Nương Tử Cười

Chương 67: Phụ mẫu

An Gia

11/03/2016

“Ngươi nhẹ một chút.” An Nhược Hảo thấy tay hắn đặt mạnh lên đùi Lăng Canh Tân, hình như Lăng Canh Tân rất đau, chân mày nhíu thành hình chữ Xuyên (川).

“A.” Chung Dục Cẩn lấy tay ở phía trên ra, “Ngươi là muội muội ta?” Hắn cẩn thận chu đáo, đôi mắt này giống nương, lỗ mũi và miệng giống phụ thân.

“Ta không biết ca ca muội muội gì.” Đúng như Tề đại thúc đoán, Chung Dục Cẩn để lại ấn tượng ban đầu vô cùng kém cho An Nhược Hảo, nàng chỉ từ tốn nói một câu rồi lau mồ hôi cho Lăng Canh Tân.

“…” Chung Dục Cẩn liếc nhìn vẻ mặt An Nhược Hảo, lại liếc nhìn dáng vẻ hả hê của Tề đại thúc, thúc ấy cố ý, đẩy thúc ấy một cái, ý bảo thúc giải thích.

Tề đại thúc liếc nhìn hắn: “Mình gây họa, tự mình giải quyết, cứ nôn nôn nóng nóng như vậy thì lúc nào trưởng thành?”

“Còn không phải bị thúc dạy hư từ nhỏ.”

“Tại sao là ta dạy hư?” Lúc này nếu Tề đại thúc có râu ria, khẳng định chính là dáng vẻ dựng râu trợn mắt điển hình.

“Nương nói, nương nói sớm biết ta lớn lên như vậy sẽ không nên để thúc dạy ta.”

“An đại nhân lại có thể nói ta vậy?” Tề đại thúc thật sự muốn nóng giận rồi.

“Nương còn nói, ngươi xem đại ca ngươi tự phụ thân ngươi dạy, lớn lên chính là ngọc thụ lâm phong, phóng lưu phóng khoáng, các cô nương tranh nhau muốn, nhưng các co nương nhìn ta trừ muốn ta chữa bệnh còn thì không để ý đến ta.” Chung Cẩn Ngôn nói xong lại buồn bực.

Tề đại thúc cũng buồn bực, hình như đúng là sự thật, nhưng mà bây giờ hắn không phải hắn trước kia, hắn lại nghiêm nghị: “Khụ khụ, lúc này không giống ngày xưa, đừng kéo ta và ngươi chung một chỗ.”

“A, đúng rồi, nghe nói thúc thành thân rồi hả?” Chung Dục Cẩn làm bộ làm tịch, “Hình như là yêu nữ số một Bắc Đô phải không?”

Lúc này Bạch Tịnh Thiền đang ngồi bên cạnh uống trà, đột nhiên nghe hắn nói một câu như vậy, nửa ngụm trà sặc trong cổ họng. Nếu bình thường, Bạch tiên sinh sẽ đi đập hai cái, nhưng bây giờ muội muội đã là của người khác rồi, hắn không động thủ, ngồi ở một bên giả bộ không thấy.

Tề đại thúc lúng túng hơi khựng lại, đi về phía trước, tay nhè nhẹ vỗ lưng nàng giúp nàng thuận khí: “Lần sau uống chậm một chút.”

Mặc dù Bạch Tịnh Thiền “mang ơn” hắn quan tâm, nhưng cách thức quan tâm khiến cho nàng không khỏi liếc mắt.

“Không phải nói mỹ nữ đệ nhất Bắc Đô sao, so ra còn kém muội muội ta đấy.” Chung Dục Cẩn quay sang chỗ khác lấy lòng An Nhược Hảo, “Muội muội, muội thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn mỹ nữ đệ nhất Bắc Đô kia.”

An Nhược Hảo trắng mắt không còn chút máu, người này giống như tinh thần phân liệt: “Ai là muội muội của ngươi?”

“Tề đại thúc nói muội là muội muội của ta.”

“Thúc ấy nói ta là muội muội của ngưoi, thì ta chính là muội muội của ngươi hả.” An Nhược Hảo đắp kín chăn cho Lăng Canh Tân, không để ý đến hắn.

“Tề đại thúc, muội ấy nói muội ấy không phải là muội muội của ta!” Chung Dục Cẩn đứng vọt dậy từ bên giường sang bên ghế ngồi.

“Nàng ấy nói không phải thì là không phải hả.” Tề đại thúc thuận khí cho Bạch Tịnh Tiền, bản thân cũng ngồi xuống uống trà.

Đầu Chung Dục Cẩn đầy mơ màng: “Rốt cuộc muội ấy có phải là muội muội của ta không?”

“…” Tề đại thúc nghẹn họng, chẳng lẽ đầu óc tiểu tử này thật sự bị hắn dạy hư sao?

Bạch Tịnh Thiền vốn cảm thấy không có gì, dáng dấp tiểu tử này coi như không tệ, dù sao An Dật Nhiên và Chung Hàn Lương đều khá tốt, nhưng nói thêm mấy câu thì có vẻ cứng đầu cứng cổ, mà ngay cả nét mặt khí thế khi quát Tiếu Nhan bây giờ không còn lại chút gì, nhìn có vẻ đúng là bị Tề Phỉ Dương dạy sai lệch. Nhưng lúc Tề Phỉ Dương cứng rắn vẫn có vị nam nhân, nàng từng thấy.

Nàng nhìn đường cong gò má rõ ràng của Tề Phỉ Dương, mắc cỡ, uống một ngụm trà che giấu lúng túng của mình, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu nàng sinh đứa nhỏ cho Tề Phỉ Dương, vậy có thể trở thành như vậy không? Nàng nghĩ như vậy, một ngụm trà lại sặc trong cổ họng.

“Thiền Thiền sao vậy?” Tề Phỉ Dương cố gắng ân ái trước mặt Chung Dục Cẩn, tỏ vẻ hắn không phải là hắn ngày trước.

Chung Dục Cẩn ném ánh nhìn khinh bỉ cho hắn quay đầu đi chuyên tâm lấy lòng An Nhược Hảo: “Muội muội à, hôm nay ca ca phải trở lại gấp, bởi vì trong phủ ngày nào cũng có đủ loại bệnh nhân, cho nên cho rằng đó là những người đáng ghét kia.”

An Nhược Hảo liếc hắn một cái, người này nói chuyện rất hồ đồ, không để ý đến hắn. Trong lòng nàng nhớ đến mấy ngày trước Lăng Canh Tân nói nếu có người nhận thân, nàng tuyệt đối đừng để ý, có thể vì đầu óc người thanh niên này không dùng được, túm được nàng thì nhận thân.

Nếu Chung Dục Cẩn biết trong lòng An Nhược Hảo lqd nghĩ hắn như vậy, đoán chừng sẽ định đập đầu vào tường, nhưng bây giờ muội muội hắn vốn không để ý đến hắn. Sớm biết thế lúc bắt đầu không nóng nảy như vậy, vốn còn muốn cho những cô nương cả ngày xem thường hắn sẽ có cảm giác không giống vậy, kết quả cô nương này là muội muội của hắn. Hắn nghĩ như vậy, hối hận không kịp, lại rất buồn bực.



“Nhị ca, nhị ca.” An Nhược Hảo đột nhiên kêu lên.

“Đây, đây.” Chung Dục Cẩn vội vàng đi đến gần, còn tưởng rằng cuối cùng nàng nghĩ thông suốt.

Kết quả, một đám người Tề đại thúc vội vàng vây quanh: “Thế nào?”

“Vừa rồi nhị ca chàng cứ co quắp.”

“Co quắp?” Chung Dục Cẩn cũng nóng nảy, lật chăn, ghim mấy châm trên đùi Lăng Canh Tân, “Hay do ta học nghệ không tinh, ta lại không có cách giải độc rồi.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Hai mắt An Nhược Hảo đẫm lệ nhìn hắn.

Chung Dục Cẩn chỉ cảm thấy muội muội này hơi dễ khóc, nhưng ai bảo đây là muội muội của hắn chứ, hơn nữa hắn còn phải ghi điểm, không cẩn thận lại không để ý đến hắn: “Ta đi gửi thư cho phụ thân, để cho người tăng tốc độ.”

“Tiếu Nhan, thả lỏng.” Tề đại thúc vỗ vai nàng, “Chúng ta sẽ cùng nhìn với nàng.”

An Nhược Hảo lau nước mắt, gật đầu. Nàng không phải người thích khóc, cũng biết khóc không giải quyết được vấn đề, nhưng vừa đụng phải chuyện của Lăng Canh Tân, nàng đã cảm thấy tay chân luống cuống, huống chi nàng hoàn toàn không xen tay vào chuyện trúng độc này được.

“Nhan Nhan, Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân đột nhiên lại gặp ác mộng.

An Nhược Hảo túm lấy tay hắn, một tay khác ôm chặt hắn: “Nhị ca, ta ở đây, ta ở chỗ này.”

“Nhan Nhan, Viên Phú Cảnh, không cho ngươi đụng nàng! Không cho ngươi đụng nàng!”

“Nhị ca, không sao, không sao.” An Nhược Hảo nghe lời nói trong mộng của hắn, lòng không khỏi chua xót, cho dù trong mộng hắn vẫn lo nghĩ cho nàng.

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân nghe thấy sự an ủi của nàng, từ từ bình tĩnh lại.

An Nhược Hảo nắm tay hắn cứng ngắc, giữ hắn cả đêm, mấy người Bạch tiên sinh cũng ngồi bên cạnh thay phiên nhìn bọn họ.

“Tiểu muội, muội ngủ một lát đi, phụ thân lập tức trở lại rồi.” Chung Dục Cẩn đứng sau lưng nàng khuyên nhủ, đứng ở chỗ này vừa đúng nhìn thấy bớt hình hoa điên trên cổ nàng. Không sai, nàng chính là muội muội đã thất lạc mười năm. Nhìn người nam nhân trên giường, chắc là phu quân của nàng, như thôn phu, hắn lắc đầu, chướng mắt thật chướng mắt.

An Nhược Hảo không quan tâm hắn gọi nàng là gì, lắc đầu: “Ta muốn nhìn chàng.”

“Trời sắp sáng, muội không nghỉ ngơi sẽ mệt mỏi.”

“Không có việc gì, ta có thể chống đỡ.” An Nhược Hảo vẫn nắm tay Lăng Canh Tân thỉnh thoảng co giật, mặc dù bọn họ nói không có việc gì, nhưng lòng nàng vẫn còn treo ngược lên cao.

Chung Dục Cẩn lắc lắc đầu, tính khí này ngược lại giống đại ca, sau này hắn sẽ không bị hai người liên hợp lại tức chết chứ.

“Nhị thiếu gia, lão gia và phu nhân trở lại.” Chung Cẩn Ngôn đi vào báo.

“Phụ mẫu trở lại!” Chung Dục Cẩn hưng phấn đi ra cửa, đi tới cửa đứng lại, uất ức mếu máo, “Phụ thân, muội muội ở bên trong, nhưng muội không nhận con.”

“Bao nhiêu người, mà còn tính trẻ con như vậy.” Chung Hàn Lương bất đắc dĩ vỗ đầu vai hắn, mười năm rồi, tiểu nữ nhi của hắn rốt cuộc trở lại. Con bé, trông như thế nào? Còn giống Dật Nhiên sao? Còn đáng yêu ấm áp cả ngày cọ cọ hắn như vậy? Nhưng mà, mười năm không thấy, tất cả đã thành ẩn số.

Hắn quay đầu lại nhìn An Dật Nhiên khẩn trương như hắn, cầm tay nàng: “Dật Nhiên.”

“Dục Cẩn nói con bé không chịu nhận nó, con bé có thể không nhận chúng ta không?”

“Dật Nhiên, con bé là nữ nhi của chúng ta.” Mặc dù trong lòng Chung Hàn Lương cũng bồn chồn, nhưng vẫn an ủi An Dật Nhiên bắt đầu nảy sinh sợ hãi.

“Đều tại ta không tốt, là ta không bảo vệ tốt con bé, hại con bé lưu lạc bên ngoài. Mười năm rồi, nếu con bé sống không tốt, con bé nhất định hận chúng ta.” An Dật Nhiên nói, trong mắt hơi nước mờ mịt.

Chung Hàn Lương ôm lấy eo nàng, An Dật Nhiên có thể kiên cường như sắt với bất cứ chuyện gì, chỉ có mỗi khi nhắc tới nữ nhi, luôn tự trách, nhạy cảm lại yếu ớt đến rối tinh rối mù.

“Nhị ca, nhị ca!” An Nhược Hảo đột nhiên khẩn trương kêu lên, “Chàng lại co giật, các người mau cứu chàng!”



“Phụ thân, người kia trúng độc tiếu trương.” Chung Dục Cẩn vội vàng để cho Chung Hàn Lương vào cửa, hắn vô cùng không thích Lăng Canh Tân, gọi là “Người kia.”

“Tiếu Nhan, để Chung đại nhân nhìn xem.” Tề đại thúc thấy Chung Hàn Lương và An Dật Nhiên đi vào, hơi sửng sốt, nhưng hình như tình huống của Lăng Canh Tân ở trên giường càng không ổn, vội vàng ôm lấy An Nhược Hảo sốt ruột đến sắp khóc.

“Tề đại thúc, tại sao lại có thể như vậy? Không phải nói độc tính rất chậm, không có chuyện gì sao?” An Nhược Hảo tựa đầu lên bả vai Tề đại thúc, cả đêm chờ đợi khiến cho thần kinh nàng gần như suy nhược rồi. Bọn họ an ủi hoàn toàn không có tác dụng với nàng, nàng cầm tay, vẫn luôn cứng ngắc.

Nàng thấy Chung Hàn Lương sắc mặt nặng nề bắt mạch, lấy ngân châm ra thử độc, thủ pháp thuần thục hơn Chung Dục Cẩn nhiều.

“Hắn trúng độc tiếu trương, do một phi tử hậu cung tiền triều muốn độc hại Trương quý phi tự chế. Bởi vì loại độc này có thể làm cho thần kinh người ta dần rối loạn, cả ngày chỉ biết cười khúc khích mà thành danh. Nhưng cách nàng ta dùng là để cho Trương quý phi ăn vào, cách dùng độc này bôi lên kiếm đâm vào thân thể con người, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy, hơi công hiệu, ta cũng cần thử một lần, các người đều đi ra ngoài trước.” Nói xong, hắn kêu Chung Cẩn Ngôn đuổi bọn họ ra ngoài, đứng ở đây quá chật.

An Nhược Hảo muốn ở lại, nhưng thái độ Chung Hàn Lương kiên quyết, vẫn bị đuổi ra ngoài.

Nàng đứng trong sân, trời hè hơi nóng, hoa lựu nở trên đỉnh đầu vô cùng tươi đẹp, nhưng nhìn vào mắt nàng là màu của máu, thấy khiến nàng sợ hãi.

Màn kịch nhỏ:

Tề đại thúc ngươi nghiện ở bên trên sao???

Tề tiểu thúc: Ta thừa nhận đều do trăng sáng gây họa.

Tề đại thúc: Ta hiểu được tư vị cực khoái là như thế nào?? Lúc ấy sao ta lại thủ lễ không đi động An Dật Nhiên cô nương chứ -> nếu để cho Bạch ma nữ nghe được, bản lĩnh lúc trước đều uổng phí, phí công đi căn phòng tối một chuyến.

Tề tiểu thúc: Không chỉ một chuyến!!! Ta dọn nhà, dọn toàn bộ gia sản vào căn phòng tối…

Tề tinh bột: Tề đại thúc Tề tiểu thúc làm phản rồi…

Bạch Tiểu Thiền: ta như vậy đã không chịu nổi rồi hả hả hả???

Tề tinh bột: không phải không chịu nổi, là lúc trước thủ đoạn ép buộc làm cho người khác không chịu nổi, lại còn thuốc mê xuân dược. Lần sau chẳng lẽ cho hít thuốc phiện?

Bạch Tiểu Thiền: hu hu hu… ôm mặt chạy đi…

Nhị ca: Tiếu Nhan, ta đau quá!

Tiếu Nhan: Nhị ca đau ở đâu?

Nhị ca: Tim đau, thiếu chút nữa đã đi tìm nương làm bạn lâu dài. Sau nghe nói Bạch cô cô có thuốc mê và xuân dược ta liền tỉnh, bây giờ đổi bên này đau.

Tiếu Nhan: Nhị ca, bây giờ bệnh của chàng còn đứng thẳng như vậy đúng không?

Nhị ca: Không phải ta trúng độc sao? Độc phát ra Tiếu Nhan hút ra giúp ta đi…

Sau đó mỗ An hồi phục:

Tề tiểu thúc cúi đầu: Buổi tối làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…

Bạch Tiểu Thiền: Buổi tối làm như thế nào, làm như thế nào, thật khẩn trương…

Tề tiểu thúc: Muốn đi hỏi tiểu nhị ca một chút? Đi thỉnh giáo, ừ , sờ cằm, điểm này không tệ

Bạch Tiểu Thiền: Muốn đi hỏi Tiếu Nhan một chút, nhưng thật sự xấu hổ kinh khủng đấy… Ngượng ngùng…

Tề tiểu thúc: Nhưng tên tiểu nhị ca kia bình thường xác định không vừa mắt ta, vẫn thôi đi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng…

Bạch Tiểu Thiền: rất thẹn thùng, hơn nữa bình thường ta dữ với Tiếu Nhan như vậy, vẫn thôi đi… Đúng rồi, ta có thuốc! Hừ, còn sợ chàng không đổ!

Sau đó, mọi người hiểu rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Tử Cười

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook