Nương Tử, Bổn Vương Bị Bắt Nạt
Chương 43: Chọc phải tổ ong
Tg Vô Tĩnh
27/06/2021
Nhảy hố truyện: Nương tử, bổn vương bị bắt nạt - Kha Tuyết Nhã -Hàn Duyệt
Tác giả: Vô Tĩnh
Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 43: Chọc phải tổ ong
"Xem ra chúng ta lo lắng thừa rồi, cũng không thề gây áp lực cho hai đứa đó được, cứ để tự nhiên." Hoàng Hậu thấy không bắt bè được gì nữa, đành thuận theo nói giúp vài câu.
"Phải, con cái là do trời do, không cần lấy đó làm áp lực." Thái Hậu cũng gật đầu đồng tình theo ý Hoàng Hậu, bây giờ ép cũng gây áp lực cho chúng thôi chỉ bằng cứ để tự nhiên dù.
"Không còn sớm nữa thần thiếp xin phép cáo lui." Hoàng Hậu cũng nhanh chóng hành lễ rút lui trước, ờ lại lâu có khi lại bị bè ngược lại.
"Sao nàng biết hay thế." Hàn Duyệt gật đầu lia lịa đúng là hắn có ý định đó, nhưng đột nhiên lại có suy nghĩ khác.
"Không được đi, đến lúc đó bị ong chích đừng có than với ta." Kha Tuyết Nhã giữ hắn lại, ai đời như hắn toàn đâm đầu vào những thứ dễ chết.
"Vậy bổn vương đem tặng có được không?" Hàn Duyệt nhìn nàng, không cho phá thì hắn tặng cho người khác cũng được mà.
"Tặng ai?" Kha Tuyết Nhã nhìn về phía tổ ong, nhìn thấy Hoàng Hậu và Kha Tuyết Lệ đang đi gần đến đó chẳng lẽ tặng họ sao?
Kha Tuyết Lệ và Hoàng Hậu vừa đi vừa nói chuyện không ngờ từ đâu lại rớt xuống một cái tổ ong theo phàn xạ Kha Tuyết Lệ đón lấy "Đây hình như ỉà tổ ong a."
"TỔ ong... mau quăng nó đi." Hoàng Hậu nghe nói đến tổ ong liền né sang một bên, sao lại có tổ ong ờ đây a.
"Á... cứu ta." Kha Tuyết Lệ quăng tổ ong đi, nhưng đàn ong trong tổ đã nhận định người phá tổ ong là ai, liền kéo nguyên bầy tới chích Kha Tuyết Lệ mà Kha Tuyết Lệ cứ chạy vòng vòng quanh Hoàng Hậu.
"Chạy đi, đừng có đi theo bồn cung." Hoàng Hậu cũng nhanh chóng chạy lấy tay che mặt chạy đỉ, giờ phút này mặc dù chạy quan trọng nhưng khuôn mặt còn quan trọng hơn.
"Mau hậu cứu con, người đâu mau tới đây." Kha Tuyết Lệ bị ong chích vừa đau vừa SỢ, chạy hoàng loạn la hét kêu người tới giúp đỡ.
Hai người cứ chạy vòng vòng cà buổi mới thoát khòi đàn ong, lúc này đã tàn tạ không gì diễn tả được, mặt thì sưng húp lên, đầu tóc rối bù cà lên, y phục thì xộc xệch.
Kha Tuyết Nhã nãy giờ chứng kiến một khung cành không khòi mẳc cưòi, nàng biết chắc chắn là Hàn Duyệt vừa nhúng tay vào nếu không tổ ong đang yên đang lành ờ trên cây lại rơi xuống đúng lúc họ đi ngang.
"Nàng xem cỏ đã mắt không?" Hàn Duyệt hòi nàng, nhìn vè mặt của nàng hà dạ chưa kìa, chắc là thích lắm.
"Chàng đó giòi phá thôi, chúng ta đi về." Kha Tuyết Nhã kéo hắn đi về, không thì hắn lại tìm trò chọc phá người khác thôi.
"ĐỢi chút bổn vương qua đó lấy mật ong." Hàn Duyệt kéo nàng lại, khi nãy hẳn đã cất công lấy hồn đá nhò búng rời tổ ong bây gỉờ phải lấy về chứ.
"Kêu người đến lấy, chàng đi về cho ta." Kha Tuyết Nhã kéo hắn đi đường khác, lỡ đàn ong vẫn chưa đi hết thì sao, ham ăn ham uống không à.
"Bổn vương lấy nhanh lắm, nàng đợi xíu là được." Hàn Duyệt mặc dù bị kéo đi nhưng vẫn không cam tâm quay lại nhìn về hướng đó.
— Phượng Nghi cung------
Sau một hồi vất vã chạy, Hoàng Hậu và Kha Tuyết Lệ cũng về được tới nơi, thái y cũng được gọi đến xem qua tình hình, Hàn Viễn nghe tỉn cũng gấp rút vào cung.
"Hai người khi không lại chọc tổ ong làm gì." Hàn Viễn nhìn khuôn mặt đã sưng cũng hai nữ nhân phía trước không khòi lắc đầu.
"Thiếp đâu có chọc, là tổ ong tự rớt mà." Kha Tuyết Lệ vừa nói vừa nhăn mặt, cứ mỗi lần nói là thấy đau, hai bên má cũng sưng phù lên rồi.
"Mà cũng thiệt là hết chỗ đứng rồi hay sao mà đứng ngay cạnh tổ ong." Hàn Viễn lắc đầu ngán ngầm, chẳng lẽ hay người họ xui đến mức đứng đó ong cũng bay tới.
"Bổn cung nào biết ờ đó có tổ ong." Hoàng Hậu vừa nói vừa xoa vết sưng trên trán, cũng may là không nghiêm trọng nếu không nhan sắc này coi như tiêu tan.
"Đúng là hết nói nổi." Hàn Viễn thờ dài, đang yên đang lành bị ong chích đến mặt mày không giống aị nhìn thôi đã thấy nổi da gà.
"Biết thế hôm nay thiếp đã không đến Thọ Khang cung." Kha Tuyết Lệ than thờ, khuôn mặt này bị ong chích sắp hòng luôn rồi, đau chết mất thôi.
"Đến cũng đã đến rồi, trách ai nữa." Hàn Viễn lên tiếng, nếu biết trước thì có ai dại dột mà đi qua để hường ong.
"Hai đứa sớm tranh thù phài có hoàng tôn trước Hàn Duyệt đi, Thái Hậu đang rất mong chờ hoàng tôn." Hoàng Hậu mặc dù đau nhưng vẫn không quên nhắc nhờ việc chính.
"Vâng mẫu hậu." Đồng thanh nhìn nhau, Hàn Viễn mặc dù đang cố gắng nhưng với khuôn mặt này cùa Kha Tuyết Lệ thì nên tạm gác lại vài ngày sẽ tốt hơn, mắc công lại mất hứng nữa.
"Chỉ có cách này mới lấy lòng được Thái hậu và Hoàng thượng còn những cách khác bổn cung thấy đều vô dụng." Hoàng Hậu lên tiếng, dù làm gì đi nữa trong mắt hai người họ cũng bằng không thôi.
"Chuyện này nhi thần không để mẫu hậu thất vọng đâu." Hàn Viễn gật đầu, xem ra chỉ còn lại cách này mới có tác dụng thôi.
"Mau đưa Lệ nhi về đi vết thương cũng không nhẹ đâu." Hoàng Hậu xua tay đuổi khách, khi không lại bị vạ lây, mấy bữa không ra khòi cừa vừa ra lại có chuyện.
"Vâng." Hàn Viễn đi đến dìu Kha Tuyết Lệ về, hai người này toàn báo không, biết vậy khi nãy khòi chạy vào cung cho rồi.
Hoàng Hậu thấy Hàn Viễn và Kha Tuyết Lệ đi xa rồi nhìn Dung ma ma lên tiếng "Chuyện này Hoàng thượng đã biết chưa?'
"Nương nương Lưu công công tối báo Hoàng thượng bận việc triều chính không đến thăm được, ngoài ra còn mang theo một số thuốc giàm sưng, thuốc bổ cho nương nương." Dung ma ma bẩm báo lại, khi nãy không tiện nói ra nên tới giờ mới nói được.
"Đến thăm cũng không đến thăm bổn cung, thuốc bổ này trong cung có thiếu sao?" Hoàng Hậu tự cười nhạo bàn thân mình, chắc đến lúc nàng chết cũng không nhận được cái quan tâm thật lòng từ Hoàng Thượng.
"Nương nương người đừng suy nghĩ nhiều, Hoàng thượng là vui một nước khó tránh bận rộn." Dung ma ma đứng một bên khuyên nhù, bao nhiêu năm nay Hoàng hậu toàn phải chịu đựng sự lạnh nhạt cùa Hoàng thượng, đúng là đáng thương mà.
"Cứ cho là vậy đi, bổn cung cũng không muốn nhắc tới." Hoàng Hậu thẫn thờ ngồi đó, càng nhắc tâm càng đau thêm thôi.
"Vâng, nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi." Dung ma ma dìu Hoàng Hậu vào trong nghỉ ngơi, chứ đề ngồi đây nhớ Hoàng
Thượng nữa thì tội lắm.
**
Tác giả: Vô Tĩnh
Thể loại: Ngôn tình, Sủng
Chương 43: Chọc phải tổ ong
"Xem ra chúng ta lo lắng thừa rồi, cũng không thề gây áp lực cho hai đứa đó được, cứ để tự nhiên." Hoàng Hậu thấy không bắt bè được gì nữa, đành thuận theo nói giúp vài câu.
"Phải, con cái là do trời do, không cần lấy đó làm áp lực." Thái Hậu cũng gật đầu đồng tình theo ý Hoàng Hậu, bây giờ ép cũng gây áp lực cho chúng thôi chỉ bằng cứ để tự nhiên dù.
"Không còn sớm nữa thần thiếp xin phép cáo lui." Hoàng Hậu cũng nhanh chóng hành lễ rút lui trước, ờ lại lâu có khi lại bị bè ngược lại.
"Sao nàng biết hay thế." Hàn Duyệt gật đầu lia lịa đúng là hắn có ý định đó, nhưng đột nhiên lại có suy nghĩ khác.
"Không được đi, đến lúc đó bị ong chích đừng có than với ta." Kha Tuyết Nhã giữ hắn lại, ai đời như hắn toàn đâm đầu vào những thứ dễ chết.
"Vậy bổn vương đem tặng có được không?" Hàn Duyệt nhìn nàng, không cho phá thì hắn tặng cho người khác cũng được mà.
"Tặng ai?" Kha Tuyết Nhã nhìn về phía tổ ong, nhìn thấy Hoàng Hậu và Kha Tuyết Lệ đang đi gần đến đó chẳng lẽ tặng họ sao?
Kha Tuyết Lệ và Hoàng Hậu vừa đi vừa nói chuyện không ngờ từ đâu lại rớt xuống một cái tổ ong theo phàn xạ Kha Tuyết Lệ đón lấy "Đây hình như ỉà tổ ong a."
"TỔ ong... mau quăng nó đi." Hoàng Hậu nghe nói đến tổ ong liền né sang một bên, sao lại có tổ ong ờ đây a.
"Á... cứu ta." Kha Tuyết Lệ quăng tổ ong đi, nhưng đàn ong trong tổ đã nhận định người phá tổ ong là ai, liền kéo nguyên bầy tới chích Kha Tuyết Lệ mà Kha Tuyết Lệ cứ chạy vòng vòng quanh Hoàng Hậu.
"Chạy đi, đừng có đi theo bồn cung." Hoàng Hậu cũng nhanh chóng chạy lấy tay che mặt chạy đỉ, giờ phút này mặc dù chạy quan trọng nhưng khuôn mặt còn quan trọng hơn.
"Mau hậu cứu con, người đâu mau tới đây." Kha Tuyết Lệ bị ong chích vừa đau vừa SỢ, chạy hoàng loạn la hét kêu người tới giúp đỡ.
Hai người cứ chạy vòng vòng cà buổi mới thoát khòi đàn ong, lúc này đã tàn tạ không gì diễn tả được, mặt thì sưng húp lên, đầu tóc rối bù cà lên, y phục thì xộc xệch.
Kha Tuyết Nhã nãy giờ chứng kiến một khung cành không khòi mẳc cưòi, nàng biết chắc chắn là Hàn Duyệt vừa nhúng tay vào nếu không tổ ong đang yên đang lành ờ trên cây lại rơi xuống đúng lúc họ đi ngang.
"Nàng xem cỏ đã mắt không?" Hàn Duyệt hòi nàng, nhìn vè mặt của nàng hà dạ chưa kìa, chắc là thích lắm.
"Chàng đó giòi phá thôi, chúng ta đi về." Kha Tuyết Nhã kéo hắn đi về, không thì hắn lại tìm trò chọc phá người khác thôi.
"ĐỢi chút bổn vương qua đó lấy mật ong." Hàn Duyệt kéo nàng lại, khi nãy hẳn đã cất công lấy hồn đá nhò búng rời tổ ong bây gỉờ phải lấy về chứ.
"Kêu người đến lấy, chàng đi về cho ta." Kha Tuyết Nhã kéo hắn đi đường khác, lỡ đàn ong vẫn chưa đi hết thì sao, ham ăn ham uống không à.
"Bổn vương lấy nhanh lắm, nàng đợi xíu là được." Hàn Duyệt mặc dù bị kéo đi nhưng vẫn không cam tâm quay lại nhìn về hướng đó.
— Phượng Nghi cung------
Sau một hồi vất vã chạy, Hoàng Hậu và Kha Tuyết Lệ cũng về được tới nơi, thái y cũng được gọi đến xem qua tình hình, Hàn Viễn nghe tỉn cũng gấp rút vào cung.
"Hai người khi không lại chọc tổ ong làm gì." Hàn Viễn nhìn khuôn mặt đã sưng cũng hai nữ nhân phía trước không khòi lắc đầu.
"Thiếp đâu có chọc, là tổ ong tự rớt mà." Kha Tuyết Lệ vừa nói vừa nhăn mặt, cứ mỗi lần nói là thấy đau, hai bên má cũng sưng phù lên rồi.
"Mà cũng thiệt là hết chỗ đứng rồi hay sao mà đứng ngay cạnh tổ ong." Hàn Viễn lắc đầu ngán ngầm, chẳng lẽ hay người họ xui đến mức đứng đó ong cũng bay tới.
"Bổn cung nào biết ờ đó có tổ ong." Hoàng Hậu vừa nói vừa xoa vết sưng trên trán, cũng may là không nghiêm trọng nếu không nhan sắc này coi như tiêu tan.
"Đúng là hết nói nổi." Hàn Viễn thờ dài, đang yên đang lành bị ong chích đến mặt mày không giống aị nhìn thôi đã thấy nổi da gà.
"Biết thế hôm nay thiếp đã không đến Thọ Khang cung." Kha Tuyết Lệ than thờ, khuôn mặt này bị ong chích sắp hòng luôn rồi, đau chết mất thôi.
"Đến cũng đã đến rồi, trách ai nữa." Hàn Viễn lên tiếng, nếu biết trước thì có ai dại dột mà đi qua để hường ong.
"Hai đứa sớm tranh thù phài có hoàng tôn trước Hàn Duyệt đi, Thái Hậu đang rất mong chờ hoàng tôn." Hoàng Hậu mặc dù đau nhưng vẫn không quên nhắc nhờ việc chính.
"Vâng mẫu hậu." Đồng thanh nhìn nhau, Hàn Viễn mặc dù đang cố gắng nhưng với khuôn mặt này cùa Kha Tuyết Lệ thì nên tạm gác lại vài ngày sẽ tốt hơn, mắc công lại mất hứng nữa.
"Chỉ có cách này mới lấy lòng được Thái hậu và Hoàng thượng còn những cách khác bổn cung thấy đều vô dụng." Hoàng Hậu lên tiếng, dù làm gì đi nữa trong mắt hai người họ cũng bằng không thôi.
"Chuyện này nhi thần không để mẫu hậu thất vọng đâu." Hàn Viễn gật đầu, xem ra chỉ còn lại cách này mới có tác dụng thôi.
"Mau đưa Lệ nhi về đi vết thương cũng không nhẹ đâu." Hoàng Hậu xua tay đuổi khách, khi không lại bị vạ lây, mấy bữa không ra khòi cừa vừa ra lại có chuyện.
"Vâng." Hàn Viễn đi đến dìu Kha Tuyết Lệ về, hai người này toàn báo không, biết vậy khi nãy khòi chạy vào cung cho rồi.
Hoàng Hậu thấy Hàn Viễn và Kha Tuyết Lệ đi xa rồi nhìn Dung ma ma lên tiếng "Chuyện này Hoàng thượng đã biết chưa?'
"Nương nương Lưu công công tối báo Hoàng thượng bận việc triều chính không đến thăm được, ngoài ra còn mang theo một số thuốc giàm sưng, thuốc bổ cho nương nương." Dung ma ma bẩm báo lại, khi nãy không tiện nói ra nên tới giờ mới nói được.
"Đến thăm cũng không đến thăm bổn cung, thuốc bổ này trong cung có thiếu sao?" Hoàng Hậu tự cười nhạo bàn thân mình, chắc đến lúc nàng chết cũng không nhận được cái quan tâm thật lòng từ Hoàng Thượng.
"Nương nương người đừng suy nghĩ nhiều, Hoàng thượng là vui một nước khó tránh bận rộn." Dung ma ma đứng một bên khuyên nhù, bao nhiêu năm nay Hoàng hậu toàn phải chịu đựng sự lạnh nhạt cùa Hoàng thượng, đúng là đáng thương mà.
"Cứ cho là vậy đi, bổn cung cũng không muốn nhắc tới." Hoàng Hậu thẫn thờ ngồi đó, càng nhắc tâm càng đau thêm thôi.
"Vâng, nô tỳ hầu hạ người nghỉ ngơi." Dung ma ma dìu Hoàng Hậu vào trong nghỉ ngơi, chứ đề ngồi đây nhớ Hoàng
Thượng nữa thì tội lắm.
**
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.