Chương 11: Mờ ám
An Gia
26/10/2015
“Tiểu thư, đừng thúc giục, không phải tới rồi sao?”
Liễu tiểu thư thấy Lăng Canh Tân ôm ba trái dưa, bật cười: “Chàng ngốc, đưa một trái tới thư phòng trước.”
“Vâng.” Lăng Canh Tân nghe dặn dò chuyển phương hướng ôm dưa đi bên kia.
An Nhược Hảo định theo sau, bà tử này ngăn nàng lại: “Ngươi ôm dưa hấu đi theo ta.”
“Hả.” An Nhược Hảo liếc nhìn lqd bóng lưng Lăng Canh Tân biến mất cuối hành lang, chép miệng.
Lăng Canh Tân vừa đi, trong chốc lát đương nhiên chưa ra, bà tử này nhìn An Nhược Hảo chuyển số dưa còn lại xong rồi. Dưa chuyển xong, An Nhược Hảo cũng mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, nhớ tới Lăng Canh Tân, trong lòng thầm oán: “Đúng là người không có nhân tính, chắc là coi trọng tiểu thư Liễu gia rồi.”
“Là tiểu thư nhà ta coi trọng ca ca ngươi rồi.” Bà tử này nghe nàng nói thầm, cười nói.
“Hả?”
“Lão gia nhà chúng ta chỉ có một nữ nhi, được tiểu thư coi trọng ca ca ngươi rồi. Nhưng ca ca ngươi lại là người đầu gỗ, tiểu thư nói rõ ràng hay ra ám hiệu cũng không hiểu, lúc này chỉ sợ tiểu thư đang dùng biện pháp gì đó để buộc hắn tỏ thái độ đấy. Chỉ cần ca ca ngươi nguyện ý ở rể Liễu gia, lúc nào cũng có thể thành thân.”
An Nhược Hảo âm thầm đổ mồ hôi hột, tiểu thư nhà giàu cùng tiểu tử nghèo, sao tình tiết cẩu huyết như vậy mà nàng cũng đụng phải, khó trách vừa rồi Liễu tiểu thư gọi nhị ca là chàng ngốc, thân mật như vậy, thì ra có mờ ám.
“Tiểu thư, ta còn phải thu dọn dưa, dieendaanleequuydonn nếu không trời tối cũng không về kịp thôn Thuấn Thủy.” Trong phòng Liễu tiểu thư, Lăng Canh Tân thối lui từng bước.
“Vậy đừng trở về, Liễu gia này có rất nhiều chỗ cho chàng ở, hơn nữa chàng thích ở đâu thì ở đó.” Liễu tiểu thư ép sát từng bước một, giọng nói của nàng mềm mại, quyến rũ hắn rõ ràng, đã thẳng thừng như vậy rồi.
“Ta ngủ trong nhà mình, hơn nữa ngày mai còn phải tiếp tục giao dưa cho nhà khác đấy.”
An Nhược Hảo cùng bà tử ở bên ngoài nghe, cũng âm thầm than Lăng Canh Tân thật sự không hiểu phong tình rồi. An Nhược Hảo cùng bà tử này ngầm hiểu lẫn nhau đứng bên ngoài cửa sổ len lén nhìn, nàng thấy bề ngoài Liễu phủ là nhà bình thường, bên trong lại là dáng vẻ của nhà giàu mới nổi, không hợp với hơi thở Nho học của thành Tây, ngược lại giống thành Đông chừng ba phần.
Lại nhìn Liễu tiểu thư nào có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, trong mắt đã sáng trưng, nếu không phải chú ý đến mặt mũi của cô nương trong nhà, chắc đã sớm bổ nhào vào Lăng Canh Tân rồi.
Nhị ca cũng thật tốt số, lại có thể được tiểu thư Liễu gia coi trọng, nếu sau này ở rể, về sau có thể có ngày tốt.
“Ôi.” Liễu tiểu thư đột nhiên té ngã trên đất.
“Tiểu thư, sao vậy?”
“Chân ta đau.” Liễu tiểu thư lqd ngước mắt, chảy nước mắt, nũng nịu nói.
“Ta đi kêu bà tử đến đỡ.”
“Ôi, chàng đừng kêu, ta đau chết, chàng đỡ ta ngồi lên sập trước.” Liễu tiểu thư kéo tay áo hắn, bản thân đã dựa vào vai hắn.
Lăng Canh Tân nhìn nàng cắn môi, dáng vẻ dường như rất đau, không thể làm gì khác hơn là nửa ôm nửa bế nàng ngồi lên sập.
Nửa người Liễu tiểu thư ngồi trên sập, nửa người còn lại bám lấy trên người Lăng Canh Tân không chịu xuống: “Chàng đừng cử động, ngực ta đau, đừng nhúc nhích.”
Lăng Canh Tân nghe xong, không thể làm gì khác hơn là bất động.
“Ôi.” Liễu tiểu thư sắp bị sự trì độn của hắn làm cho tức chết, “Chàng xoa xoa cho ta.” Nàng nói xong liền kéo tay Lăng Canh Tân đặt lên ngực mình.
Liễu tiểu thư này thật lợi hại, An Nhược Hảo không nhịn được cảm thán, nhị ca ơi nhị ca, ca đừng không hiểu phong tình như vậy.
“Tiểu thư!” Lăng Canh Tân chạm phải nơi mềm mại kia, trong lòng cả kinh, vội đặt nàng ta xuống.
“A!” Cả thân thể Liễu tiểu thư lqd thình lình rơi trên giường, sức lực trên tay đột nhiên nặng nề, đành kéo váy xuống, lộ ra cái yếm màu xanh dương.
Lăng Canh Tân thấy vậy, vội vàng quay đầu đi.
“Chàng ngốc, chàng nhìn thân thể của ta.”
“Ta không thấy.” Lăng Canh Tân giải thích.
Liễu tiểu thư không quan tâm giả hay không giả, đứng dậy đi tới bên cạnh Lăng Canh Tân xé nửa cái yếm, lộ ra phân nửa bộ ngực sữa: “Chàng vẫn không thấy được?”
“Ta không thấy.” Lăng Canh Tân đã nhắm mắt lại trước, “Ta nhắm mắt lại, cái gì cũng không thấy.”
“Chàng!” Liễu tiểu thư thật sự chỉ tiếc sắt rèn không thành thép.
“Phụt!” Rốt cuộc An Nhược Hảo không nhịn được nữa, dieendaanleequuydonn không biết nên nói Liễu tiểu thư cần cù tốt, hay nói nhị ca không hiểu phong tình tốt.
“Tiếu Nhan!” Lăng Canh Tân nghe thấy giọng nói của An Nhược Hảo, vội vàng từ bên trong vọt ra.
“Liễu tiểu thư, ta đi trước.” Lăng Canh Tân kéo An Nhược Hảo chạy như điên, giống như sau lưng có một con cọp cái.
“Nhị ca, dưa cho à, tiền còn chưa cầm!” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân kéo xe đi trước rất nhanh.
“Vừa rồi Liễu tiểu thư đã đưa.” Lăng Canh Tân cũng không quay đầu lại, đáp.
“Nhị ca, huynh xem không hiểu ý tứ của Liễu tiểu thư sao?”
“Có ý tứ gì?”
“Thôi, coi như muội chưa nói.” An Nhược Hảo im lặng.
Khóe miệng Lăng Canh Tân lại nhếch lên lộ ra ý cười: “Tiếu Nhan, dưa đã bán xong, nhị ca dẫn muội lên chợ mua đồ ăn.”
“Được.” An Nhược Hảo nghe lqd có ăn ngon, trong nháy mắt liền vứt Liễu tiểu thư như hoa quý hiếm ra ngoài chín tầng mây.
“Nhị ca, muội muốn ăn kẹo hồ lô.”
“Được.”
“Nhị ca, muội muốn ăn kẹo hình nhân.”
“Được.”
“Nhị ca, muội muốn ăn bánh đậu xanh.”
“Được.”
“Nhị ca, muội muốn ăn trứng luộc nước trà.”
“Được.”
“Nhị ca…” Mặc kệ An Nhược Hảo muốn ăn cái gì, Lăng Canh Tân đều nói chữ được, xem ra An Nhược Hảo hưởng hết lộc ăn.
“Ah.” An Nhược Hảo chợt thấy bên cạnh có bán gương đồng, trong nhà không có gương, bình thường ghé vào bên mép nước cũng không thấy rõ, nàng chưa bao giờ nhìn xem khối thân thể này trông như thế nào, liền đi đến gần nhìn.
Nàng nhìn người trong gương, mặc lqd dù hơi mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra được, môi hồng răng trắng, mắt vừa lớn vừa tròn, cằm hơi nhọn, gương mặt ửng đỏ, nếu chưng diện cũng được coi là đại mỹ nữ đấy.
“Tiểu ca, gương này bán thế nào?” An Nhược Hảo muốn mua cái gương trở về xem không phải mà là càng nhìn càng thích.
“Đưa nửa xâu tiền là được.”
“Cái gì? Mắc như vậy?” An Nhược Hảo kinh hãi.
“Chê đắt, vậy đừng nhìn nữa.” Người bán hàng rong thu gương lại.
An Nhược Hảo nhìn áo vải thô trên người, thì ra thấy nàng nghèo mua không nổi đấy. Mặc dù tiền trên người nhị ca đủ rồi, nhưng gương này là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao nên quên đi, còn mắc như vậy.
Nàng quay người lại liền đụng phải Lăng Canh Tân: “Nhị ca?”
“Tiếu Nhan thích gương đồng này?”
“Không có.”
“Tiểu ca, bao nhiêu tiền?” Lăng Canh Tân vừa hỏi ra lời, An Nhược Hảo liền lôi hắn đi, nếu nàng nói thích, chắc chắn Lăng Canh Tân không nói hai lời liền mua cho nàng, vẫn nên đừng để cho hắn tốn kém.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lqd kéo nàng, “Tiếu Nhan, muội còn muốn cái gì?”
“Không có, nhị ca, chúng ta trở về thôi.”
Lúc này Lăng Canh Tân bỗng nhiên thấy thợ may trong tiệm đang treo một bộ xiêm áo màu xanh nhạt: “Tiếu Nhan, muội mặc xiêm áo này chắc chắn rất đẹp mắt.”
“Nhị ca, chắc chắn là rất mắc, chúng ta đi thôi.” Mặc dù An Nhược Hảo thích y phục kia, nhưng vừa nhìn thì không phải là nàng có thể mặc chơi.
“Chúng ta vào xem.” Lăng Canh Tân lại không chịu, kéo nàng vào cửa, tiến tới nói bên tai nàng, “Muội liền thử xem là được.”
An Nhược Hảo sáng mắt, cũng đúng, thử một chút sẽ không cần tiền. Nàng hỏi ông chủ muốn xem bộ xiêm y đó, xốc rèm vải đi vào thay, vừa ra ngoài nhìn, thật đúng là xinh đẹp.
“Tiếu Nhan, thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy đó, cô nương, dường như y phục này may đo theo yêu cầu của cô nương vậy, đo tốt cũng không vừa người lqd được như vậy, xinh đẹp như vậy đó.” Ông chủ nhìn ra Lăng Canh Tân rất thích xiêm áo này, vừa mạnh mẽ chụp mông ngựa An Nhược Hảo.
“Ông chủ, bao nhiêu tiền?” Quả nhiên, Lăng Canh Tân mở miệng hỏi giá tiền rồi.
“Cho một lượng bạc là được.” Ông chủ làm ra vẻ sảng khoái.
“Nhị ca, muội không thích xiêm áo này, không cần.” An Nhược Hảo cản Lăng Canh Tân nói.
“Tiếu Nhan…” Lăng Canh Tân khó xử nhìn nàng.
“Ông chủ, tiền này cho vị cô nương kia mua xiêm áo, còn dư để cho cô nương mua chút vải vóc.” Đột nhiên ngoài cửa có gã sai vặt đi vào, đưa cho ông chủ hai lượng bạc.
“Bạc này ai cho?” An Nhược Hảo kinh ngạc nói.
“Thiếu gia nhà ta nói, xiêm áo mặc trên người cô nương rất đẹp mắt, mặc về đi thôi.” Gã sai vặt nói xong chỉ bóng lưng ngoài cửa đang rời đi, vội chạy đi.
An Nhược Hảo nhìn bóng lưng lqd khá quen thuộc, phe phẩy quạt đã đi xa, lúc đi vẫn không quên tán tỉnh cô nương ven đường: “Đường Ca?”
“Không phải đường ca, là biểu ca *.” Lăng Canh Tân cải chính.
(*) Đường Ca: 唐歌, Chữ Ca歌 nghĩa là Ca hát, không phải ca ca哥哥 = anh,
đường ca: 堂哥, nghĩa là anh con nhà bác trai, chú, anh cùng họ. Hai chữ đường ca này giống nhau về cách đọc, An Nhược Hảo gọi tên người nhưng Lăng Canh Tân tưởng nàng gọi anh họ.
“Cái gì?”
“Con trai của dì gọi là biểu ca.” Lăng Canh Tân chỉ coi như nàng không biết cách gọi.
An Nhược Hảo nghe, thất vọng không thôi, thì ra là biểu ca, khó trách hành vi hoàn toàn không giống. Nàng còn tưởng ở đây có thể nhìn thấy Lý Đường Ca, là nàng suy nghĩ nhiều.
Lăng Canh Tân lại vô cùng cao hứng đi theo ông chủ chọn vải.
“Nhị ca, huynh đừng mua vải bố, mua đó làm gì, nhị ca cũng chọn bộ quần áo đi.” An Nhược Hảo đổi tới đổi lui xem một áo khoác dài màu xanh, đưa tay cầm ướm lên người Lăng Canh Tân, rất thích hợp. An Nhược Hảo mặc kệ Lăng Canh Tân nói gì liền mua áo khoác này cho hắn, Lăng Canh Tân nói không lại nàng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đồng ý. May mà áo khoác dài không mắc, cuối cùng Lăng Canh Tân vẫn như ý nguyện mua vài thước vải bố mang về.
Sau đó, Lăng Canh Tân lại mua đồ dùng hằng ngày rồi kéo xe đẩy đi về, An Nhược Hảo ngồi trên xe kéo, nhìn xiêm áo lqd trên người, tâm tình ngược lại tốt hơn nhiều.
“Tiếu Nhan, muội đói bụng không?”
“Vừa rồi ăn nhiều điểm tâm, không đói bụng.”
“Nhị ca đói bụng.” Lăng Canh Tân kéo xe đẩy dừng lại trước một tiệm cháo, “Tiếu Nhan, xuống ăn chén cháo ý dĩ, cháo ý dĩ nhà lão Mễ uống ngon nhất.”
“Được.” An Nhược Hảo nhìn hắn cùng lão Mễ bưng hai chén cháo, giống như dâng tặng vật quý bưng đến trước mặt nàng
An Nhược Hảo cúi đầu nếm thử một miếng, quả thật không tệ, nhẵn nhụi trơn trượt, trong veo ấm nhuận.
“Tới, uống trà.” Lão Mễ lại bưng lqd ly trà mới cho nàng, “Đây là trà mới năm nay, lão vẫn cất giấu, hôm nay nhìn thấy a Sửu mới lấy ra.”
“Lão đầu, a Sửu không ngốc rồi, bây giờ gọi là Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân chính là người không ngại phiền toái mà sửa chữa, điểm này khiến An Nhược Hảo rất cảm động.
Lão Mễ chăm chú nhìn An Nhược Hảo một lát…
Liễu tiểu thư thấy Lăng Canh Tân ôm ba trái dưa, bật cười: “Chàng ngốc, đưa một trái tới thư phòng trước.”
“Vâng.” Lăng Canh Tân nghe dặn dò chuyển phương hướng ôm dưa đi bên kia.
An Nhược Hảo định theo sau, bà tử này ngăn nàng lại: “Ngươi ôm dưa hấu đi theo ta.”
“Hả.” An Nhược Hảo liếc nhìn lqd bóng lưng Lăng Canh Tân biến mất cuối hành lang, chép miệng.
Lăng Canh Tân vừa đi, trong chốc lát đương nhiên chưa ra, bà tử này nhìn An Nhược Hảo chuyển số dưa còn lại xong rồi. Dưa chuyển xong, An Nhược Hảo cũng mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, nhớ tới Lăng Canh Tân, trong lòng thầm oán: “Đúng là người không có nhân tính, chắc là coi trọng tiểu thư Liễu gia rồi.”
“Là tiểu thư nhà ta coi trọng ca ca ngươi rồi.” Bà tử này nghe nàng nói thầm, cười nói.
“Hả?”
“Lão gia nhà chúng ta chỉ có một nữ nhi, được tiểu thư coi trọng ca ca ngươi rồi. Nhưng ca ca ngươi lại là người đầu gỗ, tiểu thư nói rõ ràng hay ra ám hiệu cũng không hiểu, lúc này chỉ sợ tiểu thư đang dùng biện pháp gì đó để buộc hắn tỏ thái độ đấy. Chỉ cần ca ca ngươi nguyện ý ở rể Liễu gia, lúc nào cũng có thể thành thân.”
An Nhược Hảo âm thầm đổ mồ hôi hột, tiểu thư nhà giàu cùng tiểu tử nghèo, sao tình tiết cẩu huyết như vậy mà nàng cũng đụng phải, khó trách vừa rồi Liễu tiểu thư gọi nhị ca là chàng ngốc, thân mật như vậy, thì ra có mờ ám.
“Tiểu thư, ta còn phải thu dọn dưa, dieendaanleequuydonn nếu không trời tối cũng không về kịp thôn Thuấn Thủy.” Trong phòng Liễu tiểu thư, Lăng Canh Tân thối lui từng bước.
“Vậy đừng trở về, Liễu gia này có rất nhiều chỗ cho chàng ở, hơn nữa chàng thích ở đâu thì ở đó.” Liễu tiểu thư ép sát từng bước một, giọng nói của nàng mềm mại, quyến rũ hắn rõ ràng, đã thẳng thừng như vậy rồi.
“Ta ngủ trong nhà mình, hơn nữa ngày mai còn phải tiếp tục giao dưa cho nhà khác đấy.”
An Nhược Hảo cùng bà tử ở bên ngoài nghe, cũng âm thầm than Lăng Canh Tân thật sự không hiểu phong tình rồi. An Nhược Hảo cùng bà tử này ngầm hiểu lẫn nhau đứng bên ngoài cửa sổ len lén nhìn, nàng thấy bề ngoài Liễu phủ là nhà bình thường, bên trong lại là dáng vẻ của nhà giàu mới nổi, không hợp với hơi thở Nho học của thành Tây, ngược lại giống thành Đông chừng ba phần.
Lại nhìn Liễu tiểu thư nào có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, trong mắt đã sáng trưng, nếu không phải chú ý đến mặt mũi của cô nương trong nhà, chắc đã sớm bổ nhào vào Lăng Canh Tân rồi.
Nhị ca cũng thật tốt số, lại có thể được tiểu thư Liễu gia coi trọng, nếu sau này ở rể, về sau có thể có ngày tốt.
“Ôi.” Liễu tiểu thư đột nhiên té ngã trên đất.
“Tiểu thư, sao vậy?”
“Chân ta đau.” Liễu tiểu thư lqd ngước mắt, chảy nước mắt, nũng nịu nói.
“Ta đi kêu bà tử đến đỡ.”
“Ôi, chàng đừng kêu, ta đau chết, chàng đỡ ta ngồi lên sập trước.” Liễu tiểu thư kéo tay áo hắn, bản thân đã dựa vào vai hắn.
Lăng Canh Tân nhìn nàng cắn môi, dáng vẻ dường như rất đau, không thể làm gì khác hơn là nửa ôm nửa bế nàng ngồi lên sập.
Nửa người Liễu tiểu thư ngồi trên sập, nửa người còn lại bám lấy trên người Lăng Canh Tân không chịu xuống: “Chàng đừng cử động, ngực ta đau, đừng nhúc nhích.”
Lăng Canh Tân nghe xong, không thể làm gì khác hơn là bất động.
“Ôi.” Liễu tiểu thư sắp bị sự trì độn của hắn làm cho tức chết, “Chàng xoa xoa cho ta.” Nàng nói xong liền kéo tay Lăng Canh Tân đặt lên ngực mình.
Liễu tiểu thư này thật lợi hại, An Nhược Hảo không nhịn được cảm thán, nhị ca ơi nhị ca, ca đừng không hiểu phong tình như vậy.
“Tiểu thư!” Lăng Canh Tân chạm phải nơi mềm mại kia, trong lòng cả kinh, vội đặt nàng ta xuống.
“A!” Cả thân thể Liễu tiểu thư lqd thình lình rơi trên giường, sức lực trên tay đột nhiên nặng nề, đành kéo váy xuống, lộ ra cái yếm màu xanh dương.
Lăng Canh Tân thấy vậy, vội vàng quay đầu đi.
“Chàng ngốc, chàng nhìn thân thể của ta.”
“Ta không thấy.” Lăng Canh Tân giải thích.
Liễu tiểu thư không quan tâm giả hay không giả, đứng dậy đi tới bên cạnh Lăng Canh Tân xé nửa cái yếm, lộ ra phân nửa bộ ngực sữa: “Chàng vẫn không thấy được?”
“Ta không thấy.” Lăng Canh Tân đã nhắm mắt lại trước, “Ta nhắm mắt lại, cái gì cũng không thấy.”
“Chàng!” Liễu tiểu thư thật sự chỉ tiếc sắt rèn không thành thép.
“Phụt!” Rốt cuộc An Nhược Hảo không nhịn được nữa, dieendaanleequuydonn không biết nên nói Liễu tiểu thư cần cù tốt, hay nói nhị ca không hiểu phong tình tốt.
“Tiếu Nhan!” Lăng Canh Tân nghe thấy giọng nói của An Nhược Hảo, vội vàng từ bên trong vọt ra.
“Liễu tiểu thư, ta đi trước.” Lăng Canh Tân kéo An Nhược Hảo chạy như điên, giống như sau lưng có một con cọp cái.
“Nhị ca, dưa cho à, tiền còn chưa cầm!” An Nhược Hảo nhìn Lăng Canh Tân kéo xe đi trước rất nhanh.
“Vừa rồi Liễu tiểu thư đã đưa.” Lăng Canh Tân cũng không quay đầu lại, đáp.
“Nhị ca, huynh xem không hiểu ý tứ của Liễu tiểu thư sao?”
“Có ý tứ gì?”
“Thôi, coi như muội chưa nói.” An Nhược Hảo im lặng.
Khóe miệng Lăng Canh Tân lại nhếch lên lộ ra ý cười: “Tiếu Nhan, dưa đã bán xong, nhị ca dẫn muội lên chợ mua đồ ăn.”
“Được.” An Nhược Hảo nghe lqd có ăn ngon, trong nháy mắt liền vứt Liễu tiểu thư như hoa quý hiếm ra ngoài chín tầng mây.
“Nhị ca, muội muốn ăn kẹo hồ lô.”
“Được.”
“Nhị ca, muội muốn ăn kẹo hình nhân.”
“Được.”
“Nhị ca, muội muốn ăn bánh đậu xanh.”
“Được.”
“Nhị ca, muội muốn ăn trứng luộc nước trà.”
“Được.”
“Nhị ca…” Mặc kệ An Nhược Hảo muốn ăn cái gì, Lăng Canh Tân đều nói chữ được, xem ra An Nhược Hảo hưởng hết lộc ăn.
“Ah.” An Nhược Hảo chợt thấy bên cạnh có bán gương đồng, trong nhà không có gương, bình thường ghé vào bên mép nước cũng không thấy rõ, nàng chưa bao giờ nhìn xem khối thân thể này trông như thế nào, liền đi đến gần nhìn.
Nàng nhìn người trong gương, mặc lqd dù hơi mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra được, môi hồng răng trắng, mắt vừa lớn vừa tròn, cằm hơi nhọn, gương mặt ửng đỏ, nếu chưng diện cũng được coi là đại mỹ nữ đấy.
“Tiểu ca, gương này bán thế nào?” An Nhược Hảo muốn mua cái gương trở về xem không phải mà là càng nhìn càng thích.
“Đưa nửa xâu tiền là được.”
“Cái gì? Mắc như vậy?” An Nhược Hảo kinh hãi.
“Chê đắt, vậy đừng nhìn nữa.” Người bán hàng rong thu gương lại.
An Nhược Hảo nhìn áo vải thô trên người, thì ra thấy nàng nghèo mua không nổi đấy. Mặc dù tiền trên người nhị ca đủ rồi, nhưng gương này là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao nên quên đi, còn mắc như vậy.
Nàng quay người lại liền đụng phải Lăng Canh Tân: “Nhị ca?”
“Tiếu Nhan thích gương đồng này?”
“Không có.”
“Tiểu ca, bao nhiêu tiền?” Lăng Canh Tân vừa hỏi ra lời, An Nhược Hảo liền lôi hắn đi, nếu nàng nói thích, chắc chắn Lăng Canh Tân không nói hai lời liền mua cho nàng, vẫn nên đừng để cho hắn tốn kém.
“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lqd kéo nàng, “Tiếu Nhan, muội còn muốn cái gì?”
“Không có, nhị ca, chúng ta trở về thôi.”
Lúc này Lăng Canh Tân bỗng nhiên thấy thợ may trong tiệm đang treo một bộ xiêm áo màu xanh nhạt: “Tiếu Nhan, muội mặc xiêm áo này chắc chắn rất đẹp mắt.”
“Nhị ca, chắc chắn là rất mắc, chúng ta đi thôi.” Mặc dù An Nhược Hảo thích y phục kia, nhưng vừa nhìn thì không phải là nàng có thể mặc chơi.
“Chúng ta vào xem.” Lăng Canh Tân lại không chịu, kéo nàng vào cửa, tiến tới nói bên tai nàng, “Muội liền thử xem là được.”
An Nhược Hảo sáng mắt, cũng đúng, thử một chút sẽ không cần tiền. Nàng hỏi ông chủ muốn xem bộ xiêm y đó, xốc rèm vải đi vào thay, vừa ra ngoài nhìn, thật đúng là xinh đẹp.
“Tiếu Nhan, thật xinh đẹp.”
“Đúng vậy đó, cô nương, dường như y phục này may đo theo yêu cầu của cô nương vậy, đo tốt cũng không vừa người lqd được như vậy, xinh đẹp như vậy đó.” Ông chủ nhìn ra Lăng Canh Tân rất thích xiêm áo này, vừa mạnh mẽ chụp mông ngựa An Nhược Hảo.
“Ông chủ, bao nhiêu tiền?” Quả nhiên, Lăng Canh Tân mở miệng hỏi giá tiền rồi.
“Cho một lượng bạc là được.” Ông chủ làm ra vẻ sảng khoái.
“Nhị ca, muội không thích xiêm áo này, không cần.” An Nhược Hảo cản Lăng Canh Tân nói.
“Tiếu Nhan…” Lăng Canh Tân khó xử nhìn nàng.
“Ông chủ, tiền này cho vị cô nương kia mua xiêm áo, còn dư để cho cô nương mua chút vải vóc.” Đột nhiên ngoài cửa có gã sai vặt đi vào, đưa cho ông chủ hai lượng bạc.
“Bạc này ai cho?” An Nhược Hảo kinh ngạc nói.
“Thiếu gia nhà ta nói, xiêm áo mặc trên người cô nương rất đẹp mắt, mặc về đi thôi.” Gã sai vặt nói xong chỉ bóng lưng ngoài cửa đang rời đi, vội chạy đi.
An Nhược Hảo nhìn bóng lưng lqd khá quen thuộc, phe phẩy quạt đã đi xa, lúc đi vẫn không quên tán tỉnh cô nương ven đường: “Đường Ca?”
“Không phải đường ca, là biểu ca *.” Lăng Canh Tân cải chính.
(*) Đường Ca: 唐歌, Chữ Ca歌 nghĩa là Ca hát, không phải ca ca哥哥 = anh,
đường ca: 堂哥, nghĩa là anh con nhà bác trai, chú, anh cùng họ. Hai chữ đường ca này giống nhau về cách đọc, An Nhược Hảo gọi tên người nhưng Lăng Canh Tân tưởng nàng gọi anh họ.
“Cái gì?”
“Con trai của dì gọi là biểu ca.” Lăng Canh Tân chỉ coi như nàng không biết cách gọi.
An Nhược Hảo nghe, thất vọng không thôi, thì ra là biểu ca, khó trách hành vi hoàn toàn không giống. Nàng còn tưởng ở đây có thể nhìn thấy Lý Đường Ca, là nàng suy nghĩ nhiều.
Lăng Canh Tân lại vô cùng cao hứng đi theo ông chủ chọn vải.
“Nhị ca, huynh đừng mua vải bố, mua đó làm gì, nhị ca cũng chọn bộ quần áo đi.” An Nhược Hảo đổi tới đổi lui xem một áo khoác dài màu xanh, đưa tay cầm ướm lên người Lăng Canh Tân, rất thích hợp. An Nhược Hảo mặc kệ Lăng Canh Tân nói gì liền mua áo khoác này cho hắn, Lăng Canh Tân nói không lại nàng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đồng ý. May mà áo khoác dài không mắc, cuối cùng Lăng Canh Tân vẫn như ý nguyện mua vài thước vải bố mang về.
Sau đó, Lăng Canh Tân lại mua đồ dùng hằng ngày rồi kéo xe đẩy đi về, An Nhược Hảo ngồi trên xe kéo, nhìn xiêm áo lqd trên người, tâm tình ngược lại tốt hơn nhiều.
“Tiếu Nhan, muội đói bụng không?”
“Vừa rồi ăn nhiều điểm tâm, không đói bụng.”
“Nhị ca đói bụng.” Lăng Canh Tân kéo xe đẩy dừng lại trước một tiệm cháo, “Tiếu Nhan, xuống ăn chén cháo ý dĩ, cháo ý dĩ nhà lão Mễ uống ngon nhất.”
“Được.” An Nhược Hảo nhìn hắn cùng lão Mễ bưng hai chén cháo, giống như dâng tặng vật quý bưng đến trước mặt nàng
An Nhược Hảo cúi đầu nếm thử một miếng, quả thật không tệ, nhẵn nhụi trơn trượt, trong veo ấm nhuận.
“Tới, uống trà.” Lão Mễ lại bưng lqd ly trà mới cho nàng, “Đây là trà mới năm nay, lão vẫn cất giấu, hôm nay nhìn thấy a Sửu mới lấy ra.”
“Lão đầu, a Sửu không ngốc rồi, bây giờ gọi là Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân chính là người không ngại phiền toái mà sửa chữa, điểm này khiến An Nhược Hảo rất cảm động.
Lão Mễ chăm chú nhìn An Nhược Hảo một lát…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.