Chương 21: Bộ đồ mới
An Gia
21/11/2015
“Thím, đây chính là men rượu dùng để cất rượu.” An Nhược Hảo ngửi vật tròn màu đỏ sậm trên bàn trúc.
“Bị làm khó ngươi còn nhận ra men rượu.” Thím Tào nói xong liền giới thiệu cho nàng các dụng cụ để chưng cất rượu, dường như An Nhược Hảo rất có hứng thú với chưng cất rượu, ghi nhớ tỉ mỉ.
Đến buổi trưa thím Tào giữ nàng lại, sau khi ăn cơm xong, Lăng Canh Tân mới từ trấn trên trở về.
An Nhược Hảo nhìn thấy trên tay hắn cầm một bao vải lớn, không khỏi tò mò, nhưng dù thế nào Lăng Canh Tân cũng không cho nàng xem, đến khi về nhà mới đưa cho nàng, nhìn nàng mong đợi.
An Nhược Hảo mong đợi mở bao ra, kinh ngạc thốt lên: “Thật đẹp!”
“Thích không?” Lăng Canh Tân ngồi bên cạnh bàn, thưởng thức nét mặt của nàng.
An Nhược Hảo mở xiêm áo màu đỏ tươi, sợi tơ bóng loáng, trước vạt áo có ba đóa hoa cố định, cổ áo có nếp, bên hông có dây lưng màu hồng nhạt. Quần dưới do hai tầng vải dài màu hồng nhạt làm nên, mặt trên cũng thêu vài đóa hoa.
“Mặc vào cho nhị ca coi.”
“Được.” An Nhược Hảo nhảy vào trong nhà, nàng mặc một lúc lâu mới phát hiện ra vấn đề, váy áo này đúng là đẹp mắt, nhưng mà cổ áo quá sâu, gần như lộ hết ngực.
Lăng Canh Tân nhìn nàng che ngực d#đ)l@q&đ đi từ phòng trong ra, kinh ngạc một hồi: “Tiếu Nhan nhà chúng ta thật xinh đẹp.” Lăng Canh Tân kéo tay nàng.
Mỗi lần tay An Nhược Hảo bị kéo ra, rãnh sâu kia liền nhìn không sót một tí gì, hai khối tròn cũng lộ ra hơn phân nửa. Nàng vội rút tay lại, tiếp tục che: “Nhị ca, đúng là đẹp mắt, nhưng cổ áo quá lớn.”
“Nhị ca thật là, lại có thể quên.” Lăng Canh Tân vỗ vỗ đầu, mở hết bao ra, lấy một cái yếm đỏ chót từ trong ra, “Cái này.”
An Nhược Hảo nhìn cái yếm trong tay hắn, đỏ mặt: “Nhị ca, huynh…”
“Tiếu Nhan không thích?” Lăng Canh Tân hoảng hồn trong nháy mắt.
“Không có.” An Nhược Hảo đoạt cái yếm trong tay hắn, vào trong phòng. Vật bên người bị một đại nam nhân cầm trong tay luôn không tránh khỏi xấu hổ, cho dù hắn là nhị ca của nàng, hơn nữa kể từ sau mộng xuân ngày hôm qua, trong lòng nàng luôn có một cảm giác nói không rõ.
Lúc An Nhược Hảo đi ra, đã ăn mặc chỉnh tề, lần này nhìn càng thêm xinh đẹp, váy màu đỏ chót phản chiếu sắc mặt hồng hào, mắt long lanh, khóe mắt lại mang theo ý cười.
“Nhị ca, huynh choáng váng?” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân ngẩn người, phất phất tay trước mặt hắn.
Lăng Canh Tân ôm cổ nàng, cằm chống ở hõm vai nàng: “Tiếu Nhan, muội đẹp quá, nhị ca không nỡ để cho muội ra khỏi cửa.”
“Nhị ca thật biết nói đùa.” An Nhược Hảo tránh khỏi ngực hắn, mặc dù là huynh muội, nhưng tư thế này quá mập mờ.
Mười lăm tháng bảy qua đi, Lăng Canh Tân càng thêm chịu khó chăm sóc ruộng lúa, mỗi ngày đi sớm về trễ, An Nhược Hảo giống như cái đuôi đi theo.
“Nhị ca, lúc nào thì có thể gặt lúa?” An Nhược Hảo nhày vào trong nhà.
“Mấy ngày nữa là mười lăm tháng tám rồi, đến giữa tháng chín là có thể thu hoạch.”
“À.”
Hai người đang định vào cửa uống miếng nước, liền nghe thấy tiếng huyên náo bên Vương bà tử truyền đến.
“Ngươi nha đầu thúi này! Ta nói sao hai tháng nay ngươi không thấy nguyệt sự, thì ra mang thai nghiệt chủng nhà nào!”
An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân nghe thấy tiếng chạy xuống sườn núi, liền nhìn thấy Vương bà tử cầm cây phất trần bằng trúc đuổi theo đánh Vương Tú Lệ.
“Bà tử, sao vậy? Đừng đánh, đừng đánh, đánh bị thương khuê nữ thì làm thế nào?” Thím Tào thấy thế ngay lập tức tiến lên ngăn lại, Vương Tú Lệ núp sau nàng hoảng sợ nhìn Vương bà tử.
Lúc này, Vương đại gia cũng từ trong nhà đi ra: “Thật là nghiệp chướng, Vương Phú Quý ta sao lại sinh ra một khuê nữ không biết giữ chừng mực chứ!”
“Phụ thân nữ nhi, con đĩ nhỏ này không biết xấu hổ, đánh chết thôi!” Vương bà tử nói xong liền nhào tới, thím Tào không ngăn được, Vương Tú Lệ liền chạy tứ tung tránh né.
An Nhược Hảo nhớ tới chuyện lần trước nhìn thấy trong rừng trúc, chắc là Vương Tú Lệ mang thai đứa bé của Chân lưu manh, nhưng tại sao Vương Tú Lệ lại không nói, Chân lưu manh đi đâu? An Nhược Hảo nhìn thấy cây phất trần sắp đánh lên trên bụng Vương Tú Lệ, liên tục không ngừng tiến lên ngăn cản lại: “Vương bà tử, chuyện gì cũng từ từ, đánh vào thân con mẹ thương tâm, vào lúc này hả giận cũng đau lòng chết.”
“Ai đau lòng con đĩ bỉ ổi này, quả thật ném vào mặt bà tử ta.” Vương bà tử dừng lại, ngoài miệng vẫn nói lời khó nghe, “Nói, đây là nghiệt chủng của ai!”
“Nương, đây là hài tử của con, người đừng quan tâm phụ thân nó là ai.” Vương Tú Lệ chảy đầy nước mắt đầy.
“Tại sao ngươi không nói ra, Chân lưu manh đâu?” An Nhược Hảo xoay người đi đến bên cạnh Vương Tú Lệ nhẹ giọng hỏi nàng ta.
“Ngươi, sao ngươi biết?” Vương Tú Lệ kinh ngạc nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch.
“Đừng quan tâm làm sao ta biết, hắn ở đâu?”
“Phụ thân hắn trêu chọc người trên trấn Cổ Nhạc, lúc này hắn vẫn còn ở trấn trên làm công ngắn hạn đền bù khoản nợ đấy.” Vương Tú Lệ vừa nói vừa lau nước mắt.
“Lúc nào hắn trở lại?”
“Không biết.”
“Ngươi không thể nói cho mẹ ngươi trước?”
“Không thể nói, nói rồi chắc chắn nương ta sẽ muốn đánh đứa nhỏ này trước khi Chân Thất trở về.”
“Vì sao, đây chính là cháu ngoại của bà.”
“Mẹ ta không thích Chân Thất, đánh chết bà cũng không đồng ý, nếu không bà đã sớm bảo ta gả cho hắn. Ta khóc cũng lqd đã khóc, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, nhưng nương ta ngược lại một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ khiến ta cùng phụ thân sợ gần chết, sau đó ta cũng không dám nói ra nữa.”
“Vậy ngươi còn dám cùng Chân lưu manh, còn mang thai đứa bé của hắn?”
“Chân Thất nói có đứa bé, hắn lại thêm ít tiền, mẹ ta sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ mẹ ta đang nổi nóng, Chân Thất không ở đây, chắc chắn nương ta không đồng ý, cho nên ta không thể nói.” Vương Tú Lệ kéo tay áo nàng, giống như An Nhược Hảo là cây cỏ cứu mạng, “Tiếu Nhan, ngươi giúp ta một chút.”
“Ừ.” An Nhược Hảo nhìn Vương Bà Tử dựa vào đống rơm mà thở, để Lăng Canh Tân ở bên cạnh che chở, đi tới, “Bà tử, ta nhớ tới một chuyện.”
“Cái gì?” Vương bà tử đang bực bội, giọng nói không còn tốt với nàng.
“Lúc ta gặp Hà bá, hắn nói thôn Thuấn Thủy sẽ có một đứa bé đặc biệt được sinh ra vào tháng năm sang năm. Tính toán thời gian, Tú Lệ tỷ mang thai đứa nhỏ nhưng bấm thời gian vừa đúng đấy.”
“Đứa bé đặc biệt? Hà bá?” Trong mắt Vương bà tử sáng lên.
“Hà bá còn nói, đứa nhỏ này về sau mang họ Chân, còn tên gì thì ta lại quên mất.” An Nhược Hảo giả bộ vỗ trán.
“Ngay cả họ Hà bá cũng ban thưởng cho?” Vương bà tử lại càng vui mừng hơn.
“Hà bá nói, bởi vì cha bé họ Chân, mặc dù cha không là gì cả, nhưng đứa bé sau này nhất định là nhân trung hào kiệt.” An Nhược Hảo d#đ@l*q&đ nói dối câu đầu tiên, những câu sau càng nói càng có thứ tự, bây giờ dứt khoát thổi phồng nâng đứa bé chưa có thành hình này lên. Dù sao chờ đứa nhỏ trưởng thành rồi, Vương bà tử cũng không còn ở đây, ai sẽ để ý nàng nói thật hay giả.
“Cha đứa nhỏ họ Chân?” Vương bà tử lạnh mặt, đi tới trước mặt Vương Tú Lệ.
Lăng Canh Tân vội ngăn bà: “Bà tử, chuyện gì cũng phải từ từ.”
“Hừ, đứa bé này là của Chân lưu manh sao?” Vương bà tử cầm cây phất trần đánh một phát vào tảng đá bên cạnh, bay ra một đống bụi đất.
Vương Tú Lệ khép mi, gật gật đầu.
“Nếu không phải nhị ca ngươi không ở nhà, nếu không ta nhất định để nhị ca ngươi cắt đứt chân của ngươi.” Vương bà tử hung dữ nói, rồi sau đó bưng trán, bà rất nhức đầu với nữ nhi này, sau một lúc lâu lại nói: “Theo lời chúc tốt lành của Tiếu Nhan, ta sẽ cho Chân lưu manh một cơ hội, để cho hắn mang tới hai mươi lượng bạc tiền mừng, bằng không ta thà đánh hài tử này.” Vương bà tử nói xong xoay người rời đi, “Lão gia, trở về thôi, nhìn thật phiền lòng.”
Vương Tú Lệ nhìn Vương bà tử đi vào nhà rồi, không yên lòng vặn ngón tay: “Chân Thất lấy ra hai mươi lượng bạc thế nào, đây là nương cố ý làm khó.”
“Hai mươi lượng bạc, đủ cho chúng ta dùng trong một năm rồi.” An Nhược Hảo lấy kiến thức có hạn của mình tính toán một chút.
Lăng Canh Tân cùng Vương Tú Lệ sao biết cấp bậc này, nhưng không đưa ra được biện pháp.
“Các ngươi đừng cau mày, cho dù nói thế nào thì bà tử nhượng bộ tỏ rõ bà tử còn đau lòng Tú Lệ. Tú Lệ tỷ, ngươi cứ đến nhà chúng ta trốn tránh trước, chờ Chân Thất trở lại chúng ta lại nghĩ cách, nhiều người suy nghĩ cũng nhiều, đến lúc đó nhất định là ngươi có thể vui vẻ xuất giá.” Mặc dù An Nhược Hảo không biết mình có cách gì, nhưng khích lệ lòng quân cũng rất quan trọng đúng không?
Lăng Canh Tân cũng nghĩ thế, thấy có người đi lên trấn trên liền nhờ người nhắn cho Chân Thất, dù thế nào cũng phải trở lại một chuyến.
Vương Tú Lệ ngồi ở Lăng gia, vô cùng cảm kích hai huynh muội, nhưng phản ứng có thai khiến nàng khó chịu, muốn nôn mửa.
“Nhị ca, chung quanh đây có nhà nào có ô mai hay gì đó không?”
Lăng Canh Tân suy nghĩ trong chốc lát, lắc lắc đầu.
“Nhà ta có đấy, nhưng nương cầm rồi.” Vương Tú Lệ nói, tỏ vẻ khó xử.
“Ta đi lấy.” An Nhược Hảo nói xong liền đi ra khỏi cửa.
Đến Vương gia, Vương đại nương cùng Vương bà tử ngồi trước bàn, đang than thở. Vương bà tử oán hận lão đầu: “Nữ nhi do ngươi làm hư, mới có thể làm ra chuyện như vậy.”
“Lão bà chỉ biết cả ngày oán hận ta, còn không phải bởi vì đó là nữ nhi mình nên mới đau nặng như vậy.” Vương đại gia lẩm bẩm.
An Nhược Hảo đứng ở cửa một lát, liền gõ cửa: “Bà tử?”
“Tiếu Nhan à.” Vương bà tử lau mặt, giống như cố gắng lau phiền lo trên mặt đi, “Chuyện gì?”
“Bà tử, muốn ăn ô mai, nghe nói bà có, có thể cho mấy viên không?”
Vương bà tử nghe liền biết chắc Vương Tú Lệ muốn ăn, nếp nhăn trên mặt lại nhăn thành một đống, định há mồm muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại đi vào trong phòng, lấy ra một bọc giấy, đưa cho An Nhược Hảo: “Cầm đi đi.”
Cách một tầng giấy An Nhược Hảo đã ngửi thấy vị chua, lỗ mũi cùng miệng đồng thời chua trong thoáng chốc, chua đến mức nàng nuốt nước miếng.
“Rất chua hả?” Vương bà tử cười nói.
“Bị làm khó ngươi còn nhận ra men rượu.” Thím Tào nói xong liền giới thiệu cho nàng các dụng cụ để chưng cất rượu, dường như An Nhược Hảo rất có hứng thú với chưng cất rượu, ghi nhớ tỉ mỉ.
Đến buổi trưa thím Tào giữ nàng lại, sau khi ăn cơm xong, Lăng Canh Tân mới từ trấn trên trở về.
An Nhược Hảo nhìn thấy trên tay hắn cầm một bao vải lớn, không khỏi tò mò, nhưng dù thế nào Lăng Canh Tân cũng không cho nàng xem, đến khi về nhà mới đưa cho nàng, nhìn nàng mong đợi.
An Nhược Hảo mong đợi mở bao ra, kinh ngạc thốt lên: “Thật đẹp!”
“Thích không?” Lăng Canh Tân ngồi bên cạnh bàn, thưởng thức nét mặt của nàng.
An Nhược Hảo mở xiêm áo màu đỏ tươi, sợi tơ bóng loáng, trước vạt áo có ba đóa hoa cố định, cổ áo có nếp, bên hông có dây lưng màu hồng nhạt. Quần dưới do hai tầng vải dài màu hồng nhạt làm nên, mặt trên cũng thêu vài đóa hoa.
“Mặc vào cho nhị ca coi.”
“Được.” An Nhược Hảo nhảy vào trong nhà, nàng mặc một lúc lâu mới phát hiện ra vấn đề, váy áo này đúng là đẹp mắt, nhưng mà cổ áo quá sâu, gần như lộ hết ngực.
Lăng Canh Tân nhìn nàng che ngực d#đ)l@q&đ đi từ phòng trong ra, kinh ngạc một hồi: “Tiếu Nhan nhà chúng ta thật xinh đẹp.” Lăng Canh Tân kéo tay nàng.
Mỗi lần tay An Nhược Hảo bị kéo ra, rãnh sâu kia liền nhìn không sót một tí gì, hai khối tròn cũng lộ ra hơn phân nửa. Nàng vội rút tay lại, tiếp tục che: “Nhị ca, đúng là đẹp mắt, nhưng cổ áo quá lớn.”
“Nhị ca thật là, lại có thể quên.” Lăng Canh Tân vỗ vỗ đầu, mở hết bao ra, lấy một cái yếm đỏ chót từ trong ra, “Cái này.”
An Nhược Hảo nhìn cái yếm trong tay hắn, đỏ mặt: “Nhị ca, huynh…”
“Tiếu Nhan không thích?” Lăng Canh Tân hoảng hồn trong nháy mắt.
“Không có.” An Nhược Hảo đoạt cái yếm trong tay hắn, vào trong phòng. Vật bên người bị một đại nam nhân cầm trong tay luôn không tránh khỏi xấu hổ, cho dù hắn là nhị ca của nàng, hơn nữa kể từ sau mộng xuân ngày hôm qua, trong lòng nàng luôn có một cảm giác nói không rõ.
Lúc An Nhược Hảo đi ra, đã ăn mặc chỉnh tề, lần này nhìn càng thêm xinh đẹp, váy màu đỏ chót phản chiếu sắc mặt hồng hào, mắt long lanh, khóe mắt lại mang theo ý cười.
“Nhị ca, huynh choáng váng?” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân ngẩn người, phất phất tay trước mặt hắn.
Lăng Canh Tân ôm cổ nàng, cằm chống ở hõm vai nàng: “Tiếu Nhan, muội đẹp quá, nhị ca không nỡ để cho muội ra khỏi cửa.”
“Nhị ca thật biết nói đùa.” An Nhược Hảo tránh khỏi ngực hắn, mặc dù là huynh muội, nhưng tư thế này quá mập mờ.
Mười lăm tháng bảy qua đi, Lăng Canh Tân càng thêm chịu khó chăm sóc ruộng lúa, mỗi ngày đi sớm về trễ, An Nhược Hảo giống như cái đuôi đi theo.
“Nhị ca, lúc nào thì có thể gặt lúa?” An Nhược Hảo nhày vào trong nhà.
“Mấy ngày nữa là mười lăm tháng tám rồi, đến giữa tháng chín là có thể thu hoạch.”
“À.”
Hai người đang định vào cửa uống miếng nước, liền nghe thấy tiếng huyên náo bên Vương bà tử truyền đến.
“Ngươi nha đầu thúi này! Ta nói sao hai tháng nay ngươi không thấy nguyệt sự, thì ra mang thai nghiệt chủng nhà nào!”
An Nhược Hảo cùng Lăng Canh Tân nghe thấy tiếng chạy xuống sườn núi, liền nhìn thấy Vương bà tử cầm cây phất trần bằng trúc đuổi theo đánh Vương Tú Lệ.
“Bà tử, sao vậy? Đừng đánh, đừng đánh, đánh bị thương khuê nữ thì làm thế nào?” Thím Tào thấy thế ngay lập tức tiến lên ngăn lại, Vương Tú Lệ núp sau nàng hoảng sợ nhìn Vương bà tử.
Lúc này, Vương đại gia cũng từ trong nhà đi ra: “Thật là nghiệp chướng, Vương Phú Quý ta sao lại sinh ra một khuê nữ không biết giữ chừng mực chứ!”
“Phụ thân nữ nhi, con đĩ nhỏ này không biết xấu hổ, đánh chết thôi!” Vương bà tử nói xong liền nhào tới, thím Tào không ngăn được, Vương Tú Lệ liền chạy tứ tung tránh né.
An Nhược Hảo nhớ tới chuyện lần trước nhìn thấy trong rừng trúc, chắc là Vương Tú Lệ mang thai đứa bé của Chân lưu manh, nhưng tại sao Vương Tú Lệ lại không nói, Chân lưu manh đi đâu? An Nhược Hảo nhìn thấy cây phất trần sắp đánh lên trên bụng Vương Tú Lệ, liên tục không ngừng tiến lên ngăn cản lại: “Vương bà tử, chuyện gì cũng từ từ, đánh vào thân con mẹ thương tâm, vào lúc này hả giận cũng đau lòng chết.”
“Ai đau lòng con đĩ bỉ ổi này, quả thật ném vào mặt bà tử ta.” Vương bà tử dừng lại, ngoài miệng vẫn nói lời khó nghe, “Nói, đây là nghiệt chủng của ai!”
“Nương, đây là hài tử của con, người đừng quan tâm phụ thân nó là ai.” Vương Tú Lệ chảy đầy nước mắt đầy.
“Tại sao ngươi không nói ra, Chân lưu manh đâu?” An Nhược Hảo xoay người đi đến bên cạnh Vương Tú Lệ nhẹ giọng hỏi nàng ta.
“Ngươi, sao ngươi biết?” Vương Tú Lệ kinh ngạc nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch.
“Đừng quan tâm làm sao ta biết, hắn ở đâu?”
“Phụ thân hắn trêu chọc người trên trấn Cổ Nhạc, lúc này hắn vẫn còn ở trấn trên làm công ngắn hạn đền bù khoản nợ đấy.” Vương Tú Lệ vừa nói vừa lau nước mắt.
“Lúc nào hắn trở lại?”
“Không biết.”
“Ngươi không thể nói cho mẹ ngươi trước?”
“Không thể nói, nói rồi chắc chắn nương ta sẽ muốn đánh đứa nhỏ này trước khi Chân Thất trở về.”
“Vì sao, đây chính là cháu ngoại của bà.”
“Mẹ ta không thích Chân Thất, đánh chết bà cũng không đồng ý, nếu không bà đã sớm bảo ta gả cho hắn. Ta khóc cũng lqd đã khóc, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, nhưng nương ta ngược lại một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ khiến ta cùng phụ thân sợ gần chết, sau đó ta cũng không dám nói ra nữa.”
“Vậy ngươi còn dám cùng Chân lưu manh, còn mang thai đứa bé của hắn?”
“Chân Thất nói có đứa bé, hắn lại thêm ít tiền, mẹ ta sẽ đồng ý. Nhưng bây giờ mẹ ta đang nổi nóng, Chân Thất không ở đây, chắc chắn nương ta không đồng ý, cho nên ta không thể nói.” Vương Tú Lệ kéo tay áo nàng, giống như An Nhược Hảo là cây cỏ cứu mạng, “Tiếu Nhan, ngươi giúp ta một chút.”
“Ừ.” An Nhược Hảo nhìn Vương Bà Tử dựa vào đống rơm mà thở, để Lăng Canh Tân ở bên cạnh che chở, đi tới, “Bà tử, ta nhớ tới một chuyện.”
“Cái gì?” Vương bà tử đang bực bội, giọng nói không còn tốt với nàng.
“Lúc ta gặp Hà bá, hắn nói thôn Thuấn Thủy sẽ có một đứa bé đặc biệt được sinh ra vào tháng năm sang năm. Tính toán thời gian, Tú Lệ tỷ mang thai đứa nhỏ nhưng bấm thời gian vừa đúng đấy.”
“Đứa bé đặc biệt? Hà bá?” Trong mắt Vương bà tử sáng lên.
“Hà bá còn nói, đứa nhỏ này về sau mang họ Chân, còn tên gì thì ta lại quên mất.” An Nhược Hảo giả bộ vỗ trán.
“Ngay cả họ Hà bá cũng ban thưởng cho?” Vương bà tử lại càng vui mừng hơn.
“Hà bá nói, bởi vì cha bé họ Chân, mặc dù cha không là gì cả, nhưng đứa bé sau này nhất định là nhân trung hào kiệt.” An Nhược Hảo d#đ@l*q&đ nói dối câu đầu tiên, những câu sau càng nói càng có thứ tự, bây giờ dứt khoát thổi phồng nâng đứa bé chưa có thành hình này lên. Dù sao chờ đứa nhỏ trưởng thành rồi, Vương bà tử cũng không còn ở đây, ai sẽ để ý nàng nói thật hay giả.
“Cha đứa nhỏ họ Chân?” Vương bà tử lạnh mặt, đi tới trước mặt Vương Tú Lệ.
Lăng Canh Tân vội ngăn bà: “Bà tử, chuyện gì cũng phải từ từ.”
“Hừ, đứa bé này là của Chân lưu manh sao?” Vương bà tử cầm cây phất trần đánh một phát vào tảng đá bên cạnh, bay ra một đống bụi đất.
Vương Tú Lệ khép mi, gật gật đầu.
“Nếu không phải nhị ca ngươi không ở nhà, nếu không ta nhất định để nhị ca ngươi cắt đứt chân của ngươi.” Vương bà tử hung dữ nói, rồi sau đó bưng trán, bà rất nhức đầu với nữ nhi này, sau một lúc lâu lại nói: “Theo lời chúc tốt lành của Tiếu Nhan, ta sẽ cho Chân lưu manh một cơ hội, để cho hắn mang tới hai mươi lượng bạc tiền mừng, bằng không ta thà đánh hài tử này.” Vương bà tử nói xong xoay người rời đi, “Lão gia, trở về thôi, nhìn thật phiền lòng.”
Vương Tú Lệ nhìn Vương bà tử đi vào nhà rồi, không yên lòng vặn ngón tay: “Chân Thất lấy ra hai mươi lượng bạc thế nào, đây là nương cố ý làm khó.”
“Hai mươi lượng bạc, đủ cho chúng ta dùng trong một năm rồi.” An Nhược Hảo lấy kiến thức có hạn của mình tính toán một chút.
Lăng Canh Tân cùng Vương Tú Lệ sao biết cấp bậc này, nhưng không đưa ra được biện pháp.
“Các ngươi đừng cau mày, cho dù nói thế nào thì bà tử nhượng bộ tỏ rõ bà tử còn đau lòng Tú Lệ. Tú Lệ tỷ, ngươi cứ đến nhà chúng ta trốn tránh trước, chờ Chân Thất trở lại chúng ta lại nghĩ cách, nhiều người suy nghĩ cũng nhiều, đến lúc đó nhất định là ngươi có thể vui vẻ xuất giá.” Mặc dù An Nhược Hảo không biết mình có cách gì, nhưng khích lệ lòng quân cũng rất quan trọng đúng không?
Lăng Canh Tân cũng nghĩ thế, thấy có người đi lên trấn trên liền nhờ người nhắn cho Chân Thất, dù thế nào cũng phải trở lại một chuyến.
Vương Tú Lệ ngồi ở Lăng gia, vô cùng cảm kích hai huynh muội, nhưng phản ứng có thai khiến nàng khó chịu, muốn nôn mửa.
“Nhị ca, chung quanh đây có nhà nào có ô mai hay gì đó không?”
Lăng Canh Tân suy nghĩ trong chốc lát, lắc lắc đầu.
“Nhà ta có đấy, nhưng nương cầm rồi.” Vương Tú Lệ nói, tỏ vẻ khó xử.
“Ta đi lấy.” An Nhược Hảo nói xong liền đi ra khỏi cửa.
Đến Vương gia, Vương đại nương cùng Vương bà tử ngồi trước bàn, đang than thở. Vương bà tử oán hận lão đầu: “Nữ nhi do ngươi làm hư, mới có thể làm ra chuyện như vậy.”
“Lão bà chỉ biết cả ngày oán hận ta, còn không phải bởi vì đó là nữ nhi mình nên mới đau nặng như vậy.” Vương đại gia lẩm bẩm.
An Nhược Hảo đứng ở cửa một lát, liền gõ cửa: “Bà tử?”
“Tiếu Nhan à.” Vương bà tử lau mặt, giống như cố gắng lau phiền lo trên mặt đi, “Chuyện gì?”
“Bà tử, muốn ăn ô mai, nghe nói bà có, có thể cho mấy viên không?”
Vương bà tử nghe liền biết chắc Vương Tú Lệ muốn ăn, nếp nhăn trên mặt lại nhăn thành một đống, định há mồm muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại đi vào trong phòng, lấy ra một bọc giấy, đưa cho An Nhược Hảo: “Cầm đi đi.”
Cách một tầng giấy An Nhược Hảo đã ngửi thấy vị chua, lỗ mũi cùng miệng đồng thời chua trong thoáng chốc, chua đến mức nàng nuốt nước miếng.
“Rất chua hả?” Vương bà tử cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.