Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Chương 3: Thần Lực

Úc Vũ Trúc

17/11/2022

Lợn rừng tê liệt ngã xuống hố, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ “Thở hổn hển, thở hổn hển”, Mục Dương Linh cao hứng nhảy xuống từ trên người lợn rừng, dùng đôi tay ném lợn rừng hơn hai trăm cân lên hố, không có biện pháp, nàng chỉ có chín tuổi, người còn quá lùn, chỉ có thể ném, cũng may nàng dùng cách hay, cho nên lợn rừng đã trọng thương chỉ bị kinh hách tru lên hai tiếng.

Lúc này Mục Dương Linh mới bò lên bẫy rập, chặt xuống nhánh cây ở xung quanh một lần nữa che giấu lại bẫy rập, lúc này nàng mới treo con thỏ cùng gà rừng ở bên hông, khiêng lợn rừng ở trên vai sau đó rời khỏi núi.

Có thôn dân đang đứng ở dưới chân núi thu lương thực, nhìn thấy một đầu lợn rừng đang chuyển động, kinh hô ra tiếng, chờ đến gần mới phát hiện Mục Dương Linh bị lợn rừng ngăn trở tầm mắt.

“Má ơi, đây không phải là đại khuê nữ của Mục gia sao?” Mã Đại Tráng nhìn bên hông Mục Dương Linh treo đầy con mồi, trên vai khiêng lợn rừng, âm thầm táp lưỡi, “Nếu nàng là khuê nữ của ta thì thật tốt.”

Mã đại thẩm chụp một cái tát ở trên đầu hắn, mắng nói: “Nếu là khuê nữ của ngươi, gả không ra ngươi có quản? Ai nha, khuê nữ như Dương Linh …… rất cường tráng, về sau tìm nhà chồng như thế nào a.”

Mã Đại Tráng nói thầm : “Người ta lớn lên cũng không khó coi nha, chỉ là sức lực hơi lớn, còn có thể trợ cấp gia dụng ……” Ở dưới ánh mắt của Mã đại thẩm, Mã Đại Tráng không dám nói thêm gì nữa.

Mục Dương Linh dần dần đi đến gần, nghe thấy có người đang nói chuyện thì nàng mới nhìn thấy phu thê Mã Đại Tráng, không có biện pháp, con mồi chặn tầm mắt, một tay nàng đỡ lấy lợn rừng ở trên vai, lại rút ra một tay chào hỏi cùng bọn họ, cười nói: “Mã đại thúc, Mã đại thẩm, các ngươi đang làm việc?”

Càng đến gần càng làm cho người khác chấn động, phu thê Mã đại thúc trợn mắt há hốc mồm nhìn con mồi ở trên người nàng, đột nhiên lợn rừng giãy giụa vài cái, yếu ớt kêu hai tiếng, hai vợ chồng đồng thời ngã ngồi trên mặt đất ——bị dọa sợ.

Mục Dương Linh đập một tay xuống, lợn rừng liền không thể động đậy.

Mã đại thẩm run rẩy chỉ vào lợn rừng nói: “Sống?”

Mục Dương Linh cười gật đầu: “Sống có giá tiền cao hơn chết.” Mục Dương Linh có chút tiếc hận, “Đáng tiếc nơi này cách huyện thành quá xa, bằng không khiêng đến huyện thành , ít nhất có thể bán nhiều thêm 500 văn tiền.”

Mục Dương Linh một bên tiếc hận một bên dùng bước chân nhẹ nhàng chạy về phía nhà mình, buổi sáng hôm nay nàng ăn quá ít, hiện tại bụng liền đói, vẫn nên đi về nhà trước , chuyện huyện thành thì tính sau, lúc này lão cha hẳn đã trở lại?



Phu thê Mã đại thúc ngơ ngác nhìn Mục Dương Linh rời đi, Mã đại thúc chép chép miệng, nói: “Thật sự rất khó gả đi ra ngoài……”

Mục gia một mình một nhà ở dưới chân núi, Mục gia ở thôn Lâm Sơn cũng chỉ có ba đời.

Tổ phụ Mục Dương Linh có một nửa huyết thống là người Hồ, dáng người tướng mạo của hắn thì giống với mẫu thân người Hán, dáng người gầy yếu, người Hồ bên kia tôn sùng vũ lực nên hắn bị xa lánh, lúc mười mấy tuổi liền di chuyển tới thôn Lâm Sơn.

Chủ bộ Huyện Minh Thủy thấy hắn thành thật, đã cho hắn lạc hộ ở thôn Lâm Sơn, bởi vì tổ phụ lớn lên cũng không giống người Hồ, cho nên thực dễ dàng dung nhập với người trong thôn , cưới khuê nữ của bổn thôn, cũng chính là tổ mẫu của nàng, sau đó sinh hạ phụ thân Mục Sơn của nàng.

Có lẽ là di truyền cách đời, khuôn mặt của Mục Sơn có chút thâm thúy, hơn nữa thân hình lại cao lớn, còn khỏe hơn trâu, mới năm tuổi còn muốn chắc nịch hơn hài tử bảy tuổi của nhà người ta.

Người lớn có thể không ngại, nhưng bọn nhỏ lại không thích chơi cùng với hài tử không giống mình, Mục Sơn rất nhanh đã bị bọn nhỏ trong thôn xa lánh, thậm chí còn phát sinh vài lần đổ máu, tổ phụ cùng tổ mẫu không muốn phụ thân thương tâm, một nhà liền dọn đến chân núi, cũng ít liên hệ với người trong thôn, thẳng đến khi Mục Sơn cưới tức phụ sinh ra Mục Dương Linh.

Mục Dương Linh chạy nhanh như chớp về đến nhà, Thư Uyển Nương đang cầm cái chổi quét tước sân thì nhìn thấy, nàng nhất thời há to miệng.

Nàng biết nữ nhi có sức lực rất lớn, nhưng cũng không thể lớn đến tình trạng này đi?

Rốt cuộc về đến nhà, Mục Dương Linh thả lợn rừng trên mặt đất, ngẩng đầu mới phát hiện mẫu thân của nàng đang trừng lớn đôi mắt, “Nương,” Mục Dương Linh hắc hắc cười ngây ngô, trong lòng có chút khẩn trương, có lẽ nàng đã dọa lão nương sợ rồi?

“Dương Linh đã trở lại.” Mục Thạch từ trong phòng đi ra.

Ánh mắt của Mục Dương Linh sáng lên, hô: “Cha, trong bẫy rập có một con lợn rừng, ta đã đem nó về nhà.”

“Làm tốt lắm!” Mục Thạch khen xong mới nhìn thấy thê tử đang trừng lớn đôi mắt nhìn bọn họ, tức khắc hắn trở nên khẩn trương, tiến lên ôm lấy thê tử nói: “Uyển Nương, ngươi cứ vào nhà nghỉ ngơi trước, chỗ này lát nữa ta sẽ quét.”

Thư Uyển Nương liền biết bọn họ đang có việc gạt nàng, trong mắt đã phủ nước mắt, rưng rưng nói: “Các ngươi có chuyện gì gạt ta?”



“Không có, không có,” Mục Thạch liên tục xua tay, hắn sợ nhất nhìn thấy Thư Uyển Nương rơi lệ, nhất thời chân tay luống cuống, hắn nhìn về phía nữ nhi cầu cứu.

Mục Dương Linh đành phải ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, “Nương, là ta không tốt, sức lực của ta quá lớn, sợ các ngươi lo lắng, liền không dám nói cho các ngươi.”

Thư Uyển Nương đích xác lo lắng, nàng tiến lên giữ chặt tay nữ nhi nhéo nhéo, lo lắng nói: “Rõ ràng nhìn ngươi không có gì khác biệt với nữ hài chin tuổi, vì sao sức lực lại lớn như vậy? Một đầu lợn rừng này thanh niên trai tráng ở trong thôn cũng khiêng không nỗi, về sau ngươi đừng để người ở bên ngoài nhìn thấy, bằng không về sau chỉ sợ là gả không ra.” quan trọng nhất chính là hoài bích có tội, hiện tại đang là loạn thế, năng lực của nữ nhi nhìn thì rất tốt, nhưng cũng sẽ rước lấy phiền toái cho nữ nhi.

Thư Uyển Nương từ nhỏ đã đọc sách, ánh mắt tự nhiên sẽ nhìn xa hơn Mục Thạch, cho nên đối với việc nữ nhi có sức lực lớn vô cùng cũng không cảm thấy vui ướng.

Bất quá lúc này bọn họ chỉ ở trong một thôn nhỏ trong núi, không cần thiết nói ra để hù dọa nữ nhi cùng trượng phu, Thư Uyển Nương đỡ bụng nói: “Được rồi, các ngươi mau thu thập con mồi đi, nếu lí chính đã đáp ứng giúp chúng ta hoãn lại ba ngày, chúng ta liền phải mau chóng kiếm đủ bạc để đóng thuế, bằng không ngược lại sẽ làm khó lí chính .”

“Ta liền mang theo con mồi đi lên trên trấn.” Mục Thạch lập tức nói.

“Cũng mang theo Dương Linh, nhiều đồ vật như vậy, một mình ngươi làm sao đem đi hết? Bất quá không được khiêng đi, phải dùng xe đẩy tay để đẩy đi, tới trấn trên trực tiếp tìm khách sạn tiệm cơm bán trao tay, đừng đi lại nhiều ở trên phố, cũng không cần phát sinh tranh chấp cùng người ……”

“Nương, mỗi ngày cha đều đi lên trên trấn, lúc nào ngài cũng dặn dò bấy nhiêu đó việc?” Lỗ tai của Mục Dương Linh nghe những lời này đều muốn mọc kén, thấy Mục Thạch vẫn cười ha hả lắng nghe, tức khắc cảm thấy sự kiên nhẫn của lão cha cũng thật tốt.

Thư Uyển Nương liền thở dài: “Cha ngươi có tính tình nóng nảy, ta lo lắng hắn sẽ nổi lên tranh chấp cùng người khác. Cha con các ngươi sức lực lại lớn, ta sợ các ngươi sẽ gặp rắc rối ở bên ngoài.”

Mục Thạch vội vàng bảo đảm, “Uyển Nương yên tâm, ta nhất định sẽ không tranh chấp cùng người khác,” nhìn nữ nhi đang đứng ở một bên, lại bảo đảm nói: “Ta cũng sẽ giám sát chặt chẽ A Linh, không cho nàng xung đột cùng người khác.”

Lúc này Thư Uyển Nương mới mở miệng cười, tiến vào phòng bếp nói: “Ta chuẩn bị cho cha con các ngươi một chút đồ ăn khi đi ở trên đường, các ngươi hãy thu thập trước một chút đồ vật.”

“Ai.” Mục Thạch thấy thê tử đã đi vào phòng bếp, lúc này mới kéo nữ nhi đến một bên phân phó, “Tại sao ngươi lại tự mình khiêng lợn rừng trở về, hẳn là nói một tiếng với cha, để cha đi lấy mới đúng, ngươi xem thiếu chút nữa đã dọa tới nương của ngươi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook