Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chương 78: Bãi tha ma
Trường Sinh Thiên Diệp
16/06/2021
Editor: Mứt Chanh
''Cái gì?"
Tiết Trường Du sửng sốt: "Hoàng Thượng không có bệnh?"
Lão ngự y kia sợ hãi, nói không ngớt lời: "Vương gia! Vương gia! Vi thần không dám nói dối! Đã tới tình trạng này rồi, vi thần làm sao dám lừa Vương gia nữa! Là thật sự, là...... Là Hoàng Thượng bảo vi thần làm như vậy, vi thần cũng khó cả đôi đường!"
Sắc mặt của Tiết Trường Du lập tức trầm xuống tựa như hơi thất thần.
Cho dù Tô Hoài Cẩn không cần tâm hồn bổ trợ thì cũng có thể nhìn ra được hắn suy nghĩ cái gì.
Bởi vì Hoàng Thượng mượn cớ ốm, chậm trễ chuyện lập Tiết Trường Du làm Thái Tử. Hiện giờ bọn họ đã thành hôn lâu như vậy, Hoàng Thượng vẫn bệnh như cũ, lại còn bệnh càng thêm nặng hơn, bệnh đều không thể thượng triều.
Này còn có thể là có ý tứ gì, còn không phải là không hy vọng Tiết Trường Du trở thành Thái Tử sao?
Ánh mắt của Tiết Trường Du hơi âm u, ngay sau đó lại chậm rãi nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua lão ngự y kia.
Lão ngự y bị sợ hãi, còn tưởng rằng Tiết Trường Du sẽ giáng tội bản thân thì lập tức chuẩn bị xin tha.
Nào biết Tiết Trường Du lại vẫy tay, nói: "Lui xuống đi."
Lão ngự y như được đại xá, vội vàng bò dậy là chạy.
Bị một người cha nhiều mặt ngăn trở, Tô Hoài Cẩn cảm thấy Tiết Trường Du cũng thật sự đáng thương. Chẳng qua ở gia đình hoàng gia, nào có tình cha con gì đáng nói?
Cha phải đề phòng con trai lợi hại hơn mình, con trai phải đề phòng cha giáng tội, giữa các anh em cũng không thể cho nhau tín nhiệm, thậm chí ở bên trong tình mẹ con đều sẽ có sự lựa chọn.
May mà Tiết Trường Du không có anh em cùng một mẹ đẻ ra bằng không chắc chắn Thục Quý Phi sẽ lựa chọn từ hai đứa con trai, vậy Tiết Trường Du sẽ càng hỏng bét thêm nữa.
Tô Hoài Cẩn nhìn Tiết Trường Du, thấy hắn vẫn luôn không nói chuyện mới nói: "Vương gia, chàng vẫn ổn chứ?"
Lúc này Tiết Trường Du mới phục hồi lại tinh thần mà gật đầu, gắng gượng nặn ra một nụ cười tươi: "Không sao, ta đỡ nàng trở về."
Lữ Ngạn là tới lược trận, hiện giờ cũng không có đất dụng võ nên vội vàng chắp tay lui xuống.
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn trở về, Tô Hoài Cẩn lại nhìn thoáng qua Tiết Trường Du: "Suy nghĩ cái gì vậy?"
Tiết Trường Du đỡ nàng, hơi xuất thần mới nói: "Ta suy nghĩ...... Cho dù Hoàng Thượng không muốn lập ta làm Thái Tử, vẫn luôn giả bộ bệnh không phải được rồi sao, vì sao ngay cả thượng triều cũng không đi? Còn muốn chạy đến hành cung Thượng Dương này mà dưỡng bệnh."
Tô Hoài Cẩn cũng không nghĩ ra điểm này nhưng có thể chắc chắn là Hoàng Thượng làm như vậy có lẽ vì không cho Tiết Trường Du trở thành Thái Tử. Hoàng Thượng cụ thể nghĩ như thế nào, Tô Hoài Cẩn lại không gặp được Hoàng Thượng, bởi vậy không thể sử dụng tâm hồn.
Tô Hoài Cẩn vào nhà ngồi xuống, nghĩ ngợi lại nói: "Đối với kế hoạch hiện tại, Vương gia thật ra nên suy xét một sự kiện khác."
Tiết Trường Du nói: "Hửm? Là chuyện gì, còn xin phu nhân chỉ điểm."
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Chuyện đại doanh."
Tiết Trường Du kinh ngạc, nói: "Đại doanh? Ý của Cẩn Nhi là......"
Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Đại hoàng tử khuyến khích Hoàng Thượng tới hành cung Thượng Dương, Hoài Cẩn cảm thấy đều không phải là vì dưỡng bệnh. Lần này hộ quân đi theo tổng cộng là hai ngàn người, là do anh trai của Hoài Cẩn phụ trách. Hành cung Thượng Dương một ngàn người, là Đại hoàng tử phụ trách. Nếu Đại hoàng tử thật sự có thể điều khiển đại doanh binh mã, vậy chỉ cần hai ngàn người là có thể nghiền áp binh lực, hơn nữa một đêm là có thể xông vào hành cung...... Bởi vậy, Hoài Cẩn khẩn cầu Vương gia không thể có lòng hại người nhưng tâm phòng người không thể không có."
Tiết Trường Du vừa nghe xong thì nheo mắt, trầm giọng nói: "Đúng vậy, đa tạ Cẩn Nhi chỉ điểm. Mặt mũi này của ta đi tìm Tô huynh thương lượng ngay."
Tiết Trường Du muốn đi tìm Tô Hoài Chẩn, lập tức đứng lên nhưng vẫn hơi không yên tâm về Tô Hoài Cẩn nên dặn dò Tô Hoài Cẩn ngoan ngoãn ngây người ở nhà. Nếu có ra ngoài thì mang theo nha hoàn tuỳ tùng....
Tiết Trường Du nhíu mày nói: "Hành cung Thượng Dương có lẽ đã không an toàn, ta thật hối hận khi dẫn Cẩn Nhi nàng theo. Nếu lúc ấy nghe nàng, để nàng nghỉ ngơi ở trong phủ, cũng được rồi."
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Vương gia, chàng thật sự nghĩ như vậy sao? Nếu hành cung Thượng Dương bị công hãm, kinh thành còn xa sao?"
Tiết Trường Du chấn động, vội vàng nói: "Ta đây đi Tìm Tô huynh thương nghị ngay."
Tiết Trường Du nhanh chóng rời khỏi nhà để đi tìm Tô Hoài Chẩn. Tô Hoài Cẩn ở trong nhà, bưng lên chén trà tới uống, cũng lâm vào trầm tư.
Tô Hoài Cẩn không rõ vì sao Hoàng Thượng phải giả vờ bệnh ghê gớm như vậy, không thể thượng triều, muốn tới Thượng Dương dưỡng bệnh?
Chẳng lẽ là Đại hoàng tử bắt cóc ư?
Nhưng ngự y nói là ý tứ của Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngự y đang gạt người?
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, nhưng vừa rồi lúc nhìn thấy ngự y, tâm hồn cho thấy ngự y cũng không có gạt người.
Lúc này Tô Hoài Cẩn đã hồ đồ, trong đầu đều choáng váng, lắc lắc đầu, nghĩ thầm chuyện gia đình hoàng gia quả nhiên không hỗn loạn bình thường, cũng đủ phiền rồi.
Chân trước Tiết Trường Du mới vừa đi, không bao lâu, sau lưng có người đã tới bái kiến.
Lục Y đi vào tới, nói: "Vương phi, Tần Vương tới."
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, Tần Thân vương Tiết Quỳnh Lâu?
Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ, nói: "Mời vào."
Tiết Quỳnh Lâu nhanh chóng tiến vào, cười tủm tỉm, vẫn là dáng vẻ ăn chơi trác táng. Không đợi Tô Hoài Cẩn mời đã trực tiếp ngồi ở trước mặt Tô Hoài Cẩn, cười nói: "Đệ có hai câu muốn nói với tẩu tẩu."
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Nếu Tần Vương điện hạ đã ngồi xuống, vậy mời nói thẳng."
Tiết Quỳnh Lâu không nói chuyện, ngược lại nhìn thoáng qua xung quanh: "Xin tẩu tẩu cho lui xuống hết."
Tô Hoài Cẩn hơi nhướng mày: "Đây không tiện sao?"
Dù sao Tô Hoài Cẩn là phụ nữ mà Tiết Quỳnh Lâu là em trai cùng cha khác mẹ của Tiết Trường Du. Nếu cho lui xuống hết, lại chỉ có Tô Hoài Cẩn ở trong nhà, nếu truyền ra bên ngoài, chỉ sợ khiến người bàn tán, đến lúc đó sẽ có phiền toái không cần thiết.
Tiết Quỳnh Lâu cười nói: "Tẩu tẩu cứ thả lỏng, đệ tôn kính tẩu còn không kịp, sao sẽ có hành động không hợp lễ nghĩa đây?"
Y lại nói: "Lời sau đây của đệ chỉ sợ tai vách mạch rừng, bởi vậy muốn tẩu cho lui xuống hết. Nếu tẩu tẩu không nghe, chỉ sợ phải hối hận cả đời...... Dù sao đệ đã nói qua, đệ đứng bên phía Tứ ca."
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, đánh giá vẻ mặt của Tiết Quỳnh Lâu một chút, ngay sau đó yên lặng mở tâm hồn ra xem. Tiết Quỳnh Lâu cũng không suy nghĩ kỹ điều gì nhưng cảm xúc có thể nhìn ra được. Đừng nhìn Tiết Quỳnh Lâu vô cùng trấn định nhưng thật ra y hơi sốt ruột, hơn nữa......
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Đệ lén Đại hoàng tử tới đây à?"
Tiết Quỳnh Lâu kinh ngạc, vẻ mặt ăn chơi trác táng cuối cùng cũng bị công phá, giật mình nhìn Tô Hoài Cẩn: "Tẩu tẩu làm sao mà biết được?"
Tô Hoài Cẩn cười cười, trong lòng nói đương nhiên, tâm hồn nhìn ra được. Bởi vì tâm tình sốt ruột kia của Tiết Quỳnh Lâu chính là sợ hãi hành tung của bản thân bị Đại hoàng tử phát hiện. Đệ ấy lén Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc mà đến đây.
Tô Hoài Cẩn nói: "Lục Y, em dẫn theo người đi xuống trước, canh giữ bên ngoài. Trước khi Tần Vương điện hạ đi ra ngoài, không cho bất luận kẻ nào tiến vào."
Lục Y chần chờ một chút nhưng lập tức lại nói: "Dạ, Vương phi."
Nàng ấy đáp lời rồi đưa tất cả nha hoàn ra ngoài, sau đó canh giữ ở cửa lớn.
Tiết Quỳnh Lâu gật đầu, cười nói: "Tẩu tẩu quả nhiên là có khí phách."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Nào có, có khí phách chính là đệ. Đại hoàng tử đem đệ trở thành người của mình, hiện giờ đệ lại chạy tới mật báo. Nếu bị Đại hoàng tử bắt được, kết cục của đệ sẽ như thế nào đây? Cho nên đệ mới có khí phách đấy."
Tiết Quỳnh Lâu lắc cây quạt, nói: "Đệ nói không lại tẩu, tẩu tẩu quả nhiên là nanh vuốt nhọn, mười chàng trai cũng theo không kịp...... Sở dĩ đệ chạy tới mật báo thật ra nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì đệ càng lớn tuổi thì càng có mánh khóe, có thể thấy rõ tình hình, cũng không thích làm con rối cho người khác."
Tô Hoài Cẩn gật đầu nói: "Trở lại chuyện chính thôi."
Tiết Quỳnh Lâu dừng một chút, im lặng một lát, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tô Hoài Cẩn: "Tẩu tử, đệ nghe nói tẩu đã phát hiện Hoàng Thượng giả vờ bệnh, đúng không?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Đúng vậy."
Tiết Quỳnh Lâu cười một tiếng: "Dựa theo sự thông minh tuyệt đỉnh của tẩu, hẳn là cũng đang nghi ngờ. Cho dù Hoàng Thượng không muốn lập Tứ ca làm Thái Tử, vì sao phải giả bộ bệnh không thể thượng triều, còn muốn tới hành cung Thượng Dương dưỡng bệnh."
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Đúng thế."
Lúc này Tiết Quỳnh Lâu thu lại ý cười trên mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, vững vàng lên tiếng: "Bởi vì Hoàng Thượng......"
Tiết Trường Du đi tìm Tô Hoài Chẩn, yêu cầu Tô Hoài Chẩn lập tức điều người, ra roi thúc ngựa đến đại doanh xem xét hướng đi. Mặt khác hai người còn cùng nhau nghiên cứu bản đồ hành cung một chút, xác định công tác bảo vệ.
Tiết Trường Du nói: "Binh lính đi theo như thế nào? Nếu có nhiễu loạn, có thể được việc hay không?"
Tô Hoài Chẩn vừa nghe thế thì lập tức thở dài một hơi: "Thật sự để Vương gia nói, binh lính đi theo không có một người nào đã ra chiến trường, gặp qua việc đời chân chính, hoặc là tàn binh tuổi lớn, Đi theo tổng cộng hai ngàn người, binh lực chân chính e rằng cũng chỉ có một ngàn thôi."
Tiết Trường Du vừa nghe xong thì nheo mắt, tựa như nghĩ tới cái gì......
Tiết Trường Du và Tô Hoài Chẩn dứt lời thì chuẩn bị trở về tìm Tô Hoài Cẩn.
Lúc hắn đi đến cửa phòng thì nhìn thấy Lục Y và bọn nha hoàn đều cùng đứng ở bên ngoài, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Vương phi đâu? Sao các ngươi không đi hầu hạ Vương phi?"
Trên mặt Lục Y hơi khó xử, ậm ừ một lúc: "Này...... Vương gia, cái kia......"
Tiết Trường Du còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn xảy ra chuyện gì, vội vàng muốn tông cửa đi vào, lại bị Lục Y vội vàng ngăn lại.
Lục Y quỳ xuống nói: "Vương gia! Vương phi căn dặn không cho bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy, Vương phi...... Vương phi đang đơn độc gặp Lục hoàng tử......"
Tiết Quỳnh Lâu?
Tiết Trường Du vừa nghe thế, khá lắm, lu giấm đổ đầy đất lại đầy đất, hận không thể dùng giấm ngập chết mình, lại còn có trai đơn gái chiếc ở chung một phòng?
Tất nhiên, Tiết Trường Du không phải không tin Tô Hoài Cẩn, cũng không phải không tin Tiết Quỳnh Lâu. Tiết Quỳnh Lâu vẫn là người tốt nhưng Tiết Quỳnh Lâu ngày thường cợt nhả, luôn thích trêu ghẹo người khác, Tiết Trường Du tưởng tượng trong lòng cũng đủ ghen rồi.
Tiết Trường Du nhịn cả buổi, Lục Y thấy Vương gia hận không thể lột da rút gân Lục hoàng tử, ngay sau đó sẽ phải vọt vào đi băm Lục hoàng tử thành bộ dạng thịt nát......
Kết quả Tiết Trường Du cũng không đi vào mà là ôm cánh tay, lạnh mặt đứng chờ ở bên ngoài. Đợi được một thời gian, người bên trong chưa chịu đi ra.
Lục Y ra mồ hôi trán, vội vàng nói: "Vương...... Vương gia, nếu không nô tỳ đi vào thông báo một tiếng giúp ngài?"
Tiết Trường Du nhịn rồi lại nhịn, nói: "Được rồi, bổn vương chờ ở chỗ này."
Nơi này là phòng ngủ của Tô Hoài Cẩn thật ra cũng là phòng ngủ của Tiết Trường Du. Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, Tiết Trường Du tới cửa phòng ngủ lại không thể đi vào, còn phải đợi người đàn ông kia ra. Chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút đã cảm thấy ghen tuông ngực đau.
Tiết Trường Du hận không thể đấm ngực dậm chân á......
Tiết Trường Du dứt khoát vén vạt áo, trực tiếp ngồi xuống ở bậc thang cửa ra vào. Động tác kia xứng với vẻ ngoài kia, tuấn tú tiêu sái ra sao, chỉ là tuyệt đối đừng nhìn biểu cảm của Yến Vương điện hạ.
Biểu cảm hơi đáng sợ......
Tiết Trường Du ngồi xuống được một lát thì nghe bên trong vang lên tiếng cười "haha" của Tiết Quỳnh Lâu, ngay sau đó một tiếng "kẽo kẹt", cửa phòng bị đẩy ra. Tiết Quỳnh Lâu nói: "Tẩu tử thật là một người thú vị, như ngày sau còn có cơ hội, đệ nhất định phải trò chuyện nhiều với tẩu tẩu......"
Đệ ấy còn chưa nói xong, nhất thời bị nghẹn ở cổ họng, bởi vì đệ ấy đẩy cửa ra thiếu chút nữa đã đá một người.
Người kia mặc vương bào, áo mũ chỉnh tề, đẹp trai vô đối, lại đen mặt, ngồi ở bậc thang ngạch cửa bên ngoài.
Lúc này đang quay đầu, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm mình.
Yến Thân Vương Tiết Trường Du!
Tứ ca của Tiết Quỳnh Lâu!
Tiết Quỳnh Lâu hoảng sợ, kinh ngạc: "Tứ ca, sao huynh ngồi ở nơi này?"
Lúc này Tiết Trường Du mới đứng thằng người dậy, phủi phủi áo choàng của mình, đâu vào đấy, không mất anh tuấn nho nhã, "thân thiện" cười cười: "Đang đợi Lục đệ và phu nhân của bổn vương nói xong."
Tiết Quỳnh Lâu: "......"
Tiết Quỳnh Lâu cảm giác bản thân mà không đi nữa thì rất có thể bị ánh mắt của Tứ ca giết chết, vội vàng cười gượng nói: "Vậy...... đệ đây xin lỗi trước vì không tiếp được."
Đệ ấy nói xong thì vùi đầu đi nhanh về phía trước, nhanh chóng rời khỏi sân.
Lúc này Tiết Trường Du mới thu hồi ánh mắt "lăng trì" Tiết Quỳnh Lâu sau đó đi qua đỡ Tô Hoài Cẩn: "Quỳnh Lâu cực kỳ khỏe mạnh kia tới phiền à? Mệt mỏi chưa, ta đỡ nàng đi vào nghỉ ngơi một chút."
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn vào trong, vào phòng thì ngồi xuống.
Tiết Trường Du lại nói: "Vừa rồi đi tìm huynh trưởng của nàng, đã sắp xếp xong, sai người đi quan sát hướng đi của đại doanh. Nếu có cái gì không ổn thì sẽ lập tức bẩm báo."
Hắn nói xong, lại như là nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, một lát là tới giờ cơm trưa, Cẩn Nhi có cái gì muốn ăn thì nói cho Lục Y, để Lục Y đến nhà bếp nói một tiếng."
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói liên tiếp nhưng không có một câu hỏi Tiết Quỳnh Lâu nói gì với mình thỉ hỏi: "Chẳng lẽ Vương gia không muốn biết vì sao Lục hoàng tử đơn độc ở chung với Hoài Cẩn sao?"
"Rắc!"
Xương tay của Tiết Trường Du thiếu chút nữa đã phát ra tiếng kêu răng rắc, trong lòng đã mắng Tiết Quỳnh Lâu mười ngàn lần, tất nhiên là cực kỳ ghen rồi nhưng vì đang làm bộ rộng lượng ở trước mặt Tô Hoài Cẩn, hơn nữa dáng vẻ nho nhã lễ độ, nỗ lực khắc chế bản thân.
Tiết Trường Du cười nói: "Này...... Ta đương nhiên tin tưởng Cẩn Nhi. Nếu Cẩn Nhi muốn nói thì nói với ta, nếu không muốn nói, vậy tất nhiên là một ít chuyện râu ria thôi."
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói xong thì lập tức hơi giật mình kinh ngạc, Tiết Trường Du thật sự nghĩ như vậy à?
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn không tin thì cười cười, nói: "Là thật sự...... Ta tin tưởng Cẩn Nhi, dù sao ngay cả phu nhân cũng không thể tin tưởng thì ta tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?"
Hắn nói cười lại nói: "Nhưng nói thật ra, ta thật sự nhịn cả buổi, tuy rằng tin tưởng Cẩn Nhi, lại nhịn không được mà ghen tuông."
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói thì trong lòng không biết là cảm giác gì, dường như khơi dậy ngàn tầng sóng, không ngừng bị Tiết Trường Du ảnh hưởng suy nghĩ......
Tô Hoài Cẩn ổn định lại tinh thần, ngắt lời: "Vương gia, Lục hoàng tử là tới báo cho Hoài Cẩn vì sao Hoàng Thượng lại giả bệnh.
Tiết Trường Du nhíu mày: "Vì sao?"
Tô Hoài Cẩn cười, nhướng mày nói với Tiết Trường Du: "Mời Vương gia đưa lỗ tai lại đây......"
Cung Thượng Dương phải chuẩn bị một yến hội, là cấp bậc gia yến. Yến hội chỉ mời hoàng tử, Quý Phi và gia quyến..., các đại thần không thể tham gia.
Buổi tối ngày mai sẽ cử hành yến hội, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng sinh bệnh tới nay tổ chức yến hội, bởi vậy các hoàng tử đều rất để ý.
Tô Hoài Cẩn thân là Yến Vương phi, đương nhiên cũng phải tham gia. Mới sáng sớm Lục Y đã bắt đầu chuẩn bị quần áo và vật phẩm trang sức....
Tô Hoài Cẩn ít hứng thú ngồi uống trà ở một bên, nghĩ thầm nếu nhàm chán, thật ra có thể chọn thuộc tính dáng vẻ của cục cưng gì đó.
Tô Hoài Cẩn nghĩ như vậy thôi đã có hứng thú, nhanh chóng ngồi dậy gọi hệ thống ra. Trước kia nàng chưa chọn qua thuộc tính bề ngoài của cục cưng, có thể nói là thường dân.
【 Hệ thống: Phúc khí cấp năm, có hiệu lực 】
Phúc khí bổ trợ có hiệu lực, Tô Hoài Cẩn đã có thể lựa chọn thuộc tính bề ngoài của cục cưng. Tô Hoài Cẩn cụ thể mở ra mới thấy, khá lắm, điều chỉnh vẻ ngoài này cũng quá tiên tiến.
Cái gì mà đôi mắt lớn nhỏ, độ cao đuôi mắt, độ cao khóe mắt, cao thấp giữa mày, vị trí của đỉnh chân mày, độ cao của sống mũi, kích thước của mũi, cao thấp của xương gò má, vị trí của cằm.
Vân vân......
Ngay cả độ dài của lông mi, còn có màu sắc của mắt đều có thể điều chỉnh.
Tô Hoài Cẩn nhìn mà đầu váng mắt hoa, cảm giác nếu bản thân điều chỉnh như vậy, phỏng chừng đến mệt chết. Đây còn không phải là bản thân vẽ một bức họa sao?
Tô Hoài Cẩn hoàn toàn không có thiên phú gì với vẽ tranh, nếu là Tiết Trường Du, may ra còn có thể vẽ được.
Tiết Trường Du không am hiểu chơi cờ nhưng vẽ tranh đan thanh lại là một cao thủ. Trong bốn môn cầm kỳ thư họa thì chỉ có chơi cờ là không được.
Tô Hoài Cẩn hơi khó xử, thử điều chỉnh hai lần, sau đó tạo ra một hình ảnh xem trước, phát hiện cục cưng của mình quá xấu, hơn nữa này vẫn là bé gái thì càng thêm xấu xí!
Tô Hoài Cẩn đau đầu, đột nhiên phát hiện một cái nút 【 ngẫu nhiên điều chỉnh】.
Tô Hoài Cẩn vội vàng đè nút thử xem xem.
【 Hệ thống: Ngẫu nhiêu điều chỉnh, độ tương tự cấp chín 】
Tô Hoài Cẩn không rõ độ tương tự này là cái gì, nhưng nhìn trước vừa thấy, thì ra độ tương tự chính là tương tự với mình. Dung mạo của bé gái thịt múp míp vô cùng đáng yêu, tuy rằng còn chưa mở ra nhưng thật sự vô cùng tương tự mình, phỏng chừng sau khi lớn lên sẽ biến thành một khuôn mẫu được khắc ra.
Tô Hoài Cẩn vừa thấy thì cảm thấy đáng yêu đến không chịu được, nếu muốn để mình nặn thì cũng không nặn được tốt như vậy, vì thế quyết định như vậy cũng không tồi.
Tô Hoài Cẩn suy xét một lần nữa, vì thế xác định lưu giữ.
【 Hệ thống: Thuộc tính bề ngoài của cục cưng, đã lưu giữ 】
Lúc này Tô Hoài Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn thưởng thức cục cưng của mình nữa thì kết quả lúc này có một tiếng "Đinh ——".
Tai thính và mắt sáng đột nhiên có hiệu lực.
Giọng Đại hoàng tử vang lên: "Yến hội đã chuẩn bị không có sai sót nhầm lẫn, chờ Tiết Trường Du dự tiệc!"
Một giọng nói khác: "Được, làm tốt lắm, mặt khác...... Đứa bé trong bụng Tô Hoài Cẩn cũng phải nhổ cỏ tận gốc, đã biết chưa?"
Đại hoàng tử gật đầu, nói: "Dạ, người yên tâm, cái mầm tai hoạ này...... không giữ được."
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, trong lòng kinh hoàng, không khỏi cười lạnh một tiếng. Nàng nghĩ thầm tốt lắm, tính kế Tiết Trường Du không đủ còn tính kế đến trên đầu mình, ngay cả cục cưng mình chưa sinh ra thế nhưng cũng muốn tính kế, thật sự là quá tốt.
Tô Hoài Cẩn cảm thấy chỉ sợ là Đại hoàng tử xem mình trở thành một cô gái yếu ớt dốt nát, có lẽ gã ta còn không biết hai mắt của mình đến cùng là làm sao mà mù!
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, đột nhiên nói: "Lục Y, đi tìm Vương gia tới, nói ta có chuyện quan trọng thương lượng......"
Gia yến thuận lợi được cử hành. Lúc Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du đến sảnh tiệc thì Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc đã ở đây. Hai mắt gã đã mù, ngồi bên bàn nhưng thoạt nhìn còn rất vui. Dù chưa khai tiệc nhưng đã tự rót tự uống một ly rượu nhỏ.
Tiết Trường Du thản nhiên nhìn lướt qua Tiết Ngọc Ngọc rồi đỡ Tô Hoài Cẩn ngồi bên bàn.
Lục hoàng tử Tiết Quỳnh Lâu cũng nhanh chóng đi vào từ bên ngoài. Sau khi đệ ấy tiến vào thì theo bản năng nhìn thoáng qua Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn, nhưng cũng không chào hỏi mà trực tiếp đi đến trước mặt Đại hoàng tử: "Đại hoàng huynh."
Đệ ấy nói rồi hạ người, đưa lỗ tai nói vài câu gì đó với Đại hoàng tử. Trên mặt Đại hoàng tử lập tức lộ ra vui sướng, cười gằn một tiếng: "Rất tốt."
Đúng lúc này, Hoàng Thượng khoan thai tới muộn. Thân là phi tử duy nhất đi theo, Thục Quý Phi đỡ Hoàng Thượng đi vào từ bên ngoài, mọi người vội vàng đứng lên thỉnh an hành lễ.
Hoàng Thượng tựa như vô cùng vui mừng, tâm tình rất tốt, khí sắc thoạt nhìn cũng cũng không tệ lắm, cười đi vào nói: "Tốt tốt tốt, hôm nay là gia yến, mọi người không cần giữ lễ tiết, tất cả đều ngồi xuống."
Hoàng Thượng nói như vậy, bản thân ngồi xuống, lúc này những người khác cũng theo đó ngồi xuống.
Hoàng Thượng cười nói: "Mấy ngày nay trẫm bị bệnh thật lâu, người già rồi, đương nhiên cứ như vậy. Có vài lúc lực bất tòng tâm, cũng không còn cách nào cả. Nhưng may mắn, còn có bọn con giúp trẫm."
Ông ta nói thì nhìn về phía Tiết Trường Du, cười vô cùng trìu mến: "Đặc biệt là Trường Du, lão Tứ thật sự là con trai ngoan của trẫm, phong thái không thua trẫm năm đó. Thảo phạt nước Thương Dương gần như không uổng một binh một tốt, cũng đã khiến Thương Dương Vương chủ động quy hàng! Tốt lắm! Tốt lắm!"
Tiết Trường Du lập tức đứng lên, chắp tay thản nhiên nói: "Phụ hoàng quá khen, là chuyện con nên làm."
Thục Quý Phi ngồi ở bên cạnh Hoàng Thượng, rót một chén rượu cho Hoàng Thượng. Nghe thấy Hoàng Thượng khen con trai mình như vậy thì lập tức chớp mắt, muôn kiểu nhu tình biểu hiện: "Hoàng Thượng, Trường Du tất nhiên là cực giỏi rồi. Trong khoảng thời gian người sinh bệnh này, Trường Du thời thời khắc khắc nhớ mong Hoàng Thượng. Người xem xem, trong khoảng thời gian này, khuôn sáo trong kinh thành đều được Trường Du cai trị rất tốt, đâu vào đấy......"
Bà ta nói rồi ôm cánh tay của Hoàng Thượng, làm nũng lắc lắc rồi nói: "Hoàng Thượng, người xem...... Người long thể cũng an khang, hành cung Thượng Dương quả nhiên là non xanh nước biếc. Qua một thời gian nữa, có phải sẽ phải hồi kinh hay không? Sau khi trở về......"
Thục Quý Phi cười nói: "Hồi kinh rồi, khi nào, sách phong Trường Du làm Thái Tử ạ?"
Thục Quý Phi loanh quanh lòng vòng, nói cả buổi hơn, cuối cùng cũng nói đến điểm chính.
Hoàng Thượng nghe xong thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngay sau đó "xoảng!" một tiếng, trực tiếp ném ly rượu xuống bàn.
Âm thanh này rất lớn, đặc biệt là sảnh tiệc vô cùng an tĩnh, mọi người lập tức đều ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thượng.
Thục Quý Phi hoảng sợ, cảm thấy bản thân nói sai lời, vội vàng quỳ xuống tới thỉnh tội: "Thần thiếp...... Thần thiếp lỡ lời, thần thiếp không phải cố ý, xin Hoàng Thượng thứ lỗi!"
Sắc mặt của Hoàng Thượng thay đổi vài lần, da mặt co rút run rẩy hai lần, vô cùng mất tự nhiên, tựa như đang nhẫn nại cái gì đó.
Chỉ là sau một cái chớp mắt, Hoàng Thượng đã cực lực khống chế cảm xúc của bản thân, nặn ra một nụ cười giả dối: "Ái phi! Ái phi đây là làm sao vậy? Mau mau đứng lên, mới vừa rồi trẫm chỉ trượt tay một cái, không cẩn thận rơi cái ly xuống bàn, không có ý muốn trách phạt nàng."
Thục Quý Phi tin là thật, lập tức nhẹ nhàng thở ra, Hoàng Thượng còn tự mình nâng bà ta lên.
Thục Quý Phi cười nói: "Hoàng Thượng...... Hoàng Thượng thật sự không giận thần thiếp sao?"
Hoàng Thượng trấn an: "Đúng rồi, Quý Phi có gì sai? Trẫm lại không phải người bụng dạ hẹp hòi, sao sẽ tức giận đây?"
Thục Quý Phi lập tức cười rúc vào lòng Hoàng Thượng rồi thì thào: "Hoàng Thượng, người thật tốt......"
Hoàng Thượng vỗ sau lưng Thục Quý Phi, cười nói: "Ái phi nói đúng, Trường Du ở trong khoảng thời gian trẫm sinh bệnh cai quản kinh thành rất tốt, hơn nữa công lao vô số, lại thu phục nước Thương Dương. Nhân tài như vậy, đáng lý nên trở thành trữ quân của Đại Tiết ta...... Chờ sau khi trở về từ Thượng Dương, trẫm sẽ lập Trường Du làm Thái Tử."
"Thật sự?! Hoàng Thượng người thật tốt quá!"
Thục Quý Phi lập tức vui mừng, hưng phấn không kềm được.
Lúc này Tiết Trường Du đột nhiên nheo mắt lại, mặt âm trầm đứng lên, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn vội vàng túm vạt áo của Tiết Trường Du, Tiết Trường Du trấn an vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tô Hoài Cẩn một chút, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì."
Hoàng Thượng nhìn Tiết Trường Du, cười gượng nói: "Trường Du, làm sao vậy? Trẫm muốn lập con làm Thái Tử, quá vui sao?"
Tiết Trường Du thản nhiên đáp: "Nếu phụ hoàng không lập nhi thần làm Thái Tử, nhi thần không có lời nào để nói."
Hoàng Thượng giật mình trong lòng, nói: "Trường Du, đây là ngươi có ý tứ gì?!"
Thục Quý Phi hoảng sợ, liên tục nháy mắt ra hiệu cho con trai nhưng Tiết Trường Du hãy còn tựa như nhìn không ra.
Giọng điệu của Tiết Trường Du vẫn cứ thản nhiên, nói: "Bởi vì nhi thần là con trai của phụ hoàng......"
Hoàng Thượng cười gượng một tiếng, nói: "Ha ha...... Trường Du à, sao con lại nghĩ như vậy? Trẫm chính là nhất ngôn cửu đỉnh."
Tiết Trường Du đột nhiên cười một tiếng tựa như mang theo sự thoải mái, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng xuống. Hoàng Thượng còn tưởng rằng Tiết Trường Du cuối cùng cũng tin, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Tiết Trường Du lại nói: "Thì ra là như thế này, con đã hiểu......"
Tiết Trường Du đột nhiên nói một câu "hiểu", dường như đang lầm bầm lầu bầu, mọi người mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tiết Trường Du, cũng không biết hắn đang nói cái gì, hoàn toàn không thể lý giải.
Tiết Trường Du trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chậm rãi ngồi xuống, sau đó đổ một chén rượu cho bản thân, một hơi uống cạn rượu, sau đó "xoảng!" một tiếng, mạnh mẽ ném chén rượu lên trên bàn phảng phất như trút giận.
Hoàng Thượng kỳ quái nhìn về phía Tiết Trường Du, tựa như muốn nhìn thấu Tiết Trường Du đang suy nghĩ cái gì, nhưng sắc mặt của Tiết Trường Du lại âm tình bất định, hoàn toàn không có cảm giác sung sướng sắp trở thành trữ quân.
Vẻ mặt của Hoàng Thượng hơi xấu hổ, cười hai tiếng, nói: "Tới, uống rượu, hôm nay không say không về."
Tô Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, nhỏ giọng nói: "Vương gia, hà tất gì?"
Tiết Trường Du cười cười, thở dài nói: "Đúng vậy, hà tất gì?"
Hắn nói xong thì đột nhiên nhớ tới đời trước. Đời trước lúc bản thân biết được Tô Chính phản quốc thì tức giận chạy tới chất vấn Tô Hoài Cẩn, thậm chí dưới sự giận dữ nói lẫy, nảy sinh ác độc muốn tử hình Tô Hoài Cẩn.
Nhưng như vậy, Tô Hoài Cẩn vẫn cứ không chịu thua, tin tưởng vững chắc cha mình không có làm phản, không có phản quốc.
Còn dùng lời nói tàn nhẫn tới chèn ép bản thân......
Lúc ấy Tiết Trường Du đặc biệt tức giận, bản thân làm vợ chồng với Tô Hoài Cẩn nhiều năm như vậy, Tô Hoài Cẩn không tin bản thân, ngược lại tin tưởng Tô Chính phản quốc, thậm chí tin tưởng không nghi ngờ Tô Chính!
Tiết Trường Du cực kỳ phẫn nộ, phẫn nộ tột đỉnh.
Mà hiện tại......
Hắn cuối cùng cũng hiểu, đó là một loại cảm giác như thế nào.
Tuy rằng Tiết Trường Du đang trong gia đình hoàng gia, tuy rằng thoạt nhìn bản tính lãnh khốc nhưng đến cùng trong lòng trọng tình cảm, niệm thân tình cha con. Nhưng mà cha hắn, đương kim hoàng thượng, lại không cho rằng như vậy.
Trước lúc Tiết Trường Du mới vừa nói "đã hiểu", đáy lòng còn có một phần may mắn, có lẽ cha sẽ niệm tình là cốt nhục của ông, giữ lại một phần thân tình.
Kết quả thì sao......
Mới vừa rồi Tiết Trường Du hoàn toàn thử Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại nói lời nói dối như cũ, một lần lại một lần trấn an Tiết Trường Du, nói sẽ lập Tiết Trường Du làm trữ quân.
Tiết Trường Du nhịn không được cười lạnh một tiếng, nói: "Chúng ta đều là người đáng thương, đều là......"
Người đáng thương bị thân tình vứt bỏ.
Tô Hoài Cẩn lựa chọn tin tưởng cha mình, Tiết Trường Du khát vọng phụ hoàng buông một chút thân tình cho hắn nhưng mà bọn họ đều không có được. Kiếp trước Tô Hoài Cẩn đến chết cũng không biết Tô Chính thật sự làm phản nước Tiết.
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nói: "Vương gia, chàng nói cái gì?"
Nàng không nghe rõ, Tiết Trường Du hoàn hồn, lúc này mới nói: "Không có gì, Cẩn Nhi, ăn vài thứ, gần đây ăn uống tốt một chút, phải ăn nhiều một chút, bổ sung nhiều hơn."
Hắn nói rồi lại gắp đồ ăn cho Tô Hoài Cẩn.
Mấy tháng trước Tô Hoài Cẩn rất khó chịu, ăn cái gì cũng sẽ nôn ra, mỗi buổi sáng thức dậy cũng sẽ nôn. Nhưng bây giờ nàng dần dần ổn định, cũng hơi khá lên một ít, ăn xong cũng sẽ không nôn nữa.
Tiết Trường Du cười nói: "Nếm thử cái này."
Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, nhìn đồ ăn như được xếp thành ngọn núi nhỏ thì nói: "Vương gia, chàng gắp quá nhiều."
Tiết Trường Du cười, nói: "Không nhiều lắm, phải ngoan ngoãn ăn, đừng bỏ đói con chúng ta."
Hắn nói, còn cười một chút, cười vô cùng dịu dàng.
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói "con" thì đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua hệ thống nghe được. Đại hoàng tử nói ngay cả đứa bé trong bụng Tô Hoài Cẩn cũng không thể giữ......
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn ngẩn người thì tựa như nghĩ tới cái gì, cúi đầu tới gần Tô Hoài Cẩn, giọng hơi khàn khàn, nhẹ giọng nói ở Tô bên tai Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng có chuyện, cũng sẽ không để con của chúng ta có chuyện, ta có thể thề với trời......"
Hai người nói chuyện thì có người đã đi tới, thế nhưng là Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc. Đôi mắt gã không nhìn thấy, tùy tùng đỡ Tiết Ngọc Ngọc đi tới, trong tay còn giơ chén rượu.
Cười vô cùng dịu dàng trìu mến: "Tứ đệ, anh em chúng ta đã lâu đều không thân cận uống rượu như vậy. Hôm nay đại ca kính đệ một ly, chúc mừng Tứ đệ sắp trở thành trữ quân của Đại Tiết ta."
Đại hoàng tử nói vô cùng êm tai, giống như hoàn toàn không để bụng ngôi vị trữ quân, tựa như thiệt tình thực lòng vui vì Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không nói chuyện, cũng không để ý tới Tiết Ngọc Ngọc.
Tuy rằng Tiết Ngọc Ngọc không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm giác được không khí xấu hổ rồi nói: "Tứ đệ, làm sao vậy? Sao không để ý tới đại ca? Có phải còn đang tức giận đại ca hay không? Ta biết, trước kia đại ca có chút thành kiến với đệ nhưng đều là hiểu lầm. Hiện giờ tất cả hiểu lầm đều đã qua, giữa anh em nào có thù gì? Hay là...... đệ thấy mắt đại ca bây giờ đã mù, đệ lại lập tức là trữ quân, bởi vậy khinh thường đại ca?"
Tiết Ngọc Ngọc quả nhiên là tới bới lông tìm vết, Tô Hoài Cẩn vừa định nói thì Tiết Trường Du đã vỗ mu bàn tay nàng, cười nói: "Đại hoàng tử sao lại nói lời này vậy? Bổn vương chưa bao giờ khinh thường Đại hoàng tử bởi vì mắt Đại hoàng tử mù, hoặc là trữ quân hay không trữ quân."
Tiết Ngọc Ngọc cười nói: "Vậy được rồi, ly rượu này......"
Gã còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã nâng tay lên, ngắt ngang lời gã rồi nói tiếp: "Đại hoàng tử đừng hiểu lầm, không phải bởi vì này kia mà ta khinh thường ngươi, mà là từ đầu tới đuôi đều khinh thường ngươi, mặc kệ ngươi có mang theo thủ đoạn hay không!"
Hắn vừa dứt lời, Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc nhất thời sửng sốt, tuỳ tùng đỡ bên cạnh đều sửng sốt, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Bởi vì ai cũng không nghĩ tới Tiết Trường Du lại nói trực tiếp như vậy. Hơn nữa vẫn là ở trong yến hội, trước mắt bao người, làm trò trước mặt Hoàng Thượng, cũng quá không cho Tiết Ngọc Ngọc thể diện!
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, ngay sau đó "Haha" một tiếng bật cười, nói: "Vương gia, người nói chuyện cũng quá trực tiếp."
Lúc này Tiết Ngọc Ngọc mới phản ứng lại, Tiết Trường Du nói rõ là cố ý làm mình mất mặt, lập tức giận nói: "Tiết Trường Du, ngươi......"
Gã lớn tiếng quát lớn Tiết Trường Du, Tiết Trường Du lại hoàn toàn không để ý tới gã mà ngược lại quay đầu cười nói với Tô Hoài Cẩn: "Còn không phải học theo Cẩn Nhi à? Ta cũng chỉ học những mánh khóe của Cẩn Nhi mà thôi."
Tiết Ngọc Ngọc tức giận muốn nổ mắt, tuy rằng gã không nhìn thấy nhưng đầu đã bổ ra hình ảnh Tiết Trường Du "Kiêu ngạo" nói giỡn, tức thở hổn hển, thiếu chút nữa trực tiếp ngửa mặt.
Chẳng qua thái độ của Tiết Ngọc Ngọc lại khác thường, cũng không lập tức lên cơn mà nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vung tay áo hừ lạnh một tiếng, trực tiếp rời đi.
Sau khi Tiết Ngọc Ngọc rời khỏi, Hoàng Thượng cũng lại đây tự mình kính rượu, cười nói: "Hoàng nhi, tới đây, trẫm kính con một ly!"
Tiết Trường Du cung kính đứng lên, mặt vô cảm xúc đáp lễ Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng lại để người rót rượu cho Tiết Trường Du, ước chừng khiến Tiết Trường Du một hơi uống ba ly, lúc này mới cười nói: "Hoàng nhi, hôm nay là ngày vui, con uống nhiều mấy chén, cũng uống nhiều mấy chén với mẫu phi con. Trẫm tuổi lớn, thân thể không khỏe nên đi về trước, con uống, con uống."
Ông ta nói xong thì quay đầu lại nói: "Ngọc Ngọc, Quỳnh Lâu, tới đây, các con đỡ trẫm trở về."
Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc và Lục hoàng tử Tiết Quỳnh Lâu lập tức đứng lên. Nhưng tại trong nháy mắt, Tiết Trường Du bước ra một bước, trực tiếp vươn tay đỡ Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng cũng không biết như thế nào, ông ta sợ tới mức run một cái. Tiết Trường Du có thể rõ ràng cảm giác được Hoàng Thượng run mạnh một chút.
Trên mặt của Tiết Trường Du vẫn không có bất luận biểu cảm gì mà thản nhiên nói: "Nếu Hoàng Thượng muốn nghỉ ngơi, con trai đỡ ngài trở về, cũng giống nhau thôi."
Da mặt Hoàng Thượng run rẩy hai lần, nói liên tục: "Không cần không cần, con uống thì con uống đi, để lão Đại và lão Lục đỡ trẫm trở về là được."
Tiết Trường Du nhìn chăm chú vào cặp mắt của Hoàng Thượng: "Vừa lúc con trai có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng Thượng, sẵn tiện đường, không cần làm phiền Đại hoàng tử và Lục hoàng tử."
Biểu cảm trên mặt Hoàng Thượng đều đọng lại, không biết đang sợ hãi cái gì mà ánh mắt có chút hoảng loạn, nói: "Này...... Nhưng...... Nhưng hôm nay trẫm uống say, vẫn nên để lão Đại và lão Lục đưa trẫm trở về nghỉ ngơi, có chuyện gì quan trọng ngày mai lại nói."
Tay Tiết Trường Du đỡ Hoàng Thượng không buông ra, thản nhiên nói: "Hoàng Thượng, Trường Du làm con trai, chẳng qua là muốn đưa ngài hồi tẩm cung nghỉ ngơi, Hoàng Thượng lại nhiều mặt cản trở, có phải có chuyện gì không thể để con trai biết hay không?"
"Làm càn! Ngươi nói cái gì!?"
Hoàng Thượng vừa nghe thế, không biết như thế nào đột nhiên giận tím mặt, lớn tiếng quát mắng, tròng mắt đều đỏ ngầu, nói: "Tiết Trường Du, ngươi đừng quá làm càn!!"
Thục Quý Phi hoảng sợ, vội vàng lại đây hoà giải: "Trường Du à, con...... Con để cho Đại hoàng huynh và Lục hoàng đệ đưa Hoàng Thượng trở về. Hôm nay hiếm khi có tiệc......"
Thục Quý Phi còn chưa nói xong, Tiết Trường Du cũng chẳng thèm nể mặt mũi chút nào mà nói: "Vì sao Hoàng Thượng đột nhiên nổi trận lôi đình?"
Hoàng Thượng nhất thời hơi bị nghẹn, Tiết Trường Du cười một tiếng, nói: "Con trai sắp bị cha giết chết, người nổi trận lôi đình không nên là con trai sao?"
"Ngươi...... Ngươi nói cái gì?"
Thục Quý Phi sợ tới mức cả người đều là mồ hôi lạnh: "Con trai, đừng nói bậy!"
Tô Hoài Cẩn thấy Thục Quý Phi quấy nước đục thì nói: "Quý Phi nương nương vẫn nên tĩnh tọa ở một bên, Vương gia đều có tính toán."
Thục Quý Phi trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn một cái rồi nói: "Đúng rồi, tất nhiên là ngươi cái yêu nữ này nói gì đó kỳ quái, châm ngòi ly gián với con ta có đúng hay không?!"
Tô Hoài Cẩn cười, ngước cằm nói: "Xin Quý Phi nương nương ngồi xuống."
Lời nàng vừa nói ra, phía sau nha hoàn và tuỳ tùng lập tức tiến lên trực tiếp đỡ Thục Quý Phi, cứng rắn ngồi xuống.
Thục Quý Phi sợ hãi, giãy giụa, đá chân, hô to: "Làm càn!! Làm càn! Quá làm càn!!"
Khi Thục Quý Phi giãy giụa, Hoàng Thượng cũng toát mồ hôi lạnh, quát lớn Tiết Trường Du: "Tiết Trường Du! Ngươi đang nói bậy gì đó!?"
Vẻ mặt của Tiết Trường Du vẫn cứ thản nhiên nói: "Hoàng Thượng đã hạ lệnh điều động binh mã đại doanh à?"
Hoàng Thượng mở to hai mắt nhìn, há miệng thở dốc, bộ dạng cứng họng.
Thục Quý Phi kinh ngạc nói: "Cái...... đại doanh gì hả?"
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Khoảng cách nơi này không xa, có một chỗ đại doanh chuyên chống lại các cuộc giao tranh ở phía Tây Bắc. Điều binh đại doanh nhất định phải gặp hổ phù mới hành động. Vào đêm qua, đại doanh đột nhiên xuất động hai ngàn binh mã, một nắng hai sương nhào tới hành cung Thượng Dương. Nếu Hoài Cẩn không đoán sai, binh mã này hiện giờ đã lặng lẽ tiến vào hành cung Thượng Dương...... Đương nhiên."
Tô Hoài Cẩn dừng một chút, nói: "Mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm, binh mã này đều không phải là phản loạn mà bởi vì binh mã này thật sự gặp được hổ phù của Hoàng Thượng mới bắt đầu động binh, dựa theo hoàng mệnh hành sự mà thôi."
Thục Quý Phi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn về phía Hoàng Thượng, cuối cùng cũng không còn giãy giụa nữa.
Hoàng Thượng thề thốt phủ nhận: "Tô Hoài Cẩn! Ngươi là một người phụ nữ ở trong nhà, đang nói cái gì hả, ai hỏi đến ngươi, đây là gia giáo của nhà họ Tô sao!?"
Tâm trạng của Tô Hoài Cẩn đang rất tốt mà cười nói: "Hoàng Thượng một phương diện sắp xếp người nhà họ Tô ta đi theo hộ quân, một phương diện lại ngầm điều binh khiển tướng, chuẩn bị đánh lén doanh địa......"
"Ngươi...... Ngươi nói bậy!"
Hoàng Thượng quát to một tiếng.
Tiết Trường Du lạnh giọng nói: "Cẩn Nhi đến cùng có nói bậy hay không, trong lòng phụ hoàng chẳng lẽ không rõ ràng lắm sao?"
Giọng Hoàng Thượng đều hơi run rẩy, nói: "Trẫm...... Trẫm không biết ngươi đang nói cái gì!"
Tiết Trường Du đột nhiên đập bàn "ầm!!!"một tiếng, bàn bị hắn vỗ một phát nhất thời không chịu nổi, phát ra tiếng "răng rắc!!", ầm ầm sập, mọi người bên cạnh sợ hãi.
Giọng Tiết Trường Du ảm đạm nói: "Phụ hoàng vốn không có sinh bệnh, bấy lâu nay lại cứng rắn muốn giả bệnh, đơn giản chính là không muốn để con trai bước lên ngôi vị trữ quân. Rất tốt...... Trước đó vài ngày, phụ hoàng đột nhiên tiếp nhận đề nghị cuả Đại hoàng tử muốn tới hành cung điều dưỡng, con trai còn đang suy nghĩ, cho dù xung quanh hành cung có quân đội đại doanh, nhưng không có hổ phù, Đại hoàng tử cũng hoàn toàn không bay lên trời được, hoàn toàn không có biện pháp âm thầm tính kế cái gì, nhưng......"
Tiết Trường Du nở nụ cười, nói: "Nhưng con trai tuyệt đối không tính đến Hoàng Thượng chính là đồng mưu của Đại hoàng tử! Cực lực huy động giả bệnh, đi vào Thượng Dương, điều khiển binh mã chính là vì dời con khỏi kinh thành. Mà đại điện Thượng Dương này sắp trở thành bãi tha ma mà người cha tỉ mỉ chuẩn bị cho con trai!"
Tiết Trường Du nói xong lời cuối cùng, giọng khàn khàn xé rách. Ở đây mọi người đều kinh ngạc không thôi, sôi nổi nhìn về phía Hoàng Thượng và Đại hoàng tử.
Hoàng Thượng tựa như còn muốn giảo biện gì đấy, Tiết Trường Du lại gật đầu nói: "Được thôi, tốt...... Nhà bếp của hành cung Thượng Dương có rất nhiều dầu cải chồng chất, chắc là vì chuẩn bị cho con phải không? Chỉ cần Hoàng Thượng ngài mang theo mấy đứa con trai mà người âu yếm rời khỏi đại điện, bố trí tốt binh mã thì sẽ hành động. Khóa chết con trai, mẫu phi, thậm chí là Cẩn Nhi đang mang thai ở trong đại điện, sau đó lơ đãng phóng hỏa một trận, mọi thứ đều sẽ kết thúc, đúng không?"
Môi Hoàng Thượng run run, sợ tới mức mặt không còn máu.
Sắc mặt của Thục Quý Phi cũng không khá hơn là bao, dù sao bản thân cũng là một trong số người phải chôn trong đó. Bà ta tuyệt đối không nghĩ tới Hoàng Thượng vừa mới đồng ý với mình muốn lập con trai làm trữ quân, kết quả sau lưng lại tự tay tỉ mỉ chuẩn bị lễ tang cho bà ta!
Tiết Trường Du cười nói: "Chỉ cần con trai vừa chết, Hoàng Thượng ngài còn có thể trách cứ thống lĩnh hộ quân, cứ như vậy nhà họ Tô hộ quân không thành, không thể thoái thác tội của mình, cũng có thể thuận đường vặn ngã nhà họ Tô. Hay cho kế một mũi tên trúng hai con nhạn!"
Hoàng Thượng kinh hoảng không thôi, liên tục nháy mắt ra dấu cho thị vệ phía sau, đột nhiên hô to một tiếng: "Hộ giá!!"
Bọn thị vệ lập tức xông lên, "rầm!!" một tiếng, vây quanh Tiết Trường Du ở bên trong, "két" một tiếng động tác nhất trí rút kiếm, mũi kiếm nhằm về phía Tiết Trường Du.
Thục Quý Phi kêu thảm thiết một tiếng, suýt nữa trực tiếp té xỉu. Tô Hoài Cẩn thì bình tĩnh nhiều, ổn định vững chắc đứng bên ngoài, yên lặng nhìn mọi thứ.
Trên mặt Tiết Trường Du mang theo nụ cười như trút được gánh nặng, rất tùy ý cười cười, sau đó nâng tay lên lau mặt rồi nói: "Đúng rồi, phụ hoàng muốn con trai chết, con trai có thể chết. Dù sao ngài là Hoàng Thượng, ta là thần tử, ngài là cha, ta là con trai...... Nhưng là."
Hắn nói xong thì trên mặt đột nhiên nổi lên gân xanh, tròng mắt như muốn nứt ra, lộ ra dáng vẻ hung ác, giọng nói nghẹn ngào tới cực điểm: "Nhưng vì sao ngay cả phụ nữ yếu đuối mà ông cũng không buông tha! Ngay cả con của ta chưa sinh ra cũng không buông tha?!
''Cái gì?"
Tiết Trường Du sửng sốt: "Hoàng Thượng không có bệnh?"
Lão ngự y kia sợ hãi, nói không ngớt lời: "Vương gia! Vương gia! Vi thần không dám nói dối! Đã tới tình trạng này rồi, vi thần làm sao dám lừa Vương gia nữa! Là thật sự, là...... Là Hoàng Thượng bảo vi thần làm như vậy, vi thần cũng khó cả đôi đường!"
Sắc mặt của Tiết Trường Du lập tức trầm xuống tựa như hơi thất thần.
Cho dù Tô Hoài Cẩn không cần tâm hồn bổ trợ thì cũng có thể nhìn ra được hắn suy nghĩ cái gì.
Bởi vì Hoàng Thượng mượn cớ ốm, chậm trễ chuyện lập Tiết Trường Du làm Thái Tử. Hiện giờ bọn họ đã thành hôn lâu như vậy, Hoàng Thượng vẫn bệnh như cũ, lại còn bệnh càng thêm nặng hơn, bệnh đều không thể thượng triều.
Này còn có thể là có ý tứ gì, còn không phải là không hy vọng Tiết Trường Du trở thành Thái Tử sao?
Ánh mắt của Tiết Trường Du hơi âm u, ngay sau đó lại chậm rãi nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua lão ngự y kia.
Lão ngự y bị sợ hãi, còn tưởng rằng Tiết Trường Du sẽ giáng tội bản thân thì lập tức chuẩn bị xin tha.
Nào biết Tiết Trường Du lại vẫy tay, nói: "Lui xuống đi."
Lão ngự y như được đại xá, vội vàng bò dậy là chạy.
Bị một người cha nhiều mặt ngăn trở, Tô Hoài Cẩn cảm thấy Tiết Trường Du cũng thật sự đáng thương. Chẳng qua ở gia đình hoàng gia, nào có tình cha con gì đáng nói?
Cha phải đề phòng con trai lợi hại hơn mình, con trai phải đề phòng cha giáng tội, giữa các anh em cũng không thể cho nhau tín nhiệm, thậm chí ở bên trong tình mẹ con đều sẽ có sự lựa chọn.
May mà Tiết Trường Du không có anh em cùng một mẹ đẻ ra bằng không chắc chắn Thục Quý Phi sẽ lựa chọn từ hai đứa con trai, vậy Tiết Trường Du sẽ càng hỏng bét thêm nữa.
Tô Hoài Cẩn nhìn Tiết Trường Du, thấy hắn vẫn luôn không nói chuyện mới nói: "Vương gia, chàng vẫn ổn chứ?"
Lúc này Tiết Trường Du mới phục hồi lại tinh thần mà gật đầu, gắng gượng nặn ra một nụ cười tươi: "Không sao, ta đỡ nàng trở về."
Lữ Ngạn là tới lược trận, hiện giờ cũng không có đất dụng võ nên vội vàng chắp tay lui xuống.
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn trở về, Tô Hoài Cẩn lại nhìn thoáng qua Tiết Trường Du: "Suy nghĩ cái gì vậy?"
Tiết Trường Du đỡ nàng, hơi xuất thần mới nói: "Ta suy nghĩ...... Cho dù Hoàng Thượng không muốn lập ta làm Thái Tử, vẫn luôn giả bộ bệnh không phải được rồi sao, vì sao ngay cả thượng triều cũng không đi? Còn muốn chạy đến hành cung Thượng Dương này mà dưỡng bệnh."
Tô Hoài Cẩn cũng không nghĩ ra điểm này nhưng có thể chắc chắn là Hoàng Thượng làm như vậy có lẽ vì không cho Tiết Trường Du trở thành Thái Tử. Hoàng Thượng cụ thể nghĩ như thế nào, Tô Hoài Cẩn lại không gặp được Hoàng Thượng, bởi vậy không thể sử dụng tâm hồn.
Tô Hoài Cẩn vào nhà ngồi xuống, nghĩ ngợi lại nói: "Đối với kế hoạch hiện tại, Vương gia thật ra nên suy xét một sự kiện khác."
Tiết Trường Du nói: "Hửm? Là chuyện gì, còn xin phu nhân chỉ điểm."
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Chuyện đại doanh."
Tiết Trường Du kinh ngạc, nói: "Đại doanh? Ý của Cẩn Nhi là......"
Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Đại hoàng tử khuyến khích Hoàng Thượng tới hành cung Thượng Dương, Hoài Cẩn cảm thấy đều không phải là vì dưỡng bệnh. Lần này hộ quân đi theo tổng cộng là hai ngàn người, là do anh trai của Hoài Cẩn phụ trách. Hành cung Thượng Dương một ngàn người, là Đại hoàng tử phụ trách. Nếu Đại hoàng tử thật sự có thể điều khiển đại doanh binh mã, vậy chỉ cần hai ngàn người là có thể nghiền áp binh lực, hơn nữa một đêm là có thể xông vào hành cung...... Bởi vậy, Hoài Cẩn khẩn cầu Vương gia không thể có lòng hại người nhưng tâm phòng người không thể không có."
Tiết Trường Du vừa nghe xong thì nheo mắt, trầm giọng nói: "Đúng vậy, đa tạ Cẩn Nhi chỉ điểm. Mặt mũi này của ta đi tìm Tô huynh thương lượng ngay."
Tiết Trường Du muốn đi tìm Tô Hoài Chẩn, lập tức đứng lên nhưng vẫn hơi không yên tâm về Tô Hoài Cẩn nên dặn dò Tô Hoài Cẩn ngoan ngoãn ngây người ở nhà. Nếu có ra ngoài thì mang theo nha hoàn tuỳ tùng....
Tiết Trường Du nhíu mày nói: "Hành cung Thượng Dương có lẽ đã không an toàn, ta thật hối hận khi dẫn Cẩn Nhi nàng theo. Nếu lúc ấy nghe nàng, để nàng nghỉ ngơi ở trong phủ, cũng được rồi."
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Vương gia, chàng thật sự nghĩ như vậy sao? Nếu hành cung Thượng Dương bị công hãm, kinh thành còn xa sao?"
Tiết Trường Du chấn động, vội vàng nói: "Ta đây đi Tìm Tô huynh thương nghị ngay."
Tiết Trường Du nhanh chóng rời khỏi nhà để đi tìm Tô Hoài Chẩn. Tô Hoài Cẩn ở trong nhà, bưng lên chén trà tới uống, cũng lâm vào trầm tư.
Tô Hoài Cẩn không rõ vì sao Hoàng Thượng phải giả vờ bệnh ghê gớm như vậy, không thể thượng triều, muốn tới Thượng Dương dưỡng bệnh?
Chẳng lẽ là Đại hoàng tử bắt cóc ư?
Nhưng ngự y nói là ý tứ của Hoàng Thượng, chẳng lẽ ngự y đang gạt người?
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, nhưng vừa rồi lúc nhìn thấy ngự y, tâm hồn cho thấy ngự y cũng không có gạt người.
Lúc này Tô Hoài Cẩn đã hồ đồ, trong đầu đều choáng váng, lắc lắc đầu, nghĩ thầm chuyện gia đình hoàng gia quả nhiên không hỗn loạn bình thường, cũng đủ phiền rồi.
Chân trước Tiết Trường Du mới vừa đi, không bao lâu, sau lưng có người đã tới bái kiến.
Lục Y đi vào tới, nói: "Vương phi, Tần Vương tới."
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, Tần Thân vương Tiết Quỳnh Lâu?
Tô Hoài Cẩn ngẫm nghĩ, nói: "Mời vào."
Tiết Quỳnh Lâu nhanh chóng tiến vào, cười tủm tỉm, vẫn là dáng vẻ ăn chơi trác táng. Không đợi Tô Hoài Cẩn mời đã trực tiếp ngồi ở trước mặt Tô Hoài Cẩn, cười nói: "Đệ có hai câu muốn nói với tẩu tẩu."
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Nếu Tần Vương điện hạ đã ngồi xuống, vậy mời nói thẳng."
Tiết Quỳnh Lâu không nói chuyện, ngược lại nhìn thoáng qua xung quanh: "Xin tẩu tẩu cho lui xuống hết."
Tô Hoài Cẩn hơi nhướng mày: "Đây không tiện sao?"
Dù sao Tô Hoài Cẩn là phụ nữ mà Tiết Quỳnh Lâu là em trai cùng cha khác mẹ của Tiết Trường Du. Nếu cho lui xuống hết, lại chỉ có Tô Hoài Cẩn ở trong nhà, nếu truyền ra bên ngoài, chỉ sợ khiến người bàn tán, đến lúc đó sẽ có phiền toái không cần thiết.
Tiết Quỳnh Lâu cười nói: "Tẩu tẩu cứ thả lỏng, đệ tôn kính tẩu còn không kịp, sao sẽ có hành động không hợp lễ nghĩa đây?"
Y lại nói: "Lời sau đây của đệ chỉ sợ tai vách mạch rừng, bởi vậy muốn tẩu cho lui xuống hết. Nếu tẩu tẩu không nghe, chỉ sợ phải hối hận cả đời...... Dù sao đệ đã nói qua, đệ đứng bên phía Tứ ca."
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, đánh giá vẻ mặt của Tiết Quỳnh Lâu một chút, ngay sau đó yên lặng mở tâm hồn ra xem. Tiết Quỳnh Lâu cũng không suy nghĩ kỹ điều gì nhưng cảm xúc có thể nhìn ra được. Đừng nhìn Tiết Quỳnh Lâu vô cùng trấn định nhưng thật ra y hơi sốt ruột, hơn nữa......
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Đệ lén Đại hoàng tử tới đây à?"
Tiết Quỳnh Lâu kinh ngạc, vẻ mặt ăn chơi trác táng cuối cùng cũng bị công phá, giật mình nhìn Tô Hoài Cẩn: "Tẩu tẩu làm sao mà biết được?"
Tô Hoài Cẩn cười cười, trong lòng nói đương nhiên, tâm hồn nhìn ra được. Bởi vì tâm tình sốt ruột kia của Tiết Quỳnh Lâu chính là sợ hãi hành tung của bản thân bị Đại hoàng tử phát hiện. Đệ ấy lén Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc mà đến đây.
Tô Hoài Cẩn nói: "Lục Y, em dẫn theo người đi xuống trước, canh giữ bên ngoài. Trước khi Tần Vương điện hạ đi ra ngoài, không cho bất luận kẻ nào tiến vào."
Lục Y chần chờ một chút nhưng lập tức lại nói: "Dạ, Vương phi."
Nàng ấy đáp lời rồi đưa tất cả nha hoàn ra ngoài, sau đó canh giữ ở cửa lớn.
Tiết Quỳnh Lâu gật đầu, cười nói: "Tẩu tẩu quả nhiên là có khí phách."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Nào có, có khí phách chính là đệ. Đại hoàng tử đem đệ trở thành người của mình, hiện giờ đệ lại chạy tới mật báo. Nếu bị Đại hoàng tử bắt được, kết cục của đệ sẽ như thế nào đây? Cho nên đệ mới có khí phách đấy."
Tiết Quỳnh Lâu lắc cây quạt, nói: "Đệ nói không lại tẩu, tẩu tẩu quả nhiên là nanh vuốt nhọn, mười chàng trai cũng theo không kịp...... Sở dĩ đệ chạy tới mật báo thật ra nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì đệ càng lớn tuổi thì càng có mánh khóe, có thể thấy rõ tình hình, cũng không thích làm con rối cho người khác."
Tô Hoài Cẩn gật đầu nói: "Trở lại chuyện chính thôi."
Tiết Quỳnh Lâu dừng một chút, im lặng một lát, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tô Hoài Cẩn: "Tẩu tử, đệ nghe nói tẩu đã phát hiện Hoàng Thượng giả vờ bệnh, đúng không?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Đúng vậy."
Tiết Quỳnh Lâu cười một tiếng: "Dựa theo sự thông minh tuyệt đỉnh của tẩu, hẳn là cũng đang nghi ngờ. Cho dù Hoàng Thượng không muốn lập Tứ ca làm Thái Tử, vì sao phải giả bộ bệnh không thể thượng triều, còn muốn tới hành cung Thượng Dương dưỡng bệnh."
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Đúng thế."
Lúc này Tiết Quỳnh Lâu thu lại ý cười trên mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, vững vàng lên tiếng: "Bởi vì Hoàng Thượng......"
Tiết Trường Du đi tìm Tô Hoài Chẩn, yêu cầu Tô Hoài Chẩn lập tức điều người, ra roi thúc ngựa đến đại doanh xem xét hướng đi. Mặt khác hai người còn cùng nhau nghiên cứu bản đồ hành cung một chút, xác định công tác bảo vệ.
Tiết Trường Du nói: "Binh lính đi theo như thế nào? Nếu có nhiễu loạn, có thể được việc hay không?"
Tô Hoài Chẩn vừa nghe thế thì lập tức thở dài một hơi: "Thật sự để Vương gia nói, binh lính đi theo không có một người nào đã ra chiến trường, gặp qua việc đời chân chính, hoặc là tàn binh tuổi lớn, Đi theo tổng cộng hai ngàn người, binh lực chân chính e rằng cũng chỉ có một ngàn thôi."
Tiết Trường Du vừa nghe xong thì nheo mắt, tựa như nghĩ tới cái gì......
Tiết Trường Du và Tô Hoài Chẩn dứt lời thì chuẩn bị trở về tìm Tô Hoài Cẩn.
Lúc hắn đi đến cửa phòng thì nhìn thấy Lục Y và bọn nha hoàn đều cùng đứng ở bên ngoài, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Vương phi đâu? Sao các ngươi không đi hầu hạ Vương phi?"
Trên mặt Lục Y hơi khó xử, ậm ừ một lúc: "Này...... Vương gia, cái kia......"
Tiết Trường Du còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn xảy ra chuyện gì, vội vàng muốn tông cửa đi vào, lại bị Lục Y vội vàng ngăn lại.
Lục Y quỳ xuống nói: "Vương gia! Vương phi căn dặn không cho bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy, Vương phi...... Vương phi đang đơn độc gặp Lục hoàng tử......"
Tiết Quỳnh Lâu?
Tiết Trường Du vừa nghe thế, khá lắm, lu giấm đổ đầy đất lại đầy đất, hận không thể dùng giấm ngập chết mình, lại còn có trai đơn gái chiếc ở chung một phòng?
Tất nhiên, Tiết Trường Du không phải không tin Tô Hoài Cẩn, cũng không phải không tin Tiết Quỳnh Lâu. Tiết Quỳnh Lâu vẫn là người tốt nhưng Tiết Quỳnh Lâu ngày thường cợt nhả, luôn thích trêu ghẹo người khác, Tiết Trường Du tưởng tượng trong lòng cũng đủ ghen rồi.
Tiết Trường Du nhịn cả buổi, Lục Y thấy Vương gia hận không thể lột da rút gân Lục hoàng tử, ngay sau đó sẽ phải vọt vào đi băm Lục hoàng tử thành bộ dạng thịt nát......
Kết quả Tiết Trường Du cũng không đi vào mà là ôm cánh tay, lạnh mặt đứng chờ ở bên ngoài. Đợi được một thời gian, người bên trong chưa chịu đi ra.
Lục Y ra mồ hôi trán, vội vàng nói: "Vương...... Vương gia, nếu không nô tỳ đi vào thông báo một tiếng giúp ngài?"
Tiết Trường Du nhịn rồi lại nhịn, nói: "Được rồi, bổn vương chờ ở chỗ này."
Nơi này là phòng ngủ của Tô Hoài Cẩn thật ra cũng là phòng ngủ của Tiết Trường Du. Dù sao bọn họ cũng là vợ chồng, Tiết Trường Du tới cửa phòng ngủ lại không thể đi vào, còn phải đợi người đàn ông kia ra. Chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút đã cảm thấy ghen tuông ngực đau.
Tiết Trường Du hận không thể đấm ngực dậm chân á......
Tiết Trường Du dứt khoát vén vạt áo, trực tiếp ngồi xuống ở bậc thang cửa ra vào. Động tác kia xứng với vẻ ngoài kia, tuấn tú tiêu sái ra sao, chỉ là tuyệt đối đừng nhìn biểu cảm của Yến Vương điện hạ.
Biểu cảm hơi đáng sợ......
Tiết Trường Du ngồi xuống được một lát thì nghe bên trong vang lên tiếng cười "haha" của Tiết Quỳnh Lâu, ngay sau đó một tiếng "kẽo kẹt", cửa phòng bị đẩy ra. Tiết Quỳnh Lâu nói: "Tẩu tử thật là một người thú vị, như ngày sau còn có cơ hội, đệ nhất định phải trò chuyện nhiều với tẩu tẩu......"
Đệ ấy còn chưa nói xong, nhất thời bị nghẹn ở cổ họng, bởi vì đệ ấy đẩy cửa ra thiếu chút nữa đã đá một người.
Người kia mặc vương bào, áo mũ chỉnh tề, đẹp trai vô đối, lại đen mặt, ngồi ở bậc thang ngạch cửa bên ngoài.
Lúc này đang quay đầu, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm mình.
Yến Thân Vương Tiết Trường Du!
Tứ ca của Tiết Quỳnh Lâu!
Tiết Quỳnh Lâu hoảng sợ, kinh ngạc: "Tứ ca, sao huynh ngồi ở nơi này?"
Lúc này Tiết Trường Du mới đứng thằng người dậy, phủi phủi áo choàng của mình, đâu vào đấy, không mất anh tuấn nho nhã, "thân thiện" cười cười: "Đang đợi Lục đệ và phu nhân của bổn vương nói xong."
Tiết Quỳnh Lâu: "......"
Tiết Quỳnh Lâu cảm giác bản thân mà không đi nữa thì rất có thể bị ánh mắt của Tứ ca giết chết, vội vàng cười gượng nói: "Vậy...... đệ đây xin lỗi trước vì không tiếp được."
Đệ ấy nói xong thì vùi đầu đi nhanh về phía trước, nhanh chóng rời khỏi sân.
Lúc này Tiết Trường Du mới thu hồi ánh mắt "lăng trì" Tiết Quỳnh Lâu sau đó đi qua đỡ Tô Hoài Cẩn: "Quỳnh Lâu cực kỳ khỏe mạnh kia tới phiền à? Mệt mỏi chưa, ta đỡ nàng đi vào nghỉ ngơi một chút."
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn vào trong, vào phòng thì ngồi xuống.
Tiết Trường Du lại nói: "Vừa rồi đi tìm huynh trưởng của nàng, đã sắp xếp xong, sai người đi quan sát hướng đi của đại doanh. Nếu có cái gì không ổn thì sẽ lập tức bẩm báo."
Hắn nói xong, lại như là nhớ tới cái gì: "Đúng rồi, một lát là tới giờ cơm trưa, Cẩn Nhi có cái gì muốn ăn thì nói cho Lục Y, để Lục Y đến nhà bếp nói một tiếng."
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói liên tiếp nhưng không có một câu hỏi Tiết Quỳnh Lâu nói gì với mình thỉ hỏi: "Chẳng lẽ Vương gia không muốn biết vì sao Lục hoàng tử đơn độc ở chung với Hoài Cẩn sao?"
"Rắc!"
Xương tay của Tiết Trường Du thiếu chút nữa đã phát ra tiếng kêu răng rắc, trong lòng đã mắng Tiết Quỳnh Lâu mười ngàn lần, tất nhiên là cực kỳ ghen rồi nhưng vì đang làm bộ rộng lượng ở trước mặt Tô Hoài Cẩn, hơn nữa dáng vẻ nho nhã lễ độ, nỗ lực khắc chế bản thân.
Tiết Trường Du cười nói: "Này...... Ta đương nhiên tin tưởng Cẩn Nhi. Nếu Cẩn Nhi muốn nói thì nói với ta, nếu không muốn nói, vậy tất nhiên là một ít chuyện râu ria thôi."
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói xong thì lập tức hơi giật mình kinh ngạc, Tiết Trường Du thật sự nghĩ như vậy à?
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn không tin thì cười cười, nói: "Là thật sự...... Ta tin tưởng Cẩn Nhi, dù sao ngay cả phu nhân cũng không thể tin tưởng thì ta tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?"
Hắn nói cười lại nói: "Nhưng nói thật ra, ta thật sự nhịn cả buổi, tuy rằng tin tưởng Cẩn Nhi, lại nhịn không được mà ghen tuông."
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói thì trong lòng không biết là cảm giác gì, dường như khơi dậy ngàn tầng sóng, không ngừng bị Tiết Trường Du ảnh hưởng suy nghĩ......
Tô Hoài Cẩn ổn định lại tinh thần, ngắt lời: "Vương gia, Lục hoàng tử là tới báo cho Hoài Cẩn vì sao Hoàng Thượng lại giả bệnh.
Tiết Trường Du nhíu mày: "Vì sao?"
Tô Hoài Cẩn cười, nhướng mày nói với Tiết Trường Du: "Mời Vương gia đưa lỗ tai lại đây......"
Cung Thượng Dương phải chuẩn bị một yến hội, là cấp bậc gia yến. Yến hội chỉ mời hoàng tử, Quý Phi và gia quyến..., các đại thần không thể tham gia.
Buổi tối ngày mai sẽ cử hành yến hội, đây là lần đầu tiên Hoàng Thượng sinh bệnh tới nay tổ chức yến hội, bởi vậy các hoàng tử đều rất để ý.
Tô Hoài Cẩn thân là Yến Vương phi, đương nhiên cũng phải tham gia. Mới sáng sớm Lục Y đã bắt đầu chuẩn bị quần áo và vật phẩm trang sức....
Tô Hoài Cẩn ít hứng thú ngồi uống trà ở một bên, nghĩ thầm nếu nhàm chán, thật ra có thể chọn thuộc tính dáng vẻ của cục cưng gì đó.
Tô Hoài Cẩn nghĩ như vậy thôi đã có hứng thú, nhanh chóng ngồi dậy gọi hệ thống ra. Trước kia nàng chưa chọn qua thuộc tính bề ngoài của cục cưng, có thể nói là thường dân.
【 Hệ thống: Phúc khí cấp năm, có hiệu lực 】
Phúc khí bổ trợ có hiệu lực, Tô Hoài Cẩn đã có thể lựa chọn thuộc tính bề ngoài của cục cưng. Tô Hoài Cẩn cụ thể mở ra mới thấy, khá lắm, điều chỉnh vẻ ngoài này cũng quá tiên tiến.
Cái gì mà đôi mắt lớn nhỏ, độ cao đuôi mắt, độ cao khóe mắt, cao thấp giữa mày, vị trí của đỉnh chân mày, độ cao của sống mũi, kích thước của mũi, cao thấp của xương gò má, vị trí của cằm.
Vân vân......
Ngay cả độ dài của lông mi, còn có màu sắc của mắt đều có thể điều chỉnh.
Tô Hoài Cẩn nhìn mà đầu váng mắt hoa, cảm giác nếu bản thân điều chỉnh như vậy, phỏng chừng đến mệt chết. Đây còn không phải là bản thân vẽ một bức họa sao?
Tô Hoài Cẩn hoàn toàn không có thiên phú gì với vẽ tranh, nếu là Tiết Trường Du, may ra còn có thể vẽ được.
Tiết Trường Du không am hiểu chơi cờ nhưng vẽ tranh đan thanh lại là một cao thủ. Trong bốn môn cầm kỳ thư họa thì chỉ có chơi cờ là không được.
Tô Hoài Cẩn hơi khó xử, thử điều chỉnh hai lần, sau đó tạo ra một hình ảnh xem trước, phát hiện cục cưng của mình quá xấu, hơn nữa này vẫn là bé gái thì càng thêm xấu xí!
Tô Hoài Cẩn đau đầu, đột nhiên phát hiện một cái nút 【 ngẫu nhiên điều chỉnh】.
Tô Hoài Cẩn vội vàng đè nút thử xem xem.
【 Hệ thống: Ngẫu nhiêu điều chỉnh, độ tương tự cấp chín 】
Tô Hoài Cẩn không rõ độ tương tự này là cái gì, nhưng nhìn trước vừa thấy, thì ra độ tương tự chính là tương tự với mình. Dung mạo của bé gái thịt múp míp vô cùng đáng yêu, tuy rằng còn chưa mở ra nhưng thật sự vô cùng tương tự mình, phỏng chừng sau khi lớn lên sẽ biến thành một khuôn mẫu được khắc ra.
Tô Hoài Cẩn vừa thấy thì cảm thấy đáng yêu đến không chịu được, nếu muốn để mình nặn thì cũng không nặn được tốt như vậy, vì thế quyết định như vậy cũng không tồi.
Tô Hoài Cẩn suy xét một lần nữa, vì thế xác định lưu giữ.
【 Hệ thống: Thuộc tính bề ngoài của cục cưng, đã lưu giữ 】
Lúc này Tô Hoài Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn thưởng thức cục cưng của mình nữa thì kết quả lúc này có một tiếng "Đinh ——".
Tai thính và mắt sáng đột nhiên có hiệu lực.
Giọng Đại hoàng tử vang lên: "Yến hội đã chuẩn bị không có sai sót nhầm lẫn, chờ Tiết Trường Du dự tiệc!"
Một giọng nói khác: "Được, làm tốt lắm, mặt khác...... Đứa bé trong bụng Tô Hoài Cẩn cũng phải nhổ cỏ tận gốc, đã biết chưa?"
Đại hoàng tử gật đầu, nói: "Dạ, người yên tâm, cái mầm tai hoạ này...... không giữ được."
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, trong lòng kinh hoàng, không khỏi cười lạnh một tiếng. Nàng nghĩ thầm tốt lắm, tính kế Tiết Trường Du không đủ còn tính kế đến trên đầu mình, ngay cả cục cưng mình chưa sinh ra thế nhưng cũng muốn tính kế, thật sự là quá tốt.
Tô Hoài Cẩn cảm thấy chỉ sợ là Đại hoàng tử xem mình trở thành một cô gái yếu ớt dốt nát, có lẽ gã ta còn không biết hai mắt của mình đến cùng là làm sao mà mù!
Tô Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng, đột nhiên nói: "Lục Y, đi tìm Vương gia tới, nói ta có chuyện quan trọng thương lượng......"
Gia yến thuận lợi được cử hành. Lúc Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du đến sảnh tiệc thì Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc đã ở đây. Hai mắt gã đã mù, ngồi bên bàn nhưng thoạt nhìn còn rất vui. Dù chưa khai tiệc nhưng đã tự rót tự uống một ly rượu nhỏ.
Tiết Trường Du thản nhiên nhìn lướt qua Tiết Ngọc Ngọc rồi đỡ Tô Hoài Cẩn ngồi bên bàn.
Lục hoàng tử Tiết Quỳnh Lâu cũng nhanh chóng đi vào từ bên ngoài. Sau khi đệ ấy tiến vào thì theo bản năng nhìn thoáng qua Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn, nhưng cũng không chào hỏi mà trực tiếp đi đến trước mặt Đại hoàng tử: "Đại hoàng huynh."
Đệ ấy nói rồi hạ người, đưa lỗ tai nói vài câu gì đó với Đại hoàng tử. Trên mặt Đại hoàng tử lập tức lộ ra vui sướng, cười gằn một tiếng: "Rất tốt."
Đúng lúc này, Hoàng Thượng khoan thai tới muộn. Thân là phi tử duy nhất đi theo, Thục Quý Phi đỡ Hoàng Thượng đi vào từ bên ngoài, mọi người vội vàng đứng lên thỉnh an hành lễ.
Hoàng Thượng tựa như vô cùng vui mừng, tâm tình rất tốt, khí sắc thoạt nhìn cũng cũng không tệ lắm, cười đi vào nói: "Tốt tốt tốt, hôm nay là gia yến, mọi người không cần giữ lễ tiết, tất cả đều ngồi xuống."
Hoàng Thượng nói như vậy, bản thân ngồi xuống, lúc này những người khác cũng theo đó ngồi xuống.
Hoàng Thượng cười nói: "Mấy ngày nay trẫm bị bệnh thật lâu, người già rồi, đương nhiên cứ như vậy. Có vài lúc lực bất tòng tâm, cũng không còn cách nào cả. Nhưng may mắn, còn có bọn con giúp trẫm."
Ông ta nói thì nhìn về phía Tiết Trường Du, cười vô cùng trìu mến: "Đặc biệt là Trường Du, lão Tứ thật sự là con trai ngoan của trẫm, phong thái không thua trẫm năm đó. Thảo phạt nước Thương Dương gần như không uổng một binh một tốt, cũng đã khiến Thương Dương Vương chủ động quy hàng! Tốt lắm! Tốt lắm!"
Tiết Trường Du lập tức đứng lên, chắp tay thản nhiên nói: "Phụ hoàng quá khen, là chuyện con nên làm."
Thục Quý Phi ngồi ở bên cạnh Hoàng Thượng, rót một chén rượu cho Hoàng Thượng. Nghe thấy Hoàng Thượng khen con trai mình như vậy thì lập tức chớp mắt, muôn kiểu nhu tình biểu hiện: "Hoàng Thượng, Trường Du tất nhiên là cực giỏi rồi. Trong khoảng thời gian người sinh bệnh này, Trường Du thời thời khắc khắc nhớ mong Hoàng Thượng. Người xem xem, trong khoảng thời gian này, khuôn sáo trong kinh thành đều được Trường Du cai trị rất tốt, đâu vào đấy......"
Bà ta nói rồi ôm cánh tay của Hoàng Thượng, làm nũng lắc lắc rồi nói: "Hoàng Thượng, người xem...... Người long thể cũng an khang, hành cung Thượng Dương quả nhiên là non xanh nước biếc. Qua một thời gian nữa, có phải sẽ phải hồi kinh hay không? Sau khi trở về......"
Thục Quý Phi cười nói: "Hồi kinh rồi, khi nào, sách phong Trường Du làm Thái Tử ạ?"
Thục Quý Phi loanh quanh lòng vòng, nói cả buổi hơn, cuối cùng cũng nói đến điểm chính.
Hoàng Thượng nghe xong thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngay sau đó "xoảng!" một tiếng, trực tiếp ném ly rượu xuống bàn.
Âm thanh này rất lớn, đặc biệt là sảnh tiệc vô cùng an tĩnh, mọi người lập tức đều ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thượng.
Thục Quý Phi hoảng sợ, cảm thấy bản thân nói sai lời, vội vàng quỳ xuống tới thỉnh tội: "Thần thiếp...... Thần thiếp lỡ lời, thần thiếp không phải cố ý, xin Hoàng Thượng thứ lỗi!"
Sắc mặt của Hoàng Thượng thay đổi vài lần, da mặt co rút run rẩy hai lần, vô cùng mất tự nhiên, tựa như đang nhẫn nại cái gì đó.
Chỉ là sau một cái chớp mắt, Hoàng Thượng đã cực lực khống chế cảm xúc của bản thân, nặn ra một nụ cười giả dối: "Ái phi! Ái phi đây là làm sao vậy? Mau mau đứng lên, mới vừa rồi trẫm chỉ trượt tay một cái, không cẩn thận rơi cái ly xuống bàn, không có ý muốn trách phạt nàng."
Thục Quý Phi tin là thật, lập tức nhẹ nhàng thở ra, Hoàng Thượng còn tự mình nâng bà ta lên.
Thục Quý Phi cười nói: "Hoàng Thượng...... Hoàng Thượng thật sự không giận thần thiếp sao?"
Hoàng Thượng trấn an: "Đúng rồi, Quý Phi có gì sai? Trẫm lại không phải người bụng dạ hẹp hòi, sao sẽ tức giận đây?"
Thục Quý Phi lập tức cười rúc vào lòng Hoàng Thượng rồi thì thào: "Hoàng Thượng, người thật tốt......"
Hoàng Thượng vỗ sau lưng Thục Quý Phi, cười nói: "Ái phi nói đúng, Trường Du ở trong khoảng thời gian trẫm sinh bệnh cai quản kinh thành rất tốt, hơn nữa công lao vô số, lại thu phục nước Thương Dương. Nhân tài như vậy, đáng lý nên trở thành trữ quân của Đại Tiết ta...... Chờ sau khi trở về từ Thượng Dương, trẫm sẽ lập Trường Du làm Thái Tử."
"Thật sự?! Hoàng Thượng người thật tốt quá!"
Thục Quý Phi lập tức vui mừng, hưng phấn không kềm được.
Lúc này Tiết Trường Du đột nhiên nheo mắt lại, mặt âm trầm đứng lên, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn vội vàng túm vạt áo của Tiết Trường Du, Tiết Trường Du trấn an vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Tô Hoài Cẩn một chút, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì."
Hoàng Thượng nhìn Tiết Trường Du, cười gượng nói: "Trường Du, làm sao vậy? Trẫm muốn lập con làm Thái Tử, quá vui sao?"
Tiết Trường Du thản nhiên đáp: "Nếu phụ hoàng không lập nhi thần làm Thái Tử, nhi thần không có lời nào để nói."
Hoàng Thượng giật mình trong lòng, nói: "Trường Du, đây là ngươi có ý tứ gì?!"
Thục Quý Phi hoảng sợ, liên tục nháy mắt ra hiệu cho con trai nhưng Tiết Trường Du hãy còn tựa như nhìn không ra.
Giọng điệu của Tiết Trường Du vẫn cứ thản nhiên, nói: "Bởi vì nhi thần là con trai của phụ hoàng......"
Hoàng Thượng cười gượng một tiếng, nói: "Ha ha...... Trường Du à, sao con lại nghĩ như vậy? Trẫm chính là nhất ngôn cửu đỉnh."
Tiết Trường Du đột nhiên cười một tiếng tựa như mang theo sự thoải mái, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng xuống. Hoàng Thượng còn tưởng rằng Tiết Trường Du cuối cùng cũng tin, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng Tiết Trường Du lại nói: "Thì ra là như thế này, con đã hiểu......"
Tiết Trường Du đột nhiên nói một câu "hiểu", dường như đang lầm bầm lầu bầu, mọi người mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tiết Trường Du, cũng không biết hắn đang nói cái gì, hoàn toàn không thể lý giải.
Tiết Trường Du trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chậm rãi ngồi xuống, sau đó đổ một chén rượu cho bản thân, một hơi uống cạn rượu, sau đó "xoảng!" một tiếng, mạnh mẽ ném chén rượu lên trên bàn phảng phất như trút giận.
Hoàng Thượng kỳ quái nhìn về phía Tiết Trường Du, tựa như muốn nhìn thấu Tiết Trường Du đang suy nghĩ cái gì, nhưng sắc mặt của Tiết Trường Du lại âm tình bất định, hoàn toàn không có cảm giác sung sướng sắp trở thành trữ quân.
Vẻ mặt của Hoàng Thượng hơi xấu hổ, cười hai tiếng, nói: "Tới, uống rượu, hôm nay không say không về."
Tô Hoài Cẩn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, nhỏ giọng nói: "Vương gia, hà tất gì?"
Tiết Trường Du cười cười, thở dài nói: "Đúng vậy, hà tất gì?"
Hắn nói xong thì đột nhiên nhớ tới đời trước. Đời trước lúc bản thân biết được Tô Chính phản quốc thì tức giận chạy tới chất vấn Tô Hoài Cẩn, thậm chí dưới sự giận dữ nói lẫy, nảy sinh ác độc muốn tử hình Tô Hoài Cẩn.
Nhưng như vậy, Tô Hoài Cẩn vẫn cứ không chịu thua, tin tưởng vững chắc cha mình không có làm phản, không có phản quốc.
Còn dùng lời nói tàn nhẫn tới chèn ép bản thân......
Lúc ấy Tiết Trường Du đặc biệt tức giận, bản thân làm vợ chồng với Tô Hoài Cẩn nhiều năm như vậy, Tô Hoài Cẩn không tin bản thân, ngược lại tin tưởng Tô Chính phản quốc, thậm chí tin tưởng không nghi ngờ Tô Chính!
Tiết Trường Du cực kỳ phẫn nộ, phẫn nộ tột đỉnh.
Mà hiện tại......
Hắn cuối cùng cũng hiểu, đó là một loại cảm giác như thế nào.
Tuy rằng Tiết Trường Du đang trong gia đình hoàng gia, tuy rằng thoạt nhìn bản tính lãnh khốc nhưng đến cùng trong lòng trọng tình cảm, niệm thân tình cha con. Nhưng mà cha hắn, đương kim hoàng thượng, lại không cho rằng như vậy.
Trước lúc Tiết Trường Du mới vừa nói "đã hiểu", đáy lòng còn có một phần may mắn, có lẽ cha sẽ niệm tình là cốt nhục của ông, giữ lại một phần thân tình.
Kết quả thì sao......
Mới vừa rồi Tiết Trường Du hoàn toàn thử Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại nói lời nói dối như cũ, một lần lại một lần trấn an Tiết Trường Du, nói sẽ lập Tiết Trường Du làm trữ quân.
Tiết Trường Du nhịn không được cười lạnh một tiếng, nói: "Chúng ta đều là người đáng thương, đều là......"
Người đáng thương bị thân tình vứt bỏ.
Tô Hoài Cẩn lựa chọn tin tưởng cha mình, Tiết Trường Du khát vọng phụ hoàng buông một chút thân tình cho hắn nhưng mà bọn họ đều không có được. Kiếp trước Tô Hoài Cẩn đến chết cũng không biết Tô Chính thật sự làm phản nước Tiết.
Tô Hoài Cẩn kinh ngạc nói: "Vương gia, chàng nói cái gì?"
Nàng không nghe rõ, Tiết Trường Du hoàn hồn, lúc này mới nói: "Không có gì, Cẩn Nhi, ăn vài thứ, gần đây ăn uống tốt một chút, phải ăn nhiều một chút, bổ sung nhiều hơn."
Hắn nói rồi lại gắp đồ ăn cho Tô Hoài Cẩn.
Mấy tháng trước Tô Hoài Cẩn rất khó chịu, ăn cái gì cũng sẽ nôn ra, mỗi buổi sáng thức dậy cũng sẽ nôn. Nhưng bây giờ nàng dần dần ổn định, cũng hơi khá lên một ít, ăn xong cũng sẽ không nôn nữa.
Tiết Trường Du cười nói: "Nếm thử cái này."
Tô Hoài Cẩn hơi bất đắc dĩ, nhìn đồ ăn như được xếp thành ngọn núi nhỏ thì nói: "Vương gia, chàng gắp quá nhiều."
Tiết Trường Du cười, nói: "Không nhiều lắm, phải ngoan ngoãn ăn, đừng bỏ đói con chúng ta."
Hắn nói, còn cười một chút, cười vô cùng dịu dàng.
Tô Hoài Cẩn nghe hắn nói "con" thì đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua hệ thống nghe được. Đại hoàng tử nói ngay cả đứa bé trong bụng Tô Hoài Cẩn cũng không thể giữ......
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn ngẩn người thì tựa như nghĩ tới cái gì, cúi đầu tới gần Tô Hoài Cẩn, giọng hơi khàn khàn, nhẹ giọng nói ở Tô bên tai Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng có chuyện, cũng sẽ không để con của chúng ta có chuyện, ta có thể thề với trời......"
Hai người nói chuyện thì có người đã đi tới, thế nhưng là Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc. Đôi mắt gã không nhìn thấy, tùy tùng đỡ Tiết Ngọc Ngọc đi tới, trong tay còn giơ chén rượu.
Cười vô cùng dịu dàng trìu mến: "Tứ đệ, anh em chúng ta đã lâu đều không thân cận uống rượu như vậy. Hôm nay đại ca kính đệ một ly, chúc mừng Tứ đệ sắp trở thành trữ quân của Đại Tiết ta."
Đại hoàng tử nói vô cùng êm tai, giống như hoàn toàn không để bụng ngôi vị trữ quân, tựa như thiệt tình thực lòng vui vì Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không nói chuyện, cũng không để ý tới Tiết Ngọc Ngọc.
Tuy rằng Tiết Ngọc Ngọc không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm giác được không khí xấu hổ rồi nói: "Tứ đệ, làm sao vậy? Sao không để ý tới đại ca? Có phải còn đang tức giận đại ca hay không? Ta biết, trước kia đại ca có chút thành kiến với đệ nhưng đều là hiểu lầm. Hiện giờ tất cả hiểu lầm đều đã qua, giữa anh em nào có thù gì? Hay là...... đệ thấy mắt đại ca bây giờ đã mù, đệ lại lập tức là trữ quân, bởi vậy khinh thường đại ca?"
Tiết Ngọc Ngọc quả nhiên là tới bới lông tìm vết, Tô Hoài Cẩn vừa định nói thì Tiết Trường Du đã vỗ mu bàn tay nàng, cười nói: "Đại hoàng tử sao lại nói lời này vậy? Bổn vương chưa bao giờ khinh thường Đại hoàng tử bởi vì mắt Đại hoàng tử mù, hoặc là trữ quân hay không trữ quân."
Tiết Ngọc Ngọc cười nói: "Vậy được rồi, ly rượu này......"
Gã còn chưa nói xong, Tiết Trường Du đã nâng tay lên, ngắt ngang lời gã rồi nói tiếp: "Đại hoàng tử đừng hiểu lầm, không phải bởi vì này kia mà ta khinh thường ngươi, mà là từ đầu tới đuôi đều khinh thường ngươi, mặc kệ ngươi có mang theo thủ đoạn hay không!"
Hắn vừa dứt lời, Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc nhất thời sửng sốt, tuỳ tùng đỡ bên cạnh đều sửng sốt, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Bởi vì ai cũng không nghĩ tới Tiết Trường Du lại nói trực tiếp như vậy. Hơn nữa vẫn là ở trong yến hội, trước mắt bao người, làm trò trước mặt Hoàng Thượng, cũng quá không cho Tiết Ngọc Ngọc thể diện!
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, ngay sau đó "Haha" một tiếng bật cười, nói: "Vương gia, người nói chuyện cũng quá trực tiếp."
Lúc này Tiết Ngọc Ngọc mới phản ứng lại, Tiết Trường Du nói rõ là cố ý làm mình mất mặt, lập tức giận nói: "Tiết Trường Du, ngươi......"
Gã lớn tiếng quát lớn Tiết Trường Du, Tiết Trường Du lại hoàn toàn không để ý tới gã mà ngược lại quay đầu cười nói với Tô Hoài Cẩn: "Còn không phải học theo Cẩn Nhi à? Ta cũng chỉ học những mánh khóe của Cẩn Nhi mà thôi."
Tiết Ngọc Ngọc tức giận muốn nổ mắt, tuy rằng gã không nhìn thấy nhưng đầu đã bổ ra hình ảnh Tiết Trường Du "Kiêu ngạo" nói giỡn, tức thở hổn hển, thiếu chút nữa trực tiếp ngửa mặt.
Chẳng qua thái độ của Tiết Ngọc Ngọc lại khác thường, cũng không lập tức lên cơn mà nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vung tay áo hừ lạnh một tiếng, trực tiếp rời đi.
Sau khi Tiết Ngọc Ngọc rời khỏi, Hoàng Thượng cũng lại đây tự mình kính rượu, cười nói: "Hoàng nhi, tới đây, trẫm kính con một ly!"
Tiết Trường Du cung kính đứng lên, mặt vô cảm xúc đáp lễ Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng lại để người rót rượu cho Tiết Trường Du, ước chừng khiến Tiết Trường Du một hơi uống ba ly, lúc này mới cười nói: "Hoàng nhi, hôm nay là ngày vui, con uống nhiều mấy chén, cũng uống nhiều mấy chén với mẫu phi con. Trẫm tuổi lớn, thân thể không khỏe nên đi về trước, con uống, con uống."
Ông ta nói xong thì quay đầu lại nói: "Ngọc Ngọc, Quỳnh Lâu, tới đây, các con đỡ trẫm trở về."
Đại hoàng tử Tiết Ngọc Ngọc và Lục hoàng tử Tiết Quỳnh Lâu lập tức đứng lên. Nhưng tại trong nháy mắt, Tiết Trường Du bước ra một bước, trực tiếp vươn tay đỡ Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng cũng không biết như thế nào, ông ta sợ tới mức run một cái. Tiết Trường Du có thể rõ ràng cảm giác được Hoàng Thượng run mạnh một chút.
Trên mặt của Tiết Trường Du vẫn không có bất luận biểu cảm gì mà thản nhiên nói: "Nếu Hoàng Thượng muốn nghỉ ngơi, con trai đỡ ngài trở về, cũng giống nhau thôi."
Da mặt Hoàng Thượng run rẩy hai lần, nói liên tục: "Không cần không cần, con uống thì con uống đi, để lão Đại và lão Lục đỡ trẫm trở về là được."
Tiết Trường Du nhìn chăm chú vào cặp mắt của Hoàng Thượng: "Vừa lúc con trai có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Hoàng Thượng, sẵn tiện đường, không cần làm phiền Đại hoàng tử và Lục hoàng tử."
Biểu cảm trên mặt Hoàng Thượng đều đọng lại, không biết đang sợ hãi cái gì mà ánh mắt có chút hoảng loạn, nói: "Này...... Nhưng...... Nhưng hôm nay trẫm uống say, vẫn nên để lão Đại và lão Lục đưa trẫm trở về nghỉ ngơi, có chuyện gì quan trọng ngày mai lại nói."
Tay Tiết Trường Du đỡ Hoàng Thượng không buông ra, thản nhiên nói: "Hoàng Thượng, Trường Du làm con trai, chẳng qua là muốn đưa ngài hồi tẩm cung nghỉ ngơi, Hoàng Thượng lại nhiều mặt cản trở, có phải có chuyện gì không thể để con trai biết hay không?"
"Làm càn! Ngươi nói cái gì!?"
Hoàng Thượng vừa nghe thế, không biết như thế nào đột nhiên giận tím mặt, lớn tiếng quát mắng, tròng mắt đều đỏ ngầu, nói: "Tiết Trường Du, ngươi đừng quá làm càn!!"
Thục Quý Phi hoảng sợ, vội vàng lại đây hoà giải: "Trường Du à, con...... Con để cho Đại hoàng huynh và Lục hoàng đệ đưa Hoàng Thượng trở về. Hôm nay hiếm khi có tiệc......"
Thục Quý Phi còn chưa nói xong, Tiết Trường Du cũng chẳng thèm nể mặt mũi chút nào mà nói: "Vì sao Hoàng Thượng đột nhiên nổi trận lôi đình?"
Hoàng Thượng nhất thời hơi bị nghẹn, Tiết Trường Du cười một tiếng, nói: "Con trai sắp bị cha giết chết, người nổi trận lôi đình không nên là con trai sao?"
"Ngươi...... Ngươi nói cái gì?"
Thục Quý Phi sợ tới mức cả người đều là mồ hôi lạnh: "Con trai, đừng nói bậy!"
Tô Hoài Cẩn thấy Thục Quý Phi quấy nước đục thì nói: "Quý Phi nương nương vẫn nên tĩnh tọa ở một bên, Vương gia đều có tính toán."
Thục Quý Phi trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn một cái rồi nói: "Đúng rồi, tất nhiên là ngươi cái yêu nữ này nói gì đó kỳ quái, châm ngòi ly gián với con ta có đúng hay không?!"
Tô Hoài Cẩn cười, ngước cằm nói: "Xin Quý Phi nương nương ngồi xuống."
Lời nàng vừa nói ra, phía sau nha hoàn và tuỳ tùng lập tức tiến lên trực tiếp đỡ Thục Quý Phi, cứng rắn ngồi xuống.
Thục Quý Phi sợ hãi, giãy giụa, đá chân, hô to: "Làm càn!! Làm càn! Quá làm càn!!"
Khi Thục Quý Phi giãy giụa, Hoàng Thượng cũng toát mồ hôi lạnh, quát lớn Tiết Trường Du: "Tiết Trường Du! Ngươi đang nói bậy gì đó!?"
Vẻ mặt của Tiết Trường Du vẫn cứ thản nhiên nói: "Hoàng Thượng đã hạ lệnh điều động binh mã đại doanh à?"
Hoàng Thượng mở to hai mắt nhìn, há miệng thở dốc, bộ dạng cứng họng.
Thục Quý Phi kinh ngạc nói: "Cái...... đại doanh gì hả?"
Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Khoảng cách nơi này không xa, có một chỗ đại doanh chuyên chống lại các cuộc giao tranh ở phía Tây Bắc. Điều binh đại doanh nhất định phải gặp hổ phù mới hành động. Vào đêm qua, đại doanh đột nhiên xuất động hai ngàn binh mã, một nắng hai sương nhào tới hành cung Thượng Dương. Nếu Hoài Cẩn không đoán sai, binh mã này hiện giờ đã lặng lẽ tiến vào hành cung Thượng Dương...... Đương nhiên."
Tô Hoài Cẩn dừng một chút, nói: "Mọi người tuyệt đối đừng hiểu lầm, binh mã này đều không phải là phản loạn mà bởi vì binh mã này thật sự gặp được hổ phù của Hoàng Thượng mới bắt đầu động binh, dựa theo hoàng mệnh hành sự mà thôi."
Thục Quý Phi mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn về phía Hoàng Thượng, cuối cùng cũng không còn giãy giụa nữa.
Hoàng Thượng thề thốt phủ nhận: "Tô Hoài Cẩn! Ngươi là một người phụ nữ ở trong nhà, đang nói cái gì hả, ai hỏi đến ngươi, đây là gia giáo của nhà họ Tô sao!?"
Tâm trạng của Tô Hoài Cẩn đang rất tốt mà cười nói: "Hoàng Thượng một phương diện sắp xếp người nhà họ Tô ta đi theo hộ quân, một phương diện lại ngầm điều binh khiển tướng, chuẩn bị đánh lén doanh địa......"
"Ngươi...... Ngươi nói bậy!"
Hoàng Thượng quát to một tiếng.
Tiết Trường Du lạnh giọng nói: "Cẩn Nhi đến cùng có nói bậy hay không, trong lòng phụ hoàng chẳng lẽ không rõ ràng lắm sao?"
Giọng Hoàng Thượng đều hơi run rẩy, nói: "Trẫm...... Trẫm không biết ngươi đang nói cái gì!"
Tiết Trường Du đột nhiên đập bàn "ầm!!!"một tiếng, bàn bị hắn vỗ một phát nhất thời không chịu nổi, phát ra tiếng "răng rắc!!", ầm ầm sập, mọi người bên cạnh sợ hãi.
Giọng Tiết Trường Du ảm đạm nói: "Phụ hoàng vốn không có sinh bệnh, bấy lâu nay lại cứng rắn muốn giả bệnh, đơn giản chính là không muốn để con trai bước lên ngôi vị trữ quân. Rất tốt...... Trước đó vài ngày, phụ hoàng đột nhiên tiếp nhận đề nghị cuả Đại hoàng tử muốn tới hành cung điều dưỡng, con trai còn đang suy nghĩ, cho dù xung quanh hành cung có quân đội đại doanh, nhưng không có hổ phù, Đại hoàng tử cũng hoàn toàn không bay lên trời được, hoàn toàn không có biện pháp âm thầm tính kế cái gì, nhưng......"
Tiết Trường Du nở nụ cười, nói: "Nhưng con trai tuyệt đối không tính đến Hoàng Thượng chính là đồng mưu của Đại hoàng tử! Cực lực huy động giả bệnh, đi vào Thượng Dương, điều khiển binh mã chính là vì dời con khỏi kinh thành. Mà đại điện Thượng Dương này sắp trở thành bãi tha ma mà người cha tỉ mỉ chuẩn bị cho con trai!"
Tiết Trường Du nói xong lời cuối cùng, giọng khàn khàn xé rách. Ở đây mọi người đều kinh ngạc không thôi, sôi nổi nhìn về phía Hoàng Thượng và Đại hoàng tử.
Hoàng Thượng tựa như còn muốn giảo biện gì đấy, Tiết Trường Du lại gật đầu nói: "Được thôi, tốt...... Nhà bếp của hành cung Thượng Dương có rất nhiều dầu cải chồng chất, chắc là vì chuẩn bị cho con phải không? Chỉ cần Hoàng Thượng ngài mang theo mấy đứa con trai mà người âu yếm rời khỏi đại điện, bố trí tốt binh mã thì sẽ hành động. Khóa chết con trai, mẫu phi, thậm chí là Cẩn Nhi đang mang thai ở trong đại điện, sau đó lơ đãng phóng hỏa một trận, mọi thứ đều sẽ kết thúc, đúng không?"
Môi Hoàng Thượng run run, sợ tới mức mặt không còn máu.
Sắc mặt của Thục Quý Phi cũng không khá hơn là bao, dù sao bản thân cũng là một trong số người phải chôn trong đó. Bà ta tuyệt đối không nghĩ tới Hoàng Thượng vừa mới đồng ý với mình muốn lập con trai làm trữ quân, kết quả sau lưng lại tự tay tỉ mỉ chuẩn bị lễ tang cho bà ta!
Tiết Trường Du cười nói: "Chỉ cần con trai vừa chết, Hoàng Thượng ngài còn có thể trách cứ thống lĩnh hộ quân, cứ như vậy nhà họ Tô hộ quân không thành, không thể thoái thác tội của mình, cũng có thể thuận đường vặn ngã nhà họ Tô. Hay cho kế một mũi tên trúng hai con nhạn!"
Hoàng Thượng kinh hoảng không thôi, liên tục nháy mắt ra dấu cho thị vệ phía sau, đột nhiên hô to một tiếng: "Hộ giá!!"
Bọn thị vệ lập tức xông lên, "rầm!!" một tiếng, vây quanh Tiết Trường Du ở bên trong, "két" một tiếng động tác nhất trí rút kiếm, mũi kiếm nhằm về phía Tiết Trường Du.
Thục Quý Phi kêu thảm thiết một tiếng, suýt nữa trực tiếp té xỉu. Tô Hoài Cẩn thì bình tĩnh nhiều, ổn định vững chắc đứng bên ngoài, yên lặng nhìn mọi thứ.
Trên mặt Tiết Trường Du mang theo nụ cười như trút được gánh nặng, rất tùy ý cười cười, sau đó nâng tay lên lau mặt rồi nói: "Đúng rồi, phụ hoàng muốn con trai chết, con trai có thể chết. Dù sao ngài là Hoàng Thượng, ta là thần tử, ngài là cha, ta là con trai...... Nhưng là."
Hắn nói xong thì trên mặt đột nhiên nổi lên gân xanh, tròng mắt như muốn nứt ra, lộ ra dáng vẻ hung ác, giọng nói nghẹn ngào tới cực điểm: "Nhưng vì sao ngay cả phụ nữ yếu đuối mà ông cũng không buông tha! Ngay cả con của ta chưa sinh ra cũng không buông tha?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.