Nương Nương! Thiên Tai Đã Đến, Mau Dẫn Kẻ Điên Đi Cốt Truyện
Chương 44: Đưa Thái Hậu Ra Khỏi Cung 1
Nhất Chi Đằng La
13/10/2024
Nàng tựa vào vai Lệnh Thái Huyền, đến câu cuối, giọng nói của nàng còn pha thêm chút nũng nịu đầy quyến rũ.
Lệnh Thái Huyền lạnh lùng quan sát Tang Hòa diễn trò, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào trước những lời về "thuốc tuyệt tử" hay "không sống nổi".
Tuy vậy, đám cung nữ và thái giám xung quanh khi nghe được những bí mật động trời này thì sắc mặt ai nấy đều biến đổi, cúi đầu thấp hơn nữa.
Trong cung, nghe càng nhiều thì chết càng nhanh.
Sắc mặt Đàm Xương Phụ cũng biến đổi theo. Thuốc tuyệt tử?
Ông ta kinh ngạc liếc nhìn thái hậu, đây là cấm dược của hoàng cung! Chẳng trách hoàng hậu lại hành động điên rồ và tàn nhẫn đến vậy. Trước đó thái tử đã bị lấy đi mất, nếu nàng còn bị cắt đứt khả năng sinh nở thì cả đời này coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Phong triều không thể có một hoàng hậu vô sinh.
Dù vậy, hoàng thượng là người trọng đạo hiếu, e rằng ngay cả như vậy thì Lệnh Thái Huyền cũng sẽ không dám làm gì thái hậu.
Thái hậu vẫn giữ được sự bình tĩnh, không hề tỏ ra hoảng loạn. Khi nhìn thấy xác của Linh ma ma chết ngay trước điện thì bà ta đã hiểu rằng Trình Hoa Ngu chắc chắn đã phát hiện ra điều bất thường trong bát yến sào.
"Hoàng đế, hoàng hậu dám ngang nhiên bắt giữ ai gia, nàng còn có gì mà không dám làm? Chỉ sợ sẽ không ai tin nổi những lời hoang đường như thế."
Thái hậu lạnh lùng cười, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn Tang Hòa đang diễn kịch.
Tang Hòa ngẩng đầu nhìn Lệnh Thái Huyền, cố gắng biện bạch: "Hoàng thượng không tin thần thiếp sao?"
Lệnh Thái Huyền mỉm cười lạnh lẽo, đôi tay siết chặt lấy eo Tang Hòa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sát khí đẫm máu: "Hoàng hậu muốn thế nào?"
Thái hậu vừa nghe câu này thì cả người lập tức căng thẳng.
Bà ta không thể tin vào tai mình, nhìn Lệnh Thái Huyền như thể hắn đã bị Tang Hòa mê hoặc, liền lớn tiếng kêu lên: "Hoàng đế! Ai gia là mẹ ruột của con!"
Tang Hòa khẽ nhếch môi: "Thái hậu nương nương tuổi tác đã cao, lẽ ra nên nghỉ ngơi an dưỡng. Tuy nhiên trong cung sắp đón nhiều tỷ muội, môi trường quá phức tạp sẽ không tốt cho việc tĩnh dưỡng. Chi bằng hãy để thái hậu ra ngoài cung nghỉ ngơi ở biệt viện vậy."
Nàng vốn là người có thù tất báo ngay tại chỗ.
Nhưng lần này, vì Lệnh Thái Huyền đã xen vào nên nàng tạm tha mạng cho thái hậu, đợi đến khi thiên tai giáng xuống thì để bà ta tự trải nghiệm một lần.
"Hoàng hậu! Ngươi bất hiếu! Quá bất hiếu!" Thái hậu vừa giận dữ vừa run rẩy, đứng không vững.
Tang Hòa phớt lờ, chỉ quay sang hỏi Lệnh Thái Huyền: "Hoàng thượng?"
Đôi mắt xanh biếc của Lệnh Thái Huyền lạnh lẽo như đầm sâu, ánh mắt tăm tối lướt qua người Tang Hòa, đôi môi mỏng khẽ mím lại, giọng nói bình thản: "Làm theo lời hoàng hậu, đưa thái hậu ra khỏi cung."
Lệnh Thái Huyền lạnh lùng quan sát Tang Hòa diễn trò, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào trước những lời về "thuốc tuyệt tử" hay "không sống nổi".
Tuy vậy, đám cung nữ và thái giám xung quanh khi nghe được những bí mật động trời này thì sắc mặt ai nấy đều biến đổi, cúi đầu thấp hơn nữa.
Trong cung, nghe càng nhiều thì chết càng nhanh.
Sắc mặt Đàm Xương Phụ cũng biến đổi theo. Thuốc tuyệt tử?
Ông ta kinh ngạc liếc nhìn thái hậu, đây là cấm dược của hoàng cung! Chẳng trách hoàng hậu lại hành động điên rồ và tàn nhẫn đến vậy. Trước đó thái tử đã bị lấy đi mất, nếu nàng còn bị cắt đứt khả năng sinh nở thì cả đời này coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Phong triều không thể có một hoàng hậu vô sinh.
Dù vậy, hoàng thượng là người trọng đạo hiếu, e rằng ngay cả như vậy thì Lệnh Thái Huyền cũng sẽ không dám làm gì thái hậu.
Thái hậu vẫn giữ được sự bình tĩnh, không hề tỏ ra hoảng loạn. Khi nhìn thấy xác của Linh ma ma chết ngay trước điện thì bà ta đã hiểu rằng Trình Hoa Ngu chắc chắn đã phát hiện ra điều bất thường trong bát yến sào.
"Hoàng đế, hoàng hậu dám ngang nhiên bắt giữ ai gia, nàng còn có gì mà không dám làm? Chỉ sợ sẽ không ai tin nổi những lời hoang đường như thế."
Thái hậu lạnh lùng cười, ánh mắt đầy khinh miệt nhìn Tang Hòa đang diễn kịch.
Tang Hòa ngẩng đầu nhìn Lệnh Thái Huyền, cố gắng biện bạch: "Hoàng thượng không tin thần thiếp sao?"
Lệnh Thái Huyền mỉm cười lạnh lẽo, đôi tay siết chặt lấy eo Tang Hòa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sát khí đẫm máu: "Hoàng hậu muốn thế nào?"
Thái hậu vừa nghe câu này thì cả người lập tức căng thẳng.
Bà ta không thể tin vào tai mình, nhìn Lệnh Thái Huyền như thể hắn đã bị Tang Hòa mê hoặc, liền lớn tiếng kêu lên: "Hoàng đế! Ai gia là mẹ ruột của con!"
Tang Hòa khẽ nhếch môi: "Thái hậu nương nương tuổi tác đã cao, lẽ ra nên nghỉ ngơi an dưỡng. Tuy nhiên trong cung sắp đón nhiều tỷ muội, môi trường quá phức tạp sẽ không tốt cho việc tĩnh dưỡng. Chi bằng hãy để thái hậu ra ngoài cung nghỉ ngơi ở biệt viện vậy."
Nàng vốn là người có thù tất báo ngay tại chỗ.
Nhưng lần này, vì Lệnh Thái Huyền đã xen vào nên nàng tạm tha mạng cho thái hậu, đợi đến khi thiên tai giáng xuống thì để bà ta tự trải nghiệm một lần.
"Hoàng hậu! Ngươi bất hiếu! Quá bất hiếu!" Thái hậu vừa giận dữ vừa run rẩy, đứng không vững.
Tang Hòa phớt lờ, chỉ quay sang hỏi Lệnh Thái Huyền: "Hoàng thượng?"
Đôi mắt xanh biếc của Lệnh Thái Huyền lạnh lẽo như đầm sâu, ánh mắt tăm tối lướt qua người Tang Hòa, đôi môi mỏng khẽ mím lại, giọng nói bình thản: "Làm theo lời hoàng hậu, đưa thái hậu ra khỏi cung."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.