Chương 27: Chuẩn Bị Cơm Trưa
Úc Vũ Trúc
30/11/2022
Mục Dương Linh nhìn thấy nước miếng của nàng đã sắp chảy ra ngoài, liền quơ quơ tay ở trước mắt nàng, khẽ cười nói: “Đói bụng? Ta nấu cơm rất nhanh, nhà của ngươi có dưa chua không?”
Mã Tú Lan đỏ bừng mặt, vì bộ dáng ngu ngốc của mình mà cảm thấy hổ thẹn, nhỏ giọng nói: “Trong nhà có dưa chua, tổ mẫu ướp rất nhiều.”
“Vậy vừa lúc, chúng ta sẽ dùng dưa chua hầm với gà rừng, nếu có khoai tây thì càng tốt.”
Mã Tú Lan vội nói: “Nhà của chúng ta cũng có khoai tây.” Bất quá nàng chưa nghe nói qua thịt gà rừng muốn hầm cùng dưa chua và khoai tây?
Mã Tú Lan đương nhiên không nghe nói qua, bởi vì đây là do Mục Dương Linh tự phát minh, nàng nấu ăn vẫn luôn có một suy nghĩ: Gà rừng có chút tanh, không thích ăn gừng cũng không sao, bỏ dưa chua vào để khử mùi tanh, khoai tây ăn vào bụng rất ngon, lại bỏ chút dầu.
Mục Dương Linh nói: “Ngươi đi lấy khoai tây cùng dưa chua tới đây, ta đi nấu nước sôi lột lông gà.”
Mã Tú Lan gấp đến độ xoay quanh, nói: “Biểu tỷ, vẫn nên để cho ta làm, ngươi là khách.”
Mục Dương Linh vung bàn tay lên, không thèm để ý nói: “Ngươi vẫn còn nhỏ, huống chi ta cũng không tính là khách, nhanh đi đi, bằng không tổ mẫu của ngươi trở về sẽ không ăn được cơm trưa thơm ngào ngạt.”
Mã Tú Lan đành phải chạy ra vườn rau rút vài củ khoai tây, Mục Dương Linh đi vào phòng bếp nấu nước sôi.
Ở phía xa, Mã Trương thị vẫn luôn âm thầm lưu ý bên này, nhìn thấy Mã Tú Lan chỉ rút hai củ khoai tây liền đi trở về, nàng trừu trừu khóe miệng, người đến đây thăm người thân đã keo kiệt như vậy, người chiêu đãi khách nhân cũng keo kiệt không kém, bữa cơm trưa này nàng cũng đừng cọ, còn không ăn ngon bằng nhà mình.
Mã Trương thị xoay người rời đi.
Mục Dương Linh cùng Mã Tú Lan cũng không biết hai người bọn họ đã ngầm thành công đánh lui một người muốn cọ cơm.
Mục Dương Linh làm việc tay chân luôn nhanh nhẹn, cho nên thời điểm Mã Tú Lan chạy về nhà, trên bếp đã nấu nước sôi, còn quét dọn phòng bếp.
Mã Tú Lan ngơ ngác nhìn nàng, Mục Dương Linh thấy nàng chân tay luống cuống, liền lấy ra bao giấy đựng đường, mở ra nhặt một viên đường nhét vào trong miệng của nàng, còn lấy thêm đường nhét vào trong tay nàng, nói: “Đây là cho ngươi cùng tỷ tỷ, mau giấu đi.”
Mã Tú Lan sợ hãi nói: “Cái này biểu tỷ giữ lại để ăn đi.”
“Nhà của ta vẫn còn, cái này là cha nương của ta kêu ta lấy tới đây cho các ngươi, ngươi nhanh giấu đi, đừng để người bên ngoài nhìn thấy.”
Mã Tú Lan gắt gao nắm lấy bao giấy, đôi mắt sáng như sao trời nhìn Mục Dương Linh nói: “Cảm ơn biểu tỷ.” Xoay người liền chạy về phòng, tìm nơi cất giấu bao đường.
Mục Dương Linh thấy nàng từ trong phòng đi ra vẫn còn kích động đến đỏ bừng mặt, liền dời đi tầm mắt, nói: “Nhà của ngươi để gạo ở chỗ nào? Lấy ra để nấu cơm đi, sắp có nước sôi, ta sẽ giúp các ngươi xử lý bốn con động vật hoang dã này.”
Mục Thạch sợ đưa đồ vật tới đây dì bà sẽ không ăn, hắn đã cố ý dặn dò Mục Dương Linh phải giúp bọn họ xử lý sạch sẽ, làm như vậy bọn họ sẽ không lấy đi bán, chỉ có thể tự mình ăn.
Huống chi, da con thỏ có thể bán, một tấm da thỏ hoàn chỉnh có thể bán được tám văn tiền, tay nghề lột da của Mục Dương Linh được học từ chỗ Mục Thạch, cũng không kém hơn Thường đồ tể ở trên trấn, cho nên nàng lấy ra hai con thỏ đã chết, dùng kéo cắt ở phần đầu một lổ nhỏ, sau đó liền lột da dọc theo sống lưng.
Chỉ chốc lát sau, một tấm da thỏ hoàn chỉnh đã xuất hiện ở trong tay nàng.
Mục Dương Linh hơi mỉm cười, rửa sạch liền phơi trên một tảng đá ở trong sân, lúc này nhìn thấy Mã Tú Lan đang ngồi xổm trên mặt đất tẩy dưa chua đến phát ngốc, nói: “Tấm da thỏ này là đồ tốt, các ngươi phơi cho tốt, quay đầu lại đem lên trên trấn bán cho đồ tể, một tấm có thể bán được tám văn tiền, nếu xử lý da tốt, có thể bán được mười hai văn tiền.”
Mã Tú Lan đôi mắt sáng lấp lánh, “Vậy, vậy biểu tỷ có thể giúp đỡ chúng ta xử lý mấy tấm da thỏ này hay không?”
Mục Dương Linh sửng sốt, nói: “Nhà của ngươi không có đồ vật để xử lý da lông, hơn nữa tay nghề của ta cũng không tốt lắm……” Quan trọng là, nếu nàng xử lý mấy tấm da này, dì cả bà khẳng định sẽ nhét vào trong tay của nàng kêu nàng mang về nhà, đây cũng là nguyên nhân Mục Thạch muốn nữ nhi đem hai con thỏ này tới đây để kêu nàng lột da, hắn quá hiểu dì cả của mình, đó là một người không muốn thiếu nợ nhân tình, trời sinh có tính cách mạnh mẽ, bằng không cuộc sống cũng sẽ không gian nan như vậy, cũng không muốn quay về cầu xin huynh đệ cùng cháu ngoại trai giúp đỡ.
Mã Tú Lan chỉ hơi thất vọng, sau đó thì rất cao hứng.
Một quả trứng gà là một văn tiền, tám văn tiền chính là tám trứng gà, hai tấm da thỏ là bao nhiêu tiền? Dù sao cũng có thể đổi được rất nhiều trứng gà.
Động tác của Mã Tú Lan càng lúc càng nhanh, chỉ trong một lát đã rửa sạch sẽ còn cắt nhỏ dưa chua, khoai tây cũng đã lột vỏ.
Mà bên này, Mục Dương Linh cũng đã lột sạch lông của hai con gà rừng, đặt một con ở trong thùng dùng nước giếng ướp lạnh, còn một con khác thì chặt ra từng khúc.
“Con này các ngươi giữ lại để buổi tối ăn, hiện tại ngươi đi nhóm lửa, nhìn canh giờ cũng sắp đến lúc ăn cơm trưa, tổ mẫu cùng tỷ tỷ của ngươi hẳn là sắp trở về?”
Mã Tú Lan ngẩng đầu nhìn mặt trời, hung hăng gật đầu, “Rất nhanh sẽ trở về.”
Mã Lưu thị cùng cháu gái lớn đang thu hoạch ở trong ruộng, hiện giờ đang là thời điểm thu hoạch vụ thu, tuy rằng nhà của bọn họ ít người, nhưng tổ tôn hai người có thể làm việc, nhưng đều là người già và trẻ nhỏ, tốc độ làm việc rất chậm.
Mã Lưu thị chỉ cảm thấy ánh mặt trời phơi đến trên đầu làm cho người ta hoa cả mắt, ngẩng đầu nhìn cháu gái lớn, thấy nàng đang cúi đầu thu hoạch lúa ở phía trước, không khỏi nhấp nhấp miệng.
Thân thể của bà càng ngày càng không tốt, cũng không biết bà có thể sống đến khi nào, cháu gái lớn mới chín tuổi, nhưng bởi vì dinh dưỡng không đủ, nhìn bộ dáng của nàng chỉ mới có sáu bảy tuổi, nếu bà chết, hai đứa nhỏ có kết cục gì bà cũng có thể nghĩ ra.
Nếu trong hai đứa nhỏ này có một nam hài thì tốt biết bao, như vậy thì người trong tộc cũng sẽ giúp bà nuôi dưỡng hài tử.
Mã Lưu thị lắc lắc đầu, tôn tử của bà hơn bốn năm trước cũng đã chết.
“Được rồi, chúng ta đi về ăn cơm trưa, buổi chiều lại làm tiếp.” Mã Lưu thị kêu cháu gái lớn một tiếng, trong lòng tính toán một chút, nói: “Lại thu hoạch thêm hai ngày hẳn là xong rồi.”
Mã Tú Hồng buông lưỡi hái, trầm tĩnh thẳng eo đi tới, nói: “Còn muốn rút ra thời gian để tuốt hạt.”
Mã Lưu thị thở dài một hơi, “Từ từ mà làm, chỉ hy vọng trời không đổ mưa.” Tổ tôn hai người bọn họ già già, trẻ trẻ, mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể cõng nửa gánh ra ngoài, cháu gái lớn cùng cháu gái nhỏ chỉ có thể hợp lực kéo một cái rổ, mỗi lần thu hoạch đều phải tốn thời gian gần mười ngày, kéo ra ngoài lại phải tốn thêm bốn ngày.
Mã Lưu thị sợ người khác trộm lương thực, mỗi ngày vào buổi tối đều cầm chăn ngủ ở trong ruộng, bà cũng không biết mình có thể sống đến khi nào.
Tổ tôn hai người thu dọn một chút liền đi về nhà, lúc đi ngang qua cốc tràng, đụng tới Mã Trương thị cũng muốn về nhà ăn cơm.
Mã Trương thị cười nói: “Tứ thẩm, giờ này mà ngươi còn chưa trở về nha, hôm nay nhà của ngươi có khách tới, chạy nhanh trở về nhìn xem.”
Mã Lưu thị nhíu mày, “Nhà của ta làm gì có khách nào tới?”
“Ai u, nghe nói là cháu gái của ngài, còn cõng một cái sọt lớn tới đây.”
Mã Lưu thị khẽ nhếch miệng, lôi kéo tay của cháu gái lớn, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng, bước chân nhanh hơn, trong miệng nói: “Cám ơn cháu dâu đã nói cho ta.”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Mã Trương thị cười khanh khách.
Người bên cạnh liền đè thấp thanh âm hỏi: “Cháu gái của tứ thẩm thật sự cõng một cái sọt lớn tới đây thăm nàng?”
Mã Trương thị hết sức vui mừng, “Ta lừa các ngươi để làm gì? Bất quá trong cái sọt kia tất cả đều là lá cây, ta nghe ý tứ của nàng, là nương của nàng muốn ăn dưa chua mà tứ thẩm ướp.”
Bốn phía có không ít người đều dựng lỗ tai để nghe, nghe vậy đều đồng tình dùm Mã Lưu thị, thân thích nhà mẹ đẻ nhiều năm không tới cửa, lúc này tới cửa chỉ để tống tiền.
Cũng có người nhíu mày bênh vực kẻ yếu là Mã Lưu thị, nói: “Mã tứ thẩm đã đủ khổ, tại sao còn muốn tống tiền đến trên đầu nàng?”
“Nói không chừng cuộc sống của thân thích nhà nàng càng gian nan hơn.”
Mã Tú Lan đỏ bừng mặt, vì bộ dáng ngu ngốc của mình mà cảm thấy hổ thẹn, nhỏ giọng nói: “Trong nhà có dưa chua, tổ mẫu ướp rất nhiều.”
“Vậy vừa lúc, chúng ta sẽ dùng dưa chua hầm với gà rừng, nếu có khoai tây thì càng tốt.”
Mã Tú Lan vội nói: “Nhà của chúng ta cũng có khoai tây.” Bất quá nàng chưa nghe nói qua thịt gà rừng muốn hầm cùng dưa chua và khoai tây?
Mã Tú Lan đương nhiên không nghe nói qua, bởi vì đây là do Mục Dương Linh tự phát minh, nàng nấu ăn vẫn luôn có một suy nghĩ: Gà rừng có chút tanh, không thích ăn gừng cũng không sao, bỏ dưa chua vào để khử mùi tanh, khoai tây ăn vào bụng rất ngon, lại bỏ chút dầu.
Mục Dương Linh nói: “Ngươi đi lấy khoai tây cùng dưa chua tới đây, ta đi nấu nước sôi lột lông gà.”
Mã Tú Lan gấp đến độ xoay quanh, nói: “Biểu tỷ, vẫn nên để cho ta làm, ngươi là khách.”
Mục Dương Linh vung bàn tay lên, không thèm để ý nói: “Ngươi vẫn còn nhỏ, huống chi ta cũng không tính là khách, nhanh đi đi, bằng không tổ mẫu của ngươi trở về sẽ không ăn được cơm trưa thơm ngào ngạt.”
Mã Tú Lan đành phải chạy ra vườn rau rút vài củ khoai tây, Mục Dương Linh đi vào phòng bếp nấu nước sôi.
Ở phía xa, Mã Trương thị vẫn luôn âm thầm lưu ý bên này, nhìn thấy Mã Tú Lan chỉ rút hai củ khoai tây liền đi trở về, nàng trừu trừu khóe miệng, người đến đây thăm người thân đã keo kiệt như vậy, người chiêu đãi khách nhân cũng keo kiệt không kém, bữa cơm trưa này nàng cũng đừng cọ, còn không ăn ngon bằng nhà mình.
Mã Trương thị xoay người rời đi.
Mục Dương Linh cùng Mã Tú Lan cũng không biết hai người bọn họ đã ngầm thành công đánh lui một người muốn cọ cơm.
Mục Dương Linh làm việc tay chân luôn nhanh nhẹn, cho nên thời điểm Mã Tú Lan chạy về nhà, trên bếp đã nấu nước sôi, còn quét dọn phòng bếp.
Mã Tú Lan ngơ ngác nhìn nàng, Mục Dương Linh thấy nàng chân tay luống cuống, liền lấy ra bao giấy đựng đường, mở ra nhặt một viên đường nhét vào trong miệng của nàng, còn lấy thêm đường nhét vào trong tay nàng, nói: “Đây là cho ngươi cùng tỷ tỷ, mau giấu đi.”
Mã Tú Lan sợ hãi nói: “Cái này biểu tỷ giữ lại để ăn đi.”
“Nhà của ta vẫn còn, cái này là cha nương của ta kêu ta lấy tới đây cho các ngươi, ngươi nhanh giấu đi, đừng để người bên ngoài nhìn thấy.”
Mã Tú Lan gắt gao nắm lấy bao giấy, đôi mắt sáng như sao trời nhìn Mục Dương Linh nói: “Cảm ơn biểu tỷ.” Xoay người liền chạy về phòng, tìm nơi cất giấu bao đường.
Mục Dương Linh thấy nàng từ trong phòng đi ra vẫn còn kích động đến đỏ bừng mặt, liền dời đi tầm mắt, nói: “Nhà của ngươi để gạo ở chỗ nào? Lấy ra để nấu cơm đi, sắp có nước sôi, ta sẽ giúp các ngươi xử lý bốn con động vật hoang dã này.”
Mục Thạch sợ đưa đồ vật tới đây dì bà sẽ không ăn, hắn đã cố ý dặn dò Mục Dương Linh phải giúp bọn họ xử lý sạch sẽ, làm như vậy bọn họ sẽ không lấy đi bán, chỉ có thể tự mình ăn.
Huống chi, da con thỏ có thể bán, một tấm da thỏ hoàn chỉnh có thể bán được tám văn tiền, tay nghề lột da của Mục Dương Linh được học từ chỗ Mục Thạch, cũng không kém hơn Thường đồ tể ở trên trấn, cho nên nàng lấy ra hai con thỏ đã chết, dùng kéo cắt ở phần đầu một lổ nhỏ, sau đó liền lột da dọc theo sống lưng.
Chỉ chốc lát sau, một tấm da thỏ hoàn chỉnh đã xuất hiện ở trong tay nàng.
Mục Dương Linh hơi mỉm cười, rửa sạch liền phơi trên một tảng đá ở trong sân, lúc này nhìn thấy Mã Tú Lan đang ngồi xổm trên mặt đất tẩy dưa chua đến phát ngốc, nói: “Tấm da thỏ này là đồ tốt, các ngươi phơi cho tốt, quay đầu lại đem lên trên trấn bán cho đồ tể, một tấm có thể bán được tám văn tiền, nếu xử lý da tốt, có thể bán được mười hai văn tiền.”
Mã Tú Lan đôi mắt sáng lấp lánh, “Vậy, vậy biểu tỷ có thể giúp đỡ chúng ta xử lý mấy tấm da thỏ này hay không?”
Mục Dương Linh sửng sốt, nói: “Nhà của ngươi không có đồ vật để xử lý da lông, hơn nữa tay nghề của ta cũng không tốt lắm……” Quan trọng là, nếu nàng xử lý mấy tấm da này, dì cả bà khẳng định sẽ nhét vào trong tay của nàng kêu nàng mang về nhà, đây cũng là nguyên nhân Mục Thạch muốn nữ nhi đem hai con thỏ này tới đây để kêu nàng lột da, hắn quá hiểu dì cả của mình, đó là một người không muốn thiếu nợ nhân tình, trời sinh có tính cách mạnh mẽ, bằng không cuộc sống cũng sẽ không gian nan như vậy, cũng không muốn quay về cầu xin huynh đệ cùng cháu ngoại trai giúp đỡ.
Mã Tú Lan chỉ hơi thất vọng, sau đó thì rất cao hứng.
Một quả trứng gà là một văn tiền, tám văn tiền chính là tám trứng gà, hai tấm da thỏ là bao nhiêu tiền? Dù sao cũng có thể đổi được rất nhiều trứng gà.
Động tác của Mã Tú Lan càng lúc càng nhanh, chỉ trong một lát đã rửa sạch sẽ còn cắt nhỏ dưa chua, khoai tây cũng đã lột vỏ.
Mà bên này, Mục Dương Linh cũng đã lột sạch lông của hai con gà rừng, đặt một con ở trong thùng dùng nước giếng ướp lạnh, còn một con khác thì chặt ra từng khúc.
“Con này các ngươi giữ lại để buổi tối ăn, hiện tại ngươi đi nhóm lửa, nhìn canh giờ cũng sắp đến lúc ăn cơm trưa, tổ mẫu cùng tỷ tỷ của ngươi hẳn là sắp trở về?”
Mã Tú Lan ngẩng đầu nhìn mặt trời, hung hăng gật đầu, “Rất nhanh sẽ trở về.”
Mã Lưu thị cùng cháu gái lớn đang thu hoạch ở trong ruộng, hiện giờ đang là thời điểm thu hoạch vụ thu, tuy rằng nhà của bọn họ ít người, nhưng tổ tôn hai người có thể làm việc, nhưng đều là người già và trẻ nhỏ, tốc độ làm việc rất chậm.
Mã Lưu thị chỉ cảm thấy ánh mặt trời phơi đến trên đầu làm cho người ta hoa cả mắt, ngẩng đầu nhìn cháu gái lớn, thấy nàng đang cúi đầu thu hoạch lúa ở phía trước, không khỏi nhấp nhấp miệng.
Thân thể của bà càng ngày càng không tốt, cũng không biết bà có thể sống đến khi nào, cháu gái lớn mới chín tuổi, nhưng bởi vì dinh dưỡng không đủ, nhìn bộ dáng của nàng chỉ mới có sáu bảy tuổi, nếu bà chết, hai đứa nhỏ có kết cục gì bà cũng có thể nghĩ ra.
Nếu trong hai đứa nhỏ này có một nam hài thì tốt biết bao, như vậy thì người trong tộc cũng sẽ giúp bà nuôi dưỡng hài tử.
Mã Lưu thị lắc lắc đầu, tôn tử của bà hơn bốn năm trước cũng đã chết.
“Được rồi, chúng ta đi về ăn cơm trưa, buổi chiều lại làm tiếp.” Mã Lưu thị kêu cháu gái lớn một tiếng, trong lòng tính toán một chút, nói: “Lại thu hoạch thêm hai ngày hẳn là xong rồi.”
Mã Tú Hồng buông lưỡi hái, trầm tĩnh thẳng eo đi tới, nói: “Còn muốn rút ra thời gian để tuốt hạt.”
Mã Lưu thị thở dài một hơi, “Từ từ mà làm, chỉ hy vọng trời không đổ mưa.” Tổ tôn hai người bọn họ già già, trẻ trẻ, mỗi lần nhiều nhất chỉ có thể cõng nửa gánh ra ngoài, cháu gái lớn cùng cháu gái nhỏ chỉ có thể hợp lực kéo một cái rổ, mỗi lần thu hoạch đều phải tốn thời gian gần mười ngày, kéo ra ngoài lại phải tốn thêm bốn ngày.
Mã Lưu thị sợ người khác trộm lương thực, mỗi ngày vào buổi tối đều cầm chăn ngủ ở trong ruộng, bà cũng không biết mình có thể sống đến khi nào.
Tổ tôn hai người thu dọn một chút liền đi về nhà, lúc đi ngang qua cốc tràng, đụng tới Mã Trương thị cũng muốn về nhà ăn cơm.
Mã Trương thị cười nói: “Tứ thẩm, giờ này mà ngươi còn chưa trở về nha, hôm nay nhà của ngươi có khách tới, chạy nhanh trở về nhìn xem.”
Mã Lưu thị nhíu mày, “Nhà của ta làm gì có khách nào tới?”
“Ai u, nghe nói là cháu gái của ngài, còn cõng một cái sọt lớn tới đây.”
Mã Lưu thị khẽ nhếch miệng, lôi kéo tay của cháu gái lớn, trong lòng cảm thấy rất căng thẳng, bước chân nhanh hơn, trong miệng nói: “Cám ơn cháu dâu đã nói cho ta.”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Mã Trương thị cười khanh khách.
Người bên cạnh liền đè thấp thanh âm hỏi: “Cháu gái của tứ thẩm thật sự cõng một cái sọt lớn tới đây thăm nàng?”
Mã Trương thị hết sức vui mừng, “Ta lừa các ngươi để làm gì? Bất quá trong cái sọt kia tất cả đều là lá cây, ta nghe ý tứ của nàng, là nương của nàng muốn ăn dưa chua mà tứ thẩm ướp.”
Bốn phía có không ít người đều dựng lỗ tai để nghe, nghe vậy đều đồng tình dùm Mã Lưu thị, thân thích nhà mẹ đẻ nhiều năm không tới cửa, lúc này tới cửa chỉ để tống tiền.
Cũng có người nhíu mày bênh vực kẻ yếu là Mã Lưu thị, nói: “Mã tứ thẩm đã đủ khổ, tại sao còn muốn tống tiền đến trên đầu nàng?”
“Nói không chừng cuộc sống của thân thích nhà nàng càng gian nan hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.