Chương 45
KiuuBabies
26/01/2017
Bánh xe lăn
qua con đường vắng tạnh cuối cùng cũng đến biệt thự. Băng Ly thầm nghĩ
tên này cũng quá biến thái đi , đến chỗ ở cũng đặt ở nơi kì quái đến
vậy.
" Anh ko sợ nửa đêm ma tới gõ cửa sao ?"
" Em thử nói xem tôi sợ ma hay ma sợ tôi ? "
" Hừ. Loại người như anh hẳn là ma cũng phải sợ rồi"
"Tôi sẽ coi đó như một lời khen "
Băng Ly lẩm nhẩm " tự luyến, tự phụ, ở đây cho ma doạ chết anh"
Phong Diệc Hàn nghe thấy nụ cười thích thú lại giương lên
Biệt thự này nằm ngay ở khu đất trống rộng rãi cạnh nghĩa trang tạo nên mộ sự đối lập tương phản ko hề nhẹ. Một bên là nghĩa trang âm u hoang vắng, một bên là biệt thự lừng lẫy mang phong cách hoàng gia Anh. Thử nói xem người này ko phải quá biến thái rồi sao ?
" Em xuống hay ko ?!" Phong Diệc Hàn tức giậm nói. Cô gái này thật ko biết tốt xấu. Lừa hắn và tài xế xuống xe trước rồi liền chốt cửa nhất quyết ko chịu ra
" Tôi ko "
" Được, vậy tôi đi vào trước. Em cứ từ từ ngồi ngắm cảnh vât xung quanh" Phong Diệc Hàn làm bộ muốn đi. Bước được mấy bước lại ngoảnh lại tỏ ý tốt nhắc nhở
" À quên nói với em. Gần đây có một số cô gái trẻ hay bị mất tích ở khi vực này. Tung tích đến nay chưa rõ ràng. Nghe nói nguyên nhân có liên quan tới nghĩa trang"
Băng Ly nghe tới đây cũng hơi hơi tái mặt. Cô phải công nhận mình là người ko tin vào mấy cái thứ cổ hủ ma quỷ này nhưng nghe hắn nói cũng thấy sợ. Bởi mẹ cô cũng hay đi cúng bái, nếu ko có ma quỷ thì còn cần cúng bái làm gì. Dù sợ nhưng cô vẫn cứng miệng
" Ai...ai sợ ma chứ "
" Tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở. Tin hay ko tuỳ em " Nghe thấy giọng nói run rẩy của cô, Phong Diệc Hàn chắc chắn 99% đã lừa được cô, tự tin bước đi
Nhìn theo bóng lưng Phong Diệc Hàn sắp bước vào biệt thự, Băng Ly cuối cùng cũng chịu thua lên tiếng
" Khoan .. khoan đã. Tôi vào "
Vừa mở cửa xe Băng Ly chạy vội đến chỗ Phong Diệc Hàn đi sát cạnh bên hắn.
Phong Diệc Hàn thoả mãn xoay kéo người cô vào trong lồng ngực chêu đùa
" Sao ko ôm chặt tôi cho an toàn, đi sát vậy làm gì "
Băng Ly ko quen với cử trỉ thân mật này vội dẫy rụa
" Buông ra"
" Ko buông" Phong Diệc Hàn cứ thế ôm cô vào trong dưới con mắt ngạc nhiên của tất cả người giúp việc
" Chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ mang lên phòng tôi "
" Vâng"
Vào tới phòng Phong Diệc Hàn mới buông Băng Ly ra. Cô vội vàng cách xa anh bằng con mắt đề phòng sói dữ
Tuy nhiên, cô càng lùi về sau thì hắn lại càng tiến sát gần
" Anh .. anh làm gì ? Tôi học võ mấy năm rồi đấy " Băng Ly dùng tư thế chuẩn bị xuất quyền
" Có cần tôi giúp em luyện công ?" Phong Diệc Thần vẻ mặt tà mị đến gần
Băng Ly nghe vậy cảm thấy mình bị khinh thường quá lớn, đường đường là chị hai mà tên này lại dám trắng trợn khiêu khích, chân cô đạp thẳng vào người Phong Diệc Hàn nhưng bị hắn tóm được. Cô vung nốt tay lên kia đấm vào ngực hắn nhưng rất nhanh đã bị chế ngự . Tư thế hai người kề sát lại vơi nhau vô cùng ám muội .
Phong Diệc Hàn lại ko hề bỏ lỡ cơ hội nào ăn đậu hũ của cô . Môi hắn áp sát thì thầm vào tai cô
" Sao hả ? Còn muốn đánh ?"
Hơi thở nóng ẩm phả vào khiến Băng Ly hơi nhột. Cô cố gắng đẩy hắn ra
" Lưu manh "
Phong Diệc Hàn như cố tình muốn khiêu khích cô. Đôi môi mỏng hôn theo đường từ tai đi xuống cổ rồi mút mạnh một cái
" Tôi còn có thể lưu manh hơn. Em muốn thử qua ko ?"
" Tôi ko muốn ! Anh dám động vào người tôi tôi liền bảo anh hai đánh anh "
" Anh hai em có vẻ rất sẵn sàng giao em cho tôi " Phong Diệc Hàn vẫn càn quét ở nơi cổ trắng ngọc ngà ko nỡ buông ra. Phải công nhận mùi vị của cô rất mới mẻ mà thơm tho khiến hắn lưu luyến mãi ko thôi
" Anh ko sợ nửa đêm ma tới gõ cửa sao ?"
" Em thử nói xem tôi sợ ma hay ma sợ tôi ? "
" Hừ. Loại người như anh hẳn là ma cũng phải sợ rồi"
"Tôi sẽ coi đó như một lời khen "
Băng Ly lẩm nhẩm " tự luyến, tự phụ, ở đây cho ma doạ chết anh"
Phong Diệc Hàn nghe thấy nụ cười thích thú lại giương lên
Biệt thự này nằm ngay ở khu đất trống rộng rãi cạnh nghĩa trang tạo nên mộ sự đối lập tương phản ko hề nhẹ. Một bên là nghĩa trang âm u hoang vắng, một bên là biệt thự lừng lẫy mang phong cách hoàng gia Anh. Thử nói xem người này ko phải quá biến thái rồi sao ?
" Em xuống hay ko ?!" Phong Diệc Hàn tức giậm nói. Cô gái này thật ko biết tốt xấu. Lừa hắn và tài xế xuống xe trước rồi liền chốt cửa nhất quyết ko chịu ra
" Tôi ko "
" Được, vậy tôi đi vào trước. Em cứ từ từ ngồi ngắm cảnh vât xung quanh" Phong Diệc Hàn làm bộ muốn đi. Bước được mấy bước lại ngoảnh lại tỏ ý tốt nhắc nhở
" À quên nói với em. Gần đây có một số cô gái trẻ hay bị mất tích ở khi vực này. Tung tích đến nay chưa rõ ràng. Nghe nói nguyên nhân có liên quan tới nghĩa trang"
Băng Ly nghe tới đây cũng hơi hơi tái mặt. Cô phải công nhận mình là người ko tin vào mấy cái thứ cổ hủ ma quỷ này nhưng nghe hắn nói cũng thấy sợ. Bởi mẹ cô cũng hay đi cúng bái, nếu ko có ma quỷ thì còn cần cúng bái làm gì. Dù sợ nhưng cô vẫn cứng miệng
" Ai...ai sợ ma chứ "
" Tôi chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở. Tin hay ko tuỳ em " Nghe thấy giọng nói run rẩy của cô, Phong Diệc Hàn chắc chắn 99% đã lừa được cô, tự tin bước đi
Nhìn theo bóng lưng Phong Diệc Hàn sắp bước vào biệt thự, Băng Ly cuối cùng cũng chịu thua lên tiếng
" Khoan .. khoan đã. Tôi vào "
Vừa mở cửa xe Băng Ly chạy vội đến chỗ Phong Diệc Hàn đi sát cạnh bên hắn.
Phong Diệc Hàn thoả mãn xoay kéo người cô vào trong lồng ngực chêu đùa
" Sao ko ôm chặt tôi cho an toàn, đi sát vậy làm gì "
Băng Ly ko quen với cử trỉ thân mật này vội dẫy rụa
" Buông ra"
" Ko buông" Phong Diệc Hàn cứ thế ôm cô vào trong dưới con mắt ngạc nhiên của tất cả người giúp việc
" Chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ mang lên phòng tôi "
" Vâng"
Vào tới phòng Phong Diệc Hàn mới buông Băng Ly ra. Cô vội vàng cách xa anh bằng con mắt đề phòng sói dữ
Tuy nhiên, cô càng lùi về sau thì hắn lại càng tiến sát gần
" Anh .. anh làm gì ? Tôi học võ mấy năm rồi đấy " Băng Ly dùng tư thế chuẩn bị xuất quyền
" Có cần tôi giúp em luyện công ?" Phong Diệc Thần vẻ mặt tà mị đến gần
Băng Ly nghe vậy cảm thấy mình bị khinh thường quá lớn, đường đường là chị hai mà tên này lại dám trắng trợn khiêu khích, chân cô đạp thẳng vào người Phong Diệc Hàn nhưng bị hắn tóm được. Cô vung nốt tay lên kia đấm vào ngực hắn nhưng rất nhanh đã bị chế ngự . Tư thế hai người kề sát lại vơi nhau vô cùng ám muội .
Phong Diệc Hàn lại ko hề bỏ lỡ cơ hội nào ăn đậu hũ của cô . Môi hắn áp sát thì thầm vào tai cô
" Sao hả ? Còn muốn đánh ?"
Hơi thở nóng ẩm phả vào khiến Băng Ly hơi nhột. Cô cố gắng đẩy hắn ra
" Lưu manh "
Phong Diệc Hàn như cố tình muốn khiêu khích cô. Đôi môi mỏng hôn theo đường từ tai đi xuống cổ rồi mút mạnh một cái
" Tôi còn có thể lưu manh hơn. Em muốn thử qua ko ?"
" Tôi ko muốn ! Anh dám động vào người tôi tôi liền bảo anh hai đánh anh "
" Anh hai em có vẻ rất sẵn sàng giao em cho tôi " Phong Diệc Hàn vẫn càn quét ở nơi cổ trắng ngọc ngà ko nỡ buông ra. Phải công nhận mùi vị của cô rất mới mẻ mà thơm tho khiến hắn lưu luyến mãi ko thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.