Chương 14:
Quân Ước
12/12/2023
Sáng sớm Kỷ Thường và Kỷ Hạm đã náo loạn một trận ở Thiều Quang viện nhưng cuối cùng vẫn không gặp được Kỷ Tuyên. Kỷ Du quẳng ra câu nói kia, hai thứ nữ các nàng giận đến đau tim đau phổi nhưng cũng chỉ có thể tích trong lòng mình để tự tiêu hóa. Các nàng dám làm loạn trước mặt Kỷ Thấm nhưng lại không dám cứng đối cứng với Kỷ Du.
Vì Thẩm thị mẹ đẻ các nàng từ nhỏ đã ân cần dạy bảo nên Kỷ Thường và Kỷ Hạm hiểu rõ thân phận của Kỷ Du, từ khi các nàng hiểu chuyện đã biết Tam muội muội và Kỷ Thấm không giống nhau, nàng chính là dòng chính chính thức của Kỷ phủ, nhà mẹ hiển hách cỡ nào, tuy mẹ đẻ mất sớm nhưng cũng không ảnh hưởng đến địa vị tôn quý của nàng. Nếu đánh giá nghiêm khắc thì ngay cả Kỷ Tuyên cũng phải kém nàng vài phần, dù sao mẫu thân chàng cũng là nửa đường được phù chính (1), chẳng qua là thân phận nam nhi nên chiếm được tiện nghi, lúc trước vẫn phải dựa vào ân huệ của Quận vương phi trước là Ninh Hoằng Quận chúa, mà nhà mẹ đẻ của chàng đã sớm suy yếu, không thể cậy nhờ.
(1) Phù chính: từ thiếp lên làm vợ.
Thẩm di nương là người giỏi luồn cúi, ngay từ khi bà ta có thể bám lấy Quận vương quá cố là đã nhìn rõ điểm này.
Bởi vì Thẩm thị ân cần dạy bảo nên Kỷ Thường và Kỷ Hạm từ khi còn bé đã biết phải biết tâng bốc dỗ dành Tam muội muội, không thể phá vỡ tình nghĩa với nàng, tương lai luôn có lúc phải dựa vào nàng.
Mà cách làm này quả thật có chút tác dụng với Kỷ Du của kiếp trước, trước mười bốn tuổi, tuy Kỷ Du không thân thiết với hai thứ tỷ nhưng cũng không hà khắc, nếu có chút đồ tốt thì thỉnh thoảng cũng sẽ cho các nàng một phần. Đáng tiếc đời này Kỷ Du đã không giống vậy.
Kỷ Thường và Kỷ Hạm đã hoàn toàn thất vọng về Kỷ Du, vừa giận lại vừa sợ, mới về đến Lan Hinh viện đã lập tức than phiền với Thẩm thị. Thẩm thị nghe xong cũng rất nghi ngờ. Theo lý thuyết, bà ta rất rõ tính tình Kỷ Du, có vài phần giống Ninh Hoằng Quận chúa, xem như là chủ nhân mềm mỏng, không cùng một chỗ với Tứ cô nương kia, thế nhưng tại sao hôm nay lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy?
Thẩm thị ở bên này còn đang suy xét, Kỷ Thường ngồi bên kia đã òa lên khóc, còn Kỷ Hạm lại tức giận đến hùng hùng hổ hổ, không nể nang gì mà mắng hết cả huynh trưởng lẫn hai đích muội, vẫn là Thẩm thị vội vàng che miệng nàng thì nàng mới chịu dừng, nhưng lại cùng Kỷ Thường rơi nước mắt như mưa.
Hai tỷ muội khóc sướt mướt một lúc lâu làm Thẩm thị phiền lòng khó chịu, không khỏi lại lải nhải oán giận bụng mình không biết cố gắng.
Nhớ trước đây, bà ta nhìn chủ tử mình là Ninh Hoằng Quận chúa chờ đợi một năm lại một năm nhưng vẫn không mang thai, thế nên bà ta mới nổi lên ý muốn không chính đáng, vốn là ôm suy nghĩ sinh ra con trai, trông chờ cả đời này mẫu bằng tử quý, ai ngờ bụng mình lại không biết cố gắng, thai đầu tiên không giữ được thì gặp Tôn thị vào cửa, giành trước sinh ra Kỷ Tuyên. Thẩm thị bực đến moi tim cào phổi, nghĩ đủ trò đủ kế nhưng chỉ sinh được hai nữ nhi.
Hiện giờ Quận vương quá cố không còn nữa, Kỷ Tuyên kế thừa tước vị trở thành gia chủ trong nhà, bà ta không còn cơ hội xoay người, chỉ có thể trông cậy vào hai khuê nữ có thể gả cao thì bà ta còn có thể đi theo dính chút hào quang. Nhưng khổ nỗi một di nương như bà ta nào có chỗ nói chuyện hôn sự của nữ nhi, chỉ có thể trông cậy vào Kỷ Tuyên và Kỷ Du mà thôi.
Thẩm thị suy nghĩ một chút, lại nghĩ tới một chuyện quan trọng.
Ba ngày nữa là sinh thần của Nhị công tử phủ Dụ Quốc công, trong phủ đã sớm nhận được thiệp mời, hiện giờ Kỷ Thấm đi theo phu tử học tập, phải hai năm mới kết thúc khóa học, hôm ấy không phải ngày nghỉ nên chắc chắn không thể ra ngoài, nhưng Kỷ Tuyên và Kỷ Du nhất định là phải đi, Thẩm thị vốn còn nghĩ đến lúc đó sẽ đi cầu xin Kỷ Du dẫn hai tỷ tỷ theo.
Những nơi như vậy đều là con cái nhà huân quý tới, đối với Thường Nhi và Hạm Nhi mà nói đều là cơ hội tốt hiếm có, nếu biểu hiện tốt, được quý công tử nhà nào đó coi trọng thì không phải sẽ xoay người sao?
Lúc tính toán chuyện này Thẩm thị vốn không lo lắng Kỷ Du không đồng ý, nhưng hiện nay không giống trước, biết thái độ hôm nay của Kỷ Du, trong lòng bà ta nhất thời không nghĩ được cách gì. Xoay đi xoay lại đến buổi trưa, Thẩm thị cuối cùng ngồi không yên, sai phòng bếp nhỏ làm chút điểm tâm ngọt rồi gọi một nha hoàn bưng đồ theo bà ta đến Linh Miểu uyển.
Ai ngờ tới Linh Miểu uyển lại bị Tuyết Ương chặn ngoài cửa, nói là Tam cô nương ngủ trưa chưa dậy, hiện giờ đang ngủ say, không thể quấy rầy.
Trong lòng Thẩm thị giật thót một cái, lại lạnh cả nửa người. Cái gì thế này, cũng đã qua giờ Thân, nào còn có chuyện đang ngủ trưa, đây rõ ràng là cố ý lạnh nhạt bà ta.
Rốt cuộc Tam cô nương này muốn làm gì? Trước kia cũng không thấy giày vò người khác như vậy!
Nhưng bất mãn thì bất mãn, Thẩm thị vẫn phải vui vẻ tươi cười với Tuyết Ương, nói là không sao, bà ta có thể chờ Tam cô nương tỉnh ngủ.
Tuyết Ương cũng không nói nhiều, chỉ dẫn Thẩm thị tới phòng khách trong viện rồi đi, ngay cả một ly trà cũng không dâng lên.
Thẩm thị ngồi trong sảnh, sắc mặt u ám không yên, khăn trong tay bị vặn đi vặn lại. Ngồi nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng Kỷ Du đâu. Lại đợi thêm một khắc vẫn không có ai tới, bà ta ngồi không nổi nữa, sai nha hoàn đi ra ngoài hỏi, ai ngờ lúc này cách nói đổi thành “Tam cô nương tỉnh rồi, nhưng trong người khó chịu”.
Lúc này Thẩm thị càng thêm chắc chắn Kỷ Du nhất định là cố ý, nghĩ đến hôm nay nha đầu chết tiệt kia sẽ không gặp bà ta thì chỉ đành phải từ bỏ, giả vờ quan tâm hỏi Tuyết Ương một phen, lại bảo nha hoàn để lại điểm tâm rồi mới hậm hực rời đi.
Hai ngày tiếp theo, ngày nào Thẩm thị cũng đi tới Linh Miểu uyển một chuyến nhưng không lần nào gặp được Kỷ Du, lúc này bà ta mới hoàn toàn chết tâm, cuối cùng đã hiểu được không thể trông cậy vào Kỷ Du.
Vừa nghĩ tới nhiều năm lấy lòng như vậy đều trôi theo dòng nước thì Thẩm thị bực đến toàn thân đều đau, tức muốn hộc máu mà nguyền rủa Kỷ Du một trận, ngay cả Ninh Hoằng Quận chúa đã chết cũng bị lôi lên để oán trách. Phát ti3t xong, bà ta lập tức bắt đầu động não, không dựa được vào người khác thì chỉ có thể nghĩ biện pháp tự cứu mình, dù sao cũng không thể làm hai khuê nữ bị chậm trễ.
Trong nháy mắt lại qua một ngày, hôm nay là ngày hai mươi tư tháng ba, Thẩm thị bên này còn chưa nghĩ ra cách thì Kỷ Du đã chuẩn bị ổn thỏa, nàng rời khỏi Linh Miểu uyển tới Thiều Quang viện tìm Kỷ Tuyên.
Kỷ Tuyên vừa thay xong quần áo, từ trong phòng đi ra thì thấy Kỷ Du đang bước vào sân.
Tiểu cô nương chải hai búi tóc thùy kế, trên người mặc váy lụa màu xanh nhạt thêu hoa mai, chân đi hài gấm ngắn cổ màu đỏ, là kiểu dáng thịnh hành ở Trường An mấy năm nay, thắt lưng buộc dải lụa treo ngọc bội trắng, dáng người nàng mảnh khảnh, đi lại uyển chuyển nhẹ nhàng như chim yến, chỉ chốc lát đã tới trước mặt chàng.
“Ca ca!” Nàng vừa mới mở miệng, khóe miệng đã tràn ra nụ cười, làn môi thoa một lớp son mỏng xinh đẹp rực rỡ, đôi mắt hoa đào cong thành trăng non, lóa mắt tựa như ánh sao trên trời.
Kỷ Tuyên phút chốc ngơ ngẩn.
Trang phục này, khuôn mặt này, biểu cảm này, kiếp trước chàng đã từng thấy một lần. Tiểu cô nương mười ba tuổi vừa có vẻ ngây thơ hoạt bát của trẻ nhỏ vừa mơ hồ lộ ra vẻ xinh đẹp thanh nhã của đại cô nương, thật là đẹp đến… Mê người. Hiện giờ trông thấy một lần nữa, chàng vẫn không nhịn được mà thất thần.
“Hôm nay ca ca thật đẹp mắt!” Kỷ Du vừa đánh giá chàng vừa cất lời khen tự đáy lòng.
Hôm nay Kỷ Tuyên mặc áo gấm màu xanh đen viền chỉ vàng thêu lá trúc, tay áo rộng làm nổi bật dáng người thon dài của chàng, cũng rất hợp với ngọc quan màu đen trên đầu, tướng mạo chàng vốn đã đẹp, ăn mặc như vậy càng lộ vẻ thanh nhã tuấn tú. Kỷ Du khen cũng không phải nói xạo mà chính là thật lòng thật ý.
Danh tiếng của Kỷ Tuyên vang dội trong giới quý nữ ở kinh thành, là lang quân như ý của rất nhiều cô nương. Lời khen ngợi như vậy, từ nhỏ đến lớn chàng nghe được không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên trong cả hai đời chàng được nghe lời khen trực tiếp như vậy từ trong miệng Kỷ Du. Kiếp trước Kỷ Du không hề gần gũi với chàng, có một khoảng thời gian thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không dám ngẩng đầu nhìn chàng, chứ đừng nói tới ở trước mặt nói như vậy.
Tuy trên mặt không thể hiện chút nào nhưng trong lòng Kỷ Tuyên thật sự sung sướng. Chàng là nam tử, tuy không lấy tướng mạo tự cao nhưng cũng tự biết thế mạnh của mình. Chàng tự tin bàn về diện mạo, bất luận là Tống Ngôn Thâm hay Đoạn Thù đều không bằng chàng.
Không biết vì sao từ sau khi sống lại, so với kiếp trước thì chàng càng để ý tới sự tồn tại của hai nam nhân kia hơn, mỗi lần nghĩ đến, luôn cảm thấy toàn thân trên dưới đều không thoải mái. Tựa như giờ phút này, Yểu Yểu vừa khen một câu, chàng theo bản năng lập tức lấy mình ra so sánh với hai tên đó.
Như vậy dường như không được tốt…
Kỷ Tuyên khẽ cau mày, kéo về tinh thần đang rời rạc: “Tối hôm qua dỗ được Niệm Niệm rồi?”
“Vâng.” Kỷ Du gật đầu: “Lần sau huynh đừng dữ với muội ấy như vậy, muội ấy khó khăn lắm mới không sợ huynh.”
“Nếu con bé ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên không dữ.”
“Muội ấy còn nhỏ, trẻ con ham chơi không phải rất bình thường ư? Đặc biệt là chúng ta phải ra ngoài, để lại muội ấy một mình, muội ấy đương nhiên không muốn, huynh nói cho muội ấy hiểu là được, huynh là ca ca, nhưng lúc cáu lên còn dọa người hơn cả phu tử, cũng khó trách Niệm Niệm không vui.”
Kỷ Du nói chững chạc đàng hoàng, Kỷ Tuyên nhìn nàng, khóe môi nở nụ cười: “Dáng vẻ này của Yểu Yểu cũng không kém vị nữ phu tử ở Quốc Tử Giám kia đâu.”
Kỷ Du sửng sốt, sau đó lập tức vung bàn tay trắng như tuyết lên đập chàng: “Huynh giễu cợt muội!”
Khó khăn lắm mới đập được một cái, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, nàng lập tức thu tay về, xấu hổ lui ra sau, khuôn mặt nhỏ nổi lên một tầng đỏ ửng, trong lòng hối hận không ngừng.
Sao lại làm ra hành động thất lễ với ca ca như vậy? Quan hệ của bọn họ mới thoáng chuyển biến tốt đẹp mà thôi, thế nhưng nàng lại hí hửng đùa giỡn, đúng là hồ đồ mà!
Kỷ Du chán nản cúi đầu, không hề nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Kỷ Tuyên.
Vì Thẩm thị mẹ đẻ các nàng từ nhỏ đã ân cần dạy bảo nên Kỷ Thường và Kỷ Hạm hiểu rõ thân phận của Kỷ Du, từ khi các nàng hiểu chuyện đã biết Tam muội muội và Kỷ Thấm không giống nhau, nàng chính là dòng chính chính thức của Kỷ phủ, nhà mẹ hiển hách cỡ nào, tuy mẹ đẻ mất sớm nhưng cũng không ảnh hưởng đến địa vị tôn quý của nàng. Nếu đánh giá nghiêm khắc thì ngay cả Kỷ Tuyên cũng phải kém nàng vài phần, dù sao mẫu thân chàng cũng là nửa đường được phù chính (1), chẳng qua là thân phận nam nhi nên chiếm được tiện nghi, lúc trước vẫn phải dựa vào ân huệ của Quận vương phi trước là Ninh Hoằng Quận chúa, mà nhà mẹ đẻ của chàng đã sớm suy yếu, không thể cậy nhờ.
(1) Phù chính: từ thiếp lên làm vợ.
Thẩm di nương là người giỏi luồn cúi, ngay từ khi bà ta có thể bám lấy Quận vương quá cố là đã nhìn rõ điểm này.
Bởi vì Thẩm thị ân cần dạy bảo nên Kỷ Thường và Kỷ Hạm từ khi còn bé đã biết phải biết tâng bốc dỗ dành Tam muội muội, không thể phá vỡ tình nghĩa với nàng, tương lai luôn có lúc phải dựa vào nàng.
Mà cách làm này quả thật có chút tác dụng với Kỷ Du của kiếp trước, trước mười bốn tuổi, tuy Kỷ Du không thân thiết với hai thứ tỷ nhưng cũng không hà khắc, nếu có chút đồ tốt thì thỉnh thoảng cũng sẽ cho các nàng một phần. Đáng tiếc đời này Kỷ Du đã không giống vậy.
Kỷ Thường và Kỷ Hạm đã hoàn toàn thất vọng về Kỷ Du, vừa giận lại vừa sợ, mới về đến Lan Hinh viện đã lập tức than phiền với Thẩm thị. Thẩm thị nghe xong cũng rất nghi ngờ. Theo lý thuyết, bà ta rất rõ tính tình Kỷ Du, có vài phần giống Ninh Hoằng Quận chúa, xem như là chủ nhân mềm mỏng, không cùng một chỗ với Tứ cô nương kia, thế nhưng tại sao hôm nay lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy?
Thẩm thị ở bên này còn đang suy xét, Kỷ Thường ngồi bên kia đã òa lên khóc, còn Kỷ Hạm lại tức giận đến hùng hùng hổ hổ, không nể nang gì mà mắng hết cả huynh trưởng lẫn hai đích muội, vẫn là Thẩm thị vội vàng che miệng nàng thì nàng mới chịu dừng, nhưng lại cùng Kỷ Thường rơi nước mắt như mưa.
Hai tỷ muội khóc sướt mướt một lúc lâu làm Thẩm thị phiền lòng khó chịu, không khỏi lại lải nhải oán giận bụng mình không biết cố gắng.
Nhớ trước đây, bà ta nhìn chủ tử mình là Ninh Hoằng Quận chúa chờ đợi một năm lại một năm nhưng vẫn không mang thai, thế nên bà ta mới nổi lên ý muốn không chính đáng, vốn là ôm suy nghĩ sinh ra con trai, trông chờ cả đời này mẫu bằng tử quý, ai ngờ bụng mình lại không biết cố gắng, thai đầu tiên không giữ được thì gặp Tôn thị vào cửa, giành trước sinh ra Kỷ Tuyên. Thẩm thị bực đến moi tim cào phổi, nghĩ đủ trò đủ kế nhưng chỉ sinh được hai nữ nhi.
Hiện giờ Quận vương quá cố không còn nữa, Kỷ Tuyên kế thừa tước vị trở thành gia chủ trong nhà, bà ta không còn cơ hội xoay người, chỉ có thể trông cậy vào hai khuê nữ có thể gả cao thì bà ta còn có thể đi theo dính chút hào quang. Nhưng khổ nỗi một di nương như bà ta nào có chỗ nói chuyện hôn sự của nữ nhi, chỉ có thể trông cậy vào Kỷ Tuyên và Kỷ Du mà thôi.
Thẩm thị suy nghĩ một chút, lại nghĩ tới một chuyện quan trọng.
Ba ngày nữa là sinh thần của Nhị công tử phủ Dụ Quốc công, trong phủ đã sớm nhận được thiệp mời, hiện giờ Kỷ Thấm đi theo phu tử học tập, phải hai năm mới kết thúc khóa học, hôm ấy không phải ngày nghỉ nên chắc chắn không thể ra ngoài, nhưng Kỷ Tuyên và Kỷ Du nhất định là phải đi, Thẩm thị vốn còn nghĩ đến lúc đó sẽ đi cầu xin Kỷ Du dẫn hai tỷ tỷ theo.
Những nơi như vậy đều là con cái nhà huân quý tới, đối với Thường Nhi và Hạm Nhi mà nói đều là cơ hội tốt hiếm có, nếu biểu hiện tốt, được quý công tử nhà nào đó coi trọng thì không phải sẽ xoay người sao?
Lúc tính toán chuyện này Thẩm thị vốn không lo lắng Kỷ Du không đồng ý, nhưng hiện nay không giống trước, biết thái độ hôm nay của Kỷ Du, trong lòng bà ta nhất thời không nghĩ được cách gì. Xoay đi xoay lại đến buổi trưa, Thẩm thị cuối cùng ngồi không yên, sai phòng bếp nhỏ làm chút điểm tâm ngọt rồi gọi một nha hoàn bưng đồ theo bà ta đến Linh Miểu uyển.
Ai ngờ tới Linh Miểu uyển lại bị Tuyết Ương chặn ngoài cửa, nói là Tam cô nương ngủ trưa chưa dậy, hiện giờ đang ngủ say, không thể quấy rầy.
Trong lòng Thẩm thị giật thót một cái, lại lạnh cả nửa người. Cái gì thế này, cũng đã qua giờ Thân, nào còn có chuyện đang ngủ trưa, đây rõ ràng là cố ý lạnh nhạt bà ta.
Rốt cuộc Tam cô nương này muốn làm gì? Trước kia cũng không thấy giày vò người khác như vậy!
Nhưng bất mãn thì bất mãn, Thẩm thị vẫn phải vui vẻ tươi cười với Tuyết Ương, nói là không sao, bà ta có thể chờ Tam cô nương tỉnh ngủ.
Tuyết Ương cũng không nói nhiều, chỉ dẫn Thẩm thị tới phòng khách trong viện rồi đi, ngay cả một ly trà cũng không dâng lên.
Thẩm thị ngồi trong sảnh, sắc mặt u ám không yên, khăn trong tay bị vặn đi vặn lại. Ngồi nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng Kỷ Du đâu. Lại đợi thêm một khắc vẫn không có ai tới, bà ta ngồi không nổi nữa, sai nha hoàn đi ra ngoài hỏi, ai ngờ lúc này cách nói đổi thành “Tam cô nương tỉnh rồi, nhưng trong người khó chịu”.
Lúc này Thẩm thị càng thêm chắc chắn Kỷ Du nhất định là cố ý, nghĩ đến hôm nay nha đầu chết tiệt kia sẽ không gặp bà ta thì chỉ đành phải từ bỏ, giả vờ quan tâm hỏi Tuyết Ương một phen, lại bảo nha hoàn để lại điểm tâm rồi mới hậm hực rời đi.
Hai ngày tiếp theo, ngày nào Thẩm thị cũng đi tới Linh Miểu uyển một chuyến nhưng không lần nào gặp được Kỷ Du, lúc này bà ta mới hoàn toàn chết tâm, cuối cùng đã hiểu được không thể trông cậy vào Kỷ Du.
Vừa nghĩ tới nhiều năm lấy lòng như vậy đều trôi theo dòng nước thì Thẩm thị bực đến toàn thân đều đau, tức muốn hộc máu mà nguyền rủa Kỷ Du một trận, ngay cả Ninh Hoằng Quận chúa đã chết cũng bị lôi lên để oán trách. Phát ti3t xong, bà ta lập tức bắt đầu động não, không dựa được vào người khác thì chỉ có thể nghĩ biện pháp tự cứu mình, dù sao cũng không thể làm hai khuê nữ bị chậm trễ.
Trong nháy mắt lại qua một ngày, hôm nay là ngày hai mươi tư tháng ba, Thẩm thị bên này còn chưa nghĩ ra cách thì Kỷ Du đã chuẩn bị ổn thỏa, nàng rời khỏi Linh Miểu uyển tới Thiều Quang viện tìm Kỷ Tuyên.
Kỷ Tuyên vừa thay xong quần áo, từ trong phòng đi ra thì thấy Kỷ Du đang bước vào sân.
Tiểu cô nương chải hai búi tóc thùy kế, trên người mặc váy lụa màu xanh nhạt thêu hoa mai, chân đi hài gấm ngắn cổ màu đỏ, là kiểu dáng thịnh hành ở Trường An mấy năm nay, thắt lưng buộc dải lụa treo ngọc bội trắng, dáng người nàng mảnh khảnh, đi lại uyển chuyển nhẹ nhàng như chim yến, chỉ chốc lát đã tới trước mặt chàng.
“Ca ca!” Nàng vừa mới mở miệng, khóe miệng đã tràn ra nụ cười, làn môi thoa một lớp son mỏng xinh đẹp rực rỡ, đôi mắt hoa đào cong thành trăng non, lóa mắt tựa như ánh sao trên trời.
Kỷ Tuyên phút chốc ngơ ngẩn.
Trang phục này, khuôn mặt này, biểu cảm này, kiếp trước chàng đã từng thấy một lần. Tiểu cô nương mười ba tuổi vừa có vẻ ngây thơ hoạt bát của trẻ nhỏ vừa mơ hồ lộ ra vẻ xinh đẹp thanh nhã của đại cô nương, thật là đẹp đến… Mê người. Hiện giờ trông thấy một lần nữa, chàng vẫn không nhịn được mà thất thần.
“Hôm nay ca ca thật đẹp mắt!” Kỷ Du vừa đánh giá chàng vừa cất lời khen tự đáy lòng.
Hôm nay Kỷ Tuyên mặc áo gấm màu xanh đen viền chỉ vàng thêu lá trúc, tay áo rộng làm nổi bật dáng người thon dài của chàng, cũng rất hợp với ngọc quan màu đen trên đầu, tướng mạo chàng vốn đã đẹp, ăn mặc như vậy càng lộ vẻ thanh nhã tuấn tú. Kỷ Du khen cũng không phải nói xạo mà chính là thật lòng thật ý.
Danh tiếng của Kỷ Tuyên vang dội trong giới quý nữ ở kinh thành, là lang quân như ý của rất nhiều cô nương. Lời khen ngợi như vậy, từ nhỏ đến lớn chàng nghe được không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên trong cả hai đời chàng được nghe lời khen trực tiếp như vậy từ trong miệng Kỷ Du. Kiếp trước Kỷ Du không hề gần gũi với chàng, có một khoảng thời gian thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không dám ngẩng đầu nhìn chàng, chứ đừng nói tới ở trước mặt nói như vậy.
Tuy trên mặt không thể hiện chút nào nhưng trong lòng Kỷ Tuyên thật sự sung sướng. Chàng là nam tử, tuy không lấy tướng mạo tự cao nhưng cũng tự biết thế mạnh của mình. Chàng tự tin bàn về diện mạo, bất luận là Tống Ngôn Thâm hay Đoạn Thù đều không bằng chàng.
Không biết vì sao từ sau khi sống lại, so với kiếp trước thì chàng càng để ý tới sự tồn tại của hai nam nhân kia hơn, mỗi lần nghĩ đến, luôn cảm thấy toàn thân trên dưới đều không thoải mái. Tựa như giờ phút này, Yểu Yểu vừa khen một câu, chàng theo bản năng lập tức lấy mình ra so sánh với hai tên đó.
Như vậy dường như không được tốt…
Kỷ Tuyên khẽ cau mày, kéo về tinh thần đang rời rạc: “Tối hôm qua dỗ được Niệm Niệm rồi?”
“Vâng.” Kỷ Du gật đầu: “Lần sau huynh đừng dữ với muội ấy như vậy, muội ấy khó khăn lắm mới không sợ huynh.”
“Nếu con bé ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên không dữ.”
“Muội ấy còn nhỏ, trẻ con ham chơi không phải rất bình thường ư? Đặc biệt là chúng ta phải ra ngoài, để lại muội ấy một mình, muội ấy đương nhiên không muốn, huynh nói cho muội ấy hiểu là được, huynh là ca ca, nhưng lúc cáu lên còn dọa người hơn cả phu tử, cũng khó trách Niệm Niệm không vui.”
Kỷ Du nói chững chạc đàng hoàng, Kỷ Tuyên nhìn nàng, khóe môi nở nụ cười: “Dáng vẻ này của Yểu Yểu cũng không kém vị nữ phu tử ở Quốc Tử Giám kia đâu.”
Kỷ Du sửng sốt, sau đó lập tức vung bàn tay trắng như tuyết lên đập chàng: “Huynh giễu cợt muội!”
Khó khăn lắm mới đập được một cái, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, nàng lập tức thu tay về, xấu hổ lui ra sau, khuôn mặt nhỏ nổi lên một tầng đỏ ửng, trong lòng hối hận không ngừng.
Sao lại làm ra hành động thất lễ với ca ca như vậy? Quan hệ của bọn họ mới thoáng chuyển biến tốt đẹp mà thôi, thế nhưng nàng lại hí hửng đùa giỡn, đúng là hồ đồ mà!
Kỷ Du chán nản cúi đầu, không hề nhìn thấy ánh mắt nặng nề của Kỷ Tuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.