Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chương 92: Độc sủng hậu cung
Trường Sinh Thiên Diệp
04/07/2021
Tô Hoài Cẩn cười lặp lại lời nói: "Bổn cung nói người bị giam trong lều đã thay đổi một chút, lúc này người bị giam trong lều hẳn là Thái Tử nước Hình......"
"Không có khả năng!"
Chu Uyển Hương một mực phủ nhận nhưng sắc mặt đặc biệt hoảng loạn.
Hoàng đế nước Hình nghe xong thì kinh ngạc rồi run rẩy hét to: "Dập...... Dập lửa!! Mau dập lửa!"
Bởi vì bên này là lều trại của nước Tiết cho nên người Hình lại đây vẫn rất ít, người Hình đều lao vào dập lửa, người Tiết vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hành dinh vốn đã ít nước, lúc lều giam bị thiêu cháy, có chất dẫn cháy là xăng nên ngọn lửa bùng lên một chút rồi nhanh chóng lan tràn. Lửa lớn đã không thể khống chế, người Hình mang nước vọt lại đây, đối với ngọn lửa lớn như vậy mà nói thì giống như hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, làm sao ngọn lửa cũng không thể tắt.
Tiết Trường Du lại đỡ Tô Hoài Cẩn lui ra sau hai bước, đứng ở nơi xa xa quan sát để tránh bị lửa đốt đến.
Nước Hình hỗn độn, Chu Uyển Hương hô to: "Mau! Mau!! Dập lửa! Nước! Nước đâu! Mau đi múc nước!"
"Nước tới! Nước tới!"
"Mau tránh ra!!"
"Đi múc nước!"
Binh lính nước Hình xách nước nhanh chóng chạy tới, bởi vì hoảng loạn nên cảnh tượng nhốn nháo. Có người xách nước lại đây, lại "rầm'' đụng vào người khác khiến nước đổ xuống đất, lãng phí thật nhiều nước vô ích.
Theo tiếc xách nước "rầm rầm", có binh lính nước Hình nhanh chóng chạy tới rồi hét to: "Hoàng Thượng, nguồn nước chuẩn bị dùng hết rồi!"
"Cái gì!?"
Hoàng đế nước Hình nghe thế thì nhất thời run lên, đột nhiên lảo đảo, nếu không phải bên cạnh có người đỡ thì gần như suýt ngã.
Chu Uyển Hương hét lớn: "Mau đi múc nước ở con sông gần đấy! Thất thần làm cái gì?! Mau đi!"
Binh lính kia hơi khó xử nên ậm ừ nói: "Hồi...... Hồi công chúa, đã có người đi, chỉ là...... Chỉ là con sông gần đó đã khô cạn, không có...... Không có nguồn nước......"
Hoàng đế nước Hình nghe đến đó thì cơ thể lại chấn động, sắc mặt trắng bệch xuống.
Tô Hoài Cẩn thì mỉm cười: "Chuyện con sông khô cạn Hoàng Thượng và công chúa của quý quốc không phải đã sớm biết rồi sao, bằng không cũng sẽ không lựa chọn phóng hỏa tới thiêu chết ' phản đồ ' của quý quốc nhỉ?"
Chu Uyển Hương nghe đến đó thì lập tức lườm nguýt, quay đầu lại trợn trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn: "Tô Hoài Cẩn!!"
Tiết Trường Du lập tức cười lạnh một tiếng: "Nước Hình phóng hoả lều của nước Tiết không nói, còn gọi thẳng tên họ của quốc mẫu Đại Tiết ta, đây là lễ nghi gặp mặt của người Hình sao?!"
Chu Uyển Hương run rẩy chỉ trỏ: "Là các ngươi...... Là các ngươi cố ý...... Cố ý!!"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Lời của công chúa nước Hình thật sự khiến người ta khó hiểu, mọi người nơi này, bất luận là Hoàng Thượng nước Tiết ta hay là binh lính nước Hình của các người tất cả đều nghe thấy Hoàng Thượng của quý quốc rõ ràng nói lửa là do các người phóng, chẳng qua là xử trí một phản đồ mà thôi."
"Ngươi...... Ngươi...... Các ngươi......"
Chu Uyển Hương tức run người, vào ngay lúc này, đột nhiên có người hét lên: "Lửa được dập tắt! Lửa được dập tắt!!"
Mọi người lập tức im miệng, tất cả đều nhìn về phía lều giam.
Bởi vì lều dễ bị cháy, lại còn được đổ xăng nên bây giờ đã thiêu trụi lủi, gần như cái gì cũng chả dư lại, một mảng cháy đen.
Hoàng đế nước Hình nói với giọng run rẩy: "Mau...... Mau đi...... Tìm!"
Bọn lính vọt vào trong lều giam để tìm kiếm ở bên trong, hoàng đế nước Hình vẫn hỏi liên tục: "Tìm được chưa? Còn chưa sao? Mau tìm! Tìm đi! Các ngươi là phế vật!!"
Hoàng đế nước Hình thúc giục, vào ngay lúc này, có binh lính hét lên một tiếng đánh gãy lời hoàng đế nước Hình nói.
"Tìm được rồi!"
Hoàng đế nước Hình mở to hai mắt cẩn thận đi xem, đã nghe được tiếng "sột soạt", mấy binh lính nhanh chóng nâng một thứ gì đó cháy đen từ trong lều giam đi ra.
Một mùi khó ngửi ập vào trước mặt, Tiết Trường Du nhíu mày, ngay sau đó đột nhiên xoay người lại lập tức tiến lên trước một bước che ở trước mặt Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn hoàn toàn không thấy được gì hết. Động tác của Tiết Trường Du nhanh như vậy, chắn ngay lập tức, hơn nữa dáng người của hắn cao lớn, bả vai cũng rộng, chắn là kín mít luôn.
Tiết Trường Du còn vươn tay ôm bả vai của Tô Hoài Cẩn: "Ngoan, đừng nhìn, không có gì đẹp."
Thật ra Tiết Trường Du cũng hơi lo lắng, dù sao chuyện kiếp trước của Tô Hoài Cẩn không quá vui sướng, hơn nữa cũng có quan hệ với lửa cho nên Tiết Trường Du sợ Tô Hoài Cẩn sẽ "sợ hãi".
Tô Hoài Cẩn quả thực từng sợ hãi, đây cũng là bản chất của con người, nhưng nói thật, nàng đã trải qua chín lần đại nạn nên giống như ăn cơm bữa, ít nhiều cũng thích ứng được. Cái loại tâm lý sợ hãi trước kia cũng phai nhạt đi không ít.
Tiết Trường Du không cho Tô Hoài Cẩn đi xem nên Tô Hoài Cẩn chưa nhìn thấy gì hết đã nghe được hoàng đế nước Hình hét to: "Hơ! Trẫm...... Hoàng nhi của trẫm...... Trẫm......"
Hoàng đế nước Hình đứt quãng hét to hai tiếng, ngay sau đó Chu Uyển Hương cũng hô to một tiếng: "Phụ hoàng!?"
Binh lính nước Hình cũng rối loạn nhanh chóng xông lên, người hoàng đế nước Hình lảo đảo, phía trước là gần như suýt té ngã mà hiện giờ là lập tức ngất đi, "phịch!" ngã xuống.
Bọn lính vội vàng đỡ được Hoàng Thượng của bọn họ, hoàng đế nước Hình không biết là sợ tới mức tức giận hay là bi thương, dù sao đã ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Chu Uyển Hương vội vàng qua đó xem xét, rồi phất tay hét to: "Ngự y!! Nhanh lên kêu ngự y!!"
Chỉ là nàng ta mới kêu xong, Tiết Trường Du đã lạnh giọng nói: "Trước khi kêu ngự y, có phải quý quốc nên giải quyết một chút vấn đề lập tức trước hay không?"
Chu Uyển Hương nhất thời quay đầu tới, đôi mắt trừng Tiết Trường Du như muốn rách ra: "Nước Tiết bọn ngươi là bọn tiểu nhân âm hiểm ác độc, còn muốn thế nào?!"
Tiết Trường Du cười một tiếng: "Thật sự là công chúa nước Hình mở đầu chuyện cười, âm hiểm ác độc? Chẳng lẽ lửa này là bọn ta phóng sao? Hay là xăng này do bọn ta tưới? Không phải đều là nước Hình các ngươi làm sao? Không phải đều là một tay công chúa nước Hình ngươi xử lý sao? Hoàng Thượng của quý quốc cũng nói rõ ràng, các ngươi chẳng qua chỉ xử trí một phản đồ nước Hình, lúc này lại ăn vạ trẫm à?"
Chu Uyển Hương bị phản bác á khẩu không trả lời được, nhưng người bọn họ chân chính muốn giết là quân cờ đã vô dụng Liễu Khai Tễ chứ không phải là Thái Tử nước Hình. Nào biết người nước Tiết lại tạm thời thay đổi vị trí của Liễu Khai Tễ và Thái Tử nước Hình một chút.
Chu Uyển Hương tức thở hổn hển rồi rống to: "Còn muốn thế nào?! Các ngươi còn muốn thế nào?!"
Tiết Trường Du "chậc" một tiếng rồi cười nói: "Nghe một chút có vẻ như nước Tiết bọn ta tội ác tày trời vậy và có vẻ như nước Hình các ngươi nhỏ yếu có thể bị lấn át vậy. Nhưng nếu đã làm ác nhân, vậy thì trẫm...... Không có lý do gì không tiếp tục làm tiếp."
Hắn nói xong thì phất tay, đã nghe được tiếc "Rầm!", binh lính nước Tiết lập tức siết chặt vòng vây tiến lên, hơn nữa cùng lúc đó, binh khí trong tay "két" động tác nhất trí ra khỏi vỏ.
Chu Uyển Hương lắp bắp kinh hãi: "Làm gì vậy!?"
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Nếu người Hình đến thăm doanh trại của Đại Tiết ta vào ban đêm thì nhất định thuyết minh nước Hình các ngươi muốn lúc này đàm phán, trao đổi con tin, đúng không? Vậy trẫm sẽ như các ngươi mong muốn, hiện tại trao đổi con tin đi thôi."
Chu Uyển Hương rống lớn một tiếng: "Ngươi!! Các ngươi....các ngươi lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?!"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Lửa cũng là do ngươi phóng, không phải sao?"
Chu Uyển Hương thực sự sắp phát điên lên mà dùng sức ho khan vài tiếng, tròng mắt đều trừng đỏ, tức giận mà nói: "Hay! Hay lắm! Các ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Nhưng mà con tin của nước Tiết bây giờ đã không còn, các ngươi lấy cái gì đổi? Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng thì Thái Hậu nước Tiết của các ngươi sẽ bị ngũ mã phanh thây, băm thành thịt nát!!"
Tô Hoài Cẩn nhất thời bị chọc cười, còn kéo cánh tay của Tiết Trường Du, dựa vào đầu vai hắn mà nói: "Hoàng Thượng, lời công chúa nước Hình nói thật sự khiến người ta sợ hãi á."
Tiết Trường Du bất đắc dĩ, có vẻ như Cẩn Nhi lại bướng bỉnh.
Chu Uyển Hương gầm lên: "Cười cái gì?!"
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Dĩ nhiên là cười người Hình các ngươi ngu xuẩn, đúng rồi, con tin trong tay Đại Tiết ta thật sự đã bị công chúa nước Hình tự mình phóng hỏa thiêu chết. Nhưng trước mắt, công chúa nước Hình chính là con tin, không phải sao?"
Hắn nói xong thì vẫy tay, binh lính nước Tiết đang vây quanh bên cạnh lập tức siết chặt lại, mà mới vừa rồi binh lính nước Hình dập lửa đã loạn thành một đống, hoàn toàn không có biện pháp đối kháng, thế cục đã ổn định.
Chu Uyển Hương tức thở hổn hển, giọng nói phát ra tiếng "hừ hừ".
Tiết Trường Du lại bình tĩnh nói: "Trao đổi con tin, kiên nhẫn của trẫm là có hạn."
Chu Uyển Hương tựa như không có lựa chọn nào khác, tuy rằng nàng ta vô cùng không muốn nhưng hoàn toàn không có biện pháp. Bây giờ hoàng đế nước Hình đã ngất đi, rắn mất đầu lại bị vây quanh, hoàn toàn không có cái biện pháp thứ hai, đường ra duy nhất chính là trao đổi con tin.
Chu Uyển Hương gầm lên một tiếng: "Đem Thái Hậu nước Tiết lại đây!"
Rất nhanh có binh lính nước Hình áp giải Thái Hậu nước Tiết đi tới.
Thái Hậu vừa thấy được Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn thì lập tức gào thét lớn: "Hoàng nhi! Hoàng nhi! Con nhóc kia! Là ai gia! Mau cứu cứu ai gia...cứu cứu ai gia! Chu Uyển Hương ngươi cái độc phụ này! Ai gia muốn liều mạng với ngươi! Liều mạng...."
Chu Uyển Hương thì mắt điếc tai ngơ: "Người mang đến rồi, cho người gỡ vòng vây đi!"
Tiết Trường Du chỉ thản nhiên nói: "Ngươi có quyền lựa chọn đường sống sao? Trước thả người."
"Ta khinh!"
Chu Uyển Hương phỉ nhổ: "Mơ tưởng!"
Tiết Trường Du vẫn cứ bình tĩnh mà nói: "Trước thả người, trẫm không muốn nói lần thứ ba...... Ngươi cho rằng trẫm không biết xung quanh hành dinh nhất định có người Hình mai phục à. Đội ngũ Đại Tiết ta muốn rút lui suốt đêm, lui về lãnh thổ nước Tiết nên làm phiền công chúa nước Hình làm con tin trong một thời gian."
Tô Hoài Cẩn còn bổ sung: "Nhưng ngươi yên tâm, nghĩ đến hẳn là công chúa sẽ không bị người Hình coi thành phản đồ thiêu chết."
"Ngươi......"
Chu Uyển Hương sắp tức chết rồi, thật sự sắp chết vì tức giận, thở dốc không nói nên lời
Nhưng tình thế đã như vậy rồi, Chu Uyển Hương không có hệ thống tìm đường chết, bởi vậy chỉ có cái mạng này. Hiện giờ bị vây quanh, hoàng đế nước Hình còn ngất đi không thể chỉ huy, sao Chu Uyển Hương có thể vứt bỏ bản thân, tất nhiên là không có điều kiện thoái nhượng, cho dù nàng ta không hy vọng làm như vậy......
Vẻ mặt của Chu Uyển Hương dữ tợn rồi gầm lên: "Hay lắm! Binh lính nước Hình nghe lệnh, mở hành dinh ra để đội ngũ nước Tiết an toàn rời khỏi!"
Đã là sau nửa đêm, hành dinh lại đèn đuốc sáng trưng.
Theo tiếng bước chân và tiếng vó ngựa, còn có tiếng bánh xe, tất cả hòa lẫn vào nhau. Đội ngũ nước Tiết đang nhanh chóng rút lui, nhanh chóng rút khỏi đại doanh gặp mặt, lui về biên giới nước Tiết.
Nơi gặp mặt trực tiếp là ở biên giới nước Tiết và nước Hình, kỳ thật cách địa phận của nước Tiết cũng không xa, chỉ cần thời gian một nén nhang là có thể đuổi tới lãnh thổ nước Tiết.
Đại quân ra roi thúc ngựa, rất nhanh đã tới biên giới của nước Tiết và nước Hình, nơi này lập tấm bia đá kéo đường ranh giới. Đại quân nhanh chóng lướt qua đường ranh giới, đã toàn bộ lui nhập vào lãnh thổ nước Tiết.
Chu Uyển Hương bị bắt cóc đi tới biên cảnh, trừng mắt nói: "Hiện tại có thể thả ta chưa?!"
Tiết Trường Du phất tay: "Đại Tiết ta trước nay giữ lời nói, cũng sẽ không giống nước Hình luôn ở sau lưng làm một ít thủ đoạn nhỏ, như là phóng hỏa linh tinh?"
Chu Uyển Hương tức che ngực mình lại, cảm giác cổ họng tắc nghẽn, chỉ cần hơi dùng một chút lực là có thể ho ra máu vậy, trong đầu cũng ong ong rung lên.
Chu Uyển Hương bị đẩy mạnh, lập tức đẩy qua biên giới, đẩy vào địa giới của nước Hình rồi ngã trên mặt đất vô cùng chật vật.
Chu Uyển Hương tức bò dậy, xoay người giận trừng mắt nhìn Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn có lòng tốt nhắc nhở: "Công chúa nước Hình tuyệt đối đừng vượt rào, nước Hình không có bái thiếp đi sứ. Chỉ cần bước vào nửa bước thì đều xem như là xâm phạm, Đại Tiết ta sẽ tự vệ đấy."
Chu Uyển Hương hung tợn nói: "Được lắm! Được lắm! Các ngươi nhớ kỹ cho ta!"
Nàng ta nói xong lại nhìn về phía Liễu Khai Tễ trong đám người.
Liễu Khai Tễ vẫn luôn không nói gì chỉ là lẳng lặng đứng, lúc này y lại đứng ở trong vòng biên giới nước Tiết.
Chu Uyển Hương chỉ vào Liễu Khai Tễ: "Liễu Khai Tễ! Ngươi cái tên phản bội nước Hình! Sớm muộn gì cũng có một ngày nước Hình bắt ngươi lại, lột da rút gân!"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Công chúa nước Hình, ngài vẫn nên quan tâm Hoàng Thượng của quý quốc một chút trước đi, cẩn thận nếu không trị liệu kịp thời."
Lúc này Chu Uyển Hương mới nhớ tới phụ hoàng của nàng ta còn ngất chưa tỉnh lại.
Mặc dù Chu Uyển Hương tức giận nhưng nước Tiết đã lui vào biên giới, hoàn toàn không có cách nào khác đành phải phất tay: "Rút binh!!"
Rất nhanh, đội quân nước Hình nhanh chóng lui lại biến mất ở biên giới phương xa.
Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, vỗ ngực mình mới nói: "Hoàng nhi, mau...... Mau để ngự y xem cho ai gia!"
Tiết Trường Du phất tay: "Ngự y."
Ngự y nhanh chóng xông tới đỡ Thái Hậu lên xe ngựa rồi xem xét tình huống cho Thái Hậu.
Lúc này Tô Hoài Cẩn xoay người lại nhìn về phía Liễu Khai Tễ vẫn luôn không nói gì.
Liễu Khai Tễ dường như là một người gỗ, đứng đó, không nói, không biểu cảm, thậm chí không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào đường ranh giới của nước Hình và nước Tiết
Tô Hoài Cẩn đi qua nói: "Liễu đại nhân, ngài vẫn ổn chứ?"
Lúc này Liễu Khai Tễ mới tỉnh lại từ trong mộng rồi thản nhiên cười nói: "Đã không phải Liễu đại nhân gì rồi, Hoàng Hậu nương nương thật sự quá làm nhục tiểu nhân."
Tiết Trường Du thấy Cẩn Nhi nói chuyện với Liễu Khai Tễ thì nhất thời gióng lên hồi chuông báo động trong lòng, vội vàng cùng qua đó, sau đó không dấu vết mà ôm bả vai của Tô Hoài Cẩn, tựa như đang tỏ rõ quyền sở hữu.
Tô Hoài Cẩn nói: "Liễu tiên sinh có quyết định chưa? Sau này đi hay ở."
Liễu Khai Tễ nghe đến đó thì ngẩng đầu lên rồi nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn cười cười: "Mặc kệ Liễu tiên sinh cảm thấy rời đi hay là ở lại đều tốt cả, đây đều là quyết định của bản thân Liễu tiên sinh. Đương nhiên, bất luận như thế nào...... Liễu tiên sinh đều phải chăm sóc sức khỏe cho mình, đây là chuyện trước đây Liễu tiên sinh đáp ứng bổn cung. Liễu tiên sinh một lời nói một gói vàng, tất nhiên sẽ nói được thì làm được."
Liễu Khai Tễ nghe Tô Hoài Cẩn nói thì trong lòng nhất thời gợn lên ngàn con sóng, giống như là nước sôi, sôi sục lấy lục phủ ngũ tạng của Liễu Khai Tễ.
Mà Tiết Trường Du biết rõ Tô Hoài Cẩn là vì chiêu mộ Liễu Khai Tễ nhưng trong lòng vẫn chua lòm, rất hụt hẫng, rất khó chịu, vừa đau vừa ghen nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Tiết Trường Du vì để bản thân có vẻ hơi phong độ, không bụng dạ hẹp hòi như vậy cho nên cũng không nói lời nào, chỉ ôm Tô Hoài Cẩn thôi.
Liễu Khai Tễ im lặng một lát, không nói gì, lại chậm rãi uốn gối, vén vạt áo, sau đó quỳ gối trước mặt Tiết Trường Du và dập đầu nói: "Tiểu nhân nguyện đi theo Hoàng Thượng."
Liễu Khai Tễ quỳ xuống, nhóm tử sĩ mà y mang theo lấy Bắc Lạc cầm đầu đều uốn gối quỳ dưới đất, dập đầu về phía Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn cười rồi khẽ nói: "Chúc mừng Hoàng Thượng, được một người danh sĩ thiên hạ không nói, thế nhưng còn được một nhóm tử sĩ."
Tiết Trường Du nói bổ sung trong lòng rằng còn được thêm một tình địch, sau này không chừng bản thân ghen không ít đấy......
Liễu Khai Tễ quy thuận, đội ngũ nước Tiết rất nhanh đã về tới đô thành.
Nước Hình lại không thuận lợi như vậy, hoàng đế nước Hình bởi vì thấy thảm trạng của Thái Tử nên đã lâm bệnh, suốt ngày trừ ăn cơm ra thì chính là uống thuốc, gần như đã coi thuốc trở thành nước uống.
Chưa đến ba tháng, nước Hình đã truyền ra tin tức Hoàng Thượng băng hà.
Cụ thể băng hà như thế nào, ai cũng không biết, có nói là bệnh chết cũng có nói là bị con trai bỏ đói chết, tóm lại là có nhiều ý kiến khác nhau.
Bởi vì hoàng đế nước Hình sau khi trở về vẫn luôn bệnh nặng, hoàn toàn chưa kịp viết di chiếu mà Thái Tử nước Hình lại bị thiêu chết cho nên các hoàng tử nước Hình bắt đầu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế bốn phía. Trong lúc nhất thời nước Hình ốc còn không mang nổi mình ốc, đã rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Nhưng kết quả cuối cùng hơi khiến người khác kinh ngạc, công chúa nước Hình độc tài quyền to, giết anh em tranh vị. Lục hoàng tử nước Hình vừa thấy không thích hợp đã lập tức chạy khỏi nước Hình, chuẩn bị dọn cứu binh lại trở về.
Nước Hình cường thịnh ngày xưa có thể nói là trong một đêm sụp đổ, nội loạn không ngừng.
Vào lúc này, tất nhiên là thời cơ tốt nhất để tấn công nước Hình. Mấy ngày nay trong lòng của Tiết Trường Du cũng đang cân nhắc chuyện này.
Tiết Trường Du gặp qua Phương Thiên ở thư phòng, thấy gần tới giờ cơm trưa thì lập tức ra khỏi thư phòng, nhanh chóng quay về tẩm cung.
Nhưng bước vào tẩm cung đã nghe thị nữ nói: "Hoàng Thượng, mới vừa rồi Thái Hậu nương nương truyền thiện, mới Hoàng Hậu nương nương đi qua đó."
Tiết Trường Du vừa nghe xong lại cảm thấy đau đầu.
Từ sau khi Thái Hậu được cứu trở về, thái độ với Tô Hoài Cẩn quay ngoắt 180 độ, từ chán ghét trước kia, thậm chí muốn độc sát thai nhi trong bụng của Tô Hoài Cẩn đã biến thành cưng chiều như bây giờ, thấy có gì tốt ba ngày hai bữa đều kêu Tô Hoài Cẩn qua đó dùng bữa, thậm chí ở lại nghỉ ngơi.
Tiết Trường Du đau đầu không thôi, bản thân thật vất vả mới rảnh rỗi lại phải tới đoạt người với Thái Hậu.
Thật ra theo lý thuyết, Thái Hậu không gây phiền toái cho Tô Hoài Cẩn thì Tiết Trường Du cũng nên vui vẻ mới phải, dù sao cũng là mẹ đẻ của mình. Cho dù xé rách da mặt, Thái Hậu đến cùng cũng là mẹ đẻ của Tiết Trường Du, mà một người khác là cục cưng trên đầu quả tim của Tiết Trường Du. Lất luận như thế nào Tiết Trường Du cũng sẽ không để Tô Hoài Cẩn chịu ấm ức thêm nữa.
Cho nên nếu Thái Hậu luôn khó xử Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du rốt cuộc sẽ rất đau đầu.
Nhưng hiện giờ cũng rất đau đầu......
Tiết Trường Du vội vàng đi đến cung của Thái Hậu, Tô Hoài Cẩn quả nhiên ở nơi đó.
Thái Hậu kêu Tô Hoài Cẩn lại đây với bà, còn muốn cùng nhau dùng cơm trưa, vừa lúc có thân thích của Thái Hậu lại đây bái kiến, là một người em họ bà con xa của Thái Hậu.
Em họ kia gả cho một thị lang, phẩm cấp cũng không lớn, bởi vậy muốn đến trước mặt Thái Hậu lắc lư, lưu manh giả danh tri thức.
Lúc Tiết Trường Du đi vào thì phú bà kia vừa lúc đang cho Thái Hậu xem danh sách và bức họa rồi cười nói: "Thái Hậu, ngài xem xem, tiểu phụ nhân nghe nói hậu cung của Hoàng Thượng trống rỗng, nói vậy Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương nhất định đều hơi sốt ruột, cho nên cố ý mang theo danh sách lại đây. Ngài xem xem, đây là tiểu nữ, hiện giờ 16 tuổi, vừa lúc xứng đôi với Hoàng Thượng, còn......"
Tiết Trường Du nghe đến đó thì trong lòng vô cùng không kiên nhẫn, muốn qua đó quát lớn, kết quả Tiết Trường Du còn chưa có động tĩnh thì Thái Hậu cũng đã đập lên bàn, mọi người sợ tới mức nhảy dựng.
Tô Hoài Cẩn nhìn bức chân dung với vẻ thích thú, kết quả bị dọa đến mức giật mình, bức chân dung thiếu chút nữa đã rơi xuống.
Thái Hậu trầm mặt: "Hóa ra ngươi lại đây không phải vì để thăm ai gia mà là vì con gái của ngươi? Con gái của ngươi có tư sắc gì? Dung mạo kém hơn Hoài Cẩn của ai gia, trông cũng không thông minh, không có lanh lợi gì, tất nhiên không có hiểu chuyện như Hoài Cẩn của ai gia. Ngươi nhìn xem, nhìn lại đi, dáng người này vừa thấy đã biết là không khỏe mạnh."
Phú bà kia bị Thái Hậu nói xanh cả mặt nhưng không thể phản bác gì mà liên tiếp gật đầu: "Dạ dạ, tiểu nữ tất nhiên...... Tất nhiên kém hơn Hoàng Hậu nương nương."
Thái Hậu cười lạnh một tiếng: "Được rồi, ngươi đi đi."
Phú bà kia vội vàng cuốn danh sách và bức chân dung của mình, mặt xám mày tro bỏ trốn mất dạng.
Thái Hậu thì nắm lấy tay của Tô Hoài Cẩn: "Hoài Cẩn à, con không phải sợ, con nhìn vẻ đẹp của con xem, Hoàng Thượng yêu con như vậy, tất nhiên là con có thể độc sủng hậu cung, ai gia nơi này sẽ trấn cửa ải cho con. Những con mèo con chó kia mơ tưởng bò lên trên long sàng của Hoàng Thượng, con cứ yên tâm đi!"
Tiết Trường Du nheo mắt, cái gì mà con chó con mèo.
Thái Hậu lại nói: "Đàn ông ư, ai gia rõ ràng nhất. Tuy rằng Hoàng Thượng trong miệng nói rất yêu con nhưng vẫn phải cẩn thận, tuyệt đối không thể cho đàn ông cơ hội vượt qua khe hở."
Tiết Trường Du thật sự nghe không nổi nữa, cái gì mà vượt qua khe hở?
Bản thân khi nào vượt qua khe hở......
Tiết Trường Du sợ Thái Hậu lại nói ra lời gì kinh hãi nên vội vàng ho khan một tiếng đi vào: "Mẫu hậu."
Thái Hậu hoảng sợ: "Hoàng nhi sao tới đây? Không cần tới đón Hoài Cẩn, lát nữa dùng cơm trưa xong để Hoài Cẩn ở chỗ này với ai gia."
Trong lòng Tiết Trường Du đương nhiên là không muốn rồi, đã nhiều tình địch như vậy rồi, Tiết Trường Du ghen ghét còn ăn không đủ khiến mỗi ngày nóng ruột, kết quả hiện tại Thái Hậu còn muốn bá chiếm Tô Hoài Cẩn?
Tiết Trường Du thật vất vả mới đoạt được Tô Hoài Cẩn từ chỗ Thái Hậu, hai người vai kề vai quay về tẩm cung.
Tiết Trường Du nói: "Cẩn Nhi mấy ngày nay luôn chạy tới chỗ mẫu hậu, ta khá ghen tị."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Quan hệ giữa Hoài Cẩn và Thái Hậu thân cận, Hoàng Thượng nên thấy may mắn mới phải."
Tiết Trường Du thở dài nói: "Lời tuy rằng như thế."
Tô Hoài Cẩn tựa như nhớ tới gì đấy: "Đúng rồi Hoàng Thượng, đầu tháng sau là sinh nhật của cha, Hoài Cẩn muốn xuất cung thăm hỏi, không biết......"
Tiết Trường Du gật đầu: "Tất nhiên là có thể, nhưng đừng đi một mình, ta với nàng cùng đi."
Tô Hoài Cẩn hơi giật mình, mấy ngày nay động tác của Tiết Trường Du nàng cũng nhìn ra là muốn làm suy yếu nhà họ Tô, bằng không cũng sẽ không để Phương Thiên thay thế.
Nhưng nếu Tô Chính mừng thọ, Tiết Trường Du tự mình đến thì cứ như vậy, không thể nghi ngờ là cổ vũ "khí thế" của nhà họ Tô.
Tiết Trường Du tựa như biết Tô Hoài Cẩn muốn nói gì nên ôm nàng: "Không cần lo lắng, ta đi ngang qua sân khấu mà thôi."
Sinh nhật của Tô Chính lại vào đầu tháng sau, bởi vì là Thừa tướng đương triều, vẫn là nguyên lão ba triều, con trai là binh mã Đại nguyên soái, con gái là Hoàng Hậu nương nương cho nên người tiến đến mừng thọ nối liền không dứt.
Vào hôm tiệc mừng thọ, trước cửa Tô phủ có thể nói là ngựa xe như nước, xe ngựa xếp hàng tiến vào Tô phủ đã xếp hàng dài từ đầu ngõ đến cổng chợ hình thành một con rắn dài.
Chỉ là gã sai vặt đứng ở cửa nhớ danh sách quà tặng thôi đã ước chừng có hai mươi người, còn có hỗ trợ dẫn đường, mở đường, bưng trà rót nước... Số lượng gã sai vặt của Tô phủ đã có thể tạo thành một quân đội kiểu nhỏ.
Xe ngựa của Tô Hoài Cẩn dừng lại ở cửa, rất nhanh đã có người mở cửa lớn, nghênh đón xe đi vào, cũng không có xuống xe ở cửa.
Tô Chính tự mình nghênh đón, màn xe ngựa được vén lên nhưng xuống xe ngựa trước cũng không phải là Tô Hoài Cẩn, cũng không phải là thị nữ Lục Y mà là hoàng đế đương triều Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du bước xuống từ trong xe của Tô Hoài Cẩn sau đó vươn tay chờ ở một bên, vô cùng cẩn thận đỡ Tô Hoài Cẩn chậm rãi đi xuống xe.
Tô Chính vừa thấy vậy thì thật sự mừng rỡ như điên, tiệc mừng thọ của bản thân mà Hoàng Thượng cũng tới tham gia, đây không phải là quá nể tình sao? Nói ra người khác cũng phải hâm mộ.
Tô Chính vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Tiết Trường Du nói: "Thừa tướng không cần hành lễ, hôm nay ngài chính là thọ tinh lớn nhất."
Tô Chính đứng lên rồi cười nói: "Hoàng Thượng một đường mệt nhọc, xin mời đi vào nghỉ ngơi, bữa tiệc trong chốc lát mới bắt đầu."
Tiết Trường Du gật đầu rồi mang theo Tô Hoài Cẩn vào trong, vào ngồi xuống ở sảnh trong.
Nhanh chóng có nha hoàn phục vụ trà nóng, ngay sau đó có tiểu phụ nhân mặc váy màu hồng bước nhanh ra, bưng trái cây điểm tâm.
Dáng người của tiểu phụ nhân kia thon thả phong lưu, tuổi phỏng chừng cũng lớn bằng Tô Hoài Cẩn, làn da trắng nõn, mắt to, môi đỏ anh đào đi đường với tư thế lắc lư, ăn mặc cao cấp hơn rất nhiều so với nha hoàn.
Tiểu phụ nhân kia đi tới, cúi người rồi dịu dàng nói: "Bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Nàng ta nói xong thì đặt mâm trái cây lên bàn, còn nháy mắt với Tiết Trường Du.
Nhưng có vẻ như Tiết Trường Du cũng không chú ý đến mà cầm lấy một trái, còn bắt đầu lột vỏ sau đó đưa cho Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, đói bụng chưa, trước lót bụng đi đã."
Tiểu phụ nhân kia cắn môi với vẻ mặt tủi thân.
Tô Hoài Cẩn thì không hiểu sao mà trong lòng hơi đắc ý rồi nghĩ lại, đây là tâm lý gì thế?
Tô Hoài Cẩn ho khan một tiếng, vội vàng nhận trái cây tới ăn.
Tiết Trường Du lại quan tâm: "Sao ho khan, cảm lạnh sao?"
Tô Hoài Cẩn: "......"
Tô Hoài Cẩn qua loa lấy lệ một chút, sau đó đánh giá tiểu phụ nhân kia: "Nhìn ngươi lạ mắt nhỉ?"
Tiểu phụ nhân kia yếu đuối nói: "Hồi Hoàng Hậu nương nương, Oánh Nhi vừa mới vào phủ, còn chưa được bao lâu. Hoàng Hậu nương nương là quý nhân, tất nhiên chưa thấy qua Oánh Nhi."
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Ngươi hầu hạ ở sân?"
Tiểu phụ nhân thẹn thùng nói: "Oánh Mhi là hầu hạ Thừa tướng đại nhân."
Nàng ta vừa nói như vậy thì Tô Hoài Cẩn cuối cùng cũng hiểu, người tên Oánh Nhi này là tiểu phụ nhân, e là tiểu thiếp mới thu của cha.
Tuổi Tô Chính không nhỏ, có một con trai một con gái, phu nhân trước đã bị hưu, lúc sau trong nhà chẳng có vợ cả nào.
Tô Hoài Cẩn thân là con gái cũng không nên quản thêm chuyện này, hơn nữa nàng đang ở trong cung, tay cũng không vươn dài đến như vậy cho nên chỉ gật đầu, không có nói nữa.
Tô Hoài Cẩn bởi vì hiếm khi trở về một chuyến nên hơi muốn thu dọn một vài thứ, sau đó mang vào cung.
Tiết Trường Du vốn định đi thu dọn với nàng nhưng Tô Hoài Cẩn không để hắn động đậy, khiến cho Tiết Trường Du thành thật ngồi trong chốc lát, bản thân rất nhanh sẽ trở lại.
Tô Hoài Cẩn mang theo Lục Y đi về khoảnh sân trước kia ở. Mới vừa vào sân, không nghĩ tới bên trong có người, hơn nữa vẫn là một chàng trai.
Chàng trai kia hơn hai mươi tuổi với dáng vẻ rất là bình thường, không hề xuất sắc, dáng người cũng không cao lớn, liếc mắt một cái nhìn qua cũng không có đặc điểm gì, thuộc về loại người bị ném vào đám đông thì không nhận ra được chút nào.
Nhưng trong viện của Tô Hoài Cẩn lại có đàn ông, cũng thực sự dọa người.
Lúc này Tô Chính vừa vặn đi tới rồi cười nói: "Con gái, con gái à, vừa lúc cha muốn giới thiệu với con một chút."
Tô Chính nói xong thì vô cùng ân cần dẫn một người con trai vào: "Đây là Lục công tử nước Hình."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe thế thì nheo mắt lại, nghĩ thầm Lục công tử nước Hình?
Chàng trai kia cười nói: "Đây là con gái duy nhất của Tô đại nhân, Hoàng Hậu nương nương nước Tiết ư? Ta ở nước Hình có điều nghe thấy, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!"
Lục công tử nước Hình......
Nước Hình......
Tô Hoài Cẩn đánh giá chàng trai kia từ trên xuống dưới: "Vị này không phải là Lục hoàng tử nước Hình đó chứ?"
Tô Chính cười nói: "Đúng thế."
Tô Hoài Cẩn lập tức đau đầu không thôi, Lục hoàng tử nước Hình trốn ra bên ngoài, lại trốn đến nơi này của Tô Chính.
Đời trước cũng bởi vì chuyện của nước Hình mà nhà họ Tô ầm ĩ túi bụi, Tô Hoài Cẩn một lòng muốn cho Tô Chính rời xa nước Hình, kết quả cố tình Tô Chính luôn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với nước Hình. Lần trước là Thái Tử nước Hình, lần này lại là Lục hoàng tử nước Hình trốn ra bên ngoài.
Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Tô Chính rồi quay đầu định đi.
Tô Chính vội vàng ngăn lại: "Con gái, con gái à, Lục công tử nước Hình ngàn dặm xa xôi tiến đến cậy nhờ, đã đáp ứng cha rồi, chỉ cần Hoàng Thượng chịu trợ giúp ngài ấy về nước trở lại vị trí cũ thì như vậy sẽ nhường ra sáu thành trì của nước Hình, chắp tay đưa cho Đại Tiết chúng ta! Hơn nữa vĩnh viễn quan hệ thân thiết với Đại Tiết ta, hơn nữa trở thành nước phụ thuộc, tự hủy danh hiệu hoàng đế."
Đúng rồi, hoàng đế trong thiên hạ vốn nên chỉ có một người, nhưng sau khi nước Hình tách ra từ nước Tiết thì tự xưng hoàng đế. Nhiều năm như vậy vẫn luôn tự xưng là hoàng đế, cho nên thiên hạ này có hai hoàng đế.
Hiện giờ nước Hình có thể tự hủy danh hiệu hoàng đế, tuy rằng là chuyện tốt nhưng Tô Hoài Cẩn biết rõ Tiết Trường Du muốn hoàn toàn không phải sáu thành trì của nước Hình mà là toàn bộ nước Hình!
Hơn nữa, Lữ Ngạn lại là hoàng trưởng tôn nước Hình, nếu muốn nâng đỡ một người quay về đánh nước Hình, vậy thì sao có thể nâng đỡ Lục hoàng tử không biết tình huống này, Lữ Ngạn mới là người được chọn tốt nhất.
Tô Chính cười nói: "Con gái, không bằng con ở trước mặt Hoàng Thượng nói tốt vài câu được chứ?"
Tô Hoài Cẩn vẫy tay, hơi bất đắc dĩ nói: "Không phải cha thường dạy dỗ con gái là con gái mọi nhà không cần vươn tay vào triều chính sao, cố gắng giúp chồng dạy con là đủ rồi, e là con không giúp gì được rồi."
Nàng nói xong thì nâng bước muốn đi, Tô Chính vội vàng gọi nàng lại: "Con gái! Con gái!"
Tô Hoài Cẩn nghe được giọng Tô Chính thì hơi chút dừng bước, nói với giọng rất lãnh đạm: "Cha, chuyện của nước Hình cha vẫn không cần nhúng tay, dường như cũng không phải là lần đầu tiên con nói với cha như vậy, cha tự giải quyết cho tốt."
Tô Hoài Cẩn nói xong cũng không dừng lại mà nhanh chóng rời đi.
Tô Chính đờ đẫn, Lục hoàng tử bên cạnh còn đang vây xem, càng cảm thấy trên mặt đờ đẫn, tức giận trên mặt đều đang run run.
Tô Hoài Cẩn đã sớm trở lại sảnh trong, Tiết Trường Du cười nói: "Thu dọn nhanh như vậy? Cẩn Nhi...... Đồ đâu rồi?"
Tô Hoài Cẩn hoàn toàn không thu dọn đồ đạc, Tiết Trường Du hơi nghi ngờ: "Làm sao vậy?"
Tô Hoài Cẩn lắc đầu: "Không có gì, chỉ là...... Chỉ là đột nhiên hơi không thoải mái."
Tiết Trường Du lập tức khẩn trương lên: "Nơi nào không thoải mái?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Hoàng Thượng, Hoài Cẩn muốn về cung trước."
Tiết Trường Du hơi kinh ngạc: "Vậy tiệc mừng thọ......"
Tô Hoài Cẩn lắc đầu rồi lập lại: "Hoài Cẩn không quá thoải mái."
Tiết Trường Du vội vàng đỡ nàng: "Được, ta đỡ nàng, chúng ta về cung."
Tô Hoài Cẩn biết tiệc mừng thọ của Tô Chính nhất định sẽ dẫn Lục hoàng tử tới cho Tiết Trường Du, đến lúc đó không biết tình hình là như thế nào, bởi vậy lấy cớ không quá thoải mái muốn sớm trở về một chút.
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn muốn rời khỏi, nào biết đã đụng phải Tô Chính và Lục hoàng tử nước Hình.
Tô Chính vội vàng thỉnh an: "Hoàng Thượng, lão thần cả gan, muốn giới thiệu cho ngài một người."
Tiết Trường Du là người trọng sinh lại một kiếp, hắn đương nhiên biết Lục hoàng tử nước Hình, nhưng không phải biết ở kiếp này mà là kiếp trước.
Tiết Trường Du đột nhiên nhìn thấy Lục hoàng tử nước Hình ở phủ Thừa tướng thì sắc mặt nhất thời lạnh xuống, không đợi Tô Chính dẫn vào đã nói: "Nước Hình không có bái thiếp đi sứ, Lục hoàng tử nước Hình sao lại xuất hiện ở trong phủ Thừa tướng?"
Tô Chính và Lục hoàng tử đều kinh ngạc, không nghĩ tới bị trách móc.
Tô Chính cười gượng: "Hoàng Thượng, là như thế này, hoàng đế nước Hình băng hà, Lục hoàng tử nước Hình bị công chúa hãm hại làm loạn, bởi vậy bị bắt chạy ra khỏi nước Hình, vừa lúc hơi có giao tình với lão thần, cho nên...... Cho nên tạm thời đến cậy nhờ chỗ này của lão thần."
Tô Hoài Cẩn nghe xong chỉ cảm thấy thật sự đau đầu.
Tiết Trường Du nhếch môi cười: "Giao tình? Là cái dạng giao tình gì? Thừa tướng không có đi sứ nước Hình, từ đâu ra giao tình với Lục hoàng tử nước Hình hả?"
Sắc mặt của Tô Chính cứng đờ, ậm ừ nói: "Này...... Này...... Là bởi vì Lục hoàng tử nước Hình mỹ danh bên ngoài, cho nên...... Cho nên lão thần có điều nghe thấy, bởi vậy......"
Lục hoàng tử nước Hình vừa thấy cậy thế, vội vàng nói: "Hoàng Thượng, hiện giờ ta chạy nạn ở bên ngoài, nhưng dù sao cũng là hoàng tử nước Hình cho nên muốn xin Hoàng Thượng dọn lấy cứu binh, trợ giúp ta đánh quay về nước Hình. Đương nhiên, chỉ cần ta vừa đăng cơ, tuyệt đối sẽ không quên đại ân đại đức của Hoàng Thượng."
Tô Chính cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Hoàng Thượng, đây chính là thời cơ kết minh rất tốt với nước Hình. Hơn nữa Lục hoàng tử nước Hình đã đồng ý rằng chỉ cần ngài ấy có thể bước lên ngôi bảo toạ quốc quân nước Hình thì sẽ tự hủy hoàng đế danh hiệu."
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, tự hủy danh hiệu.
Tô Chính lại nói: "Hoàng Thượng, Lục hoàng tử nước Hình còn cố ý kết thành quan hệ thông gia với Đại Tiết chúng ta, muốn xin Hoàng Thượng chỉ hôn nghênh thú công chúa Hàm Bình của Đại Tiết ta làm chính cung Hoàng Hậu của nước Hình sau này!"
Tô Hoài Cẩn nghe đến đó thì nhìn thoáng qua Tô Chính, nàng đều không cần mở ra tâm hồn cũng biết Tô Chính suy nghĩ cái gì.
Công chúa Hàm Bình hiện giờ đã không phải là đích nữ của Hoàng Hậu, cũng không phải trưởng công chúa, cho nên rất nhiều người cảm thấy công chúa Hàm Bình mất đi thế lực.
Lục hoàng tử nước Hình cưới một công chúa như vậy nhất định cảm thấy bản thân ăn nói khép nép, đã cho đủ mặt mũi, làm đủ thành ý.
Bọn họ nào biết tuy Tiết Trường Du và công chúa Hàm Bình không phải một mẹ đẻ ra nhưng bởi vì công chúa Hàm Bình cho tới nay "bất cần đời", không có tâm kế gì và sẽ không hại người cho nên Tiết Trường Du đều đem công chúa Hàm Bình trở thành em gái cùng mẹ mà đối đãi.
Tiết Trường Du cười cười: "Công chúa Hàm Bình?"
Lục hoàng tử nước Hình nói: "Vâng, đúng thế, ta nhất định sẽ đối đãi với công chúa theo lễ ngộ, lập công chúa là quốc mẫu nước Hình."
Tiết Trường Du lại cười một tiếng: "Chậm đã."
"Cái gì!?"
Tô Chính và Lục hoàng tử nước Hình quả thực là trăm miệng một lời.
Lúc này vừa lúc có người đi ngang qua sảnh trong, Tiết Trường Du đã cười nói: "Phương Thiên, trẫm đang muốn tìm khanh đấy."
Phương Thiên nghe thấy Tiết Trường Du kêu y thì vội vàng lại đây thỉnh an. Y cũng là tới mừng thọ, vừa mới đến thôi.
Phương Thiên nói: "Không biết Hoàng Thượng có gì căn dặn?"
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Trẫm muốn đính hôn công chúa Hàm Bình cho khanh, con nhóc Hàm Bình cũng thúc giục trẫm rất nhiều lần, trái tim nó thuộc về khanh, không biết ý của khanh như thế nào?"
Hắn vừa nói ra, Tô Chính và Lục hoàng tử đầu tiên là giật mình, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nhìn về phía Phương Thiên.
Đặc biệt là Tô Chính.
Mà Phương Thiên thì ngẩn ra: "Này......"
Tiết Trường Du cười cười: "Trẫm chỉ hỏi khanh một câu, ý của khanh như thế nào? Nếu khanh cảm thấy không ổn thì trẫm đã có thể gả công chúa Hàm Bình đến nước Hình."
Phương Thiên nhất thời nhìn thoáng qua Lục hoàng tử nước Hình bên cạnh rồi chắp tay nói thật nghiêm túc: "Thần, nguyện ý."
"Không có khả năng!"
Chu Uyển Hương một mực phủ nhận nhưng sắc mặt đặc biệt hoảng loạn.
Hoàng đế nước Hình nghe xong thì kinh ngạc rồi run rẩy hét to: "Dập...... Dập lửa!! Mau dập lửa!"
Bởi vì bên này là lều trại của nước Tiết cho nên người Hình lại đây vẫn rất ít, người Hình đều lao vào dập lửa, người Tiết vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hành dinh vốn đã ít nước, lúc lều giam bị thiêu cháy, có chất dẫn cháy là xăng nên ngọn lửa bùng lên một chút rồi nhanh chóng lan tràn. Lửa lớn đã không thể khống chế, người Hình mang nước vọt lại đây, đối với ngọn lửa lớn như vậy mà nói thì giống như hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, làm sao ngọn lửa cũng không thể tắt.
Tiết Trường Du lại đỡ Tô Hoài Cẩn lui ra sau hai bước, đứng ở nơi xa xa quan sát để tránh bị lửa đốt đến.
Nước Hình hỗn độn, Chu Uyển Hương hô to: "Mau! Mau!! Dập lửa! Nước! Nước đâu! Mau đi múc nước!"
"Nước tới! Nước tới!"
"Mau tránh ra!!"
"Đi múc nước!"
Binh lính nước Hình xách nước nhanh chóng chạy tới, bởi vì hoảng loạn nên cảnh tượng nhốn nháo. Có người xách nước lại đây, lại "rầm'' đụng vào người khác khiến nước đổ xuống đất, lãng phí thật nhiều nước vô ích.
Theo tiếc xách nước "rầm rầm", có binh lính nước Hình nhanh chóng chạy tới rồi hét to: "Hoàng Thượng, nguồn nước chuẩn bị dùng hết rồi!"
"Cái gì!?"
Hoàng đế nước Hình nghe thế thì nhất thời run lên, đột nhiên lảo đảo, nếu không phải bên cạnh có người đỡ thì gần như suýt ngã.
Chu Uyển Hương hét lớn: "Mau đi múc nước ở con sông gần đấy! Thất thần làm cái gì?! Mau đi!"
Binh lính kia hơi khó xử nên ậm ừ nói: "Hồi...... Hồi công chúa, đã có người đi, chỉ là...... Chỉ là con sông gần đó đã khô cạn, không có...... Không có nguồn nước......"
Hoàng đế nước Hình nghe đến đó thì cơ thể lại chấn động, sắc mặt trắng bệch xuống.
Tô Hoài Cẩn thì mỉm cười: "Chuyện con sông khô cạn Hoàng Thượng và công chúa của quý quốc không phải đã sớm biết rồi sao, bằng không cũng sẽ không lựa chọn phóng hỏa tới thiêu chết ' phản đồ ' của quý quốc nhỉ?"
Chu Uyển Hương nghe đến đó thì lập tức lườm nguýt, quay đầu lại trợn trừng mắt nhìn Tô Hoài Cẩn: "Tô Hoài Cẩn!!"
Tiết Trường Du lập tức cười lạnh một tiếng: "Nước Hình phóng hoả lều của nước Tiết không nói, còn gọi thẳng tên họ của quốc mẫu Đại Tiết ta, đây là lễ nghi gặp mặt của người Hình sao?!"
Chu Uyển Hương run rẩy chỉ trỏ: "Là các ngươi...... Là các ngươi cố ý...... Cố ý!!"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Lời của công chúa nước Hình thật sự khiến người ta khó hiểu, mọi người nơi này, bất luận là Hoàng Thượng nước Tiết ta hay là binh lính nước Hình của các người tất cả đều nghe thấy Hoàng Thượng của quý quốc rõ ràng nói lửa là do các người phóng, chẳng qua là xử trí một phản đồ mà thôi."
"Ngươi...... Ngươi...... Các ngươi......"
Chu Uyển Hương tức run người, vào ngay lúc này, đột nhiên có người hét lên: "Lửa được dập tắt! Lửa được dập tắt!!"
Mọi người lập tức im miệng, tất cả đều nhìn về phía lều giam.
Bởi vì lều dễ bị cháy, lại còn được đổ xăng nên bây giờ đã thiêu trụi lủi, gần như cái gì cũng chả dư lại, một mảng cháy đen.
Hoàng đế nước Hình nói với giọng run rẩy: "Mau...... Mau đi...... Tìm!"
Bọn lính vọt vào trong lều giam để tìm kiếm ở bên trong, hoàng đế nước Hình vẫn hỏi liên tục: "Tìm được chưa? Còn chưa sao? Mau tìm! Tìm đi! Các ngươi là phế vật!!"
Hoàng đế nước Hình thúc giục, vào ngay lúc này, có binh lính hét lên một tiếng đánh gãy lời hoàng đế nước Hình nói.
"Tìm được rồi!"
Hoàng đế nước Hình mở to hai mắt cẩn thận đi xem, đã nghe được tiếng "sột soạt", mấy binh lính nhanh chóng nâng một thứ gì đó cháy đen từ trong lều giam đi ra.
Một mùi khó ngửi ập vào trước mặt, Tiết Trường Du nhíu mày, ngay sau đó đột nhiên xoay người lại lập tức tiến lên trước một bước che ở trước mặt Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn hoàn toàn không thấy được gì hết. Động tác của Tiết Trường Du nhanh như vậy, chắn ngay lập tức, hơn nữa dáng người của hắn cao lớn, bả vai cũng rộng, chắn là kín mít luôn.
Tiết Trường Du còn vươn tay ôm bả vai của Tô Hoài Cẩn: "Ngoan, đừng nhìn, không có gì đẹp."
Thật ra Tiết Trường Du cũng hơi lo lắng, dù sao chuyện kiếp trước của Tô Hoài Cẩn không quá vui sướng, hơn nữa cũng có quan hệ với lửa cho nên Tiết Trường Du sợ Tô Hoài Cẩn sẽ "sợ hãi".
Tô Hoài Cẩn quả thực từng sợ hãi, đây cũng là bản chất của con người, nhưng nói thật, nàng đã trải qua chín lần đại nạn nên giống như ăn cơm bữa, ít nhiều cũng thích ứng được. Cái loại tâm lý sợ hãi trước kia cũng phai nhạt đi không ít.
Tiết Trường Du không cho Tô Hoài Cẩn đi xem nên Tô Hoài Cẩn chưa nhìn thấy gì hết đã nghe được hoàng đế nước Hình hét to: "Hơ! Trẫm...... Hoàng nhi của trẫm...... Trẫm......"
Hoàng đế nước Hình đứt quãng hét to hai tiếng, ngay sau đó Chu Uyển Hương cũng hô to một tiếng: "Phụ hoàng!?"
Binh lính nước Hình cũng rối loạn nhanh chóng xông lên, người hoàng đế nước Hình lảo đảo, phía trước là gần như suýt té ngã mà hiện giờ là lập tức ngất đi, "phịch!" ngã xuống.
Bọn lính vội vàng đỡ được Hoàng Thượng của bọn họ, hoàng đế nước Hình không biết là sợ tới mức tức giận hay là bi thương, dù sao đã ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Chu Uyển Hương vội vàng qua đó xem xét, rồi phất tay hét to: "Ngự y!! Nhanh lên kêu ngự y!!"
Chỉ là nàng ta mới kêu xong, Tiết Trường Du đã lạnh giọng nói: "Trước khi kêu ngự y, có phải quý quốc nên giải quyết một chút vấn đề lập tức trước hay không?"
Chu Uyển Hương nhất thời quay đầu tới, đôi mắt trừng Tiết Trường Du như muốn rách ra: "Nước Tiết bọn ngươi là bọn tiểu nhân âm hiểm ác độc, còn muốn thế nào?!"
Tiết Trường Du cười một tiếng: "Thật sự là công chúa nước Hình mở đầu chuyện cười, âm hiểm ác độc? Chẳng lẽ lửa này là bọn ta phóng sao? Hay là xăng này do bọn ta tưới? Không phải đều là nước Hình các ngươi làm sao? Không phải đều là một tay công chúa nước Hình ngươi xử lý sao? Hoàng Thượng của quý quốc cũng nói rõ ràng, các ngươi chẳng qua chỉ xử trí một phản đồ nước Hình, lúc này lại ăn vạ trẫm à?"
Chu Uyển Hương bị phản bác á khẩu không trả lời được, nhưng người bọn họ chân chính muốn giết là quân cờ đã vô dụng Liễu Khai Tễ chứ không phải là Thái Tử nước Hình. Nào biết người nước Tiết lại tạm thời thay đổi vị trí của Liễu Khai Tễ và Thái Tử nước Hình một chút.
Chu Uyển Hương tức thở hổn hển rồi rống to: "Còn muốn thế nào?! Các ngươi còn muốn thế nào?!"
Tiết Trường Du "chậc" một tiếng rồi cười nói: "Nghe một chút có vẻ như nước Tiết bọn ta tội ác tày trời vậy và có vẻ như nước Hình các ngươi nhỏ yếu có thể bị lấn át vậy. Nhưng nếu đã làm ác nhân, vậy thì trẫm...... Không có lý do gì không tiếp tục làm tiếp."
Hắn nói xong thì phất tay, đã nghe được tiếc "Rầm!", binh lính nước Tiết lập tức siết chặt vòng vây tiến lên, hơn nữa cùng lúc đó, binh khí trong tay "két" động tác nhất trí ra khỏi vỏ.
Chu Uyển Hương lắp bắp kinh hãi: "Làm gì vậy!?"
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Nếu người Hình đến thăm doanh trại của Đại Tiết ta vào ban đêm thì nhất định thuyết minh nước Hình các ngươi muốn lúc này đàm phán, trao đổi con tin, đúng không? Vậy trẫm sẽ như các ngươi mong muốn, hiện tại trao đổi con tin đi thôi."
Chu Uyển Hương rống lớn một tiếng: "Ngươi!! Các ngươi....các ngươi lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?!"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Lửa cũng là do ngươi phóng, không phải sao?"
Chu Uyển Hương thực sự sắp phát điên lên mà dùng sức ho khan vài tiếng, tròng mắt đều trừng đỏ, tức giận mà nói: "Hay! Hay lắm! Các ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Nhưng mà con tin của nước Tiết bây giờ đã không còn, các ngươi lấy cái gì đổi? Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng thì Thái Hậu nước Tiết của các ngươi sẽ bị ngũ mã phanh thây, băm thành thịt nát!!"
Tô Hoài Cẩn nhất thời bị chọc cười, còn kéo cánh tay của Tiết Trường Du, dựa vào đầu vai hắn mà nói: "Hoàng Thượng, lời công chúa nước Hình nói thật sự khiến người ta sợ hãi á."
Tiết Trường Du bất đắc dĩ, có vẻ như Cẩn Nhi lại bướng bỉnh.
Chu Uyển Hương gầm lên: "Cười cái gì?!"
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Dĩ nhiên là cười người Hình các ngươi ngu xuẩn, đúng rồi, con tin trong tay Đại Tiết ta thật sự đã bị công chúa nước Hình tự mình phóng hỏa thiêu chết. Nhưng trước mắt, công chúa nước Hình chính là con tin, không phải sao?"
Hắn nói xong thì vẫy tay, binh lính nước Tiết đang vây quanh bên cạnh lập tức siết chặt lại, mà mới vừa rồi binh lính nước Hình dập lửa đã loạn thành một đống, hoàn toàn không có biện pháp đối kháng, thế cục đã ổn định.
Chu Uyển Hương tức thở hổn hển, giọng nói phát ra tiếng "hừ hừ".
Tiết Trường Du lại bình tĩnh nói: "Trao đổi con tin, kiên nhẫn của trẫm là có hạn."
Chu Uyển Hương tựa như không có lựa chọn nào khác, tuy rằng nàng ta vô cùng không muốn nhưng hoàn toàn không có biện pháp. Bây giờ hoàng đế nước Hình đã ngất đi, rắn mất đầu lại bị vây quanh, hoàn toàn không có cái biện pháp thứ hai, đường ra duy nhất chính là trao đổi con tin.
Chu Uyển Hương gầm lên một tiếng: "Đem Thái Hậu nước Tiết lại đây!"
Rất nhanh có binh lính nước Hình áp giải Thái Hậu nước Tiết đi tới.
Thái Hậu vừa thấy được Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn thì lập tức gào thét lớn: "Hoàng nhi! Hoàng nhi! Con nhóc kia! Là ai gia! Mau cứu cứu ai gia...cứu cứu ai gia! Chu Uyển Hương ngươi cái độc phụ này! Ai gia muốn liều mạng với ngươi! Liều mạng...."
Chu Uyển Hương thì mắt điếc tai ngơ: "Người mang đến rồi, cho người gỡ vòng vây đi!"
Tiết Trường Du chỉ thản nhiên nói: "Ngươi có quyền lựa chọn đường sống sao? Trước thả người."
"Ta khinh!"
Chu Uyển Hương phỉ nhổ: "Mơ tưởng!"
Tiết Trường Du vẫn cứ bình tĩnh mà nói: "Trước thả người, trẫm không muốn nói lần thứ ba...... Ngươi cho rằng trẫm không biết xung quanh hành dinh nhất định có người Hình mai phục à. Đội ngũ Đại Tiết ta muốn rút lui suốt đêm, lui về lãnh thổ nước Tiết nên làm phiền công chúa nước Hình làm con tin trong một thời gian."
Tô Hoài Cẩn còn bổ sung: "Nhưng ngươi yên tâm, nghĩ đến hẳn là công chúa sẽ không bị người Hình coi thành phản đồ thiêu chết."
"Ngươi......"
Chu Uyển Hương sắp tức chết rồi, thật sự sắp chết vì tức giận, thở dốc không nói nên lời
Nhưng tình thế đã như vậy rồi, Chu Uyển Hương không có hệ thống tìm đường chết, bởi vậy chỉ có cái mạng này. Hiện giờ bị vây quanh, hoàng đế nước Hình còn ngất đi không thể chỉ huy, sao Chu Uyển Hương có thể vứt bỏ bản thân, tất nhiên là không có điều kiện thoái nhượng, cho dù nàng ta không hy vọng làm như vậy......
Vẻ mặt của Chu Uyển Hương dữ tợn rồi gầm lên: "Hay lắm! Binh lính nước Hình nghe lệnh, mở hành dinh ra để đội ngũ nước Tiết an toàn rời khỏi!"
Đã là sau nửa đêm, hành dinh lại đèn đuốc sáng trưng.
Theo tiếng bước chân và tiếng vó ngựa, còn có tiếng bánh xe, tất cả hòa lẫn vào nhau. Đội ngũ nước Tiết đang nhanh chóng rút lui, nhanh chóng rút khỏi đại doanh gặp mặt, lui về biên giới nước Tiết.
Nơi gặp mặt trực tiếp là ở biên giới nước Tiết và nước Hình, kỳ thật cách địa phận của nước Tiết cũng không xa, chỉ cần thời gian một nén nhang là có thể đuổi tới lãnh thổ nước Tiết.
Đại quân ra roi thúc ngựa, rất nhanh đã tới biên giới của nước Tiết và nước Hình, nơi này lập tấm bia đá kéo đường ranh giới. Đại quân nhanh chóng lướt qua đường ranh giới, đã toàn bộ lui nhập vào lãnh thổ nước Tiết.
Chu Uyển Hương bị bắt cóc đi tới biên cảnh, trừng mắt nói: "Hiện tại có thể thả ta chưa?!"
Tiết Trường Du phất tay: "Đại Tiết ta trước nay giữ lời nói, cũng sẽ không giống nước Hình luôn ở sau lưng làm một ít thủ đoạn nhỏ, như là phóng hỏa linh tinh?"
Chu Uyển Hương tức che ngực mình lại, cảm giác cổ họng tắc nghẽn, chỉ cần hơi dùng một chút lực là có thể ho ra máu vậy, trong đầu cũng ong ong rung lên.
Chu Uyển Hương bị đẩy mạnh, lập tức đẩy qua biên giới, đẩy vào địa giới của nước Hình rồi ngã trên mặt đất vô cùng chật vật.
Chu Uyển Hương tức bò dậy, xoay người giận trừng mắt nhìn Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn có lòng tốt nhắc nhở: "Công chúa nước Hình tuyệt đối đừng vượt rào, nước Hình không có bái thiếp đi sứ. Chỉ cần bước vào nửa bước thì đều xem như là xâm phạm, Đại Tiết ta sẽ tự vệ đấy."
Chu Uyển Hương hung tợn nói: "Được lắm! Được lắm! Các ngươi nhớ kỹ cho ta!"
Nàng ta nói xong lại nhìn về phía Liễu Khai Tễ trong đám người.
Liễu Khai Tễ vẫn luôn không nói gì chỉ là lẳng lặng đứng, lúc này y lại đứng ở trong vòng biên giới nước Tiết.
Chu Uyển Hương chỉ vào Liễu Khai Tễ: "Liễu Khai Tễ! Ngươi cái tên phản bội nước Hình! Sớm muộn gì cũng có một ngày nước Hình bắt ngươi lại, lột da rút gân!"
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Công chúa nước Hình, ngài vẫn nên quan tâm Hoàng Thượng của quý quốc một chút trước đi, cẩn thận nếu không trị liệu kịp thời."
Lúc này Chu Uyển Hương mới nhớ tới phụ hoàng của nàng ta còn ngất chưa tỉnh lại.
Mặc dù Chu Uyển Hương tức giận nhưng nước Tiết đã lui vào biên giới, hoàn toàn không có cách nào khác đành phải phất tay: "Rút binh!!"
Rất nhanh, đội quân nước Hình nhanh chóng lui lại biến mất ở biên giới phương xa.
Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, vỗ ngực mình mới nói: "Hoàng nhi, mau...... Mau để ngự y xem cho ai gia!"
Tiết Trường Du phất tay: "Ngự y."
Ngự y nhanh chóng xông tới đỡ Thái Hậu lên xe ngựa rồi xem xét tình huống cho Thái Hậu.
Lúc này Tô Hoài Cẩn xoay người lại nhìn về phía Liễu Khai Tễ vẫn luôn không nói gì.
Liễu Khai Tễ dường như là một người gỗ, đứng đó, không nói, không biểu cảm, thậm chí không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào đường ranh giới của nước Hình và nước Tiết
Tô Hoài Cẩn đi qua nói: "Liễu đại nhân, ngài vẫn ổn chứ?"
Lúc này Liễu Khai Tễ mới tỉnh lại từ trong mộng rồi thản nhiên cười nói: "Đã không phải Liễu đại nhân gì rồi, Hoàng Hậu nương nương thật sự quá làm nhục tiểu nhân."
Tiết Trường Du thấy Cẩn Nhi nói chuyện với Liễu Khai Tễ thì nhất thời gióng lên hồi chuông báo động trong lòng, vội vàng cùng qua đó, sau đó không dấu vết mà ôm bả vai của Tô Hoài Cẩn, tựa như đang tỏ rõ quyền sở hữu.
Tô Hoài Cẩn nói: "Liễu tiên sinh có quyết định chưa? Sau này đi hay ở."
Liễu Khai Tễ nghe đến đó thì ngẩng đầu lên rồi nhìn thoáng qua Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn cười cười: "Mặc kệ Liễu tiên sinh cảm thấy rời đi hay là ở lại đều tốt cả, đây đều là quyết định của bản thân Liễu tiên sinh. Đương nhiên, bất luận như thế nào...... Liễu tiên sinh đều phải chăm sóc sức khỏe cho mình, đây là chuyện trước đây Liễu tiên sinh đáp ứng bổn cung. Liễu tiên sinh một lời nói một gói vàng, tất nhiên sẽ nói được thì làm được."
Liễu Khai Tễ nghe Tô Hoài Cẩn nói thì trong lòng nhất thời gợn lên ngàn con sóng, giống như là nước sôi, sôi sục lấy lục phủ ngũ tạng của Liễu Khai Tễ.
Mà Tiết Trường Du biết rõ Tô Hoài Cẩn là vì chiêu mộ Liễu Khai Tễ nhưng trong lòng vẫn chua lòm, rất hụt hẫng, rất khó chịu, vừa đau vừa ghen nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Tiết Trường Du vì để bản thân có vẻ hơi phong độ, không bụng dạ hẹp hòi như vậy cho nên cũng không nói lời nào, chỉ ôm Tô Hoài Cẩn thôi.
Liễu Khai Tễ im lặng một lát, không nói gì, lại chậm rãi uốn gối, vén vạt áo, sau đó quỳ gối trước mặt Tiết Trường Du và dập đầu nói: "Tiểu nhân nguyện đi theo Hoàng Thượng."
Liễu Khai Tễ quỳ xuống, nhóm tử sĩ mà y mang theo lấy Bắc Lạc cầm đầu đều uốn gối quỳ dưới đất, dập đầu về phía Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn cười rồi khẽ nói: "Chúc mừng Hoàng Thượng, được một người danh sĩ thiên hạ không nói, thế nhưng còn được một nhóm tử sĩ."
Tiết Trường Du nói bổ sung trong lòng rằng còn được thêm một tình địch, sau này không chừng bản thân ghen không ít đấy......
Liễu Khai Tễ quy thuận, đội ngũ nước Tiết rất nhanh đã về tới đô thành.
Nước Hình lại không thuận lợi như vậy, hoàng đế nước Hình bởi vì thấy thảm trạng của Thái Tử nên đã lâm bệnh, suốt ngày trừ ăn cơm ra thì chính là uống thuốc, gần như đã coi thuốc trở thành nước uống.
Chưa đến ba tháng, nước Hình đã truyền ra tin tức Hoàng Thượng băng hà.
Cụ thể băng hà như thế nào, ai cũng không biết, có nói là bệnh chết cũng có nói là bị con trai bỏ đói chết, tóm lại là có nhiều ý kiến khác nhau.
Bởi vì hoàng đế nước Hình sau khi trở về vẫn luôn bệnh nặng, hoàn toàn chưa kịp viết di chiếu mà Thái Tử nước Hình lại bị thiêu chết cho nên các hoàng tử nước Hình bắt đầu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế bốn phía. Trong lúc nhất thời nước Hình ốc còn không mang nổi mình ốc, đã rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Nhưng kết quả cuối cùng hơi khiến người khác kinh ngạc, công chúa nước Hình độc tài quyền to, giết anh em tranh vị. Lục hoàng tử nước Hình vừa thấy không thích hợp đã lập tức chạy khỏi nước Hình, chuẩn bị dọn cứu binh lại trở về.
Nước Hình cường thịnh ngày xưa có thể nói là trong một đêm sụp đổ, nội loạn không ngừng.
Vào lúc này, tất nhiên là thời cơ tốt nhất để tấn công nước Hình. Mấy ngày nay trong lòng của Tiết Trường Du cũng đang cân nhắc chuyện này.
Tiết Trường Du gặp qua Phương Thiên ở thư phòng, thấy gần tới giờ cơm trưa thì lập tức ra khỏi thư phòng, nhanh chóng quay về tẩm cung.
Nhưng bước vào tẩm cung đã nghe thị nữ nói: "Hoàng Thượng, mới vừa rồi Thái Hậu nương nương truyền thiện, mới Hoàng Hậu nương nương đi qua đó."
Tiết Trường Du vừa nghe xong lại cảm thấy đau đầu.
Từ sau khi Thái Hậu được cứu trở về, thái độ với Tô Hoài Cẩn quay ngoắt 180 độ, từ chán ghét trước kia, thậm chí muốn độc sát thai nhi trong bụng của Tô Hoài Cẩn đã biến thành cưng chiều như bây giờ, thấy có gì tốt ba ngày hai bữa đều kêu Tô Hoài Cẩn qua đó dùng bữa, thậm chí ở lại nghỉ ngơi.
Tiết Trường Du đau đầu không thôi, bản thân thật vất vả mới rảnh rỗi lại phải tới đoạt người với Thái Hậu.
Thật ra theo lý thuyết, Thái Hậu không gây phiền toái cho Tô Hoài Cẩn thì Tiết Trường Du cũng nên vui vẻ mới phải, dù sao cũng là mẹ đẻ của mình. Cho dù xé rách da mặt, Thái Hậu đến cùng cũng là mẹ đẻ của Tiết Trường Du, mà một người khác là cục cưng trên đầu quả tim của Tiết Trường Du. Lất luận như thế nào Tiết Trường Du cũng sẽ không để Tô Hoài Cẩn chịu ấm ức thêm nữa.
Cho nên nếu Thái Hậu luôn khó xử Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du rốt cuộc sẽ rất đau đầu.
Nhưng hiện giờ cũng rất đau đầu......
Tiết Trường Du vội vàng đi đến cung của Thái Hậu, Tô Hoài Cẩn quả nhiên ở nơi đó.
Thái Hậu kêu Tô Hoài Cẩn lại đây với bà, còn muốn cùng nhau dùng cơm trưa, vừa lúc có thân thích của Thái Hậu lại đây bái kiến, là một người em họ bà con xa của Thái Hậu.
Em họ kia gả cho một thị lang, phẩm cấp cũng không lớn, bởi vậy muốn đến trước mặt Thái Hậu lắc lư, lưu manh giả danh tri thức.
Lúc Tiết Trường Du đi vào thì phú bà kia vừa lúc đang cho Thái Hậu xem danh sách và bức họa rồi cười nói: "Thái Hậu, ngài xem xem, tiểu phụ nhân nghe nói hậu cung của Hoàng Thượng trống rỗng, nói vậy Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương nhất định đều hơi sốt ruột, cho nên cố ý mang theo danh sách lại đây. Ngài xem xem, đây là tiểu nữ, hiện giờ 16 tuổi, vừa lúc xứng đôi với Hoàng Thượng, còn......"
Tiết Trường Du nghe đến đó thì trong lòng vô cùng không kiên nhẫn, muốn qua đó quát lớn, kết quả Tiết Trường Du còn chưa có động tĩnh thì Thái Hậu cũng đã đập lên bàn, mọi người sợ tới mức nhảy dựng.
Tô Hoài Cẩn nhìn bức chân dung với vẻ thích thú, kết quả bị dọa đến mức giật mình, bức chân dung thiếu chút nữa đã rơi xuống.
Thái Hậu trầm mặt: "Hóa ra ngươi lại đây không phải vì để thăm ai gia mà là vì con gái của ngươi? Con gái của ngươi có tư sắc gì? Dung mạo kém hơn Hoài Cẩn của ai gia, trông cũng không thông minh, không có lanh lợi gì, tất nhiên không có hiểu chuyện như Hoài Cẩn của ai gia. Ngươi nhìn xem, nhìn lại đi, dáng người này vừa thấy đã biết là không khỏe mạnh."
Phú bà kia bị Thái Hậu nói xanh cả mặt nhưng không thể phản bác gì mà liên tiếp gật đầu: "Dạ dạ, tiểu nữ tất nhiên...... Tất nhiên kém hơn Hoàng Hậu nương nương."
Thái Hậu cười lạnh một tiếng: "Được rồi, ngươi đi đi."
Phú bà kia vội vàng cuốn danh sách và bức chân dung của mình, mặt xám mày tro bỏ trốn mất dạng.
Thái Hậu thì nắm lấy tay của Tô Hoài Cẩn: "Hoài Cẩn à, con không phải sợ, con nhìn vẻ đẹp của con xem, Hoàng Thượng yêu con như vậy, tất nhiên là con có thể độc sủng hậu cung, ai gia nơi này sẽ trấn cửa ải cho con. Những con mèo con chó kia mơ tưởng bò lên trên long sàng của Hoàng Thượng, con cứ yên tâm đi!"
Tiết Trường Du nheo mắt, cái gì mà con chó con mèo.
Thái Hậu lại nói: "Đàn ông ư, ai gia rõ ràng nhất. Tuy rằng Hoàng Thượng trong miệng nói rất yêu con nhưng vẫn phải cẩn thận, tuyệt đối không thể cho đàn ông cơ hội vượt qua khe hở."
Tiết Trường Du thật sự nghe không nổi nữa, cái gì mà vượt qua khe hở?
Bản thân khi nào vượt qua khe hở......
Tiết Trường Du sợ Thái Hậu lại nói ra lời gì kinh hãi nên vội vàng ho khan một tiếng đi vào: "Mẫu hậu."
Thái Hậu hoảng sợ: "Hoàng nhi sao tới đây? Không cần tới đón Hoài Cẩn, lát nữa dùng cơm trưa xong để Hoài Cẩn ở chỗ này với ai gia."
Trong lòng Tiết Trường Du đương nhiên là không muốn rồi, đã nhiều tình địch như vậy rồi, Tiết Trường Du ghen ghét còn ăn không đủ khiến mỗi ngày nóng ruột, kết quả hiện tại Thái Hậu còn muốn bá chiếm Tô Hoài Cẩn?
Tiết Trường Du thật vất vả mới đoạt được Tô Hoài Cẩn từ chỗ Thái Hậu, hai người vai kề vai quay về tẩm cung.
Tiết Trường Du nói: "Cẩn Nhi mấy ngày nay luôn chạy tới chỗ mẫu hậu, ta khá ghen tị."
Tô Hoài Cẩn cười nói: "Quan hệ giữa Hoài Cẩn và Thái Hậu thân cận, Hoàng Thượng nên thấy may mắn mới phải."
Tiết Trường Du thở dài nói: "Lời tuy rằng như thế."
Tô Hoài Cẩn tựa như nhớ tới gì đấy: "Đúng rồi Hoàng Thượng, đầu tháng sau là sinh nhật của cha, Hoài Cẩn muốn xuất cung thăm hỏi, không biết......"
Tiết Trường Du gật đầu: "Tất nhiên là có thể, nhưng đừng đi một mình, ta với nàng cùng đi."
Tô Hoài Cẩn hơi giật mình, mấy ngày nay động tác của Tiết Trường Du nàng cũng nhìn ra là muốn làm suy yếu nhà họ Tô, bằng không cũng sẽ không để Phương Thiên thay thế.
Nhưng nếu Tô Chính mừng thọ, Tiết Trường Du tự mình đến thì cứ như vậy, không thể nghi ngờ là cổ vũ "khí thế" của nhà họ Tô.
Tiết Trường Du tựa như biết Tô Hoài Cẩn muốn nói gì nên ôm nàng: "Không cần lo lắng, ta đi ngang qua sân khấu mà thôi."
Sinh nhật của Tô Chính lại vào đầu tháng sau, bởi vì là Thừa tướng đương triều, vẫn là nguyên lão ba triều, con trai là binh mã Đại nguyên soái, con gái là Hoàng Hậu nương nương cho nên người tiến đến mừng thọ nối liền không dứt.
Vào hôm tiệc mừng thọ, trước cửa Tô phủ có thể nói là ngựa xe như nước, xe ngựa xếp hàng tiến vào Tô phủ đã xếp hàng dài từ đầu ngõ đến cổng chợ hình thành một con rắn dài.
Chỉ là gã sai vặt đứng ở cửa nhớ danh sách quà tặng thôi đã ước chừng có hai mươi người, còn có hỗ trợ dẫn đường, mở đường, bưng trà rót nước... Số lượng gã sai vặt của Tô phủ đã có thể tạo thành một quân đội kiểu nhỏ.
Xe ngựa của Tô Hoài Cẩn dừng lại ở cửa, rất nhanh đã có người mở cửa lớn, nghênh đón xe đi vào, cũng không có xuống xe ở cửa.
Tô Chính tự mình nghênh đón, màn xe ngựa được vén lên nhưng xuống xe ngựa trước cũng không phải là Tô Hoài Cẩn, cũng không phải là thị nữ Lục Y mà là hoàng đế đương triều Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du bước xuống từ trong xe của Tô Hoài Cẩn sau đó vươn tay chờ ở một bên, vô cùng cẩn thận đỡ Tô Hoài Cẩn chậm rãi đi xuống xe.
Tô Chính vừa thấy vậy thì thật sự mừng rỡ như điên, tiệc mừng thọ của bản thân mà Hoàng Thượng cũng tới tham gia, đây không phải là quá nể tình sao? Nói ra người khác cũng phải hâm mộ.
Tô Chính vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Tiết Trường Du nói: "Thừa tướng không cần hành lễ, hôm nay ngài chính là thọ tinh lớn nhất."
Tô Chính đứng lên rồi cười nói: "Hoàng Thượng một đường mệt nhọc, xin mời đi vào nghỉ ngơi, bữa tiệc trong chốc lát mới bắt đầu."
Tiết Trường Du gật đầu rồi mang theo Tô Hoài Cẩn vào trong, vào ngồi xuống ở sảnh trong.
Nhanh chóng có nha hoàn phục vụ trà nóng, ngay sau đó có tiểu phụ nhân mặc váy màu hồng bước nhanh ra, bưng trái cây điểm tâm.
Dáng người của tiểu phụ nhân kia thon thả phong lưu, tuổi phỏng chừng cũng lớn bằng Tô Hoài Cẩn, làn da trắng nõn, mắt to, môi đỏ anh đào đi đường với tư thế lắc lư, ăn mặc cao cấp hơn rất nhiều so với nha hoàn.
Tiểu phụ nhân kia đi tới, cúi người rồi dịu dàng nói: "Bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Nàng ta nói xong thì đặt mâm trái cây lên bàn, còn nháy mắt với Tiết Trường Du.
Nhưng có vẻ như Tiết Trường Du cũng không chú ý đến mà cầm lấy một trái, còn bắt đầu lột vỏ sau đó đưa cho Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, đói bụng chưa, trước lót bụng đi đã."
Tiểu phụ nhân kia cắn môi với vẻ mặt tủi thân.
Tô Hoài Cẩn thì không hiểu sao mà trong lòng hơi đắc ý rồi nghĩ lại, đây là tâm lý gì thế?
Tô Hoài Cẩn ho khan một tiếng, vội vàng nhận trái cây tới ăn.
Tiết Trường Du lại quan tâm: "Sao ho khan, cảm lạnh sao?"
Tô Hoài Cẩn: "......"
Tô Hoài Cẩn qua loa lấy lệ một chút, sau đó đánh giá tiểu phụ nhân kia: "Nhìn ngươi lạ mắt nhỉ?"
Tiểu phụ nhân kia yếu đuối nói: "Hồi Hoàng Hậu nương nương, Oánh Nhi vừa mới vào phủ, còn chưa được bao lâu. Hoàng Hậu nương nương là quý nhân, tất nhiên chưa thấy qua Oánh Nhi."
Tô Hoài Cẩn lại nói: "Ngươi hầu hạ ở sân?"
Tiểu phụ nhân thẹn thùng nói: "Oánh Mhi là hầu hạ Thừa tướng đại nhân."
Nàng ta vừa nói như vậy thì Tô Hoài Cẩn cuối cùng cũng hiểu, người tên Oánh Nhi này là tiểu phụ nhân, e là tiểu thiếp mới thu của cha.
Tuổi Tô Chính không nhỏ, có một con trai một con gái, phu nhân trước đã bị hưu, lúc sau trong nhà chẳng có vợ cả nào.
Tô Hoài Cẩn thân là con gái cũng không nên quản thêm chuyện này, hơn nữa nàng đang ở trong cung, tay cũng không vươn dài đến như vậy cho nên chỉ gật đầu, không có nói nữa.
Tô Hoài Cẩn bởi vì hiếm khi trở về một chuyến nên hơi muốn thu dọn một vài thứ, sau đó mang vào cung.
Tiết Trường Du vốn định đi thu dọn với nàng nhưng Tô Hoài Cẩn không để hắn động đậy, khiến cho Tiết Trường Du thành thật ngồi trong chốc lát, bản thân rất nhanh sẽ trở lại.
Tô Hoài Cẩn mang theo Lục Y đi về khoảnh sân trước kia ở. Mới vừa vào sân, không nghĩ tới bên trong có người, hơn nữa vẫn là một chàng trai.
Chàng trai kia hơn hai mươi tuổi với dáng vẻ rất là bình thường, không hề xuất sắc, dáng người cũng không cao lớn, liếc mắt một cái nhìn qua cũng không có đặc điểm gì, thuộc về loại người bị ném vào đám đông thì không nhận ra được chút nào.
Nhưng trong viện của Tô Hoài Cẩn lại có đàn ông, cũng thực sự dọa người.
Lúc này Tô Chính vừa vặn đi tới rồi cười nói: "Con gái, con gái à, vừa lúc cha muốn giới thiệu với con một chút."
Tô Chính nói xong thì vô cùng ân cần dẫn một người con trai vào: "Đây là Lục công tử nước Hình."
Tô Hoài Cẩn vừa nghe thế thì nheo mắt lại, nghĩ thầm Lục công tử nước Hình?
Chàng trai kia cười nói: "Đây là con gái duy nhất của Tô đại nhân, Hoàng Hậu nương nương nước Tiết ư? Ta ở nước Hình có điều nghe thấy, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy!"
Lục công tử nước Hình......
Nước Hình......
Tô Hoài Cẩn đánh giá chàng trai kia từ trên xuống dưới: "Vị này không phải là Lục hoàng tử nước Hình đó chứ?"
Tô Chính cười nói: "Đúng thế."
Tô Hoài Cẩn lập tức đau đầu không thôi, Lục hoàng tử nước Hình trốn ra bên ngoài, lại trốn đến nơi này của Tô Chính.
Đời trước cũng bởi vì chuyện của nước Hình mà nhà họ Tô ầm ĩ túi bụi, Tô Hoài Cẩn một lòng muốn cho Tô Chính rời xa nước Hình, kết quả cố tình Tô Chính luôn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với nước Hình. Lần trước là Thái Tử nước Hình, lần này lại là Lục hoàng tử nước Hình trốn ra bên ngoài.
Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Tô Chính rồi quay đầu định đi.
Tô Chính vội vàng ngăn lại: "Con gái, con gái à, Lục công tử nước Hình ngàn dặm xa xôi tiến đến cậy nhờ, đã đáp ứng cha rồi, chỉ cần Hoàng Thượng chịu trợ giúp ngài ấy về nước trở lại vị trí cũ thì như vậy sẽ nhường ra sáu thành trì của nước Hình, chắp tay đưa cho Đại Tiết chúng ta! Hơn nữa vĩnh viễn quan hệ thân thiết với Đại Tiết ta, hơn nữa trở thành nước phụ thuộc, tự hủy danh hiệu hoàng đế."
Đúng rồi, hoàng đế trong thiên hạ vốn nên chỉ có một người, nhưng sau khi nước Hình tách ra từ nước Tiết thì tự xưng hoàng đế. Nhiều năm như vậy vẫn luôn tự xưng là hoàng đế, cho nên thiên hạ này có hai hoàng đế.
Hiện giờ nước Hình có thể tự hủy danh hiệu hoàng đế, tuy rằng là chuyện tốt nhưng Tô Hoài Cẩn biết rõ Tiết Trường Du muốn hoàn toàn không phải sáu thành trì của nước Hình mà là toàn bộ nước Hình!
Hơn nữa, Lữ Ngạn lại là hoàng trưởng tôn nước Hình, nếu muốn nâng đỡ một người quay về đánh nước Hình, vậy thì sao có thể nâng đỡ Lục hoàng tử không biết tình huống này, Lữ Ngạn mới là người được chọn tốt nhất.
Tô Chính cười nói: "Con gái, không bằng con ở trước mặt Hoàng Thượng nói tốt vài câu được chứ?"
Tô Hoài Cẩn vẫy tay, hơi bất đắc dĩ nói: "Không phải cha thường dạy dỗ con gái là con gái mọi nhà không cần vươn tay vào triều chính sao, cố gắng giúp chồng dạy con là đủ rồi, e là con không giúp gì được rồi."
Nàng nói xong thì nâng bước muốn đi, Tô Chính vội vàng gọi nàng lại: "Con gái! Con gái!"
Tô Hoài Cẩn nghe được giọng Tô Chính thì hơi chút dừng bước, nói với giọng rất lãnh đạm: "Cha, chuyện của nước Hình cha vẫn không cần nhúng tay, dường như cũng không phải là lần đầu tiên con nói với cha như vậy, cha tự giải quyết cho tốt."
Tô Hoài Cẩn nói xong cũng không dừng lại mà nhanh chóng rời đi.
Tô Chính đờ đẫn, Lục hoàng tử bên cạnh còn đang vây xem, càng cảm thấy trên mặt đờ đẫn, tức giận trên mặt đều đang run run.
Tô Hoài Cẩn đã sớm trở lại sảnh trong, Tiết Trường Du cười nói: "Thu dọn nhanh như vậy? Cẩn Nhi...... Đồ đâu rồi?"
Tô Hoài Cẩn hoàn toàn không thu dọn đồ đạc, Tiết Trường Du hơi nghi ngờ: "Làm sao vậy?"
Tô Hoài Cẩn lắc đầu: "Không có gì, chỉ là...... Chỉ là đột nhiên hơi không thoải mái."
Tiết Trường Du lập tức khẩn trương lên: "Nơi nào không thoải mái?"
Tô Hoài Cẩn nói: "Hoàng Thượng, Hoài Cẩn muốn về cung trước."
Tiết Trường Du hơi kinh ngạc: "Vậy tiệc mừng thọ......"
Tô Hoài Cẩn lắc đầu rồi lập lại: "Hoài Cẩn không quá thoải mái."
Tiết Trường Du vội vàng đỡ nàng: "Được, ta đỡ nàng, chúng ta về cung."
Tô Hoài Cẩn biết tiệc mừng thọ của Tô Chính nhất định sẽ dẫn Lục hoàng tử tới cho Tiết Trường Du, đến lúc đó không biết tình hình là như thế nào, bởi vậy lấy cớ không quá thoải mái muốn sớm trở về một chút.
Tiết Trường Du đỡ Tô Hoài Cẩn muốn rời khỏi, nào biết đã đụng phải Tô Chính và Lục hoàng tử nước Hình.
Tô Chính vội vàng thỉnh an: "Hoàng Thượng, lão thần cả gan, muốn giới thiệu cho ngài một người."
Tiết Trường Du là người trọng sinh lại một kiếp, hắn đương nhiên biết Lục hoàng tử nước Hình, nhưng không phải biết ở kiếp này mà là kiếp trước.
Tiết Trường Du đột nhiên nhìn thấy Lục hoàng tử nước Hình ở phủ Thừa tướng thì sắc mặt nhất thời lạnh xuống, không đợi Tô Chính dẫn vào đã nói: "Nước Hình không có bái thiếp đi sứ, Lục hoàng tử nước Hình sao lại xuất hiện ở trong phủ Thừa tướng?"
Tô Chính và Lục hoàng tử đều kinh ngạc, không nghĩ tới bị trách móc.
Tô Chính cười gượng: "Hoàng Thượng, là như thế này, hoàng đế nước Hình băng hà, Lục hoàng tử nước Hình bị công chúa hãm hại làm loạn, bởi vậy bị bắt chạy ra khỏi nước Hình, vừa lúc hơi có giao tình với lão thần, cho nên...... Cho nên tạm thời đến cậy nhờ chỗ này của lão thần."
Tô Hoài Cẩn nghe xong chỉ cảm thấy thật sự đau đầu.
Tiết Trường Du nhếch môi cười: "Giao tình? Là cái dạng giao tình gì? Thừa tướng không có đi sứ nước Hình, từ đâu ra giao tình với Lục hoàng tử nước Hình hả?"
Sắc mặt của Tô Chính cứng đờ, ậm ừ nói: "Này...... Này...... Là bởi vì Lục hoàng tử nước Hình mỹ danh bên ngoài, cho nên...... Cho nên lão thần có điều nghe thấy, bởi vậy......"
Lục hoàng tử nước Hình vừa thấy cậy thế, vội vàng nói: "Hoàng Thượng, hiện giờ ta chạy nạn ở bên ngoài, nhưng dù sao cũng là hoàng tử nước Hình cho nên muốn xin Hoàng Thượng dọn lấy cứu binh, trợ giúp ta đánh quay về nước Hình. Đương nhiên, chỉ cần ta vừa đăng cơ, tuyệt đối sẽ không quên đại ân đại đức của Hoàng Thượng."
Tô Chính cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Hoàng Thượng, đây chính là thời cơ kết minh rất tốt với nước Hình. Hơn nữa Lục hoàng tử nước Hình đã đồng ý rằng chỉ cần ngài ấy có thể bước lên ngôi bảo toạ quốc quân nước Hình thì sẽ tự hủy hoàng đế danh hiệu."
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, tự hủy danh hiệu.
Tô Chính lại nói: "Hoàng Thượng, Lục hoàng tử nước Hình còn cố ý kết thành quan hệ thông gia với Đại Tiết chúng ta, muốn xin Hoàng Thượng chỉ hôn nghênh thú công chúa Hàm Bình của Đại Tiết ta làm chính cung Hoàng Hậu của nước Hình sau này!"
Tô Hoài Cẩn nghe đến đó thì nhìn thoáng qua Tô Chính, nàng đều không cần mở ra tâm hồn cũng biết Tô Chính suy nghĩ cái gì.
Công chúa Hàm Bình hiện giờ đã không phải là đích nữ của Hoàng Hậu, cũng không phải trưởng công chúa, cho nên rất nhiều người cảm thấy công chúa Hàm Bình mất đi thế lực.
Lục hoàng tử nước Hình cưới một công chúa như vậy nhất định cảm thấy bản thân ăn nói khép nép, đã cho đủ mặt mũi, làm đủ thành ý.
Bọn họ nào biết tuy Tiết Trường Du và công chúa Hàm Bình không phải một mẹ đẻ ra nhưng bởi vì công chúa Hàm Bình cho tới nay "bất cần đời", không có tâm kế gì và sẽ không hại người cho nên Tiết Trường Du đều đem công chúa Hàm Bình trở thành em gái cùng mẹ mà đối đãi.
Tiết Trường Du cười cười: "Công chúa Hàm Bình?"
Lục hoàng tử nước Hình nói: "Vâng, đúng thế, ta nhất định sẽ đối đãi với công chúa theo lễ ngộ, lập công chúa là quốc mẫu nước Hình."
Tiết Trường Du lại cười một tiếng: "Chậm đã."
"Cái gì!?"
Tô Chính và Lục hoàng tử nước Hình quả thực là trăm miệng một lời.
Lúc này vừa lúc có người đi ngang qua sảnh trong, Tiết Trường Du đã cười nói: "Phương Thiên, trẫm đang muốn tìm khanh đấy."
Phương Thiên nghe thấy Tiết Trường Du kêu y thì vội vàng lại đây thỉnh an. Y cũng là tới mừng thọ, vừa mới đến thôi.
Phương Thiên nói: "Không biết Hoàng Thượng có gì căn dặn?"
Tiết Trường Du thản nhiên nói: "Trẫm muốn đính hôn công chúa Hàm Bình cho khanh, con nhóc Hàm Bình cũng thúc giục trẫm rất nhiều lần, trái tim nó thuộc về khanh, không biết ý của khanh như thế nào?"
Hắn vừa nói ra, Tô Chính và Lục hoàng tử đầu tiên là giật mình, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nhìn về phía Phương Thiên.
Đặc biệt là Tô Chính.
Mà Phương Thiên thì ngẩn ra: "Này......"
Tiết Trường Du cười cười: "Trẫm chỉ hỏi khanh một câu, ý của khanh như thế nào? Nếu khanh cảm thấy không ổn thì trẫm đã có thể gả công chúa Hàm Bình đến nước Hình."
Phương Thiên nhất thời nhìn thoáng qua Lục hoàng tử nước Hình bên cạnh rồi chắp tay nói thật nghiêm túc: "Thần, nguyện ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.