Chương 30
Thủy Thiên Thừa
26/09/2020
Trời dần dần lạnh, Lý Trình Tú lại rất sợ lạnh, cậu đã sớm mặc áo khoác lót lông dê nhưng vẫn không bật điều hòa, cả ngày đều đóng cửa sổ.
Thiệu Quần hiếm khi đến thăm cậu kể từ sau lần trở về từ suối nước nóng kia, cũng rất ít khi tới nhà nữa. Cậu cũng không biết là có phải do mình quá nhạy cảm hay không, cậu cảm thấy thái độ của Thiệu Quần có chút lạnh nhạt. Thỉnh thoảng tới thì cũng chỉ xoi với chả mói, y như lúc này vậy.
“Tại sao anh không mở cửa sổ ra, trong phòng toàn một mùi khó ngửi, bản thân anh không ngửi thấy sao?”
Lý Trình Tú vội vàng mở cửa sổ sát đất ra, một cơn gió lạnh tràn vào, cậu run lập cập, mặc áo khoác vào.
Thiệu Quần nhìn cậu như nhìn thấy quái vật, câu bật điều hòa lên, “Anh không bật điều hòa á?”
Lý Trình Tú nói, “Tiền điện rất đắt.”
Trước kia lúc làm việc trong khách sạn, cậu nghe nói thứ tiền đắt nhất chính là tiền điều hòa.
Thiệu Quần lớn tiếng nói, “Tự anh muốn làm mình bị cảm đó hả? Sức khỏe của anh là quý nhất, tiền chữa bệnh và tiền điện, cái nào tốt hơn? Cái này mà cũng tính không ra còn bày đặt học kế toán à.”
Lý Trình Tú nghĩ Thiệu Quần có lẽ hôm nay lại gặp phải chuyện gì không hài lòng rồi, hỏa khí hôm nay có vẻ rất lớn, cậu cũng không muốn tự mình chạm vào lửa, yên lặng vào phòng bếp nấu ăn.
So với sự ôn nhu thân sĩ khi mới gặp nhau của lúc đó, Thiệu Quân của bây giờ y như hai người khác nhau vậy. Sống chung với nhau càng lâu, Lý Trình Tú càng hiểu được tính cách bá đạo tự phụ của người này, tính khí hung bạo nóng nảy, có lúc thậm chí là không thèm nói lý.
Thói quen trong cuộc sống của hắn cũng không tốt lắm. Hắn vừa vào nhà liền ném chìa khóa và quần áo loạn tùng phèo, cơ mà nếu trước khi ra cửa hắn không tìm được đồ thì sẽ phát hỏa đá một cước rơi cái cây chổi chắn đường hắn xuống đất, sau khi chổi rơi xuống, hắn cũng không thèm nhặt lên, rõ ràng cho thấy thói quen thích được phục vụ của hắn.
Lý Trình Tú đối với những thói qun này vẫn có thể bao dung. Cậu nguyện ý chiếu cố Thiệu Quần nếu như việc này có thể giúp hai người sống chung ngày càng hòa thuận, nhưng gần đây thái độ của Thiệu Quần càng ngày càng khiến cho cậu cảm thấy Thiệu Quần đến tìm cậu chỉ để làm cái chuyện kia.
Làm một bàn đồ ăn xong, chưa ăn được mấy miếng, Thiệu Quần đã cứng rắn kéo cậu vào phòng ngủ, phát tiết dục vọng vài ngày qua.
Lý Trình Tú bị hắn làm đến đau cả người, nằm lệch trên giường hơn nửa ngày không muốn nhúc nhích.
Thiệu Quần đứng dậy ra phòng ngủ, chốc lát sau hắn lại vào, cầm theo một văn kiện rồi ném tới trước mắt cậu.
Lý Trình Tú cầm văn kiện lên nhìn một chút, nhìn mãi vẫn không hiểu, “Đây là cái gì?”
Thiệu Quần ngồi nằm trên giường, đốt thuốc lá rồi từ từ nói, “Tặng quà cho anh đó.”
“… Cái gì vậy?”
Thiệu Quần mở văn kiện ra, chỉ chỉ chỗ ký tên, “Ký tên chỗ này này, ký xong thì căn phòng này chính là tài sản của anh.”
Lý Trình Tú sợ hết hồn, cậu cảm thấy thứ trong tay mình y như khoai lang nóng bỏng tay vậy, cậu buông phần văn kiện kia ra, nói, “Vì… Vì sao.”
“Đây là thứ anh nên được, anh đi theo tôi hơn nửa năm rồi đi, anh làm rất tốt rồi.”
Lý Trình Tú cảm thấy giọng nói của cậu có chút kỳ quái, cậu đối xử tốt với hắn chẳng lẽ không phải là lẽ thường sao.
“Tôi, tôi không muốn.”
Thiệu Quần ném một cái bút từ trong cái tủ ở đầu giường ra, “Ký đi, khoảng thời gian này tôi được chiếu cố không tệ. Căn nhà này coi như là một chút tâm ý của tôi đi, tôi không thích thiếu nợ người khác.”
Lý Trình Tú sắc mặt có chút nhợt nhạt, trong lòng mơ hồ có chút đau đớn, “Cậu không nợ tôi, tôi chiếu cố cậu, không phải, vì, cái này.”
Thiệu Quần hít một vòng hơi thuốc ra, “Trình Tú, chúng ta cũng đã ở cái tuổi này rồi, thực tế một chút đi có được không, anh lăn lộn trong cái thành phố này lâu như vậy, mắt thấy cũng sắp ba mươi rồi, ngay cả một nơi để an cư lạc nghiệp cũng không có, anh không cân nhắc một chút đến nơi để mình lui về đời sau sao? Có người tặng không loại nhà này cho anh không phải là chuyện ngày nào cũng có đâu, anh hiểu ý của tôi chứ?”
Lý Trình Tú lắc đầu một cái, cậu không hiểu.
Thiệu Quần nói những lời này có ý gì, cậu có thể nghe hiểu được từng chữ, nhưng cậu nghe không hiểu ý trong lời nói của Thiệu Quần.
Thiệu Quần không nhịn được cầm bút lên nhét vào trong tay cậu, “Ký đi, chuyện này rất tốt cho anh, sau này anh sẽ cảm ơn tôi.”
Lý Trình Tú vứt bỏ bút trong tay đi, cả người không ngừng run rẩy, cậu nói một cách kiên định, “Thiệu Quần, tôi đối xử với cậu như vậy, không phải, vì cái này.”
Thiệu Quần thiếu chút nữa liền bật thốt lên, vậy thì là vì cái gì, nếu thật sự chơi trò tình cảm với tôi, anh có xứng đáng không?
Hắn nhìn biểu tình bi thương của Lý Trình Tú, hắn cứng rắn nuốt lời trở vào.
Hắn biết bây giờ rõ ràng là Lý Trình Tú đang thích hắn, mặc dù cái này khiến hắn rất cao hứng, nhưng hắn lại càng hy vọng Lý Trình Tú giống như những người khác, sau này lúc chia tay có thể cao hứng mà rời đi. Hắn không muốn làm ai đó phải khóc.
Hắn không thích thiếu nợ người khác, nhưng Lý Trình Tú này cũng thật ngu ngốc, nhân bánh từ trên trời rơi xuống cũng không muốn, cứ muốn chơi trò tình cảm với hắn đúng không. Ngược lại như vậy cũng tốt, hắn tiết kiệm được chút tiền nhà.
Thiệu Quần ném văn kiện kia xuống đất, lăn xuống giường, mặc quần áo rồi rời đi.
Lý Trình Tú co rúm lại trên giường, cậu cảm thấy hốc mắt mình có chút chua xót. Sống chung càng lâu, bất đồng giữa cậu và Thiệu Quần càng ngày càng rõ ràng. Những thứ bất động này khiến cậu sinh ra lo âu, sự lo lắng nàng khiến cho bất an trong nội tâm cậu dần dần khuếch trương to lớn hơn.
Thiệu Quần đã không xuất hiện trở lại trong hơn mười ngày liên tiếp.
Lý Trình Tú gọi điện thoại cho hắn cũng chỉ nhận được lời nói qua loa lấy lệ rằng hắn đang quá bận rộn rồi vội vã tắt máy. Trong lòng cậu khó chịu nhưng lại không dám chọc giận Thiệu Quần. Cậu chỉ dám gửi vài tin nhắn ngắn thăm hỏi sức khỏe của hắn vài ngày một lần, điện thoại thì không dám gọi.
Thiệu Quần thỉnh thoảng vẫn tới, không ăn cơm thì cũng là lăn giường, sau đó ngả đầu rồi ngủ, rất ít khi ôm cậu đọc sách nói chuyện như trước đây, ngọt ngào trong quá khứ thật giống như chưa từng phát sinh qua vậy.
Lý Trình Tú nhớ tới mấy cuốn sách đã đọc. Cuốn sách ấy nói tất cả bạn tình đều sống chung với nhau như vậy. Thời gian ban đầu luôn rất nhiệt tình, sau đó sẽ dần dần bình thản trở lại, chẳng qua là thời gian kéo dài sự nhiệt tình của Thiệu Quần cũng ngắn quá đi.
Mắt thấy đợt rét đậm rét hại đã buông xuống, mặc dù tâm sự của Lý Trình Tú vẫn nặng nề nhưng sự nghiệp học hành một chút vẫn không có chút trễ nải gì, ba lần thi vẫn luôn được hạng cao nhất rốt cuộc cũng có cơ hội được đến thực tập tại công ty kế toán của Lê Sóc.
Từ đó, mỗi tuần lễ cậu học ba tiết, sau đó đi làm thứ hai và thứ tư, cuộc sống bận rộn phong phú như vậy khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm, không cần phải lẻ loi một người trong căn phòng lạnh như băng suy đoán xem Thiệu Quần hôm nay có tới hay không, loại cảm thụ ấy so với trời lạnh giá rét còn khó chịu hơn.
Ngày đầu tiên Lý Trình Tú đi làm, cậu bao bọc mình y như một cái bánh chưng, cậu cùng hai thực tập sinh bị đưa vào phòng làm việc của Lê Sóc để báo danh. Lúc báo danh Lê Sóc căn bản không nhận ra cậu.
Công ty kế toán này được đặt ở trên một tòa nhà cao cấp ở khu vực trung tâm, giá tiền để thuê một tầng của nơi này đắt đến nỗi khiến người ta muốn nín thở, Lê Sóc lại một hơi thuê luôn hai tầng.
Hắn là một người lãnh đạo tương đối có mị lực. Mặc dù hắn thực hiện hình thức quản lý tập trung nhưng sự sùng bái của cấp dưới với hắn vẫn gần như tồn tại ở mọi nơi.
Lê Sóc anh tuấn tiêu sái, Lê Sóc dí dỏm hài hước, Lê Sóc hào phóng, Lê Sóc thưởng phạt phân minh, Lê Sóc có thể khiến cho mỗi nhân viên đều cảm nhận được mình được coi trọng, Lê Sóc là một ông chủ hoàn mỹ, hắn cũng là một người đàn ông hoàn mỹ luôn.
Đây chính là kết luận được đúc kết ra từ trong miệng người khác của Lý Trình Tú sau khi đi làm vẻn vẹn có một tuần.
Nhưng mà Lê Sóc cũng có một bí mật. Đây có lẽ là thiếu sót duy nhất của người đàn ông này: hắn là đồng tính luyến ái.
Hắn không tận lực giấu giếm điểm này nhưng cũng không chủ động khoe khoang. Chẳng qua là hắn là một người đàn ông ba mươi sáu tuổi trị giá như kim cương Lê Sóc, việc bản thân là đồng tính luyến ái cũng giảm bớt được phiền não do bị phái nữ dây dưa, dù sao thì hắn cũng rất được phụ nữ ưa thích mà.
Lý Trình Tú cũng như tất cả các nhân viên khác của công ty kế toán này bắt đầu bị tẩy não, sùng bái ông chủ của mình. Cậu tự hỏi liệu mình có thể trở thành một kế toán viên xuất sắc như vậy một ngày nào đó hay không.
Tuy nói là thực tập, nhưng tính chất công việc cơ bản vẫn là làm việc vặt.
Bởi vì sự tham gia của Lê Sóc trong lớp học, ba vị trí thực tập sẽ được trao cho học sinh của lớp như một công cụ MARKETING. Thực tế thì họ cũng không cần nhiều thực tập viên như vậy.
Tuổi tác của Lý Trình Tú cho dù có nằm trong hàng ngũ nhân viên vẫn coi là lớn, hắn vẫn muốn tìm hiểu ngành nghề này hơn nữa. Về cơ bản thì công việc của hai thực tập sinh kia hắn đều đang làm. Nhưng mà cậu vẫn cao hứng vô cùng, mỗi lần kiểm tra số liệu cậu đều hạnh phúc hơn so với xào trộn chiên dầu rất nhiều.
“Tiểu Lý.”
Lý Trình Tú đang đặt các tài liệu lên trước máy photocopy. Vừa nghe thấy thanh âm Lê Sóc liền quay đầu lại, “Lê tổng.”
Lê Sóc đưa vật trong tay cho cậu, liếc nhìn công việc của cậu rồi cười nói, “Chuyện này rất rườm rà, cẩn thận đừng lẫn lộn.”
Lý Trình Tú vội vàng gật đầu.
“Copy cho tôi một bản, làm xong rồi đưa tới phòng làm việc của tôi, sau đó thì fax một bản khác đến số này.”
Lý Trình Tú mới vừa học dùng máy photocopy. Mấy ngày gần đây đều loanh quanh cái máy lớn này, cậu lưu loát nhận lấy văn kiện trong tay Lê Sóc rồi nói “Được”.
Lê Sóc tán thưởng nhìn cậu một cái, “Anh vô cùng cố gắng, chăm chỉ là phẩm chất hiếm có, phải tiếp tục cố gắng giữ gìn.”
” Ừ.”
Lý Trình Tú hoàn thành công việc trong tay, in ấn cẩn thân rồi mang tài liệu vào phòng làm việc của Lê Sóc.
“Vào đi.”
Khi Lý Trình Tú bước vào, Lê Sóc đang tìm thứ gì đồ trên cái giá sách quanh eo của hắn.
Lý Trình Tú thả tài liệu xuống bàn, “Lê tổng, tài liệu ở đây.”
Lê Sóc rốt cuộc rút ra một quyển sách, cao hứng xoay người lại, “Tới đây, tiểu Lý, cho cậu một quyển sách.”
Lý Trình Tú cầm lấy nhìn một cái, đây là một cuốn sách bàn về nghề kế toán viên, tác giả tên là Lê Sóc.
Lê Sóc cười nói, “Tôi đã viết nó ba năm trước, năm xưa lúc học có rất nhiều nghi hoặc nên mới tổng kết lại vào một quyển sách. Tôi cảm thấy nó khá dễ hiểu, hy vọng có thể giúp đỡ được cậu.”
Lý Trình Tú thụ sủng nhược kinh, nói cám ơn liên tục.
Thụ sủng nhược kinh: được ưu ái mà sợ hãi
“Đừng khách khí, đừng khách khí, tiểu Lý, tôi cảm thấy anh rất có tiềm lực, làm việc thận trọng cũng rất chăm chỉ. Nếu như anh tiếp tục làm tốt, chờ khi nào anh tốt nghiệp xong có thể tiếp tục làm việc ở nơi này.”
Lý Trình Tú kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, “Cám ơn, cám ơn Lê tổng.”
Lê Sóc cười chúm chím nhìn cậu, “Không cần khách khí.”
Lý Trình Tú trở lại trước bàn làm việc, tiếp tục kiểm tra số liệu, điện thoại đột nhiên đột ngột vang lên một tiếng.
Cậu vội vàng nhấn tắt. Lúc này mới nhớ ra mình quên để chế độ im lặng, bởi vì ngày thường trừ Thiệu Quần sẽ không có người thứ hai gọi điện cho cậu, cơ mà rất lâu rồi Thiệu Quần chưa gọi điện cho cậu.
Cậu cầm điện thoại lên, lúc đi qua phòng làm việc ở hành lang điện thoại lại vang lên một lần nữa, cậu bất đắc dĩ nhấn tắt lần nữa.
Đến tận lúc xuống hành lang cậu mới yên tâm nhấn nút gọi điện, ” Alô.”
“Anh dám cúp điện thoại của tôi!” Phía đối diện truyền đến thanh âm nổi giận đùng đùng của Thiệu Quần.
Lý Trình Tú giải thích, “Tôi đang ở chỗ làm.”
“Đi làm? Anh lại đi làm?” Thiệu Quần giương cao âm lượng, vừa nghe thấy hai chữ đi làm liền bực mình hơn.
Thiệu Quần đã lâu không liên lạc với cậu, hình như đã hơn hai tuần rồi, cậu không có cơ hội nói chuyện cùng Thiệu Quần, nhưng cậu cảm thấy đây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, dù sao thì cậu cũng không thể nào một mực ở nhà.
Lý Trình Tú hơi chút hưng phấn nói, “Tôi thực tập, ở, công ty kế toán cao cấp.”
“Công ty kế toán cao cấp? Công ty nào?”
“Công ty hợp tác với lớp bổ túc của tôi..”
Thiệu Quần dừng một chút, đột nhiên hỏi, “Có phải là cái công ty có người đưa anh trở về lần trước không?”
Lý Trình Tú vì giọng điệu của Thiệu Quần mà ngẩn người một chút, sau đó liền gật đầu một cái, đột nhiên cậu nhớ tới việc hắn không thấy được, lúc này mới nói, “Phải.”
Thiệu Quần đột nhiên trầm mặc, nửa ngày sau mới cắn răng nghiến lợi nói, “Địa chỉ, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh.”
Lý Trình Tú chần chờ nói, “Tôi đang, đi làm.”
“Địa chỉ!”
Lý Trình Tú vội vàng nói địa chỉ cho hắn, sau khi cúp điện thoại, lo lắng chờ Thiệu Quần tới.
Cậu không biết không biết tại sao Thiệu quần lại tức giận, cậu vĩnh viễn không hiểu tại sao Thiệu Quần lại tức giận. Tính khí của Thiệu Quần quá kém, cái gì cũng có thể khiến hắn tức giận.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, khá được, sắp đến thời gian nghỉ trưa rồi.
Cuộc điện thoại tiếp theo của Thiệu Quần đúng vào giờ nghỉ trưa, Lý Trình Tú nghe điện thoại, trực tiếp đi thang máy dẫn tới bãi đậu xe.
Tòa nhà văn phòng này có một bãi đậu xe ba tầng, nhìn qua có vẻ âm u tĩnh mịch, Lý Trình Tú nhìn xung quanh tìm kiếm Thiệu Quần, đột nhiên một tiếng còi xe vang lên dọa cậu sợ hết hồn.
Cậu quay đầu nhìn lại thì thấy Thiệu Quần đang lái một chiếc xe thương vụ cậu chưa từng thấy. Mặc bộ vest và giày da, mặt viết đầy chứ “không vui” ngồi ở ghế điều khiển.
Lý Trình Tú vội vàng chạy qua, Thiệu Quần cũng xuống xe, mở cửa sau ra, hai người cùng ngồi chung vào ghế sau.
Thiệu Quần mặt đầy tức giận, “Sao anh lại tới nơi này đi làm, mà thế thì thôi đi, lại còn không báo cho tôi một tiếng, tại sao anh lại có thể tới nơi này làm việc? Có phải cái tên kia cho anh vào làm không?”
Lý Trình Tú tốn sức giải thích, “Cậu quá bận rộn, cho nên, chưa nói. Tôi học học, có thi, ba lần, thành tích đều tốt, được tới nơi này, thực tập.”
Thiệu Quần nghi ngờ nhìn cậu, “Thật sự là thi vào?”
Lý Trình Tú gật đầu một cái, “Thật.”
Thiệu Quần không yên lòng kéo quần áo cậu một cái, “Cái người cổ đông kia, bao nhiêu tuổi?”
“Gần bốn mươi rồi.”
Thiệu Quần trông có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút, “Tôi đã sớm nói với anh rồi, không nên ra ngoài đi làm. Anh chẳng những đã đi làm lại còn không nói với tôi, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Thiệu Quần, tôi phải, làm việc, hơn nữa, một người, ở nhà rất chán.”
“Nếu chán thì anh có thể tìm mấy chuyện khác mà làm, anh có thể đi đi dạo phố một chút, đi thẩm mỹ viện gì gì đó, tóm lại tôi hy vọng lúc tôi trở về có thể nhìn thấy anh.”
Lý Trình Tú ngẩn người, “Tôi, tôi không đi dạo phố, làm việc, có thể học được kiến thức. Hơn nữa, cậu cũng rất ít khi, trở về.”
Thiệu Quần nhíu mày lại, “Anh chê tôi không dành thời gian chăm sóc anh?”
Lý Trình Tú bận bịu giải thích, “Không phải, anh bận bịu, tôi nghĩ, nếu tôi bận, hẳn là cũng sẽ không phiền chán nữa.”
Thiệu Quần ác thanh ác khí nói, “Vậy anh dọn tới ở chung với tôi đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng Thiệu Quần đã hối hận.
Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ ở cùng tình nhân nhỏ cả. Sau này còn phải đưa người về làm việc cùng nữa, hơi phiền toái, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của Lý Trình Tú, hắn lại không muốn thu hồi lời nói kia.
Hắn cảm thấy khẩu vị của mình bị Lý Trình Tú nuôi đến kén chọn, luôn cảm thấy thức ăn bên ngoài không ngon bằng thức ăn Lý Trình Tú làm, công nhân dọn nhà cũng không ai làm tốt hơn Lý Trình Tú. Ngay cả mấy bé trai trẻ tuổi xinh đẹp không biết đã phục vụ biết bao người kia so với Lý Trình Tú tổng thể vẫn kém một chút cảm giác đồ cổ mà chỉ Lý Trình Tú mới có.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chán Lý Trình Tú rồi thì ở bên ngoài điên loạn một tháng, nhưng bây giờ lại chán ghét cảm thấy Lý Trình Tú vẫn tốt hơn.
Lý Trình Tú không xác định nhìn hắn, “Thật à?”
Thiệu Quần hôn hắn một cái, “Thật, cho nên anh nghỉ việc đi, như vậy thì anh có thể ngày ngày nhìn thấy tôi rồi.”
Vẻ mặt vui mừng của Lý Trình Tú trong nháy mắt tối đi mấy phần, “Thiệu Quần, không thể từ chức được, tôi thích, công việc này, vô cùng vui vẻ.”
Khuôn mặt của Thiệu Quần lại dài ra, “Anh hết đi học lại đi làm, nào còn thời gian để chăm sóc tôi nữa?”
Lý Trình Tú rất là khổ sở nhìn hắn, “Thiệu Quần, tôi thật không muốn, từ chức, đây là, cơ hội, của tôi mà, Thiệu Quần.”
Thiệu Quần nhìn biểu tình cầu khẩn của cậu, lời nói nghiêm khắc có chút không thốt ra lời.
Trước nói hắn nói cho cậu đến công ty làm việc cũng chỉ là thuận miệng nói một chút thôi. Dù sao thì hắn không thể nào mang cuộc sống riêng tư vào trong công việc được, nếu Lý Trình Tú tạo cho hắn ảnh hưởng không tốt gì, đây là mất nhiều hơn được. Hắn nhất thời không có biện pháp ép Lý Trình Tú từ chức, dẫu sao hắn lạnh lùng cậu một thời gian, lần này phải dỗ dành một chút, bây giờ nói mấy chuyện này có chút không thích hợp.
Thiệu Quần quyết định vứt chuyện này sang một bên, “Được rồi, chuyện này để sau này hãy nói đi.”
Lý Trình Tú lại nở nụ cười, “Thiệu Quần, tốt quá.”
Thiệu Quần kéo cậu lại gần rồi sờ eo cậu, “Cục cưng, tôi nhớ anh, anh có muốn tôi không?”
Lý Trình Tú nhỏ giọng nói, “Muốn.”
Thiệu Quần hài lòng cười một tiếng, đưa tay vào trong quần của cậu.
Lý Trình Tú cả kinh thất sắc, bọn họ còn đang ở trong xe.
Thiệu Quần nào còn để ý mấy thứ này, không quan tâm đến sự giãy dụa của cậu, đè Lý Trình Tú dưới thân, không gian trong xe rất hẹp khiến cho Lý Trình Tú không có chỗ tránh. Cậu bị Thiệu Quần ôm vào rồi đặt trên đùi, tiến vào từ phía sau.
Lý Trình Tú ôm cổ hắn,tùy ý để Thiệu Quần hôn, mê mang cảm thụ cảm giác hung hăng tung hoành ngang dọc mà Thiệu Quần đem lại.
Chỉ chốc lát sau chiếc xe đã lung lay kịch liệt.
Lý Trình Tú hồi hộp cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng rên nhỏ như mèo.
Thiệu Quần hiếm khi đến thăm cậu kể từ sau lần trở về từ suối nước nóng kia, cũng rất ít khi tới nhà nữa. Cậu cũng không biết là có phải do mình quá nhạy cảm hay không, cậu cảm thấy thái độ của Thiệu Quần có chút lạnh nhạt. Thỉnh thoảng tới thì cũng chỉ xoi với chả mói, y như lúc này vậy.
“Tại sao anh không mở cửa sổ ra, trong phòng toàn một mùi khó ngửi, bản thân anh không ngửi thấy sao?”
Lý Trình Tú vội vàng mở cửa sổ sát đất ra, một cơn gió lạnh tràn vào, cậu run lập cập, mặc áo khoác vào.
Thiệu Quần nhìn cậu như nhìn thấy quái vật, câu bật điều hòa lên, “Anh không bật điều hòa á?”
Lý Trình Tú nói, “Tiền điện rất đắt.”
Trước kia lúc làm việc trong khách sạn, cậu nghe nói thứ tiền đắt nhất chính là tiền điều hòa.
Thiệu Quần lớn tiếng nói, “Tự anh muốn làm mình bị cảm đó hả? Sức khỏe của anh là quý nhất, tiền chữa bệnh và tiền điện, cái nào tốt hơn? Cái này mà cũng tính không ra còn bày đặt học kế toán à.”
Lý Trình Tú nghĩ Thiệu Quần có lẽ hôm nay lại gặp phải chuyện gì không hài lòng rồi, hỏa khí hôm nay có vẻ rất lớn, cậu cũng không muốn tự mình chạm vào lửa, yên lặng vào phòng bếp nấu ăn.
So với sự ôn nhu thân sĩ khi mới gặp nhau của lúc đó, Thiệu Quân của bây giờ y như hai người khác nhau vậy. Sống chung với nhau càng lâu, Lý Trình Tú càng hiểu được tính cách bá đạo tự phụ của người này, tính khí hung bạo nóng nảy, có lúc thậm chí là không thèm nói lý.
Thói quen trong cuộc sống của hắn cũng không tốt lắm. Hắn vừa vào nhà liền ném chìa khóa và quần áo loạn tùng phèo, cơ mà nếu trước khi ra cửa hắn không tìm được đồ thì sẽ phát hỏa đá một cước rơi cái cây chổi chắn đường hắn xuống đất, sau khi chổi rơi xuống, hắn cũng không thèm nhặt lên, rõ ràng cho thấy thói quen thích được phục vụ của hắn.
Lý Trình Tú đối với những thói qun này vẫn có thể bao dung. Cậu nguyện ý chiếu cố Thiệu Quần nếu như việc này có thể giúp hai người sống chung ngày càng hòa thuận, nhưng gần đây thái độ của Thiệu Quần càng ngày càng khiến cho cậu cảm thấy Thiệu Quần đến tìm cậu chỉ để làm cái chuyện kia.
Làm một bàn đồ ăn xong, chưa ăn được mấy miếng, Thiệu Quần đã cứng rắn kéo cậu vào phòng ngủ, phát tiết dục vọng vài ngày qua.
Lý Trình Tú bị hắn làm đến đau cả người, nằm lệch trên giường hơn nửa ngày không muốn nhúc nhích.
Thiệu Quần đứng dậy ra phòng ngủ, chốc lát sau hắn lại vào, cầm theo một văn kiện rồi ném tới trước mắt cậu.
Lý Trình Tú cầm văn kiện lên nhìn một chút, nhìn mãi vẫn không hiểu, “Đây là cái gì?”
Thiệu Quần ngồi nằm trên giường, đốt thuốc lá rồi từ từ nói, “Tặng quà cho anh đó.”
“… Cái gì vậy?”
Thiệu Quần mở văn kiện ra, chỉ chỉ chỗ ký tên, “Ký tên chỗ này này, ký xong thì căn phòng này chính là tài sản của anh.”
Lý Trình Tú sợ hết hồn, cậu cảm thấy thứ trong tay mình y như khoai lang nóng bỏng tay vậy, cậu buông phần văn kiện kia ra, nói, “Vì… Vì sao.”
“Đây là thứ anh nên được, anh đi theo tôi hơn nửa năm rồi đi, anh làm rất tốt rồi.”
Lý Trình Tú cảm thấy giọng nói của cậu có chút kỳ quái, cậu đối xử tốt với hắn chẳng lẽ không phải là lẽ thường sao.
“Tôi, tôi không muốn.”
Thiệu Quần ném một cái bút từ trong cái tủ ở đầu giường ra, “Ký đi, khoảng thời gian này tôi được chiếu cố không tệ. Căn nhà này coi như là một chút tâm ý của tôi đi, tôi không thích thiếu nợ người khác.”
Lý Trình Tú sắc mặt có chút nhợt nhạt, trong lòng mơ hồ có chút đau đớn, “Cậu không nợ tôi, tôi chiếu cố cậu, không phải, vì, cái này.”
Thiệu Quần hít một vòng hơi thuốc ra, “Trình Tú, chúng ta cũng đã ở cái tuổi này rồi, thực tế một chút đi có được không, anh lăn lộn trong cái thành phố này lâu như vậy, mắt thấy cũng sắp ba mươi rồi, ngay cả một nơi để an cư lạc nghiệp cũng không có, anh không cân nhắc một chút đến nơi để mình lui về đời sau sao? Có người tặng không loại nhà này cho anh không phải là chuyện ngày nào cũng có đâu, anh hiểu ý của tôi chứ?”
Lý Trình Tú lắc đầu một cái, cậu không hiểu.
Thiệu Quần nói những lời này có ý gì, cậu có thể nghe hiểu được từng chữ, nhưng cậu nghe không hiểu ý trong lời nói của Thiệu Quần.
Thiệu Quần không nhịn được cầm bút lên nhét vào trong tay cậu, “Ký đi, chuyện này rất tốt cho anh, sau này anh sẽ cảm ơn tôi.”
Lý Trình Tú vứt bỏ bút trong tay đi, cả người không ngừng run rẩy, cậu nói một cách kiên định, “Thiệu Quần, tôi đối xử với cậu như vậy, không phải, vì cái này.”
Thiệu Quần thiếu chút nữa liền bật thốt lên, vậy thì là vì cái gì, nếu thật sự chơi trò tình cảm với tôi, anh có xứng đáng không?
Hắn nhìn biểu tình bi thương của Lý Trình Tú, hắn cứng rắn nuốt lời trở vào.
Hắn biết bây giờ rõ ràng là Lý Trình Tú đang thích hắn, mặc dù cái này khiến hắn rất cao hứng, nhưng hắn lại càng hy vọng Lý Trình Tú giống như những người khác, sau này lúc chia tay có thể cao hứng mà rời đi. Hắn không muốn làm ai đó phải khóc.
Hắn không thích thiếu nợ người khác, nhưng Lý Trình Tú này cũng thật ngu ngốc, nhân bánh từ trên trời rơi xuống cũng không muốn, cứ muốn chơi trò tình cảm với hắn đúng không. Ngược lại như vậy cũng tốt, hắn tiết kiệm được chút tiền nhà.
Thiệu Quần ném văn kiện kia xuống đất, lăn xuống giường, mặc quần áo rồi rời đi.
Lý Trình Tú co rúm lại trên giường, cậu cảm thấy hốc mắt mình có chút chua xót. Sống chung càng lâu, bất đồng giữa cậu và Thiệu Quần càng ngày càng rõ ràng. Những thứ bất động này khiến cậu sinh ra lo âu, sự lo lắng nàng khiến cho bất an trong nội tâm cậu dần dần khuếch trương to lớn hơn.
Thiệu Quần đã không xuất hiện trở lại trong hơn mười ngày liên tiếp.
Lý Trình Tú gọi điện thoại cho hắn cũng chỉ nhận được lời nói qua loa lấy lệ rằng hắn đang quá bận rộn rồi vội vã tắt máy. Trong lòng cậu khó chịu nhưng lại không dám chọc giận Thiệu Quần. Cậu chỉ dám gửi vài tin nhắn ngắn thăm hỏi sức khỏe của hắn vài ngày một lần, điện thoại thì không dám gọi.
Thiệu Quần thỉnh thoảng vẫn tới, không ăn cơm thì cũng là lăn giường, sau đó ngả đầu rồi ngủ, rất ít khi ôm cậu đọc sách nói chuyện như trước đây, ngọt ngào trong quá khứ thật giống như chưa từng phát sinh qua vậy.
Lý Trình Tú nhớ tới mấy cuốn sách đã đọc. Cuốn sách ấy nói tất cả bạn tình đều sống chung với nhau như vậy. Thời gian ban đầu luôn rất nhiệt tình, sau đó sẽ dần dần bình thản trở lại, chẳng qua là thời gian kéo dài sự nhiệt tình của Thiệu Quần cũng ngắn quá đi.
Mắt thấy đợt rét đậm rét hại đã buông xuống, mặc dù tâm sự của Lý Trình Tú vẫn nặng nề nhưng sự nghiệp học hành một chút vẫn không có chút trễ nải gì, ba lần thi vẫn luôn được hạng cao nhất rốt cuộc cũng có cơ hội được đến thực tập tại công ty kế toán của Lê Sóc.
Từ đó, mỗi tuần lễ cậu học ba tiết, sau đó đi làm thứ hai và thứ tư, cuộc sống bận rộn phong phú như vậy khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm, không cần phải lẻ loi một người trong căn phòng lạnh như băng suy đoán xem Thiệu Quần hôm nay có tới hay không, loại cảm thụ ấy so với trời lạnh giá rét còn khó chịu hơn.
Ngày đầu tiên Lý Trình Tú đi làm, cậu bao bọc mình y như một cái bánh chưng, cậu cùng hai thực tập sinh bị đưa vào phòng làm việc của Lê Sóc để báo danh. Lúc báo danh Lê Sóc căn bản không nhận ra cậu.
Công ty kế toán này được đặt ở trên một tòa nhà cao cấp ở khu vực trung tâm, giá tiền để thuê một tầng của nơi này đắt đến nỗi khiến người ta muốn nín thở, Lê Sóc lại một hơi thuê luôn hai tầng.
Hắn là một người lãnh đạo tương đối có mị lực. Mặc dù hắn thực hiện hình thức quản lý tập trung nhưng sự sùng bái của cấp dưới với hắn vẫn gần như tồn tại ở mọi nơi.
Lê Sóc anh tuấn tiêu sái, Lê Sóc dí dỏm hài hước, Lê Sóc hào phóng, Lê Sóc thưởng phạt phân minh, Lê Sóc có thể khiến cho mỗi nhân viên đều cảm nhận được mình được coi trọng, Lê Sóc là một ông chủ hoàn mỹ, hắn cũng là một người đàn ông hoàn mỹ luôn.
Đây chính là kết luận được đúc kết ra từ trong miệng người khác của Lý Trình Tú sau khi đi làm vẻn vẹn có một tuần.
Nhưng mà Lê Sóc cũng có một bí mật. Đây có lẽ là thiếu sót duy nhất của người đàn ông này: hắn là đồng tính luyến ái.
Hắn không tận lực giấu giếm điểm này nhưng cũng không chủ động khoe khoang. Chẳng qua là hắn là một người đàn ông ba mươi sáu tuổi trị giá như kim cương Lê Sóc, việc bản thân là đồng tính luyến ái cũng giảm bớt được phiền não do bị phái nữ dây dưa, dù sao thì hắn cũng rất được phụ nữ ưa thích mà.
Lý Trình Tú cũng như tất cả các nhân viên khác của công ty kế toán này bắt đầu bị tẩy não, sùng bái ông chủ của mình. Cậu tự hỏi liệu mình có thể trở thành một kế toán viên xuất sắc như vậy một ngày nào đó hay không.
Tuy nói là thực tập, nhưng tính chất công việc cơ bản vẫn là làm việc vặt.
Bởi vì sự tham gia của Lê Sóc trong lớp học, ba vị trí thực tập sẽ được trao cho học sinh của lớp như một công cụ MARKETING. Thực tế thì họ cũng không cần nhiều thực tập viên như vậy.
Tuổi tác của Lý Trình Tú cho dù có nằm trong hàng ngũ nhân viên vẫn coi là lớn, hắn vẫn muốn tìm hiểu ngành nghề này hơn nữa. Về cơ bản thì công việc của hai thực tập sinh kia hắn đều đang làm. Nhưng mà cậu vẫn cao hứng vô cùng, mỗi lần kiểm tra số liệu cậu đều hạnh phúc hơn so với xào trộn chiên dầu rất nhiều.
“Tiểu Lý.”
Lý Trình Tú đang đặt các tài liệu lên trước máy photocopy. Vừa nghe thấy thanh âm Lê Sóc liền quay đầu lại, “Lê tổng.”
Lê Sóc đưa vật trong tay cho cậu, liếc nhìn công việc của cậu rồi cười nói, “Chuyện này rất rườm rà, cẩn thận đừng lẫn lộn.”
Lý Trình Tú vội vàng gật đầu.
“Copy cho tôi một bản, làm xong rồi đưa tới phòng làm việc của tôi, sau đó thì fax một bản khác đến số này.”
Lý Trình Tú mới vừa học dùng máy photocopy. Mấy ngày gần đây đều loanh quanh cái máy lớn này, cậu lưu loát nhận lấy văn kiện trong tay Lê Sóc rồi nói “Được”.
Lê Sóc tán thưởng nhìn cậu một cái, “Anh vô cùng cố gắng, chăm chỉ là phẩm chất hiếm có, phải tiếp tục cố gắng giữ gìn.”
” Ừ.”
Lý Trình Tú hoàn thành công việc trong tay, in ấn cẩn thân rồi mang tài liệu vào phòng làm việc của Lê Sóc.
“Vào đi.”
Khi Lý Trình Tú bước vào, Lê Sóc đang tìm thứ gì đồ trên cái giá sách quanh eo của hắn.
Lý Trình Tú thả tài liệu xuống bàn, “Lê tổng, tài liệu ở đây.”
Lê Sóc rốt cuộc rút ra một quyển sách, cao hứng xoay người lại, “Tới đây, tiểu Lý, cho cậu một quyển sách.”
Lý Trình Tú cầm lấy nhìn một cái, đây là một cuốn sách bàn về nghề kế toán viên, tác giả tên là Lê Sóc.
Lê Sóc cười nói, “Tôi đã viết nó ba năm trước, năm xưa lúc học có rất nhiều nghi hoặc nên mới tổng kết lại vào một quyển sách. Tôi cảm thấy nó khá dễ hiểu, hy vọng có thể giúp đỡ được cậu.”
Lý Trình Tú thụ sủng nhược kinh, nói cám ơn liên tục.
Thụ sủng nhược kinh: được ưu ái mà sợ hãi
“Đừng khách khí, đừng khách khí, tiểu Lý, tôi cảm thấy anh rất có tiềm lực, làm việc thận trọng cũng rất chăm chỉ. Nếu như anh tiếp tục làm tốt, chờ khi nào anh tốt nghiệp xong có thể tiếp tục làm việc ở nơi này.”
Lý Trình Tú kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt, “Cám ơn, cám ơn Lê tổng.”
Lê Sóc cười chúm chím nhìn cậu, “Không cần khách khí.”
Lý Trình Tú trở lại trước bàn làm việc, tiếp tục kiểm tra số liệu, điện thoại đột nhiên đột ngột vang lên một tiếng.
Cậu vội vàng nhấn tắt. Lúc này mới nhớ ra mình quên để chế độ im lặng, bởi vì ngày thường trừ Thiệu Quần sẽ không có người thứ hai gọi điện cho cậu, cơ mà rất lâu rồi Thiệu Quần chưa gọi điện cho cậu.
Cậu cầm điện thoại lên, lúc đi qua phòng làm việc ở hành lang điện thoại lại vang lên một lần nữa, cậu bất đắc dĩ nhấn tắt lần nữa.
Đến tận lúc xuống hành lang cậu mới yên tâm nhấn nút gọi điện, ” Alô.”
“Anh dám cúp điện thoại của tôi!” Phía đối diện truyền đến thanh âm nổi giận đùng đùng của Thiệu Quần.
Lý Trình Tú giải thích, “Tôi đang ở chỗ làm.”
“Đi làm? Anh lại đi làm?” Thiệu Quần giương cao âm lượng, vừa nghe thấy hai chữ đi làm liền bực mình hơn.
Thiệu Quần đã lâu không liên lạc với cậu, hình như đã hơn hai tuần rồi, cậu không có cơ hội nói chuyện cùng Thiệu Quần, nhưng cậu cảm thấy đây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì, dù sao thì cậu cũng không thể nào một mực ở nhà.
Lý Trình Tú hơi chút hưng phấn nói, “Tôi thực tập, ở, công ty kế toán cao cấp.”
“Công ty kế toán cao cấp? Công ty nào?”
“Công ty hợp tác với lớp bổ túc của tôi..”
Thiệu Quần dừng một chút, đột nhiên hỏi, “Có phải là cái công ty có người đưa anh trở về lần trước không?”
Lý Trình Tú vì giọng điệu của Thiệu Quần mà ngẩn người một chút, sau đó liền gật đầu một cái, đột nhiên cậu nhớ tới việc hắn không thấy được, lúc này mới nói, “Phải.”
Thiệu Quần đột nhiên trầm mặc, nửa ngày sau mới cắn răng nghiến lợi nói, “Địa chỉ, bây giờ tôi sẽ đi tìm anh.”
Lý Trình Tú chần chờ nói, “Tôi đang, đi làm.”
“Địa chỉ!”
Lý Trình Tú vội vàng nói địa chỉ cho hắn, sau khi cúp điện thoại, lo lắng chờ Thiệu Quần tới.
Cậu không biết không biết tại sao Thiệu quần lại tức giận, cậu vĩnh viễn không hiểu tại sao Thiệu Quần lại tức giận. Tính khí của Thiệu Quần quá kém, cái gì cũng có thể khiến hắn tức giận.
Cậu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, khá được, sắp đến thời gian nghỉ trưa rồi.
Cuộc điện thoại tiếp theo của Thiệu Quần đúng vào giờ nghỉ trưa, Lý Trình Tú nghe điện thoại, trực tiếp đi thang máy dẫn tới bãi đậu xe.
Tòa nhà văn phòng này có một bãi đậu xe ba tầng, nhìn qua có vẻ âm u tĩnh mịch, Lý Trình Tú nhìn xung quanh tìm kiếm Thiệu Quần, đột nhiên một tiếng còi xe vang lên dọa cậu sợ hết hồn.
Cậu quay đầu nhìn lại thì thấy Thiệu Quần đang lái một chiếc xe thương vụ cậu chưa từng thấy. Mặc bộ vest và giày da, mặt viết đầy chứ “không vui” ngồi ở ghế điều khiển.
Lý Trình Tú vội vàng chạy qua, Thiệu Quần cũng xuống xe, mở cửa sau ra, hai người cùng ngồi chung vào ghế sau.
Thiệu Quần mặt đầy tức giận, “Sao anh lại tới nơi này đi làm, mà thế thì thôi đi, lại còn không báo cho tôi một tiếng, tại sao anh lại có thể tới nơi này làm việc? Có phải cái tên kia cho anh vào làm không?”
Lý Trình Tú tốn sức giải thích, “Cậu quá bận rộn, cho nên, chưa nói. Tôi học học, có thi, ba lần, thành tích đều tốt, được tới nơi này, thực tập.”
Thiệu Quần nghi ngờ nhìn cậu, “Thật sự là thi vào?”
Lý Trình Tú gật đầu một cái, “Thật.”
Thiệu Quần không yên lòng kéo quần áo cậu một cái, “Cái người cổ đông kia, bao nhiêu tuổi?”
“Gần bốn mươi rồi.”
Thiệu Quần trông có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút, “Tôi đã sớm nói với anh rồi, không nên ra ngoài đi làm. Anh chẳng những đã đi làm lại còn không nói với tôi, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Thiệu Quần, tôi phải, làm việc, hơn nữa, một người, ở nhà rất chán.”
“Nếu chán thì anh có thể tìm mấy chuyện khác mà làm, anh có thể đi đi dạo phố một chút, đi thẩm mỹ viện gì gì đó, tóm lại tôi hy vọng lúc tôi trở về có thể nhìn thấy anh.”
Lý Trình Tú ngẩn người, “Tôi, tôi không đi dạo phố, làm việc, có thể học được kiến thức. Hơn nữa, cậu cũng rất ít khi, trở về.”
Thiệu Quần nhíu mày lại, “Anh chê tôi không dành thời gian chăm sóc anh?”
Lý Trình Tú bận bịu giải thích, “Không phải, anh bận bịu, tôi nghĩ, nếu tôi bận, hẳn là cũng sẽ không phiền chán nữa.”
Thiệu Quần ác thanh ác khí nói, “Vậy anh dọn tới ở chung với tôi đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng Thiệu Quần đã hối hận.
Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ ở cùng tình nhân nhỏ cả. Sau này còn phải đưa người về làm việc cùng nữa, hơi phiền toái, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm bất ngờ của Lý Trình Tú, hắn lại không muốn thu hồi lời nói kia.
Hắn cảm thấy khẩu vị của mình bị Lý Trình Tú nuôi đến kén chọn, luôn cảm thấy thức ăn bên ngoài không ngon bằng thức ăn Lý Trình Tú làm, công nhân dọn nhà cũng không ai làm tốt hơn Lý Trình Tú. Ngay cả mấy bé trai trẻ tuổi xinh đẹp không biết đã phục vụ biết bao người kia so với Lý Trình Tú tổng thể vẫn kém một chút cảm giác đồ cổ mà chỉ Lý Trình Tú mới có.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại như vậy, chán Lý Trình Tú rồi thì ở bên ngoài điên loạn một tháng, nhưng bây giờ lại chán ghét cảm thấy Lý Trình Tú vẫn tốt hơn.
Lý Trình Tú không xác định nhìn hắn, “Thật à?”
Thiệu Quần hôn hắn một cái, “Thật, cho nên anh nghỉ việc đi, như vậy thì anh có thể ngày ngày nhìn thấy tôi rồi.”
Vẻ mặt vui mừng của Lý Trình Tú trong nháy mắt tối đi mấy phần, “Thiệu Quần, không thể từ chức được, tôi thích, công việc này, vô cùng vui vẻ.”
Khuôn mặt của Thiệu Quần lại dài ra, “Anh hết đi học lại đi làm, nào còn thời gian để chăm sóc tôi nữa?”
Lý Trình Tú rất là khổ sở nhìn hắn, “Thiệu Quần, tôi thật không muốn, từ chức, đây là, cơ hội, của tôi mà, Thiệu Quần.”
Thiệu Quần nhìn biểu tình cầu khẩn của cậu, lời nói nghiêm khắc có chút không thốt ra lời.
Trước nói hắn nói cho cậu đến công ty làm việc cũng chỉ là thuận miệng nói một chút thôi. Dù sao thì hắn không thể nào mang cuộc sống riêng tư vào trong công việc được, nếu Lý Trình Tú tạo cho hắn ảnh hưởng không tốt gì, đây là mất nhiều hơn được. Hắn nhất thời không có biện pháp ép Lý Trình Tú từ chức, dẫu sao hắn lạnh lùng cậu một thời gian, lần này phải dỗ dành một chút, bây giờ nói mấy chuyện này có chút không thích hợp.
Thiệu Quần quyết định vứt chuyện này sang một bên, “Được rồi, chuyện này để sau này hãy nói đi.”
Lý Trình Tú lại nở nụ cười, “Thiệu Quần, tốt quá.”
Thiệu Quần kéo cậu lại gần rồi sờ eo cậu, “Cục cưng, tôi nhớ anh, anh có muốn tôi không?”
Lý Trình Tú nhỏ giọng nói, “Muốn.”
Thiệu Quần hài lòng cười một tiếng, đưa tay vào trong quần của cậu.
Lý Trình Tú cả kinh thất sắc, bọn họ còn đang ở trong xe.
Thiệu Quần nào còn để ý mấy thứ này, không quan tâm đến sự giãy dụa của cậu, đè Lý Trình Tú dưới thân, không gian trong xe rất hẹp khiến cho Lý Trình Tú không có chỗ tránh. Cậu bị Thiệu Quần ôm vào rồi đặt trên đùi, tiến vào từ phía sau.
Lý Trình Tú ôm cổ hắn,tùy ý để Thiệu Quần hôn, mê mang cảm thụ cảm giác hung hăng tung hoành ngang dọc mà Thiệu Quần đem lại.
Chỉ chốc lát sau chiếc xe đã lung lay kịch liệt.
Lý Trình Tú hồi hộp cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng rên nhỏ như mèo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.