Chương 95: Đánh Nhau
Úc Vũ Trúc
25/12/2022
Sắc mặt của Thư Uyển Nương càng đỏ, giống như quả táo sắp chín, Mục Thạch trong lúc nhất thời nhìn đến sửng sốt, cũng quên luôn việc răn dạy nữ nhi, Thư Uyển Nương nhìn thấy bộ dáng này của Mục Thạch, sắc mặt càng đỏ, Mục Dương Linh vội dùng một tay xách đệ đệ đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài tiểu Bác Văn còn che lại đôi mắt, Mục Dương Linh kéo tay của hắn ra, “Được rồi, đừng che, ngón tay mở đến độ có thể nhét vào một con thỏ, che như thế thì có ích lợi gì?”
Tiểu Bác Văn buông tay, phản bác nói: “Ta học theo ngươi, hơn nữa ngươi nói dối, ngón tay sao có thể nhét được một con thỏ?”
“Đây là cách nói khoa trương, không phải là nói dối, được rồi, đừng ba hoa, ngươi đi xem Lãng biểu ca bọn họ thế nào.” Mục Dương Linh đẩy đẩy hắn, xoay người đi tìm mấy người Lưu Vĩnh.
Nguy hiểm nhất Lưu Hiên cũng đã tỉnh lại, lúc này còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, hiện tại bên ngoài nháo đến ồn ào huyên náo, Ngô Tri phủ không lấy ra lương thực để cứu tế, nhóm nạn dân vây quanh ở bên ngoài phủ nha, Tề Tu Viễn phái binh vây chung quanh để bảo vệ phủ nha.
Cái bàn của nhóm lão gia hương thân thì được đặt ở phía trước cửa của phủ nha, chỉ cần cầm khế đất để thế chấp là có thể mượn được lương thực.
Buổi sáng hôm nay đã có mười mấy người cầm khế đất đi thế chấp, việc này đã làm cho mọi người rục rịch, nạn dân đói đến chịu không nổi đều lấy ra khế đất trong nhà hoặc cầm lộ dẫn tự bán thân để mượn lương thực.
Trưởng bối có đầu óc nhạy bén ở bên trong nhóm nạn dân cho dù biết trong đó có bẫy, cũng không thể không trơ mắt nhìn.
Vốn dĩ bọn họ muốn vây quanh ở bên ngoài buộc Ngô Tri phủ lấy lương thực ra để cứu tế, nhưng hiện tại bên ngoài đang được tướng sĩ của Tây doanh vây quanh, một khi phát sinh xung đột, đó chính là kết cục hẳn phải chết.
Không ít người đem oán khí đều phát ở trên người của tướng sĩ Tây doanh.
Ngay cả các thôn dân của thôn Lâm Sơn đều cảm thấy Tây doanh đang trợ Trụ vi ngược.
*Trợ Trụ vi ngược : nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Mục Dương Linh hoặc nhiều hoặc ít có thể đoán được vì sao Tề Tu Viễn lại làm như vậy, nhưng nàng không cho rằng Tề Tu Viễn sẽ để mặc cho người khác lợi dụng, tuy rằng nàng mới quen biết Tề Tu Viễn được mười ngày, cũng gặp mặt được vài lần, nhưng nhìn cách hắn làm việc, thì đây không phải là một người chịu ăn thua thiệt, phía sau hơn phân nửa là sẽ xảy ra chuyện.
Mục Dương Linh đoán không sai, Tề Hạo Nhiên tức giận vì Ngô Tri phủ đã làm đại ca của hắn cõng một cái nồi lớn như vậy, hắn trực tiếp chạy đi đánh ba nhi tử của Ngô Tri phủ, ngay cả nhi tử nhỏ nhất mới tám tuổi cũng không buông tha, hắn ấn bọn họ ở trên mặt đất đánh đến ngao ngao kêu to.
Tề Tu Viễn xách đệ đệ đến thư phòng mắng, “…… Ngươi đánh người thì đánh người, tại sao lại không kéo đến ngõ nhỏ? Ngươi khen ngược, đánh trước mặt nhiều người như vậy, chê ta hiện tại nhiễu loạn không đủ lớn có phải không?”
Tề Hạo Nhiên lẩm bẩm nói: “Nam tử hán đại trượng phu quang minh lỗi lạc……”
Tề Tu Viễn đá ra một chân, Tề Hạo Nhiên liền nhảy dựng lên tránh đi, chân khó khăn lắm mới đụng tới quần áo, thành công ở mặt trên lưu lại một dấu chân mơ hồ, Tề Hạo Nhiên cười hắc hắc, không đụng tới mông……
Ngồi ở một bên vây xem Phạm Tử Câm trực tiếp xoay đầu đi, làm lơ hành vi Tề Tu Viễn đánh người nhưng không sử dụng lực, chờ đến khi động tĩnh đã ngừng lại, lúc này mới xoay đầu tới nói: “Biểu ca, là ta kêu Hạo Nhiên đánh người ở trước mặt dân chúng.”
Lúc này Tề Tu Viễn mới thu liễm tức giận, “Đây là vì sao?”
“Biểu ca, ai cũng biết Hạo Nhiên có tính tình nóng nảy, Ngô Thiện Tài vu oan cho ngài chuyện lớn như vậy, nếu Hạo Nhiên một chút phản ứng đều không có mới kỳ quái, hiện tại không phải càng tốt? Không phải Ngô Thiện Tài ngay cả cửa cũng đều không đến sao? Quay đầu lại ngài đưa chút dược liệu qua Ngô gia là được, Hạo Nhiên xuống tay có nặng nhẹ, cũng chỉ làm cho ba nhi tử của hắn nằm trên giường nghỉ ngơi bốn năm ngày mà thôi.”
Tề Tu Viễn vừa lòng gật đầu, “Vẫn là Tử Câm thông minh,” quay đầu đối mặt với Tề Hạo Nhiên thì nghiêm mặt lại, “Nếu ngươi có một nửa thông minh của Tử Câm thì ta đã cảm thấy mỹ mãn.”
Tề Hạo Nhiên nhìn Phạm Tử Câm hận đến ngứa răng, “Ngươi thích hắn cũng vô dụng, ta mới là đệ đệ của ngươi.” Nói xong kéo Phạm Tử Câm liền chạy ra bên ngoài.
Chỉ còn lại Tề Tu Viễn đang tức giận.
Tề Hạo Nhiên kéo Phạm Tử Câm đi ra ngoài, không phục nói: “Dựa vào cái gì mọi người đều nói ngươi thông minh? Khi còn nhỏ làm chuyện gì không phải đều là ta ra mặt? Ngươi ở học đường bị khi dễ cũng đều là ta ra mặt giúp ngươi.”
Phạm Tử Câm đáng thương nhìn hắn, chân thành nói: “Ta chưa bao giờ biết ngươi muốn như vậy.”
Trong lúc nhất thời Tề Hạo Nhiên bị nghẹn họng, hắn cãi không lại Phạm Tử Câm, dứt khoát nói: “Ngươi đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng gia, gia nghe không hiểu, ngươi không nói chuyện đàng hoàng, gia sẽ không nói chuyện với ngươi.” Dứt lời, xoay người liền chạy.
Phạm Tử Câm cũng không vội chỉ dạo bước rời đi.
Nghiên Mặc đi theo phía sau Phạm Tử Câm càng không vội, từ nhỏ hắn đã đi theo bên người hầu hạ hai vị gia, cũng hiểu biết về bọn họ, cho dù hai vị này cãi nhau như thế nào thì qua nửa canh giờ nhất định sẽ lại tốt đẹp.
Có một lần chuyện mà Tứ công tử tức giận nhất chính là công tử đã trộm lấy con dế của hắn đi ra ngoài đùa chết, cũng thề cả đời không nói chuyện với hắn, thời gian tức giận dài nhất, ước chừng là hai canh giờ sau Tứ công tử mới để ý tới công tử.
Hai vị này từ lúc biết bò đã ghé vào cùng nhau, từ trước đến nay đều là công tử nhà mình đưa ra ý nghĩ xấu xa, Tứ công tử đi chấp hành, lần này rời nhà trốn đi cũng vậy.
Người khác đều nghĩ rằng công tử đã bồi tiếp Tứ công tử rời nhà trốn đi, chỉ có hắn biết, là công tử đã khuyến khích Tứ công tử rời nhà trốn đi, ngay cả lộ tuyến cùng ngân lượng đều là công tử chuẩn bị.
Lúc ấy hắn cùng người hầu của Tứ công tử thiếu chút nữa đã bị đánh chết, cũng nhờ có phong thơ mà công tử lưu lại mới giữ được tánh mạng, sau đó đại biểu công tử phái người trở về báo tin, hắn mới được phu nhân phái tới đây hầu hạ công tử.
Đến nỗi hai gã sai vặt vốn dĩ hầu hạ bên người Tứ công tử, ai quản sinh tử của bọn họ? Dù sao bọn họ là người của Ngô thị, ngày thường cũng không thiếu mách lẻo.
Phạm Tử Câm mới đi đến cửa thư phòng, thì nhìn thấy Tề Hạo Nhiên đang tức giận đứng ở cửa, mắt hắn nhìn thẳng liếc qua từ bên người Tề Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: “Tại sao không chạy? Muốn làm lành với ta?”
Tề Hạo Nhiên hừ một tiếng, nói: “Gia là một đại nhân không so đo cùng tiểu nhân, ngươi thành thật nói, có phải ngươi đang có chuyện gì gạt ta?”
Phạm Tử Câm ngồi xuống án thư, đổ một ly trà cho chính mình, nói: “Chuyện gạt ngươi thì không có, nhưng có một chuyện ta chưa kịp nói với ngươi.”
Tề Hạo Nhiên lôi kéo ghế ngồi xuống ở trước mặt Phạm Tử Câm, trừng mắt nhìn hắn hỏi, “Cái này có quan hệ gì đến chuyện ta đánh nhi tử của Ngô Thiện Tài?”
Phạm Tử Câm nhìn thoáng qua Nghiên Mặc, Nghiên Mặc lập tức đi ra ngoài canh gác cho hai người bọn họ.
Lúc này Phạm Tử Câm mới nói: “Ngươi không phát hiện sau khi chúng ta trở về Mạc Hùng bên người biểu ca đã không thấy tăm hơi?”
Tề Hạo Nhiên trừng mắt nhìn hắn, không rõ.
“Ta biết là ngươi sẽ không lưu ý, khoảng thời gian trước bồ câu đưa tin của biểu ca đều không ngừng qua lại, mấy ngày nay cũng không nhìn thấy Vinh đại ca, ta đoán, lần này biểu ca nhất định sẽ làm ra động tác lớn, hắn làm chuyện lớn, việc nhỏ khó tránh khỏi có sơ hở, ta đành phải thay hắn che lắp sơ hở, lúc này ngươi đánh ba nhi tử phế vật của Ngô Thiện Tài mới hợp tình hợp lý, lúc này, không chỉ Ngô Thiện Tài an tâm, phủ Hưng Nguyên bên kia cũng sẽ yên tâm.”
“Việc này có quan hệ gì với phủ Hưng Nguyên?”
“Có quan hệ rất lớn,” Trong mắt của Phạm Tử Câm hiện lên hàn quang, nói: “Biểu ca cùng Ngô Thiện Tài làm cộng sự đã hơn bốn năm, lúc trước tuy có mâu thuẫn nhỏ, nhưng trên mặt đại gia đều hòa khí, vì sao hắn lại đột nhiên nhốt biểu ca ở bên ngoài cửa thành? Đây chính là việc mạo hiểm có thể chém đầu xét nhà, có thể chỉ huy được hắn, trừ bỏ kinh thành cũng chỉ có người của phủ Hưng Nguyên.”
“Lần trước ta nghe ý tứ của biểu ca cùng Vinh đại ca, nội gián nằm ở phủ Hưng Nguyên, mà kinh thành cách nơi này quá xa, khẳng định không thể kịp thời chỉ huy Ngô Thiện Tài.”
Đôi mắt của Tề Hạo Nhiên sáng lấp lánh, “Mạc Hùng đi bắt nội gian?”
Phạm Tử Câm cười hắc hắc, “Đây là chuyện của biểu ca bọn họ, chúng ta chỉ lo tìm phiền toái cho Ngô Thiện Tài trong thời gian này thì tốt rồi, hôm nay đánh nhi tử phế vật của hắn, ngày mai đi đánh cậu em vợ của hắn, liên đới đến Hà viên ngoại Lưu viên ngoại, có thể đánh thì đều đánh, bất quá ngươi xuống tay phải đúng mực, làm cho bọn họ nằm ba ngày là được rồi, cũng đừng đánh ra tật xấu.”
Tề Hạo Nhiên xoa xoa bắn tay cảm thấy rất mãn nguyện, “Yên tâm đi, đánh nhau là nghề của ta.”
Ra đến bên ngoài tiểu Bác Văn còn che lại đôi mắt, Mục Dương Linh kéo tay của hắn ra, “Được rồi, đừng che, ngón tay mở đến độ có thể nhét vào một con thỏ, che như thế thì có ích lợi gì?”
Tiểu Bác Văn buông tay, phản bác nói: “Ta học theo ngươi, hơn nữa ngươi nói dối, ngón tay sao có thể nhét được một con thỏ?”
“Đây là cách nói khoa trương, không phải là nói dối, được rồi, đừng ba hoa, ngươi đi xem Lãng biểu ca bọn họ thế nào.” Mục Dương Linh đẩy đẩy hắn, xoay người đi tìm mấy người Lưu Vĩnh.
Nguy hiểm nhất Lưu Hiên cũng đã tỉnh lại, lúc này còn đang nằm trên giường nghỉ ngơi, hiện tại bên ngoài nháo đến ồn ào huyên náo, Ngô Tri phủ không lấy ra lương thực để cứu tế, nhóm nạn dân vây quanh ở bên ngoài phủ nha, Tề Tu Viễn phái binh vây chung quanh để bảo vệ phủ nha.
Cái bàn của nhóm lão gia hương thân thì được đặt ở phía trước cửa của phủ nha, chỉ cần cầm khế đất để thế chấp là có thể mượn được lương thực.
Buổi sáng hôm nay đã có mười mấy người cầm khế đất đi thế chấp, việc này đã làm cho mọi người rục rịch, nạn dân đói đến chịu không nổi đều lấy ra khế đất trong nhà hoặc cầm lộ dẫn tự bán thân để mượn lương thực.
Trưởng bối có đầu óc nhạy bén ở bên trong nhóm nạn dân cho dù biết trong đó có bẫy, cũng không thể không trơ mắt nhìn.
Vốn dĩ bọn họ muốn vây quanh ở bên ngoài buộc Ngô Tri phủ lấy lương thực ra để cứu tế, nhưng hiện tại bên ngoài đang được tướng sĩ của Tây doanh vây quanh, một khi phát sinh xung đột, đó chính là kết cục hẳn phải chết.
Không ít người đem oán khí đều phát ở trên người của tướng sĩ Tây doanh.
Ngay cả các thôn dân của thôn Lâm Sơn đều cảm thấy Tây doanh đang trợ Trụ vi ngược.
*Trợ Trụ vi ngược : nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.
Mục Dương Linh hoặc nhiều hoặc ít có thể đoán được vì sao Tề Tu Viễn lại làm như vậy, nhưng nàng không cho rằng Tề Tu Viễn sẽ để mặc cho người khác lợi dụng, tuy rằng nàng mới quen biết Tề Tu Viễn được mười ngày, cũng gặp mặt được vài lần, nhưng nhìn cách hắn làm việc, thì đây không phải là một người chịu ăn thua thiệt, phía sau hơn phân nửa là sẽ xảy ra chuyện.
Mục Dương Linh đoán không sai, Tề Hạo Nhiên tức giận vì Ngô Tri phủ đã làm đại ca của hắn cõng một cái nồi lớn như vậy, hắn trực tiếp chạy đi đánh ba nhi tử của Ngô Tri phủ, ngay cả nhi tử nhỏ nhất mới tám tuổi cũng không buông tha, hắn ấn bọn họ ở trên mặt đất đánh đến ngao ngao kêu to.
Tề Tu Viễn xách đệ đệ đến thư phòng mắng, “…… Ngươi đánh người thì đánh người, tại sao lại không kéo đến ngõ nhỏ? Ngươi khen ngược, đánh trước mặt nhiều người như vậy, chê ta hiện tại nhiễu loạn không đủ lớn có phải không?”
Tề Hạo Nhiên lẩm bẩm nói: “Nam tử hán đại trượng phu quang minh lỗi lạc……”
Tề Tu Viễn đá ra một chân, Tề Hạo Nhiên liền nhảy dựng lên tránh đi, chân khó khăn lắm mới đụng tới quần áo, thành công ở mặt trên lưu lại một dấu chân mơ hồ, Tề Hạo Nhiên cười hắc hắc, không đụng tới mông……
Ngồi ở một bên vây xem Phạm Tử Câm trực tiếp xoay đầu đi, làm lơ hành vi Tề Tu Viễn đánh người nhưng không sử dụng lực, chờ đến khi động tĩnh đã ngừng lại, lúc này mới xoay đầu tới nói: “Biểu ca, là ta kêu Hạo Nhiên đánh người ở trước mặt dân chúng.”
Lúc này Tề Tu Viễn mới thu liễm tức giận, “Đây là vì sao?”
“Biểu ca, ai cũng biết Hạo Nhiên có tính tình nóng nảy, Ngô Thiện Tài vu oan cho ngài chuyện lớn như vậy, nếu Hạo Nhiên một chút phản ứng đều không có mới kỳ quái, hiện tại không phải càng tốt? Không phải Ngô Thiện Tài ngay cả cửa cũng đều không đến sao? Quay đầu lại ngài đưa chút dược liệu qua Ngô gia là được, Hạo Nhiên xuống tay có nặng nhẹ, cũng chỉ làm cho ba nhi tử của hắn nằm trên giường nghỉ ngơi bốn năm ngày mà thôi.”
Tề Tu Viễn vừa lòng gật đầu, “Vẫn là Tử Câm thông minh,” quay đầu đối mặt với Tề Hạo Nhiên thì nghiêm mặt lại, “Nếu ngươi có một nửa thông minh của Tử Câm thì ta đã cảm thấy mỹ mãn.”
Tề Hạo Nhiên nhìn Phạm Tử Câm hận đến ngứa răng, “Ngươi thích hắn cũng vô dụng, ta mới là đệ đệ của ngươi.” Nói xong kéo Phạm Tử Câm liền chạy ra bên ngoài.
Chỉ còn lại Tề Tu Viễn đang tức giận.
Tề Hạo Nhiên kéo Phạm Tử Câm đi ra ngoài, không phục nói: “Dựa vào cái gì mọi người đều nói ngươi thông minh? Khi còn nhỏ làm chuyện gì không phải đều là ta ra mặt? Ngươi ở học đường bị khi dễ cũng đều là ta ra mặt giúp ngươi.”
Phạm Tử Câm đáng thương nhìn hắn, chân thành nói: “Ta chưa bao giờ biết ngươi muốn như vậy.”
Trong lúc nhất thời Tề Hạo Nhiên bị nghẹn họng, hắn cãi không lại Phạm Tử Câm, dứt khoát nói: “Ngươi đừng dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng gia, gia nghe không hiểu, ngươi không nói chuyện đàng hoàng, gia sẽ không nói chuyện với ngươi.” Dứt lời, xoay người liền chạy.
Phạm Tử Câm cũng không vội chỉ dạo bước rời đi.
Nghiên Mặc đi theo phía sau Phạm Tử Câm càng không vội, từ nhỏ hắn đã đi theo bên người hầu hạ hai vị gia, cũng hiểu biết về bọn họ, cho dù hai vị này cãi nhau như thế nào thì qua nửa canh giờ nhất định sẽ lại tốt đẹp.
Có một lần chuyện mà Tứ công tử tức giận nhất chính là công tử đã trộm lấy con dế của hắn đi ra ngoài đùa chết, cũng thề cả đời không nói chuyện với hắn, thời gian tức giận dài nhất, ước chừng là hai canh giờ sau Tứ công tử mới để ý tới công tử.
Hai vị này từ lúc biết bò đã ghé vào cùng nhau, từ trước đến nay đều là công tử nhà mình đưa ra ý nghĩ xấu xa, Tứ công tử đi chấp hành, lần này rời nhà trốn đi cũng vậy.
Người khác đều nghĩ rằng công tử đã bồi tiếp Tứ công tử rời nhà trốn đi, chỉ có hắn biết, là công tử đã khuyến khích Tứ công tử rời nhà trốn đi, ngay cả lộ tuyến cùng ngân lượng đều là công tử chuẩn bị.
Lúc ấy hắn cùng người hầu của Tứ công tử thiếu chút nữa đã bị đánh chết, cũng nhờ có phong thơ mà công tử lưu lại mới giữ được tánh mạng, sau đó đại biểu công tử phái người trở về báo tin, hắn mới được phu nhân phái tới đây hầu hạ công tử.
Đến nỗi hai gã sai vặt vốn dĩ hầu hạ bên người Tứ công tử, ai quản sinh tử của bọn họ? Dù sao bọn họ là người của Ngô thị, ngày thường cũng không thiếu mách lẻo.
Phạm Tử Câm mới đi đến cửa thư phòng, thì nhìn thấy Tề Hạo Nhiên đang tức giận đứng ở cửa, mắt hắn nhìn thẳng liếc qua từ bên người Tề Hạo Nhiên, nhàn nhạt nói: “Tại sao không chạy? Muốn làm lành với ta?”
Tề Hạo Nhiên hừ một tiếng, nói: “Gia là một đại nhân không so đo cùng tiểu nhân, ngươi thành thật nói, có phải ngươi đang có chuyện gì gạt ta?”
Phạm Tử Câm ngồi xuống án thư, đổ một ly trà cho chính mình, nói: “Chuyện gạt ngươi thì không có, nhưng có một chuyện ta chưa kịp nói với ngươi.”
Tề Hạo Nhiên lôi kéo ghế ngồi xuống ở trước mặt Phạm Tử Câm, trừng mắt nhìn hắn hỏi, “Cái này có quan hệ gì đến chuyện ta đánh nhi tử của Ngô Thiện Tài?”
Phạm Tử Câm nhìn thoáng qua Nghiên Mặc, Nghiên Mặc lập tức đi ra ngoài canh gác cho hai người bọn họ.
Lúc này Phạm Tử Câm mới nói: “Ngươi không phát hiện sau khi chúng ta trở về Mạc Hùng bên người biểu ca đã không thấy tăm hơi?”
Tề Hạo Nhiên trừng mắt nhìn hắn, không rõ.
“Ta biết là ngươi sẽ không lưu ý, khoảng thời gian trước bồ câu đưa tin của biểu ca đều không ngừng qua lại, mấy ngày nay cũng không nhìn thấy Vinh đại ca, ta đoán, lần này biểu ca nhất định sẽ làm ra động tác lớn, hắn làm chuyện lớn, việc nhỏ khó tránh khỏi có sơ hở, ta đành phải thay hắn che lắp sơ hở, lúc này ngươi đánh ba nhi tử phế vật của Ngô Thiện Tài mới hợp tình hợp lý, lúc này, không chỉ Ngô Thiện Tài an tâm, phủ Hưng Nguyên bên kia cũng sẽ yên tâm.”
“Việc này có quan hệ gì với phủ Hưng Nguyên?”
“Có quan hệ rất lớn,” Trong mắt của Phạm Tử Câm hiện lên hàn quang, nói: “Biểu ca cùng Ngô Thiện Tài làm cộng sự đã hơn bốn năm, lúc trước tuy có mâu thuẫn nhỏ, nhưng trên mặt đại gia đều hòa khí, vì sao hắn lại đột nhiên nhốt biểu ca ở bên ngoài cửa thành? Đây chính là việc mạo hiểm có thể chém đầu xét nhà, có thể chỉ huy được hắn, trừ bỏ kinh thành cũng chỉ có người của phủ Hưng Nguyên.”
“Lần trước ta nghe ý tứ của biểu ca cùng Vinh đại ca, nội gián nằm ở phủ Hưng Nguyên, mà kinh thành cách nơi này quá xa, khẳng định không thể kịp thời chỉ huy Ngô Thiện Tài.”
Đôi mắt của Tề Hạo Nhiên sáng lấp lánh, “Mạc Hùng đi bắt nội gian?”
Phạm Tử Câm cười hắc hắc, “Đây là chuyện của biểu ca bọn họ, chúng ta chỉ lo tìm phiền toái cho Ngô Thiện Tài trong thời gian này thì tốt rồi, hôm nay đánh nhi tử phế vật của hắn, ngày mai đi đánh cậu em vợ của hắn, liên đới đến Hà viên ngoại Lưu viên ngoại, có thể đánh thì đều đánh, bất quá ngươi xuống tay phải đúng mực, làm cho bọn họ nằm ba ngày là được rồi, cũng đừng đánh ra tật xấu.”
Tề Hạo Nhiên xoa xoa bắn tay cảm thấy rất mãn nguyện, “Yên tâm đi, đánh nhau là nghề của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.