Chương 43: Lời Đồn Đãi
Úc Vũ Trúc
11/12/2022
Vì thế, chờ đến khi Mục Dương Linh khiêng con thỏ đi xem dì cả bà, không khí của thôn Tây Sơn đã trở nên cổ quái, từ xa nhìn thấy Mục Dương Linh đều né tránh.
Mục Dương Linh có chút nghi hoặc, lập tức đi nhanh tới nhà của dì cả bà.
Mã Tú Hồng cùng Mã Tú Lan nhìn thấy Mục Dương Linh, đôi mắt đều sáng ngời, “Biểu tỷ, ngươi đã đến rồi?”
“Dì cả bà đâu?”
“Tổ mẫu đi cốc tràng, mấy ngày nay có người đến thôn thu mua lương thực, tổ mẫu đã bán hết lương thực của năm trước, chờ phơi khô lương thực mới thì sẽ cất vào hầm.”
Mục Dương Linh đem đồ vật thả vào phòng bếp, hỏi: “Vừa rồi ta đi vào thôn bọn họ nhìn thấy ta thì thái độ rất kỳ quái, có phải lại có người khi dễ các ngươi?”
Hai đứa nhỏ mê mang lắc đầu, Mã Tú Hồng nói: “Không có a, gần đây không có ai khi dễ chúng ta, đại gia gia ở bên kia cũng không có tới đây.”
Mục Dương Linh nghĩ nghĩ, nói: “Các ngươi ngồi, ta đi nhà nhị thẩm của ngươi nhìn xem.”
Mã Trương thị đang ngồi ở trước cửa nhà cắn hạt dưa, nhìn thấy Mục Dương Linh đang đi đây, nàng đứng dậy vỗ vỗ tay áo, cười nói: “Ai u, đại cô nương tới xem dì bà của ngươi?”
Mục Dương Linh cười gật đầu, “Nhị thẩm cũng thật nhàn rỗi, lúa của nhà ngươi đã thu xong rồi?”
“Nhà ta có đồ vật này rất ít, từ sớm đã thu xong rồi, chỉ chờ tuốt hạt phơi nắng.” ánh mắt của Mã Trương thị lướt qua đồ vật ở trên tay nàng, đè thấp giọng hỏi: “Đại cô nương lại đưa thịt tới cho dì bà ngươi? Ai u, ngày đó sau khi các ngươi rời đi, ta đã ngửi thấy mùi thịt tận vài ngày, nhà các ngươi đối xử với dì bà của ngươi đúng là đủ tốt.” Cũng không biết 3-4 năm trước vì sao lại không thấy bóng người.
Mục Dương Linh ngượng ngùng cười, nói: “Nhà của chúng ta là thợ săn, cũng chỉ có thể lấy chút đồ vật này tới đây, nếu chúng ta chỉ lấy đồ vật của dì cả bà thì cũng rất ngượng ngùng.”
Mã Trương thị xoay chuyển tròng mắt, hỏi: “Ngươi lấy cái gì từ chỗ của dì bà ngươi ?”
“Đồ vật thì có rất nhiều, nhà ta không trồng lương thực, cũng không trồng rau, dưa chua đậu que chua, còn có đậu nành đậu phộng này đó, dì bà rất hào phóng, ta cùng cha ta cũng không thể cứ lấy đồ của dì bà, ngày thường nhà ta cũng chỉ có thể đưa vài thứ, thường thường lại đây nhìn xem có cái gì có thể giúp một chút.” Mục Dương Linh mạnh mẽ vỗ mặt tường nhà nàng, cười nói: “Ta cùng cha ta cái khác không có, chỉ có một đống sức lực.”
Mặt tường kia đã bị Mục Dương Linh vỗ nứt làm rơi rất nhiều bùn đất xuống dưới.
Mục Dương Linh lập tức ngượng ngùng cười, tươi cười nói: “Sức lực quá lớn, lập tức cũng không thể khống chế tốt, ha hả……”
“Ha hả……” Mã Trương thị cũng cười gượng một tiếng, nhớ tới sức lực mà Mục Dương Linh đã biểu hiện ra ngoài, cũng không dám trêu chọc nàng, nghĩ tới lời đồn đãi mấy ngày nay ở trong thôn, muốn bán nàng một cái ân tình.
Đem người kéo vào cửa, Mã Trương thị đè thấp giọng nói: “Đại cô nương, thím nói cho ngươi một chuyện, đi ra ngoài không cho nói với người khác là ta đã nói cho ngươi.”
Mục Dương Linh tò mò hỏi, “Chuyện gì thần bí như vậy?”
“Ai u, không thần bí sao mà được, bà cốt của Tứ thôn không phải đã nói dì cả bà của ngươi khắc phu khắc tử khắc tôn sao?” Mã Trương thị thấy Mục Dương Linh lạnh mặt thì vội nói: “Hiện giờ việc này đã có cách nói mới.”
“Cách nói gì?” Mục Dương Linh nhíu mày nói: “Ta không tin vào lời nói của bà cốt.”
“Đó là do ngươi vẫn còn nhỏ, chờ ngươi lớn thêm một chút thì sẽ hiểu,” Mã Trương thị nói: “Hai ngày trước, bà cốt kia đã xách đồ vật tới đây, đặt ở trước cửa nhà của dì bà ngươi liền chạy, nghe nói bên trong là hai cân đường đỏ.”
Đường ở thế giới này còn quý hơn cả muối, thuộc về quà tặng quý trọng ở nông thôn, hai cân đường đỏ ở nông thôn xem như là quà trung đẳng, bà cốt làm gì vô duyên vô cớ tặng lễ cho Mã Lưu thị?
Mã Lưu thị không biết đồ vật là của ai đưa, nhưng trong thôn có không ít người nhìn thấy, bởi vậy đã nói cho Mã Lưu thị.
Mã Lưu thị có thù oán cùng bà cốt của Tứ thôn, không chút nghĩ ngợi đã kêu người tới xách về, nhưng bà cốt lại kêu tiểu nhi tử tự mình tặng lễ trở về, lần này còn bỏ thêm hai mươi quả trứng gà, chỉ nói là xin lỗi Mã Lưu thị, cầu bà tha thứ, cầu mong trong lòng của Mã Lưu thị không có oán niệm
Mã Lưu thị tự nhiên muốn hỏi rõ ràng nguyên do, nhưng bà cốt cũng không mở miệng, Mã Lưu thị thấy nàng ta thần thần bí bí, càng thêm tức giận, liền đem đồ vật ném ra ngoài, mắng một câu “Người xấu xí nhiều tác quái” liền không để ý tới.
Nhưng lúc này thu hoạch vụ thu vừa mới kết thúc, mọi người đang nhàn rỗi nghỉ ngơi, chuyện tốt như vậy tự nhiên sẽ không bỏ qua, đặc biệt chạy đến Tứ thôn để hỏi thăm, liên tiếp ngồi xổm trước cửa của nhà bà cốt hai ngày mới nghe được đôi câu vài lời.
Thì ra hơn bốn năm trước Mã Đại Quý chạy tới hỏi mệnh vừa vặn gặp phải bà ta bệnh nặng mới khỏi, đang lúc công lực bị suy giảm, bà ta bị người kêu làm việc xấu cho nên đã đưa ra phán đoán sai lầm, hiện tại bốn năm qua đi, bà ta muốn bắt đầu xem phong thuỷ cho chính mình, tìm kiếm phong thuỷ bảo địa, cho nên đã mạo hiểm vì chính mình mà bói một quẻ, ai ngờ đột nhiên tính ra bản thân đã làm chuyện có tổn hại âm đức, về sau sẽ ảnh hưởng đến phong thuỷ an bình nơi bà ta muốn chôn cất sau trăm năm, bà ta không dám chậm trễ, tra tìm từng chuyện từng một, rốt cuộc qua không bao lâu đã tìm được chuyện đoán mệnh cho Mã Lưu thị bốn năm trước.
Đó là một sai lầm, làm hại Mã Lưu thị bị lời đồn đãi làm cho khổ sở, cho nên việc thất đức này có khả năng đã giáng đến trên người bà ta.
Mã Lưu thị thần bí hề hề nói: “Bà cốt sợ việc này ảnh hưởng đến sự an bình sau khi mình chết, lúc này mới chuẩn bị đại lễ đưa đến đây để bồi tội, chỉ hy vọng dì bà ngươi có thể nhận lấy phần lễ, tội nghiệt của bà ta cũng không còn.”
Mục Dương Linh nỗ lực khắc chế mới không giật giật khóe miệng, vừa nghe đã biết giả tạo, chính là, rất nhiều người lại tin. May mắn lúc ấy nàng không tự cho là mình thông minh đưa ra chủ ý cho bà cốt, mà để bà ta tự do phát huy.
Bà cốt cũng vì chút tiền này cũng dám tranh đua.
Mục Dương Linh nỗ lực tỏ vẻ mình rất khiếp sợ, hỏi: “Vậy bà cốt có nói là do ai chỉ đường cho bà ta không?”
Mã Lưu thị chỉ về phía đông, nói: “Còn có thể là ai? Lúc trước đi hỏi mệnh chính là nhà bọn họ, được lợi cũng là nhà bọn họ, cũng không chỉ như vậy đâu, bà cốt còn nói, một nhà biểu thúc của ngươi sở dĩ sẽ thảm như vậy, tất cả đều bởi vì mệnh của hắn quá cứng, sẽ đoạt phúc vận của người khác, một nhà dì bà của ngươi chính là bởi vì có huyết thống thân cận với hắn cũng ở gần với hắn, theo chân một nhà bọn họ bị liên lụy chung với nhau, phúc vận hoặc nhiều hoặc ít đều bị cướp đi.”
Người được gọi là hắn tự nhiên là Mã Đại Quý.
Mục Dương Linh nhíu mày, bà cốt cũng đủ tàn nhẫn, nghe ra thì bà ta có thù oán cùng Mã Đại Quý, không phải chỉ kêu bà ta nói những lời thật giả đan xen làm loạn người nghe thôi sao?
Lời nói tàn nhẫn như vậy, không biết có bị phản hiệu quả hay không, cuối cùng lại liên lụy đến dì bà.
Mã Lưu thị phát sầu nói: “Trong thôn, trừ bỏ mấy họ ở bên ngoài, ai không họ Mã? Nhà nào cũng đều có thể nhấc lên quan hệ cùng nhà bọn họ, khó trách nhà bọn họ mấy năm nay lại thịnh vượng như vậy, nguyên lai là bởi vì đoạt phúc vận của chúng ta, đặc biệt là một nhà của dì bà ngươi, nghe nói người nhà bọn họ sở dĩ vượng như vậy, chính là phúc vận thuộc về con cháu một nhà dì bà của ngươi đã bị đoạt lấy, hai nhà hợp thành một nhà.”
Mục Dương Linh mở to hai mắt nhìn, “Đây cũng là bà cốt nói?”
“Nơi nào cần bà ấy nói a, mọi người nhắm mắt lại đều có thể đoán được.”
Quả nhiên, trí tuệ của nhân dân lao động là không thể xem thường, nhìn lời đồn đãi truyền ra bên ngoài là biết.
Mục Dương Linh hỏi: “Việc này dì bà ta đã biết rồi sao?”
“Ai u, chuyện lớn như vậy ai dám nói cho dì bà ngươi a.”
Mục Dương Linh nhân cơ hội cảm ơn nàng, “Nhờ thím gạt dì bà của ta mấy ngày, việc này nếu để dì bà biết, khẳng định sẽ nháo ra chuyện lớn, vẫn nên chờ đến thời cơ chín muồi lại nói cho dì bà.” Mục Dương Linh dừng một chút nói: “Lần sau ta lại đến đổi đồ vật cùng dì bà, cũng mang cho thím một miếng thịt, đây là do nhà ta săn được, mong thím không cần khách khí.”
Mã Trương thị mở to đôi mắt tươi cười đầy mặt nói: “Cần gì khách khí như vậy a, ngươi yên tâm, có thím ở đây, sẽ không để dì bà của ngươi biết, đại cô nương nhớ rõ thường tới chơi a.” Chỉ nói mấy câu là có thể được một miếng thịt, thật đúng là may mắn a.
Mục Dương Linh có chút nghi hoặc, lập tức đi nhanh tới nhà của dì cả bà.
Mã Tú Hồng cùng Mã Tú Lan nhìn thấy Mục Dương Linh, đôi mắt đều sáng ngời, “Biểu tỷ, ngươi đã đến rồi?”
“Dì cả bà đâu?”
“Tổ mẫu đi cốc tràng, mấy ngày nay có người đến thôn thu mua lương thực, tổ mẫu đã bán hết lương thực của năm trước, chờ phơi khô lương thực mới thì sẽ cất vào hầm.”
Mục Dương Linh đem đồ vật thả vào phòng bếp, hỏi: “Vừa rồi ta đi vào thôn bọn họ nhìn thấy ta thì thái độ rất kỳ quái, có phải lại có người khi dễ các ngươi?”
Hai đứa nhỏ mê mang lắc đầu, Mã Tú Hồng nói: “Không có a, gần đây không có ai khi dễ chúng ta, đại gia gia ở bên kia cũng không có tới đây.”
Mục Dương Linh nghĩ nghĩ, nói: “Các ngươi ngồi, ta đi nhà nhị thẩm của ngươi nhìn xem.”
Mã Trương thị đang ngồi ở trước cửa nhà cắn hạt dưa, nhìn thấy Mục Dương Linh đang đi đây, nàng đứng dậy vỗ vỗ tay áo, cười nói: “Ai u, đại cô nương tới xem dì bà của ngươi?”
Mục Dương Linh cười gật đầu, “Nhị thẩm cũng thật nhàn rỗi, lúa của nhà ngươi đã thu xong rồi?”
“Nhà ta có đồ vật này rất ít, từ sớm đã thu xong rồi, chỉ chờ tuốt hạt phơi nắng.” ánh mắt của Mã Trương thị lướt qua đồ vật ở trên tay nàng, đè thấp giọng hỏi: “Đại cô nương lại đưa thịt tới cho dì bà ngươi? Ai u, ngày đó sau khi các ngươi rời đi, ta đã ngửi thấy mùi thịt tận vài ngày, nhà các ngươi đối xử với dì bà của ngươi đúng là đủ tốt.” Cũng không biết 3-4 năm trước vì sao lại không thấy bóng người.
Mục Dương Linh ngượng ngùng cười, nói: “Nhà của chúng ta là thợ săn, cũng chỉ có thể lấy chút đồ vật này tới đây, nếu chúng ta chỉ lấy đồ vật của dì cả bà thì cũng rất ngượng ngùng.”
Mã Trương thị xoay chuyển tròng mắt, hỏi: “Ngươi lấy cái gì từ chỗ của dì bà ngươi ?”
“Đồ vật thì có rất nhiều, nhà ta không trồng lương thực, cũng không trồng rau, dưa chua đậu que chua, còn có đậu nành đậu phộng này đó, dì bà rất hào phóng, ta cùng cha ta cũng không thể cứ lấy đồ của dì bà, ngày thường nhà ta cũng chỉ có thể đưa vài thứ, thường thường lại đây nhìn xem có cái gì có thể giúp một chút.” Mục Dương Linh mạnh mẽ vỗ mặt tường nhà nàng, cười nói: “Ta cùng cha ta cái khác không có, chỉ có một đống sức lực.”
Mặt tường kia đã bị Mục Dương Linh vỗ nứt làm rơi rất nhiều bùn đất xuống dưới.
Mục Dương Linh lập tức ngượng ngùng cười, tươi cười nói: “Sức lực quá lớn, lập tức cũng không thể khống chế tốt, ha hả……”
“Ha hả……” Mã Trương thị cũng cười gượng một tiếng, nhớ tới sức lực mà Mục Dương Linh đã biểu hiện ra ngoài, cũng không dám trêu chọc nàng, nghĩ tới lời đồn đãi mấy ngày nay ở trong thôn, muốn bán nàng một cái ân tình.
Đem người kéo vào cửa, Mã Trương thị đè thấp giọng nói: “Đại cô nương, thím nói cho ngươi một chuyện, đi ra ngoài không cho nói với người khác là ta đã nói cho ngươi.”
Mục Dương Linh tò mò hỏi, “Chuyện gì thần bí như vậy?”
“Ai u, không thần bí sao mà được, bà cốt của Tứ thôn không phải đã nói dì cả bà của ngươi khắc phu khắc tử khắc tôn sao?” Mã Trương thị thấy Mục Dương Linh lạnh mặt thì vội nói: “Hiện giờ việc này đã có cách nói mới.”
“Cách nói gì?” Mục Dương Linh nhíu mày nói: “Ta không tin vào lời nói của bà cốt.”
“Đó là do ngươi vẫn còn nhỏ, chờ ngươi lớn thêm một chút thì sẽ hiểu,” Mã Trương thị nói: “Hai ngày trước, bà cốt kia đã xách đồ vật tới đây, đặt ở trước cửa nhà của dì bà ngươi liền chạy, nghe nói bên trong là hai cân đường đỏ.”
Đường ở thế giới này còn quý hơn cả muối, thuộc về quà tặng quý trọng ở nông thôn, hai cân đường đỏ ở nông thôn xem như là quà trung đẳng, bà cốt làm gì vô duyên vô cớ tặng lễ cho Mã Lưu thị?
Mã Lưu thị không biết đồ vật là của ai đưa, nhưng trong thôn có không ít người nhìn thấy, bởi vậy đã nói cho Mã Lưu thị.
Mã Lưu thị có thù oán cùng bà cốt của Tứ thôn, không chút nghĩ ngợi đã kêu người tới xách về, nhưng bà cốt lại kêu tiểu nhi tử tự mình tặng lễ trở về, lần này còn bỏ thêm hai mươi quả trứng gà, chỉ nói là xin lỗi Mã Lưu thị, cầu bà tha thứ, cầu mong trong lòng của Mã Lưu thị không có oán niệm
Mã Lưu thị tự nhiên muốn hỏi rõ ràng nguyên do, nhưng bà cốt cũng không mở miệng, Mã Lưu thị thấy nàng ta thần thần bí bí, càng thêm tức giận, liền đem đồ vật ném ra ngoài, mắng một câu “Người xấu xí nhiều tác quái” liền không để ý tới.
Nhưng lúc này thu hoạch vụ thu vừa mới kết thúc, mọi người đang nhàn rỗi nghỉ ngơi, chuyện tốt như vậy tự nhiên sẽ không bỏ qua, đặc biệt chạy đến Tứ thôn để hỏi thăm, liên tiếp ngồi xổm trước cửa của nhà bà cốt hai ngày mới nghe được đôi câu vài lời.
Thì ra hơn bốn năm trước Mã Đại Quý chạy tới hỏi mệnh vừa vặn gặp phải bà ta bệnh nặng mới khỏi, đang lúc công lực bị suy giảm, bà ta bị người kêu làm việc xấu cho nên đã đưa ra phán đoán sai lầm, hiện tại bốn năm qua đi, bà ta muốn bắt đầu xem phong thuỷ cho chính mình, tìm kiếm phong thuỷ bảo địa, cho nên đã mạo hiểm vì chính mình mà bói một quẻ, ai ngờ đột nhiên tính ra bản thân đã làm chuyện có tổn hại âm đức, về sau sẽ ảnh hưởng đến phong thuỷ an bình nơi bà ta muốn chôn cất sau trăm năm, bà ta không dám chậm trễ, tra tìm từng chuyện từng một, rốt cuộc qua không bao lâu đã tìm được chuyện đoán mệnh cho Mã Lưu thị bốn năm trước.
Đó là một sai lầm, làm hại Mã Lưu thị bị lời đồn đãi làm cho khổ sở, cho nên việc thất đức này có khả năng đã giáng đến trên người bà ta.
Mã Lưu thị thần bí hề hề nói: “Bà cốt sợ việc này ảnh hưởng đến sự an bình sau khi mình chết, lúc này mới chuẩn bị đại lễ đưa đến đây để bồi tội, chỉ hy vọng dì bà ngươi có thể nhận lấy phần lễ, tội nghiệt của bà ta cũng không còn.”
Mục Dương Linh nỗ lực khắc chế mới không giật giật khóe miệng, vừa nghe đã biết giả tạo, chính là, rất nhiều người lại tin. May mắn lúc ấy nàng không tự cho là mình thông minh đưa ra chủ ý cho bà cốt, mà để bà ta tự do phát huy.
Bà cốt cũng vì chút tiền này cũng dám tranh đua.
Mục Dương Linh nỗ lực tỏ vẻ mình rất khiếp sợ, hỏi: “Vậy bà cốt có nói là do ai chỉ đường cho bà ta không?”
Mã Lưu thị chỉ về phía đông, nói: “Còn có thể là ai? Lúc trước đi hỏi mệnh chính là nhà bọn họ, được lợi cũng là nhà bọn họ, cũng không chỉ như vậy đâu, bà cốt còn nói, một nhà biểu thúc của ngươi sở dĩ sẽ thảm như vậy, tất cả đều bởi vì mệnh của hắn quá cứng, sẽ đoạt phúc vận của người khác, một nhà dì bà của ngươi chính là bởi vì có huyết thống thân cận với hắn cũng ở gần với hắn, theo chân một nhà bọn họ bị liên lụy chung với nhau, phúc vận hoặc nhiều hoặc ít đều bị cướp đi.”
Người được gọi là hắn tự nhiên là Mã Đại Quý.
Mục Dương Linh nhíu mày, bà cốt cũng đủ tàn nhẫn, nghe ra thì bà ta có thù oán cùng Mã Đại Quý, không phải chỉ kêu bà ta nói những lời thật giả đan xen làm loạn người nghe thôi sao?
Lời nói tàn nhẫn như vậy, không biết có bị phản hiệu quả hay không, cuối cùng lại liên lụy đến dì bà.
Mã Lưu thị phát sầu nói: “Trong thôn, trừ bỏ mấy họ ở bên ngoài, ai không họ Mã? Nhà nào cũng đều có thể nhấc lên quan hệ cùng nhà bọn họ, khó trách nhà bọn họ mấy năm nay lại thịnh vượng như vậy, nguyên lai là bởi vì đoạt phúc vận của chúng ta, đặc biệt là một nhà của dì bà ngươi, nghe nói người nhà bọn họ sở dĩ vượng như vậy, chính là phúc vận thuộc về con cháu một nhà dì bà của ngươi đã bị đoạt lấy, hai nhà hợp thành một nhà.”
Mục Dương Linh mở to hai mắt nhìn, “Đây cũng là bà cốt nói?”
“Nơi nào cần bà ấy nói a, mọi người nhắm mắt lại đều có thể đoán được.”
Quả nhiên, trí tuệ của nhân dân lao động là không thể xem thường, nhìn lời đồn đãi truyền ra bên ngoài là biết.
Mục Dương Linh hỏi: “Việc này dì bà ta đã biết rồi sao?”
“Ai u, chuyện lớn như vậy ai dám nói cho dì bà ngươi a.”
Mục Dương Linh nhân cơ hội cảm ơn nàng, “Nhờ thím gạt dì bà của ta mấy ngày, việc này nếu để dì bà biết, khẳng định sẽ nháo ra chuyện lớn, vẫn nên chờ đến thời cơ chín muồi lại nói cho dì bà.” Mục Dương Linh dừng một chút nói: “Lần sau ta lại đến đổi đồ vật cùng dì bà, cũng mang cho thím một miếng thịt, đây là do nhà ta săn được, mong thím không cần khách khí.”
Mã Trương thị mở to đôi mắt tươi cười đầy mặt nói: “Cần gì khách khí như vậy a, ngươi yên tâm, có thím ở đây, sẽ không để dì bà của ngươi biết, đại cô nương nhớ rõ thường tới chơi a.” Chỉ nói mấy câu là có thể được một miếng thịt, thật đúng là may mắn a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.