Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 73: Hỗn Loạn

Úc Vũ Trúc

22/12/2022

Chiếc xe đẩy tay này là do tổ phụ làm, năm đó vốn dĩ muốn mua một con ngựa trở về, nhưng không có biện pháp, sau đó Mục gia cũng chậm rãi tiêu hết tiền, xe đẩy tay này cũng bị để đó không được dùng đến.

Sau đó Mục Thạch lại tự mình làm ra chiếc xe đẩy tay để dùng, đem chiếc xe đẩy tay của tổ phụ cất vào trong nhà kho.

Mục Dương Linh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bộ dáng của Mục Thạch giống như muốn chạy trốn để bảo vệ tánh mạng, nàng đành phải đem thứ này ra để sử dụng.

Chờ đến lúc Mục Dương Linh thu thập xong đồ vật, Mục Thạch đã mang theo mười mấy người giơ cao cây đuốc đi dọc theo đường núi đến thôn Tây Sơn để điều tra tình huống.

Lưu Hòa kêu người tới đây đón bọn họ đến đại viện của Lưu gia, người già cùng trẻ nhỏ của toàn thôn đều ở nơi đó, trong đêm lạnh, không có một người mở miệng nói chuyện.

Mục Dương Linh dùng chăn bọc lại Thư Uyển Nương cùng hai đứa nhỏ, nàng cũng nhét tiểu Bác Văn cùng Tú Lan vào trong đó, nàng nói khẽ với Mã Lưu thị: “Dì bà, ngươi giúp ta chiếu cố nương, ta đi hỏi cữu gia chuyện gì đang xảy ra.”

Mã Lưu thị nhìn ánh lửa ở thôn Tây Sơn, thấp giọng nói: “Không cần đi, lửa lớn như vậy, tám phần là người Hồ đã đánh đến đây.”

Mục Dương Linh hoảng sợ, “Phủ Hưng Châu của chúng ta có binh cư trú.”

Mã Lưu thị cười khổ, “Bốn năm trước, người Hồ chạy xuống phía nam, thôn Liễu Hạ cũng bị lửa thiêu rụi như vậy, người già trẻ nhỏ đều không có một ai trốn thoát, khi đó thôn Tây Sơn của chúng ta đã gặp may mắn, người Hồ còn chưa chạy tới chỗ của chúng ta, binh ở phủ Hưng Châu đã chạy tới, nhưng thôn Liễu Hạ đã sớm không còn, hiện tại người Hồ lại muốn chạy xuống phía nam, không phải là đến phiên thôn Tây Sơn của chúng ta sao? Cũng không biết có bao nhiêu người ở trong thôn có thể sống sót.”

Thôn Tây Sơn cùng thôn Lâm Sơn chỉ cách nhau có một ngọn núi, Mục Dương Linh bối rối, không biết lúc này Mục Thạch chạy đến thôn Tây Sơn để làm gì.

Rốt cuộc Mã Lưu thị cũng đã sống được vài chục năm, bà thấp giọng giải thích: “Đường nhỏ đi từ thôn Tây Sơn đến thôn Lâm Sơn chỉ có người của hai thôn chúng ta biết, cha ngươi muốn phá hủy con đường kia, nếu người Hồ đi đường lớn, sẽ không đến được thôn Lâm Sơn, bọn hắn sẽ đi thẳng đến các thôn trang khác, chúng ta chỉ cần ngốc ở trong đại viện của Lưu gia để chờ binh mã của phủ Hưng Châu là được.”

Mục Dương Linh chuyển mắt nhìn về phía Trù Sơn, hỏi: “Nếu người của thôn Tây Sơn bán đứng bọn họ thì làm sao bây giờ?” Mục Dương Linh lại nói: “Chúng ta không phái người đi thông báo cho trú binh của phủ Hưng Châu?”

“Cái này muốn thông báo như thế nào a?” Mã Lưu thị khó xử nói: “Từ nơi này đi đến phủ thành cần phải đi đường hơn nữa ngày.”

“Chúng ta chỉ cần báo tin tức này cho nha môn không phải được rồi rồi? Chuyện thông báo cho trú binh thì người của nha môn tự nhiên sẽ đi làm,” Mục Dương Linh không muốn ngồi chờ chết như vậy.



Mã Lưu thị do dự một chút, nói: “Ta đi nói một tiếng với cữu gia của ngươi, xem hắn có đồng ý hay không.”

Tuy rằng từ nơi này đi đến huyện nha chỉ cần nữa ngày, nhưng phải đi đường lớn, đi đường lớn có khả năng gặp phải người Hồ, một khi gặp gỡ người Hồ, bọn họ cũng chỉ có kết cục là rơi đầu.

Không có người nguyện ý để nhi tử của mình đi làm chuyện nguy hiểm này.

Cho nên Lưu Đại Tiền cũng không đi hỏi Lưu Hòa, hắn đã trực tiếp từ chối, “Thôn Lâm Sơn của chúng ta có vị trí đặc thù, chỉ cần phá huỷ đường nhỏ, khả năng người Hồ phát hiện ra thôn trang của chúng ta là rất thấp.”

Mục Dương Linh đã lộ ra vẻ mặt giận dữ, “Cho dù có khả năng rất thấp thì cũng là có khả năng, đến lúc đó người Hồ xông tới từ trên đường lớn, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi chờ người Hồ tới đây để làm vằn thắn? Huống chi, dọc theo đường lớn cũng có không ít thôn trang, cho dù chúng ta không thông báo được cho huyện nha, thì cũng có thể cảnh báo cho bọn họ, hiện giờ bọn họ không hề hay biết, người Hồ có khả năng sẽ vọt vào thôn trang của bọn họ, có thể cứu một người là một người, cho dù gặp gỡ người Hồ, chúng ta có tay có chân, chỉ cần chạy vào trong núi, lấy ra trình độ quen thuộc đối với nơi này của chúng ta, chẳng lẽ còn tránh không khỏi? Bốn năm trước người Hồ chạy xuống phía nam, không phải chúng ta cũng trốn vào trong rừng?”

Mục Dương Linh nhìn bọn họ cúi đầu không nói, nàng biết bọn họ không muốn mạo hiểm vì người khác, tức giận đến phất tay áo rời đi.

Cứu người chính là cứu mình, thôn Lâm Sơn chỉ có mấy trăm người, nhưng phần lớn đều là người già cùng trẻ nhỏ, thanh niên trai tráng cũng chỉ hơn trăm người, nếu thật sự gặp phải người Hồ dũng mãnh lại có kinh nghiệm phong phú, toàn bộ người trong thôn chỉ có thể trở thành con dê đợi người ta làm thịt.

Ba mặt của thôn Lâm Sơn đều được núi rừng vây quanh, còn có một mặt hướng về phía đường lớn, tuy rằng có khả năng người Hồ đã xem nhẹ mà đi qua, nhưng một khi bị phát hiện, bọn họ hoặc là hướng về phía đội ngũ của người Hồ, xông lên đường lớn, hoặc là chạy vào núi để tránh né.

Hướng về phía đội ngũ của người Hồ, cơ hồ không cần suy nghĩ, cho dù Mục Dương Linh muốn dùng biện pháp này, những người khác cũng không có gan để làm, có thể chạy vào núi rừng, hiện giờ trời đang giá rét tuyết lại dày, thanh niên trai tráng còn đỡ, người già cùng hài tử có mấy người chịu nổi?

Nhưng vì Thư Uyển Nương cùng các đệ đệ muội muội mới vừa sinh ra, Mục Dương Linh cũng sẽ không tuyển chọn con đường này.

Còn chưa chờ Mục Dương Linh đi thuyết phục Lưu Hòa, đã có người chỉ vào chân núi nói: “Nơi đó có ánh lửa, Thạch Đầu bọn họ đã trở lại.”

Mục Dương Linh vội quay đầu lại, đã có người đi ra nghênh đón.

Trên người của đám người Mục Thạch đều mang theo vết máu, thậm chí Lưu Đình còn mang theo vết thương bị đao chém, Lưu Hòa thấy thế thì sắc mặt liền thay đổi, “Các ngươi gặp phải người Hồ?”



Mục Thạch mặt trầm như nước, “Người Hồ đã phát hiện ra con đường nhỏ, chúng ta chỉ mới gặp phải năm người, lại không dám để cho bọn họ đi theo chúng ta ra ngoài, cho nên đã giết bọn họ, nhưng phía sau chắc chắn còn có người, chúng ta không thể tiếp tục ngây người ở chỗ này, cần phải lập tức rời đi.”

“Sao có thể? Con đường nhỏ kia chỉ có người của hai thôn chúng ta biết, tại sao người Hồ lại biết?”

“Thôn Tây Sơn đã xây dựng phòng ở tới chân núi, nơi đó cách đường nhỏ cũng không xa.”

Mục Thạch vừa nói ra lời này, ánh mắt hoài nghi của mọi người đang đặt ở trên người Mã Lưu thị cũng biến mất, đúng vậy, người Hồ muốn đốt phòng ở, phát hiện ra đường nhỏ cũng là chuyện vô cùng có khả năng, chưa chắc là người của thôn Tây Sơn đã bán đứng bọn họ.

Người của thôn Lâm Sơn cũng không thường xuyên đi qua thôn Tây Sơn, cho nên bọn họ cũng không biết những việc này, cho dù trong khoảng thời gian này Lưu Đình đã thường xuyên đi thôn Tây Sơn cũng không có lưu ý đến điểm này.

Nhưng tổ tôn Mã Lưu thị cùng các cô nương được gả tới từ thôn Tây Sơn đều biết, phòng ở của thôn Tây Sơn cũng đã xây dựng đến dưới chân núi.

Nhà mẹ đẻ ở thôn Tây Sơn cùng nữ nhi được gả đến thôn Tây Sơn đều đau thương khóc thành tiếng, “Thôn Tây Sơn cũng không có ai sống sót?”

Đám người Mục Thạch không đáp lại, từ xưa đến nay người Hồ đánh cướp đều không lưu lại người già cùng trẻ nhỏ, có lẽ mấy nữ nhân vẫn còn sống, nhưng hơn phân nửa là sống không bằng chết.

“Thôi, đừng khóc, chạy nhanh thu thập đồ vật, hiện tại chúng ta sẽ rời đi.” Lưu Hòa phân phó nói: “Đừng lấy quá nhiều đồ vật, chạy trốn quan trọng hơn.”

Mặc dù Lưu Hòa đã nói như thế, nhưng mọi người đều luyến tiếc ném xuống gia nghiệp, có người già ngồi trên mặt đất khóc lớn, chết sống không chịu rời đi, còn có người hận không thể mang theo tất cả đồ vật trong nhà.

Mục Dương Linh nhìn người trong thôn đang lộn xộn, lập tức giận đến ngã ngửa, bộ dáng này, chỉ sợ người Hồ còn chưa đánh vào, thôn Lâm Sơn đã tự mình rối loạn trước.

“Cha, chúng ta chỉ có thể ở đây thêm ba mươi phút, sau ba mươi phút chúng ta sẽ rời đi.”

Sắc mặt của Mục Thạch cũng rất khó coi, hắn hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Ngươi đi chiếu cố nương của ngươi, ta đi nói cùng thôn trưởng.”

Mục Dương Linh xoay người đi tìm dây thừng, dùng chăn trải ở trên xe đẩy tay, lại đem Thư Uyển Nương cùng Bác Tư Khả Gia bao bọc đặt ở bên người nàng, lại đem Bác Văn cùng Tú Lan nhét vào, đắp lên một giường chăn cho bọn hắn liền dùng dây thừng trói lại, lại đem đồ vật của nhà bọn họ cố định ở trên xe đẩy tay, hiện tại người trong thôn vẫn còn đang lộn xộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook