Chương 32: chênh lệch
Tiếu Giai Nhân
06/04/2017
Editor: HangVO9
Thật đói...
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Lỗ Lỗ khi nàng tỉnh lại, sau đó nàng mới phát hiện trời đã sáng, mặt trăng đã lặng, mà Cố Tam vẫn chưa có tới đón nàng.
Trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, thật giống như năm ấy Thu Thu được theo tộc trưởng đi chơi, Lỗ Lỗ nói nàng ấy hái cho mình những đóa hoa thơm thơm đỏ thẫm như lần trước nàng ấy mang về. Thu Thu đáp ứng thật tốt nhưng khi trở về lại nói là nàng ấy đã quên hái rồi. Lúc đó Lỗ Lỗ rất thất vọng, nhưng bởi vì tới giờ ăn tối trong tộc, nàng đảo mắt liền quên chuyện đóa hoa.
Hiện cũng giống như vậy, Lỗ Lỗ không nghĩ Cố Tam vì sao chưa có tới, nàng lung lay đuôi, nhảy lên đầu tường Lâm phủ, chuẩn bị đi tìm gì đó ăn.
Nàng thật đói, không có gì quan trọng bằng lấp đầy bụng hết a.
Nhưng khi nàng nhảy lên nóc nhà muốn chạy đến phòng bếp, Lỗ Lỗ đột nhiên nhớ ra, nàng hiện là mèo, nữ đầu bếp chắc chắn sẽ không cho nàng đi vào. Nàng thất vọng dừng bước lại, nhìn về phía hậu viện. Có nên đi tìm Điềm Hạnh các nàng kiếm gì ăn không?
Quên đi, vạn nhất gặp được Thẩm cô cô liền hỏng bét, trước khi Thẩm cô cô rời đi, nàng cũng không muốn trở về.
Lỗ Lỗ chuyển thân, tắm mình trong ánh mặt trời mới lên.
Mặt trời càng lên càng cao, toàn thân ấm áp, híp híp, Lỗ Lỗ đột nhiên mở mắt. Đúng vậy, không thể đi phòng bếp, không thể đi hậu viện, nàng có thể đi tìm tiên sinh a! Chỗ Tiên sinh ít người, hơn nữa, trong phòng khẳng định có rất nhiều cá khô, trước đây nàng không có cách, bây giờ thân thể nàng nhỏ xíu, đi nhất định có thể theo mùi vị tìm được cá khô. Meo meo, nếu như tiên sinh không có ở đó thì tốt rồi, nàng muốn đem toàn bộ cá khô đều ăn hết trong hôm nay luôn, ăn thật no ơi là no luôn.
Nghĩ đến có một đống cá đang vung vẫy chờ mình nàng, Lỗ Lỗ hài lòng kêu hai tiếng, cọ cọ chạy đến phía tây, nhảy xuống mặt đất, chạy thẳng tới Tống Ngôn viện mà đi. Trên đường gặp được cảnh hai gia nhân vội vã, như đang tìm thứ gì đó, Lỗ Lỗ hoảng sợ, không dám tiếp tục trên đường nghênh ngang chạy nữa mà chui vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Dừng lại bên cửa nguyệt, lại thấy tiên sinh cùng Thường Ngộ đứng ngay cửa, Lỗ Lỗ tâm nhảy dựng, cấp tốc vọt đến bên cạnh khóm thúy trúc tùng, trộm nghe bọn hắn nói chuyện.
"Tống tiên sinh, đại tiểu thư hôm nay thân thể khó chịu, khóa học buổi sáng trước hết ngưng lại, chờ đại tiểu thư khôi phục, ta sẽ lại đến báo tiên sinh."
"Được."
Tiên sinh thần sắc nhàn nhạt, nói xong cũng đi trở về, lúc Thường Ngộ quay người đi qua đây, lại là chau mày, hình như bộ dáng rất không cao hứng.
"Meo..."
Lỗ Lỗ nhịn không được thò đầu ra, hướng Thường Ngộ kêu một tiếng.
Nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc, con ngươi dài nhỏ của Thường Ngộ trong nháy mắt sáng lên. Nhưng khi hắn kinh hỉ nhìn sang, phát hiện bên kia không có đại tiểu thư mất tích, chỉ có một con mèo trắng béo bé nhỏ, trong mắt của hắn chỉ còn tia thất vọng, biến hóa thành một tiếng gầm lên: "Cút!"
Lỗ Lỗ sợ đến lông toàn thân đều dựng lên!
Nàng không thể tin nhìn bóng lưng Thường Ngộ rời đi, chỉ có âm thanh băng lãnh cảnh cáo kia vẫn còn vang vọng bên tai.
Khiếp sợ qua đi, Lỗ Lỗ thật đau lòng. Thường Ngộ luôn luôn cười với nàng, vừa rồi hắn dữ như vậy, là không thích thân nàng là mèo sao? Nàng cúi đầu quan sát chính mình, bộ lông đã xẹp xuống, mềm mại thuận mượt, một mảnh cỏ xanh lộ ra tuyết trắng, nàng đem đuôi thoáng đong đưa, lông xù, cũng rất đẹp mắt a. Lỗ Lỗ trăm mối nghi ngờ không lời giải, sau đó nhịn không được nâng chân trước tự sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ vì nàng sáng sớm không có rửa mặt?
Cái ý niệm này làm cho nàng có chút ngượng ngùng, lão giống cái đã dạy các nàng từ nhỏ phải sạch sẽ.
Lỗ Lỗ nằm bò đến trong bụi cỏ, liếm liếm móng vuốt lau lau thay đổi sắc mặt, phải bảo đảm trên mặt, đặc biệt phía dưới mặt không có ghèn, mới lắc đuôi nhảy tới trong Tống Ngôn viện. Không cần nhìn, nàng ngửi thấy như có như không nhàn nhạt mùi cá, vùi đầu đi về phía trước. Lúc đi ngang qua cửa phòng rộng mở, nàng dừng lại nhìn, tiên sinh đang đứng đưa lưng về phía nàng, trong tay là hai gói giấy dầu nhỏ, đổi tới đổi lui. Lỗ Lỗ liếm liếm miệng, không hề dừng lại, cước bộ nhẹ chạy theo hướng gian phòng nồng mùi cá.
Vào phòng, Lỗ Lỗ mới phát hiện, hình như là căn phòng tiên sinh đi ngủ.
Vậy thì thế nào đâu? Chỉ cần có cá khô là được.
Lỗ Lỗ nghe mùi đi tới một ngăn tủ thấp, ngậm tay nắm dùng sức kéo ra bên ngoài. Cửa tủ phát ra một tiếng kẻo kẹt khẽ vang lên, Lỗ Lỗ trong lòng vui vẻ, hàm răng cùng đuôi đồng thời phát lực, cuối cùng đem cửa tủ mở ra. Nồng nặc hương thơm xông vào mũi, Lỗ Lỗ thèm ăn lập tức chảy nước miếng, nhảy vào trong tủ, lại dùng sức đóng cửa lại, bên trong trong nháy mắt một mảnh đen kịt.
"Meo..."
Lỗ Lỗ xoay người, nâng chân mở cái túi kia, cái túi đó lớn bằng nàng lúc đang nằm, nàng trực tiếp nằm trên mặt túi, cắn cá khô bắt đầu ăn, cái đuôi lông xù lúc lắc lung lay lại lắc lắc. Cảm thấy không vui, nàng đang nghĩ tới chuyện không bao giờ biến thành người thân nữa, như vậy sau này nàng liền mỗi ngày chạy đến chỗ tiên sinh ở đây ăn vụng.
Bên kia Tống Ngôn đang trong thính đường đứng một hồi, cuối cùng cảm thấy học trò bệnh có chút kỳ quặc.
Hắn nghĩ tới ngày hôm qua ánh mắt học trò cầu xin hắn, tái nhợt sắc mặt, nàng như vậy sợ Thẩm cô cô, tất là có lý do. Có phải là Thẩm cô cô giáo huấn quá nghiêm ngặt, nàng không chịu nổi trong lòng sợ hãi cùng thân thể dằn vặt, cho nên ngã bệnh hay không?
Đáng tiếc hắn là nam, không thể nhìn... Tống Ngôn nhìn nhìn trong tay bao giấy dầu, nhấc chân hướng phòng ngủ đi đến. Học trò bị bệnh, hắn trước mang một chút thức ăn nàng thích, người ngoài cũng không cách nào nói cái gì.
Song khi hắn đi tới trước phòng ngủ, lại phát hiện cánh cửa tủ mở hé một cái khe. Tống Ngôn biến sắc, hôm nay không gió, cửa không thể tự mình mở, chẳng lẽ là trộm? Ánh mắt của hắn lóe lên, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng bày biện đơn giản, vừa xem hiểu ngay, ngoại trừ hắn, không còn có người ngoài, vậy mà có tiếng xì xèo nhai nuốt.
Tống Ngôn lập tức hướng ngăn tủ có để cá khô mà đi đến. Đáng chết, không phải là chuột đi, hắn khom lưng chuẩn bị mở cửa thì trong nháy mắt đó, vài sợi lông trắng như tuyết rơi vào trong mắt của hắn. Tống Ngôn yên lặng nhìn mấy sợi lông trắng, lông chuột chắc không có dài như vậy, hơn nữa hắn cũng chưa từng thấy chuột trắng. Tên trộm can đảm bên trong kia đang ăn cái gì, cuối cùng là con gì?
Mèo thích ăn cá.
Tống Ngôn sắc mặt trắng bệch, liên tục lui vài bước, nếu không phải đau lòng trong tủ nhiều cá như vậy, hắn đều muốn lập tức rời đi, tùy nó ăn đi được rồi. Cho dù hắn có đem nó đuổi đi, thì túi cá khô kia cũng không cách nào dùng lại a!
Nhưng Tống Ngôn không cam lòng nhường hết tiện nghi cho nó. Cá đó là hắn tự mình câu được, tự tay mình chế biến phơi khô, hắn đã tính toán mình ăn phân nửa và cho học trò ăn phân nửa, về sau lại quyết định nhường phần lớn cho học trò cá khô. Hắn chính là chỉ làm cho học trò ăn, còn con mèo kia có lẽ chỉ là mèo hoang, dựa vào cái gì đến ăn vụng, ăn không phải trả tiền?
Tống Ngôn đi về phía trước hai bước, lại dừng lại, mặt trắng bệch. Trong viện có mấy cây cây gậy trúc, hắn chọn một cây lớn, trở lại đến trong phòng, đứng trước ngăn tủ, một chút lại một chút dùng sức gõ cửa, hi vọng dọa nó chạy ra.
Lúc cửa bị gõ lần đầu tiên, Lỗ Lỗ hoảng sợ. Có phải tiên sinh tới không?
Nàng khẩn trương bất an bò ra khỏi túi, nghĩ thầm một hồi tiên sinh một mở cửa, nàng liền cướp đường mà chạy, nói cái gì cũng không thể bị tiên sinh bắt.
Nhưng nàng tâm càng loạn, đợi nửa ngày, còn phải chịu đựng mùi cá khô hấp dẫn, tiên sinh lại chậm chạp không có hành động nào khác. Lỗ Lỗ mờ mịt kêu một tiếng, có lẽ bên ngoài không phải tiên sinh? Nàng nghĩ nghĩ, dùng móng vuốt rút mấy khối cá khô nhỏ đến trước người, mặt hướng ra ngoài ăn. Như vậy nàng có thể vừa ăn cá khô lại có thể vừa mở cửa là đào tẩu liền.
Tiếng kêu của nàng làm cho Tống Ngôn biết ở trong đó thực sự là con mèo.
Hắn vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Sợ hãi thì không cần phải nói, vì từ nhỏ bị một con mèo đen dọa bệnh một lần, hắn gặp mèo đều vòng qua đường khác mà đi, nhượng bộ lui binh, phẫn nộ thì lại là vì con mèo này cũng quá lớn mật quá vô sỉ, đã bị người phát hiện, nó lại vẫn dám trốn bên trong ăn vụng?
Tống Ngôn hổn hển, cố lấy hết dũng khí dùng cây gậy trúc khèo nhẹ cánh cửa, lập cập một chút, trong nháy mắt liền đem cánh cửa mở lớn.
"Meo..."
Lỗ Lỗ gặm đến phân nửa cá khô theo trong miệng rớt xuống, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm cây gậy trúc mà tiên sinh cầm, không rõ hắn đây là muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời lại đã quên chạy trốn.
Mà trong mắt Tống Ngôn, một con mèo trắng to mọng ngồi chồm hổm trong ngăn tủ, không nhúc nhích nhìn hắn, trời thần, dường như căn bản không đem hắn để vào trong mắt. Hắn nắm chặt cây gậy trúc lui về phía sau một bước, ngay sau đó, ánh mắt rơi xuống dưới chân con mèo. Chỗ đó, cá khô mỹ vị của hắn, hắn chỉ mỗi ngày cho mình cùng cho học trò hai khối cá khô nhỏ, còn chưa được phân nửa, đều là bị mèo trắng ăn hết.
Thế là, qua nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên không có xoay người bỏ chạy, mà là nắm cây gậy trúc hung hăng hướng mèo trắng bụng tròn vo đâm qua.
"Meo!"
Lỗ Lỗ ăn quá nhiều, nên phản ứng chậm chạm, lập tức bị Tống Ngôn dồn tới trong tủ. Lúc Tống Ngôn nghe thấy mèo kêu tay có run một chút, cây gậy trúc phút chốc hơi lệch, trượt qua bộ lông bóng mượt của Lỗ Lỗ, bằng không Lỗ Lỗ chỉ sợ không bảo vệ nỗi cái cái bụng căng tròn.
"Meo..."
Lỗ Lỗ lại sợ đau, cũng không dám nhìn Tống Ngôn nữa, nhảy mạnh qua cây gậy trúc trước người, nhanh như chớp chạy ra cửa. Meo ô, tiên sinh vẫn là hung dữ như vậy, đối với người dữ, đối mèo dữ! Chờ xem, lần tới lúc biến thành mèo, nàng muốn đi qua ăn vụng, sẽ ăn sạch hắn, tức chết hắn!
Nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, gã tiên sinh vừa rồi còn thủ đoạn độc ác, lúc này lại ngã ngồi trên ghế, sắc mặt cơ hồ so với lông nàng còn muốn trắng hơn.
Mặc dù bị đâm một chút, Lỗ Lỗ vẫn là rất cảm thấy mỹ mãn, một hơi ăn nhiều cá như vậy, thực sự là hưởng thụ a!
Chỉ là tiếp đến nên đi đâu thì tốt?
Cố Tam? Lỗ Lỗ biết nhà cây Cố Tam chỗ nào, nhưng nàng không muốn đi tìm hắn, cái tên vô lại kia làm cho nàng đợi trắng cả buổi tối, nàng không bao giờ nghĩ tới hắn nữa. Thường Ngộ? Ai da, vốn nàng là nghĩ tới đi tìm hắn, nhưng tiếng gầm lúc sáng sớm đã làm Lỗ Lỗ hiểu ra, Thường Ngộ không thích hiện thân mèo của nàng. Tiên sinh là chỗ không thể đến, nàng mới thoát ra mà. Kia trừ Lâm phủ, rốt cuộc còn có chỗ nào...
Bùi Sách!
Mắt mèo Lỗ Lỗ sáng lên! Nàng thế nào lại quên Bùi Sách? Mặc dù từ khi nàng trở về theo lão tộc trưởng, mỗi lần gặp mặt Bùi Sách tươi cười cũng có điểm kỳ quái, nhưng đêm đó lúc Bùi Sách tắm lông cho nàng, hắn cười đến dễ thương, động tác cũng đặc biệt ôn nhu, khiến cho nàng hết sức thoải mái!
"Meo..."
Lỗ Lỗ vui vẻ chạy ra Lâm phủ, nhắm thẳng hướng Bùi phủ cách đó không xa mà đi.
Tới tường ngoài viện Bùi phủ, Lỗ Lỗ thoáng nghỉ ngơi một hồi, vừa ăn quá nhiều, giờ cái bụng có chút nặng. Nằm bò ra, chờ thân thể khôi phục khí lực, lúc xác định có thể nhảy lên tường, Lỗ Lỗ tự khuyến khích mình kêu lên hai tiếng, rồi lui về phía sau mấy bước nhảy phốc lên!
"Meo!" Không xong, còn thiếu chút nữa!
Lỗ Lỗ dùng sức treo ở đầu tường, chân sau đạp đạp một hồi, rốt cuộc bò lên. Nàng nằm bò trên tường thở dốc, thở gấp thở gấp, chợt nghe một trận tiếng bước chân, hướng mắt vừa nhìn, liền thấy Bùi Sách chính từ đằng xa đi tới.
Nguyên tới nơi này là hoa viên Bùi gia, Lỗ Lỗ thở phì phò nghĩ, sau đó nhìn Bùi sách càng ngày càng gần phát ngốc. Hôm nay hắn mặc một thân áo sam màu xanh trúc, bên hông đeo thắc lưng đính ngọc thạch, lấp lóe thật chói mắt.
Chờ một chút, hắn là đến tìm nàng sao?
Lỗ Lỗ đột nhiên có chút khẩn trương, nàng đứng lên, đi đến tường mà nam nhân đang đứng kêu một tiếng.
Bùi Sách không chớp mắt nhìn chăm chú mèo trắng. Màu lông trắng muốt, mắt nâu, tiếng meo dễ nghe kia, cử chỉ thần thái linh động, trừ mập một chút, so với mèo con mà hắn tâm tâm niệm niệm kia giống nhau như đúc.
"Xuống, ta đón ngươi." Bùi Sách thấp thỏm vươn tay, thấp giọng nói, ánh mắt ẩn hàm chờ mong. Con mèo kia nghe hiểu được tiếng người.
"Meo..." Lỗ Lỗ đi về phía trước, nhìn chuẩn cánh tay ấp áp của nam nhân, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Thật đói...
Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Lỗ Lỗ khi nàng tỉnh lại, sau đó nàng mới phát hiện trời đã sáng, mặt trăng đã lặng, mà Cố Tam vẫn chưa có tới đón nàng.
Trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, thật giống như năm ấy Thu Thu được theo tộc trưởng đi chơi, Lỗ Lỗ nói nàng ấy hái cho mình những đóa hoa thơm thơm đỏ thẫm như lần trước nàng ấy mang về. Thu Thu đáp ứng thật tốt nhưng khi trở về lại nói là nàng ấy đã quên hái rồi. Lúc đó Lỗ Lỗ rất thất vọng, nhưng bởi vì tới giờ ăn tối trong tộc, nàng đảo mắt liền quên chuyện đóa hoa.
Hiện cũng giống như vậy, Lỗ Lỗ không nghĩ Cố Tam vì sao chưa có tới, nàng lung lay đuôi, nhảy lên đầu tường Lâm phủ, chuẩn bị đi tìm gì đó ăn.
Nàng thật đói, không có gì quan trọng bằng lấp đầy bụng hết a.
Nhưng khi nàng nhảy lên nóc nhà muốn chạy đến phòng bếp, Lỗ Lỗ đột nhiên nhớ ra, nàng hiện là mèo, nữ đầu bếp chắc chắn sẽ không cho nàng đi vào. Nàng thất vọng dừng bước lại, nhìn về phía hậu viện. Có nên đi tìm Điềm Hạnh các nàng kiếm gì ăn không?
Quên đi, vạn nhất gặp được Thẩm cô cô liền hỏng bét, trước khi Thẩm cô cô rời đi, nàng cũng không muốn trở về.
Lỗ Lỗ chuyển thân, tắm mình trong ánh mặt trời mới lên.
Mặt trời càng lên càng cao, toàn thân ấm áp, híp híp, Lỗ Lỗ đột nhiên mở mắt. Đúng vậy, không thể đi phòng bếp, không thể đi hậu viện, nàng có thể đi tìm tiên sinh a! Chỗ Tiên sinh ít người, hơn nữa, trong phòng khẳng định có rất nhiều cá khô, trước đây nàng không có cách, bây giờ thân thể nàng nhỏ xíu, đi nhất định có thể theo mùi vị tìm được cá khô. Meo meo, nếu như tiên sinh không có ở đó thì tốt rồi, nàng muốn đem toàn bộ cá khô đều ăn hết trong hôm nay luôn, ăn thật no ơi là no luôn.
Nghĩ đến có một đống cá đang vung vẫy chờ mình nàng, Lỗ Lỗ hài lòng kêu hai tiếng, cọ cọ chạy đến phía tây, nhảy xuống mặt đất, chạy thẳng tới Tống Ngôn viện mà đi. Trên đường gặp được cảnh hai gia nhân vội vã, như đang tìm thứ gì đó, Lỗ Lỗ hoảng sợ, không dám tiếp tục trên đường nghênh ngang chạy nữa mà chui vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Dừng lại bên cửa nguyệt, lại thấy tiên sinh cùng Thường Ngộ đứng ngay cửa, Lỗ Lỗ tâm nhảy dựng, cấp tốc vọt đến bên cạnh khóm thúy trúc tùng, trộm nghe bọn hắn nói chuyện.
"Tống tiên sinh, đại tiểu thư hôm nay thân thể khó chịu, khóa học buổi sáng trước hết ngưng lại, chờ đại tiểu thư khôi phục, ta sẽ lại đến báo tiên sinh."
"Được."
Tiên sinh thần sắc nhàn nhạt, nói xong cũng đi trở về, lúc Thường Ngộ quay người đi qua đây, lại là chau mày, hình như bộ dáng rất không cao hứng.
"Meo..."
Lỗ Lỗ nhịn không được thò đầu ra, hướng Thường Ngộ kêu một tiếng.
Nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc, con ngươi dài nhỏ của Thường Ngộ trong nháy mắt sáng lên. Nhưng khi hắn kinh hỉ nhìn sang, phát hiện bên kia không có đại tiểu thư mất tích, chỉ có một con mèo trắng béo bé nhỏ, trong mắt của hắn chỉ còn tia thất vọng, biến hóa thành một tiếng gầm lên: "Cút!"
Lỗ Lỗ sợ đến lông toàn thân đều dựng lên!
Nàng không thể tin nhìn bóng lưng Thường Ngộ rời đi, chỉ có âm thanh băng lãnh cảnh cáo kia vẫn còn vang vọng bên tai.
Khiếp sợ qua đi, Lỗ Lỗ thật đau lòng. Thường Ngộ luôn luôn cười với nàng, vừa rồi hắn dữ như vậy, là không thích thân nàng là mèo sao? Nàng cúi đầu quan sát chính mình, bộ lông đã xẹp xuống, mềm mại thuận mượt, một mảnh cỏ xanh lộ ra tuyết trắng, nàng đem đuôi thoáng đong đưa, lông xù, cũng rất đẹp mắt a. Lỗ Lỗ trăm mối nghi ngờ không lời giải, sau đó nhịn không được nâng chân trước tự sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ vì nàng sáng sớm không có rửa mặt?
Cái ý niệm này làm cho nàng có chút ngượng ngùng, lão giống cái đã dạy các nàng từ nhỏ phải sạch sẽ.
Lỗ Lỗ nằm bò đến trong bụi cỏ, liếm liếm móng vuốt lau lau thay đổi sắc mặt, phải bảo đảm trên mặt, đặc biệt phía dưới mặt không có ghèn, mới lắc đuôi nhảy tới trong Tống Ngôn viện. Không cần nhìn, nàng ngửi thấy như có như không nhàn nhạt mùi cá, vùi đầu đi về phía trước. Lúc đi ngang qua cửa phòng rộng mở, nàng dừng lại nhìn, tiên sinh đang đứng đưa lưng về phía nàng, trong tay là hai gói giấy dầu nhỏ, đổi tới đổi lui. Lỗ Lỗ liếm liếm miệng, không hề dừng lại, cước bộ nhẹ chạy theo hướng gian phòng nồng mùi cá.
Vào phòng, Lỗ Lỗ mới phát hiện, hình như là căn phòng tiên sinh đi ngủ.
Vậy thì thế nào đâu? Chỉ cần có cá khô là được.
Lỗ Lỗ nghe mùi đi tới một ngăn tủ thấp, ngậm tay nắm dùng sức kéo ra bên ngoài. Cửa tủ phát ra một tiếng kẻo kẹt khẽ vang lên, Lỗ Lỗ trong lòng vui vẻ, hàm răng cùng đuôi đồng thời phát lực, cuối cùng đem cửa tủ mở ra. Nồng nặc hương thơm xông vào mũi, Lỗ Lỗ thèm ăn lập tức chảy nước miếng, nhảy vào trong tủ, lại dùng sức đóng cửa lại, bên trong trong nháy mắt một mảnh đen kịt.
"Meo..."
Lỗ Lỗ xoay người, nâng chân mở cái túi kia, cái túi đó lớn bằng nàng lúc đang nằm, nàng trực tiếp nằm trên mặt túi, cắn cá khô bắt đầu ăn, cái đuôi lông xù lúc lắc lung lay lại lắc lắc. Cảm thấy không vui, nàng đang nghĩ tới chuyện không bao giờ biến thành người thân nữa, như vậy sau này nàng liền mỗi ngày chạy đến chỗ tiên sinh ở đây ăn vụng.
Bên kia Tống Ngôn đang trong thính đường đứng một hồi, cuối cùng cảm thấy học trò bệnh có chút kỳ quặc.
Hắn nghĩ tới ngày hôm qua ánh mắt học trò cầu xin hắn, tái nhợt sắc mặt, nàng như vậy sợ Thẩm cô cô, tất là có lý do. Có phải là Thẩm cô cô giáo huấn quá nghiêm ngặt, nàng không chịu nổi trong lòng sợ hãi cùng thân thể dằn vặt, cho nên ngã bệnh hay không?
Đáng tiếc hắn là nam, không thể nhìn... Tống Ngôn nhìn nhìn trong tay bao giấy dầu, nhấc chân hướng phòng ngủ đi đến. Học trò bị bệnh, hắn trước mang một chút thức ăn nàng thích, người ngoài cũng không cách nào nói cái gì.
Song khi hắn đi tới trước phòng ngủ, lại phát hiện cánh cửa tủ mở hé một cái khe. Tống Ngôn biến sắc, hôm nay không gió, cửa không thể tự mình mở, chẳng lẽ là trộm? Ánh mắt của hắn lóe lên, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng bày biện đơn giản, vừa xem hiểu ngay, ngoại trừ hắn, không còn có người ngoài, vậy mà có tiếng xì xèo nhai nuốt.
Tống Ngôn lập tức hướng ngăn tủ có để cá khô mà đi đến. Đáng chết, không phải là chuột đi, hắn khom lưng chuẩn bị mở cửa thì trong nháy mắt đó, vài sợi lông trắng như tuyết rơi vào trong mắt của hắn. Tống Ngôn yên lặng nhìn mấy sợi lông trắng, lông chuột chắc không có dài như vậy, hơn nữa hắn cũng chưa từng thấy chuột trắng. Tên trộm can đảm bên trong kia đang ăn cái gì, cuối cùng là con gì?
Mèo thích ăn cá.
Tống Ngôn sắc mặt trắng bệch, liên tục lui vài bước, nếu không phải đau lòng trong tủ nhiều cá như vậy, hắn đều muốn lập tức rời đi, tùy nó ăn đi được rồi. Cho dù hắn có đem nó đuổi đi, thì túi cá khô kia cũng không cách nào dùng lại a!
Nhưng Tống Ngôn không cam lòng nhường hết tiện nghi cho nó. Cá đó là hắn tự mình câu được, tự tay mình chế biến phơi khô, hắn đã tính toán mình ăn phân nửa và cho học trò ăn phân nửa, về sau lại quyết định nhường phần lớn cho học trò cá khô. Hắn chính là chỉ làm cho học trò ăn, còn con mèo kia có lẽ chỉ là mèo hoang, dựa vào cái gì đến ăn vụng, ăn không phải trả tiền?
Tống Ngôn đi về phía trước hai bước, lại dừng lại, mặt trắng bệch. Trong viện có mấy cây cây gậy trúc, hắn chọn một cây lớn, trở lại đến trong phòng, đứng trước ngăn tủ, một chút lại một chút dùng sức gõ cửa, hi vọng dọa nó chạy ra.
Lúc cửa bị gõ lần đầu tiên, Lỗ Lỗ hoảng sợ. Có phải tiên sinh tới không?
Nàng khẩn trương bất an bò ra khỏi túi, nghĩ thầm một hồi tiên sinh một mở cửa, nàng liền cướp đường mà chạy, nói cái gì cũng không thể bị tiên sinh bắt.
Nhưng nàng tâm càng loạn, đợi nửa ngày, còn phải chịu đựng mùi cá khô hấp dẫn, tiên sinh lại chậm chạp không có hành động nào khác. Lỗ Lỗ mờ mịt kêu một tiếng, có lẽ bên ngoài không phải tiên sinh? Nàng nghĩ nghĩ, dùng móng vuốt rút mấy khối cá khô nhỏ đến trước người, mặt hướng ra ngoài ăn. Như vậy nàng có thể vừa ăn cá khô lại có thể vừa mở cửa là đào tẩu liền.
Tiếng kêu của nàng làm cho Tống Ngôn biết ở trong đó thực sự là con mèo.
Hắn vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Sợ hãi thì không cần phải nói, vì từ nhỏ bị một con mèo đen dọa bệnh một lần, hắn gặp mèo đều vòng qua đường khác mà đi, nhượng bộ lui binh, phẫn nộ thì lại là vì con mèo này cũng quá lớn mật quá vô sỉ, đã bị người phát hiện, nó lại vẫn dám trốn bên trong ăn vụng?
Tống Ngôn hổn hển, cố lấy hết dũng khí dùng cây gậy trúc khèo nhẹ cánh cửa, lập cập một chút, trong nháy mắt liền đem cánh cửa mở lớn.
"Meo..."
Lỗ Lỗ gặm đến phân nửa cá khô theo trong miệng rớt xuống, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm cây gậy trúc mà tiên sinh cầm, không rõ hắn đây là muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời lại đã quên chạy trốn.
Mà trong mắt Tống Ngôn, một con mèo trắng to mọng ngồi chồm hổm trong ngăn tủ, không nhúc nhích nhìn hắn, trời thần, dường như căn bản không đem hắn để vào trong mắt. Hắn nắm chặt cây gậy trúc lui về phía sau một bước, ngay sau đó, ánh mắt rơi xuống dưới chân con mèo. Chỗ đó, cá khô mỹ vị của hắn, hắn chỉ mỗi ngày cho mình cùng cho học trò hai khối cá khô nhỏ, còn chưa được phân nửa, đều là bị mèo trắng ăn hết.
Thế là, qua nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên không có xoay người bỏ chạy, mà là nắm cây gậy trúc hung hăng hướng mèo trắng bụng tròn vo đâm qua.
"Meo!"
Lỗ Lỗ ăn quá nhiều, nên phản ứng chậm chạm, lập tức bị Tống Ngôn dồn tới trong tủ. Lúc Tống Ngôn nghe thấy mèo kêu tay có run một chút, cây gậy trúc phút chốc hơi lệch, trượt qua bộ lông bóng mượt của Lỗ Lỗ, bằng không Lỗ Lỗ chỉ sợ không bảo vệ nỗi cái cái bụng căng tròn.
"Meo..."
Lỗ Lỗ lại sợ đau, cũng không dám nhìn Tống Ngôn nữa, nhảy mạnh qua cây gậy trúc trước người, nhanh như chớp chạy ra cửa. Meo ô, tiên sinh vẫn là hung dữ như vậy, đối với người dữ, đối mèo dữ! Chờ xem, lần tới lúc biến thành mèo, nàng muốn đi qua ăn vụng, sẽ ăn sạch hắn, tức chết hắn!
Nàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, gã tiên sinh vừa rồi còn thủ đoạn độc ác, lúc này lại ngã ngồi trên ghế, sắc mặt cơ hồ so với lông nàng còn muốn trắng hơn.
Mặc dù bị đâm một chút, Lỗ Lỗ vẫn là rất cảm thấy mỹ mãn, một hơi ăn nhiều cá như vậy, thực sự là hưởng thụ a!
Chỉ là tiếp đến nên đi đâu thì tốt?
Cố Tam? Lỗ Lỗ biết nhà cây Cố Tam chỗ nào, nhưng nàng không muốn đi tìm hắn, cái tên vô lại kia làm cho nàng đợi trắng cả buổi tối, nàng không bao giờ nghĩ tới hắn nữa. Thường Ngộ? Ai da, vốn nàng là nghĩ tới đi tìm hắn, nhưng tiếng gầm lúc sáng sớm đã làm Lỗ Lỗ hiểu ra, Thường Ngộ không thích hiện thân mèo của nàng. Tiên sinh là chỗ không thể đến, nàng mới thoát ra mà. Kia trừ Lâm phủ, rốt cuộc còn có chỗ nào...
Bùi Sách!
Mắt mèo Lỗ Lỗ sáng lên! Nàng thế nào lại quên Bùi Sách? Mặc dù từ khi nàng trở về theo lão tộc trưởng, mỗi lần gặp mặt Bùi Sách tươi cười cũng có điểm kỳ quái, nhưng đêm đó lúc Bùi Sách tắm lông cho nàng, hắn cười đến dễ thương, động tác cũng đặc biệt ôn nhu, khiến cho nàng hết sức thoải mái!
"Meo..."
Lỗ Lỗ vui vẻ chạy ra Lâm phủ, nhắm thẳng hướng Bùi phủ cách đó không xa mà đi.
Tới tường ngoài viện Bùi phủ, Lỗ Lỗ thoáng nghỉ ngơi một hồi, vừa ăn quá nhiều, giờ cái bụng có chút nặng. Nằm bò ra, chờ thân thể khôi phục khí lực, lúc xác định có thể nhảy lên tường, Lỗ Lỗ tự khuyến khích mình kêu lên hai tiếng, rồi lui về phía sau mấy bước nhảy phốc lên!
"Meo!" Không xong, còn thiếu chút nữa!
Lỗ Lỗ dùng sức treo ở đầu tường, chân sau đạp đạp một hồi, rốt cuộc bò lên. Nàng nằm bò trên tường thở dốc, thở gấp thở gấp, chợt nghe một trận tiếng bước chân, hướng mắt vừa nhìn, liền thấy Bùi Sách chính từ đằng xa đi tới.
Nguyên tới nơi này là hoa viên Bùi gia, Lỗ Lỗ thở phì phò nghĩ, sau đó nhìn Bùi sách càng ngày càng gần phát ngốc. Hôm nay hắn mặc một thân áo sam màu xanh trúc, bên hông đeo thắc lưng đính ngọc thạch, lấp lóe thật chói mắt.
Chờ một chút, hắn là đến tìm nàng sao?
Lỗ Lỗ đột nhiên có chút khẩn trương, nàng đứng lên, đi đến tường mà nam nhân đang đứng kêu một tiếng.
Bùi Sách không chớp mắt nhìn chăm chú mèo trắng. Màu lông trắng muốt, mắt nâu, tiếng meo dễ nghe kia, cử chỉ thần thái linh động, trừ mập một chút, so với mèo con mà hắn tâm tâm niệm niệm kia giống nhau như đúc.
"Xuống, ta đón ngươi." Bùi Sách thấp thỏm vươn tay, thấp giọng nói, ánh mắt ẩn hàm chờ mong. Con mèo kia nghe hiểu được tiếng người.
"Meo..." Lỗ Lỗ đi về phía trước, nhìn chuẩn cánh tay ấp áp của nam nhân, nhẹ nhàng nhảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.