Nương Nương Lại Tìm Đường Chết
Chương 56: Mắt đi mày lại
Trường Sinh Thiên Diệp
10/12/2020
Editor: Mứt Chanh
Tiệc đón tiếp tan rã trong không vui.
Tiết Trường Du tự mình hộ tống Tô Hoài Cẩn đưa nàng trở về phủ Thừa tướng.
Tô Hoài Cẩn xuống xe ngựa, Tiết Trường Du còn đang nói: "Không có việc gì chứ?"
Tô Hoài Cẩn lắc đầu, nói: "Đa tạ Vương gia quan tâm, Hoài Cẩn cũng không có chuyện gì."
Nàng nói xong thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phùng Bắc đi theo phía sau xe ngựa. Tay áo Phùng Bắc bị rách, máu tươi loang lổ phía trên nhiễm đỏ cả một mảng, vẫn chưa được băng bó.
Phùng Bắc giống như không biết đau, cúi đầu đứng ở phía sau, cúi đầu cũng không nói chuyện, dáng vẻ hết sức giữ bổn phận.
Phùng Bắc là hộ vệ của Tiết Trường Du, đi theo Tiết Trường Du ra hai lần sa trường, tuy mấy vết thương nhỏ kia cũng chẳng là gì, nhưng dù sao cũng bị thương, huống hồ roi kia còn có gai, muốn tuôn rơi nhìn lên hơi đáng sợ.
Tô Hoài Cẩn nghĩ thầm mới nói: "Miệng vế thương của Phùng Bắc còn chưa băng bó, không bằng mời Vương gia vào trong ngồi một lát, Hoài Cẩn tìm đại phu xử lý cánh tay cho Phùng Bắc một chút."
Tiết Trường Du nghe xong, vừa vui mừng, lại vừa hơi ghen.
Vui mừng đương nhiên là có thể vào một trong ngồi một tí, gần gũi với Tô Hoài Cẩn hơn. Ghen là bởi vì Tô Hoài Cẩn quan tâm Phùng Bắc, Tiết Trường Du có thể không ăn giấm ư?
Nhưng Phùng Bắc cũng coi như là người trung thành, bởi vậy mới bị thương. Tiết Trường Du vốn định trở về cho người xem miệng vết thương của Phùng Bắc, hiện giờ vừa lúc ở cửa Tô phủ, băng bó cũng tiện.
Tiết Trường Du gật đầu, nói: "Cẩn Nhi có tâm."
Phùng Bắc vội vàng bái tạ, nói: "Đa tạ Tô cô nương."
Tô Hoài Cẩn nói: "Không cần cảm ơn, mau vào trong đi."
Nàng nói xong, lại nói với Tô Thần Tô Ngọ: "Mau đi mời đại phu đến."
Mọi người vào Tô phủ, bởi vì yến hội không kéo dài bao lâu, tan rã trong không vui, bởi vậy bây giờ vẫn còn sớm, Tiết Trường Du còn có thể ở lại một hồi, sau khi chạng vạng tối thì nên về phủ Yến Vương, ở lại đây cũng không tiện.
Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, đại phu rất nhanh đã chạy đến. Tô Hoài Cẩn kêu Phùng Bắc cũng ngồi xuống, mời đại phu xem xét miệng vết thương cho hắn.
Phùng Bắc không có tính khí cáu kỉnh, thường ngày không thích nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa nào nhưng làm việc lại cực kỳ nhanh nhẹn.
Đời trước Phùng Bắc vẫn luôn đi theo Tiết Trường Du, sau đó Tiết Trường Du lại đăng cơ thành tân hoàng, Phùng Bắc biến thành thị vệ nhất đẳng. Tuy chỉ là chính tam phẩm, nhưng vẫn cứ đi theo bên cạnh Tiết Trường Du.
Phùng Bắc cả đời cẩn trọng, Tô Hoài Cẩn cuối cùng cũng biết đến, hiếm hoi lắm mới có được một người không nhiều lời. Nàng chẳng có ấn tượng gì không tốt với Phùng Bắc, bởi vậy mới để đại phu băng bó vết thương cho Phùng Bắc.
Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, nhìn đại phu băng bó vết thương cho Phùng Bắc, vết thương tuy không có máu nhưng nhìn rất kinh hãi, đặc biệt là trên vết roi có móc câu kéo xuống rất nhiều thịt vụn, thoạt nhìn lác đác loang lổ, e là chỉ lát nữa là không xong rồi.
Tô Hoài Cẩn nhíu mày: "Bản tính của Đại hoàng nước hình bạo ngược như thế, hơn nữa, quận chúa Vân An cũng là quận chúa, vậy mà dùng roi ngựa có gai đánh quận chúa Vân An, hắn không sợ bên trên trách tội sao?"
Tiết Trường Du nghe xong thì cười một tiếng: "Thì ra Cẩn Nhi suy nghĩ đến cái này? Bên trong tất nhiên có một số ẩn tình, đừng nghe bên ngoài đều truyền rằng hoàng đế nước Hình cưng chiều quận chúa Vân An như thế nào, thật ra đều là thủ thuật che mắt thôi."
"Thủ thuật che mắt?"
Tô Hoài Cẩn biết rất ít chuyện nước Hình, bởi vậy không hiểu cho lắm.
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn có hứng thú biết, lập tức rất nhiệt tình giảng giải cho nàng: "Ẩn tình bên trong này phải giảng giải bắt đầu từ đời trước của quận chúa Vân An. Cha của quận chúa Vân An năm đó thật ra thì là Thái Tử nước Hình......"
Cha của quận chúa Vân An năm đó là Đại hoàng tử nước Hình cũng là Thái Tử nước Hình, được Hoàng Thượng yêu thương, từ nhỏ văn thao võ lược, không gì làm không được, Thái Tử này còn có một đứa con trai, tất nhiên chính là hoàng trưởng tôn.
Hoàng Thượng cũng rất thương hoàng trưởng tôn, cảm thấy hắn có phong phạm của bản thân năm đó, mà quận chúa Vân An lúc ấy tuổi vô cùng nhỏ, nhưng sinh ra tđã mềm mại trắng nõn, rất là đáng yêu. Lão thái hậu cũng rất thích nên, lúc ấy ôm Vân An đến bên người nuôi dưỡng.
Hết thảy đều vô cùng thuận lợi, tất cả mọi người đều cảm thấy Thái Tử là người thừa kế lý tưởng nhất của nước Hình, cho đến khi......
Tiết Trường Du nói: "Cho đến khi lão hoàng đế nước Hình bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi, cho gọi Thái Tử đến phụng dưỡng trước giường......"
Chuyện này cũng không có gì, cũng khá có lý, lúc lão hoàng đế bệnh nặng, ai phụng dưỡng trước giường thì đoán chừng chín phần mười là tân hoàng. Hơn nữa, Thái Tử vẫn luôn là Thái Tử, cũng chưa gặp Hoàng Thượng bất mãn với hắn như thế nào, cứ như vậy, mọi người cũng thấy bình thường.
Nhưng mà biến cố đã xảy ra, trong cung đột nhiên đại loạn, vọt vào vô số cấm quân, vây quanh tẩm cung Hoàng Thượng dưỡng bệnh, ngay sau đó truyền ra tin tức......
Tiết Trường Du nói: "Tam hoàng tử vây quanh tẩm cung của Hoàng Thượng, nói Thái Tử nhân lúc Hoàng Thượng bệnh nặng, muốn mưu hại Hoàng Thượng, đã bị giết ngay tại chỗ!"
Tô Hoài Cẩn lắp bắp kinh hãi: "Giết Thái Tử? Hoàng Thượng cũng đã bệnh nặng, Thái Tử còn mưu phản? Nếu không phải trong đầu Thái Tử chứa bã đậu thì chính là Tam hoàng tử này lòng dạ khó lường."
Tiết Trường Du cười một tiếng, nói: "Đúng rồi, danh tiếng của Thái Tử nước Hình vẫn luôn không tồi, ngay điểm mấu chốt như vậy, Thái Tử có thể nóng lòng muốn mưu phản sao? Mọi người đều biết, tuyệt đối là Tam hoàng tử có vấn đề, nhưng khi đó Thái Tử đã chết."
Tô Hoài Cẩn nghe có hơi mê mẩn. Nàng phát hiện nàng thích nghe chuyện như vậy hơn là may vá nữ hồng, có lẽ bản thân sinh ra cứng rắn một chút, nàng nói: "Sau đó thì sao?"
Tiết Trường Du nói: "Còn sau đó gì nữa đây? Thái Tử bị chém giết, hoàng cung lại bị Tam hoàng tử vây quanh, Hoàng Thượng còn đang bệnh nặng, nghe thấy tin tức này thì đi đời nhà ma, bị tức chết rồi."
Hoàng Thượng băng hà, Thái Tử biến thành phản tặc, Tam hoàng tử tay cầm binh quyền, nghiễm nhiên trở thành tân hoàng. Tam hoàng tử năm đó cũng chính là hoàng đế nước Hình hiện giờ. Con trai lớn của ông ta, chính là Đại hoàng tử nước Hình đang đi sứ.
Sau khi Thái Tử mưu phản, người nhà của ông đều chết, chạy trốn, phần lớn đều là "bệnh chết", hầu như không ai có thể sống sót.
Chỉ có quận chúa Vân An, cũng chính là con gái nhỏ của Thái Tử năm đó Thái Tử, bởi vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa được nuôi dưỡng ở bên cạnh Thái Hậu, cho nên trở thành cô nhi, vẫn được Thái Hậu, cũng chính là Thái Hoàng Thái Hậu hiện giờ nhận nuôi, có thể trốn được một kiếp.
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, nói: "Thái Hoàng Thái Hậu nước Hình kia rõ ràng tuổi quá lớn, chưa che chở quận chúa Vân An mấy năm cũng đã qua đời. Nhưng Hoàng đế nước Hình vì biểu hiện bản thân rộng lượng và khoan dung, cho nên đã giữ lại mộ tnàng quận chúa nhỏ không rành thế sự. Ngoài mặt thì cho ăn ngonmặc đẹp, thật ra sau lưng thì sao? Nàng có thể ngẫm lại."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: "Đúng rồi...... Lão soán ngôi vị hoàng đế của anh trai lão, chắc chắn muốn nhổ cỏ tận gốc, đối tốt với quận chúa Vân An chẳng qua là vì mượn sức triều thần mà thôi. Trách không được đại hoàng tử nước Hình dám đánh chửi quận chúa Vân An như thế."
Tiết Trường Du gật đầu, cười nói: "Cẩn Nhi thật là cực kỳ thông minh."
Tô Hoài Cẩn không để ý tới nụ cười ân cần kia của Tiết Trường Du, chỉ là như suy tư gì đó, ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Hoàng trưởng tôn năm đó đâu?"
Tiết Trường Du nhún vai, nói: "Đã chết, hoàng đế nước Hình sao có thể buông tha đứa cháu tra nàyi. Nếu đứa cháu trai này của ông ta còn sống, chính là uy hiếp lớn nhất của ông ta. Sau đó không ai nhắc tới hoàng trưởng tôn này nữa, có người nói bị nước Hình hoàng đế xử tử, cũng có người nói là đào tẩu. Nhưng nhiều năm như vậy, đều vô cùng bình yên, không nghe nói có một người như vậy."
Hắn nói tới đây, cười lạnh một tiếng, trên mặt vậy mà hiện ra vẻ dữ tợn, nói: "Nếu hoàng trưởng tôn này còn sống, ta thật sự muốn nhìn xem, nước Hình có loạn thành một nồi cháo hay không."
Đúng rồi, Tiết Trường Du thống hận nước Hình, dù sao đại Tiết vong trong tay nước Hình, Tô Chính năm đó lợi dụng chức vụ, mượn tay Tiết Trường Du chặt đứt tđại tướng bên cạnh Tô Hoài Chẩn, lại trộm đi bản đổ bày bố binh mã, quân dụng lương thảo,... của đại Tiết cho nước Hình. Cứ như vậy, toàn bộ đại Tiết giống như vật trong tay nước Hình.
Lúc Tiết Trường Du thoát ra, phát hiện bản thân đang thất thần, hơn nữa biểu cảm trên mặt tựa hồ không phải rất đẹp, vì thế vội vàng thu lại, cười cười, nhìn về phía Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn lúc này cũng đang thất thần, vừa khéo, hai người cùng nghĩ đến một chuyện.
Tô Hoài Cẩn không biết, bất luận là đời trước hay là đời này, nàng đều không biết cha của nàng, đường đường là thừa tướng gia nguyên lão tam triều thế nhưng thật sự nội ứng ngoại hợp mưu phản với nước Hình. Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, chính là bởi vì Tiết Trường Du bắt đầu dùng thần tử trẻ tuổi không có thân phận địa vị, dao động căn cơ của lão thần như ông ta, Tô Chính cảm giác được nguy cơ bị mất quyền lực.
Tô Chính không tiếc bán đứng con trai mình, chặt đứt phụ tá đắc lực của Tô Hoài Chẩn, lệnh quân đội của Tô Hoài Chẩn liều chết một trận chiến với nước Hình, thậm chí che giấu con gài mình khiến từ đầu đến cuối Tô Hoài Cẩn cho rằng cha nàng là một trung thần tận tụy.
Tô Hoài Cẩn chết cháy ở cung Du Cẩn, cũng không biết người nhà của mình sa đó sẽ ra sao, cũng không biết đại Tiết sau đó thế nào.
Nhưng mà nàng biết, nước Hình.
Nước Hình chính là ngòi lửa giữa Tiết Trường Du và nhà họ Tô.
Ánh mắt của Tô Hoài Cẩn hơi tối sầm lại, trong lòng xoay chuyển, nhớ tới rất nhiều chuyện đời trước.
Tiết Trường Du thấy sắc mặt nàng không ổn, vội vàng quan tâm nói: "Cẩn Nhi? Làm sao vậy? Mệt mỏi ư? Cẩn Nhi? Cẩn Nhi?"
Tô Hoài Cẩn bị gọi vài tiếng, lúc này mới tỉnh mộng, vội vàng ngẩng đầu lên: "Không có gì, là hơi mệt mỏi."
Nàng nói xong thì đứng dậy, nói: "Miệng vết thương của Phùng Bắc đã băng bó xong, Hoài Cẩn hơi mệt, cũng không tiện giữ Vương gia lại."
Tiết Trường Du cũng không biết bản thân nói sai cái gì nữa, dù sao mới vừa rồi hai người còn vô cùng hợp ý, cũng hiếm khi ăn 1y với nhau, Tiết Trường Du cũng phát hiện Cẩn Nhi thích nghe một ít chuyện đàn ông, quốc gia đại sự, sa trường binh nhì linh tinh gì đó.
Tiết Trường Du không ngại nói việc này với nàng, chỉ cần Cẩn Nhi vui, nói cái gì cũng được.
Nhưng lúc này, cũng không biết làm sao, tâm trạng của Tô Hoài Cẩn trông hơi không tốt, trên mặt cũng đã không còn nụ cười, lại còn muốn tiễn khách.
Tiết Trường Du không biết trong lòng nàng cụ thể nghĩ đến cái gì, đành phải gật đầu nói: "Ta đây đi về trước, nếu nàng không thoải mái, nhất định phải để đại phu nhìn xem, đừng gắng gượng."
Tô Hoài Cẩn gật đầu cho có lệ, chẳng nói nữa.
Tiết Trường Du luôn cảm thấy không đúng chỗ nào nhưng lại nói không nên lời. Hắn hơi lo lắng, nhưng Tô Hoài Cẩn đã tiễn khách, lại không thể không rời đi, vì thế đành từng bước rời đi.
Tiết Trường Du rời đi không bao lâu, Tô Chính vòng ra từ trong sảnh. Ông thấy Tứ hoàng tử không ở đây đã nói: "Con gái, Yến Vương đâu?"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Vương gia về rồi."
Vẻ mặt của Tô Chính hận sắt không thành thép nói: "Sao con không giữ Yến Vương ở lại? Ở lại ăn tối cũng được, cứ vậy đã về rồi?"
Tô Hoài Cẩn không muốn bàn luận về chuyện này nữa. Nàng đã từ hôn với Tiết Trường Du, hơn nữa đời này Tiết Trường Du giúp nàng không ít việc, vì Tô Hoài Cẩn mà thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn. Không chỉ là rơi xuống vực mà còn có rất nhiều chuyện nữa.
Tim người cũng làm từ thịt, oán hận trong lòng Tô Hoài Cẩn với Tiết Trường Du ít nhiều cũng tan dần. Hiện giờ Tô Hoài Cẩn chỉ muốn cách Tiết Trường Du xa một ít, sau đó giữ đượbảo vệc toàn bộ nhà họ Tô, để Tô Chính đừng bị chụp mũ mưu phản nữa.
Chỉ là không biết Tô Chính nghĩ như thế nào mà luôn muốn thân cận mượn sức Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn nói: "Cha, nhà chúng ta đã nhà cao cửa rộng, đị vị của cha cũng cực kỳ cao, dưới một người trên vạn người. Hiện giờ như vậy, không phải khá tốt sao? Vì sao còn muốn tham gia tranh đấu trữ quân? Quan hệ giữa Thái Tử và Yến Vương căng thẳng như thế, nhà họ Tô chúng ta tội gì phải tự chuốc nhục như vậy? Nếu sau này lỡ như...... Lỡ như có sai lầm gì đó, cha phải làm như thế nào cho phải?"
Tô Chính lại không để bụng,: "Con gái à, một đứa con gái như con không hiểu này đó, tuy rằng bây giờ đị vị của cha cực kỳ cao, nhưng con có nghĩ tới hay không, gần vua như gần cọp á. Nếu một ngày nào đó Hoàng Thượng không vui thì không phải thừa tướng nói đổi là đổi à? Cha nhìn ra được Yến Vương rất thích con, con cố gắng một chút, nỗ lực gả vào phủ Yến Vương. Dựa theo địa vị của cha hiện giờ, con nhất định là chính phi, nói không chừng sau này chính là Thái Tử Phi, chính là Hoàng Hậu nương nương!"
Tô Hoài Cẩn thấy vẻ mặt Tô Chính đang phấn khởi, trong lòng không biết vì sao lại hơi thất vọng. Nhưng theo như lời ông nói, đúng rồi, nàng thật sự đã làm chính phi của Yến Vương, đã làm Thái Tử Phi, chỉ còn lại có một bước nữa nàng đã ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu. Cho dù nàng không phải là Hoàng Hậu, cũng không có phi tân nào ngnag hàng với Hoàng Quý Phi nàng. Tô Hoài Cẩn là Hoàng Quý Phi chấp chưởng phượng ấn lục cung, quyền lợi giống như Hoàng Hậu, nàng chỉ kém ngôi vị Hoàng Hậu một đứa con nối dõi.
Cuối cùng thì sao nào?
Chẳng qua là bò càng cao, rơi càng tàn nhẫn mà thôi.
Tô Hoài Cẩn chỉ muốn bảo vệ Tô Chính, bảo vệ nhà họ Tô. Đáng tiếc Tô Chính hoàn toàn không hiểu, còn một lòng đánh vỡ đầu bò lên trên.
Tô Hoài Cẩn cũng cảm thấy không phải bản thân không tranh, hiện giờ chỉ có thế lực của Thái Tử mới có thể địch nổi Tiết Trường Du. Nhưng Thái Tử là người nào, Tô Hoài Cẩn cũng đã nhìn thấu. Nếu nói Tiết Trường Du táo bạo dễ giận, bảo thủ, nhưng ít ra trong xương cốt của Tiết Trường Du có điểm mấu chốt, dù sao cũng là vì bá tánh mà trị quốc.
Thái Tử lại không giống thế, trong xương cốt của Thái Tử hoàn toàn không có điểm mấu chốt, làm không ít chuyện ăn hối lộ trái pháp luật, chuyện xem mạng người như cỏ rác nhiều vô số kể. Hắn ta chỉ có bề ngoài là vẻ vang mà dịu dàng, khiến người ta nghĩ hắn ta do dự không quyết đoán, lại nhân hậu. Nói đến cùng, Thái Tử là vì quyền thế và ích lợi trị quốc.
Tô Hoài Cẩn không có khả năng thuyết phục bản thân vì trả thù Tiết Trường Du mà nối giáo cho giặc trợ giúp Thái Tử.
Nếu Tô Hoài Cẩn đã nhìn thấu Thái Tử thông qua chuyện Kỳ lão cửu thì càng không thể làm như thế.
Bởi vậy Tô Hoài Cẩn chỉ mong Tô Chính rời xa Tiết Trường Du, nhưng Tô Chính cố tình lại không nghe.
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Cha, con hơi mệt mỏi, về phòng trước đây."
Tô Chính còn muốn bảo Tô Hoài Cẩn nghe ông dạy bảo, nào biết Tô Hoài Cẩn lại quay đầu rời đi. Tô Chính vô cùng tức giận, cũng không còn cách nào.
Tô Hoài Cẩn trở về khuê phòng, Lục Y nôn nóng nói: "Tiểu thư, sao người lại chống đối lão gia như vậy? Lão gia chắc chắn vô cùng buồn bực."
Tô Hoài Cẩn không nói chuyện, chỉ lắc đầu, Lục Y thử nói: "Tiểu thư, là bởi vì Vương gia không tốt cho nên tiểu thư không thích Vương gia sao?"
Tô Hoài Cẩn vẫn cứ không nói chuyện, chỉ là ở trong lòng nghĩ không phải không tốt, mà là đời này thật sự không thể tưởng tin được, Tiết Trường Du biểu hiện thật sự quá tốt, nàng có thể nhìn ra được Tiết Trường Du luôn luôn kìm chế tính tình dễ giận của hắn.
Không biết như thế nào, Tiết Trường Du ngay cả tính tình của mình đều sửa lại......
Lục Y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đành phải đứng ở một bên không lên tiếng.
Một lát sau, Tô Thần Tô Ngọ đột nhiên tới, cung kính nói: "Tiểu thư, dịch quán của quận chúa Vân An cho người lại đây xin lỗi tiểu thư, còn đưa tới rất nhiều lễ vật xin lỗi."
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, quận chúa Vân An sai người tới xin lỗi mình sao.
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Quận chúa Vân An cũng thật không dễ dàng, trên người cõng huyết hải thâm thù, còn phải vội vàng thay kẻ thù xin lỗi."
Lục Y nghe không hiểu, gãi đầu mình với vẻ mặt mê mang.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn âm thầm nghĩ, quận chúa Vân An này, hoặc là đang muốn kéo dài hơi tàn, hoặc là quá mức thông minh, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, muốn bo bo giữ mình.
Mặc dù hai điểm này có vẻ giống nhau ở hiện tại, nhưng mấu chốt nằm ở tương lai......
Lễ tế Đông Chí rất nahnh đã đến.
Đông Chí là ngày lễ lớn nhất ở đại Tiết, cho tới nay, ngày Đông chí là ngày bắt đầu năm mới của ở đại Tiết. Bởi vậy vào ngày này, nhất định phải tế tổ tiên, tổ chức yến hội, lúc sau còn phải tổ chức săn bắn màu đông.
Phàm là hoàng thân quốc thích, đại thần triều đình, tất cả đều sẽ tham gia săn bắn màu đông.
Tiệc Đông Chí được tổ chức ở trong hoàng cung, Tô Chính và Tô Hoài Cẩn đều phải tham gia. Tô Chính cố ý bảo Tô Hoài Cẩn trang điểm, ăn mặc xinh đẹp như người ta, chuẩn bị dẫn Tô Hoài Cẩn vào cung xuất hiện.
Dù sao Tô Hoài Cẩn hiện giờ chính là tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, Tô Chính đều phải thơm lây, có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên phải lồng lộn một phen rồi.
Từ ngày ấy Tiết Trường Du rời khỏi Tô phủ thì bắt đầu công việc lu bù. Dù sao hắn phải tiếp đãi sứ thần, chuyện ngày Đông Chí cũng phải bận rộn. Hôm nay chính là yến hội đông chĐông Chí. Tiết Trường Du biết Tô Hoài Cẩn nhất định sẽ tiến cung, bởi vậy sớm đã vào trong cung, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ!
Nào biết Tô Hoài Cẩn tiến cung thì lập tức biến thành tiêu điểm, tất cả mọi người lại đây bắt chuyện với Tô Hoài Cẩn.
"Đinh ——"
【 Hệ thống: Quyến rũ cấp chín, có hiệu lực 】
"Đinh ——" "Đinh ——" "Đinh ——"
Hệ thống không ngừng nhắc nhở, Tô Hoài Cẩn hơi choáng ngợp, không nghĩ tới bản thân tiến cung mà nhiều người vây lại đây thế này.
Lần này không chỉ là con trai của tổng đốc, cháu trai của đề đốc,... mà còn có gì mà thân vương, thân thích của quận vương tất cả đều vây lại đây.
"Tô cô nương quả nhiên xinh đẹp rực rỡ!"
"Haiza, muốn ta nói, Tô cô nương không chỉ là xinh đẹp ngời ngời, hơn nữa đặc biệt thông tuệ!"
"Đúng vậy đúng vậy, thật sự là cô gái tài giỏi!"
"Tô cô nương, ngày mai trong phủ ta mở tiệc, không biết Tô cô nương có chịu nể mặt tới trong phủ ta làm khách hay không?"
"Ngày sau là sinh nhật đại thọ của mẹ ta, không biết có vinh hạnh có thể mời Tô cô nương quang lâm hàn xá hay không?"
"Ngày tới......"
Tô Hoài Cẩn lập tức đau đầu không thôi, ngày mai ngày mốt ngày tới, tất cả đều một hơi sắp xếp cho mình rồi sao?
Tô Hoài Cẩn vốn chẳng có hứng thú với vương thân quốc thích, chỉ cảm thấy mọi người ân cần quá, hơn nữa vẻ mặt dối trá, thật sự khó coi vô cùng.
Tiết Trường Du còn chuẩn bị ôm cây đợi thỏ, kết quả phát hiện người ôm cây không phải chỉ một mình hắn, lại còn có rất nhiều. Con thỏ lại chỉ có một con, nếu không chủ động qua đó, sao có thể đụng phải đây?
Tiết Trường Du lập tức uống một chén giấm lâu năm, lập tức chuẩn bị tự mình qua đó. Nào biết Tiết Trường Du còn chưa đi qua thì phía Tô Hoài Cẩn đã nói: "Thật là xin lỗi các vị, công chúa Hàm Bình hẹn Hoài Cẩn, Hoài Cẩn có việc trong người, đi trước một bước."
Tô Chính đang hưởng thụ cảm giác mọi người vờn quanh, nào biết Tô Hoài Cẩn vậy mà chạy trước, vội vàng gọi hai tiếng nhưng Tô Hoài Cẩn cũng chưa quay đầu lại đã chạy nhanh về trước.
Tiết Trường Du vừa thấy Tô Hoài Cẩn rời đi thì lập tức hơi sốt ruột, vội vàng theo ở phía sau, hơn nữa cũng không dám trắng trợn táo bạo đi theo mà lén lút theo ở phía sau.
Mí mắt Phùng Bắc lập tức nhảy dựng: "Vương gia...... Sao ngài không đi lên chào hỏi?"
Tiết Trường Du xua tay nói: "Xem tình huống trước đã, nếu như vậy trùng hợp đi qua, số lần quá nhiều, bổn vương sợ Cẩn Nhi quá thông minh, sẽ bị nhìn thấu."
Phùng Bắc lập tức không còn gì để nói, ngẩng đầu lên nhìn trời, trước hết nghĩ thầm, cho dù Tô cô nương không thông minh cũng đã nhìn thấu rồi, càng đừng nói Tô cô nương cực kỳ thông minh, ngày thường cực kỳ nhanh nhẹn.
Vương gia trùng hợp mấy lần đã sớm bị nhìn thấu 80 lần.
Tiết Trường Du lén lút đi theo sau Tô Hoài Cẩn, không nghĩ đến Tô Hoài Cẩn thật sự đi tìm công chúa Hàm Bình.
Theo lý mà nói, công chúa Hàm Bình là em gái ruột của Thái Tử, Tô Hoài Cẩn dùng bản án của Kỳ Bái để kéo Thái Tử xuống nước, còn bị Đai6 Tông Chính duy trì trật tự, thiếu chút nữa đã có chuyện lớn xảy ra, công chúa Hàm Bình phải có khúc mắc với Tô Hoài Cẩn chứ.
Nhưng tính công chúa Hàm Bình rất thẳng, hơn nữa trong đầu không có nhiều mưu mô cho nên cũng không có bởi vì chuyện của Thái Tử mà ghi hận Tô Hoài Cẩn, ngược lại cảm thấy Tô Hoài Cẩn là người tốt. Nếu không có Tô Hoài Cẩn thì Thái phó của Thái Tử ở sau lưng Thái Tử sẽ luôn thục hiện được chuyện xấu mang danh nghĩa Thái Tử.
Không thể không nói, công chúa Hàm Bình là người đơn thuần hiếm gặp nhất trong cung này.
Tô Hoài Cẩn đi qua, công chúa Hàm Bình đang đợi, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn thì cực kỳ vui, trong tay cầm một thứ, chào đón cười nói: "Tô tỷ tỷ, tỷ xem, chúng ta thả diều nào!"
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, ngay sau đó cười rộ lên, nói: "Ngày màu đông thả diều? Thổi bay đi thì làm sao bây giờ?"
Công chúa Hàm Bình cười nói: "Sẽ không, tối hôm qua ta lệnh Phương Thiên xem qua thiên tướng, hôm nay không có gió to."
Tô Hoài Cẩn nhịn không được cười "Haha", suýt nữa đã quên Phương Thiên là người đa tài đa nghệ, thiên văn địa lý đều hiểu một ít, bằng không sao có thể được Hoàng Thượng thưởng thức và trọng dụng đây?
Đường đường là Xưởng công đại nhân, thế nhưng dùng quan sát thiên tương ở chỗ thả diều, tuyệt đối mới lạ.
Công chúa Hàm Bình khăng khăng, Tô Hoài Cẩn cũng cảm thấy rất thú vị, hai người vậy mà thật sự bắt đầu thả diều lên.
Tiết Trường Du đang nấp sau một thân cây, chỉ như vậy nhìn Tô Hoài Cẩn thả diều, nhịn không được cười một tiếng, ánh mắt hơi si mê, tràn đầy cưng chiều.
Phùng Bắc đang nhìn ở một bên thì độ nhiên rùng mình, luôn cảm thấy Vương gia bệnh không nhẹ......
Kết quả ngay lúc này, thật sự không có gió xung quanh nhưng công chúa Hàm Bình đạ khiến con diều mắc kẹt trên ngọn cây, làm thế nào đi nữa cũng không kéo nó xuống được.
Tô Hoài Cẩn và công chúa Hàm Bình ngửa đầu, nhìn diều trên cây, Tô Hoài Cẩn vội vàng nói: "Đừng có gấp, tìm nội giám lại đây để cho bọn họ lấy xuống dưới là được."
Công chúa Hàm Bình gật đầu, nói: "Ta đi tìm cho, Tô tỷ tỷ chờ một chút."
Nàng ấy nói xong thì ánh mắt Tiết Trường Du nấp sau thân cây chợt sáng lên, vậy mà mìm cười. Nụ cười kia đều là bày mưu lập kế, không biết còn tưởng rằng Yến Vương điện hạ muốn chinh chiến sa trường nữa cơ.
Tiết Trường Du cười với Phùng Bắc rồi nói: "Phùng Bắc, xem ra bổn vương nên lên sân khấu rồi."
Phùng Bắc: "......" Mí mắt tự nhiên nhảy lên.
Ngay khi công chúa Hàm Bình chuẩn bị tìm nội giám giúp các nàng kéo con diều xuống, Tiết Trường Du thong thả ung dung đi ra, dáng vẻ "thật trùng hợp".
Tiết Trường Du ra vẻ kinh ngạc nói: "Hàm bình, làm sao vậy?"
Công chúa Hàm Bình nhìn thấy Tiết Trường Du thì lập tức chạy tới, kéo Tiết Trường Du lại đây, chỉ vào con diều trên ngọn cây: "Trường Du ca ca, mau giúp muội lấy con diều xuống, ngay đó á."
Tiết Trường Du cười cười, chỉ nói: "Đợi một chút."
Hắn nói xong, ra vẻ đẹp trai trước mặt Tô Hoài Cẩn, vén vạt áo vương bào lên đã nghe thấy "xẹt" một tiếng, là tiếng quần áo va chạm. Khinh công của Tiết Trường Du không yếu, lập tức bay lên, "Đạp đạp" hai tiếng, nhẹ nhàng mượn lực giẫm lên thân cây, đột nhiên nhảy lên, ngay sau đó giơ tay lên trực tiếp nhẹ nhàng gỡ con diều trên cây xuống.
Hàng loạt hành động của Tiết Trường Du có thể nói là mây trôi nước chảy, có vẻ thân nhẹ như yến, thêm hôm nay hắn mặc vương bào màu trắng, cả người trông phong độ nhẹ nhàng. Độc tác gỡ diều xuống không biết sẽ mê đảo nbao nhiêu cô gái đây.
Công chúa Hàm Bình vừa xem, cười vỗ tay nói: "Thật tốt quá! Trường Du ca ca thật lợi hại!"
Tiết Trường Du thong thả ung dung tháo xuống diều, cũng không đưa cho công chúa Hàm Bình mà là xoay người đưa cho Tô Hoài Cẩn, cười nói: "Cẩn Nhi."
Tô Hoài Cẩn nhìn thấy Tiết Trường Du thì trong lòng còn nghĩ đến chuyện nước Hình, bởi vậy hơi kiêng dè, chỉ là cung kính nói: "Đa tạ Vương gia."
Nàng nói xong rồi nhận lấy diều, còn đưa cho công chúa Hàm Bình.
Tiết Trường Du còn muốn xích lại gần nhau hơn, chẳng ah5n như thả diều cùng các nàng, hoặc là tâm sự trên trời dười đất,..., vì thế nói: "Cẩn Nhi, không bằng ta......"
Hắn còn chưa nói xong, Tô Hoài Cẩn dường như không nghe thấy, đã nói với công chúa Hàm Bình: "Công chúa, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đến sảnh tiệc, đi trễ có thể bất kính."
Công chúa Hàm Bình thầy thời gian còn sớm, nhưng đi sớm cũng đỡ hơn là đi chậm, cũng không có chú ý tới thái độ của Tô Hoài Cẩn đã gật đầu, lôi kéo Tô Hoài Cẩn nói: "Tô tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Vì thế hai người rất thân thiết, nắm tay nhau rời đi, để lại một mình Tiết Trường Du, hơi nghẹn họng nhìn trân trối.
Phùng Bắc thấy kia hai người đi rồi, lúc này mới từ sau núi giả vòng ra nói: "Vương gia......"
Tiết Trường Du nhìn bóng dáng Tô Hoài Cẩn đã đi xa thì nhíu mày, bộ dạng khó hiểu. Rõ ràng trước đó quan hệ giữa hắn và Tô Hoài Cẩn đã gần gũi một ít. Không biết như thế nào, bắt đầu từ hôm qua, dường như lại xa cách, cũng không biết có phải ảo giác hay không nữa.
Tiết Trường Du giơ tay phủi vương bào của mình, sau đó nhíu mày trầm giọng nói với Phùng Bắc: "Phùng Bắc."
Phùng Bắc vừa nghe Yến Vương gọi hắn, còn tưởng rằng là công vụ quan trọng muốn bảo hắn đi làm, dù sao giọng kia vừa trầm ấm vừa nghiêm túc.
Phùng Bắc nhanh chóng chắp tay nói: "Dạ, Vương gia."
Nào biết Tiết Trường Du tiếp lời: "Bổn vương mới vừa rồi biểu diễn khinh công, có phải không đủ đẹp trai hay không?"
Phùng Bắc: "......" Tuy hắn ngày thường không có hỉ nộ gì nhưng hiện giờ hắn không kéo dài được nữa......
Tiệc Đông Chí vô cùng long trọng, vương công đại thần, cũng như nữ quyến, thiên kim tiểu thư, tới nhiều đếm không xuể. Hôm nay trong yến hội tranh đua khoe sắc, quả thực chính là người đẹp như mây, người xem hoa cả mắt.
Tô Hoài Cẩn và công chúa Hàm Bình ngồi ở cùng nhau. Tuy Tô Hoài Cẩn chỉ là con gái của thừa tướng, công chúa Hàm Bình thân là đích nữ của Hoàng Hậu, thân phận đặc biệt hiển hách nhưng không thể không nói Tô Hoài Cẩn là tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, bởi vậy vừa lúc chỗ ngồi gần công chúa Hàm Bình.
Phi tử công chúa khác đều hơi ghen ghét, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Hai người ngồi chung với nhau nói chuyện trời đất, cũng khá thanh nhàn, Tiết Trường Du ngồi ở ghế vương công, thỉnh thoảng nhìn qua đó, chỉ tiếc hắn luôn nhìn thấy gò má của Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn cũng không nhìn qua bên này.
Yến hội rất nhanh đã bắt đầu, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương ngồi song song ở vị trí tre6n cao, hai bên trái phải đại sảnh sắp xếp gọn gàng xuống dưới. Bên tay trái là ghế vương công quý tộc, tay phải là ghế sứ đoàn nước Hình sứ, đại thần còn lại dựa theo phẩm cấp sắp hàng ngồi bên sườn, ở giữa là nơi chơi nhạc.
Buổi tiệc bắt đầu, đầu tiên là Hoàng Thượng đọc diễn văn, ngay sau đó chính là sứ đoàn nước Hình dâng lên lễ vật.
Lăng la tơ lụa, san hô mỹ ngọc, núi vàng núi bạc, vô số xe ngựa chở bảo vật dừng ở lối vào sảnh tiệc, từng hàng một, có thể gọi là san sát nối tiếp nhau, thoạt nhìn lần này nước Hình vì cùng chia cắt nước Thương Dương mà cũng coi như khổ công.
Hoàng Thượng nhìn thấy nhiều lễ vật như vậy, tựa như vô cùng vui, cười cười, đôi mắt quét ngang đánh giá một phen, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó, lại nói: "Trẫm nghe nói, bên trong lễ vật của các ngươi còn có bảo vật đỉnh của quý quốc —— đỉnh Thái Bình? Sao không có bên torng đội ngũ, chẳng lẽ, là trẫm nhớ lầm?"
Nhắc tới đỉnh Thái Bình, quần thần đều hơi ồ lên, không vì cái gì khác, đỉnh Thái Bình này chính là tiếng tăm lừng lẫy.
Tô Hoài Cẩn cũng biết đỉnh Thái Bình này, tuy nàng là nữ quyến sâu trong khuê phòng hậu viện nhưng cũng nghe nói qua đại danh của đỉnh Thái Bình.
Đỉnh Thái Bình là quốc bảo của nước Hình, đại biểu cho uy nghiêm của nước Hình, giống như cthiết kỵ của nhà Chu, đỉnh là vũ khí hạng nặng của nước, vũ khí hạng nặng hiến tế tổ tông, bởi vậy quốc quân các quốc gia đều đặc biệt ham thích với đúc đỉnh.
Nói tới đỉnh Thái Bình này, thật ra có liên quan tới đại Tiết.
Thật ra thì đỉnh Thái Bình vốn là quốc bảo của đại Tiết. Năm đó quốc quân đời thứ nhất nước Hình tách ra từ đại Tiết vậy mà lại trộm mang đỉnh Thái Bình đi đưa tới nước Hình, vì thế đỉnh Thái Bình trở thành chí bảo của nước Hình.
Đỉnh Thái Bình lấy ý nghĩa thiên hạ thái bình, bản thân nó có ý nghĩa rất lớn. Cho tới bây giờ, đỉnh Thái Bình không chi là một binh khí tượng trưng cho thiên hạ thái bình với đại Tiết, mà còn là một sự tách rời nhục nhã.
Trước khi đặc sứ nước Hình đặc sứ tới kinh đã cố ý gửi thư từ lại đây, nói cố ý dâng lên đỉnh Thái Bình, biểu đạt thành tâm hai nước liên minh, chuyện này khiến cho Hoàng Thượng vô cùng động lòng.
Nếu đời này của ông có thể thuận lợi thu đỉnh Thái Bình về đại Tiết thì ý nghĩa này chính là không giống người thường, cũng đại biểu cho đại Tiết cường thịnh.
Bởi vậy, Hoàng Thượng mới có thể nhẹ nhàng đồng ý như vậy, cho sứ thần nước Hình vào kinh.
Nhưng hiện giờ nhìn lại mà xem, quà tặng tuy nhiều nhưng khẳng định không có đỉnh Thái Bình kia.
Đại hoàng tử nước Hình cười tủm tỉm đi ra, chắp tay nói: "Hoàng Thượng, đỉnh Thái Bình, ngoại thần đã đưa tới, hiện tại hắn đang ở trong xe ngựa bên ngoài điện."
Gã ta nói xong thì Hoàng Thượng đã gấp không chờ nổi đứng lên, trực tiếp đi ra khỏi đại điện. Nhìn quanh xe ngựa nhiều đếm không xuể, ít nhất cũng có hai mươi mấy chiếc, hơn nữa đều là xe ngựa lớn, đặt đỉnh Thái Bình dư dảlà quá dư.
Mọi người cũng đi theo Hoàng Thượng đi ra ngoài, tất cả đều cung kính đứng ở phía sau, Hoàng Thượng nhíu mày hỏi: "Đây là ý gì?"
Đại hoàng tử nước Hình cười nói: "Là như thế này, trong hai mươi chiếc xe ngựa này có rất nhiều món ăn trân quý, có rất nhiều ngọc đẹp, có rất nhiều ngọc trai lớn nhỏ cỡ nắm tay, nhưng chỉ có một chiếc xe ngựa bên trong chính là báu vật đỉnh Thái Bình của nước Hình, hôm nay yến hội chỉ có đàn sáo làm bạn, chẳng phải nhạt nhẽo? Hoàng Thượng không ngại đoán một cái xem bên torng chiếc xe ngựa nào là đỉnh Thái Bình?"
Hoàng Thượng vừa nghe xong thì nhất thời hơi tức giận, quần thần cũng ồ lên cả đám, sôi nổi châu đầu ghé tai nhau.
"Sứ thần nước Hình có ý tứ gì?"
"Cũng quá lớn mật?"
"Đây là tiêu khiển chúng ta sao? Rốt cuộc là cho hay là không cho?"
Sắc mặt Hoàng Thượng khó coi, cười lạnh một tiếng: "Đặc sứ nước Hình, ý của ngươi là nếu trẫm đoán không trúng thì các ngươi sẽ không hiến đỉnh này phải không?"
Đại hoàng tử nước Hình cười nói: "Hoàng Thượng, lời này từ đâu mà nói thế? Mọi người đều biết đỉnh Thái Bình chính là bảo vật thiên hạ. Nó đã nuôi dưỡng long khí của mọi triều đại trong một trăm năm, đã sớm khí khái bất phàm. Hoàng Thượng là chân long thiên tử, ngôi cửu ngũ, sao có thể không đoán trúng bảo đỉnh ở đâu? Hơn nữa, đoán trúng hay không trúng, này chẳng qua là...... Thuận theo ý trời thôi."
Gã ta nói lời này, sắc mặt Hoàng Thượng càng khó coi hơn, nếu đoán không trúng, chẳng phải là...... Ý trời như thế?
Nhưng hai mươi chiếc xe ngựa này mỗi một chiếc xe ngựa đều giống nhau như đúc, sao có thể đoán trúng?
Đại hoàng tử nước Hình nói: "Hoàng Thượng, không ngại lấy ba lần làm hạn định, đoán xem đỉnh Thái Bình ở đâu trong chiếc xe ngựa kia? Hoàng Thượng lựa chọn chiếc xe ngựa nào, ngoại thần tất nhiên sẽ hiến chiếc xe ngựa đó cho Hoàng Thượng."
Các đại thần càng khe khẽ nói nhỏ, nói là hiến đỉnh, bây giờ thì tốt rồi, nói đường hoàng, còn dọn ra thuận theo ý trời, chụp mũ Hoàng Thượng cái gì mà chân long thiên tử. Nếu đoán không trúng, chẳng phải là quá tệ à?
Nhưng nước Hình hiển nhiên có sự chuẩn bị mà đến, khả năng đoán trúng tất nhiên là rất hiếm.
Đại hoàng tử nước Hình cười chắp tay nói: "Cung thỉnh Hoàng Thượng!"
Hoàng Thượng vừa tức vừa giận, nhưng hiện giờ bọn họ đang muốn giao chiến với nước Thương Dương, sao có thể lại trắng trợn táo bạo đắc tội nước Hình? Tất nhiên không thể xá rách mặt với nước Hình. Mà nước Hình thì sao, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, không hề sợ hãi.
Tuy Hoàng Thượng không cam lòng nhưng cũng không muốn buông tha ba lần cơ hội này, lập tức xuyên qua giữa các toa xe, dùng mắt cẩn thận phân biệt. Ông nghĩ thầm, đỉnh Thái Bình là vũ khí hạng nặng, trọng lượng tất nhiên là không thể khinh thường, vết bánh xe hằn sâu nhất chỉ sợ cũng là đỉnh Thái Bình.
Hoàng Thượng nghĩ như vậy thì lập tức tìm được một chiếc có vết hằn bánh xe sâu nhất, cười lạnh một tiếng: "Trẫm chọn chiếc này."
Ông nói xong, Tô Hoài Cẩn lập tức "haiz" một tiếng, tựa như hơi thất vọng, dường như hận sắt không thành thép, khẽ lắc đầu.
Không vì gì khác, nguyên nhân chính là vì trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu Tô Hoài Cẩn đã "Đinh ——" một tiếng.
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp ba, có hiệu lực 】
Hai mươi chiếc xe ngựa kín không kẽ hở, trong nháy mắt bị Tô Hoài Cẩn xem rành mạch, rõ ràng. Bên trong chính là núi vàng núi bạc hay là hòn đá sắt vụn, hoặc là đỉnh Thái Bình, quả thực là vừa nhìn đã thấy ngay.
Mà Hoàng Thượng lựa chọn chiếc xe ngựa kia thật sự là nặng nhất, bởi vì bên trong tràn đầy đều là đồng nát vứt đi.
Một tiếng "răng rắc!", xe ngựa bị mở ra, trong nháy mắt, quần thần kêu "Ồ ——" hút không khí, hỗn loạn thở dài, quả nhiên thất vọng đến cực điểm.
Không phải!
Một xe rác rưởi!
Sắc mặt Hoàng Thượng lập tức xanh mét.
Đại hoàng tử nước Hình cười nói: "Hoàng Thượng không cần bận tâm, còn có hai lần cơ hội, Hoàng Thượng là chân long thiên tử, đều có long khí bảo hộ."
Hoàng Thượng vốn định phát tác nhưng Đại hoàng tử nước Hình lại bắt đầu tâng bốc ông. Lúc này thì hay rồi, Hoàng Thượng muốn phát tác cũng không có cách nào, đành phải cố nén tức giận.
Nhưng ông đã không dám chọn nữa bởi vì vết hằn bánh xe sâu nhất là một xe sắt vụn, nghĩ đến nước Hình đoán chắc ông sẽ chọn lựa ra sao mà đã đưa ra bẫy rập.
Hoàng Thượng đảo mắt qua: "Ngọc Ngọc, con đến xem."
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc bị điểm danh, trong lòng run lên. Hắn vừa mới bị Đại Tông Chính Viện tra xét qua, hiện giờ còn xem như là nửa cái mang tội đồ. Nếu hắn ta cũng chọn sai mà bỏ lỡ đỉnh Thái Bình thì đến lúc đó Hoàng Thượng nhất định sẽ trách tội hắn ta.
Nhưng Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc lại không dám làm trái, đành phải mang một đầu mồ hôi lạnh đứng dậy.
Tiết Ngọc Ngọc cung kính nói: "Dạ, phụ hoàng, nhi thần lĩnh mệnh."
Hắn ta nói xong cũng xuyên qua mấy chiếc xe ngựa. Lúc trước Hoàng Thượng chọn xe ngựa nặng nhất gần như không đúng, vì thế Tiết Ngọc Ngọc luôn mãi cân nhắc, cảm thấy nước Hình quỷ kế đa đoan, giỏi dùng tâm kế, giỏi về tính kế vì thế đã chọn một chiếc xe ngựa trong góc kín kẽ nhất.
Thái Tử hít sâu vài hơi: "Một chiếc này."
Hắn ta vừa dứt lời, Tô Hoài Cẩn tựa như đã không đành lòng nhìn qua, nghiêng đầu né tránh còn nhíu mày.
Tô Hoài Cẩn thở dài trong lòng, nàng mới vừa rồi đã nhìn kỹ bên torng xe ngựa, bên trong mỗi một chiếc là cái gì đều rành mạch. Chiếc này còn không hơn được chiếc kia, chiếc trước ít nhất là đồng thau phế liệu, nóng chảy còn có thể đúc lại.
Mà chiếc xe ngựa này......
Một tiếng "răng rắc!".
Xe ngựa lại lần nữa được mở ra, đại hoàng tử nước Hình cười ha hả, nói: "Thì ra Thái Tử đại Tiết thích chơi son phấn, một xe son phấn này, ngoại thần vốn định đưa cho nương nương các cung."
Son phấn......
Sắc mặt của Thái Tử nhất thời tái xanh, nghiến răng nghiến lợi, cơ trên mặt đều nhô ra, cuối cùng hắn ta cũng bị đại hoàng tử nước Hình chế nhạo.
Hoàng Thượng cũng cực kỳ thất vọng, trừng mắt nhìn Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc.
Tiết Trường Du vẫn luôn chú ý Tô Hoài Cẩn, đôi mắt từng khắc cũng chẳng dời đi. Hắn phát hiện vẻ mặt của Tô Hoài Cẩn tựa như hơi "Kỳ quái", giống như đã sớm biết bên trong những chiếc xe ngựa kia là cái gì, liên tục hai lần, tất cả đều thở dài không ngừng.
Tiết Trường Du nhăn mày, trong lòng hơi hoài nghi, nhưng lúc này, Hoàng Thượng đã nói: "Lão tứ, con lại đây nhìn xem."
Tiết Trường Du vội vàng ngẩng đầu lên, này đã là lần cơ hội cuối cùng. Nếu lần này lại đoán không được, quỷ kế của nước Hình tất nhiên sẽ thực hiện được. Đỉnh Thái Bình kia chẳng qua chỉ lên sân khấu, cuối cùng vẫn phải vận chuyển về nước Hình.
Nếu lúc này Hoàng Thượng xé rách mặt với nước Hình, gặp phải chính là nước Thương Dương và nước Hình nam bắc giáp công, bởi vậy bất luận như thế nào Hoàng Thượng cũng không có khả năng tức giận với nước Hình, lửa giận này rất có thể phát tiết ở trên người Tiết Trường Du và Thái Tử.
Đặc biệt là Tiết Trường Du, Thái Tử cũng may còn có Hoàng Hậu thổi gió bên gối. Địa vị của Tiết Trường Du kém xa Thái Tử, tất nhiên là chịu khổ nhất.
Tiết Trường Du nhíu mày, nhưng cũng không thể làm trái, chắp tay nói: "Dạ, Hoàng Thượng."
Hắn nói như vậy thì theo bản năng nhìn về phía Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn nhíu mày, tựa như suy nghĩ cái gì đó.
Nàng thật sự đang suy nghĩ gì đó, Đại hoàng tử nước Hình kiêu ngạo đến cực điểm. Ngày ấy ở tiệc rượu đón gió, ánh mắt còn vô cùng lộ liễu đáng khinh, khiến cho trong lòng Tô Hoài Cẩn khó chịu, luôn muốn dạy dỗ Đại hoàng tử này một chút, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thôi.
Tô Hoài Cẩn suy nghĩ trong lòng, có nên nói với Tiết Trường Du trong chiếc xe ngựa nào chở đỉnh Thái Bình hay không.
Nhưng vấn đề là làm sao nói cho Tiết Trường Du đây?
Tiết Trường Du sao có thể tin tưởng nàng đây?
Ngay lúc Tô Hoài Cẩn suy nghĩ, Tiết Trường Du đã đi ra từ bên trong đại điện, xuyên qua những chiếc xe ngựa. Hắn đi qua đi lại hai vòng, nhưng cũng không vội vã mở miệng, mà là càng đi......
Cách Tô Hoài Cẩn càng gần.
Tô Hoài Cẩn hơi hoài nghi, vừa mới bắt đầu cho rằng bản thân nhìn lầm rồi nhưng sau đó lại phát hiện không phải ảo giác. Tứ hoàng tử Tiết Trường Du lắc lư lay động như thể đang đi dạo phố, thật sự lắc lư đến trước mặt nàng.
Tô Hoài Cẩn nghi ngờ nhìn qua đã thấy Tiết Trường Du nháy mắt ra dấu với mình, còn chớp chớp mắt.
Yến Vương vốn đã đẹp trai ngời ngời, Tô Hoài Cẩn có thể khẳng định giữa những người ở đây, chỉ luận về nhan sắc, cũng không thể vượt qua Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du nháy mắt như vậy, còn nỗ lực nháy mắt ra dấu. Biểu cảm kia giống như "quyến rũ" hận không thể làm các cô gái điêu đứng.
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, không vì cái gì khác, chỉ vì ánh mắt của Yến Vương điện hạ này cũng quá "Phong tình vạn chủng", Tô Hoài Cẩn suýt nữa ăn không tiêu.
Tiết Trường Du lại dùng ánh mắt kia quét qua những xe ngựa đó, ý bảo Tô Hoài Cẩn ra chủ ý cho hắn.
Tô Hoài Cẩn nhìn một hồi, lúc này mới rõ ràng một chút, thì ra mắt Tiết Trường Du như rút gân thế kia là đang ra hiệu cho nàng.
Tô Hoài Cẩn đã bất chấp ngờ vực trong lòng, vì sao Tứ hoàng tử lại giao đại sự cho một cô gái như mình tới quyết định.
Nhưng không thể nghi ngờ, Tô Hoài Cẩn biết đỉnh Thái Bình đang ở trong chiếc xe ngựa nào.
"Đinh ——"
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp ba, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn xem xét lại tất cả các xe tải, xác định không lầm thì lúc này mới ra dấu cho Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du hơi kinh ngạc, hai người "mắt đi mày lại" cả buổi, ý Tô Hoài Cẩn lại là chiếc đầu tiên, cũng chính là xe ngựa dưới mắt họ.
Tiết Trường Du đột nhiên hơi bừng tỉnh, người ta nói, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, thật là tác phong xảo trá của nước Hình.
Tiết Trường Du cười ngay sau đó, nụ cười kia càng giòn, phong thái ung dung, còn giũ quạt xếp ra "Cạch" một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc. Với chiếc áo choàng trắng như tuyết, trông hắn càng đẹp trai không thể chê vào đâu được.
Tiết Trường Du thản nhiên nói: " Chiếc đầu tiên."
Hắn dứt lời, sắc mặt của Đại hoàng tử nước Hình hiển nhiên cứng đờ. Tiết Trường Du không cho gã cơ hội mà tự mình đi qua đó, ở trước mắt bao người, "rầm!", tự mở cửa xe ngựa ra.
"Ồ ——!!"
Mọi người nhất trí hít hà một hơi, có người nghẹn họng nhìn trân trối, có người mở to hai mắt, còn có người ngây ngẩn tại chỗ, chỉ có Tô Hoài Cẩn hơi mỉm cười, tựa như sớm có chuẩn bị.
"Thái, đỉnh Thái Bình!"
"Là bảo đỉnh!!"
"Trời xanh có mắt! Trời xanh có mắt, là đỉnh Thái Bình! Đỉnh Thái Bình lại về với đại Tiết chúng ta!"
Quần thần nghị luận sôi nổi, trong lúc nhất thời đều đã quên hạ giọng, nhảy nhót không thôi. Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Đại hoàng tử nước Hình.
Sắc mặt Đại hoàng tử nước Hình u ám, quả nhiên vẻ mặt ngoài dự đoán, dáng vẻ lại nổi trận lôi đình, tức không chịu được nhưng không thể nào phát hỏa. Dáng vẻ kia giống như con kiến trong chậu than bị đốt mông.
Tô Hoài Cẩn nhếch môi cười, nhìn thấy dáng vẻ đáng buồn cười của Đại hoàng tử nước Hình thì tâm trạng của nàng quả nhiên đã thoải mái lên nhiều......
Tiệc đón tiếp tan rã trong không vui.
Tiết Trường Du tự mình hộ tống Tô Hoài Cẩn đưa nàng trở về phủ Thừa tướng.
Tô Hoài Cẩn xuống xe ngựa, Tiết Trường Du còn đang nói: "Không có việc gì chứ?"
Tô Hoài Cẩn lắc đầu, nói: "Đa tạ Vương gia quan tâm, Hoài Cẩn cũng không có chuyện gì."
Nàng nói xong thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phùng Bắc đi theo phía sau xe ngựa. Tay áo Phùng Bắc bị rách, máu tươi loang lổ phía trên nhiễm đỏ cả một mảng, vẫn chưa được băng bó.
Phùng Bắc giống như không biết đau, cúi đầu đứng ở phía sau, cúi đầu cũng không nói chuyện, dáng vẻ hết sức giữ bổn phận.
Phùng Bắc là hộ vệ của Tiết Trường Du, đi theo Tiết Trường Du ra hai lần sa trường, tuy mấy vết thương nhỏ kia cũng chẳng là gì, nhưng dù sao cũng bị thương, huống hồ roi kia còn có gai, muốn tuôn rơi nhìn lên hơi đáng sợ.
Tô Hoài Cẩn nghĩ thầm mới nói: "Miệng vế thương của Phùng Bắc còn chưa băng bó, không bằng mời Vương gia vào trong ngồi một lát, Hoài Cẩn tìm đại phu xử lý cánh tay cho Phùng Bắc một chút."
Tiết Trường Du nghe xong, vừa vui mừng, lại vừa hơi ghen.
Vui mừng đương nhiên là có thể vào một trong ngồi một tí, gần gũi với Tô Hoài Cẩn hơn. Ghen là bởi vì Tô Hoài Cẩn quan tâm Phùng Bắc, Tiết Trường Du có thể không ăn giấm ư?
Nhưng Phùng Bắc cũng coi như là người trung thành, bởi vậy mới bị thương. Tiết Trường Du vốn định trở về cho người xem miệng vết thương của Phùng Bắc, hiện giờ vừa lúc ở cửa Tô phủ, băng bó cũng tiện.
Tiết Trường Du gật đầu, nói: "Cẩn Nhi có tâm."
Phùng Bắc vội vàng bái tạ, nói: "Đa tạ Tô cô nương."
Tô Hoài Cẩn nói: "Không cần cảm ơn, mau vào trong đi."
Nàng nói xong, lại nói với Tô Thần Tô Ngọ: "Mau đi mời đại phu đến."
Mọi người vào Tô phủ, bởi vì yến hội không kéo dài bao lâu, tan rã trong không vui, bởi vậy bây giờ vẫn còn sớm, Tiết Trường Du còn có thể ở lại một hồi, sau khi chạng vạng tối thì nên về phủ Yến Vương, ở lại đây cũng không tiện.
Tiết Trường Du và Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, đại phu rất nhanh đã chạy đến. Tô Hoài Cẩn kêu Phùng Bắc cũng ngồi xuống, mời đại phu xem xét miệng vết thương cho hắn.
Phùng Bắc không có tính khí cáu kỉnh, thường ngày không thích nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa nào nhưng làm việc lại cực kỳ nhanh nhẹn.
Đời trước Phùng Bắc vẫn luôn đi theo Tiết Trường Du, sau đó Tiết Trường Du lại đăng cơ thành tân hoàng, Phùng Bắc biến thành thị vệ nhất đẳng. Tuy chỉ là chính tam phẩm, nhưng vẫn cứ đi theo bên cạnh Tiết Trường Du.
Phùng Bắc cả đời cẩn trọng, Tô Hoài Cẩn cuối cùng cũng biết đến, hiếm hoi lắm mới có được một người không nhiều lời. Nàng chẳng có ấn tượng gì không tốt với Phùng Bắc, bởi vậy mới để đại phu băng bó vết thương cho Phùng Bắc.
Tô Hoài Cẩn ngồi xuống, nhìn đại phu băng bó vết thương cho Phùng Bắc, vết thương tuy không có máu nhưng nhìn rất kinh hãi, đặc biệt là trên vết roi có móc câu kéo xuống rất nhiều thịt vụn, thoạt nhìn lác đác loang lổ, e là chỉ lát nữa là không xong rồi.
Tô Hoài Cẩn nhíu mày: "Bản tính của Đại hoàng nước hình bạo ngược như thế, hơn nữa, quận chúa Vân An cũng là quận chúa, vậy mà dùng roi ngựa có gai đánh quận chúa Vân An, hắn không sợ bên trên trách tội sao?"
Tiết Trường Du nghe xong thì cười một tiếng: "Thì ra Cẩn Nhi suy nghĩ đến cái này? Bên trong tất nhiên có một số ẩn tình, đừng nghe bên ngoài đều truyền rằng hoàng đế nước Hình cưng chiều quận chúa Vân An như thế nào, thật ra đều là thủ thuật che mắt thôi."
"Thủ thuật che mắt?"
Tô Hoài Cẩn biết rất ít chuyện nước Hình, bởi vậy không hiểu cho lắm.
Tiết Trường Du thấy Tô Hoài Cẩn có hứng thú biết, lập tức rất nhiệt tình giảng giải cho nàng: "Ẩn tình bên trong này phải giảng giải bắt đầu từ đời trước của quận chúa Vân An. Cha của quận chúa Vân An năm đó thật ra thì là Thái Tử nước Hình......"
Cha của quận chúa Vân An năm đó là Đại hoàng tử nước Hình cũng là Thái Tử nước Hình, được Hoàng Thượng yêu thương, từ nhỏ văn thao võ lược, không gì làm không được, Thái Tử này còn có một đứa con trai, tất nhiên chính là hoàng trưởng tôn.
Hoàng Thượng cũng rất thương hoàng trưởng tôn, cảm thấy hắn có phong phạm của bản thân năm đó, mà quận chúa Vân An lúc ấy tuổi vô cùng nhỏ, nhưng sinh ra tđã mềm mại trắng nõn, rất là đáng yêu. Lão thái hậu cũng rất thích nên, lúc ấy ôm Vân An đến bên người nuôi dưỡng.
Hết thảy đều vô cùng thuận lợi, tất cả mọi người đều cảm thấy Thái Tử là người thừa kế lý tưởng nhất của nước Hình, cho đến khi......
Tiết Trường Du nói: "Cho đến khi lão hoàng đế nước Hình bệnh nặng, nằm trên giường không dậy nổi, cho gọi Thái Tử đến phụng dưỡng trước giường......"
Chuyện này cũng không có gì, cũng khá có lý, lúc lão hoàng đế bệnh nặng, ai phụng dưỡng trước giường thì đoán chừng chín phần mười là tân hoàng. Hơn nữa, Thái Tử vẫn luôn là Thái Tử, cũng chưa gặp Hoàng Thượng bất mãn với hắn như thế nào, cứ như vậy, mọi người cũng thấy bình thường.
Nhưng mà biến cố đã xảy ra, trong cung đột nhiên đại loạn, vọt vào vô số cấm quân, vây quanh tẩm cung Hoàng Thượng dưỡng bệnh, ngay sau đó truyền ra tin tức......
Tiết Trường Du nói: "Tam hoàng tử vây quanh tẩm cung của Hoàng Thượng, nói Thái Tử nhân lúc Hoàng Thượng bệnh nặng, muốn mưu hại Hoàng Thượng, đã bị giết ngay tại chỗ!"
Tô Hoài Cẩn lắp bắp kinh hãi: "Giết Thái Tử? Hoàng Thượng cũng đã bệnh nặng, Thái Tử còn mưu phản? Nếu không phải trong đầu Thái Tử chứa bã đậu thì chính là Tam hoàng tử này lòng dạ khó lường."
Tiết Trường Du cười một tiếng, nói: "Đúng rồi, danh tiếng của Thái Tử nước Hình vẫn luôn không tồi, ngay điểm mấu chốt như vậy, Thái Tử có thể nóng lòng muốn mưu phản sao? Mọi người đều biết, tuyệt đối là Tam hoàng tử có vấn đề, nhưng khi đó Thái Tử đã chết."
Tô Hoài Cẩn nghe có hơi mê mẩn. Nàng phát hiện nàng thích nghe chuyện như vậy hơn là may vá nữ hồng, có lẽ bản thân sinh ra cứng rắn một chút, nàng nói: "Sau đó thì sao?"
Tiết Trường Du nói: "Còn sau đó gì nữa đây? Thái Tử bị chém giết, hoàng cung lại bị Tam hoàng tử vây quanh, Hoàng Thượng còn đang bệnh nặng, nghe thấy tin tức này thì đi đời nhà ma, bị tức chết rồi."
Hoàng Thượng băng hà, Thái Tử biến thành phản tặc, Tam hoàng tử tay cầm binh quyền, nghiễm nhiên trở thành tân hoàng. Tam hoàng tử năm đó cũng chính là hoàng đế nước Hình hiện giờ. Con trai lớn của ông ta, chính là Đại hoàng tử nước Hình đang đi sứ.
Sau khi Thái Tử mưu phản, người nhà của ông đều chết, chạy trốn, phần lớn đều là "bệnh chết", hầu như không ai có thể sống sót.
Chỉ có quận chúa Vân An, cũng chính là con gái nhỏ của Thái Tử năm đó Thái Tử, bởi vì tuổi còn nhỏ, hơn nữa được nuôi dưỡng ở bên cạnh Thái Hậu, cho nên trở thành cô nhi, vẫn được Thái Hậu, cũng chính là Thái Hoàng Thái Hậu hiện giờ nhận nuôi, có thể trốn được một kiếp.
Tiết Trường Du cười lạnh một tiếng, nói: "Thái Hoàng Thái Hậu nước Hình kia rõ ràng tuổi quá lớn, chưa che chở quận chúa Vân An mấy năm cũng đã qua đời. Nhưng Hoàng đế nước Hình vì biểu hiện bản thân rộng lượng và khoan dung, cho nên đã giữ lại mộ tnàng quận chúa nhỏ không rành thế sự. Ngoài mặt thì cho ăn ngonmặc đẹp, thật ra sau lưng thì sao? Nàng có thể ngẫm lại."
Tô Hoài Cẩn gật đầu, nói: "Đúng rồi...... Lão soán ngôi vị hoàng đế của anh trai lão, chắc chắn muốn nhổ cỏ tận gốc, đối tốt với quận chúa Vân An chẳng qua là vì mượn sức triều thần mà thôi. Trách không được đại hoàng tử nước Hình dám đánh chửi quận chúa Vân An như thế."
Tiết Trường Du gật đầu, cười nói: "Cẩn Nhi thật là cực kỳ thông minh."
Tô Hoài Cẩn không để ý tới nụ cười ân cần kia của Tiết Trường Du, chỉ là như suy tư gì đó, ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Hoàng trưởng tôn năm đó đâu?"
Tiết Trường Du nhún vai, nói: "Đã chết, hoàng đế nước Hình sao có thể buông tha đứa cháu tra nàyi. Nếu đứa cháu trai này của ông ta còn sống, chính là uy hiếp lớn nhất của ông ta. Sau đó không ai nhắc tới hoàng trưởng tôn này nữa, có người nói bị nước Hình hoàng đế xử tử, cũng có người nói là đào tẩu. Nhưng nhiều năm như vậy, đều vô cùng bình yên, không nghe nói có một người như vậy."
Hắn nói tới đây, cười lạnh một tiếng, trên mặt vậy mà hiện ra vẻ dữ tợn, nói: "Nếu hoàng trưởng tôn này còn sống, ta thật sự muốn nhìn xem, nước Hình có loạn thành một nồi cháo hay không."
Đúng rồi, Tiết Trường Du thống hận nước Hình, dù sao đại Tiết vong trong tay nước Hình, Tô Chính năm đó lợi dụng chức vụ, mượn tay Tiết Trường Du chặt đứt tđại tướng bên cạnh Tô Hoài Chẩn, lại trộm đi bản đổ bày bố binh mã, quân dụng lương thảo,... của đại Tiết cho nước Hình. Cứ như vậy, toàn bộ đại Tiết giống như vật trong tay nước Hình.
Lúc Tiết Trường Du thoát ra, phát hiện bản thân đang thất thần, hơn nữa biểu cảm trên mặt tựa hồ không phải rất đẹp, vì thế vội vàng thu lại, cười cười, nhìn về phía Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn lúc này cũng đang thất thần, vừa khéo, hai người cùng nghĩ đến một chuyện.
Tô Hoài Cẩn không biết, bất luận là đời trước hay là đời này, nàng đều không biết cha của nàng, đường đường là thừa tướng gia nguyên lão tam triều thế nhưng thật sự nội ứng ngoại hợp mưu phản với nước Hình. Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, chính là bởi vì Tiết Trường Du bắt đầu dùng thần tử trẻ tuổi không có thân phận địa vị, dao động căn cơ của lão thần như ông ta, Tô Chính cảm giác được nguy cơ bị mất quyền lực.
Tô Chính không tiếc bán đứng con trai mình, chặt đứt phụ tá đắc lực của Tô Hoài Chẩn, lệnh quân đội của Tô Hoài Chẩn liều chết một trận chiến với nước Hình, thậm chí che giấu con gài mình khiến từ đầu đến cuối Tô Hoài Cẩn cho rằng cha nàng là một trung thần tận tụy.
Tô Hoài Cẩn chết cháy ở cung Du Cẩn, cũng không biết người nhà của mình sa đó sẽ ra sao, cũng không biết đại Tiết sau đó thế nào.
Nhưng mà nàng biết, nước Hình.
Nước Hình chính là ngòi lửa giữa Tiết Trường Du và nhà họ Tô.
Ánh mắt của Tô Hoài Cẩn hơi tối sầm lại, trong lòng xoay chuyển, nhớ tới rất nhiều chuyện đời trước.
Tiết Trường Du thấy sắc mặt nàng không ổn, vội vàng quan tâm nói: "Cẩn Nhi? Làm sao vậy? Mệt mỏi ư? Cẩn Nhi? Cẩn Nhi?"
Tô Hoài Cẩn bị gọi vài tiếng, lúc này mới tỉnh mộng, vội vàng ngẩng đầu lên: "Không có gì, là hơi mệt mỏi."
Nàng nói xong thì đứng dậy, nói: "Miệng vết thương của Phùng Bắc đã băng bó xong, Hoài Cẩn hơi mệt, cũng không tiện giữ Vương gia lại."
Tiết Trường Du cũng không biết bản thân nói sai cái gì nữa, dù sao mới vừa rồi hai người còn vô cùng hợp ý, cũng hiếm khi ăn 1y với nhau, Tiết Trường Du cũng phát hiện Cẩn Nhi thích nghe một ít chuyện đàn ông, quốc gia đại sự, sa trường binh nhì linh tinh gì đó.
Tiết Trường Du không ngại nói việc này với nàng, chỉ cần Cẩn Nhi vui, nói cái gì cũng được.
Nhưng lúc này, cũng không biết làm sao, tâm trạng của Tô Hoài Cẩn trông hơi không tốt, trên mặt cũng đã không còn nụ cười, lại còn muốn tiễn khách.
Tiết Trường Du không biết trong lòng nàng cụ thể nghĩ đến cái gì, đành phải gật đầu nói: "Ta đây đi về trước, nếu nàng không thoải mái, nhất định phải để đại phu nhìn xem, đừng gắng gượng."
Tô Hoài Cẩn gật đầu cho có lệ, chẳng nói nữa.
Tiết Trường Du luôn cảm thấy không đúng chỗ nào nhưng lại nói không nên lời. Hắn hơi lo lắng, nhưng Tô Hoài Cẩn đã tiễn khách, lại không thể không rời đi, vì thế đành từng bước rời đi.
Tiết Trường Du rời đi không bao lâu, Tô Chính vòng ra từ trong sảnh. Ông thấy Tứ hoàng tử không ở đây đã nói: "Con gái, Yến Vương đâu?"
Tô Hoài Cẩn thản nhiên nói: "Vương gia về rồi."
Vẻ mặt của Tô Chính hận sắt không thành thép nói: "Sao con không giữ Yến Vương ở lại? Ở lại ăn tối cũng được, cứ vậy đã về rồi?"
Tô Hoài Cẩn không muốn bàn luận về chuyện này nữa. Nàng đã từ hôn với Tiết Trường Du, hơn nữa đời này Tiết Trường Du giúp nàng không ít việc, vì Tô Hoài Cẩn mà thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn. Không chỉ là rơi xuống vực mà còn có rất nhiều chuyện nữa.
Tim người cũng làm từ thịt, oán hận trong lòng Tô Hoài Cẩn với Tiết Trường Du ít nhiều cũng tan dần. Hiện giờ Tô Hoài Cẩn chỉ muốn cách Tiết Trường Du xa một ít, sau đó giữ đượbảo vệc toàn bộ nhà họ Tô, để Tô Chính đừng bị chụp mũ mưu phản nữa.
Chỉ là không biết Tô Chính nghĩ như thế nào mà luôn muốn thân cận mượn sức Tiết Trường Du.
Tô Hoài Cẩn nói: "Cha, nhà chúng ta đã nhà cao cửa rộng, đị vị của cha cũng cực kỳ cao, dưới một người trên vạn người. Hiện giờ như vậy, không phải khá tốt sao? Vì sao còn muốn tham gia tranh đấu trữ quân? Quan hệ giữa Thái Tử và Yến Vương căng thẳng như thế, nhà họ Tô chúng ta tội gì phải tự chuốc nhục như vậy? Nếu sau này lỡ như...... Lỡ như có sai lầm gì đó, cha phải làm như thế nào cho phải?"
Tô Chính lại không để bụng,: "Con gái à, một đứa con gái như con không hiểu này đó, tuy rằng bây giờ đị vị của cha cực kỳ cao, nhưng con có nghĩ tới hay không, gần vua như gần cọp á. Nếu một ngày nào đó Hoàng Thượng không vui thì không phải thừa tướng nói đổi là đổi à? Cha nhìn ra được Yến Vương rất thích con, con cố gắng một chút, nỗ lực gả vào phủ Yến Vương. Dựa theo địa vị của cha hiện giờ, con nhất định là chính phi, nói không chừng sau này chính là Thái Tử Phi, chính là Hoàng Hậu nương nương!"
Tô Hoài Cẩn thấy vẻ mặt Tô Chính đang phấn khởi, trong lòng không biết vì sao lại hơi thất vọng. Nhưng theo như lời ông nói, đúng rồi, nàng thật sự đã làm chính phi của Yến Vương, đã làm Thái Tử Phi, chỉ còn lại có một bước nữa nàng đã ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu. Cho dù nàng không phải là Hoàng Hậu, cũng không có phi tân nào ngnag hàng với Hoàng Quý Phi nàng. Tô Hoài Cẩn là Hoàng Quý Phi chấp chưởng phượng ấn lục cung, quyền lợi giống như Hoàng Hậu, nàng chỉ kém ngôi vị Hoàng Hậu một đứa con nối dõi.
Cuối cùng thì sao nào?
Chẳng qua là bò càng cao, rơi càng tàn nhẫn mà thôi.
Tô Hoài Cẩn chỉ muốn bảo vệ Tô Chính, bảo vệ nhà họ Tô. Đáng tiếc Tô Chính hoàn toàn không hiểu, còn một lòng đánh vỡ đầu bò lên trên.
Tô Hoài Cẩn cũng cảm thấy không phải bản thân không tranh, hiện giờ chỉ có thế lực của Thái Tử mới có thể địch nổi Tiết Trường Du. Nhưng Thái Tử là người nào, Tô Hoài Cẩn cũng đã nhìn thấu. Nếu nói Tiết Trường Du táo bạo dễ giận, bảo thủ, nhưng ít ra trong xương cốt của Tiết Trường Du có điểm mấu chốt, dù sao cũng là vì bá tánh mà trị quốc.
Thái Tử lại không giống thế, trong xương cốt của Thái Tử hoàn toàn không có điểm mấu chốt, làm không ít chuyện ăn hối lộ trái pháp luật, chuyện xem mạng người như cỏ rác nhiều vô số kể. Hắn ta chỉ có bề ngoài là vẻ vang mà dịu dàng, khiến người ta nghĩ hắn ta do dự không quyết đoán, lại nhân hậu. Nói đến cùng, Thái Tử là vì quyền thế và ích lợi trị quốc.
Tô Hoài Cẩn không có khả năng thuyết phục bản thân vì trả thù Tiết Trường Du mà nối giáo cho giặc trợ giúp Thái Tử.
Nếu Tô Hoài Cẩn đã nhìn thấu Thái Tử thông qua chuyện Kỳ lão cửu thì càng không thể làm như thế.
Bởi vậy Tô Hoài Cẩn chỉ mong Tô Chính rời xa Tiết Trường Du, nhưng Tô Chính cố tình lại không nghe.
Tô Hoài Cẩn bất đắc dĩ nói: "Cha, con hơi mệt mỏi, về phòng trước đây."
Tô Chính còn muốn bảo Tô Hoài Cẩn nghe ông dạy bảo, nào biết Tô Hoài Cẩn lại quay đầu rời đi. Tô Chính vô cùng tức giận, cũng không còn cách nào.
Tô Hoài Cẩn trở về khuê phòng, Lục Y nôn nóng nói: "Tiểu thư, sao người lại chống đối lão gia như vậy? Lão gia chắc chắn vô cùng buồn bực."
Tô Hoài Cẩn không nói chuyện, chỉ lắc đầu, Lục Y thử nói: "Tiểu thư, là bởi vì Vương gia không tốt cho nên tiểu thư không thích Vương gia sao?"
Tô Hoài Cẩn vẫn cứ không nói chuyện, chỉ là ở trong lòng nghĩ không phải không tốt, mà là đời này thật sự không thể tưởng tin được, Tiết Trường Du biểu hiện thật sự quá tốt, nàng có thể nhìn ra được Tiết Trường Du luôn luôn kìm chế tính tình dễ giận của hắn.
Không biết như thế nào, Tiết Trường Du ngay cả tính tình của mình đều sửa lại......
Lục Y cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đành phải đứng ở một bên không lên tiếng.
Một lát sau, Tô Thần Tô Ngọ đột nhiên tới, cung kính nói: "Tiểu thư, dịch quán của quận chúa Vân An cho người lại đây xin lỗi tiểu thư, còn đưa tới rất nhiều lễ vật xin lỗi."
Tô Hoài Cẩn hơi kinh ngạc, quận chúa Vân An sai người tới xin lỗi mình sao.
Tô Hoài Cẩn cười, nói: "Quận chúa Vân An cũng thật không dễ dàng, trên người cõng huyết hải thâm thù, còn phải vội vàng thay kẻ thù xin lỗi."
Lục Y nghe không hiểu, gãi đầu mình với vẻ mặt mê mang.
Trong lòng Tô Hoài Cẩn âm thầm nghĩ, quận chúa Vân An này, hoặc là đang muốn kéo dài hơi tàn, hoặc là quá mức thông minh, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, muốn bo bo giữ mình.
Mặc dù hai điểm này có vẻ giống nhau ở hiện tại, nhưng mấu chốt nằm ở tương lai......
Lễ tế Đông Chí rất nahnh đã đến.
Đông Chí là ngày lễ lớn nhất ở đại Tiết, cho tới nay, ngày Đông chí là ngày bắt đầu năm mới của ở đại Tiết. Bởi vậy vào ngày này, nhất định phải tế tổ tiên, tổ chức yến hội, lúc sau còn phải tổ chức săn bắn màu đông.
Phàm là hoàng thân quốc thích, đại thần triều đình, tất cả đều sẽ tham gia săn bắn màu đông.
Tiệc Đông Chí được tổ chức ở trong hoàng cung, Tô Chính và Tô Hoài Cẩn đều phải tham gia. Tô Chính cố ý bảo Tô Hoài Cẩn trang điểm, ăn mặc xinh đẹp như người ta, chuẩn bị dẫn Tô Hoài Cẩn vào cung xuất hiện.
Dù sao Tô Hoài Cẩn hiện giờ chính là tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, Tô Chính đều phải thơm lây, có cơ hội tốt như vậy, tất nhiên phải lồng lộn một phen rồi.
Từ ngày ấy Tiết Trường Du rời khỏi Tô phủ thì bắt đầu công việc lu bù. Dù sao hắn phải tiếp đãi sứ thần, chuyện ngày Đông Chí cũng phải bận rộn. Hôm nay chính là yến hội đông chĐông Chí. Tiết Trường Du biết Tô Hoài Cẩn nhất định sẽ tiến cung, bởi vậy sớm đã vào trong cung, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ!
Nào biết Tô Hoài Cẩn tiến cung thì lập tức biến thành tiêu điểm, tất cả mọi người lại đây bắt chuyện với Tô Hoài Cẩn.
"Đinh ——"
【 Hệ thống: Quyến rũ cấp chín, có hiệu lực 】
"Đinh ——" "Đinh ——" "Đinh ——"
Hệ thống không ngừng nhắc nhở, Tô Hoài Cẩn hơi choáng ngợp, không nghĩ tới bản thân tiến cung mà nhiều người vây lại đây thế này.
Lần này không chỉ là con trai của tổng đốc, cháu trai của đề đốc,... mà còn có gì mà thân vương, thân thích của quận vương tất cả đều vây lại đây.
"Tô cô nương quả nhiên xinh đẹp rực rỡ!"
"Haiza, muốn ta nói, Tô cô nương không chỉ là xinh đẹp ngời ngời, hơn nữa đặc biệt thông tuệ!"
"Đúng vậy đúng vậy, thật sự là cô gái tài giỏi!"
"Tô cô nương, ngày mai trong phủ ta mở tiệc, không biết Tô cô nương có chịu nể mặt tới trong phủ ta làm khách hay không?"
"Ngày sau là sinh nhật đại thọ của mẹ ta, không biết có vinh hạnh có thể mời Tô cô nương quang lâm hàn xá hay không?"
"Ngày tới......"
Tô Hoài Cẩn lập tức đau đầu không thôi, ngày mai ngày mốt ngày tới, tất cả đều một hơi sắp xếp cho mình rồi sao?
Tô Hoài Cẩn vốn chẳng có hứng thú với vương thân quốc thích, chỉ cảm thấy mọi người ân cần quá, hơn nữa vẻ mặt dối trá, thật sự khó coi vô cùng.
Tiết Trường Du còn chuẩn bị ôm cây đợi thỏ, kết quả phát hiện người ôm cây không phải chỉ một mình hắn, lại còn có rất nhiều. Con thỏ lại chỉ có một con, nếu không chủ động qua đó, sao có thể đụng phải đây?
Tiết Trường Du lập tức uống một chén giấm lâu năm, lập tức chuẩn bị tự mình qua đó. Nào biết Tiết Trường Du còn chưa đi qua thì phía Tô Hoài Cẩn đã nói: "Thật là xin lỗi các vị, công chúa Hàm Bình hẹn Hoài Cẩn, Hoài Cẩn có việc trong người, đi trước một bước."
Tô Chính đang hưởng thụ cảm giác mọi người vờn quanh, nào biết Tô Hoài Cẩn vậy mà chạy trước, vội vàng gọi hai tiếng nhưng Tô Hoài Cẩn cũng chưa quay đầu lại đã chạy nhanh về trước.
Tiết Trường Du vừa thấy Tô Hoài Cẩn rời đi thì lập tức hơi sốt ruột, vội vàng theo ở phía sau, hơn nữa cũng không dám trắng trợn táo bạo đi theo mà lén lút theo ở phía sau.
Mí mắt Phùng Bắc lập tức nhảy dựng: "Vương gia...... Sao ngài không đi lên chào hỏi?"
Tiết Trường Du xua tay nói: "Xem tình huống trước đã, nếu như vậy trùng hợp đi qua, số lần quá nhiều, bổn vương sợ Cẩn Nhi quá thông minh, sẽ bị nhìn thấu."
Phùng Bắc lập tức không còn gì để nói, ngẩng đầu lên nhìn trời, trước hết nghĩ thầm, cho dù Tô cô nương không thông minh cũng đã nhìn thấu rồi, càng đừng nói Tô cô nương cực kỳ thông minh, ngày thường cực kỳ nhanh nhẹn.
Vương gia trùng hợp mấy lần đã sớm bị nhìn thấu 80 lần.
Tiết Trường Du lén lút đi theo sau Tô Hoài Cẩn, không nghĩ đến Tô Hoài Cẩn thật sự đi tìm công chúa Hàm Bình.
Theo lý mà nói, công chúa Hàm Bình là em gái ruột của Thái Tử, Tô Hoài Cẩn dùng bản án của Kỳ Bái để kéo Thái Tử xuống nước, còn bị Đai6 Tông Chính duy trì trật tự, thiếu chút nữa đã có chuyện lớn xảy ra, công chúa Hàm Bình phải có khúc mắc với Tô Hoài Cẩn chứ.
Nhưng tính công chúa Hàm Bình rất thẳng, hơn nữa trong đầu không có nhiều mưu mô cho nên cũng không có bởi vì chuyện của Thái Tử mà ghi hận Tô Hoài Cẩn, ngược lại cảm thấy Tô Hoài Cẩn là người tốt. Nếu không có Tô Hoài Cẩn thì Thái phó của Thái Tử ở sau lưng Thái Tử sẽ luôn thục hiện được chuyện xấu mang danh nghĩa Thái Tử.
Không thể không nói, công chúa Hàm Bình là người đơn thuần hiếm gặp nhất trong cung này.
Tô Hoài Cẩn đi qua, công chúa Hàm Bình đang đợi, nhìn thấy Tô Hoài Cẩn thì cực kỳ vui, trong tay cầm một thứ, chào đón cười nói: "Tô tỷ tỷ, tỷ xem, chúng ta thả diều nào!"
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, ngay sau đó cười rộ lên, nói: "Ngày màu đông thả diều? Thổi bay đi thì làm sao bây giờ?"
Công chúa Hàm Bình cười nói: "Sẽ không, tối hôm qua ta lệnh Phương Thiên xem qua thiên tướng, hôm nay không có gió to."
Tô Hoài Cẩn nhịn không được cười "Haha", suýt nữa đã quên Phương Thiên là người đa tài đa nghệ, thiên văn địa lý đều hiểu một ít, bằng không sao có thể được Hoàng Thượng thưởng thức và trọng dụng đây?
Đường đường là Xưởng công đại nhân, thế nhưng dùng quan sát thiên tương ở chỗ thả diều, tuyệt đối mới lạ.
Công chúa Hàm Bình khăng khăng, Tô Hoài Cẩn cũng cảm thấy rất thú vị, hai người vậy mà thật sự bắt đầu thả diều lên.
Tiết Trường Du đang nấp sau một thân cây, chỉ như vậy nhìn Tô Hoài Cẩn thả diều, nhịn không được cười một tiếng, ánh mắt hơi si mê, tràn đầy cưng chiều.
Phùng Bắc đang nhìn ở một bên thì độ nhiên rùng mình, luôn cảm thấy Vương gia bệnh không nhẹ......
Kết quả ngay lúc này, thật sự không có gió xung quanh nhưng công chúa Hàm Bình đạ khiến con diều mắc kẹt trên ngọn cây, làm thế nào đi nữa cũng không kéo nó xuống được.
Tô Hoài Cẩn và công chúa Hàm Bình ngửa đầu, nhìn diều trên cây, Tô Hoài Cẩn vội vàng nói: "Đừng có gấp, tìm nội giám lại đây để cho bọn họ lấy xuống dưới là được."
Công chúa Hàm Bình gật đầu, nói: "Ta đi tìm cho, Tô tỷ tỷ chờ một chút."
Nàng ấy nói xong thì ánh mắt Tiết Trường Du nấp sau thân cây chợt sáng lên, vậy mà mìm cười. Nụ cười kia đều là bày mưu lập kế, không biết còn tưởng rằng Yến Vương điện hạ muốn chinh chiến sa trường nữa cơ.
Tiết Trường Du cười với Phùng Bắc rồi nói: "Phùng Bắc, xem ra bổn vương nên lên sân khấu rồi."
Phùng Bắc: "......" Mí mắt tự nhiên nhảy lên.
Ngay khi công chúa Hàm Bình chuẩn bị tìm nội giám giúp các nàng kéo con diều xuống, Tiết Trường Du thong thả ung dung đi ra, dáng vẻ "thật trùng hợp".
Tiết Trường Du ra vẻ kinh ngạc nói: "Hàm bình, làm sao vậy?"
Công chúa Hàm Bình nhìn thấy Tiết Trường Du thì lập tức chạy tới, kéo Tiết Trường Du lại đây, chỉ vào con diều trên ngọn cây: "Trường Du ca ca, mau giúp muội lấy con diều xuống, ngay đó á."
Tiết Trường Du cười cười, chỉ nói: "Đợi một chút."
Hắn nói xong, ra vẻ đẹp trai trước mặt Tô Hoài Cẩn, vén vạt áo vương bào lên đã nghe thấy "xẹt" một tiếng, là tiếng quần áo va chạm. Khinh công của Tiết Trường Du không yếu, lập tức bay lên, "Đạp đạp" hai tiếng, nhẹ nhàng mượn lực giẫm lên thân cây, đột nhiên nhảy lên, ngay sau đó giơ tay lên trực tiếp nhẹ nhàng gỡ con diều trên cây xuống.
Hàng loạt hành động của Tiết Trường Du có thể nói là mây trôi nước chảy, có vẻ thân nhẹ như yến, thêm hôm nay hắn mặc vương bào màu trắng, cả người trông phong độ nhẹ nhàng. Độc tác gỡ diều xuống không biết sẽ mê đảo nbao nhiêu cô gái đây.
Công chúa Hàm Bình vừa xem, cười vỗ tay nói: "Thật tốt quá! Trường Du ca ca thật lợi hại!"
Tiết Trường Du thong thả ung dung tháo xuống diều, cũng không đưa cho công chúa Hàm Bình mà là xoay người đưa cho Tô Hoài Cẩn, cười nói: "Cẩn Nhi."
Tô Hoài Cẩn nhìn thấy Tiết Trường Du thì trong lòng còn nghĩ đến chuyện nước Hình, bởi vậy hơi kiêng dè, chỉ là cung kính nói: "Đa tạ Vương gia."
Nàng nói xong rồi nhận lấy diều, còn đưa cho công chúa Hàm Bình.
Tiết Trường Du còn muốn xích lại gần nhau hơn, chẳng ah5n như thả diều cùng các nàng, hoặc là tâm sự trên trời dười đất,..., vì thế nói: "Cẩn Nhi, không bằng ta......"
Hắn còn chưa nói xong, Tô Hoài Cẩn dường như không nghe thấy, đã nói với công chúa Hàm Bình: "Công chúa, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đến sảnh tiệc, đi trễ có thể bất kính."
Công chúa Hàm Bình thầy thời gian còn sớm, nhưng đi sớm cũng đỡ hơn là đi chậm, cũng không có chú ý tới thái độ của Tô Hoài Cẩn đã gật đầu, lôi kéo Tô Hoài Cẩn nói: "Tô tỷ tỷ, chúng ta đi thôi."
Vì thế hai người rất thân thiết, nắm tay nhau rời đi, để lại một mình Tiết Trường Du, hơi nghẹn họng nhìn trân trối.
Phùng Bắc thấy kia hai người đi rồi, lúc này mới từ sau núi giả vòng ra nói: "Vương gia......"
Tiết Trường Du nhìn bóng dáng Tô Hoài Cẩn đã đi xa thì nhíu mày, bộ dạng khó hiểu. Rõ ràng trước đó quan hệ giữa hắn và Tô Hoài Cẩn đã gần gũi một ít. Không biết như thế nào, bắt đầu từ hôm qua, dường như lại xa cách, cũng không biết có phải ảo giác hay không nữa.
Tiết Trường Du giơ tay phủi vương bào của mình, sau đó nhíu mày trầm giọng nói với Phùng Bắc: "Phùng Bắc."
Phùng Bắc vừa nghe Yến Vương gọi hắn, còn tưởng rằng là công vụ quan trọng muốn bảo hắn đi làm, dù sao giọng kia vừa trầm ấm vừa nghiêm túc.
Phùng Bắc nhanh chóng chắp tay nói: "Dạ, Vương gia."
Nào biết Tiết Trường Du tiếp lời: "Bổn vương mới vừa rồi biểu diễn khinh công, có phải không đủ đẹp trai hay không?"
Phùng Bắc: "......" Tuy hắn ngày thường không có hỉ nộ gì nhưng hiện giờ hắn không kéo dài được nữa......
Tiệc Đông Chí vô cùng long trọng, vương công đại thần, cũng như nữ quyến, thiên kim tiểu thư, tới nhiều đếm không xuể. Hôm nay trong yến hội tranh đua khoe sắc, quả thực chính là người đẹp như mây, người xem hoa cả mắt.
Tô Hoài Cẩn và công chúa Hàm Bình ngồi ở cùng nhau. Tuy Tô Hoài Cẩn chỉ là con gái của thừa tướng, công chúa Hàm Bình thân là đích nữ của Hoàng Hậu, thân phận đặc biệt hiển hách nhưng không thể không nói Tô Hoài Cẩn là tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, bởi vậy vừa lúc chỗ ngồi gần công chúa Hàm Bình.
Phi tử công chúa khác đều hơi ghen ghét, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Hai người ngồi chung với nhau nói chuyện trời đất, cũng khá thanh nhàn, Tiết Trường Du ngồi ở ghế vương công, thỉnh thoảng nhìn qua đó, chỉ tiếc hắn luôn nhìn thấy gò má của Tô Hoài Cẩn, Tô Hoài Cẩn cũng không nhìn qua bên này.
Yến hội rất nhanh đã bắt đầu, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương ngồi song song ở vị trí tre6n cao, hai bên trái phải đại sảnh sắp xếp gọn gàng xuống dưới. Bên tay trái là ghế vương công quý tộc, tay phải là ghế sứ đoàn nước Hình sứ, đại thần còn lại dựa theo phẩm cấp sắp hàng ngồi bên sườn, ở giữa là nơi chơi nhạc.
Buổi tiệc bắt đầu, đầu tiên là Hoàng Thượng đọc diễn văn, ngay sau đó chính là sứ đoàn nước Hình dâng lên lễ vật.
Lăng la tơ lụa, san hô mỹ ngọc, núi vàng núi bạc, vô số xe ngựa chở bảo vật dừng ở lối vào sảnh tiệc, từng hàng một, có thể gọi là san sát nối tiếp nhau, thoạt nhìn lần này nước Hình vì cùng chia cắt nước Thương Dương mà cũng coi như khổ công.
Hoàng Thượng nhìn thấy nhiều lễ vật như vậy, tựa như vô cùng vui, cười cười, đôi mắt quét ngang đánh giá một phen, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó, lại nói: "Trẫm nghe nói, bên trong lễ vật của các ngươi còn có bảo vật đỉnh của quý quốc —— đỉnh Thái Bình? Sao không có bên torng đội ngũ, chẳng lẽ, là trẫm nhớ lầm?"
Nhắc tới đỉnh Thái Bình, quần thần đều hơi ồ lên, không vì cái gì khác, đỉnh Thái Bình này chính là tiếng tăm lừng lẫy.
Tô Hoài Cẩn cũng biết đỉnh Thái Bình này, tuy nàng là nữ quyến sâu trong khuê phòng hậu viện nhưng cũng nghe nói qua đại danh của đỉnh Thái Bình.
Đỉnh Thái Bình là quốc bảo của nước Hình, đại biểu cho uy nghiêm của nước Hình, giống như cthiết kỵ của nhà Chu, đỉnh là vũ khí hạng nặng của nước, vũ khí hạng nặng hiến tế tổ tông, bởi vậy quốc quân các quốc gia đều đặc biệt ham thích với đúc đỉnh.
Nói tới đỉnh Thái Bình này, thật ra có liên quan tới đại Tiết.
Thật ra thì đỉnh Thái Bình vốn là quốc bảo của đại Tiết. Năm đó quốc quân đời thứ nhất nước Hình tách ra từ đại Tiết vậy mà lại trộm mang đỉnh Thái Bình đi đưa tới nước Hình, vì thế đỉnh Thái Bình trở thành chí bảo của nước Hình.
Đỉnh Thái Bình lấy ý nghĩa thiên hạ thái bình, bản thân nó có ý nghĩa rất lớn. Cho tới bây giờ, đỉnh Thái Bình không chi là một binh khí tượng trưng cho thiên hạ thái bình với đại Tiết, mà còn là một sự tách rời nhục nhã.
Trước khi đặc sứ nước Hình đặc sứ tới kinh đã cố ý gửi thư từ lại đây, nói cố ý dâng lên đỉnh Thái Bình, biểu đạt thành tâm hai nước liên minh, chuyện này khiến cho Hoàng Thượng vô cùng động lòng.
Nếu đời này của ông có thể thuận lợi thu đỉnh Thái Bình về đại Tiết thì ý nghĩa này chính là không giống người thường, cũng đại biểu cho đại Tiết cường thịnh.
Bởi vậy, Hoàng Thượng mới có thể nhẹ nhàng đồng ý như vậy, cho sứ thần nước Hình vào kinh.
Nhưng hiện giờ nhìn lại mà xem, quà tặng tuy nhiều nhưng khẳng định không có đỉnh Thái Bình kia.
Đại hoàng tử nước Hình cười tủm tỉm đi ra, chắp tay nói: "Hoàng Thượng, đỉnh Thái Bình, ngoại thần đã đưa tới, hiện tại hắn đang ở trong xe ngựa bên ngoài điện."
Gã ta nói xong thì Hoàng Thượng đã gấp không chờ nổi đứng lên, trực tiếp đi ra khỏi đại điện. Nhìn quanh xe ngựa nhiều đếm không xuể, ít nhất cũng có hai mươi mấy chiếc, hơn nữa đều là xe ngựa lớn, đặt đỉnh Thái Bình dư dảlà quá dư.
Mọi người cũng đi theo Hoàng Thượng đi ra ngoài, tất cả đều cung kính đứng ở phía sau, Hoàng Thượng nhíu mày hỏi: "Đây là ý gì?"
Đại hoàng tử nước Hình cười nói: "Là như thế này, trong hai mươi chiếc xe ngựa này có rất nhiều món ăn trân quý, có rất nhiều ngọc đẹp, có rất nhiều ngọc trai lớn nhỏ cỡ nắm tay, nhưng chỉ có một chiếc xe ngựa bên trong chính là báu vật đỉnh Thái Bình của nước Hình, hôm nay yến hội chỉ có đàn sáo làm bạn, chẳng phải nhạt nhẽo? Hoàng Thượng không ngại đoán một cái xem bên torng chiếc xe ngựa nào là đỉnh Thái Bình?"
Hoàng Thượng vừa nghe xong thì nhất thời hơi tức giận, quần thần cũng ồ lên cả đám, sôi nổi châu đầu ghé tai nhau.
"Sứ thần nước Hình có ý tứ gì?"
"Cũng quá lớn mật?"
"Đây là tiêu khiển chúng ta sao? Rốt cuộc là cho hay là không cho?"
Sắc mặt Hoàng Thượng khó coi, cười lạnh một tiếng: "Đặc sứ nước Hình, ý của ngươi là nếu trẫm đoán không trúng thì các ngươi sẽ không hiến đỉnh này phải không?"
Đại hoàng tử nước Hình cười nói: "Hoàng Thượng, lời này từ đâu mà nói thế? Mọi người đều biết đỉnh Thái Bình chính là bảo vật thiên hạ. Nó đã nuôi dưỡng long khí của mọi triều đại trong một trăm năm, đã sớm khí khái bất phàm. Hoàng Thượng là chân long thiên tử, ngôi cửu ngũ, sao có thể không đoán trúng bảo đỉnh ở đâu? Hơn nữa, đoán trúng hay không trúng, này chẳng qua là...... Thuận theo ý trời thôi."
Gã ta nói lời này, sắc mặt Hoàng Thượng càng khó coi hơn, nếu đoán không trúng, chẳng phải là...... Ý trời như thế?
Nhưng hai mươi chiếc xe ngựa này mỗi một chiếc xe ngựa đều giống nhau như đúc, sao có thể đoán trúng?
Đại hoàng tử nước Hình nói: "Hoàng Thượng, không ngại lấy ba lần làm hạn định, đoán xem đỉnh Thái Bình ở đâu trong chiếc xe ngựa kia? Hoàng Thượng lựa chọn chiếc xe ngựa nào, ngoại thần tất nhiên sẽ hiến chiếc xe ngựa đó cho Hoàng Thượng."
Các đại thần càng khe khẽ nói nhỏ, nói là hiến đỉnh, bây giờ thì tốt rồi, nói đường hoàng, còn dọn ra thuận theo ý trời, chụp mũ Hoàng Thượng cái gì mà chân long thiên tử. Nếu đoán không trúng, chẳng phải là quá tệ à?
Nhưng nước Hình hiển nhiên có sự chuẩn bị mà đến, khả năng đoán trúng tất nhiên là rất hiếm.
Đại hoàng tử nước Hình cười chắp tay nói: "Cung thỉnh Hoàng Thượng!"
Hoàng Thượng vừa tức vừa giận, nhưng hiện giờ bọn họ đang muốn giao chiến với nước Thương Dương, sao có thể lại trắng trợn táo bạo đắc tội nước Hình? Tất nhiên không thể xá rách mặt với nước Hình. Mà nước Hình thì sao, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, không hề sợ hãi.
Tuy Hoàng Thượng không cam lòng nhưng cũng không muốn buông tha ba lần cơ hội này, lập tức xuyên qua giữa các toa xe, dùng mắt cẩn thận phân biệt. Ông nghĩ thầm, đỉnh Thái Bình là vũ khí hạng nặng, trọng lượng tất nhiên là không thể khinh thường, vết bánh xe hằn sâu nhất chỉ sợ cũng là đỉnh Thái Bình.
Hoàng Thượng nghĩ như vậy thì lập tức tìm được một chiếc có vết hằn bánh xe sâu nhất, cười lạnh một tiếng: "Trẫm chọn chiếc này."
Ông nói xong, Tô Hoài Cẩn lập tức "haiz" một tiếng, tựa như hơi thất vọng, dường như hận sắt không thành thép, khẽ lắc đầu.
Không vì gì khác, nguyên nhân chính là vì trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu Tô Hoài Cẩn đã "Đinh ——" một tiếng.
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp ba, có hiệu lực 】
Hai mươi chiếc xe ngựa kín không kẽ hở, trong nháy mắt bị Tô Hoài Cẩn xem rành mạch, rõ ràng. Bên trong chính là núi vàng núi bạc hay là hòn đá sắt vụn, hoặc là đỉnh Thái Bình, quả thực là vừa nhìn đã thấy ngay.
Mà Hoàng Thượng lựa chọn chiếc xe ngựa kia thật sự là nặng nhất, bởi vì bên trong tràn đầy đều là đồng nát vứt đi.
Một tiếng "răng rắc!", xe ngựa bị mở ra, trong nháy mắt, quần thần kêu "Ồ ——" hút không khí, hỗn loạn thở dài, quả nhiên thất vọng đến cực điểm.
Không phải!
Một xe rác rưởi!
Sắc mặt Hoàng Thượng lập tức xanh mét.
Đại hoàng tử nước Hình cười nói: "Hoàng Thượng không cần bận tâm, còn có hai lần cơ hội, Hoàng Thượng là chân long thiên tử, đều có long khí bảo hộ."
Hoàng Thượng vốn định phát tác nhưng Đại hoàng tử nước Hình lại bắt đầu tâng bốc ông. Lúc này thì hay rồi, Hoàng Thượng muốn phát tác cũng không có cách nào, đành phải cố nén tức giận.
Nhưng ông đã không dám chọn nữa bởi vì vết hằn bánh xe sâu nhất là một xe sắt vụn, nghĩ đến nước Hình đoán chắc ông sẽ chọn lựa ra sao mà đã đưa ra bẫy rập.
Hoàng Thượng đảo mắt qua: "Ngọc Ngọc, con đến xem."
Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc bị điểm danh, trong lòng run lên. Hắn vừa mới bị Đại Tông Chính Viện tra xét qua, hiện giờ còn xem như là nửa cái mang tội đồ. Nếu hắn ta cũng chọn sai mà bỏ lỡ đỉnh Thái Bình thì đến lúc đó Hoàng Thượng nhất định sẽ trách tội hắn ta.
Nhưng Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc lại không dám làm trái, đành phải mang một đầu mồ hôi lạnh đứng dậy.
Tiết Ngọc Ngọc cung kính nói: "Dạ, phụ hoàng, nhi thần lĩnh mệnh."
Hắn ta nói xong cũng xuyên qua mấy chiếc xe ngựa. Lúc trước Hoàng Thượng chọn xe ngựa nặng nhất gần như không đúng, vì thế Tiết Ngọc Ngọc luôn mãi cân nhắc, cảm thấy nước Hình quỷ kế đa đoan, giỏi dùng tâm kế, giỏi về tính kế vì thế đã chọn một chiếc xe ngựa trong góc kín kẽ nhất.
Thái Tử hít sâu vài hơi: "Một chiếc này."
Hắn ta vừa dứt lời, Tô Hoài Cẩn tựa như đã không đành lòng nhìn qua, nghiêng đầu né tránh còn nhíu mày.
Tô Hoài Cẩn thở dài trong lòng, nàng mới vừa rồi đã nhìn kỹ bên torng xe ngựa, bên trong mỗi một chiếc là cái gì đều rành mạch. Chiếc này còn không hơn được chiếc kia, chiếc trước ít nhất là đồng thau phế liệu, nóng chảy còn có thể đúc lại.
Mà chiếc xe ngựa này......
Một tiếng "răng rắc!".
Xe ngựa lại lần nữa được mở ra, đại hoàng tử nước Hình cười ha hả, nói: "Thì ra Thái Tử đại Tiết thích chơi son phấn, một xe son phấn này, ngoại thần vốn định đưa cho nương nương các cung."
Son phấn......
Sắc mặt của Thái Tử nhất thời tái xanh, nghiến răng nghiến lợi, cơ trên mặt đều nhô ra, cuối cùng hắn ta cũng bị đại hoàng tử nước Hình chế nhạo.
Hoàng Thượng cũng cực kỳ thất vọng, trừng mắt nhìn Thái Tử Tiết Ngọc Ngọc.
Tiết Trường Du vẫn luôn chú ý Tô Hoài Cẩn, đôi mắt từng khắc cũng chẳng dời đi. Hắn phát hiện vẻ mặt của Tô Hoài Cẩn tựa như hơi "Kỳ quái", giống như đã sớm biết bên trong những chiếc xe ngựa kia là cái gì, liên tục hai lần, tất cả đều thở dài không ngừng.
Tiết Trường Du nhăn mày, trong lòng hơi hoài nghi, nhưng lúc này, Hoàng Thượng đã nói: "Lão tứ, con lại đây nhìn xem."
Tiết Trường Du vội vàng ngẩng đầu lên, này đã là lần cơ hội cuối cùng. Nếu lần này lại đoán không được, quỷ kế của nước Hình tất nhiên sẽ thực hiện được. Đỉnh Thái Bình kia chẳng qua chỉ lên sân khấu, cuối cùng vẫn phải vận chuyển về nước Hình.
Nếu lúc này Hoàng Thượng xé rách mặt với nước Hình, gặp phải chính là nước Thương Dương và nước Hình nam bắc giáp công, bởi vậy bất luận như thế nào Hoàng Thượng cũng không có khả năng tức giận với nước Hình, lửa giận này rất có thể phát tiết ở trên người Tiết Trường Du và Thái Tử.
Đặc biệt là Tiết Trường Du, Thái Tử cũng may còn có Hoàng Hậu thổi gió bên gối. Địa vị của Tiết Trường Du kém xa Thái Tử, tất nhiên là chịu khổ nhất.
Tiết Trường Du nhíu mày, nhưng cũng không thể làm trái, chắp tay nói: "Dạ, Hoàng Thượng."
Hắn nói như vậy thì theo bản năng nhìn về phía Tô Hoài Cẩn.
Tô Hoài Cẩn nhíu mày, tựa như suy nghĩ cái gì đó.
Nàng thật sự đang suy nghĩ gì đó, Đại hoàng tử nước Hình kiêu ngạo đến cực điểm. Ngày ấy ở tiệc rượu đón gió, ánh mắt còn vô cùng lộ liễu đáng khinh, khiến cho trong lòng Tô Hoài Cẩn khó chịu, luôn muốn dạy dỗ Đại hoàng tử này một chút, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thôi.
Tô Hoài Cẩn suy nghĩ trong lòng, có nên nói với Tiết Trường Du trong chiếc xe ngựa nào chở đỉnh Thái Bình hay không.
Nhưng vấn đề là làm sao nói cho Tiết Trường Du đây?
Tiết Trường Du sao có thể tin tưởng nàng đây?
Ngay lúc Tô Hoài Cẩn suy nghĩ, Tiết Trường Du đã đi ra từ bên trong đại điện, xuyên qua những chiếc xe ngựa. Hắn đi qua đi lại hai vòng, nhưng cũng không vội vã mở miệng, mà là càng đi......
Cách Tô Hoài Cẩn càng gần.
Tô Hoài Cẩn hơi hoài nghi, vừa mới bắt đầu cho rằng bản thân nhìn lầm rồi nhưng sau đó lại phát hiện không phải ảo giác. Tứ hoàng tử Tiết Trường Du lắc lư lay động như thể đang đi dạo phố, thật sự lắc lư đến trước mặt nàng.
Tô Hoài Cẩn nghi ngờ nhìn qua đã thấy Tiết Trường Du nháy mắt ra dấu với mình, còn chớp chớp mắt.
Yến Vương vốn đã đẹp trai ngời ngời, Tô Hoài Cẩn có thể khẳng định giữa những người ở đây, chỉ luận về nhan sắc, cũng không thể vượt qua Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du nháy mắt như vậy, còn nỗ lực nháy mắt ra dấu. Biểu cảm kia giống như "quyến rũ" hận không thể làm các cô gái điêu đứng.
Tô Hoài Cẩn nheo mắt, không vì cái gì khác, chỉ vì ánh mắt của Yến Vương điện hạ này cũng quá "Phong tình vạn chủng", Tô Hoài Cẩn suýt nữa ăn không tiêu.
Tiết Trường Du lại dùng ánh mắt kia quét qua những xe ngựa đó, ý bảo Tô Hoài Cẩn ra chủ ý cho hắn.
Tô Hoài Cẩn nhìn một hồi, lúc này mới rõ ràng một chút, thì ra mắt Tiết Trường Du như rút gân thế kia là đang ra hiệu cho nàng.
Tô Hoài Cẩn đã bất chấp ngờ vực trong lòng, vì sao Tứ hoàng tử lại giao đại sự cho một cô gái như mình tới quyết định.
Nhưng không thể nghi ngờ, Tô Hoài Cẩn biết đỉnh Thái Bình đang ở trong chiếc xe ngựa nào.
"Đinh ——"
【 Hệ thống: Mắt sáng cấp ba, có hiệu lực 】
Tô Hoài Cẩn xem xét lại tất cả các xe tải, xác định không lầm thì lúc này mới ra dấu cho Tiết Trường Du.
Tiết Trường Du hơi kinh ngạc, hai người "mắt đi mày lại" cả buổi, ý Tô Hoài Cẩn lại là chiếc đầu tiên, cũng chính là xe ngựa dưới mắt họ.
Tiết Trường Du đột nhiên hơi bừng tỉnh, người ta nói, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, thật là tác phong xảo trá của nước Hình.
Tiết Trường Du cười ngay sau đó, nụ cười kia càng giòn, phong thái ung dung, còn giũ quạt xếp ra "Cạch" một tiếng, nhẹ nhàng lắc lắc. Với chiếc áo choàng trắng như tuyết, trông hắn càng đẹp trai không thể chê vào đâu được.
Tiết Trường Du thản nhiên nói: " Chiếc đầu tiên."
Hắn dứt lời, sắc mặt của Đại hoàng tử nước Hình hiển nhiên cứng đờ. Tiết Trường Du không cho gã cơ hội mà tự mình đi qua đó, ở trước mắt bao người, "rầm!", tự mở cửa xe ngựa ra.
"Ồ ——!!"
Mọi người nhất trí hít hà một hơi, có người nghẹn họng nhìn trân trối, có người mở to hai mắt, còn có người ngây ngẩn tại chỗ, chỉ có Tô Hoài Cẩn hơi mỉm cười, tựa như sớm có chuẩn bị.
"Thái, đỉnh Thái Bình!"
"Là bảo đỉnh!!"
"Trời xanh có mắt! Trời xanh có mắt, là đỉnh Thái Bình! Đỉnh Thái Bình lại về với đại Tiết chúng ta!"
Quần thần nghị luận sôi nổi, trong lúc nhất thời đều đã quên hạ giọng, nhảy nhót không thôi. Tô Hoài Cẩn nhìn thoáng qua Đại hoàng tử nước Hình.
Sắc mặt Đại hoàng tử nước Hình u ám, quả nhiên vẻ mặt ngoài dự đoán, dáng vẻ lại nổi trận lôi đình, tức không chịu được nhưng không thể nào phát hỏa. Dáng vẻ kia giống như con kiến trong chậu than bị đốt mông.
Tô Hoài Cẩn nhếch môi cười, nhìn thấy dáng vẻ đáng buồn cười của Đại hoàng tử nước Hình thì tâm trạng của nàng quả nhiên đã thoải mái lên nhiều......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.