Nương Tử Cười

Chương 74: Ngoại truyện 3

An Gia

28/03/2016



Hoắc Liên Thành, là hoàng thương của Đại Lương. Vụng trộm tới Tấn Bình, cũng không phải làm ăn đơn giản như vậy.

“Trước mắt hắn ở nơi nào?”

“Bạch Ngọc trang thành Nam.”

“Ừ, ngươi cực khổ, đi nghỉ trước đi.”

“Đại nhân?” Tề Phỉ Dương rất buồn bực, An Dật Nhiên lại dừng không tra xét, đây không phải là phong cách của đại nhân.

“Hoàng thượng vốn giao vụ án cho ta, nhưng Chung Hàn Lương xuất hiện trong lao. Mấy huynh đệ và Kinh Triệu Duẫn bị chặn hết ở bên ngoài, Lục Châu chết rồi, chính là dùng nước hủ thi *.”

(*) hủ thi: hủ = mục rữa, thối nát; thi = xác chết, thi thể. Nước hủ thi là nước thuốc làm thối nát thi thể, hủy thi thể.

“Nước hủ thi?” Tề Phỉ Dương cũng nhíu mày.

“Ngươi vào trong cung bẩm báo với Hoàng thượng chuyện này, ta phải tra thêm một chút về nước hủ thi.” An Dật Nhiên quay đầu nhìn Tề Phỉ Dương đứng sau lưng nàng, “Ngươi biết nói như thế nào chứ?”

“Lục Châu là hung thủ, sợ tội tự sát.” Tề Phỉ Dương như đinh chém sắt, đứng thẳng người.

“Ừ, đi đi.”

Tề Phỉ Dương vừa đi, An Dật Nhiên lập tức vào thư phòng, cả ngày không ra.

“Dật Nhiên, Dật Nhiên.” An Đức Khuê bưng cháo, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong im thin thít. Ông đẩy cửa đi vào, không một bóng người, trong lòng sáng tỏ, đặt cháo trong phòng, đóng cửa đi ra.

“An đại nhân, lại gặp mặt.” Lăng Tri Ẩn ngồi đối diện An Dật Nhiên, cùng nhau nhìn động tĩnh Bạch Ngọc trang.

“Hừ.” An Dật Nhiên liếc nhìn hắn, tiếp tục xem, nhưng sau khi Hoắc Liên Thành đi vào thì không có tiếng động lqd nào hết, chỉ loáng thoáng văng vẳng truyền đến tiếng đàn sáo.

“An đại nhân, Hoắc Liên Thành này không đơn giản.” Lăng Tri Ẩn đổi khách làm chủ ăn đồ ăn vặt trên bàn, uống từng ngụm nhỏ rượu.

An Dật Nhiên nhìn chằm chằm một lát, quay đầu lại: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ngươi đoán.”

“Ngươi và phi lang Tây Vực có quan hệ thế nào?”

“Ánh mắt An đại nhân quả nhiên tốt.”

“Ngươi quả nhiên có liên quan đến hắn!” Cổ tay An Dật Nhiên trong ống tay áo chuyển động.

Lăng Tri Ẩn cười, nữ nhân này không có sở trường giết chóc, nhưng đã hai lần động sát cơ với hắn, nếu không phải đây là phố Mã Lang người đông đúc, chỉ sợ nàng đã sớm ra tay.

“Ngươi cười cái gì!” An Dật Nhiên hơi giận.

“Ta giết phi lang Tây Vực.” Lăng Tri Ẩn tiếp tục nhấp rượu, nụ cười trên mặt đơn giản.

“Làm sao có thể!” An Dật Nhiên không hề bận tâm tới ở trước mặt người ngoài, đáy mắt tràn ra vẻ kinh ngạc.

Lăng Tri Ẩn móc một thanh loan đao từ trong ngực ra: “Chuôi loan đao này đưa cho đại nhân để nhận lỗi.”



An Dật Nhiên liếc nhìn thanh dieenddaanleequudyonn loan đao này, Lăng Tri Ẩn đã biến mất không tung tích: hắn đã giết phi lang Tây Vực, hắn còn học một thân võ nghệ của phi lang Tây Vực, quan trọng nhất hắn ta là nhẫn thuật Đông Doanh *.

(*) Đông Doanh: cách gọi Nhật Bản của người Trung Quốc thời xưa.

Nhẫn thuật: Cách gọi Ninja, xuất phát từ kỹ năng nổi tiếng nhất của Ninja là thuật ẩn nấp.

“Ai?” Đột nhiên xuất hiện tiếng gõ cửa khiến cho nàng hơi tức giận.

“Mị Cơ cầu kiến đại nhân.” Giọng nói này, đổi lại là bất kỳ người nam nhân nào đều sẽ mềm đến tận xương. Nhưng bổ thần đại nhân, thực chất là nữ nhân, nàng cất loan đao, “Ừ” một tiếng.

Một nữ nhân mặc đồ trắng, khăn màu trắng che mặt, thướt tha duyên dáng đến gần, cửa phía sau tự động đóng lại.

“Đại nhân ngồi một mình ở nhã gian Túy Thái Bình, có chuyện gì phiền lòng sao?” Mị Cơ ngồi bên người nàng, hơi thở thơm như hoa lan.

An Dật Nhiên cần cổ tay mềm mại không xương của nàng ta: “Mị Cơ lại càng đẹp ra, nhìn thấy khiến bản đại nhân sắp mất hồn rồi.”

Mị Cơ cười khúc khích, “Miệng đại nhân đúng là càng ngày càng ngọt.” Tiếng cười này giống như chuông bạc truyền ra ngoài, người cả phố Mã Lang đều biết, bổ thần đại nhân lại thua trên tay yêu nữ này. Nhưng mà, cho dù là ai nhìn thấy nàng ta, cũng không thể không động lòng. Bổ thần đại nhân thông minh sáng suốt như vậy, xứng với yêu nữ này, trừ bỏ tính cách bướng bỉnh của nàng ta, cũng xứng đôi.

Mị Cơ chợt đưa sát miệng đến bên viền tai An Dật Nhiên: “Đại nhân, núi Tây Khuyết có hành động khác thường.”

An Dật Nhiên khẽ gật đầu: “Tiếp tục tra xét, nếu có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào lập tức báo lại.”

“Vâng.” Mị Cơ cười một tiếng, “Nếu Mị Cơ thật biết có người giả mạo nàng ta, không biết trong lòng nàng ta muốn làm cái gì rồi, ha ha.”

“Ngươi thật tinh nghịch.”

“Đây cũng do đại nhân đồng ý, không phải sao?” “Mị Cơ” nhẹ nhàng đứng dậy, cất giọng nói, “An đại nhân, ngân phiếu này Mị Cơ thu trước, cáo từ.”

“Ôi, An đại nhân lại bị yêu nữ này mê hoặc rồi.” Chưởng quỹ Túy Thái Bình âm thầm lắc đầu, người cả con đường này cũng lắc đầu, may mà mỗi lần yêu nữ này chỉ muốn chút tiền bạc, không hại tính mạng người như tin đồn trên giang hồ.

An Dật Nhiên nghĩ đến núi Tây Khuyết, nàng nên viện cớ đi xem một chút.

“Đại nhân, Hoàng thượng triệu kiến.” Tề Phỉ Dương vội vã chạy tới.

“Ừ.” An Dật Nhiên chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi thong thả vào Hoàng thành, người đi đường vẫn coi nàng đang đắm chìm trong mị hoặc của Mị Cơ.

“Đại nhân, nghe nói Mị Cơ lại tới tìm đại nhân?” Tề Phỉ Dương hơi bận lòng.

“Không có việc gì, chỉ tổn thất chút tiền bạc mà thôi.” Chờ đến khi qua cổng Tuyên Môn, An Dật Nhiên lqd dừng lại, “Ngươi trở về phủ lấy “Bách thảo tập *” trong thư phòng ta tới đây.”

(*) Bách thảo tập: sách về trăm loại cây cỏ. Ngày nay tên “Bách thảo tập” dùng để chỉ các phương thức làm đẹp từ thảo dược áp dụng công nghệ khoa học và sinh học hiện đại.

“Vâng.” Tề Phỉ Dương xoay người rời đi, An Dật Nhiên lại đuổi hắn ra, không biết vì sao.

An Dật Nhiên đến điện Đức Chính, không ngoài ý muốn thấy Chung Hàn Lương cũng ở đây, nhìn dáng vẻ, đã quỳ từ lâu rồi.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Được rồi, đứng lên đi.”

An Dật Nhiên ngẩng đầu, Hoàng hậu đứng bên cạnh Hoàng thượng, điều này khiến cho nàng kinh ngạc.

“An đại nhân, coi như sắp nửa năm bổn cung không nhìn thấy đại nhân, sao lại không nhận ra bổn cung rồi hả?” Hoàng hậu cười như không cười.



“Dật Nhiên ra mắt Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

“Thôi thôi.” Thành Thái đế phất tay, “Hoàng hậu cũng đừng chọc hắn, có ai mà không biết ngoại trừ Mị Cơ, bổ thần đại nhân không nhìn bất kỳ nữ nhân nào vào trong mắt.”

“Thần đáng chết.” An Dật Nhiên mới vừa đứng lên lại quỳ xuống, không ngờ chuyện nàng gặp Mị Cơ đã lan truyền vào cung nhanh như vậy.

“Mị Cơ là yêu nữ, sao xứng với bổ thần của Tấn Bình ta. Vừa đúng lúc trung thu sắp tới, trong cung muốn mở tiệc, không bằng bổn cung thay An đại nhân lựa chọn.”

“Thần đã có đối tượng trong lòng, Chung đại nhân còn lớn tuổi hơn thần, không bằng Hoàng hậu nương nương an bài cho Chung đại nhân trước.” An Dật Nhiên không nói, giống như Hoàng thượng và Hoàng hậu đã quên hắn.

Chung Hàn Lương thấy nàng đưa mình ra làm lá chắn, khẽ mỉm cười: “Nếu Hoàng hậu có thể an bài, thần cũng không cần quỳ gối trên đất rồi.”

“Hàn Lương, ngươi cũng trưởng thành rồi, người trong lòng ngươi đã sớm không biết tung tích, ngay cả trẫm die*endanl@equuydo^on cũng không chắc tìm được nàng ta, ngươi gắng gượng tiếp nhận đề nghị của Hoàng hậu đi.” Lời Thành Thái đế thấm thía, phụ tá đắc lực của hắn sao có thể để người khác lôi kéo.

“Hoàng thượng, Hàn Lương đã thám thính ra tung tích của nàng, chỉ mong Hoàng thượng cho Hàn Lương chút thời gian.” Chung Hàn Lương ngẩng đầu, kiên định nhìn vào mắt Hoàng thượng.

An Dật Nhiên còn chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, nàng vẫn cho rằng trong lòng nam nhân này chỉ có quốc gia, chỉ có quân vương, không ngờ còn có người yêu thanh mai trúc mã.

“Nếu ngươi kiên trì thế, vậy thôi đi.” Hoàng thượng không lay chuyển được hắn, lại chuyển hướng sáng An Dật Nhiên, “Dật Nhiên, trẫm và Hoàng hậu cảm thấy thiên kim Triệu thừa tướng không tệ, tên là Triệu, Triệu gì đó?”

“Triệu Lưu Thi.” Hoàng hậu tiếp lời.

“Đúng, Triệu Lưu Thi. Trẫm nhìn rồi, là một cô nương tốt, mặc dù…”

“Tạ Hoàng thượng Hoàng hậu quan tâm, thần thật sự không có ý định thành gia.” An Dật Nhiên có cảm giác sâu sắc rằng Hoàng thượng đang thử dò xét nàng, nhưng nàng cũng không thể vì thế mà mơ hồ cưới nữ tử kia về, còn là nữ nhi của Triệu thừa tướng, một ngày nào đó sẽ lộ tẩy.

“Không có ý định thành gia, cũng nên thành gia. Trong nhà An đại nhân còn có ông nội, vả lại bổn cung nghe nói, thân thể lão thái gia không được tốt, nhiều người thân chiếu cố, vẫn tốt hơn một người chăm sóc.”

“Hoàng thượng…” Đây là Hoàng thượng và Hoàng hậu quyết tâm tứ hôn cho nàng? Cũng không hẳn vậy, nếu cưỡng bức tứ hôn, Hoàng thượng đã hạ chỉ từ sớm rồi, cần gì phải giày vò nói nhảm nhiều vậy. Hơn nữa, nàng nhớ ra, Triệu Lưu Thi đã từng nói, nàng ta hướng về Lăng Vương gia, cuộc đời này ngoài Vương gia ra thì không gả, nhưng kể từ hai năm trước Lăng Vương gia mất tích ở biên giới đã không thấy tin tức. Triệu Lưu Thi là nữ tử chung tình, cho dù nàng đồng ý, Triệu Lưu Thi cũng sẽ không đồng ý.

“An đại nhân, Triệu Lưu Thi đường đường là nữ nhi của thừa tướng, cùng An đại nhân là một đôi trời đất tạo nên.”

“Thần tạ ý tốt của Hoàng thượng Hoàng hậu, cung kính không bằng tuân mệnh, chỉ có điều không biết tâm ý của Triệu cô nương.”

“Việc đó bổn cung sẽ tự mình bắc cầu xây đường vì ngươi, An đại nhân yên tâm là được.” Hoàng hậu cười, tiện tay tiêu diệt một nữ nhân uy hiếp hậu vị. Hậu cung là chiến trường không khói thuốc súng, ai nói Triệu Lưu Thi hướng tới Lăng Vương gia, đó là do Hoàng thượng giả trang Lăng Vương gia. Triệu Lưu Thi và Hoàng thượng không biết rõ tình hình của nhau, nhưng nàng biết.

An Dật Nhiên và Chung Hàn Lương đồng thời cáo lui, chuyện hôm nay rất kỳ quái, chuyện Hoàng thượng d*d.l q^d muốn nói với nàng rõ ràng không phải chuyện hôn sự, chỉ có điều bị Hoàng hậu cắt ngang.

“An đại nhân, An đại nhân?” Chung Hàn Lương gọi vài tiếng, An Dật Nhiên mới hồi phục tinh thần lại.

“Chung đại nhân có chuyện gì?”

“An đại nhân có phiền lòng vì chuyện của Triệu Lưu Thi không?” Chung Hàn Lương khó thấy không có vẻ châm chọc, chỉ có ân cần và lo lắng.

“Không có.” An Dật Nhiên lắc đầu, đứng trên cầu bạch ngọc nhìn nóc nhà màu vàng sáng phía xa.

“An đại nhân, bổn bộ đã thuyết phục Hoàng thượng đi núi Tây Khuyết một chuyến, An đại nhân có nguyện ý đồng hành?”

“Cái gì?” An Dật Nhiên nghĩ lại thấy không đúng, “Vì sao Chung đại nhân phải đi núi Tây Khuyết?”

“Sợ rằng mục đích của bổn bộ không khác An đại nhân, chỉ có điều nếu An đại nhân cùng đi sẽ tạm thời tránh được chuyện hôn sự, cớ sao lại không làm chứ?”

“Nếu Chung đại nhân có thịnh tình muốn mời, Dật Nhiên từ chối nữa chính là không biết điều rồi, vậy phiền Chung đại nhân bẩm báo lại với Hoàng thượng.” Chung Hàn Lương này muốn tới đó cùng nàng, nhất định là có chuyện muốn nhờ cậy nàng. Đúng rồi, Chung Hàn Lương không biết võ công, mấu chốt là ở đây! Vậy để cho hắn quấy rầy Hoàng thượng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook