót
Yến Hoài nâng mắt nhìn cô, “Tự mình đi, hay là ——”
“Tự mình đi.”
Hòa Vi vội vàng nhận lấy đôi giày, khom người mang vào.
Đế giày thực mềm, lớn nhỏ thích hợp, mang vào thực thoải mái, khóe miệng Hòa Vi theo bản năng liền cong lên.
Tầm mắt của Yến Hoài vẫn còn dừng ở trên mặt cô, đáy mắt anh càng thêm say mê, độ cong nơi khóe miệng trở nên dịu dàng, anh đứng dậy, “Vào đi thôi.”
Hòa Vi đứng dậy, khép chặt vạt áo tây trang.
Yến Hoài không biết vì sao Hòa Vi lại sợ anh, anh chỉ biết là, mỗi lần trong lòng cô rõ ràng sợ hãi, nhưng lại muốn ở trước mặt anh ra vẻ trấn định, mỗi phút mỗi giây đều đang quyến rũ anh.
Anh nghĩ là Hòa Vi cố ý nhưng thực ra cô chỉ vô tình.
Yến Hoài không đạo lý mà nghĩ, nếu quyến rũ anh, vậy cô phải có trách nhiệm với anh.
Nhưng mà Hòa Vi không biết, tựa như cô chưa bao giờ biết, mỗi lần thấy Yến Hoài, ánh mắt cô lại thật cẩn thận, địa phương nào đó của anh lại ngo ngoe rục rịch
Anh cũng không phủ nhận chính mình, tựa như anh chưa bao giờ khắc chế dục vọng đối với Hòa Vi.
Nhưng mà anh vẫn ở tận lực che dấu.
Đạo đức luân thường đều không quan trọng, chủ yếu là anh sợ dọa đến Hòa Vi.
Anh vẫn luôn kiên nhẫn tới hiện tại, sau đó vừa thấy lông mày Hòa Vi khẽ nhăn muốn rớt nước mắt, anh đột nhiên không muốn nhịn nữa.
Thanh âm của Yến Hoài càng thêm khàn khàn, “Liền hôn một chút, huh?”
Vừa rồi Hòa Vi chỉ cảm thấy uất ức, còn hiện tại lại hoàn toàn bị dọa khóc.
Yến Hoài rõ ràng dịu dàng với cô hơn so với đời trước, nhưng cô vẫn sợ hãi.
Không có cách nào không sợ hãi, đời trước, ký ức đêm đó khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Trước mặt người đàn ông này thoạt nhìn thì thanh tâm quả dục, nhưng cũng không che dấu được sự cầm thú của anh ——
Một đêm kia Yến Hoài muốn cô, muốn quá mạnh mẽ.
Tuy rằng không lâu, nhưng Hòa Vi có thể cảm nhận rõ ràng được thân thể mình mỗi một chỗ đều đau.
Giây phút anh đi vào, thậm chí cô hoài nghi chính mình không phải bởi vì nhiệm vụ thất bại mà trọng sinh, cũng sẽ bị anh giết chết ở trên giường.
Không, có lẽ cô thật sự bị anh giết chết ở trên giường.
Hòa Vi run bần bật, cũng không biết là bởi vì trời lạnh hay vì quá sợ hãi, nước mắt như thế nào cũng không ngăn được, từng giọt từng giọt lăn xuống dưới.
Cô vội vàng duỗi tay lau, lạy ông tôi ở bụi này mà giải thích: “Tôi không khóc.”
Yến Hoài không nói lời nào, đáy mắt anh nặng nề, đầu óc cũng trở nên quay cuồng.
Hòa Vi muốn đem nước mắt nghẹn trở về, nhưng mà lúc này lại không phải đang đóng phim, nào có khả năng thu phóng tự nhiên.
Trong chớp mắt, Yến Hoài đột nhiên kề sát vào chút, hô hấp ấm áp của người đàn ông gần trong gang tấc, Hòa Vi do dự vài giây không biết có nên đẩy anh ra hay không, một giọt nước mắt lại lăn xuống dưới.
Tiếp theo trong nháy mắt, vốn dĩ nên hôn lên thì mặt người đàn ông lại lệch về một bên, thấp giọng cười, đầu ngón tay nâng lên, đem nước mắt tại khóe mắt cô lau đi, “Vậy đừng khóc, bảo bối.”
Hòa Vi nhẹ nhàng thở ra, bả vai hơi sụp xuống.
Lúc này các dây thần kinh như chợt đứt đoạn, thậm chí cô hoàn toàn không chú ý tới tiếng “bảo bối” kia của Yến Hoài.
Hòa Vi nhắm mắt lại, cách vài giây, cô nhỏ giọng nói một câu: “Bên ngoài lạnh lắm…”
Là thật sự rất lạnh, tay chân cô đã đông lạnh đến mức không có tri giác.
Yến Hoài “Ừ” một tiếng, “Hiện tại liền đi vào.”
Hòa Vi vội cong lưng, đem giày cao gót đang đặt ở bên cạnh cầm lên, bàn tay lại đột nhiên bị nắm.
Người đàn ông tâm tình bất định này sẽ không đổi ý chứ?
Động tác Hòa Vi cứng đờ, sau đó cô giương mắt.
Lức này đầu gối Yến Hoài cơ hồ đã chạm đất, anh cúi đầu, mở ra một cái hộp.
Tầm mắt Hòa Vi chuyển xuống thấp một chút, lúc này mới chú ý tới hộp giày kia.
Cũng cùng là màu bạc, thậm chí hình dáng so với đôi trong tay cô không khác nhau lắm, điểm duy nhất khác nhau đó là đế bằng và giày cao gót
Yến Hoài nâng mắt nhìn cô, “Tự mình đi, hay là ——”
“Tự mình đi.”
Hòa Vi vội vàng nhận lấy đôi giày, khom người mang vào.
Đế giày thực mềm, lớn nhỏ thích hợp, mang vào thực thoải mái, khóe miệng Hòa Vi theo bản năng liền cong lên.
Tầm mắt của Yến Hoài vẫn còn dừng ở trên mặt cô, đáy mắt anh càng thêm say mê, độ cong nơi khóe miệng trở nên dịu dàng, anh đứng dậy, “Vào đi thôi.”
Hòa Vi đứng dậy, khép chặt vạt áo tây trang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.