Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 41: Nghĩa muội

Tiếu Giai Nhân

22/05/2017

Editor: NL

Lúc xe ngựa chạy về tới Lâm phủ là lúc trời gần sáng, là khoảng thời gian các nhà đang chuẩn bị bữa sáng

Bùi Sách nhảy xuống xe ngựa, thấp giọng cùng người gác cổng nói mấy câu.

Người gác cổng mừng rỡ, một bên phái người báo cho Ngô quản gia cùng lão gia, một bên mở rộng cửa lớn, để xe ngựa trực tiếp chạy đi vào, tới thẳng hậu viện.

Bên này Anh Đào và Điềm Hạnh vừa vui mừng phát khóc khi thấy Lỗ Lỗ trở về vừa giúp Lỗ Lỗ thay y phục và trang điểm, bên kia Bùi Sách đi tới phòng Lâm viên ngoại, thấy lão nhân gia cậy mạnh muốn xuống giường, hắn bước lên phía trước đè lại Lâm viên ngoại vai trấn an nói: "Bá phụ đừng nóng vội, Lâm cô nương không có việc gì, hiện tại nha hoàn đang hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, sẽ lập tức tới gặp ngài."

"Khụ khụ, Huệ nương, Huệ nương con bé không sao chứ?" Lâm viên ngoại không thể động đậy, chỉ phải dò hỏi tình huống của Lỗ Lỗ.

Thường Ngộ cũng ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đầy tơ máu bởi vì thức đêm, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Bùi Sách.

Bùi Sách chậm rãi đem lời nghĩ ra từ sớm nói ra "... Bá phụ yên tâm, con đã hỏi Lâm cô nương, sau khi nàng ly khai Lâm phủ liền trở về trong núi, sau đó không biết thế nào liền đi vòng qua vườn mai. Chỉ là, nàng một mình ở bên ngoài lâu như vậy, dù không bị thương nhưng cũng chịu ít khổ. Khi hiền chất phát hiện Lâm cô nương, nàng ấy đang nằm trên mặt đất trải cỏ, vừa nhìn thấy ta, không nói gì khác chỉ kêu đói..." Thanh âm hắn càng ngày càng thấp, không đành lòng.

Nghe đến đây Lâm viên ngoại rất đau lòng. Lỗ Lỗ không phải là con ruột của ông, nhưng một tháng qua, cùng ăn uống, sinh hoạt, trừ khi ông ra ngoài làm việc hoặc Lỗ Lỗ đi học đọc sách, ban ngày Lỗ Lỗ cơ hồ đều dính ở bên cạnh ông. Bất kể là cùng ông học nói hay nghe kể chuyện, hay làm nũng , giận dỗi ông, Lỗ Lỗ luôn đối với ông tự nhiên thân thiết, toàn tâm toàn ý tin tưởng ông, cho ông cảm giác được làm cha, gợi dậy lòng bảo hộ nữa nữ nhi ông. Bởi vì ông suy nghĩ thiếu sót để cho con bé phải chịu khổ, sao ông không buồn chứ?

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

"Cha!"

Lỗ Lỗ chạy như gió tiến vào, thấy Lâm viên ngoại ngồi dựa trên giường, lại ngửi được mùi thuốc, nàng thực tin Anh Đào vừa không có lừa nàng, lão tộc trưởng là thật sinh bệnh rồi! Lỗ Lỗ khóc luôn, mặc kệ trong phòng cũng có ai, cởi giầy trèo lên giường, ngồi cạnh ở Lâm viên ngoại, đang cầm tay ông vừa khóc vừa nói: "Cha, con đã trở về, con không bao giờ nữa len lén bỏ đi nữa, cha đừng lo lắng, nhanh chóng khỏe lên đi!"

Lần trước lão tộc trưởng bệnh nằm mấy ngày mới có thể xuống đất, nàng sợ lắm, bây giờ biết lão tộc trưởng là bởi vì nàng không nói tiếng nào rời nhà mới sinh bệnh, Lỗ Lỗ hối hận lắm a. Nếu biết, nàng sẽ không thèm nghe Cố Tam, Bùi Sách biết nàng là mèo, cũng không có thiêu chết nàng, lão tộc trưởng lại sao có thể hại nàng chứ?

"Huệ nương không khóc, con trở về, cha bệnh thấy khỏe hơn rồi, đừng khóc, đừng cho người ta cười nhạo!" Lâm viên ngoại ho hai tiếng rồi nói, tinh tế quan sát Lỗ Lỗ, sợ con bé không như Bùi Sách nói, bình yên vô sự.

Lỗ Lỗ nghe lời, dụi dụi mắt, nâng đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn.

Bùi Sách cùng Thường Ngộ từ lúc nàng cởi giày lúc liền lui ra gian ngoài, ở trong phòng trừ cha và con gái hai người, cũng chỉ có Anh Đào.

"Cha, Anh Đào cũng khóc mà, không được chê cười con." Nàng thay mình giải thích.



Lâm viên ngoại tự trách, thu lại giọng trêu đùa của mình. Ông tựa ở đầu trên gối đầu giường đặt gần lò sưởi lớn, quan sát kỹ Lỗ Lỗ một hồi, mới sờ sờ đầu của nàng nói: "Huệ nương a, trước đều là cha không tốt, không nên bức con học quy củ..." Nói được một nửa, thấy sắc mặt Lỗ Lỗ chợt tái nhợt liền nói tiếp: "Đừng sợ đừng sợ, cha đã đem Thẩm cô cô đưa đi, sau này không ép con học những thứ kia nữa. Còn đọc sách, nếu con như không thích, cha sẽ không mời Tống tiên sinh nữa. Gì cũng không học, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, cha theo ý con a!"

Vì nói có chút nhanh, thanh âm Lâm viên ngoại nâng lên vài phần. Truyền tới gian ngoài, Bùi Sách cùng Thường Ngộ đều nghe thấy được, chạy vội vào, ngay cả Tống Ngôn vừa đến thăm Lâm viên ngoại, cũng nghe được rõ ràng.

Hắn bước tới, tầm mắt quét qua Bùi Sách và Thường Ngộ một vòng. Khóe môi Bùi Sách nhếch nhếch, rõ ràng là đang chê cười hắn đấy. Về phần quản sự kia, hắn hơi cúi đầu, Tống Ngôn thấy không rõ thần sắc của hắn, nhưng hắn dám lấy một túi cá khô để cược, đối phương tuyệt đối mong chờ Lâm viên ngoại đem hắn đi.

Tống Ngôn trừng Bùi Sách một cái, làm như không nghe thấy lời kia ngồi xuống đối diện Bùi Sách. (liếc yêu ) )

Nhưng trong lòng hắn cũng có chút thấp thỏm, mình nghiêm khắc như vậy, học sinh, hẳn là chán ghét hắn nhiều lắm? Có khi nào đến cá khô cũng không muốn, không cần mình dạy nữa?

Càng kỳ quái là sao hắn lại thấy thấp thỏm chứ? Hắn mới dạy nàng ba ngày thôi, một học sinh ngốc nghếch không hiểu quy củ? Đi thì đi, hôm nay dù cho học sinh giữ hắn, với thái độ không xem trọng mình của Lâm viên ngoại, lát nữa hắn nên chủ động thì hơn. Lâm viên ngoại không nỡ để con gái chịu khổ không muốn hắn dạy, hắn còn ngại dạy đấy! Lúc trước nếu như không phải Bùi Sách quấy rối, Lâm viên ngoại dù có ba lần đến mời, hắn cũng sẽ không đến!

Tống Ngôn càng nghĩ càng giận, mình đã phải lãng phí một túi cá khô đó!

Lỗ Lỗ lại rất cao hứng, vuốt nước mắt nói: "Cha thật đem Thẩm cô cô đưa đi? Con không thích bà ấy, nàng phạt con, phạt phía sau lưng đau lắm!"

Lâm viên ngoại sắc mặt đại biến, "Bà ta thực sự đánh ngươi?"

Lỗ Lỗ gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, bà ấy bảo con ngồi, con vừa mới hơi nhích một chút, bà ấy liền đánh con, đánh rất thật nhiều! Sau đó ở trên lưng con lau gì đó, thơm thơm lạnh lạnh, một hồi liền hết đau. Nên con không thích nàng, cha, cha nói là nói thật, sau này không ép con học quy củ nữa nha?"

Lâm viên ngoại ở trong lòng đem Thẩm cô cô mắng ngàn lần, miệng lại nói: "Không ép nữa, không bao giờ mới tiên sinh nữa. Nhưng Huệ nương cũng phải đáp ứng cha, tương lai có gì không vui con nhất định phải nói với cha, nhất định không một mình bỏ đi vậy nữa, biết không? Con xem con đi lần này, cha lo lắng lắm!"

"Biết biết, con không bao giờ nữa để cha sinh bệnh!" Lỗ Lỗ tựa trên vai Lâm viên ngoại, giọng nghe đau lòng hối hận vừa có chút làm nũng. Cọ một hồi, nàng chợt nhớ tới Tống tiên sinh, chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: "Cha, con thực sự không cần đọc sách?"

Lâm viên ngoại thở dài, "Huệ nương không muốn đọc sách, vậy không đọc."

Lỗ Lỗ đầu gối lên vai Lâm viên ngoại, cầm tóc mình vuốt vuốt: "Con không muốn đọc sách..."

Dù Tống Ngôn cố gắng trần định chính mình nhưng khi nghe thấy giọng nói thanh thúy ngọt ngào nào đó nói ra những lời này, sắc mặt liền đổi, đôi tay đang cầm gói cá khô lặng lẽ nắm chặt lại, vô thức bóp bể cá khô bên trong.

Cùng lúc đó, trong đầu Bùi Sách xuất hiện một suy nghĩ. Nếu Tống Ngôn đi rồi, chính mình tự tiến cử dạy, Lỗ Lỗ nhất định sẽ đồng ý, nhưng mà không biết làm như vậy có ổn hay không...



Thường Ngộ lén đưa mắt nhìn Tống Ngô, thấy sắc mặt hắn xanh đen, trong lòng có chút hả hê. Hắn đã sớm nhìn người này không vừa mắt.

Lỗ Lỗ đương nhiên không biết bên ngoài có ba nam nhân nào đó dựng thẳng tai nghe trộm, nàng tiếp tục nói: "Cha, con không muốn đọc sách, nhưng con muốn ăn cá khô tiên sinh làm a cá.Cha có thế để hắn để ở nhà làm cá khô cho con ăn đi? Giống, giống nữ đầu bếp ấy."

Tống Ngôn không tức giận, cười lạnh. Không tồi, trốn nhà một chuyến, học được thế nào là nhất cử lưỡng tiện, dám nghĩ ai cũng như nàng, ngực lớn mà không não à?

Lâm viên ngoại dĩ nhiên không để cho Tống Ngôn thất vọng, bật cười, bất đắc dĩ vỗ trán nữ nhi nhà mình: “Nha đầu tham ăn, Tống tiên sinh mà nghe được mấy lời này, chắc chắn rời đi ngay? Người ta đường đường là tú tài, có công danh, nếu như con muốn ăn cá khô, nhất định phải cùng hắn đọc sách, chứ không thì đừng nói là mời hắn làm đầu bếp, ngay cả con muốn mua cá khô của người ta, đểu chính là xem thường, Tống tiên sinh khẳng định không đáp ứng. Không cho chu mỏ, nói cho cha nghe, rốt cuộc còn có học hay không?"

Lỗ Lỗ có thể thế nào chứ? Đành giận dỗi lớn tiếng nói: "Học! Cha đừng đưa tiên sinh đi, Con học!"

Lâm viên ngoại cười ha ha.

Tống Ngôn bỗng nhiên cảm thấy chỗ bực bội nào đó trong lòng vì sự giữ lại của Lỗ Lỗ mà biến mất Hắn đứng dậy, ánh mắt lờ mờ có sự đắc ý hướng Bùi Sách cáo từ, sau đó không nhìn đến Thường Ngộ liền ra cửa. Học sinh không sao, hắn không cần lo lắng nữa, ngày mai tiếp tục đi học, nhất định phải dạy nàng thế nào là tôn sư trọng đạo mới được. Nếu không, một ngày nào đó học sinh nhà mình sẽ xem trọng cá khô hơn mình mất.

Lâm viên ngoại tiếp tục trò chuyện với Lỗ Lỗ một hồi, nhớ đến Bùi Sách còn ở bên ngoài, thấp giọng bảo Lỗ Lỗ mang giày đứng lên, sau đó thỉnh Bùi Sách tiến vào.

Lỗ Lỗ vui vẻ, cười hì hì vén rèm cửa lên, ngọt ngào hô gọi "Bùi Sách". Nụ cười vui vẻ thân thiết kia của nàng đối với hắn trước kia và bây giờ có sự khác nhau rất lớn.

Bùi Sách hướng nàng nháy mắt, nhưng mà Lỗ Lỗ sau khi gọi người xong liên buông màn đi ra ngoài, cho nên không thấy.

Bùi Sách không khỏi nhìn về phía Thường Ngộ, thấy hắn mỉm cười đứng thẳng phía sa như mọi ngày, yên tâm, đứng dậy đi vào. Thường Ngộ suy nghĩ không biết Lâm viên ngoại tìm mình việc gì, nên không chú ý lúc xoay người, Thường Ngộ nhìn hắn thâm ý.

"Bá phụ, thế nào,Lâm cô nương không sao, ngài yên tâm rồi chứ?" Vào phòng, Bùi Sách khách khí chào Lỗ Lỗ, sau đó mỉm cười nói chuyện với Lâm viên ngoại.

Lâm viên ngoại tựa ở đầu giường, cảm kích nhìn hắn, "Hiền chất a, lần này may mà con ở vườn mai, nhận ra Huệ nương, nếu không mấy nông dân ở đó nhìn thấy nàng, không biết con bé phải chịu khổ thế nào đâu. Còn có lần trước, may mà có con, cha con chúng ta mới có thể bình an trở về. Nghĩ mãi, bá phụ cảm thấy Huệ nương cùng con có chút duyên phận, bởi vậy mới có thể nhiều lần được con giúp đỡ, con nói xem có đúng hay không?"

Bùi Sách trong lòng vui vẻ, giữa nam nữ còn có thể có duyên phận nào chứ, chẳng lẽ lão nhân gia nghĩ...

Cũng không chờ hắn nói, Lâm viên ngoại nói tiếp: "Hiền chất, trong nhà bá phụ thến ào con hẳn rõ ràng, bá phụ cũng không vòng vo nữa. Bá phụ già rồi, thân thể càng ngày càng yếu, không biết sẽ đi lúc nào. Bá phụ không quan tâm gia tài này, trong lòng ta chỉ bận tâm Huệ nương thôi."

"Tính tình của nó dù có tìm được người ở rể thành thật đến thế nào, nếu không có thân nhân giúp đỡ nàng, lâu dài sẽ vẫn có người khi dễ nó, nói thế nào thì nhân tâm theo thời gian sẽ thay đổi. Bá phụ không còn người thân nào khác, trước giờ cũng chỉ có vãn bối là con thôi. Con là con cháu thế gia, thân phận cao quý, bá phụ không dám trèo cao nhưng hôm nay vẫn muốn mặt dày khẩn cầu con nhận Huệ nương làm nghĩa muội. Con yên tâm, bá phụ không cầu con mọi chuyện chiếu cố chu toàn, chỉ cần con bé có mối quan hệ này, như vậy mặc kệ con ở đâu, người ngoài cũng nể mặt con, cũng không dám bắt nạt Huệ nương quá mức."

Lâm viên ngoại dừng một chút, nhìn Lỗ Lỗ ngốc nghếch nhà mình, nhìn hắn đầy mong mỏi: "Hiền chất, con thấy thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook