Nương Tử, Bổn Vương Bị Bắt Nạt
Chương 19: Bổn vương quên mang tiên
Tg Vô Tĩnh
27/06/2021
“Vương gia, vương gia ngài ở đâu.”
Trong phủ bây giờ đang rất hỗn loạn, hạ nhân trong phủ đều chia nhau ra tìm Hàn Duyệt.
Kha Tuyết Nhã bị tiếng ồn đó làm cho giật mình thức giấc, muốn ngủ một chút cũng không yên nữa, không biết xảy ra chuyện gì mà ồn ào đến thế?
Vừa mở cửa ra đã thấy, hạ nhân chạy qua chạy lại như đang kiếm ai đó, làm Kha Tuyết Nhã cũng thấy hồi hộp theo, nàng kéo Chương ma ma lại để hỏi “Trong phủ có chuyện gì?”
“Vương phi, vương gia không thấy đâu nữa, bọn nô tỳ đang chia nhau ra tìm.” Chương ma ma hớt hãi bẩm báo, vừa nãy còn thấy ngài ấy ở hậu viện thoáng một cái đã không thấy.
“Có khi nào đến Mai viện không?”
Kha Tuyết Nhã nghĩ đến Mai viện, hắn cũng thường xuyên đến đó chơi a.
“Đã tìm qua rồi đều không thấy, cả phủ của Cửu vương gia cũng không có ghé qua.” Chương ma ma lắc đầu, mong là vương gia không có chuyện gì nếu không làm sao mà ăn nói với Thái Hậu và Hoàng Thượng đây “Ta đi tìm chàng ấy.” Kha Tuyết Nhã gật đầu, xong cũng chia nhau ra tìm.
Cái tên ngốc này không biết lại chạy đi đâu, toàn làm người khác phải lo lắng, biết thế khi nãy nàng đã bắt hắn ở trong phòng rồi, giờ biết đi đâu mà tìm đây.
Kha Tuyết Nhã quyết định ra phố tìm thử, biết đâu hắn ham chơi chạy qua đó thì sao, đường phố thì tấp nập người qua lại đi hết mấy vòng mà chả thấy bóng dáng hắn đâu, có khi nào bị bắt cóc hay thủ tiêu không?
Nhưng rồi nàng lại bắt gặp một người rất giống Hàn Duyệt ở ngay góc phố, mà còn đang rất hăng say ăn uống.
“Vương gia, ngài còn định ăn tới bao giờ nữa đây?” Thương nhân bán kẹo hồ lô thở dài cầm mấy xâu kẹo hồ lô đưa cho Hàn Duyệt.
Trong thành ai mà không biết tam Tĩnh vương từ một người oai phong lãm liệt thành một kẻ ngốc chứ, đúng là trớ trêu thật.
“Ông vội cái gì.’ Hàn Duyệt trừng mắt nhận lấy xâu kéo vừa ăn vừa hỏi ngược lại, ăn kẹo mà cũng bị hối nữa là sao?
“Thảo dân sắp hết kẹo rồi, chỉ còn mấy xâu sợ là không đủ cho vương gia dùng.” Thương nhân bán kẹo hồ lô bị nhìn trúng tim đen, vô thức lấy tay ống tay áo lau mồ hôi trên trán.
“Sao ngươi bán ít vậy, bổn vương còn muốn ăn nữa.” Hàn Duyệt dậm chân tức giận, quơ tay lấy hết mấy xâu còn lại trong tay Thương nhân bán kẹo hồ “Vương gia ngài đã ăn sắp hết sạp hàng của thảo dân rồi còn ít gì nữa”
Thương nhân bán kẹo khó xử, nhiêu đó mà chê ít thì cũng chịu, mấy sạp lân cận cũng bị ngài ấy ăn gân hất.
“Vẫn là ít.” Hàn Duyệt lườm Thương nhân bán kẹo hồ lô một cái rôi xoay người bỏ đi.
Thương nhân bán kẹo hồ lô vội vã đuổi theo cản đường Hàn Duyệt “Vương gia, vương gia vẫn còn chưa trả tiên.”
“Vương gia, vương gia ngài còn chưa trả tiên màn thâu.” Thương nhân bán màn thầu bên cạnh thấy Hàn Duyệt đi cũng vội vàng chạy theo, xung quanh ba bốn người cũng bu lại đòi tiền.
Hàn Duyệt sờ sờ xung quanh người hắn rồi nhìn mấy người Thương nhân vẻ mặt vô cùng ngây thơ nói “Bổn vương không có mang theo bạc.’ “Vương gia ngài có mang hay không, hôm nay ngài nhất định phải trả.”
Thương nhân bán kẹo hồ lô cười khổ, gặp ai cũng như vậy chắc sớm chết đói mất.
“Phải đó, cả nhà thảo dân đều nhờ vào đóng kéo này sống qua ngày.”
Thương nhân bán màn thầu lên tiếng, làm ăn mà gặp thế này thì sớm dẹp tiệm.
“Nhưng thật sự bổn vương không mang theo, không mang theo. Hàn Duyệt lắc đầu khó xử, giờ có lục soát người hắn cũng không có thứ gì đáng giá đâu mà lấy.
“Ngài đừng làm khó thảo dân nữa.”
Ba bốn hương nhân vẫn một mực kéo Hàn Duyệt lại đòi cho bằng được.
Hàn Duyệt bị nhiêu người bu lại bực bội quát lớn lên “Các ngươi thật lạ, bổn vương không có tiền, không có mang tiền.”
Kha Tuyết Nhã quan sát nãy giờ thấy sắp có chuyện không ổn, liền đi tới nhét vào tay bọn họ mỗi người một đỉnh bạc “Đã đủ chưa?”
“Đủ rôi, đủ rôi.” Đám thương nhân nhận được tiền sáng mắt gật đầu liên tục rồi cất ngân lượng đi nhanh chóng về chỗ bán tiếp.
“Nương tử, nàng dậy rồi sao?” Hàn Duyệt nhìn nàng sống lưng có chút ớn lạnh, cảm giác có chuyện không lành sắp xảy ra.
“Chàng đi không nói một tiếng, cả phủ đều đang chạy đi tìm chàng.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, mọi người thì lo tìm hắn còn hắn thì lại ra đây ăn uống ngon lành.
“Bổn vương mua kẹo hồ lô cho nàng. Hàn Duyệt đưa ba xâu kẹo đang cầm trên tay đến trước mặt nàng.
Kha Tuyết Nhã thấy hắn còn nghĩ tới nàng cũng không lên tiếng trách hắn nữa, nàng lấy vài đỉnh bạc nhét vào thắt lưng hắn “Sao này ra ngoài chàng phải nhớ mang theo ngân lượng, nếu chàng ăn xong không trả tiên người ta sẽ đánh chàng đấy.”
“Bổn vương nhớ, nương tử ăn kẹo đi để lâu không ngon nữa.” Hàn Duyệt gật gật đầu cười tươi nhìn nàng, trên tay vẫn còn cầm kẹo chờ nàng lấy.
“Ta lấy một xâu thôi.” Kha Tuyết Nhã lấy một xâu từ tay hắn, hắn mua nhiều như vậy nàng không ăn hết đâu.
“Còn nữa bổn vương có mua bánh, màn thầu, cho nàng.” Hàn Duyệt vội lấy trong ngực ra một gói giấy bên trong là màn thầu và các loại bánh mới.
“Chàng không biết nóng à, sao lại đem bỏ vào trong lòng ngực.” Kha Tuyết Nhã nhận lấy gói bánh từ tay hắn, nhìn thấy bánh vẫn còn nghi ngút khói, hắn không sợ phỏng hay sao?
“Bổn vương không biết để ở đâu, lại sợ đến lúc gặp nương tử bánh hết nóng.” Hàn Duyệt cũng không để ý đến vấn đề đó chỉ sợ bánh mau nguội nên mới bỏ vào ủ ấm.
“Chúng ta đi về thôi.” Kha Tuyết Nhã hết biết nói gì với hắn nữa, cũng may là mấy cái bánh này không nóng lắm nếu không hắn đã bị phỏng chết rồi.
Hàn Duyệt thấy Kha Tuyết Nhã đi cũng lẽo đếẽo đi theo phía sau nàng “Nương tử bánh có ngon không, có hợp khẩu vị của nàng không?”
“Rất ngon.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn gật đầu một cái, mặc dù bánh đã bị nát gần hết nhưng hắn có lòng như vậy nàng cũng không nỡ chê.
“Vậy hôm khác bổn vương sẽ mua thêm món khác cho nàng, ở đây có bán rất nhiều đồ ăn ngon.” Hàn Duyệt nghe nàng nói thì vẻ mặt vô cùng thích thú, miễn là nàng thích ăn được khi khác hắn sẽ mua nhiều hơn.
“Mai mốt chàng ra ngoài đều phải nói với ta một tiếng biết không?” Kha Tuyết Nhã lên tiếng, hắn còn hơn con nít bảy tám tuổi nữa, không dặn hắn là cứ làm tới.
“Bổn vương biết rồi.” Hàn Duyệt gật gật đầu, nói với nàng có khi nào sẽ bị cấm đi chơi luôn không?
“Ta không cấm chàng đi chơi, báo một tiếng ta còn biết đường đi kiếm chàng không?” Kha Tuyết Nhã lần nữa giải thích cho hắn nghe, tên ngốc này chắc lại nghĩ nàng không cho hắn đi chơi chứ gì.
“Bổn vương hiểu rồi, nương tử thật tốt.” Hàn Duyệt sau một lúc đơ ra tại chỗ não cũng được khai thông nhìn nàng mà nịnh hót.
Kha Tuyết Nhã và Hàn Duyệt đang đi thì bị một nhóm côn đồ cản đường lại, không cho hai người họ đi tiếp.
“Ây du, không ngờ lại có tiểu cô nương xinh đẹp đến vậy.” Một tên đầu trọc, hình như là kẻ cầm đầu, vẻ mặt hung tợn kèm theo hàm râu dê đi đến phía trước nhìn Kha Tuyết Nhã.
‘Cô nương xinh đẹp như vậy hay là về làm thiếp của lão đại bọn ta đi… ha ha.” Một tên trong đám tên tiếng, cả đám còn lại đã mở miệng cười lưu manh.
“Cô nương thấy thế nào?” Tên đầu trọc nhìn nàng, ánh mắt thèm khát nhìn Kha Tuyết Nhã.
Trong phủ bây giờ đang rất hỗn loạn, hạ nhân trong phủ đều chia nhau ra tìm Hàn Duyệt.
Kha Tuyết Nhã bị tiếng ồn đó làm cho giật mình thức giấc, muốn ngủ một chút cũng không yên nữa, không biết xảy ra chuyện gì mà ồn ào đến thế?
Vừa mở cửa ra đã thấy, hạ nhân chạy qua chạy lại như đang kiếm ai đó, làm Kha Tuyết Nhã cũng thấy hồi hộp theo, nàng kéo Chương ma ma lại để hỏi “Trong phủ có chuyện gì?”
“Vương phi, vương gia không thấy đâu nữa, bọn nô tỳ đang chia nhau ra tìm.” Chương ma ma hớt hãi bẩm báo, vừa nãy còn thấy ngài ấy ở hậu viện thoáng một cái đã không thấy.
“Có khi nào đến Mai viện không?”
Kha Tuyết Nhã nghĩ đến Mai viện, hắn cũng thường xuyên đến đó chơi a.
“Đã tìm qua rồi đều không thấy, cả phủ của Cửu vương gia cũng không có ghé qua.” Chương ma ma lắc đầu, mong là vương gia không có chuyện gì nếu không làm sao mà ăn nói với Thái Hậu và Hoàng Thượng đây “Ta đi tìm chàng ấy.” Kha Tuyết Nhã gật đầu, xong cũng chia nhau ra tìm.
Cái tên ngốc này không biết lại chạy đi đâu, toàn làm người khác phải lo lắng, biết thế khi nãy nàng đã bắt hắn ở trong phòng rồi, giờ biết đi đâu mà tìm đây.
Kha Tuyết Nhã quyết định ra phố tìm thử, biết đâu hắn ham chơi chạy qua đó thì sao, đường phố thì tấp nập người qua lại đi hết mấy vòng mà chả thấy bóng dáng hắn đâu, có khi nào bị bắt cóc hay thủ tiêu không?
Nhưng rồi nàng lại bắt gặp một người rất giống Hàn Duyệt ở ngay góc phố, mà còn đang rất hăng say ăn uống.
“Vương gia, ngài còn định ăn tới bao giờ nữa đây?” Thương nhân bán kẹo hồ lô thở dài cầm mấy xâu kẹo hồ lô đưa cho Hàn Duyệt.
Trong thành ai mà không biết tam Tĩnh vương từ một người oai phong lãm liệt thành một kẻ ngốc chứ, đúng là trớ trêu thật.
“Ông vội cái gì.’ Hàn Duyệt trừng mắt nhận lấy xâu kéo vừa ăn vừa hỏi ngược lại, ăn kẹo mà cũng bị hối nữa là sao?
“Thảo dân sắp hết kẹo rồi, chỉ còn mấy xâu sợ là không đủ cho vương gia dùng.” Thương nhân bán kẹo hồ lô bị nhìn trúng tim đen, vô thức lấy tay ống tay áo lau mồ hôi trên trán.
“Sao ngươi bán ít vậy, bổn vương còn muốn ăn nữa.” Hàn Duyệt dậm chân tức giận, quơ tay lấy hết mấy xâu còn lại trong tay Thương nhân bán kẹo hồ “Vương gia ngài đã ăn sắp hết sạp hàng của thảo dân rồi còn ít gì nữa”
Thương nhân bán kẹo khó xử, nhiêu đó mà chê ít thì cũng chịu, mấy sạp lân cận cũng bị ngài ấy ăn gân hất.
“Vẫn là ít.” Hàn Duyệt lườm Thương nhân bán kẹo hồ lô một cái rôi xoay người bỏ đi.
Thương nhân bán kẹo hồ lô vội vã đuổi theo cản đường Hàn Duyệt “Vương gia, vương gia vẫn còn chưa trả tiên.”
“Vương gia, vương gia ngài còn chưa trả tiên màn thâu.” Thương nhân bán màn thầu bên cạnh thấy Hàn Duyệt đi cũng vội vàng chạy theo, xung quanh ba bốn người cũng bu lại đòi tiền.
Hàn Duyệt sờ sờ xung quanh người hắn rồi nhìn mấy người Thương nhân vẻ mặt vô cùng ngây thơ nói “Bổn vương không có mang theo bạc.’ “Vương gia ngài có mang hay không, hôm nay ngài nhất định phải trả.”
Thương nhân bán kẹo hồ lô cười khổ, gặp ai cũng như vậy chắc sớm chết đói mất.
“Phải đó, cả nhà thảo dân đều nhờ vào đóng kéo này sống qua ngày.”
Thương nhân bán màn thầu lên tiếng, làm ăn mà gặp thế này thì sớm dẹp tiệm.
“Nhưng thật sự bổn vương không mang theo, không mang theo. Hàn Duyệt lắc đầu khó xử, giờ có lục soát người hắn cũng không có thứ gì đáng giá đâu mà lấy.
“Ngài đừng làm khó thảo dân nữa.”
Ba bốn hương nhân vẫn một mực kéo Hàn Duyệt lại đòi cho bằng được.
Hàn Duyệt bị nhiêu người bu lại bực bội quát lớn lên “Các ngươi thật lạ, bổn vương không có tiền, không có mang tiền.”
Kha Tuyết Nhã quan sát nãy giờ thấy sắp có chuyện không ổn, liền đi tới nhét vào tay bọn họ mỗi người một đỉnh bạc “Đã đủ chưa?”
“Đủ rôi, đủ rôi.” Đám thương nhân nhận được tiền sáng mắt gật đầu liên tục rồi cất ngân lượng đi nhanh chóng về chỗ bán tiếp.
“Nương tử, nàng dậy rồi sao?” Hàn Duyệt nhìn nàng sống lưng có chút ớn lạnh, cảm giác có chuyện không lành sắp xảy ra.
“Chàng đi không nói một tiếng, cả phủ đều đang chạy đi tìm chàng.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn, mọi người thì lo tìm hắn còn hắn thì lại ra đây ăn uống ngon lành.
“Bổn vương mua kẹo hồ lô cho nàng. Hàn Duyệt đưa ba xâu kẹo đang cầm trên tay đến trước mặt nàng.
Kha Tuyết Nhã thấy hắn còn nghĩ tới nàng cũng không lên tiếng trách hắn nữa, nàng lấy vài đỉnh bạc nhét vào thắt lưng hắn “Sao này ra ngoài chàng phải nhớ mang theo ngân lượng, nếu chàng ăn xong không trả tiên người ta sẽ đánh chàng đấy.”
“Bổn vương nhớ, nương tử ăn kẹo đi để lâu không ngon nữa.” Hàn Duyệt gật gật đầu cười tươi nhìn nàng, trên tay vẫn còn cầm kẹo chờ nàng lấy.
“Ta lấy một xâu thôi.” Kha Tuyết Nhã lấy một xâu từ tay hắn, hắn mua nhiều như vậy nàng không ăn hết đâu.
“Còn nữa bổn vương có mua bánh, màn thầu, cho nàng.” Hàn Duyệt vội lấy trong ngực ra một gói giấy bên trong là màn thầu và các loại bánh mới.
“Chàng không biết nóng à, sao lại đem bỏ vào trong lòng ngực.” Kha Tuyết Nhã nhận lấy gói bánh từ tay hắn, nhìn thấy bánh vẫn còn nghi ngút khói, hắn không sợ phỏng hay sao?
“Bổn vương không biết để ở đâu, lại sợ đến lúc gặp nương tử bánh hết nóng.” Hàn Duyệt cũng không để ý đến vấn đề đó chỉ sợ bánh mau nguội nên mới bỏ vào ủ ấm.
“Chúng ta đi về thôi.” Kha Tuyết Nhã hết biết nói gì với hắn nữa, cũng may là mấy cái bánh này không nóng lắm nếu không hắn đã bị phỏng chết rồi.
Hàn Duyệt thấy Kha Tuyết Nhã đi cũng lẽo đếẽo đi theo phía sau nàng “Nương tử bánh có ngon không, có hợp khẩu vị của nàng không?”
“Rất ngon.” Kha Tuyết Nhã nhìn hắn gật đầu một cái, mặc dù bánh đã bị nát gần hết nhưng hắn có lòng như vậy nàng cũng không nỡ chê.
“Vậy hôm khác bổn vương sẽ mua thêm món khác cho nàng, ở đây có bán rất nhiều đồ ăn ngon.” Hàn Duyệt nghe nàng nói thì vẻ mặt vô cùng thích thú, miễn là nàng thích ăn được khi khác hắn sẽ mua nhiều hơn.
“Mai mốt chàng ra ngoài đều phải nói với ta một tiếng biết không?” Kha Tuyết Nhã lên tiếng, hắn còn hơn con nít bảy tám tuổi nữa, không dặn hắn là cứ làm tới.
“Bổn vương biết rồi.” Hàn Duyệt gật gật đầu, nói với nàng có khi nào sẽ bị cấm đi chơi luôn không?
“Ta không cấm chàng đi chơi, báo một tiếng ta còn biết đường đi kiếm chàng không?” Kha Tuyết Nhã lần nữa giải thích cho hắn nghe, tên ngốc này chắc lại nghĩ nàng không cho hắn đi chơi chứ gì.
“Bổn vương hiểu rồi, nương tử thật tốt.” Hàn Duyệt sau một lúc đơ ra tại chỗ não cũng được khai thông nhìn nàng mà nịnh hót.
Kha Tuyết Nhã và Hàn Duyệt đang đi thì bị một nhóm côn đồ cản đường lại, không cho hai người họ đi tiếp.
“Ây du, không ngờ lại có tiểu cô nương xinh đẹp đến vậy.” Một tên đầu trọc, hình như là kẻ cầm đầu, vẻ mặt hung tợn kèm theo hàm râu dê đi đến phía trước nhìn Kha Tuyết Nhã.
‘Cô nương xinh đẹp như vậy hay là về làm thiếp của lão đại bọn ta đi… ha ha.” Một tên trong đám tên tiếng, cả đám còn lại đã mở miệng cười lưu manh.
“Cô nương thấy thế nào?” Tên đầu trọc nhìn nàng, ánh mắt thèm khát nhìn Kha Tuyết Nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.