Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 39: Nghiêm gia phân tách
Dương A Trạch
30/04/2023
Nghiêm gia Tam thái thái hùng hổ dọa người, Nhị thái thái cũng nói theo, "Đúng vậy, tam đệ muội nói không sai, ba trăm vạn lượng bạc trắng cũng
không phải là số lượng nhỏ, ngay cả Nghiêm gia chúng ta trong một chốc
đem ra số tiền lớn như vậy cũng không dễ dàng. Gia tài của Nghiêm gia là đời đời kiếp kiếp cố gắng liều mạng để dành cho con cháu đời sau, chứ
không phải để người ngoài chiếm lợi, đại tẩu một phát liền quyên ra ba
trăm vạn lượng bạc sợ là không ổn."
Nghiêm gia Tứ thái thái vừa mới vào cửa chưa được nửa năm, còn không dám mở miệng cao giọng với đại tẩu, nhưng nàng đứng sau lưng nhị tẩu cùng tam tẩu, đó cũng coi như là ngấm ngầm thừa nhận họ chung một thuyền.
Đại Công tử Nghiêm gia Nghiêm Văn Hoa nhìn mấy anh em Nghiêm gia yên lặng đứng một bên, trầm giọng nói: "Lão nhị, lão tam, các người cứ nhìn như vậy không quản à?"
Nghiêm gia lão nhị hướng Nghiêm Văn Hoa cười một tiếng, nói: "Đại ca, mặc dù vợ ta và tam thái thái giọng có hơi kích động một chút, nhưng các nàng cũng không nói gì sai, gia tài của Nghiêm gia bây giờ là do tổ tiên cố gắng góp nhặt từng chút, mặc dù bây giờ gia sản do đại ca quản lý, nhưng đại tẩu không nói tiếng nào liền đem ba trăm vạn lượng bạc đi quyên góp quả thật là không nên, dẫu sao bây giờ Nghiêm gia cũng chưa phân chia tài sản."
"Lão tam, ngươi và lão tứ cũng nghĩ như thế sao?" Nghiêm Văn Hoa chuyển hướng nhìn sang lão tam cùng lão tứ.
Lão tứ cười mỉa nói: "Đại ca, tra sổ sách một chút cũng tốt, nếu thật sự đại tẩu không động đến tài sản của Nghiêm gia, vậy cũng có thể chứng minh là đại tẩu hoàn toàn trong sạch."
Lão tam không mở miệng, nhưng vào lúc này im lặng là tốt nhất.
Nghiêm Văn Hoa thất vọng nhắm hai mắt lại, lúc mở ra thì hướng về Nghiêm gia gia và Nghiêm lão thái thái nói: "Cha, nương, con đồng ý tra sổ sách, nhưng con có một điều kiện."
Nghiêm lão gia nhìn khóe miệng Khương Phù đang nở một nụ cười, trong lòng nặng một cái, "Điều kiện gì, lão đại con nói thử xem."
Nghiêm Văn Hoa nói: "Nếu kiểm tra xong mà Khương Phù thật sự không động đến bạc của Nghiêm gia, những thứ đem đi quyên kia đều là của hồi môn của nàng thì mấy người nhị đệ, tam đệ, tứ đệ đều phải hướng nàng nói xin lỗi, hơn nữa con muốn ra ở riêng."
Nghiêm lão thái thái nghe vậy cẩn thận liếc sắc mặt của Nghiêm lão gia, cuống cuồng mở miệng, "Lão đại, con nói lời gì vậy chứ, ở với cha với nương không ở lại muốn ra ở riêng. Ta và cha con vẫn còn sống đấy, làm gì có đạo lý để các con ra ở riêng chứ."
"Cha, nương, con tự mình quản lý gia sản Nghiêm gia giúp lợi nhuận tăng lên hàng năm, vì sản nghiệp Nghiêm gia mà đi sớm về trễ, một năm thì hơn nửa thời gian là ở bên ngoài, cùng A Phù chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, con tự thấy không có bạc đãi gia huynh đệ nửa điểm, chỉ duy bạc đãi A Phù."
Nói tới chỗ này, Nghiêm Văn Hoa cười khổ một tiếng, "Nàng là con gái quan gia gả cho thương hộ, cả ngày vì gia đình cực khổ lo liệu không nói, lúc đầu còn bị mọi người coi thường, bây giờ bởi vì nàng góp bạc của bản thân mà bị người nhà hoài nghi, nếu ta còn không làm gì đó thì làm sao đối diện với A Phù được?"
"Hơn nữa, cha, mẹ, hai người có thể hỏi nhị đệ, tam đệ một chút xem rốt cuộc họ có muốn tách ra hay không. Cây lớn phân nhánh, người lớn tách ra, hôm nay chúng ta đều đã trưởng thành rồi, cũng đều đã lập gia đình, mỗi người đều biết vì gia đình nhỏ của mình, còn sống cùng nhau nữa sẽ khiến tình huynh đệ càng thêm đạm bạc vì lợi ích cá nhân."
Nghiêm lão gia trầm mặc trong nháy mắt, hỏi mấy người lão nhị: "Lão nhị, lão tam, lão tứ, mấy người các con nói một chút, các con cũng muốn ra ở riêng sao?"
"Cha, con cảm thấy đại ca nói có lý, mấy năm nay đại ca vì Nghiêm gia mà bỏ ra rất nhiều công sức, chúng ta không thể cứ mãi hưởng thụ công lao của đại ca được, ra ở riêng cũng có thể giảm bớt gánh nặng trên vai anh ấy."
"Cha, con nghe đại ca." Nghiêm lão tam nói.
Nghiêm lão tứ cũng nói theo: "Cha, con cũng nghe theo đại ca."
Nghiêm lão gia nhìn mấy đứa con trai mà không kìm nến được hưng phấn, biết Nghiêm Văn Hoa nói đúng, nếu còn ở cùng nhau nữa mọi người sẽ chỉ vì lợi ích mà công kích nhau, đến cuối cùng anh em ruột thịt lại trở thành cừu nhân. (1)
(1) cừu nhân: kẻ thù
"Được, nếu các con đều muốn ra ở riêng, vậy hôm nay ta liền làm chủ chuyện này." Nghiêm lão gia nói xong cũng để Nghiêm Văn Hoa đi lấy sổ sách của Nghiêm gia, đầu tiên là tra rõ chuyện Khương Phù quyên ngân, đồng thời cũng để cho mọi người biết gia tài hiện tại của Nghiêm gia có bao nhiêu.
Hàng năm Nghiêm gia sẽ đối chiếu sổ sách vào giữa năm và cuối năm, và chia tiền về các phòng, cho nên bọn họ chí tốn chưa tới nửa ngày đã đối chiếu xong, cuối cùng chứng minh được chuyện Khương Phù đi quyên tiền bất kể là có phải tiền của Khương Phù hay không, nhưng quả thật không phải là bạc của Nghiêm gia.
Mấy người còn lại của Nghiêm gia cũng hướng Khương Phù xin lỗi, tâm tình Khương Phù rất tốt nên cũng không so đo với bọn họ, sau khi ra ở riêng họ cũng chỉ là thân thích, cũng không còn cơ hội tìm nàng gây sự nữa.
Mấy người Nghiêm gia sau khi làm xong mấy văn thư sang tên nhà đất từ nha môn liền trở về viện của mỗi người, bắt đầu thu thập đồ đạc. Nếu đã tách ra, bọn họ dĩ nhiên không thể ở chung một chỗ, nhà thì họ không chỉ có mỗi chỗ này, lúc quyết định tách ra bọn họ cũng đã chia nhà xong xuôi, cũng không cần phải mua nhà mua đất nữa, mỗi người chọn một nơi hài lòng rồi vào ở là được.
Khương Phù bọn họ là đại phòng, Nghiêm lão gia cùng Nghiêm lão thái thái lại sống chung cùng đại phòng, vì vậy nhà này dĩ nhiên cũng phân cho phu thê bọn họ.
Khương Phù không cần thu dọn đồ đạc đang rất vui vẻ chơi cùng con trai thì nghe thấy người làm báo lại, nói là Hộ bộ đưa tới một bảng hiệu.
Khương Phù mơ hồ đi đến tiền sảnh, đã nhìn thấy Nghiêm lão gia toe toét, mắt híp cả lại dẫn đầu đoàn người tới nói chuyện, nhìn thấy nàng tới, chào hỏi với nàng cùng nụ cười hòa ái thân cận trước nay chưa từng có, "A Phù tới à?"
"Cha!" Khương Phù tiến lên trước cùng Nghiêm lão gia chào hỏi, sau đó mới hướng mấy người tới làm lễ, "Phùng đại nhân."
Người đến là người lúc Khương Phù tới Hộ bộ đã từng thấy, là trạng nguyên năm Vĩnh An thứ chín, năm nay còn chưa đầy ba mươi, nhậm chức Hộ bộ thị lang, quan ngũ phẩm.
Mà các phòng đang ở trong sân thu dọn đồ đạc nghe được tin tức cũng chạy tới tiền sảnh.
Nhìn tấm bảng hiệu mơ hồ tỏa ra ánh sáng lóng lánh, Nghiêm lão nhị có chút hối hận, hỏi: "Đay chính là bảng hiệu ngự ban cho Nghiêm gia sao?"
Sớm biết Hoàng thượng sẽ thưởng cho Nghiêm gia một bảng hiệu như vậy, hắn cũng sẽ không để cho vợ mình hồ nháo như vậy. Có thể được một tấm bảng như vậy, đừng nói là ba trăm vạn lượng bạc, cho dù là nhiều hơn hắn cũng nguyện ý đưa ra. Đối với thương nhân như bọn họ mà nói, một tấm bảng hiệu ngự ban có thể nói là tấm bùa hộ mạng của bọn họ.
Phùng đại nhân nhìn mấy người Nghiêm lão nhị một cái, cười híp mắt mở miệng, "Tấm bảng hiệu này cũng không phải là ban cho Nghiêm gia."
"A?" Mấy người Nghiêm gia không hiểu, nếu không phải là ban cho Nghiêm gia, vậy còn mang vào Nghiêm gia làm gì?
Phùng đại nhân nhìn biểu tình của bọn họ một lúc mới ung dung nói tiếp: "Tấm bảng này là do Hoàng thượng thấy được tấm lòng đại nghĩa của Nghiêm đại thái thái, cố ý ban cho Đại thái thái."
Nghiêm gia Tứ thái thái vừa mới vào cửa chưa được nửa năm, còn không dám mở miệng cao giọng với đại tẩu, nhưng nàng đứng sau lưng nhị tẩu cùng tam tẩu, đó cũng coi như là ngấm ngầm thừa nhận họ chung một thuyền.
Đại Công tử Nghiêm gia Nghiêm Văn Hoa nhìn mấy anh em Nghiêm gia yên lặng đứng một bên, trầm giọng nói: "Lão nhị, lão tam, các người cứ nhìn như vậy không quản à?"
Nghiêm gia lão nhị hướng Nghiêm Văn Hoa cười một tiếng, nói: "Đại ca, mặc dù vợ ta và tam thái thái giọng có hơi kích động một chút, nhưng các nàng cũng không nói gì sai, gia tài của Nghiêm gia bây giờ là do tổ tiên cố gắng góp nhặt từng chút, mặc dù bây giờ gia sản do đại ca quản lý, nhưng đại tẩu không nói tiếng nào liền đem ba trăm vạn lượng bạc đi quyên góp quả thật là không nên, dẫu sao bây giờ Nghiêm gia cũng chưa phân chia tài sản."
"Lão tam, ngươi và lão tứ cũng nghĩ như thế sao?" Nghiêm Văn Hoa chuyển hướng nhìn sang lão tam cùng lão tứ.
Lão tứ cười mỉa nói: "Đại ca, tra sổ sách một chút cũng tốt, nếu thật sự đại tẩu không động đến tài sản của Nghiêm gia, vậy cũng có thể chứng minh là đại tẩu hoàn toàn trong sạch."
Lão tam không mở miệng, nhưng vào lúc này im lặng là tốt nhất.
Nghiêm Văn Hoa thất vọng nhắm hai mắt lại, lúc mở ra thì hướng về Nghiêm gia gia và Nghiêm lão thái thái nói: "Cha, nương, con đồng ý tra sổ sách, nhưng con có một điều kiện."
Nghiêm lão gia nhìn khóe miệng Khương Phù đang nở một nụ cười, trong lòng nặng một cái, "Điều kiện gì, lão đại con nói thử xem."
Nghiêm Văn Hoa nói: "Nếu kiểm tra xong mà Khương Phù thật sự không động đến bạc của Nghiêm gia, những thứ đem đi quyên kia đều là của hồi môn của nàng thì mấy người nhị đệ, tam đệ, tứ đệ đều phải hướng nàng nói xin lỗi, hơn nữa con muốn ra ở riêng."
Nghiêm lão thái thái nghe vậy cẩn thận liếc sắc mặt của Nghiêm lão gia, cuống cuồng mở miệng, "Lão đại, con nói lời gì vậy chứ, ở với cha với nương không ở lại muốn ra ở riêng. Ta và cha con vẫn còn sống đấy, làm gì có đạo lý để các con ra ở riêng chứ."
"Cha, nương, con tự mình quản lý gia sản Nghiêm gia giúp lợi nhuận tăng lên hàng năm, vì sản nghiệp Nghiêm gia mà đi sớm về trễ, một năm thì hơn nửa thời gian là ở bên ngoài, cùng A Phù chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, con tự thấy không có bạc đãi gia huynh đệ nửa điểm, chỉ duy bạc đãi A Phù."
Nói tới chỗ này, Nghiêm Văn Hoa cười khổ một tiếng, "Nàng là con gái quan gia gả cho thương hộ, cả ngày vì gia đình cực khổ lo liệu không nói, lúc đầu còn bị mọi người coi thường, bây giờ bởi vì nàng góp bạc của bản thân mà bị người nhà hoài nghi, nếu ta còn không làm gì đó thì làm sao đối diện với A Phù được?"
"Hơn nữa, cha, mẹ, hai người có thể hỏi nhị đệ, tam đệ một chút xem rốt cuộc họ có muốn tách ra hay không. Cây lớn phân nhánh, người lớn tách ra, hôm nay chúng ta đều đã trưởng thành rồi, cũng đều đã lập gia đình, mỗi người đều biết vì gia đình nhỏ của mình, còn sống cùng nhau nữa sẽ khiến tình huynh đệ càng thêm đạm bạc vì lợi ích cá nhân."
Nghiêm lão gia trầm mặc trong nháy mắt, hỏi mấy người lão nhị: "Lão nhị, lão tam, lão tứ, mấy người các con nói một chút, các con cũng muốn ra ở riêng sao?"
"Cha, con cảm thấy đại ca nói có lý, mấy năm nay đại ca vì Nghiêm gia mà bỏ ra rất nhiều công sức, chúng ta không thể cứ mãi hưởng thụ công lao của đại ca được, ra ở riêng cũng có thể giảm bớt gánh nặng trên vai anh ấy."
"Cha, con nghe đại ca." Nghiêm lão tam nói.
Nghiêm lão tứ cũng nói theo: "Cha, con cũng nghe theo đại ca."
Nghiêm lão gia nhìn mấy đứa con trai mà không kìm nến được hưng phấn, biết Nghiêm Văn Hoa nói đúng, nếu còn ở cùng nhau nữa mọi người sẽ chỉ vì lợi ích mà công kích nhau, đến cuối cùng anh em ruột thịt lại trở thành cừu nhân. (1)
(1) cừu nhân: kẻ thù
"Được, nếu các con đều muốn ra ở riêng, vậy hôm nay ta liền làm chủ chuyện này." Nghiêm lão gia nói xong cũng để Nghiêm Văn Hoa đi lấy sổ sách của Nghiêm gia, đầu tiên là tra rõ chuyện Khương Phù quyên ngân, đồng thời cũng để cho mọi người biết gia tài hiện tại của Nghiêm gia có bao nhiêu.
Hàng năm Nghiêm gia sẽ đối chiếu sổ sách vào giữa năm và cuối năm, và chia tiền về các phòng, cho nên bọn họ chí tốn chưa tới nửa ngày đã đối chiếu xong, cuối cùng chứng minh được chuyện Khương Phù đi quyên tiền bất kể là có phải tiền của Khương Phù hay không, nhưng quả thật không phải là bạc của Nghiêm gia.
Mấy người còn lại của Nghiêm gia cũng hướng Khương Phù xin lỗi, tâm tình Khương Phù rất tốt nên cũng không so đo với bọn họ, sau khi ra ở riêng họ cũng chỉ là thân thích, cũng không còn cơ hội tìm nàng gây sự nữa.
Mấy người Nghiêm gia sau khi làm xong mấy văn thư sang tên nhà đất từ nha môn liền trở về viện của mỗi người, bắt đầu thu thập đồ đạc. Nếu đã tách ra, bọn họ dĩ nhiên không thể ở chung một chỗ, nhà thì họ không chỉ có mỗi chỗ này, lúc quyết định tách ra bọn họ cũng đã chia nhà xong xuôi, cũng không cần phải mua nhà mua đất nữa, mỗi người chọn một nơi hài lòng rồi vào ở là được.
Khương Phù bọn họ là đại phòng, Nghiêm lão gia cùng Nghiêm lão thái thái lại sống chung cùng đại phòng, vì vậy nhà này dĩ nhiên cũng phân cho phu thê bọn họ.
Khương Phù không cần thu dọn đồ đạc đang rất vui vẻ chơi cùng con trai thì nghe thấy người làm báo lại, nói là Hộ bộ đưa tới một bảng hiệu.
Khương Phù mơ hồ đi đến tiền sảnh, đã nhìn thấy Nghiêm lão gia toe toét, mắt híp cả lại dẫn đầu đoàn người tới nói chuyện, nhìn thấy nàng tới, chào hỏi với nàng cùng nụ cười hòa ái thân cận trước nay chưa từng có, "A Phù tới à?"
"Cha!" Khương Phù tiến lên trước cùng Nghiêm lão gia chào hỏi, sau đó mới hướng mấy người tới làm lễ, "Phùng đại nhân."
Người đến là người lúc Khương Phù tới Hộ bộ đã từng thấy, là trạng nguyên năm Vĩnh An thứ chín, năm nay còn chưa đầy ba mươi, nhậm chức Hộ bộ thị lang, quan ngũ phẩm.
Mà các phòng đang ở trong sân thu dọn đồ đạc nghe được tin tức cũng chạy tới tiền sảnh.
Nhìn tấm bảng hiệu mơ hồ tỏa ra ánh sáng lóng lánh, Nghiêm lão nhị có chút hối hận, hỏi: "Đay chính là bảng hiệu ngự ban cho Nghiêm gia sao?"
Sớm biết Hoàng thượng sẽ thưởng cho Nghiêm gia một bảng hiệu như vậy, hắn cũng sẽ không để cho vợ mình hồ nháo như vậy. Có thể được một tấm bảng như vậy, đừng nói là ba trăm vạn lượng bạc, cho dù là nhiều hơn hắn cũng nguyện ý đưa ra. Đối với thương nhân như bọn họ mà nói, một tấm bảng hiệu ngự ban có thể nói là tấm bùa hộ mạng của bọn họ.
Phùng đại nhân nhìn mấy người Nghiêm lão nhị một cái, cười híp mắt mở miệng, "Tấm bảng hiệu này cũng không phải là ban cho Nghiêm gia."
"A?" Mấy người Nghiêm gia không hiểu, nếu không phải là ban cho Nghiêm gia, vậy còn mang vào Nghiêm gia làm gì?
Phùng đại nhân nhìn biểu tình của bọn họ một lúc mới ung dung nói tiếp: "Tấm bảng này là do Hoàng thượng thấy được tấm lòng đại nghĩa của Nghiêm đại thái thái, cố ý ban cho Đại thái thái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.