Chương 82: Ôn tuyền
An Gia
11/04/2016
“Nhị ca, chàng định mang ta đi đâu?” An Nhược Hảo nhìn sắc trời đã muộn.
“Thì ở phía trước rồi.”
“Không phải chàng đã quên sao, sẽ không lạc đường chứ?” An Nhược Hảo lo lắng theo sát hắn hoảng hốt loạng choạng đi như chạy.
“Ừm, hình như lạc đường.” Lăng Canh Tân dừng lại, nhìn cánh rừng xanh um tươi tốt.
“Chàng…” An Nhược Hảo im lặng, nhìn chung quanh, ngay cả một bóng người cũng không có.
“Nhan Nhan, là bên kia.” Đột nhiên Lăng Canh Tân giống như phát hiện ra cái gì, dắt nàng đi xuyên qua một rừng cây nhỏ.
Đến bên cạnh đó, An Nhược Hảo mới phát hiện, thì ra là ôn tuyền. Ôn tuyền núp sau một lùm cây, không cẩn thận sẽ không phát hiện ra.
“Nhan Nhan, ôn tuyền này mùa đông ngâm rất thoải mái, nhưng mùa hè thoải mái hơn.” Lăng Canh Tân quay đầu lại nói.
An Nhược Hảo đưa tay thử nhiệt độ, vừa đúng không nóng, “Sao chàng phát hiện?”
“Thật ra do phụ mẫu phát hiện.” Lăng Canh Tân nói, giống như nhớ tới chuyện gì không tốt.
“Nhị ca, thật ra thì mẫu thân không nhằm vào chàng, mẫu thân yêu chàng. Chỉ có điều mẫu thân áy náy với tỷ tỷ chàng khiến cho mẫu thân không dám nhìn chàng, bởi vì mỗi một lần nhìn thấy chàng giống như đang nhắc nhở người không xứng làm mẫu thân. Hơn nữa phụ thân nói mẫu thân nhìn thấy ta liền cười, cho nên mới giữ ta lại, phụ thân thấy rõ cần an ủi mẫu thân, nếu không cảm giác áy náy sẽ đè mẫu thân chết.” An Nhược Hảo thấy hắn giống như nghe lọt, khổ sở trên mặt dần nhạt đi, “Hơn nữa ta đoán cũng bởi vì Kỷ Hành có ký ức không tốt, phụ mẫu mới muốn rời khỏi đây đến thôn Thuấn Thủy không người biết.”
“Ừ, Nhan Nhan nói đúng.” Cuối cùng chân mày của Lăng Canh Tân đã mở ra rồi, “Cám ơn nàng, Nhan Nhan.”
“Ngốc nghếch, lại cảm ơn ta.” An Nhược Hảo ngồi chồm hổm xuống nghịch nước ấm.
“Nhan Nhan, ta nhớ lần đầu tiên chúng ta hôn nhẹ là ở nơi này đấy.”
An Nhược Hảo quay mạnh đầu lại, kinh ngạc đầy mặt: “Cái gì?”
“Ta nói chúng ta đã đính ước khi còn rất nhỏ, khi đó môi nàng mềm mại ăn rất ngon, chẳng qua khi đó ta còn không biết chính là hôn nhẹ.”
“Chàng…” An Nhược Hảo im lặng, thì ra nụ hôn nhỏ của Tiếu Nhan bị đoạt khi còn nhỏ như vậy.
“Nhan Nhan, khi đó người nàng mềm mại, cả người đều là thịt, nương ruột nàng nuôi nàng giống như quả bóng. Nàng không thích nương ta, nhưng thích chơi với ta, cho nên ta lặng lẽ dẫn nàng đến đây.”
“Chẳng lẽ ta rơi xuống nước ở chỗ này sao?”
“Không phải, ta bảo vệ nàng rất tốt, sao có thể rơi xuống nước.” Lăng Canh Tân phủ nhận, sau lại nói, “Nàng được mẫu thân ôm về một tháng, phụ mẫu rời khỏi Kỷ Hành, bây giờ nhớ lại hình như muốn tránh nhạc phụ nhạc mẫu đi tìm. Nàng rơi xuống nước ở thôn Thuấn Thủy, ngày đó phụ mẫu đi trấn trên, ta ở nhà cùng nàng, nhưng ta chỉ rời tay, nàng đã rơi vào con sông trước cửa. Khi đó đầu mùa đông, nước sông lạnh thấu xương, ta rất vất vả mới kéo được nàng lên, ban đêm nàng phát sốt cao, một ngày một đêm không tốt. Sau đó nàng ngốc.”
“Nhị ca, chàng đừng nghĩ đến những chuyện trước kia nữa, dù sao ván đã đóng thuyền, huống chi ta bây giờ cũng tốt lắm.” An Nhược Hảo đặt tay nàng vào trong lòng bàn tay hắn.
“Ừ, được.” Lăng Canh Tân nhìn bàn tay bé nhỏ trong lòng bàn tay mình, cảm giác ấm áp khiến cho trong lòng hắn giống như có dòng nước ấm chảy ra, lên tiếng, đột nhiên nghiêng đầu, trong đôi mắt mang theo vẻ giảo hoạt, “Nhan Nhan, không bằng chúng ta xuống vui đùa một chút?”
“Không cần, xiêm áo sẽ ướt.” An Nhược Hảo khẽ lắc đầu.
“Chúng ta vui đùa một chút thôi.” Lăng Canh Tân cười đùa, kéo nàng xuống nước.
“A, chàng khốn kiếp!” An Nhược Hảo bất ngờ bị hắn kéo xuống, cả người lập tức bị một luồng khí nóng bao bọc lại, bởi vì xiêm áo có sức nổi dưới nước, bồng bềnh trên mặt nước như một đóa hoa.
“Nhan Nhan, nàng không cảm thấy ở trong nước rất thoải mái sao?”
“Hừ, xiêm áo đều ướt, sao có thể trở về.” An Nhược Hảo trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn như con nít to xác.
“Hả, ta không nghĩ tới, chỉ có điều không sao, dù sao thời tiết tốt, gió thổi một chút sẽ khô rồi.” Lăng Canh Tân cười cười, nhìn cái yếm đỏ chót hiện ra dưới xiêm áo.
“Chàng nhìn chỗ nào, háo sắc!” An Nhược Hảo sẵng giọng, che ngực.
“Nhan Nhan, ta là trượng phu của nàng, vẫn không thể nhìn?”
“Ai bảo cả ngày trong đầu chàng chỉ nghĩ nhiêu đó.” An Nhược Hảo liếc hắn một cái, thấy trên mặt nước nổi lên một đóa hoa không biết tên nên bơi qua nhìn.
“Trong đầu ta nghĩ không tốt?” Lăng Canh Tân bật cười, ngay sau đó duỗi tay ra kéo nàng lại, một tay khác bóp trước ngực nàng.
“Này!” An Nhược Hảo chụp cánh tay hắn, nhưng sức của hắn chỉ tăng chứ không giảm, nàng đâu phải đối thủ của hắn.
“Nhan Nhan, buổi trưa không thỏa chí, chúng ta một lần nữa.”
“Quả nhiên trong đầu chàng chỉ có những thứ này, ta dung túng chàng mới là lạ.” An Nhược Hảo sẵng giọng oán trách.
“Nhan Nhan, nơi này thật sự không có người.” Hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn còn muốn cãi lại, còn lâu mới cho nàng có cơ hội chạy trốn, tiện tay xé tung, áo ngoài và cái yếm đều mở ra.
Lăng Canh Tân thở hơi gấp, tầm mắt nhìn xuống dưới, khó có thể chịu nổi cầm bầu ngực đầy đặn vừa mới lộ ra trên mặt nước, sáng bóng mê người, dâng lên dục vọng nguyên thủy nhất.
An Nhược Hảo chỉ cảm thấy hô hấp của hắn nồng đậm, đôi môi mềm mại quấn lấy hơi thở quen thuộc đập vào mặt. Trong lòng nàng khẽ động, người này là trượng phu của nàng, là người yêu của nàng, cả người đều đã mềm nhũn, nỉ non trầm thấp: “Tướng công.”
Lăng Canh Tân nghe thấy tiếng nỉ non dịu dàng vô cùng này, đôi má trắng hồng khiến cho hắn rất muốn cắn một cái, nhưng bả vai trắng như tuyết càng mê người hơn, cổ họng căng thẳng, hôn lên, đường cong hoàn mỹ phía dưới run lên theo hô hấp của nàng, môi mềm mại tiếp tục đi xuống.
“Ưmh…” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cả người bay bổng trong nước, cảm giác ấm áp lướt qua toàn thân, mang theo tình cảm dịu dàng, nhiệt độ của hắn khiến nhiệt độ của nàng dần tăng lên.
“Nhan Nhan…” Tay Lăng Canh Tân dò tìm phía dưới, váy áo nhẹ nhàng lơ đãng tản ra ngoài, vùng đất màu đen thấy rõ ràng qua mặt nước trong veo, ngón tay vào ra, nước bên cạnh cũng dập dờn.
“Nhị ca…” An Nhược Hảo rên rỉ ra tiếng, cảm giác này rất thoải mái nhưng lại khó nhịn.
“Sao?”
An Nhược Hảo không trả lời, cởi áo hắn, lộ ra vóc người rắn chắc, nàng rất cần một chỗ để phát tiết dục vọng trong thân thể, cắn lên hai điểm trước ngực hắn, đôi tay cũng thò xuống dưới giải phóng cây cột đã sớm giơ cao của hắn, cầm lấy.
“Nhan Nhan…”
“Cho ta…” An Nhược Hảo buông tay ra, mượn sức nổi của nước đưa mình lên cao, chỗ của mình vừa vặn nhắm vào đầu kia.
Lăng Canh Tân cười cười động thân một cái chui toàn bộ vào.
“A!” An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cả người tràn đầy vui sướng, còn lơ lửng hơn đám mây.
Đợi đến khi Lăng Canh Tân phóng thích hoàn toàn, An Nhược Hảo chỉ biết dán trên người hắn thở hổn hển, mặc dù sức nổi của nước khiến cho nàng tiết kiệm sức không ít, nhưng sau ba lượt đã khiến cho nàng không chịu nổi.
“Được rồi, đủ rồi, không muốn nữa.” An Nhược Hảo thấy Lăng Canh Tân hình như định đổi tư thế trong nước, xin tha liên tiếp.
“Nhan Nhan, ta muốn có đứa nhỏ.”
“Cũng không thể gấp gáp trong chốc lát ở nơi này.”
“Nhưng mà ta đọc một quyển sách trong ôn tuyền đặc biệt dễ dàng mang thai.”
“Sách gì hại ta thành như vậy?” An Nhược Hảo yên lặng nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của hắn, vừa lấy xiêm áo ở bên cạnh bờ khoác lên.
Lăng Canh Tân đưa tay cởi xiêm áo của nàng ra: “Ta đã quên, dù sao ta còn nhớ kỹ điều này.”
“Ba lần cũng đủ rồi, lần sau còn như vậy nữa, một tháng ta sẽ không cho chàng chạm vào ta.”
Lăng Canh Tân thấy nàng mặc xong xiêm áo, lấy xiêm áo của mình đến, hôm nay thật sự thỏa thích, hơn nữa cảm giác này đúng là độc nhất vô nhị, lần sau phải làm một hồ nước nóng trong nông trang.
“Sao chàng không nói?”
“Ta có thể nói gì, ta muốn đứa nhỏ, nhưng nàng không theo ý ta.”
“Không phải ta không theo ý * chàng, ta chỉ cho chàng ít lần một chút, hơn nữa đừng có cả ngày nghĩ giày vò ta thế nào.
(*) nguyên gốc: 欢好 – hoan hảo. Ý chỉ ân ái của vợ chồng.
“Ta nào có giày vò nàng, rõ ràng nàng rất hưởng thụ.” Lăng Canh Tân sờ mũi, dáng vẻ uất ức.
“Ta…” Lần này An Nhược Hảo không còn lời gì có thể nói.
“Được rồi, lần sau nghe lời nàng là được.” Lăng Canh Tân lên bờ, kéo nàng lên, trong lòng nghĩ Tiếu Nhan nhà hắn mềm lòng, bây giờ ổn định trước, sau này không phải hắn muốn làm gì thì làm sao.
“Tiểu thư!”
“Cô gia!”
Đột nhiên tiếng Chung Cẩn Ngôn vang lên bên ngoài, Lăng Canh Tân nhìn thấy vóc người An Nhược Hảo dlqd bị lộ ra hoàn toàn vì xiêm áo ướt đẫm, vội vàng cởi áo ngoài mình vừa mới mặc vào khoác thêm cho nàng.
An Nhược Hảo lườm hắn: bây giờ đã biết.
Nhưng trên chân An Nhược Hảo cũng bị ướt, đi bộ đặc biệt khó chịu.
“Tiểu thư, cô gia!”
Lăng Canh Tân thấy vậy ôm nàng lên, đi ra khỏi bụi cây: “Chúng ta ở đây.”
Chung Cẩn Ngôn vội chạy lại nhìn, trên người tiểu thư và cô gia đang nhỏ nước: “Tiểu thư, cô gia, hai người sao vậy, ướt nhẹp toàn thân.”
“Không có việc gì, vừa nghịch nước một lúc.” An Nhược Hảo vội vàng che giấu, “Sao thúc tìm tới đây?”
“À, Lăng lão gia kêu hai người về dùng bữa, vào lúc này những người khác đang tìm trên đỉnh núi, ta phải đi thông báo một tiếng, hai người nhanh về đi.”
“Được.”
Chung Cẩn Ngôn nghe xong vội vàng nhấc chân chạy đi.
“Hừ.” An Nhược Hảo vỗ lên ngực Lăng Canh Tân, may mà vừa rồi ngăn cản lần thứ tư của hắn, nếu không đúng là lại một lần nữa bị bắt gặp.
Lăng Canh Tân cười ha hả, ôm nàng sải bước đi về trước.
An Nhược Hảo lại không bỏ qua cho hắn, cắn điểm đỏ trước ngực hắn.
Lăng Canh Tân đau đến kêu to một tiếng, An Nhược Hảo không quan tâm, cắn bên kia.
“Nhan Nhan, phía trước có người.”
“Cái gì?” An Nhược Hảo vội vàng dừng trêu chọc lại, quay đầu nhìn, thấy ngay cả con chim cũng không có, mới biết bị hắn gạt rồi, cắn mạnh lên bờ vai hắn, “Tên lừa gạt.”
“Ha ha.” Lăng Canh Tân nghe nàng oán hận thì tâm tình rất tốt, cười suốt dọc đường đi về.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Màn kịch nhỏ:
Tề tiểu thúc: Tiểu Thiền, rốt cuộc nhìn thấy nàng.
Bạch Tiểu Thiền: Ừ, vất vả cho chàng rồi. (Lời trong lòng: Ngàn năm chờ đợi, chờ một lần…)
Tề tiểu thúc: Không khổ cực. Nàng cảm thấy ta lớn lên thế nào? (trơ mặt dán lên)
Mặt trắng nõn nà của Bạch Tiểu Thiền đỏ ửng: vừa cao lớn vừa đẹp trai.
Tề tiểu thúc cao hứng: Thật sao, ta thật vui mừng.
Bạch Tiểu Thiền nhăn nhăn nhó nhó nói: Còn ta?
Tề tiểu thúc: dáng dấp nàng trắng nõn nà, da trắng hồng hơn nữa rất co giãn, ta thích.
Bạch Tiểu Thiền: Chàng đáng ghét.
Tiểu nhị ca lạnh đến buồn nôn: Không chịu nổi…
Tiểu Tiếu Nhan: Tiểu nhị ca, chàng đừng nhìn người khác, lúc chàng thức dậy còn buồn nôn hơn nhiều.
Tiểu nhị ca trơ mặt dán sát laij: Nhan Nhan, không phải ta đây đều đối với nàng sao. Dáng vẻ nàng trắng nõn nà còn đẹp mắt hơn Tịnh Thiền cô cô, hơn nữa vuốt ve cục cưng nhỏ rất mềm mại.
Tiểu Tiếu Nhan nghiêng đầu: Cả ngày đều thích đùa giỡn người ta, không để ý tới chàng.
Tiểu nhị ca: Nương, nương xảy ra chuyện gì, lại khiến cho Tiếu Nhan không để ý tới con.
Mỗ An: Hả? Ta không biết, ta không biết… (nói lảm nhảm khiêm tốn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.