Chương 18: Tiên sinh
Tiếu Giai Nhân
14/01/2017
Thanh Mặc một bên ôm bộ trải giường đưa
đến phòng giặt, một bên thắc mắc tự hỏi thiếu gia đi khi nào a! Sau khi
Lâm viên ngoại cùng Lỗ Lỗ dùng bữa sáng, căn dặn nàng mấy câu, liền mang lễ vật chuẩn bị từ sớm cùng Thường Ngộ xuất môn. Tống Ngôn ở Mai trấn
phía bắc diện Tống gia thôn, xe ngựa muốn đi chừng nửa canh giờ.
Lỗ Lỗ rất cao hứng, hôm nay lão tộc trưởng không dặn nàng học nói, nàng có thể trực tiếp về phòng ngủ.
Mặt trời dần lên cao, bên ngoài ngày càng nóng.
Lúc đến Tống gia thôn, Thường Ngộ chậm lại tốc độ, tìm cái lão hán hỏi thăm, rất liền tới của nhà Tống Ngôn."Lão gia, tới."
Lâm viên ngoại xuống xe ngựa, liền thấy trước mắt chỉ có một ngôi nhà. Hàng rào hoa cỏ mọc leo xen kẻ, cao tới thắt lưng, trong viện trái phải là những luống rau trồng theo từng ô gọn gàng, xa xa có thể thấy đậu đũa dưa chuột xen lẫn trên lùm cây xanh mướt. Tiểu viện sạch sẽ ngăn nắp sạch sẽ, trước mái hiên còn trồng hoa hồng, những đoá hoa nở rộ xinh đẹp to bằng cả miệng chén.
Chỉ là, trên cửa phòng lại treo khóa.
"Lão gia, nếu không ta đi phụ cận hỏi thăm một chút, ngài ở trong xe chờ?" Thường Ngộ nhìn sang thôn xóm cách đó không xa, xin chỉ thị.
Lâm viên ngoại lắc đầu, "Không cần. Tống tú tài trầm mặc ít lời, không thích cùng người giao tiếp, sợ là thôn người cũng không biết hành tung của hắn. Bùi Sách đã nói, Tống tú tài thích đi lên thượng nguồn sông để câu cá, chúng ta qua bên kia chờ một chút, gặp được thì tốt, không gặp được, có thể ở nơi yên tĩnh này tản bộ, cũng không tồi."
Thường Ngộ đáp lời, đem ngựa dắt qua một bên cây dương hạ, buộc chặt.
Lâm viên ngoại chắp tay sau lưng chờ đợi, cảm thấy hứng thú quan sát xung quanh phòng nhỏ, nhìn nhìn, ánh mắt dừng ở trên thân nam nhân đang đi ở hướng đông đường nhỏ. Có lẽ là ánh mặt trời quá chói mắt, khuôn mặt hắn ánh lên như bạch ngọc bàn sặc sỡ lóa mắt, khuôn mặt lại là so với Bùi Sách còn muốn tuấn mỹ hơn ba phần, cho dù thô y quần áo trắng cũng không cách nào che lấp phong thái của hắn.
Nhưng Lâm viên ngoại liếc mắt nhìn, liền lập tức dời đi tầm mắt. Vì sao à? Vì ánh mắt của nam nhân này lạnh lẽo vô cùng, nhẹ nhàng quét tới, liền làm cho người ta biết hắn không thích loại ánh mắt kinh diễm này, và trong lòng lại tự hiểu là nhìn như vậy chính là mình đang mạo phạm đối phương..
Đợi hắn đề cần câu và thùng gỗ chuyển quá hàng rào, Lâm viên ngoại bước lên phía trước hai bước, chắp tay nói: " Xin hỏi, Tiểu huynh đệ là Tống tú tài?"
Tống Ngôn cước bộ không ngừng, "Là ta, có việc?" Thanh âm lành lạnh lạnh giữa hè như thế này, nghe qua, ngược lại có chút thoải mái.
Lâm viên ngoại cũng không chần chờ, chậm rãi đi theo hắn đến trước cửa, thừa dịp hắn một tay mở cửa, dùng lời ít mà ý nhiều nói: "Lão phu họ Lâm, nhà ở Mai trấn, hy vọng tiên sinh có thể dạy dỗ cho tiểu nữ trong nhà, mong..."
"Ta không có hứng thú với dạy học, mời ngài về đi." Tống Ngôn đẩy cửa muốn đi vào.
Lâm viên ngoại trong lòng lộp bộp một chút, quả nhiên như Bùi Sách sở liệu, bận bổ sung: "Tống tú tài, lão phu nghe nói ngài tính cách đạm bạc, cũng không muốn quấy rầy, chỉ là tiểu nữ không may, thuở nhỏ bị mèo hoang nuôi nấng, tháng trước mới may mắn được lão phu tìm về, không biết làm sao nàng tuy đã mười ba tuổi, nhưng ngay cả nói chuyện cũng không thể. Lão phu khổ sầu không biết nên dạy dỗ nó thế nào, may mà được ân nhân Bùi Sách Bùi thiếu gia chỉ điểm, nên hôm nay mới đến quấy rầy. Mong rằng Tống tú tài giúp cho tiểu nữ ở nhà, dạy nàng nên người."
"Bùi Sách nói ta có thể dạy?" Tống Ngôn nhíu mày, nghiêng người hỏi.
"Phải, Bùi thiếu gia nhiều lần nói ngài phẩm hạnh cao thượng, không ham danh lợi..."
Tống Ngôn chân mày nhẹ nhấc, mở miệng cắt ngang lời nịnh hót của Lâm viên ngoại, "Được rồi, ta đáp ứng, lão nhân gia mời vào, lệnh ái tình huống cụ thể thế nào, xin nói để ta có thể chuẩn bị."
Lâm viên ngoại vui mừng quá đỗi, liên tục nói cám ơn, quay đầu lại ý bảo Thường Ngộ mang quà tặng tiến vào.
Thường Ngộ cấp tốc từ trên xe ngựa mang xuống quà tặng, theo sau Lâm viên ngoại tiến vào tây phòng, để vào gọn gàng, liền cung kính lui ra ngoài. Ở ngoài cửa, lắng nghe thanh âm lạnh nhạt bên trong phòng, nghĩ đến dung mạo xuất sắc của Tống Ngôn và cảm giác bức người như có như không phát ra, Thường Ngộ cảm thấy có chút nghẹn trong lòng. Hắn phóng nhẹ cước bộ, đi tới dưới mái hiên, nhìn về phía thùng gỗ mà Tống Ngôn vừa mang về.
Bên trong đầy ắp cá, chật cả thùng.
Thường Ngộ ngơ ngẩn, nhiều cá như vậy, Tống Ngôn một người ăn hết được sao? Hay là muốn cầm đi bán lấy tiền?
Hắn còn muốn tiếp tục quan sát nơi ở của Tống Ngôn, người bên trong đã nói xong , Tống Ngôn tiễn khách. Thường Ngộ vội thu tâm tư, sau đó liền đỡ Lâm viên ngoại lên xe, nhìn cũng không nhìn Tống Ngôn, đánh xe rời khỏi, một lúc sau khi xe ròi khỏi, hắn mới quay đầu lại liếc mắt một cái, chỉ là ở cửa hàng rào kia, sớm đã không có bóng người.
Trên đường, Lâm viên ngoại khó có thể kiềm chế hưng phấn trong lòng, mở màn xe trò chuyện với Thường Ngộ, đối với Tống Ngôn khen không dứt miệng.
Thường Ngộ nhịn không được hỏi: "Lão gia, Tống tú tài nhìn cũng là hơn hai mươi, thỉnh hắn dạy đại tiểu thư, có phải hay không, có chút không ổn?" Mai trấn tốt xấu coi như là thị trấn lớn ở phương bắc, cử nhân, tú tài luôn có nhiều, hắn cảm thấy Hồ lão tú tài, lão thành ổn trọng, thích hợp hơn.
Lâm viên ngoại vuốt râu mà cười, nhìn xa xa đồng ruộng nói: "Ngươi nghĩ rằng ta biết sao? Chỉ là đại tiểu thư tình huống đặc thù, mấy lão tú tài đó, đọc nhiều sách nhưng quá theo khuôn phép cũ, có thể dạy dỗ những đứa trẻ hiểu chuyện, còn dạy cho đại tiểu thư, chỉ sợ là không được hai ba ngày sẽ phải bỏ chạy mất, đến lúc đó bọn họ sẽ không tự nhận mình vô năng mà chỉ biết chửi bới đại tiểu thư đần độn không dạy được."
Nói xong, trong lời nói có chút tức giận thoáng qua sau đó ông mới giải thích: "Tú tài trẻ tuổi, nếu là người khác, ta khẳng định không yên lòng, nhưng Tống Ngôn không như vậy, khắp thành phủ hắn nổi danh không gần nữ sắc. Lần trước ta đi phủ thành, liền nghe trong tửu lâu người ta nói, năm đó Tống Ngôn đi phủ thành thi, không biết thế nào bị tri phủ gia tiểu thư nhìn trúng, vừa gặp đã thương. Đợi kỳ thi kết thúc, Tống Ngôn đỗ đầu, tri phủ đại nhân cố ý mở tiệc chiêu đãi mười người đỗ đầu, đối bên ngoài nói là chúc mừng, kì thực là muốn kiếm cớ cùng ngỏ ý với Tống Ngôn. Tống Ngôn một lời từ chối, tiểu thư kia không cam lòng, liền muốn tiên hạ thủ vi cường, ai, thật là có thiếu giáo dưỡng."
Thường Ngộ cũng rất xem thường tiểu thư kia, Tống Ngôn không phải là sinh ra tiểu bạch kiểm sao, gì mà ái mộ dữ vậy, lãng phí chính mình? Nông cạn!
Hắn cầm roi ngựa, tiếp tục nghe.
Lâm viên ngoại thanh âm lại vui mừng lại tiếc hận: "Ai ngờ Tống Ngôn không có trúng kế, cũng không biết chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, mọi người liền phát hiện tiểu thư kia chạy ra từ phòng của tú tài lớn tuổi, y phục xốc xếch che mặt khóc rống, chuyện gì cũng có thể đoán được rồi. nhân chứng rất nhiều nên tri phủ đại nhân không có cách nào, chỉ phải đem ái nữ gả cho lão tú tài đó, trong lòng lại hận lên Tống Ngôn, vu hãm hắn ăn cắp khiến cho vào tù. Sau Tống Ngôn được thả ra, lại vì thêm danh đã dính mực, không còn có tư cách tiếp tục tham gia khoa cử, đành phải hồi hương quy ẩn. Bất quá theo ta đoán, Tống Ngôn hiện cũng không quan tâm nữa."
"Nga, nói vậy thôi, nhưng ngươi hẳn là hiểu. Tống Ngôn, đến cả tiểu phu của tri phủ tài mạo song tuyệt đều chướng mắt, nhìn rõ quỷ kế người ta, có thể thấy nhân phẩm hắn đoan chính không yêu nữ sắc. Thỉnh hắn dạy cho đại tiểu thư, ta rất yên tâm."
Tài mạo song tuyệt? Tự mình khen ra đi, nàng có đẹp lại sao có thể so với đại tiểu thư chứ?
Thường Ngộ trong lòng phản đối suy nghĩ của Lâm viên ngoại, ngoài miệng lại là phụ họa mấy câu. Đã đã định ra rồi, hiện nói cái gì cũng vô dụng, say này hắn quan sát Tống Ngôn kia chắc là được.
Trở lại Lâm phủ, Lâm viên ngoại bảo Ngô quản gia thu thập ra một tiểu viện lịch sự tao nhã, bố trí cho tốt rồi dựa theo ước định phái người đi đón Tống Ngôn.
Lỗ Lỗ đối với việc lần này toàn không biết, thẳng đến bữa sáng ngày hôm sau, Lâm viên ngoại tự mình mang theo nàng đi hậu hoa viên.
Lâm gia con nối dõi đơn bạc, trong nhà lại có của cải, ba đại chủ mẫu trong lúc rảnh rỗi đều đem đại bộ phận tinh lực đều phóng bố trí Lâm phủ. Khuếch trương xây viên, hoa tiêu tạo hồ, trên dưới một trăm năm trôi qua, tuy không như quan hộ đại trạch tinh xảo, nhưng cũng rất có cảnh sắc.
Bên hồ có phiến rừng trúc xanh um tươi tốt, trong rừng có tiểu lâu tránh nắng, hiện được sửa thành thư phòng.
Lâm viên ngoại nhìn Lỗ Lỗ cấp Tống Ngôn hoàn lễ bái sư, liền lui ra ngoài, bên cạnh chỉ chừa Anh Đào hầu hạ. Cửa trúc mở ra, ông nghiêng mắt liền có thể thấy tình cảnh bên trong. Ở bên ngoài lập ước chừng nửa khắc, Lâm viên ngoại gật gật đầu, phân phó Thường Ngộ bên cạnh, đi ra tiền viện. Tống Ngôn là người hắn nhìn trúng, lại có Bùi Sách đề cử, không có gì không yên lòng.
Phía rừng trúc, Anh Đào yên lặng ở bên cạnh, Tống Ngôn và Lỗ Lỗ mặt ngồi đối diện, trung gian chỉ cách một chiếc bàn dài.
Lỗ Lỗ tò mò nhìn Tống Ngôn, Tống Ngôn thì cầm trong tay một cây hai roi trúc mỏng, chỉ vào trên giấy tự giáo Lỗ Lỗ niệm: "Nhân chi sơ, tính bản thiện."
Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đọc, Tống Ngôn liền lại dạy Lỗ Lỗ từng câu. Sau đó, giảng giải ý tứ.
Lần này thì Lỗ Lỗ không hiểu, làm cho nàng theo nói có thể, chỉ vào đồ vật xung quanh cũng được, nhưng này là đạo lý hư ảo, nàng như lọt vào sương mù.
"Meo..."
Nghe thấy mèo kêu, Tống Ngôn trên mu bàn tay lập tức liền nổi da gà, bị hắn gấp rút giấu đi.
"Không được lại phát ra tiếng mèo kêu." Hắn xị mặt giáo huấn.
"Thế nhưng ta không hiểu..." Lỗ Lỗ rất ủy khuất, nàng lại không phải cố ý, nàng khống chế không được chính mình tiếng kêu a.
Tống Ngôn nhíu mày, thanh âm lãnh: "Vậy ngươi học mèo kêu là có thể đã hiểu?"
Sắc mặt hắn rất khó coi, thanh âm cũng lạnh dọa người, nếu như không phải quá sợ hãi, Lỗ Lỗ muốn bỏ chạy a, nhưng không dám chỉ rụt rụt vai nói: "Ta không học mèo kêu, ta vốn chính là mèo, meo..." Gọi xong liền vội vàng che miệng.
Tống Ngôn mím môi, thấy nàng biết lỗi, trong tay cây gậy trúc vung lên lại buông, theo bên cạnh lấy ra hai trang giấy, để trước mặt Lỗ Lỗ, "Nói cho ta biết, này mấy bức họa nói cái gì?"
Lỗ Lỗ cúi đầu, rất cẩn thận nhìn, chầm chậm nói: "Mèo hoa lớn sinh hai con mèo nhỏ. Mèo con trắng đi ngủ, mèo con đen cùng mèo hoa lớn, giết chuột ăn. Mèo hoa lớn đi rồi, mèo con đen giết chuột, mèo con trắng đi ngủ. Mèo con trắng uống nước, đi ngủ, đi ngủ?"
"Không phải đi ngủ, là chết đói." Tống Ngôn liếc mắt nhìn nàng một cái, đơn giản giải thích: "Ngươi xem, hai mèo con này sinh ra như nhau, thế nhưng mèo đen cùng mèo hoa học tập bắt mồi, chính là bắt chuột, sau này là có thể tự lập mà sống. Mèo trắng chỉ biết đi ngủ, không bắt chuột, sau liền chết đói. Đổi thành người cũng giống như vậy, ngoan ngoãn cùng tiên sinh học tập, sau này là có thể độc lập, không học tập, nên cái gì cũng sẽ không biết."
Lỗ Lỗ xem hắn, nhìn nhìn lại tranh mèo, có chút đã hiểu, chỉ vào mèo con trắng nói: "Nó tại sao không đi tìm mèo hoa lớn? Như vậy cũng không cần chết đói." Nàng cũng là cái gì cũng không biết, nhưng nàng tìm được lão tộc trưởng, lão tộc trưởng rất chiếu cố nàng.
Tống Ngôn hiểu rõ trong suy nghĩ lòng nàng, trực tiếp hỏi: "Kia nếu như cha ngươi hiện không thấy, ngươi lại cũng tìm không được hắn, bọn họ đem ngươi ném đi ra bên ngoài, không cho ngươi ăn uống, ngươi sẽ làm sao?"
Lỗ Lỗ nghĩ nghĩ, không sao cả nói: "Vậy ta trở về mèo tộc."
"Tìm không được mèo tộc, ngươi làm sao bây giờ?"
Lỗ Lỗ ngốc, sau đó khóc, "Vậy ta nên làm cái gì bây giờ a, meo..."
"Không được khóc, không được kêu!"
Tống Ngôn hung hăng gõ một cái bàn, trầm giọng quát. Đừng nói Lỗ Lỗ, ngay cả Anh Đào đứng bên cạnh cũng rung người.
Thấy nàng cả kinh nhưng nước mắt cũng ngừng chảy, Tống Ngôn rất hài lòng, răn dạy đạo: "Ngươi phải học hỏi tự mình kiếm tiền, dựa vào chính mình ăn cơm, không thể chỉ muốn dựa vào dựa vào người khác. Hiểu chưa?"
Lỗ Lỗ một bên lau nước mắt một bên gật đầu, kỳ thực nàng không rõ, nhưng nàng không dám nói, sợ tiên sinh đánh nàng. Hơn nữa nàng vừa cũng nghĩ đến biện pháp, nếu như lão tộc trưởng đi rồi, nàng cũng không thể quay về mèo tộc, nàng liền tìm giống đực chiếu cố nàng, ừ, giống như hồi bé nghĩ, nỗ lực tìm năm nam nhân.
Lỗ Lỗ rất cao hứng, hôm nay lão tộc trưởng không dặn nàng học nói, nàng có thể trực tiếp về phòng ngủ.
Mặt trời dần lên cao, bên ngoài ngày càng nóng.
Lúc đến Tống gia thôn, Thường Ngộ chậm lại tốc độ, tìm cái lão hán hỏi thăm, rất liền tới của nhà Tống Ngôn."Lão gia, tới."
Lâm viên ngoại xuống xe ngựa, liền thấy trước mắt chỉ có một ngôi nhà. Hàng rào hoa cỏ mọc leo xen kẻ, cao tới thắt lưng, trong viện trái phải là những luống rau trồng theo từng ô gọn gàng, xa xa có thể thấy đậu đũa dưa chuột xen lẫn trên lùm cây xanh mướt. Tiểu viện sạch sẽ ngăn nắp sạch sẽ, trước mái hiên còn trồng hoa hồng, những đoá hoa nở rộ xinh đẹp to bằng cả miệng chén.
Chỉ là, trên cửa phòng lại treo khóa.
"Lão gia, nếu không ta đi phụ cận hỏi thăm một chút, ngài ở trong xe chờ?" Thường Ngộ nhìn sang thôn xóm cách đó không xa, xin chỉ thị.
Lâm viên ngoại lắc đầu, "Không cần. Tống tú tài trầm mặc ít lời, không thích cùng người giao tiếp, sợ là thôn người cũng không biết hành tung của hắn. Bùi Sách đã nói, Tống tú tài thích đi lên thượng nguồn sông để câu cá, chúng ta qua bên kia chờ một chút, gặp được thì tốt, không gặp được, có thể ở nơi yên tĩnh này tản bộ, cũng không tồi."
Thường Ngộ đáp lời, đem ngựa dắt qua một bên cây dương hạ, buộc chặt.
Lâm viên ngoại chắp tay sau lưng chờ đợi, cảm thấy hứng thú quan sát xung quanh phòng nhỏ, nhìn nhìn, ánh mắt dừng ở trên thân nam nhân đang đi ở hướng đông đường nhỏ. Có lẽ là ánh mặt trời quá chói mắt, khuôn mặt hắn ánh lên như bạch ngọc bàn sặc sỡ lóa mắt, khuôn mặt lại là so với Bùi Sách còn muốn tuấn mỹ hơn ba phần, cho dù thô y quần áo trắng cũng không cách nào che lấp phong thái của hắn.
Nhưng Lâm viên ngoại liếc mắt nhìn, liền lập tức dời đi tầm mắt. Vì sao à? Vì ánh mắt của nam nhân này lạnh lẽo vô cùng, nhẹ nhàng quét tới, liền làm cho người ta biết hắn không thích loại ánh mắt kinh diễm này, và trong lòng lại tự hiểu là nhìn như vậy chính là mình đang mạo phạm đối phương..
Đợi hắn đề cần câu và thùng gỗ chuyển quá hàng rào, Lâm viên ngoại bước lên phía trước hai bước, chắp tay nói: " Xin hỏi, Tiểu huynh đệ là Tống tú tài?"
Tống Ngôn cước bộ không ngừng, "Là ta, có việc?" Thanh âm lành lạnh lạnh giữa hè như thế này, nghe qua, ngược lại có chút thoải mái.
Lâm viên ngoại cũng không chần chờ, chậm rãi đi theo hắn đến trước cửa, thừa dịp hắn một tay mở cửa, dùng lời ít mà ý nhiều nói: "Lão phu họ Lâm, nhà ở Mai trấn, hy vọng tiên sinh có thể dạy dỗ cho tiểu nữ trong nhà, mong..."
"Ta không có hứng thú với dạy học, mời ngài về đi." Tống Ngôn đẩy cửa muốn đi vào.
Lâm viên ngoại trong lòng lộp bộp một chút, quả nhiên như Bùi Sách sở liệu, bận bổ sung: "Tống tú tài, lão phu nghe nói ngài tính cách đạm bạc, cũng không muốn quấy rầy, chỉ là tiểu nữ không may, thuở nhỏ bị mèo hoang nuôi nấng, tháng trước mới may mắn được lão phu tìm về, không biết làm sao nàng tuy đã mười ba tuổi, nhưng ngay cả nói chuyện cũng không thể. Lão phu khổ sầu không biết nên dạy dỗ nó thế nào, may mà được ân nhân Bùi Sách Bùi thiếu gia chỉ điểm, nên hôm nay mới đến quấy rầy. Mong rằng Tống tú tài giúp cho tiểu nữ ở nhà, dạy nàng nên người."
"Bùi Sách nói ta có thể dạy?" Tống Ngôn nhíu mày, nghiêng người hỏi.
"Phải, Bùi thiếu gia nhiều lần nói ngài phẩm hạnh cao thượng, không ham danh lợi..."
Tống Ngôn chân mày nhẹ nhấc, mở miệng cắt ngang lời nịnh hót của Lâm viên ngoại, "Được rồi, ta đáp ứng, lão nhân gia mời vào, lệnh ái tình huống cụ thể thế nào, xin nói để ta có thể chuẩn bị."
Lâm viên ngoại vui mừng quá đỗi, liên tục nói cám ơn, quay đầu lại ý bảo Thường Ngộ mang quà tặng tiến vào.
Thường Ngộ cấp tốc từ trên xe ngựa mang xuống quà tặng, theo sau Lâm viên ngoại tiến vào tây phòng, để vào gọn gàng, liền cung kính lui ra ngoài. Ở ngoài cửa, lắng nghe thanh âm lạnh nhạt bên trong phòng, nghĩ đến dung mạo xuất sắc của Tống Ngôn và cảm giác bức người như có như không phát ra, Thường Ngộ cảm thấy có chút nghẹn trong lòng. Hắn phóng nhẹ cước bộ, đi tới dưới mái hiên, nhìn về phía thùng gỗ mà Tống Ngôn vừa mang về.
Bên trong đầy ắp cá, chật cả thùng.
Thường Ngộ ngơ ngẩn, nhiều cá như vậy, Tống Ngôn một người ăn hết được sao? Hay là muốn cầm đi bán lấy tiền?
Hắn còn muốn tiếp tục quan sát nơi ở của Tống Ngôn, người bên trong đã nói xong , Tống Ngôn tiễn khách. Thường Ngộ vội thu tâm tư, sau đó liền đỡ Lâm viên ngoại lên xe, nhìn cũng không nhìn Tống Ngôn, đánh xe rời khỏi, một lúc sau khi xe ròi khỏi, hắn mới quay đầu lại liếc mắt một cái, chỉ là ở cửa hàng rào kia, sớm đã không có bóng người.
Trên đường, Lâm viên ngoại khó có thể kiềm chế hưng phấn trong lòng, mở màn xe trò chuyện với Thường Ngộ, đối với Tống Ngôn khen không dứt miệng.
Thường Ngộ nhịn không được hỏi: "Lão gia, Tống tú tài nhìn cũng là hơn hai mươi, thỉnh hắn dạy đại tiểu thư, có phải hay không, có chút không ổn?" Mai trấn tốt xấu coi như là thị trấn lớn ở phương bắc, cử nhân, tú tài luôn có nhiều, hắn cảm thấy Hồ lão tú tài, lão thành ổn trọng, thích hợp hơn.
Lâm viên ngoại vuốt râu mà cười, nhìn xa xa đồng ruộng nói: "Ngươi nghĩ rằng ta biết sao? Chỉ là đại tiểu thư tình huống đặc thù, mấy lão tú tài đó, đọc nhiều sách nhưng quá theo khuôn phép cũ, có thể dạy dỗ những đứa trẻ hiểu chuyện, còn dạy cho đại tiểu thư, chỉ sợ là không được hai ba ngày sẽ phải bỏ chạy mất, đến lúc đó bọn họ sẽ không tự nhận mình vô năng mà chỉ biết chửi bới đại tiểu thư đần độn không dạy được."
Nói xong, trong lời nói có chút tức giận thoáng qua sau đó ông mới giải thích: "Tú tài trẻ tuổi, nếu là người khác, ta khẳng định không yên lòng, nhưng Tống Ngôn không như vậy, khắp thành phủ hắn nổi danh không gần nữ sắc. Lần trước ta đi phủ thành, liền nghe trong tửu lâu người ta nói, năm đó Tống Ngôn đi phủ thành thi, không biết thế nào bị tri phủ gia tiểu thư nhìn trúng, vừa gặp đã thương. Đợi kỳ thi kết thúc, Tống Ngôn đỗ đầu, tri phủ đại nhân cố ý mở tiệc chiêu đãi mười người đỗ đầu, đối bên ngoài nói là chúc mừng, kì thực là muốn kiếm cớ cùng ngỏ ý với Tống Ngôn. Tống Ngôn một lời từ chối, tiểu thư kia không cam lòng, liền muốn tiên hạ thủ vi cường, ai, thật là có thiếu giáo dưỡng."
Thường Ngộ cũng rất xem thường tiểu thư kia, Tống Ngôn không phải là sinh ra tiểu bạch kiểm sao, gì mà ái mộ dữ vậy, lãng phí chính mình? Nông cạn!
Hắn cầm roi ngựa, tiếp tục nghe.
Lâm viên ngoại thanh âm lại vui mừng lại tiếc hận: "Ai ngờ Tống Ngôn không có trúng kế, cũng không biết chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, mọi người liền phát hiện tiểu thư kia chạy ra từ phòng của tú tài lớn tuổi, y phục xốc xếch che mặt khóc rống, chuyện gì cũng có thể đoán được rồi. nhân chứng rất nhiều nên tri phủ đại nhân không có cách nào, chỉ phải đem ái nữ gả cho lão tú tài đó, trong lòng lại hận lên Tống Ngôn, vu hãm hắn ăn cắp khiến cho vào tù. Sau Tống Ngôn được thả ra, lại vì thêm danh đã dính mực, không còn có tư cách tiếp tục tham gia khoa cử, đành phải hồi hương quy ẩn. Bất quá theo ta đoán, Tống Ngôn hiện cũng không quan tâm nữa."
"Nga, nói vậy thôi, nhưng ngươi hẳn là hiểu. Tống Ngôn, đến cả tiểu phu của tri phủ tài mạo song tuyệt đều chướng mắt, nhìn rõ quỷ kế người ta, có thể thấy nhân phẩm hắn đoan chính không yêu nữ sắc. Thỉnh hắn dạy cho đại tiểu thư, ta rất yên tâm."
Tài mạo song tuyệt? Tự mình khen ra đi, nàng có đẹp lại sao có thể so với đại tiểu thư chứ?
Thường Ngộ trong lòng phản đối suy nghĩ của Lâm viên ngoại, ngoài miệng lại là phụ họa mấy câu. Đã đã định ra rồi, hiện nói cái gì cũng vô dụng, say này hắn quan sát Tống Ngôn kia chắc là được.
Trở lại Lâm phủ, Lâm viên ngoại bảo Ngô quản gia thu thập ra một tiểu viện lịch sự tao nhã, bố trí cho tốt rồi dựa theo ước định phái người đi đón Tống Ngôn.
Lỗ Lỗ đối với việc lần này toàn không biết, thẳng đến bữa sáng ngày hôm sau, Lâm viên ngoại tự mình mang theo nàng đi hậu hoa viên.
Lâm gia con nối dõi đơn bạc, trong nhà lại có của cải, ba đại chủ mẫu trong lúc rảnh rỗi đều đem đại bộ phận tinh lực đều phóng bố trí Lâm phủ. Khuếch trương xây viên, hoa tiêu tạo hồ, trên dưới một trăm năm trôi qua, tuy không như quan hộ đại trạch tinh xảo, nhưng cũng rất có cảnh sắc.
Bên hồ có phiến rừng trúc xanh um tươi tốt, trong rừng có tiểu lâu tránh nắng, hiện được sửa thành thư phòng.
Lâm viên ngoại nhìn Lỗ Lỗ cấp Tống Ngôn hoàn lễ bái sư, liền lui ra ngoài, bên cạnh chỉ chừa Anh Đào hầu hạ. Cửa trúc mở ra, ông nghiêng mắt liền có thể thấy tình cảnh bên trong. Ở bên ngoài lập ước chừng nửa khắc, Lâm viên ngoại gật gật đầu, phân phó Thường Ngộ bên cạnh, đi ra tiền viện. Tống Ngôn là người hắn nhìn trúng, lại có Bùi Sách đề cử, không có gì không yên lòng.
Phía rừng trúc, Anh Đào yên lặng ở bên cạnh, Tống Ngôn và Lỗ Lỗ mặt ngồi đối diện, trung gian chỉ cách một chiếc bàn dài.
Lỗ Lỗ tò mò nhìn Tống Ngôn, Tống Ngôn thì cầm trong tay một cây hai roi trúc mỏng, chỉ vào trên giấy tự giáo Lỗ Lỗ niệm: "Nhân chi sơ, tính bản thiện."
Lỗ Lỗ ngoan ngoãn đọc, Tống Ngôn liền lại dạy Lỗ Lỗ từng câu. Sau đó, giảng giải ý tứ.
Lần này thì Lỗ Lỗ không hiểu, làm cho nàng theo nói có thể, chỉ vào đồ vật xung quanh cũng được, nhưng này là đạo lý hư ảo, nàng như lọt vào sương mù.
"Meo..."
Nghe thấy mèo kêu, Tống Ngôn trên mu bàn tay lập tức liền nổi da gà, bị hắn gấp rút giấu đi.
"Không được lại phát ra tiếng mèo kêu." Hắn xị mặt giáo huấn.
"Thế nhưng ta không hiểu..." Lỗ Lỗ rất ủy khuất, nàng lại không phải cố ý, nàng khống chế không được chính mình tiếng kêu a.
Tống Ngôn nhíu mày, thanh âm lãnh: "Vậy ngươi học mèo kêu là có thể đã hiểu?"
Sắc mặt hắn rất khó coi, thanh âm cũng lạnh dọa người, nếu như không phải quá sợ hãi, Lỗ Lỗ muốn bỏ chạy a, nhưng không dám chỉ rụt rụt vai nói: "Ta không học mèo kêu, ta vốn chính là mèo, meo..." Gọi xong liền vội vàng che miệng.
Tống Ngôn mím môi, thấy nàng biết lỗi, trong tay cây gậy trúc vung lên lại buông, theo bên cạnh lấy ra hai trang giấy, để trước mặt Lỗ Lỗ, "Nói cho ta biết, này mấy bức họa nói cái gì?"
Lỗ Lỗ cúi đầu, rất cẩn thận nhìn, chầm chậm nói: "Mèo hoa lớn sinh hai con mèo nhỏ. Mèo con trắng đi ngủ, mèo con đen cùng mèo hoa lớn, giết chuột ăn. Mèo hoa lớn đi rồi, mèo con đen giết chuột, mèo con trắng đi ngủ. Mèo con trắng uống nước, đi ngủ, đi ngủ?"
"Không phải đi ngủ, là chết đói." Tống Ngôn liếc mắt nhìn nàng một cái, đơn giản giải thích: "Ngươi xem, hai mèo con này sinh ra như nhau, thế nhưng mèo đen cùng mèo hoa học tập bắt mồi, chính là bắt chuột, sau này là có thể tự lập mà sống. Mèo trắng chỉ biết đi ngủ, không bắt chuột, sau liền chết đói. Đổi thành người cũng giống như vậy, ngoan ngoãn cùng tiên sinh học tập, sau này là có thể độc lập, không học tập, nên cái gì cũng sẽ không biết."
Lỗ Lỗ xem hắn, nhìn nhìn lại tranh mèo, có chút đã hiểu, chỉ vào mèo con trắng nói: "Nó tại sao không đi tìm mèo hoa lớn? Như vậy cũng không cần chết đói." Nàng cũng là cái gì cũng không biết, nhưng nàng tìm được lão tộc trưởng, lão tộc trưởng rất chiếu cố nàng.
Tống Ngôn hiểu rõ trong suy nghĩ lòng nàng, trực tiếp hỏi: "Kia nếu như cha ngươi hiện không thấy, ngươi lại cũng tìm không được hắn, bọn họ đem ngươi ném đi ra bên ngoài, không cho ngươi ăn uống, ngươi sẽ làm sao?"
Lỗ Lỗ nghĩ nghĩ, không sao cả nói: "Vậy ta trở về mèo tộc."
"Tìm không được mèo tộc, ngươi làm sao bây giờ?"
Lỗ Lỗ ngốc, sau đó khóc, "Vậy ta nên làm cái gì bây giờ a, meo..."
"Không được khóc, không được kêu!"
Tống Ngôn hung hăng gõ một cái bàn, trầm giọng quát. Đừng nói Lỗ Lỗ, ngay cả Anh Đào đứng bên cạnh cũng rung người.
Thấy nàng cả kinh nhưng nước mắt cũng ngừng chảy, Tống Ngôn rất hài lòng, răn dạy đạo: "Ngươi phải học hỏi tự mình kiếm tiền, dựa vào chính mình ăn cơm, không thể chỉ muốn dựa vào dựa vào người khác. Hiểu chưa?"
Lỗ Lỗ một bên lau nước mắt một bên gật đầu, kỳ thực nàng không rõ, nhưng nàng không dám nói, sợ tiên sinh đánh nàng. Hơn nữa nàng vừa cũng nghĩ đến biện pháp, nếu như lão tộc trưởng đi rồi, nàng cũng không thể quay về mèo tộc, nàng liền tìm giống đực chiếu cố nàng, ừ, giống như hồi bé nghĩ, nỗ lực tìm năm nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.