Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện
Chương 3: Đi Kịch Bản
Nhất Chi Đằng La
07/10/2024
Hai cung nữ thân cận của Trình Hoa Ngu là Hải Du và Hải Đường, lập tức tiến vào nội điện.
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay người muốn mặc bộ y phục nào?” Hải Đường khẽ khom người, cẩn thận hỏi.
Tang Hòa chỉ tay tùy ý: “Bộ xiêm y lụa mỏng màu xanh lục ấy.”
“Dạ ——” Hải Đường mang bộ y phục đến giúp Tang Hòa mặc vào, trong khi Hải Du thì chải tóc cho nàng.
Tang Hòa nhìn mình trong gương, hài lòng vuốt nhẹ mái tóc.
Nàng chính là nữ chính, đương nhiên phải xinh đẹp, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mắt phượng long lanh như mực, đuôi mắt khẽ nhếch, quanh mắt hơi đỏ. Mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười của nàng đều đủ để khiến người khác phải xao lòng.
Hải Du nhìn thấy Tang Hòa tỏ ra điềm tĩnh, như thể đã bình tĩnh lại được cảm xúc, liền cả gan lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương thật đẹp.”
Hải Đường không kìm được liếc nhìn Hải Du một cái, nghĩ thầm: Chỉ có ngươi là giỏi nịnh nọt, chẳng lẽ danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Phong triều là giả à? Đáng tiếc, dù có đẹp đến đâu thì cũng bị thua mối tình thanh mai trúc mã.
Tang Hòa mỉm cười thư thái, không thèm để ý đến cuộc chiến ngầm giữa hai cung nữ, giọng điệu bình thản: “Đi thôi, đến Thái Cực điện.”
“Thái Cực điện?”
“Thái Cực điện?”
Hải Du và Hải Đường đồng thanh thốt lên, giật mình hoảng sợ, nhưng lập tức nhận thấy ánh mắt của Tang Hòa, cả hai vội vàng cúi đầu xin tội: “Hoàng hậu nương nương tha tội! Chỉ là hậu phi không được bước vào Thái Cực điện, đó là quy định từ tổ tiên truyền lại…”
Tang Hòa thản nhiên nói: “Đừng để bổn cung phải nhắc lại lần thứ hai.”
Hải Du và Hải Đường lập tức run rẩy, cảm thấy dường như hoàng hậu nương nương đã khác trước rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến việc đứa con duy nhất của mình bị trượng phu trao cho nữ nhân khác thì có ai mà không đau lòng, thay đổi cũng là lẽ thường tình. Cả hai liền đồng thanh cung kính: “Dạ ——”
Tang Hòa ngồi trên chiếc xe dành cho hoàng hậu, ngắm nhìn khung cảnh trong cung dọc đường đi.
Đang giữa đầu hè, khắp cung điện tràn ngập hoa thơm cỏ lạ, hương hoa lan tỏa khắp nơi.
Hậu cung của Lệnh Thái Huyền vốn trống vắng, không có lấy một phi tần nào nên nên tất nhiên sẽ không có những cảnh ghen tuông đấu đá nơi hậu cung.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước Thái Cực điện.
Tang Hòa bước xuống xe, một lão thái giám mặt mày niềm nở tiến đến, vung chiếc phất trần trong tay, cung kính cúi người chào: “Nô tài xin kính chào hoàng hậu nương nương.”
Tang Hòa nhìn ông ta một cái.
Lão thái giám này là Đàm Xương Phụ, tâm phúc của nam chính Lệnh Thái Huyền, cho đến khi triều đình dời đô thì ông ta vẫn luôn ở bên cạnh nam chính.
Nhưng đó là trong kịch bản gốc.
Còn theo diễn biến của kịch bản sau khi tên điên kia xuyên vào thì tối nay lão thái giám này sẽ bị ban chết.
Ông ta thật "vinh hạnh" khi trở thành người đầu tiên có tên họ trong truyện bị tên điên kia giết.
Nàng đến đây là để cứu ông ấy.
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay người muốn mặc bộ y phục nào?” Hải Đường khẽ khom người, cẩn thận hỏi.
Tang Hòa chỉ tay tùy ý: “Bộ xiêm y lụa mỏng màu xanh lục ấy.”
“Dạ ——” Hải Đường mang bộ y phục đến giúp Tang Hòa mặc vào, trong khi Hải Du thì chải tóc cho nàng.
Tang Hòa nhìn mình trong gương, hài lòng vuốt nhẹ mái tóc.
Nàng chính là nữ chính, đương nhiên phải xinh đẹp, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mắt phượng long lanh như mực, đuôi mắt khẽ nhếch, quanh mắt hơi đỏ. Mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười của nàng đều đủ để khiến người khác phải xao lòng.
Hải Du nhìn thấy Tang Hòa tỏ ra điềm tĩnh, như thể đã bình tĩnh lại được cảm xúc, liền cả gan lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương thật đẹp.”
Hải Đường không kìm được liếc nhìn Hải Du một cái, nghĩ thầm: Chỉ có ngươi là giỏi nịnh nọt, chẳng lẽ danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Phong triều là giả à? Đáng tiếc, dù có đẹp đến đâu thì cũng bị thua mối tình thanh mai trúc mã.
Tang Hòa mỉm cười thư thái, không thèm để ý đến cuộc chiến ngầm giữa hai cung nữ, giọng điệu bình thản: “Đi thôi, đến Thái Cực điện.”
“Thái Cực điện?”
“Thái Cực điện?”
Hải Du và Hải Đường đồng thanh thốt lên, giật mình hoảng sợ, nhưng lập tức nhận thấy ánh mắt của Tang Hòa, cả hai vội vàng cúi đầu xin tội: “Hoàng hậu nương nương tha tội! Chỉ là hậu phi không được bước vào Thái Cực điện, đó là quy định từ tổ tiên truyền lại…”
Tang Hòa thản nhiên nói: “Đừng để bổn cung phải nhắc lại lần thứ hai.”
Hải Du và Hải Đường lập tức run rẩy, cảm thấy dường như hoàng hậu nương nương đã khác trước rất nhiều.
Nhưng nghĩ đến việc đứa con duy nhất của mình bị trượng phu trao cho nữ nhân khác thì có ai mà không đau lòng, thay đổi cũng là lẽ thường tình. Cả hai liền đồng thanh cung kính: “Dạ ——”
Tang Hòa ngồi trên chiếc xe dành cho hoàng hậu, ngắm nhìn khung cảnh trong cung dọc đường đi.
Đang giữa đầu hè, khắp cung điện tràn ngập hoa thơm cỏ lạ, hương hoa lan tỏa khắp nơi.
Hậu cung của Lệnh Thái Huyền vốn trống vắng, không có lấy một phi tần nào nên nên tất nhiên sẽ không có những cảnh ghen tuông đấu đá nơi hậu cung.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước Thái Cực điện.
Tang Hòa bước xuống xe, một lão thái giám mặt mày niềm nở tiến đến, vung chiếc phất trần trong tay, cung kính cúi người chào: “Nô tài xin kính chào hoàng hậu nương nương.”
Tang Hòa nhìn ông ta một cái.
Lão thái giám này là Đàm Xương Phụ, tâm phúc của nam chính Lệnh Thái Huyền, cho đến khi triều đình dời đô thì ông ta vẫn luôn ở bên cạnh nam chính.
Nhưng đó là trong kịch bản gốc.
Còn theo diễn biến của kịch bản sau khi tên điên kia xuyên vào thì tối nay lão thái giám này sẽ bị ban chết.
Ông ta thật "vinh hạnh" khi trở thành người đầu tiên có tên họ trong truyện bị tên điên kia giết.
Nàng đến đây là để cứu ông ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.