Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chương 13: Giáng một đòn cảnh cáo
Trường Sinh Thiên Diệp
29/06/2020
Editor: Mứt Chanh
Mọi người vốn dĩ không nhìn thấy Tô Hoài Cẩn động thủ mà Tô Cẩm Nhi đã vững chãi đập vào khung cửa, "đùng——" một tiếng, còn kèm theo cả tiếng vọng. Nhóm đại phu cùng nha hoàn xem đến ngốc cả, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Đầu Tô Cẩm Nhi đập vào trên cửa, miệng vết thương trên mặt lập tức rách ra, chỉ thấy tấm vải trắng ban đầu chỉ có chút hồng ngay sau đó nhanh chóng tràn ra, lập tức chuyển sang đỏ sẫm.
Tô Cẩm Nhi ngẩn người. Lúc kịp thời phản ứng thì lập tức che mặt mình lại, hô to: "A —— mặt của ta!! Mặt của ta!!"
Tiếng la của nàng ta cực kỳ thê lương, đại phu cùng nhóm nha hoàn bận rộn cả lên, nhanh chóng vây quanh đỡ Tô Cẩm Nhi bị thương lần thứ hai.
Tô Cẩm Nhi kêu to bị nâng vào, Lục Y thật sự không nhịn nỗi, tức khắc "haha——" bật cười, thấp giọng nói: "Tiểu thư, nàng ta thật giỏi pha trò nha!"
Tô Hoài Cẩn cũng cười cười, đích thực là như thế rồi. Trong quá khứ Tô Cẩm Nhi đòi sống đòi chết đều tìm thứ gì đó không liên quan, không dễ dàng bị thương. Nhưng lần này thì hay rồi, cứng rắn đập vào trên cửa.
Tô Hoài Cẩn cười nhạt, nghĩ thầm về chiếc vòng hồng ngọc này. Tuy rằng hơi có chút phiền toái nhưng cuối cùng vẫn là thứ tốt.
Trong Lê Hương viện bận rộn hết cả lên, Lục Y đã đỡ Tô Hoài Cẩn đi ra sân, thong thả ung dung trở về khuê phòng của mình.
Lục Y cười nói: "Tiểu thư! Lục Y nghe nói, lần này lại là Tứ hoàng tử anh hùng cứu mỹ nhân sao?"
Tô Hoài Cẩn nghe nàng ấy nhắc tới Tiết Trường Du, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc. Thoạt nhìn Lục Y có ấn tượng cực kỳ tốt với Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.
Đích thực là như thế, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du trầm ổn cẩn thận, tuy không giống Thái Tử dịu dàng quan tâm như thế nhưng bởi vì diện mạo vô cùng anh tuấn nên loại trầm ổn này cũng trở nên hết sức hấp dẫn. Chẳng phải năm đó Tô Hoài Cẩn cũng bị hắn hấp dẫn sao?
Tô Hoài Cẩn nghĩ nghĩ, mới vừa rồi Tứ hoàng tử cũng chắn cho mình một chút trà nóng. Nếu không tỏ vẻ gì thì thoạt nhìn cũng quá không ra thể thống. Cho dù không phải quan tâm thì cũng nên có chút ý tứ cùng thể diện, miễn cho bị người khác đưa lên đầu đề câu chuyện, nói nàng là đại tiểu thư Tô gia nhưng lại không có quy củ.
Tô Hoài Cẩn dù sao cũng là "người từng trải", hành sự tất nhiên phải cẩn thận một ít rồi.
Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi rồi nói với Lục Y: "Em đi ra lò thuốc nhìn một chút, có dược liệu bày ra thì tùy tiện chọn hai thứ, để cho người chạy việc đưa đến phủ Thân Vương đi."
Lục Y vừa nghe xong đã cười ngay lập tức: "Lục Y hiểu rõ! Tiểu thư người cứ yên tâm!"
Lục Y rất nhanh đã đến lò thuốc nhặt dược liệu. Nhưng dù sao nàng ấy cũng không phải đại phu, cũng không biết kiểm tra dược liệu cho nên vội lấy thứ quý nhất, nhặt hai củ nhân sâm rồi báo cho quản sự trong phủ. Quản sự liền đem hai củ nhân sâm đặt ở một chiếc hộp gấm được sơn màu đỏ thẫm, cẩn thận bao bọc nó.
Quản sự lại phân phó một gã sai vặt chạy việc, cung kính đưa đến trong phủ Thân Vương cho Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.
Còn về phần Tiết Trường Du, chân trước mới vừa trở về phủ Thân Vương, còn chưa kịp thay ngoại thường thì đã có gã tùy tùng đi tới, trong tay cầm một chiếc hộp gấm màu đỏ thẫm, cung kính nói: "Gia, phía phủ Thừa tướng đưa tới cho ngài một hộp dược liệu."
Người kia nói xong, đem hộp gấm đặt ở trên bàn.
Tiết Trường Du đời trước chính là Hoàng Thượng, tuy rằng cuối cùng làm một quân vương mất nước nhưng dược liệu quý giá gì mà hắn chưa thấy qua? Trên đời này thứ tốt nhất hắn đều đã gặp qua, những thứ nhỏ bé thật sự không lọt vào mắt hắn.
Tiết Trường Du một mặt thì cởi bỏ ngoại thường, tùy tiện cởi ra, ném ở một bên, một mặt thuận miệng hỏi: "Thừa tướng cho người đưa tới sao?"
Gã tùy tùng cung nghênh đáp lời: "Không, không phải Thừa tướng, là đại tiểu thư Tô phủ cho người đưa tới."
Động tác cởi ngoại thường của Tiết Trường Du chợt ngừng lại, ngay sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn thoáng qua hộp gấm trên bàn, ánh mắt kia lập tức liền khác biệt.
Gã tùy tùng không khỏi nheo mắt, vì sao Vương gia luôn luôn không quan tâm nhưng ánh mắt nhìn hộp gấm kia có chút phóng "ánh sáng của sói" chứ? Khiến cho người nhìn sau gáy đều lạnh lẽo.
Tiết Trường Du thu lại ánh mắt thất thố của mình, ho khan thật nhỏ một tiếng, nói: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Chờ gã tùy tùng đi rồi, Tiết Trường Du gấp không chờ nổi liền ngồi ở bên cạnh bàn, đem hộp gấm "tách" một tiếng mở ra. Bên trong đặt hai củ nhân sâm, cũng không phải nhân sâm cực phẩm gì nhưng cũng chẳng kém.
Mu bàn tay của Tiết Trường Du bị phỏng, nhân sâm vốn dĩ không đúng bệnh. Chỉ là lúc Tiết Trường Du nhìn thấy hai củ nhân sâm kia, trên mặt không khỏi treo lên một nụ cười thật dịu dàng.
Hiển nhiên là Tiết Trường Du hiểu sai ý, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn là đang quan tâm mình. Thật ra Tiết Trường Du suy nghĩ nhiều rồi, Tô Hoài Cẩn chẳng qua chỉ là qua loa lấy lệ một chút với Tiết Trường Du, miễn cho người khác nói nàng không hiểu quy củ thôi.
Từ ngày đến đêm, khi hạ nhân đi ngang qua trước cửa phòng của Tứ hoàng tử thì có thể nhìn thấy Tứ hoàng tử chuyên chú nhìn hai củ nhân sâm, ánh mắt kia không hòa tan nỗi dịu dàng, còn thỉnh thoảng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, thật giống như hai củ nhân sâm kia là giai nhân tóc đen, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập yêu thương say đắm......
Tiết Trường Du ăn một quả "táo đỏ thẫm" mà Tô Hoài Cẩn đưa đến đây, trong lòng đắc ý, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn vẫn là tiểu nữ tử đời trước lưu luyến si mê mình không thôi, trong lòng vốn không có chút hoài nghi nào cả.
Hắn nào biết, Tô Hoài Cẩn sau khi đưa "táo đỏ thẫm" qua, kế tiếp lại chính là chày gỗ lớn......
Chuyện Tô Cẩm Nhi náo loạn cả đêm, chẳng qua Tô Hoài Cẩn không bị ảnh hưởng nên vẫn nghỉ ngơi yên ổn như thường. Cũng vì Tô Cẩm Nhi cùng Tô phu nhân bị lệnh cưỡng chế cấm túc còn Tử Kiều bị đưa đến quan phủ, bởi vậy đêm nghỉ của Tô Hoài Cẩn cực kỳ yên ổn thoả mãn.
Ngày thứ hai dậy sớm, Tô Hoài Cẩn đã ngồi ở trước bàn trang điểm, Lục Y cười nói: "Tiểu thư, hôm nay mang cái này thì thế nào?"
Tô Hoài Cẩn nhìn gương một chút, lắc đầu nói: "Không thể, cái này quá hoa lệ, phải trang trọng một chút."
Lục Y kinh ngạc: "Trang trọng? Tiểu thư muốn đi nơi nào?"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Hôm nay ta muốn theo huynh trưởng tiến cung."
Đúng rồi, tiến cung.
Tô Hoài Cẩn không quên. Theo như lời nàng nói cùng đại ca vào ngày trước, trước hết nàng muốn đích thân tiến cung diện thánh, thỉnh cầu Hoàng Thượng giải trừ hôn ước.
Tô Hoài Cẩn vừa mới sửa sang lại cho tốt thì Tô Hoài Chẩn đã tới rồi, đứng ở ngoài cửa không vào. Nhìn tấy Tô Hoài Cẩn sửa sang mọi thứ lại cho thỏa đáng, có chút chần chờ: "Hoài Cẩn, muội thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
Tô Hoài Cẩn gật đầu, giọng điệu tuy rằng thờ ơ nhưng vẫn không dao động: "Tất nhiên là nghĩ kỹ rồi, huynh trưởng cứ yên tâm."
Tô Hoài Chẩn muốn nói gì đó nhưng Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Khó có khi đại ca cũng muốn thay Tứ hoàng tử nói chuyện nhỉ?"
Tô Hoài Chẩn thật sự là muốn thay Tiết Trường Du nói tốt, bởi vì hai lần gặp mặt này, Tiết Trường Du đều toàn lực bảo vệ Tô Hoài Cẩn, khiến cho cái nhìn về Tứ hoàng tử trong mắt đại ca có chút đổi mới.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn cười lạnh, đúng rồi, nàng suýt nữa đã quên, Tứ hoàng tử có bãn lĩnh thu phục lòng người nhất. Năm đó Tứ hoàng tử cũng là như thế này, khiến mình mê mẫn đến đầu óc choáng váng, đâu chỉ có mình, những triều thần kia không phải cũng như thế sao?
Một đám đều cảm thấy Tứ hoàng tử có công lao hơn so với Thái Tử, có sách lược có quyết đoán, quan trọng nhất chính là các triều thần còn cảm thấy Tứ hoàng tử cẩn trọng, không có bất luận dã tâm gì, là người khiêm tốn an phận hiếm thấy, rồi lại là hoàng tử có thực lực nữa chứ.
Trên thực tế thì sao?
Tiết Trường Du mới là kẻ có dã tâm, là một tên có dã tâm triệt để.
Bên ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn, Tô Hoài Chẩn để nha hoàn đỡ muội muội lên xe còn Tô Hoài Chẩn cũng không lên xe. Tuy là huynh muội nhưng vẫn muốn tránh hiềm nghi, chỉ có thể cưỡi ngựa dẫn đường.
Tô Hoài Chẩn ngồi trên lưng ngựa, nha hoàn vừa muốn buông màn xe xuống thì Tô Hoài Chẩn đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Tô Hoài Cẩn có chút hoài nghi nhìn về phía đại ca, chỉ thấy Tô Hoài Chẩn hơi chần chờ, nhưng vẫn cứ nói: "Hôm qua Tứ hoàng tử cùng phụ thân nói chuyện, huynh hẳn là nói với muội một tiếng."
Tô Hoài Cẩn càng hoài nghi, vậy là hôm qua, Tiết Trường Du bảo mình lui ra rồi nói chuyện sao?
Tô Hoài Chẩn đem chuyện hôm qua Tiết Trường Du hết sức bảo vệ Tô Hoài Cẩn, hơn nữa mỉa mai Thừa tướng không nên thiên vị dưỡng nữ, tất cả ngọn nguồn đều nói ra một lần.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn có chút kinh ngạc, nhịn không được mà nhìn thoáng qua Tô Hoài Chẩn, không hiểu sao trái tim lại đập loạn hai lần. Đó là một loại rung động mà đời trước nàng cực kỳ quen thuộc.
Tô Hoài Cẩn tuy không thừa nhận, tuy cảm thấy tâm lặng như nước, nhưng nàng đối với Tiết Trường Du vẫn cứ có lưu luyến. Phần lưu luyến kia theo trôi theo năm tháng, tựa như đã khắc vào trong xương cốt của nàng, chảy xuôi theo máu nàng, không biết còn bao nhiêu năm tháng mới có thể tiêu tan.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn lại đập rộn nhưng rất nhanh đã ổn định cảm xúc của bản thân. Chính mình đã chết quá một lần, chẳng lẽ còn muốn giẫm lên vết xe đổ nữa sao?
Một câu chậm rãi dịu dàng của Tứ hoàng tử là có thể bảo vệ chính mình sao?
Chính mình vẫn là đứa ngốc kia, vì Tứ hoàng tử mà bẻ gãy bản tính con người sao?
Tô Hoài Cẩn chậm rãi nheo mắt lại, ngay sau đó nói với giọng lạnh nhạt: "Muội muội biết."
Tô Hoài Chẩn nghe nàng nói như vậy, gật đầu nhưng vẫn cứ nói: "Mặc kệ Hoài Cẩn muội quyết định như thế nào, đại ca đều sẽ nghe muội."
Tô Hoài Cẩn cười một tiếng, nói: "Đa tạ đại ca."
Tô Hoài Chẩn từ biên quan trở về, vào điện tạ ơn. Lệnh bài đặt trước cửa cung rất nhanh đã bị gọi vào, đồng thời gọi đến còn có đích muội Tô Hoài Chẩn, nữ nhi Tô Hoài Cẩn của Thừa tướng đương triều.
Hai người đi vào đại điện, ngoài diện kiến thánh thượng, bên cạnh người còn có đương kim quốc mẫu Hoàng Hậu, cũng chính là mẹ đẻ của Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc.
Không chỉ là Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, còn có hai người đang đứng trên điện, đoán chừng là sớm tới thỉnh an. Chính là Thái Tử đương triều Tiết Ngọc Ngọc cùng Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.
Hôm qua Tiết Trường Du mới vừa "ăn" " táo đỏ thẫm" mà Tô Hoài Cẩn đưa tới, hôm nay vừa nhìn thấy Tô Hoài Cẩn, ngay lập tức vui lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Cẩn không buông.
Tô Hoài Cẩn như có gai sau lưng, cảm giác thiếu chút nữa đã bị ánh mắt của Tứ hoàng tử thiêu đốt ra hai lỗ thủng lớn, cũng không biết Tứ hoàng tử có phải đêm qua nghỉ ngơi bị gió xấu thổi trúng hay không, bằng không tại sao mới sáng sớm mà ánh mắt đã quỷ dị như vậy chứ?
"Hoài Cẩn khấu kiến thánh thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tô Hoài Cẩn cung kính hành lễ, liền nghe được "Đinh ——" một tiếng, hiển nhiên là hệ thống lại có hiệu lực.
【 hệ thống: Dáng vẻ cấp một, có hiệu lực 】
Hoàng Thượng rất hiền từ ôn hòa, lệnh cho huynh muội Tô gia đứng dậy, còn Hoàng Hậu nương nương cười cười cũng rất là hiền từ, nói: "Hoàng Thượng, người nhìn một cái xem, đại cô nương Tô gia đúng là không bình thường. Thiếp từng nghe có người nhắc tới đại cô nương Tô gia hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, trong lòng vẫn luôn không tin, còn tưởng rằng thêu dệt thôi. Mới gặp hôm nay, dung mạo chỉ là thứ hai thôi, nhưng dáng vẻ đoan trang này ngay cả nữ nhi của nữ nhi cũng không sánh bằng, thật là tiểu thư khuê các. Khắp thiên hạ này, không người nào sánh kịp rồi."
Hoàng Thượng cũng cẩn thận đánh giá Tô Hoài Cẩn. Đây là lần đầu tiên ông gặp Tô Hoài Cẩn, chỉ cảm thấy Tô Hoài Cẩn tuy mới mười sáu tuổi, nhưng dáng vẻ thướt tha này lại khiến tất cả mọi người không sánh bằng, quả nhiên là cực phẩm.
Hoàng Thượng cười nói: "Đúng rồi, lão tứ cũng là có phúc khí, chờ ngày sau hai đứa thành hôn, cũng thường xuyên đi lại trong cung. Hoàng Hậu thích gặp con như thế, thì cùng trò chuyện giải buồn với Hoàng Hậu nhé."
Tiết Trường Du nghe thấy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu khích lệ Tô Hoài Cẩn, thật ra hơn phân nửa là lời khách sáo, nhưng đáy lòng lại cực kỳ vui, Cẩn Nhi là tốt nhất.
Ngay lúc Tiết Trường Du cười nhạt thì Tô Hoài Cẩn lại đột nhiên quỳ xuống, nàng vừa mới hành lễ bình thân, đột nhiên quỳ xuống khiến mọi người sửng sốt, không biết chuyện gì xảy ra.
Tô Hoài Cẩn cung kính: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Hoài Cẩn có một thỉnh cầu quá đáng, còn thỉnh Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương thành toàn."
Hoàng Hậu nương nương kinh ngạc: "Mau đứng lên, tại sao lại quỳ xuống? Thân thể con yếu ớt như thế, trên điện lại lạnh, mau đứng lên."
Hoàng Thượng lại nói: "Lão tứ, còn không nâng Tô nha đầu dậy?"
Tiết Trường Du vừa muốn bước qua đỡ Tô Hoài Cẩn dậy thì Tô Hoài Cẩn đã tiếp tục cung kính nói: "Hoài cẩn muốn thỉnh Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương giải trừ hôn ước giữa Hoài cẩn cùng Tứ hoàng tử."
"Cái gì?"
Có thể nói đây là tiếng sét lớn giữa trời quang. Tay Tiết Trường Du còn chưa thu vào, nhất thời cứng đờ giữa không trung, đêm qua " táo ngọt" còn chưa ăn xong, trong miệng vẫn còn giữ hương vị nhè nhẹ, thế nhưng đang ăn đã giáng một đòn cảnh cáo. Tuy Tiết Trường Du kiến thức rộng rãi, vinh nhục không sợ hãi thì hắn cũng bị đánh cho đến nỗi chóng mặt nhức đầu, sững sờ kinh ngạc.
Mọi người vốn dĩ không nhìn thấy Tô Hoài Cẩn động thủ mà Tô Cẩm Nhi đã vững chãi đập vào khung cửa, "đùng——" một tiếng, còn kèm theo cả tiếng vọng. Nhóm đại phu cùng nha hoàn xem đến ngốc cả, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Đầu Tô Cẩm Nhi đập vào trên cửa, miệng vết thương trên mặt lập tức rách ra, chỉ thấy tấm vải trắng ban đầu chỉ có chút hồng ngay sau đó nhanh chóng tràn ra, lập tức chuyển sang đỏ sẫm.
Tô Cẩm Nhi ngẩn người. Lúc kịp thời phản ứng thì lập tức che mặt mình lại, hô to: "A —— mặt của ta!! Mặt của ta!!"
Tiếng la của nàng ta cực kỳ thê lương, đại phu cùng nhóm nha hoàn bận rộn cả lên, nhanh chóng vây quanh đỡ Tô Cẩm Nhi bị thương lần thứ hai.
Tô Cẩm Nhi kêu to bị nâng vào, Lục Y thật sự không nhịn nỗi, tức khắc "haha——" bật cười, thấp giọng nói: "Tiểu thư, nàng ta thật giỏi pha trò nha!"
Tô Hoài Cẩn cũng cười cười, đích thực là như thế rồi. Trong quá khứ Tô Cẩm Nhi đòi sống đòi chết đều tìm thứ gì đó không liên quan, không dễ dàng bị thương. Nhưng lần này thì hay rồi, cứng rắn đập vào trên cửa.
Tô Hoài Cẩn cười nhạt, nghĩ thầm về chiếc vòng hồng ngọc này. Tuy rằng hơi có chút phiền toái nhưng cuối cùng vẫn là thứ tốt.
Trong Lê Hương viện bận rộn hết cả lên, Lục Y đã đỡ Tô Hoài Cẩn đi ra sân, thong thả ung dung trở về khuê phòng của mình.
Lục Y cười nói: "Tiểu thư! Lục Y nghe nói, lần này lại là Tứ hoàng tử anh hùng cứu mỹ nhân sao?"
Tô Hoài Cẩn nghe nàng ấy nhắc tới Tiết Trường Du, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc. Thoạt nhìn Lục Y có ấn tượng cực kỳ tốt với Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.
Đích thực là như thế, Tứ hoàng tử Tiết Trường Du trầm ổn cẩn thận, tuy không giống Thái Tử dịu dàng quan tâm như thế nhưng bởi vì diện mạo vô cùng anh tuấn nên loại trầm ổn này cũng trở nên hết sức hấp dẫn. Chẳng phải năm đó Tô Hoài Cẩn cũng bị hắn hấp dẫn sao?
Tô Hoài Cẩn nghĩ nghĩ, mới vừa rồi Tứ hoàng tử cũng chắn cho mình một chút trà nóng. Nếu không tỏ vẻ gì thì thoạt nhìn cũng quá không ra thể thống. Cho dù không phải quan tâm thì cũng nên có chút ý tứ cùng thể diện, miễn cho bị người khác đưa lên đầu đề câu chuyện, nói nàng là đại tiểu thư Tô gia nhưng lại không có quy củ.
Tô Hoài Cẩn dù sao cũng là "người từng trải", hành sự tất nhiên phải cẩn thận một ít rồi.
Tô Hoài Cẩn nghĩ ngợi rồi nói với Lục Y: "Em đi ra lò thuốc nhìn một chút, có dược liệu bày ra thì tùy tiện chọn hai thứ, để cho người chạy việc đưa đến phủ Thân Vương đi."
Lục Y vừa nghe xong đã cười ngay lập tức: "Lục Y hiểu rõ! Tiểu thư người cứ yên tâm!"
Lục Y rất nhanh đã đến lò thuốc nhặt dược liệu. Nhưng dù sao nàng ấy cũng không phải đại phu, cũng không biết kiểm tra dược liệu cho nên vội lấy thứ quý nhất, nhặt hai củ nhân sâm rồi báo cho quản sự trong phủ. Quản sự liền đem hai củ nhân sâm đặt ở một chiếc hộp gấm được sơn màu đỏ thẫm, cẩn thận bao bọc nó.
Quản sự lại phân phó một gã sai vặt chạy việc, cung kính đưa đến trong phủ Thân Vương cho Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.
Còn về phần Tiết Trường Du, chân trước mới vừa trở về phủ Thân Vương, còn chưa kịp thay ngoại thường thì đã có gã tùy tùng đi tới, trong tay cầm một chiếc hộp gấm màu đỏ thẫm, cung kính nói: "Gia, phía phủ Thừa tướng đưa tới cho ngài một hộp dược liệu."
Người kia nói xong, đem hộp gấm đặt ở trên bàn.
Tiết Trường Du đời trước chính là Hoàng Thượng, tuy rằng cuối cùng làm một quân vương mất nước nhưng dược liệu quý giá gì mà hắn chưa thấy qua? Trên đời này thứ tốt nhất hắn đều đã gặp qua, những thứ nhỏ bé thật sự không lọt vào mắt hắn.
Tiết Trường Du một mặt thì cởi bỏ ngoại thường, tùy tiện cởi ra, ném ở một bên, một mặt thuận miệng hỏi: "Thừa tướng cho người đưa tới sao?"
Gã tùy tùng cung nghênh đáp lời: "Không, không phải Thừa tướng, là đại tiểu thư Tô phủ cho người đưa tới."
Động tác cởi ngoại thường của Tiết Trường Du chợt ngừng lại, ngay sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn thoáng qua hộp gấm trên bàn, ánh mắt kia lập tức liền khác biệt.
Gã tùy tùng không khỏi nheo mắt, vì sao Vương gia luôn luôn không quan tâm nhưng ánh mắt nhìn hộp gấm kia có chút phóng "ánh sáng của sói" chứ? Khiến cho người nhìn sau gáy đều lạnh lẽo.
Tiết Trường Du thu lại ánh mắt thất thố của mình, ho khan thật nhỏ một tiếng, nói: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Chờ gã tùy tùng đi rồi, Tiết Trường Du gấp không chờ nổi liền ngồi ở bên cạnh bàn, đem hộp gấm "tách" một tiếng mở ra. Bên trong đặt hai củ nhân sâm, cũng không phải nhân sâm cực phẩm gì nhưng cũng chẳng kém.
Mu bàn tay của Tiết Trường Du bị phỏng, nhân sâm vốn dĩ không đúng bệnh. Chỉ là lúc Tiết Trường Du nhìn thấy hai củ nhân sâm kia, trên mặt không khỏi treo lên một nụ cười thật dịu dàng.
Hiển nhiên là Tiết Trường Du hiểu sai ý, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn là đang quan tâm mình. Thật ra Tiết Trường Du suy nghĩ nhiều rồi, Tô Hoài Cẩn chẳng qua chỉ là qua loa lấy lệ một chút với Tiết Trường Du, miễn cho người khác nói nàng không hiểu quy củ thôi.
Từ ngày đến đêm, khi hạ nhân đi ngang qua trước cửa phòng của Tứ hoàng tử thì có thể nhìn thấy Tứ hoàng tử chuyên chú nhìn hai củ nhân sâm, ánh mắt kia không hòa tan nỗi dịu dàng, còn thỉnh thoảng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, thật giống như hai củ nhân sâm kia là giai nhân tóc đen, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập yêu thương say đắm......
Tiết Trường Du ăn một quả "táo đỏ thẫm" mà Tô Hoài Cẩn đưa đến đây, trong lòng đắc ý, còn tưởng rằng Tô Hoài Cẩn vẫn là tiểu nữ tử đời trước lưu luyến si mê mình không thôi, trong lòng vốn không có chút hoài nghi nào cả.
Hắn nào biết, Tô Hoài Cẩn sau khi đưa "táo đỏ thẫm" qua, kế tiếp lại chính là chày gỗ lớn......
Chuyện Tô Cẩm Nhi náo loạn cả đêm, chẳng qua Tô Hoài Cẩn không bị ảnh hưởng nên vẫn nghỉ ngơi yên ổn như thường. Cũng vì Tô Cẩm Nhi cùng Tô phu nhân bị lệnh cưỡng chế cấm túc còn Tử Kiều bị đưa đến quan phủ, bởi vậy đêm nghỉ của Tô Hoài Cẩn cực kỳ yên ổn thoả mãn.
Ngày thứ hai dậy sớm, Tô Hoài Cẩn đã ngồi ở trước bàn trang điểm, Lục Y cười nói: "Tiểu thư, hôm nay mang cái này thì thế nào?"
Tô Hoài Cẩn nhìn gương một chút, lắc đầu nói: "Không thể, cái này quá hoa lệ, phải trang trọng một chút."
Lục Y kinh ngạc: "Trang trọng? Tiểu thư muốn đi nơi nào?"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Hôm nay ta muốn theo huynh trưởng tiến cung."
Đúng rồi, tiến cung.
Tô Hoài Cẩn không quên. Theo như lời nàng nói cùng đại ca vào ngày trước, trước hết nàng muốn đích thân tiến cung diện thánh, thỉnh cầu Hoàng Thượng giải trừ hôn ước.
Tô Hoài Cẩn vừa mới sửa sang lại cho tốt thì Tô Hoài Chẩn đã tới rồi, đứng ở ngoài cửa không vào. Nhìn tấy Tô Hoài Cẩn sửa sang mọi thứ lại cho thỏa đáng, có chút chần chờ: "Hoài Cẩn, muội thật sự nghĩ kỹ rồi sao?"
Tô Hoài Cẩn gật đầu, giọng điệu tuy rằng thờ ơ nhưng vẫn không dao động: "Tất nhiên là nghĩ kỹ rồi, huynh trưởng cứ yên tâm."
Tô Hoài Chẩn muốn nói gì đó nhưng Tô Hoài Cẩn cười cười, nói: "Khó có khi đại ca cũng muốn thay Tứ hoàng tử nói chuyện nhỉ?"
Tô Hoài Chẩn thật sự là muốn thay Tiết Trường Du nói tốt, bởi vì hai lần gặp mặt này, Tiết Trường Du đều toàn lực bảo vệ Tô Hoài Cẩn, khiến cho cái nhìn về Tứ hoàng tử trong mắt đại ca có chút đổi mới.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn cười lạnh, đúng rồi, nàng suýt nữa đã quên, Tứ hoàng tử có bãn lĩnh thu phục lòng người nhất. Năm đó Tứ hoàng tử cũng là như thế này, khiến mình mê mẫn đến đầu óc choáng váng, đâu chỉ có mình, những triều thần kia không phải cũng như thế sao?
Một đám đều cảm thấy Tứ hoàng tử có công lao hơn so với Thái Tử, có sách lược có quyết đoán, quan trọng nhất chính là các triều thần còn cảm thấy Tứ hoàng tử cẩn trọng, không có bất luận dã tâm gì, là người khiêm tốn an phận hiếm thấy, rồi lại là hoàng tử có thực lực nữa chứ.
Trên thực tế thì sao?
Tiết Trường Du mới là kẻ có dã tâm, là một tên có dã tâm triệt để.
Bên ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn, Tô Hoài Chẩn để nha hoàn đỡ muội muội lên xe còn Tô Hoài Chẩn cũng không lên xe. Tuy là huynh muội nhưng vẫn muốn tránh hiềm nghi, chỉ có thể cưỡi ngựa dẫn đường.
Tô Hoài Chẩn ngồi trên lưng ngựa, nha hoàn vừa muốn buông màn xe xuống thì Tô Hoài Chẩn đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Tô Hoài Cẩn có chút hoài nghi nhìn về phía đại ca, chỉ thấy Tô Hoài Chẩn hơi chần chờ, nhưng vẫn cứ nói: "Hôm qua Tứ hoàng tử cùng phụ thân nói chuyện, huynh hẳn là nói với muội một tiếng."
Tô Hoài Cẩn càng hoài nghi, vậy là hôm qua, Tiết Trường Du bảo mình lui ra rồi nói chuyện sao?
Tô Hoài Chẩn đem chuyện hôm qua Tiết Trường Du hết sức bảo vệ Tô Hoài Cẩn, hơn nữa mỉa mai Thừa tướng không nên thiên vị dưỡng nữ, tất cả ngọn nguồn đều nói ra một lần.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn có chút kinh ngạc, nhịn không được mà nhìn thoáng qua Tô Hoài Chẩn, không hiểu sao trái tim lại đập loạn hai lần. Đó là một loại rung động mà đời trước nàng cực kỳ quen thuộc.
Tô Hoài Cẩn tuy không thừa nhận, tuy cảm thấy tâm lặng như nước, nhưng nàng đối với Tiết Trường Du vẫn cứ có lưu luyến. Phần lưu luyến kia theo trôi theo năm tháng, tựa như đã khắc vào trong xương cốt của nàng, chảy xuôi theo máu nàng, không biết còn bao nhiêu năm tháng mới có thể tiêu tan.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn lại đập rộn nhưng rất nhanh đã ổn định cảm xúc của bản thân. Chính mình đã chết quá một lần, chẳng lẽ còn muốn giẫm lên vết xe đổ nữa sao?
Một câu chậm rãi dịu dàng của Tứ hoàng tử là có thể bảo vệ chính mình sao?
Chính mình vẫn là đứa ngốc kia, vì Tứ hoàng tử mà bẻ gãy bản tính con người sao?
Tô Hoài Cẩn chậm rãi nheo mắt lại, ngay sau đó nói với giọng lạnh nhạt: "Muội muội biết."
Tô Hoài Chẩn nghe nàng nói như vậy, gật đầu nhưng vẫn cứ nói: "Mặc kệ Hoài Cẩn muội quyết định như thế nào, đại ca đều sẽ nghe muội."
Tô Hoài Cẩn cười một tiếng, nói: "Đa tạ đại ca."
Tô Hoài Chẩn từ biên quan trở về, vào điện tạ ơn. Lệnh bài đặt trước cửa cung rất nhanh đã bị gọi vào, đồng thời gọi đến còn có đích muội Tô Hoài Chẩn, nữ nhi Tô Hoài Cẩn của Thừa tướng đương triều.
Hai người đi vào đại điện, ngoài diện kiến thánh thượng, bên cạnh người còn có đương kim quốc mẫu Hoàng Hậu, cũng chính là mẹ đẻ của Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc.
Không chỉ là Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, còn có hai người đang đứng trên điện, đoán chừng là sớm tới thỉnh an. Chính là Thái Tử đương triều Tiết Ngọc Ngọc cùng Tứ hoàng tử Tiết Trường Du.
Hôm qua Tiết Trường Du mới vừa "ăn" " táo đỏ thẫm" mà Tô Hoài Cẩn đưa tới, hôm nay vừa nhìn thấy Tô Hoài Cẩn, ngay lập tức vui lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Hoài Cẩn không buông.
Tô Hoài Cẩn như có gai sau lưng, cảm giác thiếu chút nữa đã bị ánh mắt của Tứ hoàng tử thiêu đốt ra hai lỗ thủng lớn, cũng không biết Tứ hoàng tử có phải đêm qua nghỉ ngơi bị gió xấu thổi trúng hay không, bằng không tại sao mới sáng sớm mà ánh mắt đã quỷ dị như vậy chứ?
"Hoài Cẩn khấu kiến thánh thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tô Hoài Cẩn cung kính hành lễ, liền nghe được "Đinh ——" một tiếng, hiển nhiên là hệ thống lại có hiệu lực.
【 hệ thống: Dáng vẻ cấp một, có hiệu lực 】
Hoàng Thượng rất hiền từ ôn hòa, lệnh cho huynh muội Tô gia đứng dậy, còn Hoàng Hậu nương nương cười cười cũng rất là hiền từ, nói: "Hoàng Thượng, người nhìn một cái xem, đại cô nương Tô gia đúng là không bình thường. Thiếp từng nghe có người nhắc tới đại cô nương Tô gia hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, trong lòng vẫn luôn không tin, còn tưởng rằng thêu dệt thôi. Mới gặp hôm nay, dung mạo chỉ là thứ hai thôi, nhưng dáng vẻ đoan trang này ngay cả nữ nhi của nữ nhi cũng không sánh bằng, thật là tiểu thư khuê các. Khắp thiên hạ này, không người nào sánh kịp rồi."
Hoàng Thượng cũng cẩn thận đánh giá Tô Hoài Cẩn. Đây là lần đầu tiên ông gặp Tô Hoài Cẩn, chỉ cảm thấy Tô Hoài Cẩn tuy mới mười sáu tuổi, nhưng dáng vẻ thướt tha này lại khiến tất cả mọi người không sánh bằng, quả nhiên là cực phẩm.
Hoàng Thượng cười nói: "Đúng rồi, lão tứ cũng là có phúc khí, chờ ngày sau hai đứa thành hôn, cũng thường xuyên đi lại trong cung. Hoàng Hậu thích gặp con như thế, thì cùng trò chuyện giải buồn với Hoàng Hậu nhé."
Tiết Trường Du nghe thấy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu khích lệ Tô Hoài Cẩn, thật ra hơn phân nửa là lời khách sáo, nhưng đáy lòng lại cực kỳ vui, Cẩn Nhi là tốt nhất.
Ngay lúc Tiết Trường Du cười nhạt thì Tô Hoài Cẩn lại đột nhiên quỳ xuống, nàng vừa mới hành lễ bình thân, đột nhiên quỳ xuống khiến mọi người sửng sốt, không biết chuyện gì xảy ra.
Tô Hoài Cẩn cung kính: "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Hoài Cẩn có một thỉnh cầu quá đáng, còn thỉnh Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương thành toàn."
Hoàng Hậu nương nương kinh ngạc: "Mau đứng lên, tại sao lại quỳ xuống? Thân thể con yếu ớt như thế, trên điện lại lạnh, mau đứng lên."
Hoàng Thượng lại nói: "Lão tứ, còn không nâng Tô nha đầu dậy?"
Tiết Trường Du vừa muốn bước qua đỡ Tô Hoài Cẩn dậy thì Tô Hoài Cẩn đã tiếp tục cung kính nói: "Hoài cẩn muốn thỉnh Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương giải trừ hôn ước giữa Hoài cẩn cùng Tứ hoàng tử."
"Cái gì?"
Có thể nói đây là tiếng sét lớn giữa trời quang. Tay Tiết Trường Du còn chưa thu vào, nhất thời cứng đờ giữa không trung, đêm qua " táo ngọt" còn chưa ăn xong, trong miệng vẫn còn giữ hương vị nhè nhẹ, thế nhưng đang ăn đã giáng một đòn cảnh cáo. Tuy Tiết Trường Du kiến thức rộng rãi, vinh nhục không sợ hãi thì hắn cũng bị đánh cho đến nỗi chóng mặt nhức đầu, sững sờ kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.