Chương 3: Mùi thịt
Tiếu Giai Nhân
14/01/2017
Mai trấn có tên gọi như vậy bởi vì những
vườn mai quanh nó, mà cư dân nơi đây phần lớn là các phú hộ trấn trên.
Càng đến gần với vườn mai, sự giàu có của chủ các hộ trạch càng tăng,
trong đó, ngoài Bùi gia thì trang viên của Lâm gia là đáng chú ý nhất.
Lâm viên ngoại rất hòa đồng, là huynh đệ kết nghĩa với Bùi Sách, nhưng hắn không ngờ là vừa tới Bùi trạch, liền nhận được tin dữ.
Hai ngày trước, Lâm viên ngoại bị giặc cướp bắt đi , đến nay tung tích không rõ.
"Giặc cướp còn đến vơ vét tài sản? Đã báo quan chưa?" Hắn ôm mèo con, vừa tiến vào trong vừa hỏi quản gia.
Quản gia mà Bùi lão gia an bài cho tiểu nhi tử là tâm phúc của ông, bây giờ là vườn mai, sau này chính là sản nghiệp Bùi gia, bởi vậy quản gia đối với hắn, cung kính, trung thành và tận tâm có thừa, biết bao nhiêu tin đều báo lại cho hắn, "Bẩm tam thiếu gia, giặc cướp tối hôm qua bắt người, để lại cho thư đòi tiền chuộc cho Lâm gia, trong vòng ba ngày phải giao ra năm ngàn lượng ngân phiếu và không được báo quan, nếu dám có động tĩnh, sẽ lập tức giết người diệt khẩu. Tiểu thiếu gia của Lâm gia năm nay mới mười ba tuổi và cháu trai bà con xa của Lâm viên ngoại, không ai dám tự tiện quyết định, Bạch quản gia sợ để lộ tiếng gió, chỉ nói với ta, còn hỏi người khi nào về, chắc định xin kế sách."
Ba ngày, nói cách khác, nếu đêm mai không giao tiền, Lâm viên ngoại sẽ gặp nguy hiểm?
"Di nương Lâm gia đâu? Nàng nói như thế nào?" Bùi Sách nhíu mày hỏi. Lâm viên ngoại con nối dõi đơn bạc, thê tử mất nhiều năm, bên ngoài không có họ hàng, không có chính thê đích tử, chỉ có Chu di nương sinh được một nhi tử, tuy nói Lâm viên ngoại không có cất nhắc nàng, nhưng hiện nay loại tình huống này, Chu di nương hoàn toàn có thể làm chủ, hoặc là bỏ tiền cứu người, hoặc là báo quan xin giúp đỡ, sao có thể cái gì cũng không làm? Nếu chần chờ, vạn nhất Lâm viên ngoại có chuyện gì ...
Lâm viên ngoại gặp chuyện không may, được lợi nhất chính là mẹ con Chu di nương.
"Đi, ngươi đi báo một tiếng, một hồi ta đi bái phỏng Lâm thiếu gia." Bùi Sách ôm mèo con đi về hướng nội viện.
Quản gia do dự một chút, tiến gần lên, nhỏ giọng nói: "Tam thiếu gia, việc này, chúng ta vẫn là mặc kệ đi? Nếu là Lâm gia bỏ tiền, Lâm viên ngoại đã trở về có thể sẽ tức giận, năm ngàn lượng bạc, dù Lâm gia có nữa tiền, cũng là một khoản tiền lớn, đau cắt thịt a! Nếu như báo quan, một khi giặc cướp động thủ hại người, Chu di nương là có thể đem trách nhiệm đẩy trên người chúng ta, nói chúng ta có ý đồ tới vườn mai của Lâm gia, cố ý hãm hại cô nhi quả phụ bọn họ..."
Vườn mai Lâm gia tuy nhỏ, nhưng thắng ở chỗ tinh xảo, du khách hằng năm đến du ngoạn rất nhiều, nếu có thể cùng Bùi gia vườn mai xác nhập, sinh ý từ việc thưởng mai khi tuyệt đối không chỉ tăng một tầng thôi đâu. Tuy Bùi gia vẫn muốn mua chỗ đó, nhưng Lâm viên ngoại nói cái gì cũng không chịu nhượng lại. Bởi vì đối phương ở huyện Xương Bình có chút danh vọng, Bùi gia không thể cường thủ hào đoạt, nếu không khi chuyện báo lên kinh thành, Bùi gia đại lão gia dù quan lớn hơn nữa, cũng có người không chờ được mà muốn đem hắn kéo xuống đâu. Về sau tam thiếu gia phân công quản lý ở đây, cùng Lâm viên ngoại giao hảo, chuyện này không bàn tới nữa.
"Yên tâm, ta hiểu rõ." Bùi Sách nói xong, tiến vào nội viện.
Quản gia đành phải đi chuẩn bị.
Bùi Sách đem con mèo nhỏ phóng tới trên giường trong phòng, "Ngươi trước ở trong phòng chơi đi, ta rất sẽ trở lại." Trải qua tối hôm qua và trên đường đi tới đây, hắn mơ hồ cảm thấy, mèo con này rất có linh tính. Nó có thể nghe hiểu hắn nói.
Lỗ Lỗ kêu một tiếng, vẫy vẫy đuôi, ngoan ngoãn nắm trên giường mềm . Ban ngày giống đực đều không ngủ được, nàng suy đoán, hắn muốn đi.
Quả nhiên, giống đực kia cười rồi ra ngoài..
Lỗ Lỗ lập tức nhảy xuống giường, trong phòng dạo qua một vòng, phát hiện cửa đóng lại từ bên ngoài, nàng nâng trảo vén vén, đẩy ra một khe hở rồi chạy ra ngoài.
Xung quanh rất yên tĩnh, nàng chỉ tình cờ gặp hai giống cái lớn tuổi, tránh né không làm họ chú ý, rất liền nhảy lên đầu tường.
Gió thổi nhẹ, nàng nhìn thấy dãy núi xa xa, trong lòng liền vui vẻ, nhảy xuống, hướng chỗ đó mà phóng. Có lẽ, cứ theo hướng núi chạy, mình sẽ trở về nhà nha.
Bùi Sách căn bản không biết. Sủng vật hắn nuôi mới không được vài ngày đã bỏ chạy, khi hắn tiến vào phòng, thì thấy Bạch quản gia tiến ra nghênh tiếp.
"Bùi thiếu gia, lão gia nhà ta gặp chuyện không may, di nương lo lắng thành bệnh, đêm đó tiểu thiếu gia suýt bị bắt cóc đến nay vẫn còn kinh sợ, bây giờ một tấc cũng không rời di nương, không thể đi ra gặp ngài, còn thỉnh ngài thông cảm cho." Bạch quản gia miễn cưỡng cười, mặt mày lộ ra ưu sầu.
Bùi Sách gật gật đầu, "Lâm gia gặp nạn, khó cho mẫu tử bọn hắn. Nếu như thế, không biết Bạch quản gia có tính toán gì không?" Bạch quản gia là tâm phúc của Lâm viên ngoại, cũng là biểu huynh của Chu di nương, lúc trước Chu di nương chính là nhờ đến đây đến cậy nhờ Bạch gia, mới cơ duyên xảo hợp gặp được Lâm viên ngoại, về sau sinh được đứa con trai, gần như thành nửa chủ nhân của Lâm gia. Luận tình nói lý lẽ, Bạch quản gia cũng có quyền phát biểu.
Bạch quản gia thở dài, "Bùi thiếu gia coi trọng ta rồi, Lâm gia ta hầu hạ nhiều năm như vậy, toàn hành sự theo lời của lão gia, bây giờ phát sinh chuyện này, ta thật không biết làm sao, còn muốn nhờ Bùi thiếu gia chỉ điểm cho ta làm thế nào mới phải!"
Rõ ràng là lời nói đùng đẩy.
Bùi Sách nhìn nhiều Bạch quản gia liếc mắt một cái, đạo: "Bùi mỗ còn trẻ, thế nào có thể chỉ điểm cho ngài?"
Bạch quản gia lắc đầu liên tục: "Bùi thiếu gia khách khí, ngài là đường đường là tú tài, kiến thức hơn xa ta, quản gia nho nhỏ này sao có thể sánh bằng, Lâm gia hiện hoang mang lo sợ, báo quan sợ bị thương lão gia tính mạng, giao tiền, năm ngàn lượng bạc, chỉ có thể bán đất, thế nhưng, trong thời gian ngắn bán ra, cho dù có người mua được, chỉ sợ cũng muốn kinh động quan phủ, ai..."
Muốn buôn bán đất đai, cần phải có dấu mộc của huyện nha, nếu giá trị đất lớn, cần phải chủ hộ tự mình đến để đồng ý, đến lúc đó chuyện Lâm viên ngoại gặp nạn không còn giấu giếm được nữa. Nhưng lời Bạch quản gia nói, Bùi Sách nửa câu cũng không tin được.
Lâm gia tuy độc đinh mấy đời nhưng ba đời là đại phú, sở hữu ruộng tốt ngàn mẫu, núi và vườn mai quý hiếm, tích lũy bao năm, năm ngàn lượng lẽ nào lấy không ra ?
"Không biết trong phủ còn thiếu bao nhiêu? Bùi mỗ chỗ đó còn có ít để dành, tự nguyện góp chút sức."
"Bùi thiếu gia cũng đồng ý giao tiền?" Bạch quản gia coi như bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bùi Sách.
Bùi Sách không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Trước cứu được Lâm viên ngoại trở về mới là quan trọng nhất."
Bạch quản gia như trút được gánh nặng, thẳng lưng cấp thiết nói: "Đa tạ hảo tâm của Bùi thiếu gia, có những lời này của ngài, ta sẽ không có cố kỵ. Kỳ thực Lâm gia còn có chút đồ cổ tranh chữ, trước bởi vì không có chủ ý, không dám sử dụng, hiện ta lập tức đi hồi bẩm di nương cùng thiếu gia, bán những thứ ấy, hẳn là có thể đủ số năm nghìn, nếu không đủ, sợ rằng còn phải đến mượn của quý phủ. Sự tình khẩn cấp, vậy Bùi thiếu gia đi thong thả, ta vào trong báo lại."
Nói xong, thân thủ tiễn khách.
Bùi Sách đứng dậy khỏi ghế, vừa đi ra vừa hỏi: "Ngày mai khi nào đi giao tiền? Địa điểm? Xác định giao tiền thì đối phương liền sẽ thả người sao?"
"Bùi thiếu gia, không phải ta không muốn nói cho ngài, nhưng đối phương đã dặn không thể cho người ngoài biết được. Về phần thả người, chúng ta giao bạc, hẳn là có thể chuộc lão gia đi? Đây chính là năm ngàn lượng a!"
"Chỉ mong." Bùi Sách liếc hắn một cái thật sâu, xoay người đi thẳng.
Bạch quản gia nhìn Bùi Sách ly khai, hừ lạnh một tiếng, đóng cửa cửa lớn, không nhanh không chậm đi nội viện.
Chu di nương sớm đứng ở cửa chờ , thoáng nhìn thấy bóng người, vội vã nhào tới, lo lắng hỏi: "Thế nào? Không làm Bùi thiếu gia kia nhìn ra manh mối gì chứ?"
Bạch quản gia nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng của nàng, đắc ý trấn an nói: "Yên tâm đi, hắn còn khuyên ta giao tiền đó. Ngươi chờ đi, ta sẽ vờ làm lớn một chút, ngày mai đem mang thi thể của lão ta về, rồi nói thổ phỉ đã sớm giết người diệt khẩu, cướp hết tiền xong rồi chạy."
Chu di nương vẫn là rất lo lắng: "Vạn nhất hắn chưa chết làm sao bây giờ?"
"Với bộ xương già của lão, ba ngày ba đêm không ăn không uống, có thể không chết sao? Dù cho hắn chưa chết, ta làm một chút tiễn hắn về tây thiên là được." Bạch quản gia với ánh mắt hung tàn nói. Lão đầu tử ngủ với nữ nhân của hắn mười mấy năm, sắp về trời rồi mà còn thu lưu cháu trai bà con xa, còn định phân hắn một chút gia sản! Hừ, nếu không phải là sợ bị người khác nghi ngờ hắn và Chu di nương, cũng không lấy cớ lão già kia ngoài ý muốn bỏ mạng ngoài, còn nữa nếu không phải sợ người khác phát hiện, hắn đã giết lão ta từ lâu rồi, còn cần phải dựng chuyện như thế này nữa sao! Hiện được rồi, đói bụng ba ngày, rõ ràng là chuyện giặc cướp hay làm, còn có Bùi Sách làm nhân chứng cho việc này. Ngày mai hắn chỉ cần thuận lý thành chương mang cỗ thi thể trở về. Lão gia hỏa vừa chết, tự nhiên quyền kế thừa sẽ nằm trên tay tiểu thiếu gia duy nhất của phủ, đến khi đó hắn có thể lén nhận lại con mình rồi.
Chu di nương ánh mắt lóe lóe, cuối cùng chỉ nói: "Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng làm cho người khác nhìn thấy."
"Ân, ngoan ngoãn chờ xem, đêm nay để cửa cho ta." Bạch quản gia lặng lẽ nhéo nhéo nàng ngực, ái muội nói.
Chu di nương mềm cả người, đôi mắt đẹp chuyển động trừng hắn liếc mắt một cái, xoay người đi về phòng, nhi tử còn ngủ, nàng phải tìm cớ đưa hắn sang phòng khác..
Bạch quản gia hứng thú nhìn thân ảnh lay động của nàng lúc lâu, sau đó mới chạy đi tới khố phòng.
Bất tri bất giác trời tối dần.
Bạch quản gia theo hiệu cầm đồ trở về, chạy tới phòng của Chu di nương lăn lộn. Bùi Sách một bên lo lắng Lâm viên ngoại, một bên phái người trong phủ tìm kiếm mèo con của hắn. Mà Lỗ Lỗ chạy một hơi theo buổi trưa đến hoàng hôn, rốt cuộc cũng chạy tới ngọn núi tưởng gần mà lại rất xa kia. Nàng ngã trong bụi cỏ thở hổn hển một trận, tiếp tục hướng trong núi chạy.
Đói quá đi, rất muốn ăn gì đó a.
Chạy chạy, đột nhiên ngửi được mùi thịt thật mê người.
"Meo..." Nàng vô lực gọi, cúi người phục trong bụi cỏ, len lén đánh hơi tìm phương hướng mùi thịt.
Càng đến gần, nàng nghe được tiếng lửa cháy lốp bốp càng rõ.
Nước bọt chảy ra, nàng theo trong bụi cỏ thò đầu ra, phát hiện trên đống lửa, có nhánh cây ghim con gà rừng bóng mỡ, thơm quá.
Nàng ngăn lại xúc động muốn chạy tới đó, quay đầu quan sát một vòng, chần chờ giây lát, xác định bốn phía không có người, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đi tới, vừa đi vừa cẩn thận cảnh giác.
Nàng di chuyển quanh đố lửa ba vòng, sau lại nhịn không được, nâng trảo đạp vào cành cây.
Cành cây giật giật, thế nhưng không có ngã xuống.
Lỗ Lỗ nóng ruột, lại sợ sẽ ngã vào đống lửa, chỉ có thể tiếp tục dùng một cái móng vuốt đẩy.
Ta đẩy, meo! Ngã xuống a, meo! ...
Sau khi cành cây ngã xuống, Lỗ Lỗ xoay quanh vui vẻ, cúi đầu cắn cành cây, dùng sức ra bên ngoài kéo.
"Súc sinh đâu ra lại dám ăn vụng gà rừng của ta hả?"
Đột nhiên bị nắm ở gáy, cả thân thể bay lên, Lỗ Lỗ mở to mắt, khiếp sợ nhìn giống đực đối diện .
Hắn lõa lồng ngực, trừ bên hông, cũng không mang xiêm y kỳ quái, hơn nữa hắn rất cao lại còn vừa đen vừa vạm vỡ, không giống những giống đực vừa trắng vừa gầy kia.
Chẳng lẽ hắn cũng là thú tộc?
"Meo..." Lỗ Lỗ hưng phấn theo hắn chào hỏi.
Cố Tam sửng sốt, hình như hắn nhìn thấy sự cao hứng trên mặt của mèo con?
Lâm viên ngoại rất hòa đồng, là huynh đệ kết nghĩa với Bùi Sách, nhưng hắn không ngờ là vừa tới Bùi trạch, liền nhận được tin dữ.
Hai ngày trước, Lâm viên ngoại bị giặc cướp bắt đi , đến nay tung tích không rõ.
"Giặc cướp còn đến vơ vét tài sản? Đã báo quan chưa?" Hắn ôm mèo con, vừa tiến vào trong vừa hỏi quản gia.
Quản gia mà Bùi lão gia an bài cho tiểu nhi tử là tâm phúc của ông, bây giờ là vườn mai, sau này chính là sản nghiệp Bùi gia, bởi vậy quản gia đối với hắn, cung kính, trung thành và tận tâm có thừa, biết bao nhiêu tin đều báo lại cho hắn, "Bẩm tam thiếu gia, giặc cướp tối hôm qua bắt người, để lại cho thư đòi tiền chuộc cho Lâm gia, trong vòng ba ngày phải giao ra năm ngàn lượng ngân phiếu và không được báo quan, nếu dám có động tĩnh, sẽ lập tức giết người diệt khẩu. Tiểu thiếu gia của Lâm gia năm nay mới mười ba tuổi và cháu trai bà con xa của Lâm viên ngoại, không ai dám tự tiện quyết định, Bạch quản gia sợ để lộ tiếng gió, chỉ nói với ta, còn hỏi người khi nào về, chắc định xin kế sách."
Ba ngày, nói cách khác, nếu đêm mai không giao tiền, Lâm viên ngoại sẽ gặp nguy hiểm?
"Di nương Lâm gia đâu? Nàng nói như thế nào?" Bùi Sách nhíu mày hỏi. Lâm viên ngoại con nối dõi đơn bạc, thê tử mất nhiều năm, bên ngoài không có họ hàng, không có chính thê đích tử, chỉ có Chu di nương sinh được một nhi tử, tuy nói Lâm viên ngoại không có cất nhắc nàng, nhưng hiện nay loại tình huống này, Chu di nương hoàn toàn có thể làm chủ, hoặc là bỏ tiền cứu người, hoặc là báo quan xin giúp đỡ, sao có thể cái gì cũng không làm? Nếu chần chờ, vạn nhất Lâm viên ngoại có chuyện gì ...
Lâm viên ngoại gặp chuyện không may, được lợi nhất chính là mẹ con Chu di nương.
"Đi, ngươi đi báo một tiếng, một hồi ta đi bái phỏng Lâm thiếu gia." Bùi Sách ôm mèo con đi về hướng nội viện.
Quản gia do dự một chút, tiến gần lên, nhỏ giọng nói: "Tam thiếu gia, việc này, chúng ta vẫn là mặc kệ đi? Nếu là Lâm gia bỏ tiền, Lâm viên ngoại đã trở về có thể sẽ tức giận, năm ngàn lượng bạc, dù Lâm gia có nữa tiền, cũng là một khoản tiền lớn, đau cắt thịt a! Nếu như báo quan, một khi giặc cướp động thủ hại người, Chu di nương là có thể đem trách nhiệm đẩy trên người chúng ta, nói chúng ta có ý đồ tới vườn mai của Lâm gia, cố ý hãm hại cô nhi quả phụ bọn họ..."
Vườn mai Lâm gia tuy nhỏ, nhưng thắng ở chỗ tinh xảo, du khách hằng năm đến du ngoạn rất nhiều, nếu có thể cùng Bùi gia vườn mai xác nhập, sinh ý từ việc thưởng mai khi tuyệt đối không chỉ tăng một tầng thôi đâu. Tuy Bùi gia vẫn muốn mua chỗ đó, nhưng Lâm viên ngoại nói cái gì cũng không chịu nhượng lại. Bởi vì đối phương ở huyện Xương Bình có chút danh vọng, Bùi gia không thể cường thủ hào đoạt, nếu không khi chuyện báo lên kinh thành, Bùi gia đại lão gia dù quan lớn hơn nữa, cũng có người không chờ được mà muốn đem hắn kéo xuống đâu. Về sau tam thiếu gia phân công quản lý ở đây, cùng Lâm viên ngoại giao hảo, chuyện này không bàn tới nữa.
"Yên tâm, ta hiểu rõ." Bùi Sách nói xong, tiến vào nội viện.
Quản gia đành phải đi chuẩn bị.
Bùi Sách đem con mèo nhỏ phóng tới trên giường trong phòng, "Ngươi trước ở trong phòng chơi đi, ta rất sẽ trở lại." Trải qua tối hôm qua và trên đường đi tới đây, hắn mơ hồ cảm thấy, mèo con này rất có linh tính. Nó có thể nghe hiểu hắn nói.
Lỗ Lỗ kêu một tiếng, vẫy vẫy đuôi, ngoan ngoãn nắm trên giường mềm . Ban ngày giống đực đều không ngủ được, nàng suy đoán, hắn muốn đi.
Quả nhiên, giống đực kia cười rồi ra ngoài..
Lỗ Lỗ lập tức nhảy xuống giường, trong phòng dạo qua một vòng, phát hiện cửa đóng lại từ bên ngoài, nàng nâng trảo vén vén, đẩy ra một khe hở rồi chạy ra ngoài.
Xung quanh rất yên tĩnh, nàng chỉ tình cờ gặp hai giống cái lớn tuổi, tránh né không làm họ chú ý, rất liền nhảy lên đầu tường.
Gió thổi nhẹ, nàng nhìn thấy dãy núi xa xa, trong lòng liền vui vẻ, nhảy xuống, hướng chỗ đó mà phóng. Có lẽ, cứ theo hướng núi chạy, mình sẽ trở về nhà nha.
Bùi Sách căn bản không biết. Sủng vật hắn nuôi mới không được vài ngày đã bỏ chạy, khi hắn tiến vào phòng, thì thấy Bạch quản gia tiến ra nghênh tiếp.
"Bùi thiếu gia, lão gia nhà ta gặp chuyện không may, di nương lo lắng thành bệnh, đêm đó tiểu thiếu gia suýt bị bắt cóc đến nay vẫn còn kinh sợ, bây giờ một tấc cũng không rời di nương, không thể đi ra gặp ngài, còn thỉnh ngài thông cảm cho." Bạch quản gia miễn cưỡng cười, mặt mày lộ ra ưu sầu.
Bùi Sách gật gật đầu, "Lâm gia gặp nạn, khó cho mẫu tử bọn hắn. Nếu như thế, không biết Bạch quản gia có tính toán gì không?" Bạch quản gia là tâm phúc của Lâm viên ngoại, cũng là biểu huynh của Chu di nương, lúc trước Chu di nương chính là nhờ đến đây đến cậy nhờ Bạch gia, mới cơ duyên xảo hợp gặp được Lâm viên ngoại, về sau sinh được đứa con trai, gần như thành nửa chủ nhân của Lâm gia. Luận tình nói lý lẽ, Bạch quản gia cũng có quyền phát biểu.
Bạch quản gia thở dài, "Bùi thiếu gia coi trọng ta rồi, Lâm gia ta hầu hạ nhiều năm như vậy, toàn hành sự theo lời của lão gia, bây giờ phát sinh chuyện này, ta thật không biết làm sao, còn muốn nhờ Bùi thiếu gia chỉ điểm cho ta làm thế nào mới phải!"
Rõ ràng là lời nói đùng đẩy.
Bùi Sách nhìn nhiều Bạch quản gia liếc mắt một cái, đạo: "Bùi mỗ còn trẻ, thế nào có thể chỉ điểm cho ngài?"
Bạch quản gia lắc đầu liên tục: "Bùi thiếu gia khách khí, ngài là đường đường là tú tài, kiến thức hơn xa ta, quản gia nho nhỏ này sao có thể sánh bằng, Lâm gia hiện hoang mang lo sợ, báo quan sợ bị thương lão gia tính mạng, giao tiền, năm ngàn lượng bạc, chỉ có thể bán đất, thế nhưng, trong thời gian ngắn bán ra, cho dù có người mua được, chỉ sợ cũng muốn kinh động quan phủ, ai..."
Muốn buôn bán đất đai, cần phải có dấu mộc của huyện nha, nếu giá trị đất lớn, cần phải chủ hộ tự mình đến để đồng ý, đến lúc đó chuyện Lâm viên ngoại gặp nạn không còn giấu giếm được nữa. Nhưng lời Bạch quản gia nói, Bùi Sách nửa câu cũng không tin được.
Lâm gia tuy độc đinh mấy đời nhưng ba đời là đại phú, sở hữu ruộng tốt ngàn mẫu, núi và vườn mai quý hiếm, tích lũy bao năm, năm ngàn lượng lẽ nào lấy không ra ?
"Không biết trong phủ còn thiếu bao nhiêu? Bùi mỗ chỗ đó còn có ít để dành, tự nguyện góp chút sức."
"Bùi thiếu gia cũng đồng ý giao tiền?" Bạch quản gia coi như bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bùi Sách.
Bùi Sách không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Trước cứu được Lâm viên ngoại trở về mới là quan trọng nhất."
Bạch quản gia như trút được gánh nặng, thẳng lưng cấp thiết nói: "Đa tạ hảo tâm của Bùi thiếu gia, có những lời này của ngài, ta sẽ không có cố kỵ. Kỳ thực Lâm gia còn có chút đồ cổ tranh chữ, trước bởi vì không có chủ ý, không dám sử dụng, hiện ta lập tức đi hồi bẩm di nương cùng thiếu gia, bán những thứ ấy, hẳn là có thể đủ số năm nghìn, nếu không đủ, sợ rằng còn phải đến mượn của quý phủ. Sự tình khẩn cấp, vậy Bùi thiếu gia đi thong thả, ta vào trong báo lại."
Nói xong, thân thủ tiễn khách.
Bùi Sách đứng dậy khỏi ghế, vừa đi ra vừa hỏi: "Ngày mai khi nào đi giao tiền? Địa điểm? Xác định giao tiền thì đối phương liền sẽ thả người sao?"
"Bùi thiếu gia, không phải ta không muốn nói cho ngài, nhưng đối phương đã dặn không thể cho người ngoài biết được. Về phần thả người, chúng ta giao bạc, hẳn là có thể chuộc lão gia đi? Đây chính là năm ngàn lượng a!"
"Chỉ mong." Bùi Sách liếc hắn một cái thật sâu, xoay người đi thẳng.
Bạch quản gia nhìn Bùi Sách ly khai, hừ lạnh một tiếng, đóng cửa cửa lớn, không nhanh không chậm đi nội viện.
Chu di nương sớm đứng ở cửa chờ , thoáng nhìn thấy bóng người, vội vã nhào tới, lo lắng hỏi: "Thế nào? Không làm Bùi thiếu gia kia nhìn ra manh mối gì chứ?"
Bạch quản gia nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng mịn màng của nàng, đắc ý trấn an nói: "Yên tâm đi, hắn còn khuyên ta giao tiền đó. Ngươi chờ đi, ta sẽ vờ làm lớn một chút, ngày mai đem mang thi thể của lão ta về, rồi nói thổ phỉ đã sớm giết người diệt khẩu, cướp hết tiền xong rồi chạy."
Chu di nương vẫn là rất lo lắng: "Vạn nhất hắn chưa chết làm sao bây giờ?"
"Với bộ xương già của lão, ba ngày ba đêm không ăn không uống, có thể không chết sao? Dù cho hắn chưa chết, ta làm một chút tiễn hắn về tây thiên là được." Bạch quản gia với ánh mắt hung tàn nói. Lão đầu tử ngủ với nữ nhân của hắn mười mấy năm, sắp về trời rồi mà còn thu lưu cháu trai bà con xa, còn định phân hắn một chút gia sản! Hừ, nếu không phải là sợ bị người khác nghi ngờ hắn và Chu di nương, cũng không lấy cớ lão già kia ngoài ý muốn bỏ mạng ngoài, còn nữa nếu không phải sợ người khác phát hiện, hắn đã giết lão ta từ lâu rồi, còn cần phải dựng chuyện như thế này nữa sao! Hiện được rồi, đói bụng ba ngày, rõ ràng là chuyện giặc cướp hay làm, còn có Bùi Sách làm nhân chứng cho việc này. Ngày mai hắn chỉ cần thuận lý thành chương mang cỗ thi thể trở về. Lão gia hỏa vừa chết, tự nhiên quyền kế thừa sẽ nằm trên tay tiểu thiếu gia duy nhất của phủ, đến khi đó hắn có thể lén nhận lại con mình rồi.
Chu di nương ánh mắt lóe lóe, cuối cùng chỉ nói: "Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng làm cho người khác nhìn thấy."
"Ân, ngoan ngoãn chờ xem, đêm nay để cửa cho ta." Bạch quản gia lặng lẽ nhéo nhéo nàng ngực, ái muội nói.
Chu di nương mềm cả người, đôi mắt đẹp chuyển động trừng hắn liếc mắt một cái, xoay người đi về phòng, nhi tử còn ngủ, nàng phải tìm cớ đưa hắn sang phòng khác..
Bạch quản gia hứng thú nhìn thân ảnh lay động của nàng lúc lâu, sau đó mới chạy đi tới khố phòng.
Bất tri bất giác trời tối dần.
Bạch quản gia theo hiệu cầm đồ trở về, chạy tới phòng của Chu di nương lăn lộn. Bùi Sách một bên lo lắng Lâm viên ngoại, một bên phái người trong phủ tìm kiếm mèo con của hắn. Mà Lỗ Lỗ chạy một hơi theo buổi trưa đến hoàng hôn, rốt cuộc cũng chạy tới ngọn núi tưởng gần mà lại rất xa kia. Nàng ngã trong bụi cỏ thở hổn hển một trận, tiếp tục hướng trong núi chạy.
Đói quá đi, rất muốn ăn gì đó a.
Chạy chạy, đột nhiên ngửi được mùi thịt thật mê người.
"Meo..." Nàng vô lực gọi, cúi người phục trong bụi cỏ, len lén đánh hơi tìm phương hướng mùi thịt.
Càng đến gần, nàng nghe được tiếng lửa cháy lốp bốp càng rõ.
Nước bọt chảy ra, nàng theo trong bụi cỏ thò đầu ra, phát hiện trên đống lửa, có nhánh cây ghim con gà rừng bóng mỡ, thơm quá.
Nàng ngăn lại xúc động muốn chạy tới đó, quay đầu quan sát một vòng, chần chờ giây lát, xác định bốn phía không có người, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đi tới, vừa đi vừa cẩn thận cảnh giác.
Nàng di chuyển quanh đố lửa ba vòng, sau lại nhịn không được, nâng trảo đạp vào cành cây.
Cành cây giật giật, thế nhưng không có ngã xuống.
Lỗ Lỗ nóng ruột, lại sợ sẽ ngã vào đống lửa, chỉ có thể tiếp tục dùng một cái móng vuốt đẩy.
Ta đẩy, meo! Ngã xuống a, meo! ...
Sau khi cành cây ngã xuống, Lỗ Lỗ xoay quanh vui vẻ, cúi đầu cắn cành cây, dùng sức ra bên ngoài kéo.
"Súc sinh đâu ra lại dám ăn vụng gà rừng của ta hả?"
Đột nhiên bị nắm ở gáy, cả thân thể bay lên, Lỗ Lỗ mở to mắt, khiếp sợ nhìn giống đực đối diện .
Hắn lõa lồng ngực, trừ bên hông, cũng không mang xiêm y kỳ quái, hơn nữa hắn rất cao lại còn vừa đen vừa vạm vỡ, không giống những giống đực vừa trắng vừa gầy kia.
Chẳng lẽ hắn cũng là thú tộc?
"Meo..." Lỗ Lỗ hưng phấn theo hắn chào hỏi.
Cố Tam sửng sốt, hình như hắn nhìn thấy sự cao hứng trên mặt của mèo con?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.