Chương 1: THÍCH ỨNG
chạng vạng
13/03/2017
" Róch rách..."
Tiếng nước đổ vào ly trà vang lên một âm thanh thâm thúy mà tinh sảo, trong tách trà còn thoang thoảng mùi thơm của buổi sáng sớm.
Nha hoàn một thân hồng y, rót xong trà, đặt lên bàn, đem khăn nhún vào một góc nhỏ. Thở dài nhìn bóng nhỏ trên giường. Công việc này của nàng đã bắt đầu hơn một tháng trời, ngày mà tiểu thư bị trợt vách núi khi cố phóng ngựa theo Tam công tử. Thật không đáng, nhưng nàng cơ bản thì khuyên được gì đây?
Nữ tỳ thở ra đến gần bên giường, nữ nhân bên giường làn da tái nhợt, mí mắt nhắm chặt, quần áo mỏng manh lệch xệch. Ngũ quan khi rất tin sảo, nhìn một nửa khuôn mặt nàng là một tạo hoá của thiên giới. Mày ngàu, mi cong, mũi cao, môi nhỏ xinh đẹp. Từ nhỏ mới 5 tuổi đã là đệ nhất mỹ nhân. Chỉ hận một khi vì trận hoả hoạn liền thiêu cháy khuôn mặt của một cô bé nhỏ. Dù đã chữa tốt nhưng di chứng vẫn không xoá được. Cái bếch kia dường như in sâu vào người, xoá không được.
"Ưm.."
" T-tiểu..thư...."
Cơn đau dần rời đi, khẽ chuyển động cơ thể liền phát ra vết đau nhức. Khó chịu cau mày, ánh sáng len vào chói mắt, rất lâu mới điều tiết lại mắt mà mở ra.
*Nơi này là đâu?!*
Nội thất cùng hoa tiết mọi nơi rất xa lạ. Không đúng hơn là kì lạ. Nàng được cứu bởi một nhà khảo cổ học sao? Nực vười, điều này thì không thể. 26 năm để sống, 16 năm để thù hận và cuối cùng giành một năm còn lại để hiểu ra vị đắng của sự phản bội. Những con người nàng yêu thương nhất, bỏ nàng đi trong 10 năm nói cười, 20 năm để nàng mở lòng với ai đó, và tin vào ai đó. Cuối cùng, kết quả chỉ là bi thương.
Giờ ngoảnh đầu nhìn lại, thật nên trách mình.
Trong công cuộc này, trả thù nàng thắng, nhưng thua đúng vào lòng yếu đuối của chính mình.
"Tiểu thư..."
Dù nàng đã thức tỉnh, nhưng với đôi mắt to tròn mông lung kia, nữ tỳ như nàng đây chợt thấy sợ hãi
Tiểu thư biến thành một người điềm tĩnh hơn trước, không la mắng khi mở mắt, mà là nhìn thẳng lên trần nhà suy nghĩ.
"Tiểu ..."
"Ra ngoài"
Nữ tỳ đứng tròn mắt nhìn khẩu lệnh, rồi lủi thủi bước ra, đóng cửa lại.
Đợi tiếng bước chân nhỏ dần ngoài cửa, Băng Hoa Tử rời khỏi giường nhìn đến chậu nước lớn trên bàn. Là một khuôn mặt thiếu nữ mới 17 tuổi, làn da trắng bệch, gầy gò, một chút sức sống cũng không có.
Cơ thể này quá ốm yếu.
Trở ra cửa sổ, đưa tay đẩy khung cửa gỗ lợp giấh bật ra. Tiếng cọt kẹt vang lên nghe lạnh người. Trong không gian tĩnh mịt này lại càng khiến người khác nổi óc gáy. Cánh cửa vừa mở, một làn gió nhẹ thổi vào, như bàn tay xoa dịu cơ thể. Bây giờ nàng nhận ra, cơ thể này dường như có cái gì đó trong người. Nặng trĩu ở lồng ngực, một lát nàng lại cảm thấy vị chua và sót ở đầu lưỡi.
Vội rời khung cửa, chạy đến thau nước đầy đẩy thứ chất khó chịu ra khỏi họng. Một ngụm thứ chất lỏng đen ngòm phun ra, nếu không vì vị tanh tưởi có lẽ nàng đã không nhận ra nó là máu nàng. Và cũng từ cơ thể nàng đẩy ra.
Nheo mắt nhìn màu đen lan dần ra trong nước rồi hoá thành trong suốt. Chất độc này...có người cố tình bỏ vào. Hoa Tử khó chịu đem nước thuốc súc miệng rồi nhả lại trong chậu. Trở lại giường, dò sét kic căn phòng.
Nội thất bố trí gọn, tinh sảo, đơn giản nhưng không kém phần quý giá, ngay cả bộ bình trà cũng là đá cẩm thạch hảo hạng. Nơi Hoa Tử ngồi là chiếc nệm được làm từ lông thú, êm ái, mềm mại đặc biệt à không mùi hôi. Từ bộ lông toả lên một hươnv thơm dịu nhẹ, như hoa ban mai. Mùi hương này không độc, nhưng có tác dụng rất tốt cho cái thuốc nàng vừa nhả ra kia. Một kiểu kích thích độc lang truyền nhanh hơn.
"Tiểu thư, nhị công tử xin vào"
Nhị công tử? Là ai? Nếu Hoa Tử nói nàng có thể thích ứng tốt với thế giới này là dối gạt. Nàng đang cố tự sống trong thực tại của mắt mình nhìn thấy. Cơ thể này là ai chính nàng còn không biết, vị nhị công tử kia là thù hay bạn với thân thể này nàng vâcn chưa xác nhận được. Nên gặp hay cho lui? Nếu không gặp có chuyện gì? Mà gặp thì chuyện gì đây?
"Tiểu thư, nhị công tử đang đợi"
Bên ngoài một mảnh yên tĩnh chờ đợi, bên trong một màng đêm bao phủ. Sốt rụt, khi không nghe thấy chủ nhân nàng trả lời, Nhạt Nhi liền gọi lại. Nàng không muốn mình đắc tội với tiểu thư, nhưng người nàng không thể đụng chạm là nhị công tử. Tình hình nàng bây giờ có nên nói tiến thoái lưỡng nan?
Tiểu thư xin nói gì đi a~
"Vào đi"
"Vâng"
Tiếng thiếu nữ từ phòng trong vang lên, đánh một tản đá vào tâm Nhạt Nhi giải thoát, nàng thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa cúi người mời nam nhân kia vào, liền lui ra.
Mắt nhìn thấy cánh cửa với ánh sáng nhỏ nhoi đó khép lại, tâm liềm trùng xuống, cảm giác như mình bị giam lỏng trong bốn bức tường.
" Uý Dương Tịch ra mắt nương tử!"
Ra mắt nương tử?
Khuôn miệng lại nhếch lên nụ cười trêu chọc. Giọng nói kia rõ ràng là miễn cưỡng, sao lại bắt buộc mình như thế? Có lec thân chủ này thật rất được người khác "sủng ái" nên mới có loại cảm giác chẳng màn trên một người nam tử, dù đó có phải hay không là chồng mình. Kiểu gọi như bắt ép, hắn chưa xưng vi phu với nàng.
Hoa Tử lại cười thầm, thoát được một kiếp người, hà kế gì phải chọc đến người ta phải thân tàn ma dại mới cam hả lão thiên?
" Tiểu thư..."
" Đứng dậy đi đã là phu thê với nhau không cần đa lễ"
" Đa tạ nương tử"
Hoa Tử nhìn con người kia liền cười. Thật ra thân thể này phước đức như thế nào lại để cho phu quân mình kính lễ như kính khách lạ thế kia?
"Không biết, ngày rảnh rỗi phu quân đến đây làm chi?"
" ... Là do nghe nương tử nàng bệnh một tháng trời, hôm nay mới có dịp đến thăm"
Như hảo bạn thân không chút tin tức vợ chồng. Hôn nhân này là bắt buộc sao?
"Phu quân nên về làm tiếp chính sự, thiếp sẽ không bận chàng."
"Uh, vậy xin cáo lui!"
Băng Hoa Tử khẽ gật đầu đồng ý, bóng dáng kia gấp rút rời đi. Nheo mắt nhìn bóng dáng rời đi như cẩu đuổi, có lẽ nàng cũng đã hiểu vài phần. Thân xác này không gì tốt lành, chính nàng cần tìm hiểu. Trong đầu này một chút kí ức cũng không có, kiểu người cứ điên điên khùng khùng chạy loạn tìm đam mỹ, mỹ nhân, mỹ nam gì đó nàng không quen. Chính nàng tự tìm hiểu.
"Người đâu!"
"Vâng thưa cung chủ"
Một nữ tỳ với thân áo lục, quanh eo thăng lưng vải, màu vàng bước vào cúi thấp người cung kính thưa.
"Nô tỳ bên cạnh ta là ngươi sao?"
"Bẩm, bên cạnh người là Nhạt Nhi tỷ tỷ, cung chủ vừa đuổi tỷ ấy rồi"
"Đuổi sao? Gọi nàng lại đi!"
"Rõ"
Nô tỳ áo lục kia cúi người gấp rút rời đi. Lại một kẻ muốn trốn thân thể này!
--_---- ----phân cách---- ------ ------ -----
Một tuần trôi qua, kể từ ngày Độc cung chủ đời thứ 14 của họ tỉnh lại, mọi chuyện dường như là yên bình, yên tỉnh đến bất ngờ. Ba ngày sau tam công tử trở về, tiệc tùng cũng không có, im hơi lặng tiếng đến bất ngờ. Cung chủ ngu ngốc của họ lại suốt ngày sống trong cốc dược, không thấy ló mặt. Thế lực bên ngoài e là.
" Này nghe nói chưa, tam công tử bị thất sủng"
"Nhảm nhí, tam công tử như vậy. Cung chủ chúng ta đang lạt mềm buộc chặt."
"Nói xong thì biến đi làm việc đi!"
Một giọng nói vang lên từ phía sau họ. Vội vàng cúi đầu rời đi. Nam tử y phục màu huyết lạnh lùng đứng đó, mày kiếm cau lại. Rời đi.
" Nhạt Nhi trà!"
"Vâng"
Trong căn phòng tĩnh mịch, tiếng lật sách soạt soạn vang lên, văn kiên chi chít chữ dày đặc khiến người khác nhức đầu. Vậy trong hai tuần, ăn ngủ nghỉ, tiểu thư của nàng chỉ ngồi đó đọc hết thư phòng sách, từ cũ nhất đến mới viết chưa hoàn, tất cả các thể loại từ dược đến vũ khí, cách dạy nấu ăn, trang sức, lịch sử,...
"Tiểu thư tam công tử đã trở về ba ngày"
" ..."
Im lặng, lời nói của Nhạt Nhi như thốt ra liền chiềm vào không gian tĩnh mịt. Với tiếng giấy khô ma sát vào nhau soàn soạt. Nữ tử ngồi trên ghế gỗ, cầm quyển sách bằng một tay, tay kia chống lên thành ghế để đầu, đôi chân không giữ hình tượng gát thẳng lên bàn. Dáng vẻ không chút gì lưỡng lự, hờn giận. Ánh mắt lơ đảng nhìn về cuốn sách chăm chú.
"Ngươi không đi chuận bị bữa trưa?"
"Vâng, nô tỳ cáo lui"
Nàng vẫn thế không cái ngẩn đầu, lạnh nhạt nhìn vào cuốn sách lật từng trang. Xem nghiền ngẫm. Nhatk Nhi đành bỏ cuộc, lui xuống. Tính tiểu thư hiện tại rất thất thường, không nên chạm vào.
Cánh cửa kẻo kẹt khép lại, Hoa Tử liền bỏ quyến sách xuống xoa mi tâm. Thoát được địa ngục kia, giờ lại đến địa ngục này. Ai muốn leo lên đỉnh cao? Nàng không ham, cứ thế này không biết chừng nàng ngất mất. Địa vị, dabh vọng, tiền tài, thế lực, và cuối cùng là cái chết. Ai muốm sung sướng mà không đánh đổi khổ cực? Ai muốn sống mà hưởng không trả. Điều này chỉ có trong truyện ngôn tình, đời sống thật rất trớ trêu. Kiếp trước vì một gia tộc hủy hoại ước mơ mình, trở thành kẻ giết người, kiếo nay không biết chuyện gì thì đã bị đặc trước tương lai. Hai kiếp người, hai cuộc sống, hai thời điểm. Nhưng tại sao...giống nhau như vậy?
Đi vòng cái cốc này gần một tuần, cố gắng lãng tránh người bên ngoài. Tìm hiểu đại lục này, Lương quốc, vua đứng đầu là Lương Thế An, vị vua tốt. Đáng tiếc hắn đang muốn tìm đường chết đây. Đối đầu với gia tộc nàng. Võ lâm minh chủ lăm le thu tốn. Còn bọn phản loạn bên trong gia. Chính thân chủ lại quá yếu hèn, đang đẩy gia tộc vào vực thẳm. Sáng nay dù không ra ngoài, nàng cũng nhận ra được có bao nhiêu học viên rời xuống núi. Cứ thế này thì không ổn chút nào.
Tìm cách giải quyết? Ngày một ngày hai sao?
Nuôi bọn nam sủng kia chỉ được miệng ăn, bây giờ làm sao hưu gấp.
"Cạch...lạch...cạch..."
Tiếng cạy cửa, Hoa Tử nhìn sang, là một bóng người, lúng túng cạy cửa sỏi, muốn đi vào. Nàng mỉm môi, nhẹ nhàng gấp quyển sách lại, rời khỏi ghế trốn trong góc khuất. Nhìn dáng người kia.
Cánh cửa mở ra, một nam tử áo quần vải thô leo vào, đầu tóc rủ rượi, trạng thái mơ hồ lấm bẩn. Hắn đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Như tìm gì đó, rồi từng bước từng bước đến các kệ sách, môi nói thầm
"Tử nhi, nàng có nơi này? Tử nhi!"
Hắn bước từng bước như hài tử lên ba, chập chững đến bên các kệ sách lật tung lên. Chợt ánh mắt hắn rưng rưng ngồi bệch xuống đất khóc ầm lên.
" Vương đệ đệ lừa ta, nàng không có nơi này. Vương đệ lừa ta..."
Nheo mắt nhìn nam tử ngồi dưới đất, nếu nàng đoán không nhầm đây là Trịnh Thái Ưng- phu quân chính thức của nàng. Theo lời Nhạt Nhi, hắn lúc đậ cùng nàng là thanh mai trúc mã, sau này gia tộc tách ra, thì nàng không còn gặp hắn nữa. Lên 10 tuổi hắn đã có bộ dáng hoảng loạng tâm trí khi gia tộc trên dưới bị giết hại, mạng hắn do phụ thân nàng mang về. Vì thương hoàn cảnh, phụ thân vẫn tiếp tục thực hiện lời hứa đính hôn giữa hai gia tộc trước đó. Nàng không chấp thuận, liền bị ép buộc. Lúc đầu còn phụ mẫu, nàng vờ ưng thuận, sau này chức vị truyền qua tay, phụ mẫu mất. Hắn không ngừng biến thành công cụ bị nàng trút giận, điều lạ là tại sao hắn không bỏ trốn mà bám theo nàng như sam. Chuyện này Nhạt Nhi cũng không giải thích được.
"Nương tử, đừng bỏ ta mà, nương tử nàng ở đâu.."
Tiếng khóc ngày lớn hơn, làm Hoa Tử giật mình. Nhìn con người kia, thà làm người còn biết trí thức, nam nhân này đã sốc đến mức nào. Còn cực khổ hơn cả cái ngày đó nàng nhìn cảnh, tận mắt nhìn thấy...
"Thái Ưng, thiếp đây"
Con người mất đi vô thức thích bám theo nàng, bây giờ nàng mới hiểu nguyên nhân, người đó thật sự đem nàng để tâm, thật sự quan tâm đến nàng từ trong vô thức.
Độc Hoa Tử, nếu cô đã để thân sát này lại, thì để tôi trở thành cô đi. Sống để biết cuộc đời này nghĩ vị như thế nào.
"Nương...Đọc Hoa Tử tiểu thư"
Trịnh Thái Ưng nghe giọng nói liền quay lại, như một đứa trẻ chạy ùa đến rồi chợt khựng lại, lùi cách xa nàng. Chui vào góc trốn.
"Thái Ưng, chàng làm sao?"
"Tiểu thư, xin đừng đánh ta, ta hứa sẽ không đến làm phiền nàng"
Giật mình với con người kia, thật sự thân chủ đã làm gì đến nổi nam tử như oa nhi kia sợ đến vậy? Bước tưng buớc lại gần người co rúm trong góc kia, như một trận đánh sẽ hạ xuống, Thái Ưng ôm người thu lại chặt hơn, run lên từng đợt. Mỗi cử động của nàng đều làm hắn sợ.
"Thái Ưng"
"..."
Nhìn nam tử nhắm chặt mắt không kêu la, như cam chịu số phận mà đau lòng.
"Thái Ưng ngoan, chàng mở mắt nhìn ta này. Thái Ưng"
Đặt tay lên đầu tổ quạ kia vút nhẹ loạn tóc, Hoa Tử khẽ cau mày, người này không được chăm sóc sao? Kéo tay hắn ra, những vết thương chằn chịt từ đòn roi khiến lòng người khiếm sợ. Đây là nàng làm sao? Là nàng làm??
"Ưng ca, tại sao chàng không bỏ trốn?".
"Tử nhi...không tiểu thư rất cô đơn, ta bên cạnh nàng làm nàng vui"
"Thứ vui này có thể đánh đổi mạng sống của chàng!"
"Ta không sợ, vậy nên tiểu thư cứ đánh ta mạnh vào ta không đau."
"Ngươi..."
Bàn tay nàng vươn mạnh ra không trung, nhìn nam nhân nhắm mắt ngẩn cao đầu, nhưng cơ thể vẫn rung cầm cập. Hoa Tử buông tay, vòng qua ôm lấy hắn vào lòng. Một nam tử tốt tại sao phải chịu khổ?
" Đi, thiếp đưa chàng đi thay y phục mới, từ nay gọi thiếp bằng gì chàng muốn!"
"Thật, Tử...tiểu thư.."
"Là Tử nhi"
" Tử nhi!"
" Ân là thật, đi bên ta, nào!"
Hoa Tử nhẹ nhàng đỡ Thái Ưng dậy, hắn như một đứa trẻ được kẹo vui vẻ ôm lấy cánh tay nàng chạy đi. Hôm nay hắn được Tử nhi bên cạnh phải vuiba~
Tiếng nước đổ vào ly trà vang lên một âm thanh thâm thúy mà tinh sảo, trong tách trà còn thoang thoảng mùi thơm của buổi sáng sớm.
Nha hoàn một thân hồng y, rót xong trà, đặt lên bàn, đem khăn nhún vào một góc nhỏ. Thở dài nhìn bóng nhỏ trên giường. Công việc này của nàng đã bắt đầu hơn một tháng trời, ngày mà tiểu thư bị trợt vách núi khi cố phóng ngựa theo Tam công tử. Thật không đáng, nhưng nàng cơ bản thì khuyên được gì đây?
Nữ tỳ thở ra đến gần bên giường, nữ nhân bên giường làn da tái nhợt, mí mắt nhắm chặt, quần áo mỏng manh lệch xệch. Ngũ quan khi rất tin sảo, nhìn một nửa khuôn mặt nàng là một tạo hoá của thiên giới. Mày ngàu, mi cong, mũi cao, môi nhỏ xinh đẹp. Từ nhỏ mới 5 tuổi đã là đệ nhất mỹ nhân. Chỉ hận một khi vì trận hoả hoạn liền thiêu cháy khuôn mặt của một cô bé nhỏ. Dù đã chữa tốt nhưng di chứng vẫn không xoá được. Cái bếch kia dường như in sâu vào người, xoá không được.
"Ưm.."
" T-tiểu..thư...."
Cơn đau dần rời đi, khẽ chuyển động cơ thể liền phát ra vết đau nhức. Khó chịu cau mày, ánh sáng len vào chói mắt, rất lâu mới điều tiết lại mắt mà mở ra.
*Nơi này là đâu?!*
Nội thất cùng hoa tiết mọi nơi rất xa lạ. Không đúng hơn là kì lạ. Nàng được cứu bởi một nhà khảo cổ học sao? Nực vười, điều này thì không thể. 26 năm để sống, 16 năm để thù hận và cuối cùng giành một năm còn lại để hiểu ra vị đắng của sự phản bội. Những con người nàng yêu thương nhất, bỏ nàng đi trong 10 năm nói cười, 20 năm để nàng mở lòng với ai đó, và tin vào ai đó. Cuối cùng, kết quả chỉ là bi thương.
Giờ ngoảnh đầu nhìn lại, thật nên trách mình.
Trong công cuộc này, trả thù nàng thắng, nhưng thua đúng vào lòng yếu đuối của chính mình.
"Tiểu thư..."
Dù nàng đã thức tỉnh, nhưng với đôi mắt to tròn mông lung kia, nữ tỳ như nàng đây chợt thấy sợ hãi
Tiểu thư biến thành một người điềm tĩnh hơn trước, không la mắng khi mở mắt, mà là nhìn thẳng lên trần nhà suy nghĩ.
"Tiểu ..."
"Ra ngoài"
Nữ tỳ đứng tròn mắt nhìn khẩu lệnh, rồi lủi thủi bước ra, đóng cửa lại.
Đợi tiếng bước chân nhỏ dần ngoài cửa, Băng Hoa Tử rời khỏi giường nhìn đến chậu nước lớn trên bàn. Là một khuôn mặt thiếu nữ mới 17 tuổi, làn da trắng bệch, gầy gò, một chút sức sống cũng không có.
Cơ thể này quá ốm yếu.
Trở ra cửa sổ, đưa tay đẩy khung cửa gỗ lợp giấh bật ra. Tiếng cọt kẹt vang lên nghe lạnh người. Trong không gian tĩnh mịt này lại càng khiến người khác nổi óc gáy. Cánh cửa vừa mở, một làn gió nhẹ thổi vào, như bàn tay xoa dịu cơ thể. Bây giờ nàng nhận ra, cơ thể này dường như có cái gì đó trong người. Nặng trĩu ở lồng ngực, một lát nàng lại cảm thấy vị chua và sót ở đầu lưỡi.
Vội rời khung cửa, chạy đến thau nước đầy đẩy thứ chất khó chịu ra khỏi họng. Một ngụm thứ chất lỏng đen ngòm phun ra, nếu không vì vị tanh tưởi có lẽ nàng đã không nhận ra nó là máu nàng. Và cũng từ cơ thể nàng đẩy ra.
Nheo mắt nhìn màu đen lan dần ra trong nước rồi hoá thành trong suốt. Chất độc này...có người cố tình bỏ vào. Hoa Tử khó chịu đem nước thuốc súc miệng rồi nhả lại trong chậu. Trở lại giường, dò sét kic căn phòng.
Nội thất bố trí gọn, tinh sảo, đơn giản nhưng không kém phần quý giá, ngay cả bộ bình trà cũng là đá cẩm thạch hảo hạng. Nơi Hoa Tử ngồi là chiếc nệm được làm từ lông thú, êm ái, mềm mại đặc biệt à không mùi hôi. Từ bộ lông toả lên một hươnv thơm dịu nhẹ, như hoa ban mai. Mùi hương này không độc, nhưng có tác dụng rất tốt cho cái thuốc nàng vừa nhả ra kia. Một kiểu kích thích độc lang truyền nhanh hơn.
"Tiểu thư, nhị công tử xin vào"
Nhị công tử? Là ai? Nếu Hoa Tử nói nàng có thể thích ứng tốt với thế giới này là dối gạt. Nàng đang cố tự sống trong thực tại của mắt mình nhìn thấy. Cơ thể này là ai chính nàng còn không biết, vị nhị công tử kia là thù hay bạn với thân thể này nàng vâcn chưa xác nhận được. Nên gặp hay cho lui? Nếu không gặp có chuyện gì? Mà gặp thì chuyện gì đây?
"Tiểu thư, nhị công tử đang đợi"
Bên ngoài một mảnh yên tĩnh chờ đợi, bên trong một màng đêm bao phủ. Sốt rụt, khi không nghe thấy chủ nhân nàng trả lời, Nhạt Nhi liền gọi lại. Nàng không muốn mình đắc tội với tiểu thư, nhưng người nàng không thể đụng chạm là nhị công tử. Tình hình nàng bây giờ có nên nói tiến thoái lưỡng nan?
Tiểu thư xin nói gì đi a~
"Vào đi"
"Vâng"
Tiếng thiếu nữ từ phòng trong vang lên, đánh một tản đá vào tâm Nhạt Nhi giải thoát, nàng thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa cúi người mời nam nhân kia vào, liền lui ra.
Mắt nhìn thấy cánh cửa với ánh sáng nhỏ nhoi đó khép lại, tâm liềm trùng xuống, cảm giác như mình bị giam lỏng trong bốn bức tường.
" Uý Dương Tịch ra mắt nương tử!"
Ra mắt nương tử?
Khuôn miệng lại nhếch lên nụ cười trêu chọc. Giọng nói kia rõ ràng là miễn cưỡng, sao lại bắt buộc mình như thế? Có lec thân chủ này thật rất được người khác "sủng ái" nên mới có loại cảm giác chẳng màn trên một người nam tử, dù đó có phải hay không là chồng mình. Kiểu gọi như bắt ép, hắn chưa xưng vi phu với nàng.
Hoa Tử lại cười thầm, thoát được một kiếp người, hà kế gì phải chọc đến người ta phải thân tàn ma dại mới cam hả lão thiên?
" Tiểu thư..."
" Đứng dậy đi đã là phu thê với nhau không cần đa lễ"
" Đa tạ nương tử"
Hoa Tử nhìn con người kia liền cười. Thật ra thân thể này phước đức như thế nào lại để cho phu quân mình kính lễ như kính khách lạ thế kia?
"Không biết, ngày rảnh rỗi phu quân đến đây làm chi?"
" ... Là do nghe nương tử nàng bệnh một tháng trời, hôm nay mới có dịp đến thăm"
Như hảo bạn thân không chút tin tức vợ chồng. Hôn nhân này là bắt buộc sao?
"Phu quân nên về làm tiếp chính sự, thiếp sẽ không bận chàng."
"Uh, vậy xin cáo lui!"
Băng Hoa Tử khẽ gật đầu đồng ý, bóng dáng kia gấp rút rời đi. Nheo mắt nhìn bóng dáng rời đi như cẩu đuổi, có lẽ nàng cũng đã hiểu vài phần. Thân xác này không gì tốt lành, chính nàng cần tìm hiểu. Trong đầu này một chút kí ức cũng không có, kiểu người cứ điên điên khùng khùng chạy loạn tìm đam mỹ, mỹ nhân, mỹ nam gì đó nàng không quen. Chính nàng tự tìm hiểu.
"Người đâu!"
"Vâng thưa cung chủ"
Một nữ tỳ với thân áo lục, quanh eo thăng lưng vải, màu vàng bước vào cúi thấp người cung kính thưa.
"Nô tỳ bên cạnh ta là ngươi sao?"
"Bẩm, bên cạnh người là Nhạt Nhi tỷ tỷ, cung chủ vừa đuổi tỷ ấy rồi"
"Đuổi sao? Gọi nàng lại đi!"
"Rõ"
Nô tỳ áo lục kia cúi người gấp rút rời đi. Lại một kẻ muốn trốn thân thể này!
--_---- ----phân cách---- ------ ------ -----
Một tuần trôi qua, kể từ ngày Độc cung chủ đời thứ 14 của họ tỉnh lại, mọi chuyện dường như là yên bình, yên tỉnh đến bất ngờ. Ba ngày sau tam công tử trở về, tiệc tùng cũng không có, im hơi lặng tiếng đến bất ngờ. Cung chủ ngu ngốc của họ lại suốt ngày sống trong cốc dược, không thấy ló mặt. Thế lực bên ngoài e là.
" Này nghe nói chưa, tam công tử bị thất sủng"
"Nhảm nhí, tam công tử như vậy. Cung chủ chúng ta đang lạt mềm buộc chặt."
"Nói xong thì biến đi làm việc đi!"
Một giọng nói vang lên từ phía sau họ. Vội vàng cúi đầu rời đi. Nam tử y phục màu huyết lạnh lùng đứng đó, mày kiếm cau lại. Rời đi.
" Nhạt Nhi trà!"
"Vâng"
Trong căn phòng tĩnh mịch, tiếng lật sách soạt soạn vang lên, văn kiên chi chít chữ dày đặc khiến người khác nhức đầu. Vậy trong hai tuần, ăn ngủ nghỉ, tiểu thư của nàng chỉ ngồi đó đọc hết thư phòng sách, từ cũ nhất đến mới viết chưa hoàn, tất cả các thể loại từ dược đến vũ khí, cách dạy nấu ăn, trang sức, lịch sử,...
"Tiểu thư tam công tử đã trở về ba ngày"
" ..."
Im lặng, lời nói của Nhạt Nhi như thốt ra liền chiềm vào không gian tĩnh mịt. Với tiếng giấy khô ma sát vào nhau soàn soạt. Nữ tử ngồi trên ghế gỗ, cầm quyển sách bằng một tay, tay kia chống lên thành ghế để đầu, đôi chân không giữ hình tượng gát thẳng lên bàn. Dáng vẻ không chút gì lưỡng lự, hờn giận. Ánh mắt lơ đảng nhìn về cuốn sách chăm chú.
"Ngươi không đi chuận bị bữa trưa?"
"Vâng, nô tỳ cáo lui"
Nàng vẫn thế không cái ngẩn đầu, lạnh nhạt nhìn vào cuốn sách lật từng trang. Xem nghiền ngẫm. Nhatk Nhi đành bỏ cuộc, lui xuống. Tính tiểu thư hiện tại rất thất thường, không nên chạm vào.
Cánh cửa kẻo kẹt khép lại, Hoa Tử liền bỏ quyến sách xuống xoa mi tâm. Thoát được địa ngục kia, giờ lại đến địa ngục này. Ai muốn leo lên đỉnh cao? Nàng không ham, cứ thế này không biết chừng nàng ngất mất. Địa vị, dabh vọng, tiền tài, thế lực, và cuối cùng là cái chết. Ai muốm sung sướng mà không đánh đổi khổ cực? Ai muốn sống mà hưởng không trả. Điều này chỉ có trong truyện ngôn tình, đời sống thật rất trớ trêu. Kiếp trước vì một gia tộc hủy hoại ước mơ mình, trở thành kẻ giết người, kiếo nay không biết chuyện gì thì đã bị đặc trước tương lai. Hai kiếp người, hai cuộc sống, hai thời điểm. Nhưng tại sao...giống nhau như vậy?
Đi vòng cái cốc này gần một tuần, cố gắng lãng tránh người bên ngoài. Tìm hiểu đại lục này, Lương quốc, vua đứng đầu là Lương Thế An, vị vua tốt. Đáng tiếc hắn đang muốn tìm đường chết đây. Đối đầu với gia tộc nàng. Võ lâm minh chủ lăm le thu tốn. Còn bọn phản loạn bên trong gia. Chính thân chủ lại quá yếu hèn, đang đẩy gia tộc vào vực thẳm. Sáng nay dù không ra ngoài, nàng cũng nhận ra được có bao nhiêu học viên rời xuống núi. Cứ thế này thì không ổn chút nào.
Tìm cách giải quyết? Ngày một ngày hai sao?
Nuôi bọn nam sủng kia chỉ được miệng ăn, bây giờ làm sao hưu gấp.
"Cạch...lạch...cạch..."
Tiếng cạy cửa, Hoa Tử nhìn sang, là một bóng người, lúng túng cạy cửa sỏi, muốn đi vào. Nàng mỉm môi, nhẹ nhàng gấp quyển sách lại, rời khỏi ghế trốn trong góc khuất. Nhìn dáng người kia.
Cánh cửa mở ra, một nam tử áo quần vải thô leo vào, đầu tóc rủ rượi, trạng thái mơ hồ lấm bẩn. Hắn đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh. Như tìm gì đó, rồi từng bước từng bước đến các kệ sách, môi nói thầm
"Tử nhi, nàng có nơi này? Tử nhi!"
Hắn bước từng bước như hài tử lên ba, chập chững đến bên các kệ sách lật tung lên. Chợt ánh mắt hắn rưng rưng ngồi bệch xuống đất khóc ầm lên.
" Vương đệ đệ lừa ta, nàng không có nơi này. Vương đệ lừa ta..."
Nheo mắt nhìn nam tử ngồi dưới đất, nếu nàng đoán không nhầm đây là Trịnh Thái Ưng- phu quân chính thức của nàng. Theo lời Nhạt Nhi, hắn lúc đậ cùng nàng là thanh mai trúc mã, sau này gia tộc tách ra, thì nàng không còn gặp hắn nữa. Lên 10 tuổi hắn đã có bộ dáng hoảng loạng tâm trí khi gia tộc trên dưới bị giết hại, mạng hắn do phụ thân nàng mang về. Vì thương hoàn cảnh, phụ thân vẫn tiếp tục thực hiện lời hứa đính hôn giữa hai gia tộc trước đó. Nàng không chấp thuận, liền bị ép buộc. Lúc đầu còn phụ mẫu, nàng vờ ưng thuận, sau này chức vị truyền qua tay, phụ mẫu mất. Hắn không ngừng biến thành công cụ bị nàng trút giận, điều lạ là tại sao hắn không bỏ trốn mà bám theo nàng như sam. Chuyện này Nhạt Nhi cũng không giải thích được.
"Nương tử, đừng bỏ ta mà, nương tử nàng ở đâu.."
Tiếng khóc ngày lớn hơn, làm Hoa Tử giật mình. Nhìn con người kia, thà làm người còn biết trí thức, nam nhân này đã sốc đến mức nào. Còn cực khổ hơn cả cái ngày đó nàng nhìn cảnh, tận mắt nhìn thấy...
"Thái Ưng, thiếp đây"
Con người mất đi vô thức thích bám theo nàng, bây giờ nàng mới hiểu nguyên nhân, người đó thật sự đem nàng để tâm, thật sự quan tâm đến nàng từ trong vô thức.
Độc Hoa Tử, nếu cô đã để thân sát này lại, thì để tôi trở thành cô đi. Sống để biết cuộc đời này nghĩ vị như thế nào.
"Nương...Đọc Hoa Tử tiểu thư"
Trịnh Thái Ưng nghe giọng nói liền quay lại, như một đứa trẻ chạy ùa đến rồi chợt khựng lại, lùi cách xa nàng. Chui vào góc trốn.
"Thái Ưng, chàng làm sao?"
"Tiểu thư, xin đừng đánh ta, ta hứa sẽ không đến làm phiền nàng"
Giật mình với con người kia, thật sự thân chủ đã làm gì đến nổi nam tử như oa nhi kia sợ đến vậy? Bước tưng buớc lại gần người co rúm trong góc kia, như một trận đánh sẽ hạ xuống, Thái Ưng ôm người thu lại chặt hơn, run lên từng đợt. Mỗi cử động của nàng đều làm hắn sợ.
"Thái Ưng"
"..."
Nhìn nam tử nhắm chặt mắt không kêu la, như cam chịu số phận mà đau lòng.
"Thái Ưng ngoan, chàng mở mắt nhìn ta này. Thái Ưng"
Đặt tay lên đầu tổ quạ kia vút nhẹ loạn tóc, Hoa Tử khẽ cau mày, người này không được chăm sóc sao? Kéo tay hắn ra, những vết thương chằn chịt từ đòn roi khiến lòng người khiếm sợ. Đây là nàng làm sao? Là nàng làm??
"Ưng ca, tại sao chàng không bỏ trốn?".
"Tử nhi...không tiểu thư rất cô đơn, ta bên cạnh nàng làm nàng vui"
"Thứ vui này có thể đánh đổi mạng sống của chàng!"
"Ta không sợ, vậy nên tiểu thư cứ đánh ta mạnh vào ta không đau."
"Ngươi..."
Bàn tay nàng vươn mạnh ra không trung, nhìn nam nhân nhắm mắt ngẩn cao đầu, nhưng cơ thể vẫn rung cầm cập. Hoa Tử buông tay, vòng qua ôm lấy hắn vào lòng. Một nam tử tốt tại sao phải chịu khổ?
" Đi, thiếp đưa chàng đi thay y phục mới, từ nay gọi thiếp bằng gì chàng muốn!"
"Thật, Tử...tiểu thư.."
"Là Tử nhi"
" Tử nhi!"
" Ân là thật, đi bên ta, nào!"
Hoa Tử nhẹ nhàng đỡ Thái Ưng dậy, hắn như một đứa trẻ được kẹo vui vẻ ôm lấy cánh tay nàng chạy đi. Hôm nay hắn được Tử nhi bên cạnh phải vuiba~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.