Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Chương 96: Hoàng hậu giám quốc

Trường Sinh Thiên Diệp

07/07/2021

Tiết Trường Du nghe đến đó thì kinh ngạc nhìn Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi......"

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoàng Thượng, Hoài Cẩn cũng chẳng nói đùa, những gì nói đều là sự thật.''

Tiết Trường Du còn có một ít chần chờ, Tô Hoài Cẩn lại nói: "Hơn nữa, Hoàng Thượng...... Cùng với ngày ngày ở chỗ này moi lương bổng, vì sao không cần đồng bạc của nhà họ Tô? Hoài Cẩn bây giờ sống ở trong cung, ăn mặc chi phí đều là trong cung cung cấp, đại ca lại có phủ đệ và bổng lộc của bản thân, còn về cha......"

Tô Hoài Cẩn dừng một chút thì cười nói: "Hoài Cẩn thầm cho rằng đây là kết cục tốt nhất cho cha không phải sao?"

Chuyện Tô Chính bị giam lỏng ở phủ đệ đã sớm bị lan truyền từ lâu, chức vị Thừa tướng của ông ấy cũng bị tước, đã không có quyền thế gì đáng nói.

Tiết Trường Du chậm trễ xử lý Tô Chính, thứ nhất là bởi vì Tô Chính là cha của Tô Hoài Cẩn, Tiết Trường Du thật sự không đành lòng xuống tay, sợ thương tổn đến Tô Hoài Cẩn.

Thứ hai chính là bởi vì Tô Chính ở triều đình tóm lại là nguyên lão ba triều, nếu xử lý nghiêm khắc thì nhất định sẽ lay động căn cơ của triều đình.

Hiện giờ lại phải chiến đấu với nước Hình, nếu thật sự xuất hiện một chút nội loạn mà nói, chẳng ai có thể nói rằng nước Hình sẽ không quay lại chống đối bọn họ.

Cho nên Tiết Trường Du cũng không có ý định động đến Tô Chính bây giờ.

Chỉ là......

Không nghĩ tới Tô Hoài Cẩn lại đưa ra kiến nghị như vậy.

Hiện giờ Tô Chính đã không còn quyền thế, nếu nhà họ Tô lại tặng hết tiền tài thì cứ như vậy Tô Chính sẽ biến thành ông già không tiền không thế, chờ thời gian dài, còn có ai sẽ dựa vào Tô Chính đây?

Triều đình cũng sẽ dần dần quên mất một nhân vật Tô Chính như thế.

Tô Hoài Cẩn mỉm cười: "Tô Chính dù sao cũng là cha của Hoài Cẩn, thật ra...... Hoài Cẩn cũng là có tư tâm, chỉ có như vậy, Tô Chính mới có thể sống sót, không phải sao?"

Tiết Trường Du choàng tay qua vai của Tô Hoài Cẩn để nàng dựa vào trong lòng mình, thở dài rồi nói: "Cẩn Nhi...... Cứ thế này, Tô Chính sẽ không hiểu dụng tâm lương khổ của nàng, ngược lại sẽ hận nàng chết đi được, Cẩn Nhi nàng biết không."

Tô Hoài Cẩn lắc đầu: "Xin hoàng thượng hạ chỉ."

Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Thiên và Lữ Ngạn còn chưa kịp ra khỏi cung đã bị Tiết Trường Du gọi vào thư phòng.

Lúc Phương Thiên và Lữ Ngạn đến đã thấy được Hoàng Hậu nương nương.

Hai người vội vàng cúi người thỉnh an: "Bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Hoàng Hậu nương nương."

Tiết Trường Du cười cười: "Kêu hai vị lại đây, hai vị nhất định đã biết là chuyện gì. Về chuyện lương bổng, Hoàng Hậu có vài lời nói muốn nói với hai vị."

Phương Thiên và Lữ Ngạn nhìn thoáng qua nhau, đều không rõ tình huống và hơi mê mang.

Tô Hoài Cẩn cười cười, giải thích một chút ý nghĩ của bản thân, ngay sau đó Phương Thiên và Lữ Ngạn gần như nhảy dựng lên vì kinh ngạc, cũng không khoa trương chút nào.

Phương Thiên kinh ngạc nói: "Quyên tặng?"

Lữ Ngạn nói: "Nhà họ Tô sao?"

Tô Hoài Cẩn suýt chút nữa bị bọn họ chọc cười: "Đúng vậy, nhà họ Tô biếu tặng, còn có ngọc mạch, cũng đủ đánh giặc dùng. Hai vị không cần lao tâm lao lực như vậy."

Tiết Trường Du nghe đến đó thì ôm Tô Hoài Cẩn vào trong ngực rồi cười nói: "Cẩn Nhi, không phải nàng đang vì ta phân ưu giải nạn sao? Nói giống như là vì hai người họ vậy."

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ, nghĩ thầm đến lúc này còn muốn ghen?

Phương Thiên chần chờ nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, Tiết Trường Du gật đầu nói: " Dựa theo Cẩn Nhi nói đi, còn đến lúc tặng...... Trẫm sẽ tự mình đi nhà họ Tô nhận quà tặng, hơn nữa cảm ơn ý tốt của Tô lão tiên sinh."

Tiết Trường Du cũng coi như cho Tô Chính đủ mặt mũi.

Dù sao Tô Chính cấu kết với Lục hoàng tử nước Hình, tội danh lớn này chính là phản quốc, Tiết Trường Du vẫn luôn kéo dài cũng không phải cách giải quyết, cho nên muốn phán nhẹ thì nhất định Tô Chính phải tỉnh lại mới được.

Nhưng Tô Chính không hề tỉnh lại mà chỉ cầu người khác buông tha cho ông ta.

Cho nên Tô Hoài Cẩn cũng coi như là diệu kế rút củi dưới đáy nồi, dứt khoát chặt đứt tất cả ý nghĩ của Tô Chính, lại có thể giúp đỡ Tiết Trường Du đánh giặc, sao lại không làm?

Tin tức Tô Chính biếu tặng đã truyền ra chấn động triều đình, Tiết Trường Du cũng muốn tự mình ngự giá nhà họ Tô tiếp nhận quà tặng.

Sáng sớm hôm nay, Tiết Trường Du đã đứng dậy chuẩn bị thay quần áo rồi xuất cung, đi đến nhà họ Tô.

Tô Hoài Cẩn cảm giác được bên cạnh có người động đậy thì lập tức tỉnh lại.

Tiết Trường Du đang thay quần áo thì cười nói: "Cẩn Nhi? Đánh thức nàng à? Ngủ thêm lát nữa đi."

Tô Hoài Cẩn trở mình nói: "Hoàng Thượng, muốn đến nhà họ Tô sao?"

Tiết Trường Du gật đầu: "Đúng vậy, ta đến nhà họ Tô một lát rồi về, nàng ngủ thêm lát nữa đi, giữa trưa ta dùng bữa với nàng."

Tô Hoài Cẩn lại lắc đầu nói: "Hoài Cẩn cũng muốn đi."

"Cẩn Nhi......"

Tiết Trường Du chần chờ một chút: "Cẩn Nhi, thôi quên đi, nàng ở lại trong cung, chơi với nhóm hoàng nhi một lát."

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Hoàng Thượng là sợ Hoài Cẩn qua đó sẽ luẩn quẩn trong lòng sao? Hoàng Thượng, biện pháp này chính là Hoài Cẩn tự mình nghĩ, sao sẽ nghĩ nhiều đây?"

Tiết Trường Du vẫn không yên tâm: "Nhưng......"

Tô Hoài Cẩn xoay người dậy: "Hoàng Thượng, có phải người thấy Hoài Cẩn quá yếu ớt hay không?"

Tiết Trường Du bất đắc dĩ cười, giúp nàng chỉnh sửa lại tóc rồi cười nói: "Yếu ớt? Không, ta sợ nàng có thể tự mình làm tất cả, đều không cần ta."

Hai người nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, vội vàng dùng đồ ăn sáng, sau đó ngồi ngự giá xuất cung đuổi tới cửa Tô phủ.

Cửa Tô phủ vẫn bị trọng binh vây quanh, bởi vì hôm nay là ngày Hoàng Thượng ngự giá cho nên Kỳ lão cửu cũng chạy tới Tô phủ, chỉ huy binh lính, phụ trách vấn đề an toàn của Hoàng Thượng.

Ngoài ra còn có Phương Thiên và Lữ Ngạn đi cùng.

Bởi vì hôm nay phải biếu tặng nên Phương Thiên và Lữ Ngạn cần phải phụ trách tự mình đích thân đến để tránh có cái gì xảy ra ngoài ý muốn trên đường khi nhận lễ.

Ngự giá nhanh chóng ngừng lại ở cửa Tô phủ, mọi người quỳ lạy nghênh đón, không nghĩ tới ngoại trừ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cũng theo ra ngoài. Mọi người đều hai mặt nhìn nhau.

Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn sóng vai đi vào trong tới trước chính sảnh.

Phương Thiên lại đây đáp lời: "Hoàng Thượng, mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng, đã có thể vào việc quy án, chỉ là...... Tô lão tiên sinh kia còn chưa được báo cho, cho nên......"

Đương sự tặng còn không biết chuyện biếu tặng......

Tiết Trường Du xua tay nói: "Các khanh bận việc đi, mau chóng quy án kiểm kê. Còn về Tô Chính kia, trẫm tự mình đi một chuyến."

Phương Thiên và Lữ Ngạn lên tiếng, phân chia binh lính bắt đầu mang trân bảo tiền tài của Tô phủ vào chuyện quy án và họ nhớ rõ từng thứ một.

Tiết Trường Du lại nói: "Được rồi, ta đây đi gặp Tô lão tiên sinh biếu tặng một lần, Cẩn Nhi ngồi đây một lát nhé."

Tô Hoài Cẩn nói: "Hoàng Thượng, người cảm thấy Hoài Cẩn theo tới là vì ngồi uống trà ở nhà họ Tô?"

Tiết Trường Du nhất thời nghẹn lời: "Này......"

Tô Hoài Cẩn cười cười: "Cùng đi thôi."

Tiết Trường Du thật sự bất đắc dĩ vì vậy đành phải dẫn theo Tô Hoài Cẩn cùng nhau qua đó.

Tô Chính bị giam lỏng, còn chưa nghe thấy tin tức, dù sao trông giữ rất nghiêm khắc không có gì khác với giam cầm, binh lính cũng sẽ không nói cho Tô Chính nghe.

Một tiếng "kẽo kẹt", cửa phòng bị đẩy ra.

Tô Chính nghe thấy động tĩnh lập tức ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy được một bóng dáng màu vàng tươi đi vào từ bên ngoài.

Tô Chính nhất thời kinh ngạc, ngay sau đó mừng như điên, còn tưởng rằng là Hoàng Thượng tới thăm mình, lập tức nhanh chóng tiến lên "rầm!"quỳ xuống rồi khóc lóc kể lể: "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng. Cuối cùng ngài cũng đã tới thăm lão thần ư? Lão thần là bị oan uổng, đều là Lục hoàng tử nước Hình, quỷ kế của gã đa đoan, lừa lão thần. Lão thần cũng là quá thiện tâm mới có thể trúng quỷ kế của gã! Hoàng Thượng ơi...... Ngài tạm tha cho lão thần lần này đi!"

Tiết Trường Du đi vào không nói gì, chỉ là cười lạnh một tiếng rồi cúi đầu nhìn Tô Chính quỳ gối bên chân mình.

Tô Hoài Cẩn thì tâm đã chết, đã lâu như vậy rồi Tô Chính còn chưa tỉnh lại lần nào mà chỉ biết ngụy biện.

Tô Chính cũng thấy được Tô Hoài Cẩn nên lập tức nói với Tô Hoài Cẩn: "Con gái! Con gái, mau cầu xin cho cha đi! Chúng ta tốt xấu gì cũng là cha con. Khi còn nhỏ mẹ con đi sớm, là cha nuôi con lớn lên!"

Tô Hoài Cẩn gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta tốt xấu gì cũng là cha con, cho dù cha không để bụng cháu ngoại của mình, con gái cũng vẫn để ý cha, sao nhẫn tâm mặc kệ cha."

Tô Chính cảm thấy lời Tô Hoài Cẩn nói quái quái nhưng nghe ra cũng có một tia hy vọng nên khóc lóc nói: "Con gái, cha biết, cha biết con sẽ không nhẫn tâm bỏ cha, mau giúp cha cầu cầu tình, cha thật sự bị lừa, thật sự vô tội!"

Tô Hoài Cẩn nở một nụ cười: "Hôm nay Hoàng Thượng tới đây chính là vì đại xá cho cha, xin cha cứ yên tâm."

"Thật sự?!"

Tô Chính lập tức tỉnh táo tinh thần, dùng sức dập đầu nói: "Tạ Hoàng Thượng! Tạ Hoàng Thượng! Lão thần nói bản thân là vô tội, Hoàng Thượng rốt cuộc cũng tin tưởng lão thần, lão thần thật sự không có gì báo đáp!"

Tiết Trường Du cười một tiếng: "Không vội tạ trẫm, dù sao Tô lão tiên sinh cũng có đóng góp, không phải sao?"

"Đóng...... Đóng góp?"

Tô Chính với vẻ mặt mê mang, kinh ngạc nhìn Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du vẫy tay ra hiệu, nhanh chóng có một nội giám mang một cuộn giấy đã đi tới, sau đó cung kính mở ra trước mặt Tô Chính.

Khi cuộn giấy được mở ra, Tiết Trường Du cười nói: "Tô lão tiên sinh ba triều làm quan, không có công lao cũng có khổ lao. Hơn nữa Tô lão tiên sinh đều cam nguyện đưa gia sản vào quốc khố, lòng trẫm rất an ủi, cho nên cũng không hề truy cứu cái gì. Tô lão tiên sinh từ đây sẽ an hưởng lúc tuổi già."

Tô Chính nghe Tiết Trường Du nói thì cúi đầu nhìn cuộn giấy, mặt trên viết rõ ràng, Tô Chính tính toán tự nguyện tặng gia sản cho quốc khố, chỉ để lại một chỗ dinh thự nhà họ Tô trong kinh thành làm nơi dưỡng lão. Còn lại mặc kệ là tiền tài, nhà ở hay là đồ cổ ngọc sức trong nhà, thậm chí là mọi thứ ở nhà cũ nhà họ Tô bao gồm mạch ngọc, toàn bộ đều nộp lên trên quốc khố.

Tô Chính nhìn đến đây thì nhịn không được cả người run rẩy: "Người...... Các người đây là......"

Tiết Trường Du nói: "Như ngài chứng kiến, hôm nay trẫm lại đây là tới cảm ơn Tô lão tiên sinh, mặt khác...... Còn mời Tô lão tiên sinh ấn dấu, ký tên."

Tô Chính tức giận đến run cả người: "Các người! Các người đây là ăn cướp trắng trợn!!"

Tiết Trường Du cười cười, quyết định bản thân làm đủ mặt đen mới nói: "Đúng vậy, chính là ăn cướp trắng trợn cho nên mới muốn Tô lão tiên sinh ấn dấu ký tên, cứ như vậy...... Chính là tặng, mà không phải ăn cướp trắng trợn."

Tô Chính đứng lên, muốn xé nát cuộn giấy kia nhưng đã có binh lính phòng bị, lập tức xông tới bắt giữ Tô Chính, không để ông ta hủy hoại cuộn giấy.

Tô Chính hét to: "Các người ăn cướp trắng trợn!!! Tô Chính ta kiếm cả đời, là nguyên lão ba triều! Cách rớt chức quan của ta! Hiện tại còn muốn cướp gia sản của ta! Tiết Trường Du, mày làm cũng không khỏi quá tuyệt!! Tao liều mạng với mày, tao muốn liều mạng với mày..."

Tô Chính điên cuồng gào thét lớn, trừng mắt muốn nứt ra, đôi mắt đỏ ngầu với khuôn mặt dữ tợn trông như là người điên.

Tiết Trường Du vội vàng bảo vệ Tô Hoài Cẩn lui về phía sau hai bước, bảo vệ Tô Hoài Cẩn ở sau người.

Tô Hoài Cẩn lại đẩy bả vai của Tiết Trường Du, sau đó đi ra nhìn Tô Chính rồi nói một cách thản nhiên: "Biện pháp quyên tặng không phải do Hoàng Thượng nghĩ ra mà là con nghĩ ra."

Tô Chính sửng sốt, ngay sau đó gào thét lớn: "Mày con đê tiện không biết xấu hổ này! Nhà họ Tô tao nuôi mày đến lớn như vậy, mày lại ngầm ngầm hại cha mình! Hay lắm! Hay lắm! Độc nhất lòng dạ đàn bà! Lúc ấy tao nên bắt con trai của mày đi, không nên mềm lòng mà chọn con gái của mày!"



Tô Hoài Cẩn cười cười: "Ký tên đi, đây là lựa chọn tốt nhất của cha...... Hiện giờ cha đã vứt bỏ danh tiết làm quan, chẳng lẽ còn để ý chút tiền tài này sao? Chẳng lẽ cha còn muốn nhà họ Tô thân bại danh liệt ở triều đình, khiến liệt tổ liệt tông của nhà họ Tô cũng đi theo Tô Chính cha cùng nhau hổ thẹn sao!?"

"Mày nói cái gì!?"

Tô Chính gào thét lớn: "Bọn mày muốn cướp đi gia sản của nhà họ Tô tao!! Còn muốn nguỵ biện?!"

Tô Hoài Cẩn cười như thể nghe được điều gì thú vị: "Cha, cha suy nghĩ một chút. Nếu lúc cha bị giam lỏng đột nhiên chết bệnh thì gia sản của nhà họ Tô sẽ là của ai? Đại ca luôn luôn yêu thương Hoài Cẩn, lại là binh mã Đại nguyên soái, bản thân cũng có phủ đệ, bổng lộc mỗi năm không ít. Hơn nữa đại ca hàng năm sống ở biên quan, một năm cũng không được về kinh thành vài lần, gia sản của nhà họ Tô còn không phải dừng ở trên tay con sao? Con chỉ cần chờ người chết bệnh, đều không cần một lời thì nhà họ Tô chính là của con, nhưng......"

Tô Chính nghe Tô Hoài Cẩn nói thế thì sợ tới mức run bần bật.

Tô Hoài Cẩn lại nói: "Nhưng...... Con lựa chọn để cha quyên tặng, xin cha suy nghĩ một chút, có thể là vì cái gì? Còn không phải là vì bảo toàn một chút danh tiết cả đời của cha, bảo toàn mặt mũi của nhà họ Tô mà cha chú trọng cả đời hay sao!"

Giọng Tô Hoài Cẩn không lớn lại nói năng có khí phách, Tô Chính ngẩn ra giống như đã mất hồn, "ầm" một tiếng ngã trên mặt đất, ngơ ngác nhìn cuộn giấy kia, trong miệng nhắc đi nhắc lại: "Không...... Không...... Đều xong rồi...... Ta là nguyên lão ba triều...... Thừa tướng ba triều, ai cũng không thể như vậy với ta...... Không thể, không thể a......"

Tô Hoài Cẩn vẫy tay nói: "Để Tô lão tiên sinh ký tên."

Binh lính lập tức lại đây bắt lấy tay Tô Chính tay, "mời" Tô Chính ký tên.

Tô Chính suy sụp ngã dưới đất, mặt mày tái mét, bị bắt lấy tay cũng không có phản kháng, cứ thế ngây ngốc dùng ngón tay ấn lên cuộn giấy kia.

Tô Chính ấn xong, trong miệng vẫn cứ nhắc đi nhắc lại: "Xong rồi...... Xong rồi......"

Tô Hoài Cẩn hít sâu một hơi rồi quay đầu cười nói với Tiết Trường Du: "Hoàng Thượng, đi thôi."

Tiết Trường Du gật đầu, ôm bả vai của Tô Hoài Cẩn rồi dẫn người rời khỏi phòng.

Một tiếng ''Kẽo kẹt'', cửa phòng lại được đóng lại.

Tiết Trường Du khẽ nói: "Cẩn Nhi, còn ổn không? Ta đã nói không cho nàng lại đây."

Tô Hoài Cẩn lắc đầu: "Hoài Cẩn rất ổn, hơn nữa có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy."

Tiết Trường Du cười để Tô Hoài Cẩn dựa vào trong lòng mình: "Vậy ư?"

Phương Thiên và Lữ Ngạn phụ trách công việc quyên tặng, còn có Tô Chính đồng ý, việc này đã hoàn thành.

Nhà họ Tô quyên tặng tất cả gia sản quả thực chấn động triều đình, rất nhiều người suy đoán xôn xao, có người cảm thấy Tô Chính là vì bảo toàn bản thân cho nên mới ra hạ sách này ép dạ cầu toàn.

Cũng có người cảm thấy quyên tặng hoàn toàn là không tồn tại, dù sao dựa theo tính nết của Tô Chính kiếm được ba triều, sao có thể tặng ra tài sản của mình, dù sao nhà họ Tô còn có một cái mạch ngọc phú khả địch quốc đó!

Chỉ có một số người cảm thấy là Hoàng Thượng muốn bảo toàn một mạng già cuối cùng của Tô Chính cho nên mới ra hạ sách này.

Tóm lại suy đoán rất nhiều nhưng các đại thần cũng chỉ đang ngầm suy đoán, không dám đưa ra bên ngoài.

Triều đình có nhà họ Tô quyên tặng, lúc này mọi chuyện đã ổn thỏa, lương bổng vượt qua xa mong đợi, khai chiến với nước Hình hoàn toàn không nói chơi, cho dù đánh lâu dài cũng không nói chơi.

Lữ Ngạn bận rộn xong xuôi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị xuất cung về phủ thay quần áo, nghỉ ngơi một ngày cho tốt lại nói.

Lữ Ngạn đang muốn xuất cung thì gặp Kỳ lão cửu. Kỳ lão cửu nhìn thấy Lữ Ngạn thì cười chào hỏi: "Chuyện lương bổng đã quyết định xong rồi hả?"

Lữ Ngạn gật đầu: "Nhờ phúc của Hoàng Hậu nương nương."

Kỳ lão cửu nhìn trái nhìn phải rồi đè thấp giọng mà nói: "Thật không nghĩ tới trong nhà Tô Chính lại cất giấu nhiều bảo bối như vậy, cho dù không có cái mạch ngọc kia, nói là phú khả địch quốc, cũng không nói chơi...... Lại còn có đồ tốt các nước tiến cống, bị Tô Chính ngăn lại tham ô, chậc chậc. Nếu thanh toán lên, Tô Chính có 300 cái đầu cũng không đủ chém......"

Kỳ lão cửu vẫn luôn nói không ngừng nghỉ, Lữ Ngạn đột nhiên ho khan một tiếng, Kỳ lão cửu vẫn tiếp tục nói.

Lữ Ngạn lại dùng sức "khụ khụ!" ho khan một tiếng, còn chớp chớp mắt với Kỳ lão cửu.

Kỳ lão cửu kinh ngạc nói: "Đệ làm sao vậy? Sinh bệnh à? Có phải đã nhiều ngày bận quá hay không?"

Lữ Ngạn mang vẻ mặt bất đắc dĩ, đành phải chắp tay nói: "Bái kiến Hoàng Hậu nương nương."

Kỳ lão cửu hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, Tô Hoài Cẩn đang cười tủm tỉm nhìn y.

Lúc này Kỳ lão cửu mới hiểu thì ra Lữ Ngạn vừa rồi vừa ho khan vừa chớp mắt là bởi vì Hoàng Hậu nương nương đã ở sau lưng.

Kỳ lão cửu xấu hổ cười: "Hoàng...... Hoàng Hậu nương nương."

Tô Hoài Cẩn cười nói: "Cửu gia, chẳng phải Hoàng Thượng kêu ngài sao?"

Kỳ lão cửu lập tức nói: "Dạ dạ dạ, đi ngay đây, ti chức đi ngay đây."

Tô Hoài Cẩn nói: "Cùng nhau đi đi."

Tiết Trường Du ở thư phòng truyền rất nhiều người lại đây nghị sự bao gồm Kỳ lão cửu, Tô Hoài Cẩn thì qua đó đưa trà bánh.

Hai người cùng nhau đến thư phòng, người được gọi đến còn chưa tới đủ.

Tiết Trường Du vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tô Hoài Cẩn và Kỳ lão cửu cùng nhau tới. Tiết Trường Du chưa quên hai người là bạn cờ, trước kia thường xuyên chơi cờ, một chút chính là mấy canh giờ, nửa ngày, thậm chí là cả ngày, không ít lần khiến Tiết Trường Du ghen.

Tiết Trường Du nghênh đón để Tô Hoài Cẩn lại đây ngồi, cùng nhau dùng trà.

Kỳ lão cửu đứng ở bên cạnh, quan sát Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương tôn trọng nhau, ân ái có thêm......

Lại đây được một lúc, lại có không ít người vào thư phòng.

Bao gồm binh mã Đại nguyên soái Tô Hoài Chẩn, thủ hạ thân tín Thôi Dập, còn có thân tín vẫn luôn đi theo Tiết Trường Du Phùng Bắc...

Mọi người đều vào thư phòng, Tiết Trường Du để cho mọi người đều ngồi xuống rồi nói: "Lại chờ một chút."

Tiết Trường Du nói chuyện không bao lâu thì lại có người đi đến, người tới đúng là Tả tướng đi sứ nước Hình Liễu Khai Tễ.

Liễu Khai Tễ từ bên ngoài đi vào, phía sau đi theo tử sĩ Bắc Lạc.

Tiết Trường Du cười cười: "Tả tướng quả nhiên sấm rền gió cuốn, chuyện đi sứ lớn như vậy, lại nhanh như vậy đã nói thỏa."

Liễu Khai Tễ quỳ xuống dưới thỉnh an: "Nhờ phúc của Hoàng Thượng."

Lần này Liễu Khai Tễ đi giao phó Lục hoàng tử nước Hình, thiết lập quan hệ tốt đẹp với nước Hình. Đương nhiên, còn có một nhiệm vụ khác đó chính là nhân cơ hội thương lượng chuyện mượn đường với nước khác, trong âm thầm gặp trực tiếp các nước nhỏ xung quanh, tạo áp lực với các nước nhỏ này không cho bọn họ hiệp trợ nước Hình.

Liễu Khai Tễ trình công văn lên: "Năm quốc gia xung quanh đều đã ký kết minh ước, sẽ không nhúng tay vào chuyện nước Hình."

Tiết Trường Du cười một tiếng: "Được."

Hắn cầm minh thư nhìn một lần, lại để mọi người cũng đều nhìn một lần.

Mọi người đều xuất thân đánh giặc, dĩ nhiên hiểu ý tứ của Hoàng Thượng. Sau khi nhìn đều hơi vui sướng, nếu mấy nước nhỏ chung quanh không nhúng tay vào chuyện nước Hình thì như vậy nước Hình còn đang nội loạn, nước Tiết muốn một hơi thôn tính nước Hình thì chính là lấy vật trong túi, vô cùng đơn giản.

Tiết Trường Du nói: "Lần này trẫm không tính toán kéo dài lâu lắm, hy vọng có thể tốc chiến tốc thắng...... Tô Hoài Chẩn."

Tô Hoài Chẩn lập tức đứng lên, chắp tay nói: "Mạt tướng ở đây!"

Tiết Trường Du cười nói: "Trẫm muốn cho khanh làm Tướng quân cánh trái."

"Mạt tướng lãnh chỉ!"

Tiết Trường Du lại nói: "Phùng Bắc."

"Ti chức ở đây!"

Tiết Trường Du cười nói: "Phùng Bắc là Tướng quân cánh phải."

Phùng Bắc cũng chắp tay nói: "Ti chức lãnh mệnh!"

Tô Hoài Cẩn kỳ quái nhìn thoáng qua Tiết Trường Du, tuy rằng nàng là con gái nên không hiểu quá nhiều chuyện đánh giặc nhưng Tướng quân cánh trái và Tướng quân cánh phải đều có, nhưng Hoàng Thượng lại không nói ai nắm giữ ấn soái, chẳng lẽ còn có một người đường giữa?

Tiết Trường Du cười cười: "Lần này...... Trẫm tính toán tự mình nắm giữ ấn soái, ngự giá thân chinh."

Hắn dứt lời, mọi người đều sửng sốt. Tiết Trường Du lại nói: "Trẫm tính toán tự mình đi đường giữa, hơn nữa mang theo Lữ Ngạn. Thân phận của Lữ Ngạn hiện giờ cũng coi như là ai ai cũng biết, mục tiêu lớn là trẫm lại mang theo mục tiêu Lữ Ngạn này cũng đủ hấp dẫn chú ý của người Hình, đến lúc đó binh lực của người Hình tuyệt đối sẽ đa phần đánh trúng ở đường giữa......"

Tiết Trường Du nói không sai, hơn nữa Tiết Trường Du còn có hậu chiêu.

Đối với người Hình mà nói thì Tô Hoài Chẩn có uy vọng rất lớn, cho nên lúc này đây, Tiết Trường Du cũng chuẩn bị cho Tô Hoài Chẩn binh quyền tuyệt đối để người Hình cảm thấy vở kịch lớn vẫn cứ đè ở trên người Tô Hoài Chẩn.

Cứ như vậy, Tiết Trường Du và Lữ Ngạn là một cái vỏ bọc, Tô Hoài Chẩn lại là một cái vỏ bọc khác, nhưng trên thực tế, điểm nhấn thực sự lại nằm ở trên người Phùng Bắc.

Tô Hoài Cẩn nhíu mày lại, nghe Tiết Trường Du nói hết thảy bố trí xong thì hơi lo lắng: "Hoàng Thượng muốn ngự giá thân chinh, này quá nguy hiểm......"

Không đợi Tô Hoài Cẩn nói xong, Tiết Trường Du đã cười cười: "Cẩn Nhi, nàng đã quên sao? Ta từ nhỏ đã trà trộn ở trên chiến trường, mười bốn tuổi lần đầu tiên lên chiến trường, còn không có cái gì có thể làm khó ta...... Chỉ có trẫm mang theo Lữ Ngạn tự mình xuất chinh thì người Hình mới có thể toàn lực ứng phó. Nếu không một khi nước Hình và Đại Tiết giằng co đánh lâu dài, chiến tuyến quá dài, chung quy hao tài tốn của, mất nhiều hơn được."

Mọi người hơi im lặng bởi vì tất cả mọi người đều cảm thấy biện pháp này của Hoàng Thượng không thể tốt hơn, chỉ là vô cùng nguy hiểm.

Tiết Trường Du lại nói: "Kỳ Bái."

"Ti chức ở đây!"

Tiết Trường Du cười cười: "Sau khi trẫm rời khỏi sẽ để khanh phụ trách thống lĩnh toàn bộ binh quyền ở kinh thành và kinh giao, cố giúp trẫm thủ kinh thành, cũng bớt thời giờ tới chơi cờ với Hoàng Hậu, đã biết chưa?"

Kỳ lão cửu chắp tay nói: "Dạ, ti chức lãnh chỉ!"

Tiết Trường Du muốn ngự giá thân chinh, Tô Hoài Chẩn làm Tướng quân cánh trái, Thôi Dập là giáo úy, Phùng Bắc là Tướng quân cánh phải, Kỳ lão cửu ở lại trấn thủ tại kinh thành.

Bởi vì muốn giết nước Hình một cái trở tay không kịp, cho nên mọi thứ đều yêu cầu bảo mật, hơn nữa cần phải khua chiêng gõ mõ chuẩn bị.

Đã nhiều ngày Tiết Trường Du đều ở thư phòng để chuẩn bị chuyện phát binh tấn công nước Hình.

Tô Hoài Cẩn mỗi ngày đều ở bên con trai và con gái, hai bé bánh bao đều vô cùng dính người, chỉ là Tô Hoài Cẩn hơi thất thần.

Không biết như thế nào nhưng trong lòng nàng cứ không yên.

Tiết Trường Du nói đúng, hắn lên chiến trường không phải lần một lần hai, lần trước chuyện nước Thương Dương vẫn là Tô Hoài Cẩn và Tiết Trường Du cùng đi tiền tuyến. Chỉ là đăng cơ tới nay, Tiết Trường Du còn chưa từng lên chiến trường.

Hơn nữa hiện tại không giống, Tiết Trường Du là Hoàng Thượng, đã không phải là Yến Vương năm đó nữa. Hoàng Thượng tự mình nắm giữ ấn soái xuất chinh, điều này đối với người Hình mà nói là kích thích quá lớn, ai biết người Hình có thể chó cùng rứt giậu hay không?

Tất cả mọi người đều chuẩn bị, vừa bảo mật vừa dựa theo kế hoạch tiến hành.

Kỳ lão cửu phụ trách trấn thủ kinh thành, tin tức nhanh chóng truyền ra khắp kinh thành. Kỳ lão cửu được thăng lên làm võ quan nhất phẩm, khống chế tất cả binh quyền kinh thành và kinh giao.

Chúng thần không biết ý đồ chân chính của Hoàng Thượng, còn tưởng rằng Kỳ lão cửu thăng chức rất nhanh nên tất cả đều lại đây chúc mừng.

Ngạch cửa ở Kỳ phủ suýt nữa bị người đến chúc mừng san bằng, chẳng qua Kỳ lão cửu không có tâm tình tiếp đón bọn họ, ngay cả hạ lễ cũng không thu, trực tiếp để quản gia đuổi đi.

Kỳ lão cửu đang ở trong phủ mặt ủ mày ê, đối với bàn cờ thì ngây ngốc. Nghe được tiếng bước chân còn tưởng rằng lại là người chúc mừng xông tới nên nói chuyện không kiên nhẫn: "Chúc mừng thì không cần, mang theo hạ lễ đi đi."



Không nghĩ tới Kỳ lão cửu dứt lời lại làm đối phương cười một tiếng, Kỳ lão cửu ngẩng đầu lên: "Lữ Ngạn?"

Lữ Ngạn đi vào từ bên ngoài rồi ngồi ở đối diện bàn cờ, nhìn nhìn bàn cờ: "Tuy rằng Lữ mỗ chơi cờ không giỏi nhưng bàn này của Cửu gia...... Có phải lệch chuẩn hay không?"

Kỳ lão cửu bất đắc dĩ nói: "Ai có tâm tình chơi cờ? Hoàng Thượng đặt lên vai ta trọng trách nặng nề như vậy, ta thiếu chút nữa đã bị đè chết."

Lữ Ngạn cười cười: ''Trách nhiệm của ai lại không nặng đâu?''

Kỳ lão cửu tựa như nghĩ tới cái gì đó: "Đệ đi theo Hoàng Thượng đi đường giữa, vạn sự cẩn thận, Hoàng Thượng và đệ nhất định sẽ trở thành trọng điểm của người Hình. Đến lúc đó chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhất định nơi nơi đều là mai phục, mọi chuyện cẩn thận!"

Lữ Ngạn gật đầu: "Vâng, Cửu gia có thể yên tâm, nhưng Cửu gia đừng lỗ mãng, bảo vệ tốt kinh thành, bảo vệ tốt Hoàng Hậu nương nương, đừng để Hoàng Thượng bận tâm nhiều hơn."

Kỳ lão cửu cũng gật đầu: "Được, khi nào xuất phát? Hoàng Thượng cũng không tiết lộ cho ta, thật là gấp chết người."

Y nói xong thì đột nhiên nhoáng người lên: "Không phải là......"

Lữ Ngạn cười nói: "Cửu gia quả nhiên là người thông minh, sáng sớm ngày mai đại quân sẽ phải xuất phát, đệ là tới chào từ biệt Cửu gia."

Kỳ lão cửu suy tư một chút: "Được rồi, đệ mau trở về đi, sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai còn phải xuất phát."

Lữ Ngạn cười một tiếng: "Đệ đây đi trước."

Kỳ lão cửu cũng không có ý tứ đưa đi, chỉ là cúi đầu nhìn bàn cờ, nhíu mày lại rồi híp mắt, thản nhiên nói: "Thắng ngay từ trận đầu."

Lữ Ngạn chắp tay: "Nhờ lời tốt của huynh."

Ngày mai đã phải xuất chinh, Tô Hoài Cẩn cũng biết đến, dù sao Tiết Trường Du gạt ai đi nữa cũng sẽ không gạt Tô Hoài Cẩn.

Hôm nay Tiết Trường Du trở về rất sớm, chơi với con trai và con gái trong chốc lát, tới buổi tối thì dỗ tiểu công chúa và tiểu hoàng tử ngủ, lúc này mới vào nội điện.

Tô Hoài Cẩn đang tháo trang sức, tháo cây trâm trên đầu xuống. Tiết Trường Du đi qua đó cầm lấy cây lược nhỏ nhẹ chải tóc cho Tô Hoài Cẩn rồi cười nói: "Xuất thần cái gì?"

Tô Hoài Cẩn nhìn Tiết Trường Du ở sau lưng từ trong gương: "Hoàng Thượng sáng sớm ngày mai sẽ xuất chinh?"

Tiết Trường Du gật đầu, hôn lên đỉnh đầu của Tô Hoài Cẩn rồi nói: "Đúng thế, sáng sớm phải đi, trước bình minh phải xuất phát, chờ trời sáng sẽ bảo đảm rời khỏi kinh thành...... Canh giờ quá sớm, Cẩn Nhi vẫn không dậy nổi nên không cần tiễn nữa."

Tô Hoài Cẩn không nói gì lại đột nhiên xoay người lại, vùi đầu ở ngực Tiết Trường Du, ôm eo Tiết Trường Du.

Tiết Trường Du quả thực thụ sủng nhược kinh, động tác này của Tô Hoài Cẩn rõ ràng chính là làm nũng!

Tiết Trường Du vuốt phía sau lưng của Tô Hoài Cẩn rồi cười nói: "Cẩn Nhi, luyến tiếc ta sao?"

Tô Hoài Cẩn vẫn cứ không nói chuyện, Tiết Trường Du lại nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trở lại, các nước nhỏ xung quanh đã giao ước không can thiệp, nước Hình lại đang nội loạn, hết thảy đều là lấy vật trong túi."

Tô Hoài Cẩn thờ ơ nói: "Chính là bởi vì nhìn như rất đơn giản nhưng biến số quá lớn, cho nên Hoài Cẩn mới không yên tâm."

Tiết Trường Du nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng: "Yên tâm, ta đồng ý với nàng nhất định nhanh chóng trở lại, Cẩn Nhi, ta cũng không lừa nàng, là thật sự......"

Tô Hoài Cẩn nói: "Vậy Hoàng Thượng còn có chuyện gì không nói cho Hoài Cẩn hay không?"

Tô Hoài Cẩn dứt lời, lại bổ sung: "Kiếp trước."

Tiết Trường Du cứng đờ, ngay sau đó cười nói: "Dư lại...... Đều râu ria."

Một tiếng "Đinh".

【 Hệ thống: Tâm hồn cấp năm, có hiệu lực 】

Tô Hoài Cẩn theo bản năng mở ra tâm hồn, chẳng qua không đợi nàng cảm nhận được cái gì thì lập tức lại thu hồi tâm hồn.

Bởi vì Tô Hoài Cẩn đột nhiên phát hiện Tiết Trường Du người này là người mà nàng hoàn toàn không cần dùng hệ thống đi nhìn trộm.

Hoàn toàn không cần......

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bất luận là kiếp trước cũng được hay là kiếp này cũng được.

Kiếp trước tính nết của Tiết Trường Du hay cáu kỉnh, hơi bảo thủ, thậm chí cao ngạo tự đại, hiểu lầm giữa bọn họ quá lớn. Nhưng kiếp này Tiết Trường Du vì Tô Hoài Cẩn mà học hỏi quá nhiều.

Tô Hoài Cẩn có thể cảm nhận được ẩn nhẫn và biến hóa của hắn, tất cả đều là vì mình, còn có nhiều lần liều mình cứu giúp ở kiếp này. Rõ ràng Tiết Trường Du không có hệ thống tìm đường chết lại vội vàng tới tìm đường chết, một lần một lần cứu mình..

Tô Hoài Cẩn khó có thể tưởng tượng được rằng nếu bản thân không có hệ thống vòng hồng ngọc mà nói, như vậy Tiết Trường Du có lẽ đã chết và đó sẽ là một điều đau đớn......

Tô Hoài Cẩn cảm thấy đã chạy tới bước này rồi thì

bản thân đã không cần sử dụng tâm hồn đi xem Tiết Trường Du, nếu Tiết Trường Du không muốn nói thì nhất định không phải là muốn lừa mình mà là bảo vệ mình......

Tiết Trường Du nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Tô Hoài Cẩn: "Cẩn Nhi, làm sao vậy? Là ta chọc nàng không vui sao?"

Tô Hoài Cẩn lắc đầu nói: "Hoàng Thượng, mau nghỉ ngơi đi."

Tiết Trường Du cười nói: "Cẩn Nhi, ngày mai ta cũng phải đi rồi, nàng còn khách khí như vậy, luôn mở miệng ra là ' Hoàng Thượng ', nếu không chính là ' người ', thật sự quá khiến ta đau lòng."

Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Vậy muốn gọi như thế nào? Cũng không thể đại bất kính?"

Tiết Trường Du cười, đột nhiên chặn ngang bế Tô Hoài Cẩn lên rồi nói: "Vậy gọi...... Trường Du ca ca nhé?"

Lúc Tô Hoài Cẩn tỉnh lại thì sắc trời đã sáng rồi, vô cùng sáng, ngày hôm nay đặc biệt tươi sáng, một mặt trời chói lọi đang bùng cháy nơi chân trời.

Tô Hoài Cẩn trở mình, bên cạnh đã sớm lạnh lẽo. Tiết Trường Du vì không cho nàng tiễn đưa, có thể nói là "dùng bất cứ thủ đoạn nào", Tô Hoài Cẩn mệt không chịu nổi, chập chờn chìm vào giấc ngủ, giữa chừng cũng chưa tỉnh lại.

Lục Y thấy Tô Hoài Cẩn tỉnh thì tới đây hầu hạ: "Nương nương, muốn thức dậy sao ạ?"

Tô Hoài Cẩn gật đầu: "Đứng dậy."

Tiết Trường Du ngự giá thân chinh, chờ Hoàng Thượng đều đi rồi, ra khỏi kinh thành thì trên dưới triều đình mới chân chính biết được nên nhất thời khiếp sợ không thôi, trách không được lại đột nhiên đề bạt Kỳ lão cửu, hóa ra chẳng qua là hạ một nước cờ dự phòng.

Hoàng Thượng ngự giá thân chinh để lại Tả tướng Liễu Khai Tễ, Hữu tướng Phương Thiên quản lý triều chính.

Tuy rằng Hoàng Thượng đã xuất chinh nhưng hôm nay vẫn phải lên triều, từ Tả tướng và Hữu tướng phê duyệt tấu chương cho Hoàng Thượng.

Hơn nữa tuyên đọc một phần thánh chỉ Hoàng Thượng lưu lại.

Con trai trưởng của Tiết Trường Du cũng chính là con trai của Tô Hoài Cẩn thân là Hoàng trưởng tử, hơn nữa là con vợ cả cho nên là trữ quân danh chính ngôn thuận được chọn, bởi vì tuổi tiểu hoàng tử còn nhỏ nên không thể giám quốc cho nên Tiết Trường Du chỉ định Hoàng Hậu Tô Hoài Cẩn giám quốc.

Động thái này đã gây chấn động triều đình, dù sao mọi người đều cho rằng nhà họ Tô muốn xong đời, Tô Chính bị tước quan, gia sản cũng nộp đủ số lên trên. Nhà họ Tô ngày xưa huy hoàng hiện giờ đã muốn chạy tới đáy cốc.

Mọi người còn tưởng rằng Hoàng Hậu nương nương cũng phải xong đời, Hoàng Thượng sẽ không chơi đùa với nàng cái gọi là vợ chồng tình thâm, tôn trọng lẫn nhau nữa.

Ai cũng không nghĩ tới Hoàng Thượng lại chỉ định Hoàng Hậu nương nương làm giám quốc, mọi chuyện qua tay Tả Hữu Thừa tướng đều phải nộp lên Hoàng Hậu, đóng kim ấn của Hoàng Hậu, lúc này mới có thể thực hành tuyên bố xuống.

Cứ như vậy, Tiết Trường Du rời kinh thành, Tô Hoài Cẩn lại bận rộn lên.

Tô Hoài Cẩn ngồi ở trong thư phòng phê duyệt tấu chương, xoa xoa thái dương của mình lầm bầm lầu bầu nói: "Bản thân đi rồi, còn bỏ lại cục diện rối rắm cho ta, thật là......"

Tô Hoài Cẩn quá bận rộn, cứ như vậy đã có thời gian hai tháng. Đại quân đã sớm chạy đến nơi, hai quân đã giao phong đối chọi, tiền tuyến nhanh chóng truyền đến nhiều bức quân báo.

Tất cả đều là quân báo đại thắng, nước Hình bị đánh tán loạn không thôi, thực lực của nước Tiết đều vừa lúc.

Tô Hoài Cẩn nhìn quân báo suốt đêm vào kinh thì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau khi phê duyệt thì để người đưa đến chỗ quân vụ.

Canh giờ đã muộn rồi, Tô Hoài Cẩn còn có một ít tấu chương chưa xem xong, nhìn hơi buồn ngủ nên mơ màng ghé vào bàn chìm vào giấc ngủ.

"Đinh"

【 Hệ thống: Phúc khí cấp sáu, có hiệu lực 】

Tô Hoài Cẩn mơ hồ nghe được tiếng của hệ thống, cảnh tượng trước mắt hoảng loạn giống y như nằm mơ, ngay lập tức trời đất u ám, xung quanh tối đen như mực nhưng lại có cây đuốc đang đong đưa.

Ngay sau đó có người hô to: "Có mai phục!!"

"Mai phục!"

"Bảo vệ Hoàng Thượng!!"

"Mau rút lui!"

"Tên bắn lén! Là tên bắn lén!!"

Tô Hoài Cẩn nhìn không rõ ràng lắm, xung quanh hỗn loạn và ồn ào, hoàn cảnh bên cạnh cũng là cỏ cây mọc lan tràn, lỗ tai tràn ngập tiếng hét to, còn có tiếng bước chân, nghe không rõ ràng lắm cũng thấy không rõ lắm.

Tô Hoài Cẩn hơi hoảng loạn, tim đập cực kỳ nhanh. Vào ngay lúc này, nàng thấy được Tiết Trường Du, Tiết Trường Du một thân giáp đen ngồi trên lưng ngựa.

Mà ở nơi xa lại có người núp trong đám cỏ dại đang âm thầm nhắm chuẩn Tiết Trường Du

......

Tô Hoài Cẩn nhanh chóng chạy tới hét to: "Trường Du! Trường Du!!!"

Tô Hoài Cẩn một đường chạy như điên, chỉ là bọn họ đã đi quá xa, đã quá muộn. Hơn nữa Tô Hoài Cẩn rõ ràng biết đây không phải là nằm mơ, đây tuyệt đối không phải là nằm mơ, là hệ thống đang có hiệu lực.

Tiếng la của Tô Hoài Cẩn Tiết Trường Du hoàn toàn không nghe thấy, chính Tô Hoài Cẩn cũng không phải ở nơi đó, Tiết Trường Du cũng hoàn toàn không nhìn thấy.

Nhưng Tô Hoài Cẩn vẫn không ngừng hét to, nhanh chóng tiến lên.

Ngay lâp tức, Tiết Trường Du nhíu mày, giống như nghe được cái gì đấy mà đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía vị trí của Tô Hoài Cẩn.

Chỉ là cái vị trí kia......

Rỗng tuếch.

"Vèo!!!"

Theo một tiếng phá không khí, khi Tiết Trường Du nghiêng đầu ghìm ngựa thì mũi tên bắn lén đã bay nhanh lại đây, xé rách đêm tối......

"Hự!"

Tô Hoài Cẩn nghe thấy một tiếng kêu rên của Tiết Trường Du nên sợ tới mức mở choàng mắt, cả người phảng phất như được vớt ra từ trong nước.

Tô Hoài Cẩn nhanh chóng thở hổn hển, xung quanh vẫn là thư phòng trong hoàng cung, không có bất luận cái gì biến hóa.

Chỉ là như vậy Tô Hoài Cẩn đang lo âu vô cùng, nhanh chóng đứng lên, "Xoảng!", không cẩn thận đụng phải thước chặn giấy bên cạnh, ngay lập tức vỡ nát.

Cùng lúc đó, đã nghe tiếng "tách!".

Chiếc vòng hồng ngọc của Tô Hoài Cẩn phát ra một tiếng lanh lảnh, lại vỡ ra một vết nứt thật sâu......

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Nương Lại Tìm Đường Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook