Chương 65: Cầu Quan
Úc Vũ Trúc
21/12/2022
“Đại ca, ta cũng muốn đi theo Giang Trạch tuần tra biên quan,” Tề Hạo Nhiên kêu to vọt vào thư phòng của Tề Tu Viễn.
Tuần tra biên quan là việc cơ mật, Tề Tu Viễn cũng không nói cho Tề Hạo Nhiên, tại sao hắn lại biết?
Tề Tu Viễn hỏi: “Ai nói Giang Trạch sẽ đi tuần tra biên quan?”
Tề Hạo Nhiên nghiêng đầu, “Chẳng lẽ không phải? Nhưng hôm nay ta đi đến doanh ba, thì phát hiện lính tinh nhuệ đã bị điều đi một nửa, thám tử của doanh một doanh hai đều bị điều đến làm thủ hạ của Giang Trạch, chẳng lẽ không có phát sinh chiến sự?”
Tề Hạo Nhiên bất mãn nhìn đại ca nói: “Đại ca, ngươi cũng không thể ném xuống ta để tự mình đi đánh giặc, ta cũng muốn đi theo ngươi.”
Tề Hạo Nhiên đỏ con mắt nói: “Nếu ngươi ném xuống một mình ta, ta sẽ tự mình đi lên chiến trường.”
Tề Tu Viễn lập tức giận dữ, đè Tề Hạo Nhiên lại đánh mông của hắn, “Ngươi lên chiến trường làm gì? Chịu chết sao? Ngươi năm nay mới có mười hai tuổi!” Nói xong liền đánh ba chưởng vào mông của hắn.
Tề Hạo Nhiên một bên giãy giụa một bên hô: “Tại sao ta không thể đánh giặc? Hiện tại ta có thể đánh 120 chiêu với thuộc hạ của ngươi, không phải ngươi đã nói ngươi không có đủ thuộc hạ để mang binh? Tại sao ngươi không phân cho ta mấy chục người, hiện tại có tuyết lớn, khẳng định người Hồ sẽ chạy xuống phía nam cướp bóc.”
Tề Tu Viễn dừng tay lại, để hắn đứng lên, sắc mặt trầm trọng hỏi: “Tại sao ngươi biết người Hồ nhất định sẽ chạy xuống phía nam cướp bóc?” Tuy rằng Tề Tu Viễn đã một lần nữa bố trí lại bố phòng, nhưng chỉ là dự phòng mà thôi, người Hồ có chạy xuống phía nam hay không cũng không thể khẳng định, nhưng lời này của Tề Hạo Nhiên lại khẳng định mười phần người Hồ nhất định sẽ chạy xuống phía nam.
Tề Hạo Nhiên nói: “Nếu ta là người Hồ nhất định sẽ chạy xuống phía nam, có thể cướp được lương thực qua mùa đông, lại có thể làm suy yếu lực lượng quân sự của Đại Chu, nói không chừng đánh thắng vài trận còn có khả năng được Đại Chu đền tiền cùng đồ sứ lụa bố, có nhiều chỗ tốt như vậy, vì sao ta không chạy xuống phía nam? Lý do cũng có sẵn, tuyết tai yêu cầu càng nhiều đồ vật, triều đình của người Hồ nhất định sẽ vui vẻ để cho binh sĩ chạy xuống phía nam cướp bóc.”
Tề Tu Viễn giật mình nhìn đệ đệ, năm nay đệ đệ của hắn tựa hồ mới mười hai tuổi? Ngày thường nhìn xuẩn xuẩn manh manh, đọc sách mười câu có tám câu không thông, mỗi lần kiểm tra tác nghiệp tiên sinh đều phải cáo trạng với hắn.
Tề Tu Viễn nhớ tới Vinh Hiên đã từng khen Tề Hạo Nhiên có thiên phú luyện binh, chỉ huấn luyện một tháng đã làm cho tạp binh trong doanh trở thành doanh bốn.
Tề Tu Viễn nghiêm túc suy xét đến tiền đồ của đệ đệ, hắn cũng không cần suy nghĩ đến việc kêu đệ đệ đi thi khoa cử, văn chương mà đệ đệ viết ra hắn đều không nỡ nhìn thẳng, huống chi giám khảo có học thức uyên bác?
Vậy chỉ có thể đi theo đường võ, Tề Tu Viễn nhìn khuôn mặt non nớt của đệ đệ, trong lòng chua xót, lên chiến trường liền tương đương muốn giao nửa cái mạng cho trời cao định đoạt, Tề Tu Viễn không muốn đệ đệ cũng trải qua cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao.
Nhưng ngoại trừ đi theo đường võ, Tề Hạo Nhiên còn có thể đi con đường nào?
Tề Tu Viễn lập tức cảm thấy mình không xứng làm huynh trưởng, đệ đệ đã mười hai tuổi, hắn còn chưa xác định được con đường tương lai cho đệ đệ.
Tề Tu Viễn hỏi hắn, “Ngươi có từng nghĩ tới tiền đồ của ngươi?”
Tề Hạo Nhiên nói như lẽ đương nhiên: “Ta đương nhiên là đi theo bên người đại ca để làm một tướng quân, đại ca, chờ ngươi làm Tuyên phủ sử, ta sẽ ở phía sau ngươi làm một đại tướng quân.”
Tề Tu Viễn nghe vậy thì cười ha ha, cất cao giọng nói: “Nếu đại ca có thể làm được Tuyên phủ sử, ta nhất định sẽ điều tướng quân ngươi đến làm thuộc hạ cho ta.”
Tuyên phủ sử chính là đại quan từ nhất phẩm, trong thiên hạ có mấy người đi lên được vị trí này?
Tề Tu Viễn chỉ xem chuyện này như một việc vui đùa, Tề Hạo Nhiên lại nghiêm túc, lúc này hắn đang ở trong giai đoạn sùng bái ca ca nhất, hắn cảm thấy đại ca của mình là một người tài giỏi nhất thiên hạ, so với phụ thân của hắn chỉ biết cãi nhau ở trong triều thì mạnh hơn nhiều.
“Được rồi, ngươi về trước đi, chờ đại ca làm Tuyên phủ sử lại điều ngươi tới làm thuộc hạ của ta.”
Tề Hạo Nhiên nghe vậy thì nhảy dựng lên, “Đại ca, ngươi cũng không thể nói sang chuyện khác, sau này ngươi làm Tuyên phủ sử thì ta chính là thuộc hạ của ngươi, lúc đó ta sẽ làm đại tướng quân, hiện tại ngươi làm đại tướng quân, lúc này ta làm thuộc hạ của ngươi cũng phải là một tiểu kỳ mới được a, ngài cho ta vài người đi, ta mang theo bọn họ đi tuần tra biên quan, đại ca, ta cầu xin ngươi.”
Tề Hạo Nhiên chỉ kém trực tiếp nhảy đến trên người của Tề Tu Viễn để làm nũng, Tề Tu Viễn xụ mặt nói: “Ngươi không có quân công cùng kinh nghiệm, làm sao đảm nhiệm được chức tiểu kỳ, đừng hồ nháo, truyền ra bên ngoài đại ca của ngươi chính là ta sẽ phải gánh tội danh lấy việc công làm việc riêng.”
Tề Hạo Nhiên trợn trắng mắt nói: “Đại ca ngươi cũng đừng gạt ta, bên trong các quân có bao nhiêu tướng quân không nhét người của mình vào dưới trướng? Vinh Hiên đại ca cũng không ngăn cản được ba nắm tay của ta, còn không phải là có ngươi che chở cho nên hắn mới có thể làm quân sư?”
Tề Tu Viễn trừng hắn, “Nói bậy bạ gì đó? Vinh Hiên đại ca của ngươi thông minh tuyệt đỉnh, hắn dựa vào bản lĩnh của chính mình.”
“Trong quân cũng không phải là nơi chỉ dựa vào thông minh, nếu không có vũ lực, cho dù thông minh cũng không thể tồn tại ở trên chiến trường, đại ca, ngươi không thể chỉ làm việc riêng cho bạn tốt, lại không làm việc riêng cho đệ đệ của nhà mình a.” Tề Hạo Nhiên khóc rống ôm đùi của Tề Tu Viễn.
Tề Tu Viễn bất đắc dĩ, nói: “Ngươi còn quá nhỏ, tướng sĩ ở trong quân sẽ không chịu phục.”
“Đại ca giao tạp binh của doanh bốn cho ta đi, bọn họ sẽ không có ý kiến?” Tề Hạo Nhiên nước mắt lưng tròng nhìn đại ca.
Tề Tu Viễn trầm mặc một lát, nói: “Xác suất bỏ mình của tạp binh trong doanh bốn vẫn luôn rất cao, ngươi mang theo bọn họ thì ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm……”
Tề Hạo Nhiên vỗ bộ ngực nói: “Đại ca yên tâm đi, ta nhất định có thể giữ được mạng nhỏ của mình, ngươi đem chức Tổng kỳ của doanh bốn cho ta đi.”
Tề Tu Viễn hơi nhíu mày lại, “Vừa rồi không phải ngươi đã nói muốn làm Tiểu kKỳ?”
“Nhưng đó là nói doanh một doanh hai doanh ba, nếu là doanh bốn, ngài phải cho ta làm một Tổng kỳ thì mới được.” Tề Hạo Nhiên cười hắc hắc.
Binh lính của doanh bốn đều là người già, người yếu ớt, người bệnh, người tàn tật, hoặc là tân binh sau khi nhập ngũ không đủ tiêu chuẩn huấn luyện bị các doanh đào thải xuống dưới, mỗi một đội quân đều có một doanh chuyên môn an bài cho những người này, chính là dùng để làm pháo hôi.
Rốt cuộc trái tim của Tề Tu Viễn cũng không đủ cứng rắn, không đem những người này đẩy lên chiến trường để chịu chết, chỉ cho bọn họ phụ trách hậu cần cùng một ít công việc tương đối mệt và dơ bẩn, đương nhiên, đãi ngộ cũng kém cỏi nhất.
Nhưng cho dù Tề Tu Viễn mềm lòng, thì khi gặp gỡ chiến tranh, bọn họ cũng cần phải lên chiến trường, là một chiến sĩ thì phải chết trận ở trên chiến trường.
Chưa chắc về sau sẽ phát sinh chiến tranh, dù xảy ra cũng chưa chắc sẽ dùng đến người của doanh bốn, Tề Tu Viễn ngẫm lại thì cũng đồng ý, để cho đệ đệ đi nơi đó rèn giũa lại tính tình cũng rất tốt, nếu thật sự muốn kéo doanh bốn lên chiến trường, hắn lại xách đệ đệ ra ngoài là được.
Tề Hạo Nhiên đạt được việc mình muốn, hắn cao hứng rời đi.
Phạm Tử Câm ngồi xổm ở bên ngoài sân để chờ hắn, Tề Hạo Nhiên thấy hắn, nhảy qua hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Chờ ngươi a,” Phạm Tử Câm đứng dậy vỗ vỗ quần áo, nói: “Nhìn bộ dáng cao hứng của ngươi, có phải biểu ca đã đáp ứng cho ngươi mang binh đi tuần tra biên quan?”
“Không sai,” Tề Hạo Nhiên kiêu ngạo vỗ bờ vai của hắn nói: “Hiện tại ca cũng một là người có công việc, hiện tại ta là Tổng kỳ.”
Phạm Tử Câm cười nhạo một tiếng, lập tức thu liễm biểu tình, nghiêm trang hành lễ nói: “Biểu đệ đã làm Tổng kỳ, thì biểu ca ta sẽ lấy tư cách là một quân sư để hành lễ với ngươi.” Phạm Tử Câm hung hăng cắn chặt hai chữ “Biểu đệ”.
Tề Hạo Nhiên lại trợn mắt há hốc mồm nói: “Cái gì quân sư?”
Phạm Tử Câm nghiêng mặt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Phàm là người làm đại tướng quân, bên người đều có một quân sư tình đầu ý hợp, bên người của Viên tướng quân có Thẩm Mục, bên người của biểu ca có Vinh Hiên đại ca, bên cạnh của ngươi có ai? Vì để ngươi về sau đi được càng thuận lợi, ta sẽ cố gắng làm quân sư cho ngươi.”
Tề Hạo Nhiên mở to hai mắt nhìn, “Tình đầu ý hợp được dùng như thế này?”
Tuần tra biên quan là việc cơ mật, Tề Tu Viễn cũng không nói cho Tề Hạo Nhiên, tại sao hắn lại biết?
Tề Tu Viễn hỏi: “Ai nói Giang Trạch sẽ đi tuần tra biên quan?”
Tề Hạo Nhiên nghiêng đầu, “Chẳng lẽ không phải? Nhưng hôm nay ta đi đến doanh ba, thì phát hiện lính tinh nhuệ đã bị điều đi một nửa, thám tử của doanh một doanh hai đều bị điều đến làm thủ hạ của Giang Trạch, chẳng lẽ không có phát sinh chiến sự?”
Tề Hạo Nhiên bất mãn nhìn đại ca nói: “Đại ca, ngươi cũng không thể ném xuống ta để tự mình đi đánh giặc, ta cũng muốn đi theo ngươi.”
Tề Hạo Nhiên đỏ con mắt nói: “Nếu ngươi ném xuống một mình ta, ta sẽ tự mình đi lên chiến trường.”
Tề Tu Viễn lập tức giận dữ, đè Tề Hạo Nhiên lại đánh mông của hắn, “Ngươi lên chiến trường làm gì? Chịu chết sao? Ngươi năm nay mới có mười hai tuổi!” Nói xong liền đánh ba chưởng vào mông của hắn.
Tề Hạo Nhiên một bên giãy giụa một bên hô: “Tại sao ta không thể đánh giặc? Hiện tại ta có thể đánh 120 chiêu với thuộc hạ của ngươi, không phải ngươi đã nói ngươi không có đủ thuộc hạ để mang binh? Tại sao ngươi không phân cho ta mấy chục người, hiện tại có tuyết lớn, khẳng định người Hồ sẽ chạy xuống phía nam cướp bóc.”
Tề Tu Viễn dừng tay lại, để hắn đứng lên, sắc mặt trầm trọng hỏi: “Tại sao ngươi biết người Hồ nhất định sẽ chạy xuống phía nam cướp bóc?” Tuy rằng Tề Tu Viễn đã một lần nữa bố trí lại bố phòng, nhưng chỉ là dự phòng mà thôi, người Hồ có chạy xuống phía nam hay không cũng không thể khẳng định, nhưng lời này của Tề Hạo Nhiên lại khẳng định mười phần người Hồ nhất định sẽ chạy xuống phía nam.
Tề Hạo Nhiên nói: “Nếu ta là người Hồ nhất định sẽ chạy xuống phía nam, có thể cướp được lương thực qua mùa đông, lại có thể làm suy yếu lực lượng quân sự của Đại Chu, nói không chừng đánh thắng vài trận còn có khả năng được Đại Chu đền tiền cùng đồ sứ lụa bố, có nhiều chỗ tốt như vậy, vì sao ta không chạy xuống phía nam? Lý do cũng có sẵn, tuyết tai yêu cầu càng nhiều đồ vật, triều đình của người Hồ nhất định sẽ vui vẻ để cho binh sĩ chạy xuống phía nam cướp bóc.”
Tề Tu Viễn giật mình nhìn đệ đệ, năm nay đệ đệ của hắn tựa hồ mới mười hai tuổi? Ngày thường nhìn xuẩn xuẩn manh manh, đọc sách mười câu có tám câu không thông, mỗi lần kiểm tra tác nghiệp tiên sinh đều phải cáo trạng với hắn.
Tề Tu Viễn nhớ tới Vinh Hiên đã từng khen Tề Hạo Nhiên có thiên phú luyện binh, chỉ huấn luyện một tháng đã làm cho tạp binh trong doanh trở thành doanh bốn.
Tề Tu Viễn nghiêm túc suy xét đến tiền đồ của đệ đệ, hắn cũng không cần suy nghĩ đến việc kêu đệ đệ đi thi khoa cử, văn chương mà đệ đệ viết ra hắn đều không nỡ nhìn thẳng, huống chi giám khảo có học thức uyên bác?
Vậy chỉ có thể đi theo đường võ, Tề Tu Viễn nhìn khuôn mặt non nớt của đệ đệ, trong lòng chua xót, lên chiến trường liền tương đương muốn giao nửa cái mạng cho trời cao định đoạt, Tề Tu Viễn không muốn đệ đệ cũng trải qua cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao.
Nhưng ngoại trừ đi theo đường võ, Tề Hạo Nhiên còn có thể đi con đường nào?
Tề Tu Viễn lập tức cảm thấy mình không xứng làm huynh trưởng, đệ đệ đã mười hai tuổi, hắn còn chưa xác định được con đường tương lai cho đệ đệ.
Tề Tu Viễn hỏi hắn, “Ngươi có từng nghĩ tới tiền đồ của ngươi?”
Tề Hạo Nhiên nói như lẽ đương nhiên: “Ta đương nhiên là đi theo bên người đại ca để làm một tướng quân, đại ca, chờ ngươi làm Tuyên phủ sử, ta sẽ ở phía sau ngươi làm một đại tướng quân.”
Tề Tu Viễn nghe vậy thì cười ha ha, cất cao giọng nói: “Nếu đại ca có thể làm được Tuyên phủ sử, ta nhất định sẽ điều tướng quân ngươi đến làm thuộc hạ cho ta.”
Tuyên phủ sử chính là đại quan từ nhất phẩm, trong thiên hạ có mấy người đi lên được vị trí này?
Tề Tu Viễn chỉ xem chuyện này như một việc vui đùa, Tề Hạo Nhiên lại nghiêm túc, lúc này hắn đang ở trong giai đoạn sùng bái ca ca nhất, hắn cảm thấy đại ca của mình là một người tài giỏi nhất thiên hạ, so với phụ thân của hắn chỉ biết cãi nhau ở trong triều thì mạnh hơn nhiều.
“Được rồi, ngươi về trước đi, chờ đại ca làm Tuyên phủ sử lại điều ngươi tới làm thuộc hạ của ta.”
Tề Hạo Nhiên nghe vậy thì nhảy dựng lên, “Đại ca, ngươi cũng không thể nói sang chuyện khác, sau này ngươi làm Tuyên phủ sử thì ta chính là thuộc hạ của ngươi, lúc đó ta sẽ làm đại tướng quân, hiện tại ngươi làm đại tướng quân, lúc này ta làm thuộc hạ của ngươi cũng phải là một tiểu kỳ mới được a, ngài cho ta vài người đi, ta mang theo bọn họ đi tuần tra biên quan, đại ca, ta cầu xin ngươi.”
Tề Hạo Nhiên chỉ kém trực tiếp nhảy đến trên người của Tề Tu Viễn để làm nũng, Tề Tu Viễn xụ mặt nói: “Ngươi không có quân công cùng kinh nghiệm, làm sao đảm nhiệm được chức tiểu kỳ, đừng hồ nháo, truyền ra bên ngoài đại ca của ngươi chính là ta sẽ phải gánh tội danh lấy việc công làm việc riêng.”
Tề Hạo Nhiên trợn trắng mắt nói: “Đại ca ngươi cũng đừng gạt ta, bên trong các quân có bao nhiêu tướng quân không nhét người của mình vào dưới trướng? Vinh Hiên đại ca cũng không ngăn cản được ba nắm tay của ta, còn không phải là có ngươi che chở cho nên hắn mới có thể làm quân sư?”
Tề Tu Viễn trừng hắn, “Nói bậy bạ gì đó? Vinh Hiên đại ca của ngươi thông minh tuyệt đỉnh, hắn dựa vào bản lĩnh của chính mình.”
“Trong quân cũng không phải là nơi chỉ dựa vào thông minh, nếu không có vũ lực, cho dù thông minh cũng không thể tồn tại ở trên chiến trường, đại ca, ngươi không thể chỉ làm việc riêng cho bạn tốt, lại không làm việc riêng cho đệ đệ của nhà mình a.” Tề Hạo Nhiên khóc rống ôm đùi của Tề Tu Viễn.
Tề Tu Viễn bất đắc dĩ, nói: “Ngươi còn quá nhỏ, tướng sĩ ở trong quân sẽ không chịu phục.”
“Đại ca giao tạp binh của doanh bốn cho ta đi, bọn họ sẽ không có ý kiến?” Tề Hạo Nhiên nước mắt lưng tròng nhìn đại ca.
Tề Tu Viễn trầm mặc một lát, nói: “Xác suất bỏ mình của tạp binh trong doanh bốn vẫn luôn rất cao, ngươi mang theo bọn họ thì ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm……”
Tề Hạo Nhiên vỗ bộ ngực nói: “Đại ca yên tâm đi, ta nhất định có thể giữ được mạng nhỏ của mình, ngươi đem chức Tổng kỳ của doanh bốn cho ta đi.”
Tề Tu Viễn hơi nhíu mày lại, “Vừa rồi không phải ngươi đã nói muốn làm Tiểu kKỳ?”
“Nhưng đó là nói doanh một doanh hai doanh ba, nếu là doanh bốn, ngài phải cho ta làm một Tổng kỳ thì mới được.” Tề Hạo Nhiên cười hắc hắc.
Binh lính của doanh bốn đều là người già, người yếu ớt, người bệnh, người tàn tật, hoặc là tân binh sau khi nhập ngũ không đủ tiêu chuẩn huấn luyện bị các doanh đào thải xuống dưới, mỗi một đội quân đều có một doanh chuyên môn an bài cho những người này, chính là dùng để làm pháo hôi.
Rốt cuộc trái tim của Tề Tu Viễn cũng không đủ cứng rắn, không đem những người này đẩy lên chiến trường để chịu chết, chỉ cho bọn họ phụ trách hậu cần cùng một ít công việc tương đối mệt và dơ bẩn, đương nhiên, đãi ngộ cũng kém cỏi nhất.
Nhưng cho dù Tề Tu Viễn mềm lòng, thì khi gặp gỡ chiến tranh, bọn họ cũng cần phải lên chiến trường, là một chiến sĩ thì phải chết trận ở trên chiến trường.
Chưa chắc về sau sẽ phát sinh chiến tranh, dù xảy ra cũng chưa chắc sẽ dùng đến người của doanh bốn, Tề Tu Viễn ngẫm lại thì cũng đồng ý, để cho đệ đệ đi nơi đó rèn giũa lại tính tình cũng rất tốt, nếu thật sự muốn kéo doanh bốn lên chiến trường, hắn lại xách đệ đệ ra ngoài là được.
Tề Hạo Nhiên đạt được việc mình muốn, hắn cao hứng rời đi.
Phạm Tử Câm ngồi xổm ở bên ngoài sân để chờ hắn, Tề Hạo Nhiên thấy hắn, nhảy qua hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Chờ ngươi a,” Phạm Tử Câm đứng dậy vỗ vỗ quần áo, nói: “Nhìn bộ dáng cao hứng của ngươi, có phải biểu ca đã đáp ứng cho ngươi mang binh đi tuần tra biên quan?”
“Không sai,” Tề Hạo Nhiên kiêu ngạo vỗ bờ vai của hắn nói: “Hiện tại ca cũng một là người có công việc, hiện tại ta là Tổng kỳ.”
Phạm Tử Câm cười nhạo một tiếng, lập tức thu liễm biểu tình, nghiêm trang hành lễ nói: “Biểu đệ đã làm Tổng kỳ, thì biểu ca ta sẽ lấy tư cách là một quân sư để hành lễ với ngươi.” Phạm Tử Câm hung hăng cắn chặt hai chữ “Biểu đệ”.
Tề Hạo Nhiên lại trợn mắt há hốc mồm nói: “Cái gì quân sư?”
Phạm Tử Câm nghiêng mặt liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Phàm là người làm đại tướng quân, bên người đều có một quân sư tình đầu ý hợp, bên người của Viên tướng quân có Thẩm Mục, bên người của biểu ca có Vinh Hiên đại ca, bên cạnh của ngươi có ai? Vì để ngươi về sau đi được càng thuận lợi, ta sẽ cố gắng làm quân sư cho ngươi.”
Tề Hạo Nhiên mở to hai mắt nhìn, “Tình đầu ý hợp được dùng như thế này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.